Trời vừa tờ mờ sáng Lam Vong Cơ đã đi đến thư các nhưng thị vệ gác cửa lại nói vẫn chưa nhận được lệnh của Vương Thượng, không chịu cho hắn đi vào.

Có lẽ do bản thân tới quá sớm, Lam Vong Cơ không cãi cọ, đứng ở bên ngoài thư các an tĩnh chờ đợi.

Nhưng đã qua một lúc lâu vẫn không thấy có người tới, hắn dần dần có chút sốt ruột, xoay người đi đến thư phòng Giang Trừng.

Thật vất vả mới đến phiên hắn vào cửa, còn chưa kịp nói lời nào, lại có người tới thông báo sứ giả Kỳ Sơn đã đến.

Giang Trừng quay về phía Lam Vong Cơ cười cười hơi mang ý xin lỗi: "Hàm Quang Quân ngồi đợi, bổn vương đi một lát rồi sẽ trở lại."
Dù cùng là một trong năm quốc gia nhưng Kỳ Sơn không giáp biên giới với Cô Tô, đối với Lam Vong Cơ mà nói thì đó là một địa phương vừa xa lạ vừa quen thuộc, hắn không khỏi tò mò, nhịn không được đi qua hành lang nối liền thư phòng với thượng điện của Giang Trừng, muốn nhìn thử sứ thần Kỳ Sơn phô trương thế nào.

Trong điện, Giang Trừng khen ngợi công tích thái tử Kỳ Sơn Ôn Húc khi bình định Man tộc ở phương bắc không dứt miệng.

Lam Vong Cơ nghe giang trừng dùng từ phù hoa xảo diệu, mày nhẹ rung.

Tên Ôn Húc kia thật sự trí dũng song toàn như thế sao, đáng giá để hắn khen ngợi như vậy?
Đang nghĩ ngợi, đại sứ Kỳ Sơn nói câu gì đó, Lam Vong Cơ nghe không rõ.

Thanh âm Giang Trừng đột nhiên thay đổi, sự nhiệt tình trong giọng nói tiêu tan hơn phân nửa.

"À, bổn vương còn nghĩ rằng quý sử là người trong phủ thái tử"
Nói xong, hình như Giang Trừng cũng ý thức được bản thân có chút lãnh đạm quá mức, lại nói thêm một câu: "Công tử Ôn Triều tự nhiên cũng có nghe qua thanh danh bên ngoài."
Còn thanh danh là cái gì thì Giang Trừng chưa nói.

Dù cách một cánh cửa Lam Vong Cơ vẫn có thể cảm nhận được không khí trong điện trong nháy mắt lạnh xuống.

Xem ra là Giang Trừng nhận lầm người, đại sứ Kỳ Sơn này không phải gia thần của Ôn Húc, mà là người trong phủ Ôn Triều.

Nhưng mà......!Lam Vong Cơ rũ mi, Giang Trừng thật sự sẽ không nhận rõ thân phận đại sứ nước láng giềng sao?
Không đợi hắn tự lộ mặt Giang Trừng đã từ trong điện đi ra, nhìn thấy Lam Vong Cơ đứng ở hành lang, hắn rõ ràng sửng sốt một chút.

"Hàm Quang Quân?"
Lam Vong Cơ nhìn thấy biểu tình ngoài ý muốn của Giang Trừng, nhớ tới hắn vừa nãy nhiệt tình khen Ôn Húc, ngữ khí tự nhiên có chút lạnh: "Bản thân Quân Thượng tự nói cái gì chẳng lẽ đều không nhớ rõ?"
Giang Trừng kinh ngạc một chút, Ngụy Vô Tiện đứng một bên nhíu mày nói: "Ngươi nói bậy gì đó?"
"A," Giang Trừng vỗ trán: "Là do bổn vương sơ sẩy."
Hắn quay đầu nói với Ngụy Vô Tiện: "Hôm qua bổn vương đã hứa cho Hàm Quang Quân vào tàng thư các đọc sách.

Ngươi phái vài người đưa Hàm Quang Quân qua đi."
"Hôm qua?" Vẻ mặt Ngụy Vô Tiện không thể tưởng tượng được: "Hôm qua là khi nào?"

Giang Trừng nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Còn không phái người nhanh lên?"
Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai, quay đầu nhìn một vòng nhưng xung quanh không có cận vệ nào khác.

Hắn cung kính khom người với Giang Trừng: "Vậy để hạ thần đưa Hàm Quang Quân đi."
"Ngươi không thể đi." Giang Trừng nhanh chóng lắc đầu: "Bổn vương còn có việc cần ngươi, gọi người khác đi."
"Không cần." Lam Vong Cơ nghe Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện đối đáp tới lui một hồi đột nhiên mất đi hứng thú đọc sách, hắn lạnh lùng nói: "Quân Thượng đã có chuyện quan trọng, ta cũng không quấy rầy."
"Hàm Quang Quân đừng vội." Giang Trừng giơ tay cười nói: "Bổn vương sẽ không nuốt lời, chuyện tàng thư các, ngày sau Hàm Quang Quân cứ tự ý ra vào"
Lam Vong Cơ không ngẩng đầu, qua loa hành lễ, xoay người đi.

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên nói: "Ngươi chừng nào thì đáp ứng cho hắn tiến vào thư các? Tại sao ta lại không biết?"
"Ngươi đừng hỏi cái này." Giang Trừng quay đầu nói: "Trước tiên hãy tìm người đến thư các thông truyền một tiếng, không cần cản hắn."
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu, đi vào trong điện phân phó mấy tên cận vệ, theo đuôi Giang Trừng vào thư phòng.

Đóng cửa kỹ, Giang Trừng hỏi: "Lễ đưa cho Kỳ Sơn, ngươi chuẩn bị như thế nào?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Đã làm theo như lời dặn lúc trước, lễ đưa Ôn Húc phá lệ dày nặng một ít."
"Ngươi chuẩn bị cái gì?"
Ngụy Vô Tiện quơ quơ ngón tay: "Không có gì ngoài chút kim ngọc linh tinh."
"Không ổn." Giang Trừng lắc đầu: "Sát khí chinh phạt của Ôn Húc quá nặng, lễ đưa quá nhiều, khó tránh khỏi khiến hắn mơ ước."
"......!Vậy đưa cái gì?"
Giang Trừng trầm ngâm một lát: "Ngươi đi hẻm hoa liễu kia chọn vài vị ca kỹ xinh đẹp."
"Đưa mỹ nhân?" Ngụy Vô Tiện trợn mắt lên.

"Ôn Triều yêu mỹ nhân." Giang Trừng nói: "Không đưa cho hắn chút yêu thích, hắn không biết bản thân đã bỏ lỡ cái gì."
"Ngươi đặc biệt muốn nhấn mạnh với vị đại sứ kia, mỹ nhân chỉ có thể đưa cho thái tử."
Ngụy Vô Tiện có vẻ do dự.

"Như thế nào, lại bắt đầu thương hương tiếc ngọc?" Giang Trừng liếc liếc Ngụy Vô Tiện: "Ôn Húc không có hứng thú gì với mỹ nhân, ca kĩ ở phủ thái tử không cần lo ăn lo mặc, so với việc kiếm ăn ở xóm hoa liễu không biết tốt hơn bao nhiêu lần."
"Nhưng......"
"Được rồi." Giang Trừng nhíu nhíu mi: "Sao ngươi biết người khác nhất định không muốn đi? Thời điểm chọn người thì cẩn thận một chút là được."
Ngụy Vô Tiện dẩu dẩu miệng, không tình nguyện mà đi ra cửa.

Lam Vong Cơ mang theo nỗi hờn dỗi không biết từ đâu ra, không có mục tiêu mà lang thang trên đường phố Vân Mộng.

Đi tới đi lui, không biết tại sao lại đến cửa tửu lâu nơi Hứa Tương bị ngộ sát.

Ngẫm lại thấy cũng đúng, rốt cuộc thì ở trong thành trừ bỏ vương cung, hắn cũng chỉ biết được mỗi chỗ này.

Gã sai vặt lúc trước tiếp đãi Lam Vong Cơ đang bưng cái bầu rượu sắp lên lầu thì tự nhiên thấy hắn vào cửa
Gã sai vặt hiển nhiên không dự đoán được Lam Vong Cơ đột nhiên xuất hiện, suýt thì bị ngã, vội vàng ổn định thân mình tiến lên tiếp đón: "Không biết Hàm Quang Quân đại giá quang lâm, thất lễ thất lễ."
Gã sai vặt xuất hiện đánh thức Lam Vong Cơ, đáy lòng hắn bỗng nhiên vang lên một thanh âm ——

Thư các Vân Mộng có cái gì đẹp!
Rõ ràng bản thân phải nhanh chóng chứng minh trong sạch, trở lại Cô Tô mới phải!
Hắn lập tức nói với gã sai vặt kia: "Đưa ta đến phòng của Hứa Tương nhìn xem."
Đáng tiếc là lần này hắn cũng không có phát hiện gì mới.

Lam Vong Cơ đứng trước cửa sổ, nhìn dòng người như con thoi dưới đường phố, cảm thấy bản thân giống như tờ giấy viết thư không rõ lai lịch kia, vô duyên vô cớ bị ném lên trên tửu lâu dị quốc này phải chịu cảnh tha hương, không khỏi có chút nản lòng.

Gã sai vặt thấy hắn đứng im cả nửa ngày, đến gần hỏi: "Hàm Quang Quân còn có
phân phó gì không?"
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng than một tiếng.
"Ta muốn ngồi trong chốc lát."
Gã sai vặt vội vàng gật đầu: "Tiểu nhân giúp Hàm Quang Quân dọn dẹp một cái nhã gian."
Vào phòng, Lam Vong Cơ nhạy bén mà nhận ra mùi thơm lạ lùng trong phòng vừa được đổi là mùi mà gã sai vặt từng nói "Tất cả nhã gian đều dùng".

Gã sai vặt tuy rằng lanh lợi, nhưng hành động này ở trong mắt Lam Vong Cơ có chút giấu đầu lòi đuôi.

Mùi hương thoang thoảng khiến thần kinh Lam Vong Cơ có chút xúc động, hắn xoay người nói: "Đổi cho ta một phòng khác."
"Không biết Hàm Quang Quân muốn phòng như thế nào?," trên mặt gã sai vặt mang theo ý cười: "Tiểu nhân lại đi dọn dẹp."
"Không cần ngươi dọn dẹp." Lam Vong Cơ đi bộ ra cửa, tầm mắt quét sang hai bên.

Nhã gian ở tửu lâu này có một mặt sát đường, một mặt khác ngoài cửa sổ là hoa viên trong tửu lâu, vừa lịch sự tao nhã vừa thanh tĩnh, căn phòng gã sai vặt mới đưa Lam Vong Cơ vào chính là sát bên hoa viên.

Lam Vong Cơ giơ tay: "Ta muốn gian phòng bên cạnh Hứa Tương."
Gã sai vặt có chút do dự.

"Ta không được vào sao?" Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn kia gã sai vặt một cái: "Mới vừa đi ngang qua, nhưng bên trong không giống như có người."
Hắn khônh cho gã sai vặt lại có cơ hội mở miệng, lập tức đi qua: "Ta không cần người hầu hạ, ngươi đi nơi khác làm việc đi."
Bố cục của nhã gian này cùng phòng Hứa Tương ở cách vách gần như giống nhau, nhưng mùi hương lại ngọt nị, Lam Vong Cơ đi đến bên cửa sổ, cái lò khí chén đồng kia được đặt ở bệ cửa.

Lam Vong Cơ xem xét thử, hắn đẩy khung cửa sổ cách lò đồng không xa
Gia thần Âu Dương gia thần nói loại đồ vật để hâm rượu này ở tửu lâu nào cũng có, không lạ.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đẩy một chút, thân lò dày nặng phát ra một tiếng trầm thấp.

Đột nhiên hắn dừng lại.

Thật lâu sau, Lam Vong Cơ chậm rãi nhăn lại mi, quay đầu nhìn lại hướng ngoài cửa sổ.


Bây giờ không phải thời gian dùng cơm, khách nhân ra vào tửu lầu không nhiều lắm, nếu so sánh thì cửa hàng có mặt tiền phía đối diện ở góc đường có dòng người trước sau đều tấp nập không ngừng, rất náo nhiệt.

Cẩn thận nhìn lại, hình như đều là khách thương Tây Vực lui tới.

Lam Vong Cơ quan sát trong chốc lát, xoay người đi xuống lầu.

Hắn đi vào cửa tiệm ở góc đường kia, lại bị ngăn ở ngoài cửa.

Người đón khách mang khẩu âm dày nặng: "Nơi này chỉ tiếp đãi thương nhân ở ngoài vực, công tử muốn uống rượu, mời tìm địa phương khác."
Biểu tình Lam Vong Cơ có chút mất tự nhiên, hắn do dự thật lâu, mới thấp giọng mở miệng: "Ta là người Diêu phủ."
"Hửm?" Người nọ đánh giá Lam Vong Cơ trên dưới một phen: "Vậy càng nên ——"
"Làm sao vậy?"
Có lẽ do Lam Vong Cơ quá dễ khiến người khác chú ý, một người khác từ trong cửa hàng đi ra, đánh gãy đoạn đối thoại này.

Người ở cửa đại khái là Tây Vực: "Quản sự, vị công tử này nói là người do Diêu phủ phái tới."
Quản sự vừa đến cũng mặc phục sức Tây Vực nhưng lại không giống bộ dáng người Tây Vực, hắn khẽ nâng mày, nhẹ giọng trách mắng: "Người trong phủ này thì có quan hệ gì với chúng ta?"
"Nhìn trang phục, khách quan không phải người ngoại lai ở Vực," quản sự liếc mắt ngó Lam Vong Cơ một cái, chắp tay: "Tiếc là không thể tiếp đãi."
Lam Vong Cơ không giận không vội, nhẹ nhàng gật đầu.

Lúc trở về biệt uyển thì sắc trời đã tối, Lam Vong Cơ ở trong viện đứng lên ngồi xuống vài lần, cuối cùng vẫn quyết định đứng dậy vào vương cung.

Hiếm khi ngoài thư phòng Giang Trừng không có người chờ, Lam Vong Cơ trực tiếp vào cửa.

Nhưng gian ngoài ngày thường Giang Trừng ở lại không có người, Lam Vong Cơ đang nghi hoặc thì thấy Tiểu Hà từ phòng trong đi ra.

Nàng vừa thấy có người, lập tức giơ tay đặt lên môi làm động tác im lặng.

Buông tay, Tiểu Hà nhận ra người đến là Lam Vong Cơ, tay chân nàng nhẹ nhàng mà đi đến trước người Lam Vong Cơ hành lễ, đè thấp thanh âm hỏi: "Hàm Quang Quân tìm Chủ Thượng?"
Lam Vong Cơ rất cẩn thận gật gật đầu.

Tiểu Hà không nhịn được cong cong mặt mày: "Hàm Quang Quân đến vừa đúng lúc Chủ Thượng có dịp nghỉ ngơi một chút."
Nàng chỉ vào phía trong vẫy tay: "Mời Hàm Quang Quân đi vào ngồi đợi."
Lam Vong Cơ có chút chần chờ.

Tiểu Hà đè thấp thanh âm cười khẽ: "Không sao, Chủ Thượng đã cố ý dặn dò qua, Hàm Quang Quân là khách quý hiển nhiên không giống người khác."
Giang Trừng nghiêng người dựa vào án thư đằng trước, một nâng cái trán, một tay còn cầm quyển sách, hẳn là trong lúc đọc không cẩn thận ngủ quên.

Ở Cô Tô, dù ngồi hay nằm đều có quy củ, chuyện ngủ ở trên bàn này không những Lam Vong Cơ chưa từng làm mà nếu thấy người khác làm, cũng sẽ lớn tiếng nhắc nhở thế nhưng hôm nay hắn không tự chủ được thả nhẹ hô hấp vài phần.

Tiểu Hà mời Lam Vong Cơ ngồi xuống, nhẹ nhàng cẩn thận đi ra cửa, đưa ly trà tới cho hắn.

Lam Vong Cơ gật đầu cảm ơn, không phát ra một chút tiếng vang.

Nhưng không khí an tĩnh hai người tỉ mỉ giữ gìn cũng không kéo dài lâu, chỉ nghe thấy cửa thư phòng xuất hiện một tiếng vang nhỏ, có người ở gian ngoài "A" một tiếng.

Không đợi Tiểu Hà phản ứng, người tới đã giống như một trận gió vọt vào phòng trong.

"Trừng Trừng!"
Sắc mặt Tiểu Hà cứng đờ, vội vàng mở miệng: "Ngụy tổng lĩnh!"
"Hửm?" Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lúc này mới nhìn theo ánh mắt Tiểu Hà thấy được Lam Vong Cơ đứng một bên.

"Lam —— Hàm Quang Quân?" Ngụy Vô Tiện kinh ngạc nói: "Ngươi tại sao lại ở đây?"
Hắn một hồi gọi to kêu nhỏ, hiển nhiên đã đánh thức Giang Trừng.

Giang Trừng ngồi thẳng dậy, tầm mắt dạo quanh một vòng trong phòng, nhìn về phía Tiểu Hà đầu tiên.

"Hàm Quang Quân tới tại sao không thông báo?" Hắn không chờ Tiểu Hà trả lời, cười nói với Lam Vong Cơ: "Hàm Quang Quân, có việc?"
Ngụy Vô Tiện cũng quay mặt sang nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ.

Trong lòng Lam Vong Cơ bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác, giống như trong phòng này chỉ có hắn là dư thừa.

Hắn hơi hơi hé miệng, nhìn về phía Giang Trừng đang kiên nhẫn chờ hắn nói chuyện.

Có lẽ do mới vừa tỉnh, trên mặt Giang Trừng có một chút vẻ ủ rũ không dễ phát hiện.

Hầu kết Lam Vong Cơ trên dưới giật giật.
"Ta......!Ta không có việc gì."
"Không có việc gì thì đi đi." Ngụy Vô Tiện tựa hồ rất không kiên nhẫn.

Giang Trừng hơi hơi nhíu nhíu mày, quay đầu nói với Tiểu Hà: "Ngươi đưa Hàm Quang Quân trở về."
Lam Vong Cơ giống như bị mộng du mà đi ra thư phòng Giang Trừng.

Hắn tuyệt đối không có nghe lầm, lúc Ngụy Vô Tiện mới vào cửa, trong miệng kêu"Trừng Trừng".

Trừng Trừng?
Trừng......!Trừng?
Hoá ra Giang Trừng cùng Ngụy Vô Tiện thân mật đến mức như vậy sao?
"Khụ, Hàm Quang Quân không nên phiền lòng." Tiểu Hà đột nhiên lên tiếng, Lam Vong Cơ mới nhận ra bản thân thế nhưng bất tri bất giác đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

"Ngụy tổng lĩnh cùng Chủ Thượng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Chủ Thượng đối đãi với hắn giống như ca ca ruột thịt." Hơi dừng lại, Tiểu Hà lại cười nói: "Có lẽ là so với ca ca ruột còn thân thiết hơn."
Lam Vong Cơ im lặng không lên tiếng gật gật đầu.

Thật lâu sau, hắn nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Hà cô nương......!Cũng cùng Quân Thượng từ nhỏ lớn lên với nhau sao?"
"Ta?" Tiểu Hà cười: "Ta làm sao có được phúc phận này."
"Ta được tiên Vương nhặt về.

Tiên Vương nhân từ, mới giữ ta lại hầu hạ Chủ Thượng.

Chỉ là ——" Tiểu Hà duỗi tay tính toán: "Ta ở bên người Chủ Thượng cũng sắp được mười năm."
"Mười năm......" Lam Vong Cơ vô ý thức mà lặp lại con số này, trong lòng hiện lên một suy nghĩ không thể hiểu được.

Có lẽ bản thân hắn nên sớm rời Cô Tô, đi khắp nơi xem một chút..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương