Trạm Trung Chuyển Tử Vong
Chương 44: Bệnh viện kinh hồn – 13

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhâm Lê mang theo đầu óc tràn ngập mơ hồ quay về thành phố T, gọi điện thoại hẹn mọi người ở quán Danh Cổ.

Y An chưa đến mười giờ đã có mặt, Phùng Cổ Tuẫn và Hạ Tử Triệt qua hơn mười giờ một chút cũng đến.

Ba người ngồi quanh một cái bàn, chỉ thiếu duy nhất Nghiêm Dương.

“Nghiêm Dương đâu?”

Phùng Cổ Tuẫn nhíu mày hỏi.

“Không liên lạc được…”

Nhâm Lê lắc đầu, dường như cũng không để ý đến việc Nghiêm Dương không đến họp.

“Toàn bộ hồ sơ của khoa phụ sản hai mươi bảy năm trước đều đã bị tiêu hủy.”

Y An sau khi được Y Vũ Vị đồng ý đã tra xét lại toàn bộ hồ sơ hơn hai mươi năm trước của bệnh viện Đông Tân. Kỳ lạ chính là, hồ sơ của khoa phụ sản hai mươi bảy năm trước không có trong phòng hồ sơ, mà những hồ sơ khác toàn bộ đều bình thường.

Nói cách khác, vấn đề nằm ở khoa phụ sản hai mươi bảy năm trước.

“Hôm qua tôi đã đến chỗ ông cụ.”

Nhâm Lê cười cười.

“Ông cụ nói cho tôi biết, hai mươi bảy năm trước có chuyện.”

“Hai mươi bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì?”

Phùng Cổ Tuẫn ở nhà không moi được tin tức về ‘hai mươi bảy năm trước’, tất nhiên cảm thấy rất ngạc nhiên với tin tức này.

“Hai mươi bảy năm trước, trong khoa phụ sản của bệnh viện Đông xảy ra án mạng kỳ lạ, toàn bộ phụ nữ có thai đều mổ bụng mà chết, thai nhi cũng không cánh mà bay. Lúc đầu tất cả mọi người đều nghĩ đây chỉ là án mạng bình thường, chỉ là thủ pháp gây án có chút thê thảm mà thôi, nhưng khi đi sâu vào điều tra, kết quả càng ngày càng khiến cho người ta kinh hãi. Những phụ nữ có thai chết thảm này bất kể theo góc độ nào thì xem vân tay ở trên hung khí, kết luận đưa ra cũng chỉ có một, đó là hung thủ là chính những người phụ nữ có thai đó! Bởi vì tính ly kỳ và bí ẩn của nó, Nghiệp giới quyết định nhúng tay vào triển khai điều tra. Đương nhiên, chính phủ cũng có ‘lực lượng’ thuộc về mình, nhưng ‘lực lượng’ này hoàn toàn không thể so với tứ đại thế gia.”

“Tứ đại thế gia? Nếu tứ đại thế gia có tham dự thì sao tôi lại không biết chứ?”

Phùng Cổ Tuẫn cau mày hỏi, tứ đại thế gia lần lượt là nhà họ Phùng chuyên bói toán, nhà họ Nhâm trừ quỷ quái, nhà họ Đồng thông âm dương cùng nhà họ Thích theo Phật, bản thân mình từ nhỏ đã được chủ nhân nhà họ Phùng bồi dưỡng, nếu hai mươi bảy năm trước tứ đại thế gia thật sự từng bắt tay hành động thì mình không có lý do gì lại không biết.

“Bởi vì tất cả mọi việc về hai mươi bảy năm trước đều đã bị che giấu.”

Nhâm Lê cười khổ, nếu người nói với mình tất cả mọi việc đã xảy ra hai mươi bảy năm trước không phải là ông cụ thì, mình chắc chắn sẽ không tin tưởng.

“Lúc đầu khi Nghiệp giới mới tham gia thì tứ đại thế gia vẫn chưa bắt tay với nhau, năm đó nhà họ Nhâm…Cha tôi phụ trách chuyện này, cha làm phép ba ngày ở bệnh viện Đông Tân cũng không tra ra được điều gì, cuối cùng chính là, khi mẹ của tôi đi tìm cha thì thấy được Anh Thi Đạo.”

Nhâm Lê từ khi sinh ra vẫn chưa từng được thấy cha và mẹ mình, thậm chí ngay cả nghe cũng rất ít khi được nghe, hiện tại lập tức được nghe nói nhiều chuyện như vậy về cha mẹ mình, về mặt tình cảm tất nhiên là rất phức tạp.

“Lại là Anh Thi Đạo, mẹ cậu là người nhà họ Thích sao?”

Tứ đại thế gia bắt tay, Phùng Cổ Tuẫn tất nhiên là nghĩ đến nhà họ Thích theo Phật.

Nhâm Lê gật đầu, trong mắt tràn đầy phức tạp.

Phùng Cổ Tuẫn rõ ràng là không thể tiếp nhận sự thực mẹ Nhâm Lê là người nhà họ Thích, này cũng không thể trách cậu ta. Nhà họ Thích là gia tộc có tiếng nói thấp nhất trong tứ đại thế gia, người nhà họ Thích có duyên Phật cực cao, bọn họ không có linh lực mạnh mẽ, nhưng bọn họ từ khi sinh ra đã có năng lực thanh lọc cực mạnh, năng lực thanh lọc này là không thể thiếu trong việc diệt yêu trừ ma, cho nên dù tiếng nói của nhà họ Thích thấp nhưng danh vọng trong Nghiệp giới vẫn cực cao.

“Đừng nói cậu không thể tiếp nhận, tôi cũng không tiếp nhận được.”

Nhâm Lê uống một ngụm cà phê, chua xót nói:

“Sau khi mẹ tôi nhìn thấy Anh Thi Đạo, người của tứ đại thế gia lập tức coi trọng chuyện này, đại diện của nhà họ Thích tất nhiên là mẹ tôi, đại diện của nhà họ Đồng lúc ấy là gia chủ nhà họ Đồng, còn nhà họ Phùng các cậu, là chú của cậu đấy.”

Phùng Cổ Tuẫn chấn động toàn thân, người khác có thể không rõ ràng lắm, nhưng bản thân sinh ra là người nhà họ Phùng lại rất rõ ràng, mặc dù mình chưa từng gặp được chú, nhưng lại biết nếu không phải chú mất quá sớm, gia chủ hiện tại khẳng định không phải là cha mình.

“Năm đó tứ đại thế gia đưa gia chủ nhà mình vào bên trong, mới che lại được Anh Thi Đạo!”

Nhâm Lê kích động, mắt cũng không tự chủ được đỏ lên.

“Năm đó tứ đại thế gia nghĩ vô số biện pháp cũng không thể phong ấn được Anh Thi Đạo. Mắt thấy Anh Thi Đạo sẽ hoàn toàn lộ ra ở dương thế, người của tứ đại thế gia cắn răng phong tỏa hai mươi dặm xung quanh bệnh viện Đông Tân, vô số cao thủ tinh anh canh chừng ở nơi đó, cuối cùng do chú của cậu chiêm tinh dẫn đường, chiêm tinh của nhà cậu tính ra từng bước từng bước một con đường ít nguy hiểm nhất, sau đó cha tôi dùng máu trong tim tạo ra phong ấn, mẹ tôi đi vào chỗ sâu nhất trong Anh Thi Đạo tiến hành phong ấn, mà gia chủ có thể thông âm dương thì ở ngay tại chỗ giao hòa âm dương phong tỏa cửa lớn của âm phủ. Hôm qua tôi mới biết, lần trước chúng ta đi qua căn bản không phải là Anh Thi Đạo, chỉ là một trò đùa thôi. Nếu Anh Thi Đạo sắp sửa hiện thế thì trong vòng hai mươi dặm xung quanh đây đều sẽ là loại cảnh tượng như thế. So với bọn họ, chúng ta tính là gì chứ.”

Không riêng gì Nhâm Lê không cách nào khống chế được cảm xúc của mình, bốn người, thậm chí trong lòng Y An cũng dâng sóng mãnh liệt, Phùng Cổ Tuẫn hiểu rõ tứ đại thế gia lại không nói nên lời, cậu biết rất rõ năng lực của gia chủ tứ đại thế gia.

Nhâm Lê nhịn không được nhắm hai mắt lại.

“Cuối cùng phong ấn Anh Thi Đạo thành công, nhưng cái giá phải trả cũng rất bi thảm. Quá trình phong ấn cũng không thuận lợi, chú của Phùng Cổ Tuẫn vì muốn kết quả bói toán chính xác hơn, mẹ của tôi đi từng bước chú ấy liền bói theo từng bước, kết quả chưa được một nửa liền bị phản phệ, chỗ phòng chiêm tinh kia người bình thường không vào được, đợi đến khi ông cụ nhà họ Phùng ôm người ra thì đã sớm không còn thở nữa. Bởi vì trước đó đã bói một lần, mẹ tôi liền căn cứ theo kết quả của lần bói toán đầu tiên bước đi, bước đi tuy đúng, nhưng càng vào trong thì âm khí càng nặng, tuy rằng bà có khả năng thanh lọc, nhưng phụ nữ vốn là âm, Anh Thi Đạo lại là đường vào Âm phủ, âm khí tràn đầy, lúc ấy nhà họ Thích còn năm vị cấp bậc Trưởng lão, đều nhờ vào bọn họ ở bên ngoài tụng kinh Phật, bà mới có thể đi đến đích. Nhưng khi đó phong ấn bởi vì sức mạnh trong máu quá yếu, còn khiến nó trước tiên bùng nổ, gia chủ các nhà lấy thân làm ấn che lại cửa lớn của Âm phủ, mới khiến cho trăm quỷ bên trong không có cơ hội thoát ra, nhưng quỷ quái tự do bên ngoài Anh Thi Đạo cùng với mấy thứ ở trên đường vẫn thoát ra được, nhà họ Nhâm tổn thất gần mười nhân tài phong ấn ở trên Anh Thi Đạo.”

Đại chiến hai mươi bảy năm trước rất thê thảm, bọn họ thậm chí không biết kẻ địch là ai, bọn họ tổn thất gần như toàn bộ tinh anh mới đổi lấy được vài chục năm bình yên.

Cổ họng Phùng Cổ Tuẫn khô khốc, cậu cố sức nuốt nước miếng.

“Chưa từng có người nào nói với tôi việc này, thậm chí, thậm chí tôi cùng chưa từng đọc được những thứ này trên tài liệu ghi chép.”

Tách cà phê của Nhâm Lê đã sớm uống hết, cậu nhận nước chanh Hạ Tử Triệt đưa tới hung hăng uống ngay một ngụm.

“Ông cụ nói chuyện này năm đó ảnh hưởng quá lớn, cho nên tất cả mọi người quyết định giấu kín.”

Hạ Tử Triệt nghe không hiểu mấy chuyện chuyên nghiệp như thế này, nhưng anh có thể nghe ra được sự nguy hiểm của tình hình chiến đấu năm đó, miệng mở ra khép lại, cũng không biết nên an ủi Nhâm Lê và Phùng Cổ Tuẫn như thế nào, dứt khoát ngậm miệng lại thành thành thật thật ngồi im một chỗ.

Hai mươi bảy năm trước Y An cũng chưa sinh ra, nhưng anh nhận biết mọi thứ từ sớm, vẫn có chút ấn tượng mơ hồ với cha mẹ Nhâm Lê.

“Năm đó cậu và mợ thật sự rất hạnh phúc…”

Nhâm Lê cắn môi dưới, trong lòng tràn đầy chua xót, ông cụ nói cơ thể mẹ sau đó để lại bệnh căn, sau khi sinh mình ra không bao lâu thì qua đời, sau đó cha cũng đi theo mẹ.

“Đừng như vậy.”

Phùng Cổ Tuẫn chán ghét không khí hiện tại, chán ghét cả Nhâm Lê tràn ngập bi thương.

“Này này, nói mấy chuyện vui vẻ chút đi.”

Phùng Cổ Tuẫn đau đầu, muốn khuấy động không khí.

Nhâm Lê cũng không muốn bi thương quá mức, dù sao người chết cũng đã chết, người còn sống phải sống cho tốt.

“Có chuyện gì vui vẻ chứ?”

Phùng Cổ Tuẫn cười hắc hắc hai tiếng.

“Tôi ra tay còn lo không làm được việc sao? Nhâm Lê, mệnh cách của cậu tôi đã lén lấy ra được rồi.”

Nhâm Lê lúc nhỏ từng nghe nói qua chuyện mệnh cách của mình, tiếc rằng người xung quanh đều có lòng giấu cậu, người không có lòng giấu cậu lại không nói rõ ra được nguyên nhân, hiện tại quả thực là tò mò về mệnh cách kia muốn chết.

“Là gì, là gì? Mau nói cho tôi biết.”

“Con thứ mười của Rồng sinh vào sáng sớm, bước lên mây rực rỡ trừ âm u, thế nhưng u ám thành âm hôn, đời đời kiếp kiếp cùng quấn quít.”

Đừng nói là Nhâm Lê, ngay cả Phùng Cổ Tuẫn khi mới tìm được mệnh cách của Nhâm Lê vẻ mặt cũng giống như ăn phải phân.

“Đây rốt cuộc là mệnh cách hay là nhân duyên chứ…”

Nhâm Lê đầu đầy hắc tuyến, chẳng lẽ đây là chia đôi, nửa trước là mệnh cách nửa sau là nhân duyên sao?

Hạ Tử Triệt thấy ánh mắt Nhâm Lê thay đổi.

“Rồng không phải chỉ có chín con trai sao… Chẳng lẽ…. Chẳng lẽ…”

“Chẳng lẽ cậu là con riêng?”

Phùng Cổ Tuẫn tiếp nối lời của Hạ Tử Triệt, vẻ mặt âm hiểm nói ra.

Người bình tĩnh nhất trong đám phải nói đến Y An, nhưng lời nói tiếp theo của anh ta khiến cho ba người đang ngồi không bình tĩnh nổi nữa.

“Các cậu có nghĩ tới không, năm nay Nghiêm Dương vừa tròn hai mươi bảy tuổi.”

— Bệnh viện kinh hồn – Kết thúc —

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương