Trạm Trung Chuyển Tử Vong
Chương 58: Trúc nở hoa – 1

Vòng tay bằng bạc làm theo phong cách cổ xưa, hình thức tinh mỹ, phần tâm của nó cũng không có mặt tình yêu hay các kiểu mặt khác giống như vòng tay hiện đại, trung tâm của nó là một vật hình chữ ‘Vạn’ (卍) nho nhỏ.

“Đây là…?”

Nhâm Lê hoang mang nhìn cái vòng tay kia, cậu có thể nhìn thấy xung quanh vòng tay hiển lộ Phật quang nhàn nhạt.

“Đây là đồ của mẹ con, nếu cảnh sát Nghiêm có thể có được sự tán thành của nó, người làm dì như dì cũng sẽ không còn gì để nói.”

Nhâm Thiến hơi chua xót đáp.

Năm ấy chị dâu ôm Tiểu Lê, bên cạnh là anh hai hai mắt đều đỏ, chị dâu vẫn cười dịu dàng như trước nói:

“Thiến Thiến… Tiểu Lê nhờ em chăm sóc… Chiếc vòng này… Mai sau nó có thích người nào… Chiếc vòng này bảo nó đưa cho người kia nhé…”

Nhâm Thiến khép hờ hai mắt, giấu đi chua xót trong mắt.

“Đương nhiên, dì cũng không biết sau khi đeo chiếc vòng này vào sẽ xảy ra chuyện gì, đành phải xem ý của cảnh sát Nghiêm thế nào thôi.”

Nghiêm Dương không chút bận tâm cười cười.

“Tôi tất nhiên phải nhận được sự tán thành của nó.”

Dứt lời, liền chuẩn bị đi lên cầm lấy chiếc vòng kia.

“Từ từ.”

Ngay khi tay Nghiêm Dương chuẩn bị chạm vào chiếc vòng kia, Nhâm Lê đột nhiên lên tiếng.

“Từ từ đã.”

“Làm sao vậy?”

Nghiêm Dương hoang mang nhìn Nhâm Lê.

Nhâm Lê cắn môi, nhìn Nhâm Thiến, lại nhìn hộp gỗ kia, đầu óc xoay tròn liên tục.

Nếu như mình không nhìn lầm, mộc khắc kim, chiếc hộp gỗ dùng để khắc chế, xung quanh chiếc vòng lại có Phật quang, thứ hộp gỗ áp chế vô cùng có khả năng là chiếc vòng mang theo Phật quang… Phật quang chủ yếu dùng để tinh lọc, nếu ‘Quỷ Chủ’ trong cơ thể A Dương vẫn còn ở đó, chiếc vòng kia nhất định sẽ gây lại cho A Dương…

“Làm sao vậy?”

Nghiêm Dương lại cất tiếng hỏi.

Nhâm Thiến dường như là hiểu được Nhâm Lê đang suy nghĩ điều gì, thở dài nói:

“Dì chưa đến mức muốn hại cậu ta, chủ ý của mẹ con chính là cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp.”

Nhâm Lê đột nhiên cảm thấy áy náy, cậu… đang hoài nghi dì út vẫn luôn yêu thương cậu sao?

Nghiêm Dương nghe xong lời nói của Nhâm Thiến cũng hiểu được Nhâm Lê là đang lo lắng cái gì, vì thế cười cười với cậu.

“Đừng lo lắng, được không? Không có vấn đề gì đâu.”

Nụ cười hơi lộ vẻ lưu manh của Nghiêm Dương khiến Nhâm Lê an tâm hơn không ít, cậu nhẹ gật đầu, lại nhẹ nhàng nói với Nhâm Thiến:

“Con xin lỗi…”

Nhâm Thiến lắc đầu, đáy mắt lại hiện lên chút bi thương.

Đứa bé này… lớn rồi…

Nghiêm Dương vươn tay, thong thả mà kiên định cầm lấy chiếc vòng bạc.

Dưới ánh nhìn của Nhâm Lê, khi Nghiêm Dương chạm vào chiếc vòng liền ngất xỉu, nhưng với Nghiêm Dương mà nói, anh lại hoàn toàn tỉnh táo.

Nghiêm Dương không biết mình ở nơi nào, bên cạnh anh không có Nhâm Lê cũng không có Nhâm Thiến, thậm chí còn không có cả chiếc vòng bạc kia, anh giống như được đưa vào giữa tầng mây, đưa mắt nhìn về nơi xa có thể nhìn thấy nhiều luồng sáng vàng kim.

Một tiếng kêu to từ đằng xa truyền đến, Nghiêm Dương có thể chắc chắn bản thân chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu như thế này, trong tiếng kêu ẩn chứa loại uy nghiêm hoàn toàn được tạo thành tự nhiên.

Thần thánh, không cho xâm phạm, uy nghiêm tuyệt đối.

Giây tiếp theo, Nghiêm Dương mở to hai mắt.

Đầu giống trâu, sừng như hươu, mắt giống tôm, tai như voi, thân tựa xà, vảy giống cá, vuốt như phượng, chân giống hổ, tiếng kêu tựa như tiếng đồ đồng va vào nhau, cạnh miệng có râu, dưới hàm có minh châu, dưới cổ họng có nghịch lân, trên đầu có ánh bạc.

Bay lượn giữa mây mù xa xa, lại có kim quang làm bạn, quái vật to lớn xuyên qua những tầng mây rõ ràng là một con Thanh Long.

Khi ánh sáng từ rồng phát ra tan đi, cảnh tượng trước mắt Nghiêm Dương cũng theo đó thay đổi.

Nếu như nói vừa rồi thân mình Nghiêm Dương còn ở giữa chín tầng mây, vậy hiện tại anh nhất định đang ở địa phủ âm ty.

U ám, hỗn độn, nghe không thấy những tiếng rên rỉ thống khổ xung quanh.

Nghiêm Dương dường như thấy được một thanh niên nho nhã mặc áo xanh đi về phía anh.

Bên tai, nghe không hiểu thứ ngôn ngữ kia, nhưng anh có thể cảm giác được người ấy đang nói gì đó, nhưng anh không nghe rõ, giống như bị nhốt trong một cái ***g.

Hình ảnh cuối cùng, là bóng dáng thanh niên áo xanh rời đi cùng một người mặc áo đen.

Nghiêm Dương không biết vì sao, trong lòng cứng lại, thì thầm nói:

“Đừng đi…”

Sau đó, là bóng tối vô tận.

Khi ý thức của Nghiêm Dương còn chưa tỉnh táo thì thời gian đã cách lúc anh ‘hôn mê’ một giờ, anh còn chưa mở mắt đã phát hiện trên tay khác lạ, mở mắt ra liền thấy, một chiếc nhẫn bằng bạc không biết đã đeo lên ngón trỏ của mình từ lúc nào, mặt nhẫn là một chữ ‘Vạn’ nho nhỏ giống như lúc trước.

“Cuối cùng anh cũng tỉnh.”

Nhâm Lê thấy Nghiêm Dương tỉnh lại, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Anh bị làm sao…?”

Nghiêm Dương cảm thấy toàn thân mình bủn rủn vô lực, giống như bị xe lăn qua người.

“Mất sức, nghỉ ngơi là được rồi.”

Nhâm Lê đỡ Nghiêm Dương lên, để anh dựa lưng vào giường.

“Anh vừa chạm vào chiếc vòng tay liền ngất xỉu, em cũng nhanh bị dọa chết.”

Nhâm Lê ngồi ở trên một cái ghế nhỏ cạnh giường, nhéo má nói:

“Nhưng anh hôn mê chưa đến mười phút, vòng tay liền biến thành chiếc nhẫn trên tay anh. Dì út nhìn thấy liền bỏ đi, em nghĩ, vẫn là tìm một phòng trống cho anh nghỉ tạm.”

“Anh… hình như nhìn thấy ảo giác…”

Nghiêm Dương do dự, vẫn là nói ra những thứ mình đã gặp.

“Rồng?”

Nhâm Lê nhíu mày.

Nghiêm Dương gật đầu.

“Đúng, Thanh Long.”

Nhâm Lê trầm mặc, nói:

“Không nói việc này nữa, bây giờ anh cảm thấy thế nào? Ngày mai chúng ta nhất định phải đến nhà họ Thích, thời gian không còn nhiều lắm…”

Thân thể của Nghiêm Dương vốn rất tốt, nghỉ một lát cảm thấy đã hồi phục được bảy tám phần, lập tức nói:

“Thân thể chồng em rất tốt, đêm nay còn có thể thỏa mãn em.”

Nhâm Lê trừng mắt nhìn Nghiêm Dương, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Xem ra anh không cần nghỉ ngơi nhiều, vậy chúng ta lập tức đi thôi.”

Nói xong, đứng lên, xoay người rời khỏi phòng.

Nghiêm Dương sửng sốt, sau đó lắc lắc đầu nhận lệnh, cầm lấy quần áo mặc vào rồi đuổi theo.

Buổi tối, trên xe lửa.

Nhâm Lê tuyệt đối là người theo trường phái hành động, vì thế trời còn chưa tối hai người đã ngồi trên xe lửa.

“Anh sai rồi mà bảo bối, lần sau anh tuyệt đối sẽ không trêu đùa kiểu ấy nữa.”

Nghiêm Dương nhấc tay lên thề, vẻ mặt nghiêm trang.

Khóe miệng Nhâm Lê hơi giật, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nghiêm Dương không chút tức giận, tròng mắt hơi chuyển thừa dịp xung quanh không có ai nhanh chóng kéo đầu Nhâm Lê qua hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn kia.

Nhâm Lê còn chưa kịp phản ứng thì Nghiêm Dương đã buông cậu ra, lại nghiêm túc đưa tay lên thề.

Nhâm Lê nhìn bộ dáng nghiêm trang của Nghiêm Dương, ‘phì’ một tiếng bật cười.

Nghiêm Dương thấy Nhâm Lê mỉm cười, cũng không làm trò nữa.

“Chúng ta đang đi đâu đây?”

Hai người chọn giường nằm, hai người còn lại vẫn chưa đến, cho nên trong toa chỉ có Nghiêm Dương cùng Nhâm Lê.

“Tô Châu…”

Nhâm Lê cuộn mình nằm trong ngực Nghiêm Dương, mặt mày hiện lên chút ưu sầu.

“Tô Châu?”

Nghiêm Dương nhíu mày, Tô Châu lớn như thế, chẳng lẽ không có vị trí nào cụ thể sao?

“Nhà họ Thích… Nếu có duyên tự nhiên có thể gặp, nếu vô duyên thì dù đi khắp toàn bộ Tô Châu cũng không thể tìm thấy.”

Nhâm Lê cười khổ nói.

Nghiêm Dương nghe xong lời này, an lòng, mình và Tiểu Lê nhất định là có duyên với nhà họ Thích.

Nhâm Lê buồn bực gãi gãi đầu.

“Nói như thế nào nhỉ, nhà bọn họ thực ra rất mơ hồ…”

“Sợ cái gì.”

Nghiêm Dương cười cười không chút bận tâm, sau đó vuốt ve Nhâm Lê trong lòng một hồi.

“Nhột… Ha ha… đừng mà… Ha…”

Nhâm Lê cười không ngừng nổi, khóe mắt cũng hiện lên chút nước.

Ánh mắt Nghiêm Dương âm trầm, khi Nhâm Lê giãy dụa liền hôn xuống.

Nhâm Lê vốn bị Nghiêm Dương cù đến dở khóc dở cười, giờ ngay cả đường hô hấp cũng bị Nghiêm Dương đoạt mất, chỉ khoảng hai phút sau người liền mềm ra nằm im trong lòng Nghiêm Dương.

Nghiêm Dương nhẹ nhàng đặt Nhâm Lê xuống giường, nửa quỳ nhìn Nhâm Lê.

Nhâm Lê rất không tự nhiên cuộn người lại, giống như là muốn che đậy gì đó.

Nghiêm Dương đưa tay đặt lên nơi đã đứng thẳng của Nhâm Lê, ánh mắt Nhâm Lê liền trở nên hoảng hốt.

“Không… Đừng chạm…”

Nghiêm Dương cười.

“Không sao.”

“Không.”

Nhâm Lê cau mày, đẩy tay Nghiêm Dương ra, cố gắng khép chân lại.

“Đừng, có người…”

Hai người giằng co, cuối cùng Nghiêm Dương thở dài.

“Vậy quên đi, nhé? Ngoan…”

Nhâm Lê cụp mắt, nhẹ nhàng ‘ừm’ một tiếng.

Nghiêm Dương quay lại giường của mình, đầu gối lên cánh tay, chân vắt chéo, không biết là đang suy nghĩ việc gì.

Nhâm Lê cuộn mình ở trong chăn, điều hòa thổi vù vù, cậu lạnh.

Một đêm này, hai người không nói chuyện nhiều nữa, trong không gian nhỏ hẹp chỉ có tiếng xe lửa ‘kẽo kẹt kẽo kẹt’.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương