Trạm Trung Chuyển Tử Vong
-
Chương 93: Bách quỷ dạ hành – 5
Phía đông.
Liễu Vô chắp hai tay, sau đó ném phật châu trên cổ tay lên trời, ánh sáng vàng kim thoáng hiện, không trung bị mây đen che khuất lại lộ ra một chút ánh sáng, ánh sáng này tuy nhỏ, nhưng cũng đủ bao phủ quỷ treo cổ.
Quỷ treo cổ phát ra một tiếng kêu bén nhọn, chiếc lưỡi dài phóng ra đánh về hướng phật châu, như muốn đánh rơi nó.
Đáng tiếc, quanh phật châu tản ra ánh sáng vàng kim, ánh sáng nhàn nhạt kia đốt cháy cái lưỡi, quỷ treo cổ lại phát ra một tiếng thét chói tai, đôi mắt không có lòng trắng oán hận nhìn chằm chằm vào phật châu.
Liễu Vô ngồi dưới đất, hai mắt nhắm chặt, hai chân khoanh tròn, hai tay chắp lại, trên tay mặc dù không có phật châu, nhưng vẫn như trước làm động tác lần tràng hạt.
“Nam mô hắc ra đát na đa ra dạ da. Nam mô a rị da. Bà lô yết đế thước bát ra da. Bồ Đề tát đỏa bà da…”
Phật châu trên bầu trời tỏa ra luồng sáng chói mắt, ký tự màu vàng vờn quanh phật châu.
Quỷ treo cổ lại thét một tiếng chói tai, cả người nhỏ đi không ít, trên mặt là vặn vẹo thống khổ.
Quỷ treo cổ căm tức nhìn Liễu Vô, phóng đầu lưỡi về phía ông.
Không hề có động tác nào, ngay cả tốc độ niệm kinh Phật trong miệng cũng không hề thay đổi.
“Ma ha tát đỏa bà da. Ma ha ca lô ni ca da. Án. Tát bàn ra phạt duệ. Số đát na đát tỏa. Nam mô tất kiết lật đỏa y mông a rị da. Bà lô kiết đế thất Phật ra lăng đà bà…”
Trên người Liễu Vô đột nhiên phát ra ánh sáng vàng kim, cùng phật châu ở xa xa trên bầu trời tôn nhau lên.
Quỷ treo cổ không kịp thu lưỡi lại bị đốt cháy dữ dỗi, một mùi tanh tưởi theo đó bay đến.
“Nam mô na ra cẩn trì. Hê rị, ma ha bàn đa sa mế. Tát bà a tha đậu du bằng. A thệ dựng. Tát bà tát đa na ma bà tát đa. Na ma bà dà. Ma phạt đạt đậu đát điệt tha…”
Mỗi một âm Liễu Vô phun ra, ánh sáng vàng kim càng sáng rực. Quỷ treo cổ muốn chạy trốn, lại bị vòng sáng vàng kim vây kín.
Quỷ treo cổ thét lên một tiếng, không cam lòng nhìn Liễu Vô, dần dần tan biến trong ánh sáng vàng kim.
Phật châu quay về tay Liễu Vô, không trung lại bị mây đen che phủ một lần nữa, Liễu Vô ngồi dưới đất, mặt mang theo nét cười tiếp tục niệm kinh Phật.
Phía nam.
Tầm mắt Y Vũ Vị dần trở nên mơ hồ, ông cắn mạnh xuống môi một cái, trong miệng tràn ngập vị rỉ sắt khiến ông tỉnh táo không ít.
Một luồng sáng trắng xuất hiện, đám quỷ vây quanh Y Vũ Vị cùng Nhâm Thiến bị đẩy mạnh ra, Y Vũ Vị rốt cuộc cũng nhìn thấy rõ người đến.
Một người đàn ông hùng tráng tay phải cầm kiếm, tay trái ôm thắt lưng một thanh niên tuấn lãng, vẻ mặt lười biếng.
Doanh Chính nhìn Y Vũ Vị cùng Nhâm Thiến.
“Tiểu Phù Tô, đây là người ngươi muốn tìm sao?”
Quỷ quái vì chính khí phát ra từ kiếm của thiên tử mà không dám tiến đến, co rúm lại nhìn hai người.
Phù Tô lắc đầu, buồn bã nói:
“Không phải bọn họ…”
Doanh Chính nhún vai.
“Phụ thân lại cùng ngươi đi tìm.”
Nhâm Thiến đã gần như hôn mê, Y Vũ Vị nghĩ muốn mở miệng, lại không phát ra tiếng.
Phù Tô ảo não đập Doanh Chính một cái.
“Sao ngươi lại có thể thấy chết mà không cứu được? Kẻ làm vua phải có tấm lòng từ bi.”
Nói xong, giãy khỏi cái ôm của Doanh Chính.
Doanh Chính vẻ mặt đau khổ, nói:
“Được được được, phụ thân sai rồi, phụ thân cứu còn không được sao? Hoàng trưởng tử điện hạ vẫn là đi xem hai người kia thế nào đi.”
Phù Tô trừng Doanh Chính, sau đó đi đến trước mặt Y Vũ Vị, Y Vũ Vị khó khăn nói:
“Cứu, cứu cô ấy…”
Phù Tô cau mày dò xét hơi thở của Nhâm Thiến, nói:
“Không sao đâu, ngươi yên tâm, ta sẽ cứu nàng.”
Y Vũ Vị nghe nói như thế, rốt cuộc chậm rãi nhắm mắt lại.
Doanh Chính cầm kiếm thiên tử trong tay, mũi kiếm chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng vung một cái, một luồng sáng trắng xuất hiện.
Vô số quỷ quái ngay lập tức hồn bay phách tán, Doanh Chính bĩu môi.
“Thật không có tính khiêu chiến.”
Phương bắc.
Phùng lão gia tử ném một lá bùa màu vàng lên không trung, lá bùa màu vàng nhanh chóng biến lớn, uy lực của kinh Kim Cương xuất hiện, quỷ quái dừng lại.
Nhâm lão gia tử hai tay kết ấn, quát to:
“Viêm sát chú.”
Trong phút chốc lửa bốc ngập trời, quỷ quái bị tam vị chân hỏa thiêu đốt phát ra tiếng thét chói tai.
Một tiếng kêu rõ ràng truyền đến, ngọn lửa nhỏ dần, hai người Phùng Nhâm thay đổi sắc mặt.
Một người bị tuyết bao phủ hiện ra trước mặt hai người Phùng Nhâm, một nửa khuôn mặt trắng nõn trong suốt.
Nhâm lão gia tử hét lớn.
“Yêu nghiệt phương nào!”
Người tới sống lưng thẳng tắp.
“Tuyết yêu âm phủ kiến quá nhị vị.”
Phùng lão gia tử lấy một tấm phù chú ra, nhất thời từng trận sấm dồn, bổ thẳng xuống đầu tuyết yêu.
Tuyết yêu mấp máy môi, chậm rãi nói:
“Phong tuyết băng thiên.”
Nhâm lão gia tử không ngờ đối phương vừa ra một chiêu đã là tuyệt kỹ, muốn cứu lại cũng không kịp, Phùng lão gia tử phun ra một ngụm máu rồi từ từ ngã xuống.
“Khánh Chi!”
Nhâm lão gia tử đỏ bừng hai mắt hô to.
Phùng lão gia tử miễn cưỡng cười, tỏ vẻ không sao.
Nhâm lão gia tử thay đổi sắc mặt, hai tay kết ấn, trong không trung hiện ra một tấm phù chú rất lớn.
Tuyết yêu biến sắc, kinh hãi kêu:
“Phù phép thiên sư!”
Nói xong liền biến mất trong gió tuyết.
Phù phép thiên sư từ từ hạ xuống, tiếng quỷ quái kêu khóc biến mất.
Phía tây.
Áo cộc tay xanh lá cây bóp cò súng, tiếng súng đầu tiên khai hỏa chiến trường phía tây.
Viên đạn bay ra, phịch một tiếng tuôn ra chất lỏng đầy trời, đến chỗ nào quỷ quái liền hồn bay phách tán.
Mắt vàng kim huýt sáo một tiếng.
“Đẹp lắm.”
Áo cộc tay xanh lá cây khiêm tốn nói:
“Không dám không dám.”
Tóc dài tùy tiện bắn ra một mũi tên, áo cộc tay xanh lá cây ngạc nhiên nói:
“Độc của cậu cũng có tác dụng với hồn thể?”
Tóc dài không chút bận tâm nói:
“Còn đang trong quá trình thử nghiệm.”
Áo cộc tay xanh lá xấu hổ.
“Nhưng mà…”
Tóc dài lại bắn một mũi tên nữa ra.
“Tên của tôi có tác dụng với hồn thể.”
Mắt vàng kim nheo mắt lại, trường kiếm trong tay hóa thành thiên kiếm vạn kiếm, kiếm quang bắn thẳng về phía trước.
Tóc dài nhún vai.
“Cậu sẽ chọc giận bọn họ đấy.”
Mắt vàng kim nở nụ cười đầy tà khí.
“Như vậy không phải chơi rất vui sao?”
Tóc dài nói.
“Đừng đùa với đội trưởng là được.”
Áo cộc tay xanh lá ai oán nói:
“Nhiều quá, bọn họ hẳn là phải cho phí tăng ca chứ.”
Mắt vàng kim cười nhạo.
“Cậu trông chờ vào lão già lâu chết đó sao.”
Áo cộc tay xanh lá bóp cò súng.
“Không, tôi cũng không trông cậy vào bọn họ.”
Tóc dài bỗng nhiên nói:
“Làm thêm? Tôi cũng muốn.”
Áo cộc tay xanh lá thở dài:
“Hiệp nghị lúc trước không cho phép chúng ta làm thêm.”
Mắt vàng kim cười lạnh.
“Để ý đến thứ đó làm gì.”
Áo cộc tay xanh lá khẽ đảo mắt.
“Nói như vậy, cậu đồng ý làm thêm?”
Trong bệnh viện Đông Tân.
Nghiêm Dương đi theo Tiểu Phi rẽ trái rẽ phải, cuối cùng gặp được Nhâm Lê.
“Nhâm Lê!”
Nghiêm Dương kích động nói.
Nhâm Lê nhanh chóng đi đến bên cạnh Nghiêm Dương, Nghiêm Dương nhịn không được ôm chầm lấy cậu hôn mạnh một cái.
Hôn xong rồi, Nghiêm Dương mới chú ý đến ‘người’ kia.
Nữ quỷ nhìn Nghiêm Dương, trong mắt tràn đầy kích động.
Tiểu Phi lúc này mới nói:
“Anh, đây là mẹ…”
Nghiêm Dương trầm mặc, Nhâm Lê nắm chặt tay Nghiêm Dương.
Nghiêm Dương né tránh ánh mắt của nữ quỷ.
“Những người khác đâu?”
Tiểu Phi sửng sốt, mặt lộ vẻ hoang mang.
Nữ quỷ vội vã dịu dàng nói:
“Bọn họ ở cùng nhau, sẽ lập tức đến đây.”
Sau đó là im lặng, cho đến khi một loạt tiếng bước chân truyền đến.”
Đồng Thất cùng Phùng Cổ Tuẫn xuất hiện, Nhâm Lê nhẹ nhàng thở ra.
Phùng Cổ Tuẫn nhìn hai con quỷ một lớn một nhỏ trước mặt, hoang mang hỏi:
“Đây là tình huống gì?”
Đồng Thất cười mà không nói.
“Hai người, đều là bạn của Tiểu Dương sao?”
Nữ quỷ dịu dàng hỏi.
Phùng Cổ Tuẫn sửng sốt.
“Tiểu Dương?”
Tiểu Phi đáp:
“Chính là anh.”
“Anh?”
Phùng Cổ Tuẫn vẫn như trước muốn làm rõ tình hình, sau đó mở to hai mắt.
“Cậu là đứa bé quỷ?”
Tiểu Phi gật gật đầu.
“Xin chào, tôi tên là Nghiêm Phi.”
Phùng Cổ Tuẫn nuốt nước miếng, sau đó nhìn về phía Nhâm Lê.
Nhâm Lê cười khổ.
Nữ quỷ lo lắng nhìn Nghiêm Dương.
“Tiểu Dương, mẹ chỉ là muốn bảo vệ con thôi.”
Nghiêm Dương không được tự nhiên đáp:
“Vâng.”
Lại một hồi im lặng.
Cuối cùng, Phùng Cổ Tuẫn phá vỡ không khí im lặng này.
“Tôi nói, vì sao bệnh viện lại biến thành như thế này?”
Nữ quỷ miễn cưỡng mỉm cười nói.
“Tất cả mọi người đều đang ngủ.”
“Vì sao hai người lại xuất hiện?”
Nghiêm Dương đột nhiên lên tiếng.
Nữ quỷ nhìn Nghiêm Dương, thật cẩn thận nói:
“Phong ấn của Anh Thi Đạo bị lỏng ra, mẹ chạy đến đây. Sau đó gặp được Tiểu Phi.”
Đồng Thất nho nhã lễ phép nói:
“Xin hỏi, Anh Thi Đạo thế nào rồi?”
Nữ quỷ chần chừ, nói:
“Cảm giác không giống…”
Đồng Thất nhíu mày.
Nữ quỷ nói tiếp:
“Cảm giác không giống hai mươi bảy năm trước…”
Đồng Thất gật đầu.
“Cảm ơn.”
“Anh, anh đợi ở trong này là được rồi, không cần phải xen vào chuyện ở bên ngoài.”
Tiểu Phi đột nhiên nói.
“Bên ngoài?”
Nghiêm Dương nhạy bén bắt được từ này.
Tiểu Phi sửng sốt, sau đó không biết làm sao nhìn nữ quỷ.
“Bên ngoài làm sao vậy?”
Phùng Cổ Tuẫn truy hỏi.
“A? Không có gì…”
Tiểu Phi ấp úng.
Nữ quỷ thở dài.
“Bên ngoài trăm quỷ đang dạo phố.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook