Trăm Tỷ Võng Hồng Thiên Sư
-
10: Chương 9
"Phố ăn vặt?" Lữ Hoằng ngẩn ra, so với đại sự ông tưởng tượng nhìn như cách hơi xa.
Chân Tùng vội vã phụ hoạ: "Đúng vậy, nghe nói phố ăn vặt Phúc Nguyên phải bị huỷ đi để xây tiểu khu, thật nhiều người đều oán giận đâu.
Phố ăn vặt Phúc Nguyên mỹ thực nhiều như vậy, chủ quán ở đó đã gắn bó mười mấy năm, đều đã thành điểm du lịch.
Nếu phá đi thì những chủ quán này biết đi đâu mở lại cửa hàng, cho dù có bồi thường cho họ thì cũng không đủ để bồi đắp những tổn thất đó."
"Văn kiện còn chưa đưa ta ký, ta còn không biết có chuyện này, chờ ta quay về hỏi một chút xem ai phụ trách vấn đề này." Vấn đề dân sinh cũng rất quan trọng, Lữ Hoằng nhớ trong lòng.
"Nếu có thể giữ lại thì thật tốt quá." Chân Tùng vui vẻ.
Lục Chỉ cười cười, phá đi phố ăn vặt thì biết đi đâu tìm mỹ thực đây, đây chính là chuyện rất nghiêm trọng.
Nhưng thái độ này trong mắt Lữ Hoằng lại thành Lục Chỉ cười cao thâm khó đoán, khiến người như lạc vào vực sâu sương mù, không dám vạch trần, cũng không dám động chạm.
Quả nhiên là cao nhân, không muốn cho ông biết liền không hề lộ ra chút manh mối nào.
Xem ra chuyện này ông vẫn là không cần hỏi lại, miễn cho quấy rầy kế hoạch của cao nhân.
Về sau cần cho người cẩn thận lưu ý chuyện bên này, bảo vệ cao nhân cho tốt cũng coi như là hoàn thành trọng trách.
Ba người hàn huyên một lúc, Lữ Hoằng đối với Lục Chỉ càng ngày càng khâm phục không thôi.
Lúc trước mình còn hoài nghi cậu tuổi quá nhỏ, hiện tại xem ra chính là mình nông cạn, cao nhân thật sự không liên quan gì đến tuổi tác.
"Aiii, không nghĩ cháu tôi lại làm ra loại chuyện này, vẫn là muốn cảm tạ đại sư, nếu không sợ cả đời này tôi đều hổ thẹn với cô bé kia rồi." Lữ Hoằng trong lòng vẫn còn sợ hãi, ông không dám nghĩ đến cảnh thiếu nữ kia bị huỷ hoại cả cuộc đời, nếu vậy lương tâm nửa đời sau của ông làm sao có thể an bình đây.
Chuyện lần này nhất định phải hung hăng giáo huấn thằng cháu một phen, nếu không về sau sẽ càng không có thuốc chữa.
"Cũng là do tôi không có con, mới dung túng cho nó, nếu con tôi còn sống, thì lớn hơn nó một chút, nói không chừng còn có thể giúp tôi phân ưu giải hạn." Lữ Hoằng than một tiếng, vô thức đem vết thương lòng nói ra.
Chân Tùng nghe xong không đành lòng, châm thêm nước cho ông.
Lục Chỉ nhìn cung con cái của ông, cười cười lộ ra hai chiếc răng nanh, "Ngài lúc tuổi già sẽ sống rất tốt, con cháu đầy đàn."
Lữ Hoằng ngẩn người, cười cười, sao có thể, vợ con ông đều đi được hai mươi năm rồi, ông lại không có tính toán tái hôn, con cháu ở đâu mà ra.
Ngược lại Chân Tùng thấy Lục Chỉ nhìn mình chằm chằm, trong lòng nảy lên, "Làm sao vậy?"
"Các người có duyên phụ tử."
Lữ Hoằng:???
Chân Tùng: "A?!"
Nói đùa sao, hắn cùng Lữ Hoằng làm sao có duyên phụ tử được? Lữ Hoằng là thân phận gì? Bọn họ đều nhờ Lục Chỉ mới biết nhau, nếu không cho dù hắn phấn đấu cả đời cũng chưa chắc thấy được mặt Lữ Hoằng một lần.
Lữ Hoằng cũng nghĩ: Chẳng lẽ mình trong tương lai muốn nhận con nuôi?
Ông nhìn Chân Tùng, tuy rằng ông càng muốn nhận một Lục Chỉ đáng yêu xinh đẹp, vừa nhìn liền biết là đứa nhỏ ngoan, nhưng Chân Tùng cũng là một đứa nhỏ tốt, nếu có thể nhận hắn làm con nuôi cũng thật vui vẻ, tuy nhiên người ta có cha có mẹ, cần gì phải đến làm con nuôi của mình.
"Đại sư, trời cũng sắp tối, chúng ta đi ăn một bữa cơm?" Lữ Hoằng đổi đề tài, không phải không tin lời Lục Chỉ, chỉ là nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy có chút khả năng nào.
"A? Nhưng mẹ cháu vì cảm ơn ông chủ đã chuẩn bị mấy món ăn để mang lại đây, hay ngài lưu lại cùng ăn đi." Chân Tùng nhìn nhìn cửa, chắc mẹ Chân cũng sắp đến rồi.
"Ăn ngon?" Lục Chỉ vừa nghe có ăn ngon, mắt liền sáng rực lên.
"Nếu vậy tôi về trước, hôm nào rảnh lại đến gặp hai người." Lữ Hoằng đứng lên.
"Ngài lưu lại cũng nhau ăn tối đi." Chân Tùng giữ lại.
"Đứa nhỏ ngoan, cảm ơn cậu, không cần đâu." Lữ Hoằng từ chối.
Lúc đi ra ngoài thì sượt qua một người, thiếu chút nữa là đụng vào nhau.
"Xin lỗi, cô không sao chứ." Lữ Hoằng thấy trong tay người đó cầm không ít đồ liền đưa tay đỡ lấy người.
"Không có việc gì."
Hai người nói xong, đồng thời ngẩng đầu, song song ngơ ngẩn, trăm miệng một lời, "Là anh/em!"
"Mẹ, mẹ quen với lãnh đạo?" Chân Tùng thấy mặt mẹ Chân bỗng nhiên đỏ lên, chợt nẩy lên một cảm xúc vi diệu.
"Ta...! Thì ra cậu là con trai của cô ấy." Lữ Hoằng đột nhiên quay đầu lại, nhìn về Lục Chỉ đang tập trung tinh thần chơi di động, trong lòng chấn động, lại là duyên phận như vậy sao?
Ông cười cười, tiểu thần tiên thật sự là tiểu thần tiên.
Chân Tùng khó hiểu, lại thấy mặt mẹ Chân càng ngày càng hồng, "Mẹ...!Mẹ chưa nói qua, ông ấy là mối tình đầu của mẹ."
Chân Tùng như bị sét đánh: ".....!Nani (cái gì)?"
"Nhiều năm như vậy, không nghĩ tới còn có thể được gặp lại em." Lữ Hoằng ôn nhu nói, "Em sống như thế nào, vợ anh ra đi cũng được hai mươi năm, anh cũng vẫn chưa tái hôn."
"Chồng em cũng đi được mười mấy năm rồi." Thanh âm ngọt ngào của mẹ Chân làm Chân Tùng nổi cả da gà.
Mẹ Chân liếc hắn một cái: Không có mắt hay sao mà không qua cầm đồ!
Chân Tùng mơ mơ hồ hồ tiếp nhận đồ ăn.
"Em làm cũng không ít đồ ăn, muốn hay không...!ăn cùng nhau?" Mẹ Chân thẹn thùng mở miệng.
"Muốn!" Lữ Hoằng không nói hai lời liền đồng ý.
Chân Tùng:......!
Lục Chỉ ngồi bên bàn vui vẻ gõ chén, "Ăn ngon, ăn ngon!"
Chân Tùng chạy nhanh đến trước mặt Lục Chỉ, ngoan ngoãn cúi đầu, trơ mắt nhìn mẹ Chân đưa Lữ Hoằng đến bên bàn ngồi xuống, còn tự mình xới cơm cho ông.
"Ăn ngon, ăn ngon!" Lục Chỉ giơ ngón tay cái khen, dỗ đến mẹ Chân vui đến không khép miệng được.
"Ăn nhiều một chút a tiểu thần tiên, nếu người thích, về sau ta mỗi ngày đều nấu cho người ăn." Mẹ Chân thật tâm rất thích đứa nhỏ tiểu thần tiên đáng yêu này.
"Được ạ, được ạ." Cơm nhà thật sự rất ngon, Lục Chỉ ăn cũng cực kỳ vui sướng.
Mẹ Chân gắp đồ ăn cho Lữ Hoằng, hai người mắt đi mày lại, nhắc lại chuyện cũ hai mươi năm trước, không thể không cảm động.
Chân Tùng giật giật khoé miệng, còn muốn tát mình một cái.
Ai biểu ngươi không tin lời tiểu thần tiên, này thì cho ngươi không tin! Sau này thật sự lại thêm một người cha.
*****
"Ông bạn già, có thể cho tôi mượn ít tiền không?"
Sáng sớm hôm sau Chân Tùng liền bắt đầu việc sửa chữa căn công quán số 82; nếu Lục Chỉ nói nơi này không ở được, vậy chắc chắn cần phải cải tạo.
Hắn đúng là xui tận mạng, chỉ có thể tìm người vay tiền, nhưng hắn điện thoại suốt 1 tiếng qua, những anh em bạn bè của hắn ngày xưa vừa nghe thấy hắn muốn vay tiền liền lập tức cúp điện thoại.
"Nhiều ít?"
"Điên rồi à, đem tao bán cũng không đủ 50 vạn cho mày nữa á được không, đô...!đô...!đô..."
"Êeeeeeeee......" Chân Tùng tức điên mà nhìn di động, đúng là một đám hồ bằng cẩu hữu, lúc cần thì lặn mất tăm, về sau đừng mơ ông đây mời bọn mi ăn cơm nữa.
Chân Tùng tức thấu trời xanh, đang mặt mày ủ ê thì nghe thấy tiếng bước chân, Lục Chỉ vừa ngáp vừa từ trên lầu đi xuống.
"Ông chủ, bữa sáng cho người để trên bàn ấy." Chân Tùng nhìn Lục Chỉ, một bụng tức giận liền vơi đi phân nửa, ai biểu gương mặt này có sức mạnh chữa lành đáng sợ như vậy, hắn chỉ nhìn nhìn mà phiền não đã liền bay bay.
"Cảm ơn." Lục Chỉ dụi dụi mắt, nhếch miệng cười.
Vừa tỉnh liền có đồ ăn ngon, thật là một ngày tràn đầy năng lượng tích cực.
"Anh không ăn sao?"
"Ha ha." Chân Tùng ngồi xuống, nãy giờ hắn vội đến mức một miếng cơm cũng chưa bỏ vô bụng, đúng là có chút đói.
Từ hôm qua nói phải đến làm việc cho Lục Chỉ thật tốt, Chân Tùng liền được giao cho chìa khóa điều khiển từ xa của cửa hàng, nên có thể mở cửa đi vào từ sáng sớm.
"Có chuyện phiền lòng?"
Chân Tùng ngẩn ra, lộ ra biểu tình "làm sao ngươi biết được", nhưng hắn nhanh chóng thông suốt, thần tiên mà, chuyện gì giấu qua được cậu chứ.
"Anh cũng là nghe lời ta mới đi sửa phong thuỷ, ta cho anh tiền, đi đến giường ta lấy đi."
Chân Tùng liền kích động, hắn chỉ chiếu cố tiểu thần tiên mà lại quên mất cậu là chính người có tiền nhất a.
Nhưng 50 vạn, tiểu thần tiên rốt cuộc mới 22 tuổi, có thể một lúc lấy ra số tiền lớn như vậy sao? Hơn nữa, "Ở trên giường?"
Chân Tùng nghi hoặc đi theo Lục Chỉ lên lầu, trong lòng cân nhắc, phòng ngủ như này thì cất tiền ở đâu? Chẳng lẽ cất trong gối đầu, nhưng nghĩ đến thói quen vứt tiền mặt bừa bãi của tiểu thần tiên, thật chẳng liên quan gì đến bộ dáng cất của kỹ lưỡng như vậy a?
Mãi đến khi Lục Chỉ ấn xuống cái nút ở đầu giường, tấm nệm liền bị nâng lên, Chân Tùng tò mò rướn đầu nhìn xem dưới ván giường có gì, thiếu chút nữa đã ngất xỉu.
Trên đời thật sự tồn tại chuyện nằm ngủ trên đống tiền?!
"Sao lại đem tiền cất nơi này a......" Chân Tùng chột dạ nói.
"Không biết để chỗ nào khác a." Lục Chỉ không để bụng, "Mau lấy đi, lấy xong thì dọn dẹp giường bị hiện trạng ban đầu."
Ngân hàng a! Ngân hàng có thể cất tiền a! Nội tâm Chân Tùng rít gào.
Không đợi hắn phản ứng lại, Lục Chỉ thế nhưng xuống lầu tiếp tục ăn bữa sáng, lưu lại cho hắn một bóng lưng vô tình.
Chân Tùng hít một hơi thật sâu, hắn cũng không có vô tâm vô phế như ông chủ được nga......!
Hắn đếm đếm rồi lấy đi số tiền cần dùng, lại chạy nhanh lo hạ ván giường xuống như cũ, lúc đi còn lắc lắc cửa sổ kiểm tra một lần, khẩn trương giống như trong không khí có cặp mắt vô hình nào đó đang lăm le đánh cắp số tiền này.
"Ông chủ, người không sợ tôi biết rồi sau trộm đi hết tiền của người sao?" Chân Tùng ôm ba lô tiền không nhịn được hỏi.
"Dì dạy bảo anh rất tốt, tinh thần trọng nghĩa của anh rất mạnh, sẽ không cho phép bản thân mình làm ra loại sự việc này." Lục Chỉ cũng không ngẩng đầu, tiếp tục ăn bánh bao.
Chân Tùng mím môi, nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, hắn đời này không có gì tốt, duy có tam quan đoan chính, việc không nên làm tuyệt sẽ không làm, dù sao cũng là tiểu thần tiên không gì không biết, nguyện ý để người như hắn lượn tới lượn lui cũng là vì biết rõ nguyên nhân đi.
"Hơn nữa." Thấy Lục Chỉ lại mở miệng, Chân Tùng vội vàng ngừng thở lắng nghe.
"Lấy thì cứ lấy, dù sao ta cũng còn rất nhiều."
Chân Tùng:......!Thiệt là không thể nói chuyện với người có tiền!!!
Vì cảm kích Lục Chỉ, Chân Tùng cầm tiền liền lập tức tiến hành sửa chữa toà công quán số 82, dựa theo lời Lục Chỉ mà cải tạo, một chữ cũng không dám trái.
Nửa tháng sau, công quán số 82 đã thay hình đổi dạng, đến tên cũng sửa lại, Lữ Hoằng hỗ trợ tìm một vị chuyên gia chuyên nghiệp, có thâm niên trong ngành địa ốc giúp định giá, lại tranh thủ viết một bài giới thiệu hấp dẫn để đăng bán.
Kết quả, vị chuyên gia sau khi tham quan căn biệt thự, trở về liền đổi ý, không chịu viết bài giới thiệu, lại trở thành một trong những thành viên tham gia tranh đoạt, thế mà đem giá căn biệt thự tăng lên tới tám con số.
"Tám con số a!" Chân Tùng đến nằm mơ cũng đều cười tỉnh, tài sản lúc trước bị tên đại ca đầu trọc cướp đi vừa mới qua được bảy con số, lần này liền gấp mười lần, quả thực không khác gì trúng vé số.
Lục Chỉ thế nhưng thật sự đem Cực Sát Chi Địa đổi được thành Phúc Nguyên Bảo Địa, ngay cả vận thế của những người sống gần đó cũng tốt hơn hẳn, Chân Tùng đã hoàn toàn đem Lục Chỉ thành thần tiên mà đối đãi.
Chân Tùng dự định sau khi hoàn thành thủ tục, lấy một nửa biếu cho tiểu thần tiên, để trong thẻ cho cậu mua đồ ăn, mua trò chơi, mua mô hình.
Tiểu thần tiên cả ngày trầm mê trong game, không có vẻ gì để ý đến cái cửa tiệm môi giới bất động sản này, hắn vừa lúc có thể hỗ trợ.
Hắn hiện tại đã biết sự lợi hại của phong thuỷ, dự định ăn vạ bên người cậu học phong thuỷ, tương lai chắc chắn tốt hơn làm nghề môi giới.
Sau khi nhận thức Lục Chỉ, Chân Tùng không chỉ có một căn phòng kiếm lời gấp mấy lần mấy năm qua cày cấy vất vả, còn có thêm một vị cha kế đúng chuẩn "bố làm to."
Bạn học cũ cùng khách hàng quen biết, biết được quan hệ của Lữ Hoằng cùng mẹ Chân, liền tranh nhau nịnh bợ hắn.
Những bạn học trước giờ đến họp lớp cũng không thèm gọi hắn, nay lại chủ động mời ăn cơm, Chân Tùng không thèm để ý bọn họ, tập trung với nhiệm vụ hầu hạ tiểu thần tiên "ăn nhậu chơi bời."
Tiểu thần tiên mới vừa qua cửa game , hôm sau mang một đôi mắt sưng húp xuống lầu ăn sáng, Chân Tùng mở to mắt hoảng sợ.
"Ông chủ, đôi mắt người sao sưng nhiều như vậy?"
"À." Lục Chỉ thuận tay cầm lấy CD game che mặt lại, "Trước khi đi ngủ ta uống hơi nhiều nước."
Chân Tùng nghi nghờ nhìn cậu, nhịn cười, "Ông chủ, có phải người nhìn thấy kết cục trò chơi rồi khóc nhè?"
"Không có!" Lục Chỉ quyết đoán phủ nhận.
"Không quan hệ thì tốt, cái hệ liệt trò chơi này vốn dĩ rất ngược, đặc biệt là bộ thứ tư, tôi lúc đó chơi cũng khóc sướt mướt." Chân Tùng nhanh chóng trấn an.
"Phải không?" Lục Chỉ lộ ra đôi mắt sưng húp, tròn mắt chớp chớp, "Anh cũng đã khóc?"
Chân Tùng hít sâu một hơi, che ngực, hung hăng gật gật đầu, "Tôi khóc đến ướt cả gối đầu luôn cơ!"
"Ha ha." Lục Chỉ nở nụ cười.
Chân Tùng nhẹ nhàng thở ra, cũng vui vẻ hớn hở nở nụ cười.
"Thật không có tiền đồ, vậy mà khóc đến ướt cả gối."
Chân Tùng:......!Tôi đây chính là vì trấn an cậu mới bị lộ tẩy, vậy mà cậu có thái độ gì đây!
Thôi, có thể dỗ cậu vui vẻ, thì làm hắn bị chê cười chút cũng không có gì.
Chân Tùng hít sâu một hơi.
"Ai......"
Chuyện lạ nha, Chân Tùng vậy mà thấy một Lục Chỉ cả ngày hi hi ha ha lại thở dài, tiểu thần tiên cũng sẽ có chuyện phiền lòng sao!
Hắn vội vàng hỏi, "Làm sao vậy?"
"Qua cửa trò chơi rồi, cảm thấy thật trống rỗng a." Lục Chỉ mặt mày ủ ê uống một ngụm sữa chua.
Chân Tùng giật giật khoé miệng, yên lặng lấy khăn giấy cho cậu lau vết sữa còn dính trên môi, uống sữa chua mà không liếm nắp, thật lãng phí!
"Người đây là đang chịu di chứng của trò chơi, tôi sẽ mua cho người trò mới." Chân Tùng mặc dù đã quen dần với sự dễ thương của Lục Chỉ, vẫn là không nhịn được mà tim đập thình thịch.
Hắn cân nhắc mua cho cậu cái PS4, có thêm rất nhiều trò chơi để chọn lựa, trước hết mua trò , trò này khá khó, với cái kỹ thuật gà mờ của tiểu thần tiên, sợ là phải chơi thật lâu a.
"Được nha!" Lục Chỉ vừa nghe có trò chơi mới, đôi mắt liền vụt sáng lên.
Chân Tùng gật gật đầu, lập tức lấy đi động ra tiến hành đặt hàng.
"Chân Tùng! Lăn ra đây, ai cho mày bán căn công quán số 82, căn nhà này tao muốn lấy lại!"
Chân Tùng giật cả mình, ngẩng đầu lên, thấy tên giang hồ trọc đầu hung thần ác sát đang dẫn người chắn ở cửa, rõ ràng là muốn đem căn nhà tăng giá mười lần kia cướp lại đi!
Lời tác giả: Nói đến trò chơi là trò chơi duy nhất khiến tác giả rơi lệ đầy mặt, hiện tại nghĩ đến vẫn cảm thấy khó chịu, quá ngược.
là trò ta luôn muốn chơi,...!Một ngày nào đó, ta sẽ có PS4 T-T.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook