Trạm Trung Chuyển Tử Vong
-
Chương 27: Ảnh da thiểm tây – 8
Sáng ngày hôm sau, bốn người đứng ở cửa động.
Mấy năm trước đội khảo cổ từng khai quật qua nơi này, nhưng là sau đó không giải quyết được gì, mộ cũng lấp lại, lần trước khi Nhâm Lê đến đây cũng là đi vào từ cửa động này.
Không biết Y An nói gì với Chung Ly Tu, tóm lại, Chung Ly Tu đồng ý là cả bốn người cùng đi xuống, nhưng khi xuống dưới thì tất cả phải nghe theo anh ta.
Hai bên đều đồng ý, liền quyết định ngày hôm sau sẽ lên đường.
“Tôi xuống trước, A Tu đi sau cùng.”
Nhâm Lê ngồi xổm trước cửa hang, trong tay còn cầm một cái ngô lớn.
“Cầm lấy.”
Y An đã sớm cho người chuẩn bị trang bị thật tốt, ý bảo Nhâm Lê cầm lên.
Nhâm Lê không khách khí mở một cái túi trong đám đó ra, hai mắt vừa nhìn liền ‘chậc’ một tiếng, sau đó tùy tiện lấy ra một khẩu súng.
“Thứ này tôi không cần, cũng sẽ không dùng.”
Nghiêm Dương liếc mắt nhìn súng trong tay Nhâm Lê một cái.
“Desert Eagle[1], Y thiếu gia thật chuyên nghiệp.”
Y An gật đầu, cười lạnh nói:
“Em trai mình luôn phải quan tâm nhiều hơn một chút.”
Chung Ly Tu thản nhiên liếc mắt nhìn Y An một cái.
“Thứ này, ở dưới đó vô dụng.”
Sắc mặt Y An nhất thời trở nên xanh trắng, nhưng nhớ tới lời hứa ngày hôm qua đành phải đem lời nói đã dâng tận miệng nuốt trở lại.
Nhâm Lê lại lật lật mấy cái túi, sau đó cất súng vào:
“Được, rồi, coi như để ngừa vạn nhất.”
“Những thứ trong mỗi bao đều giống nhau, đèn pin, gậy sáng đều có. Trong túi còn có một chút thức ăn cùng nước uống, tôi nghĩ, mấy thứ này là phải có đủ.”
Y An nói với mọi người.
“Tôi không cần.”
Chung Ly Tu mở miệng.
Y An lười tranh cãi với anh ta, nói một câu ‘Tùy anh thôi’ rồi không thèm để ý tới nữa.
“A, như vậy, mục tiêu của chúng ta là một quyển sách cùng ảnh da, hai thứ đồ này nhất định là phải ở cùng nhau…”
Nhâm Lê tiện tay ném cái ngô đã ăn xong đi, đứng lên duỗi thắt lưng.
Lúc này, gà đã gáy sáng, chân trời đã nổi ráng trắng, mặt trời vẫn chưa xuất hiện, nhưng cũng có thể nhìn ra hôm nay thời tiết rất tốt.
“Thực ra cũng không cần khẩn trương, phía dưới không có gì nguy hiểm đâu.”
Nhâm Lê đột nhiên cười cười, giọng điệu có vẻ rất thoải mái.
Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê, cũng cười cười, nhẹ giọng nói:
“Đi thôi.”
Nhâm Lê gật gật đầu, lưng đeo túi, dẫn đầu nhảy xuống.
Nghiêm Dương quay đầu nhìn chân trời, mặt trời cuối cùng cũng xuất hiện, anh cười cười, sau đó cũng cầm lấy một cái túi trên mặt đất, nhảy xuống.
Y An dường như không chút để ý đến ánh mắt của Chung Ly Tu, cũng theo sau xuống.
Sau khi cả ba người đều đi xuống, thân ảnh Chung Ly Tu giống như quỷ mị, đi vào trong động.
Ngay khoảnh khắc đó, mặt trời nhô lên, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, một cái bóng lớn lẻ loi mờ nhạt bao trùm bên ngoài cửa động, dường như đang bảo vệ thứ gì đó.
Dưới mộ.
“Đây là tầng mộ thứ nhất, chủ mộ là tú tài thời Đại Đường, chỗ chúng ta hiện tại, là vị trí của phòng bên cạnh.”
Nhâm Lê giơ đèn pha lên, giải thích cho Nghiêm Dương.
Phòng bên này rất nhỏ, liếc mắt một vòng là có thể nhìn thấy toàn bộ. Trên mặt đất xếp chồng chất mấy cái bình vỡ gì đó, khiến cho Nghiêm Dương chú ý chính là một bức tranh vẽ ở trên tường.
Không thể nói rõ là đẹp đến mức nào, có vài chỗ bị tróc ra, nhưng vẫn khiến cho Nghiêm Dương phải tấm tắc trầm trồ.
“Tranh vẽ ở trong mộ còn đẹp hơn thứ này nhiều.”
Chú ý đến ánh mắt của Nghiêm Dương, Nhâm Lê lại thờ ơ như không.
Nghiêm Dương cười cười.
“Qua bên kia nhìn xem.”
Nhâm Lê quay đầu lại nhìn Chung Ly Tu, thấy người đi đằng sau không có phản ứng gì, liền yên lòng giơ đèn pha lên tùy Nghiêm Dương đi qua.
Dù sao, ở thế giới bên dưới thì lời A Tu vẫn có trọng lượng hơn.
Hiện tại Y An đang ở bên cạnh Chung Ly Tu, đánh giá toàn bộ phòng bên này, trên tay cũng giơ một cái đèn pha lên.
Chung Ly Tu thản nhiên đứng ở đằng sau Y An, cúi đầu xuống trầm tư, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Phía bên kia.
Nghiêm Dương nhìn bức tranh vẽ, bức tranh đại khái là kể về một chuyện xưa phong hoa tuyết nguyệt, ở bức tranh đầu tiên là một công tử cầm quạt đang ngắm một mảnh rừng đào, bức thứ hai về cơ bản cũng giống vậy, chẳng qua dưới một gốc cây bên cạnh rừng đào có một cô gái đứng đó.
“A.”
Nghiêm Dương đột nhiên kêu lên.
“Sao vậy?”
Nhâm Lê hỏi.
“Em không cảm thấy bức tranh vẽ này giống như một bài thơ sao?”
Nghiêm Dương nói, đưa tay chạm vào bức tranh.
“Đại loại như ‘Nhân diện đào hoa tương ánh hồng’[2]gì đó. đúng không?”
Nhâm Lê mỉm cười trả lời Nghiêm Dương, nhưng là, chữ ‘Đúng’ vừa mới ra khỏi miệng, nụ cười trên mặt cậu dần trở nên cứng ngắc.
Bởi vì, tay của Nghiêm Dương đã chạm vào bức tranh kia.
‘Ầm’ một tiếng, giống như có một cơ quan cổ xưa nào đó được mở ra.
Nhâm Lê mở to hai mắt, giống như phát điên nhào về phía Nghiêm Dương, sau đó vách tường xoay tròn, một sức mạnh rất lớn quăng hai người ra ngoài.
Trước khi hôn mê, Nhâm Lê nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Y An cùng với nửa gương mặt khuất trong bóng tối của Chung Ly Tu.
Sau đó cậu liền yên tâm đem thân mình dựa vào ***g ngực của Nghiêm Dương, ý niệm cuối cùng trong đầu chính là:
Đã quên nói cho hai người, mấy thứ trong mộ không thể tùy tiện động vào.
Y An đầu tiên là thấy Nghiêm Dương không biết đụng vào thứ gì đó, khiến cho vách tường giống như một cái cửa xoay tròn, sau đó thấy được em họ không muốn sống của mình nhào qua, được Nghiêm Dương ôm vào trong lòng, cuối cùng thấy vách tường sau khi đem hai người ‘đẩy’ sang phía bên kia liền trở lại nguyên dạng, một loạt động tác hoàn thành trong vòng không đến một phút đồng hồ.
Thầm mắng một câu, Y An ba bước biến thành hai bước chạy đến trước bức tranh vẽ, lấy tay gõ gõ chạm chạm nhưng không hiểu sao vách tường kia không có chút phản ứng nào.
Y An quay đầu lại, bình tĩnh lúc thường đã sớm biến mất.
“Bọn họ đâu rồi?”
Chung Ly Tu lắc đầu, thờ ơ nói:
“Tôi không biết.”
Y An muốn phát điên, hít sâu một hơn, mắt lạnh nhìn Chung Ly Tu.
“Bọn họ, ở đâu?”
Chung Ly Tu đi về đằng trước hai bước, toàn bộ thân thể lộ ra dưới ánh sáng, khiến cho người ta không thể tưởng tượng được chính là, anh nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cười với Y An, sau đó thản nhiên nói:
“Tôi thật sự không biết, nhưng, tôi có thể giúp cậu tìm được bọn họ….”
Y An nhìn nét cười kia, ngơ ngẩn.
Khi Nhâm Lê nhào về phía Nghiêm Dương, thuận tay vứt lại đèn pha.
Vì thế Nghiêm Dương chỉ có thể một tay ôm Nhâm Lê đã hôn mê, một tay chật vật sờ soạng trong túi của Nhâm Lê, hy vọng có thể tìm được nguồn sáng.
Cũng may Y An đã chuẩn bị đầy đủ, cái túi to như vậy tất nhiên là đầy đủ hết mọi thứ, không lâu sau, Nghiêm Dương liền đụng đến một cái đèn pha.
Bật đèn lên, Nghiêm Dương đưa mắt nhìn khung cảnh xung quanh, mật thất không hề có một cánh cửa nào.
Ừm, hoàn hảo. Xem tình hình này, không khí vẫn lưu thông, không cần lo lắng vấn đề bị ngạt chết.
Tiếp đó, Nghiêm Dương bắt đầu kiểm tra Nhâm Lê,
Trên trán Nhâm Lê có một cục u, rõ ràng là do vừa rồi bị đập lên vách tường.
Nghiêm Dương ngẫm nghĩ, liền bấm mạnh xuống huyệt nhân trung của Nhâm Lê một cái.
“Ưm…”
Hiệu quả thật rõ ràng, Nhâm Lê mở mắt.
“Tin tốt và tin xấu, muốn nghe cái nào?”
Thật khó cho Nghiêm Dương dưới tình huống như thế này vẫn còn có thể cười được.
Nhâm Lê nằm trong ngực Nghiêm Dương ngước mắt nhìn anh, không có chút hứng thú nào.
“Tin tốt.”
Nghiêm Dương gỡ cái túi ở trên lưng Nhâm Lê xuống, sau đó xoay người Nhâm Lê bế lên, mình thì vẫn như trước cách cái túi tựa lên tường.
“Tin tốt là, trừ cục u trên trán em, chúng ta không có vết thương nào khác, hơn nữa nơi này cũng có đủ dưỡng khí.”
Nhâm Lê xoay người, đầu tựa vào trong ngực Nghiêm Dương cọ cọ, nghe được tiếng cười trầm thấp của Nghiêm Dương, không khỏi bĩu môi.
“Vậy còn tin xấu thì sao?”
Nghiêm Dương nhìn Nhâm Lê giống như con mèo nhỏ cọ cọ trong lòng mình, tâm tình nhất thời khá hơn, tay cũng như có như không vỗ lưng Nhâm Lê.
“Tin xấu là, nơi này có vẻ là một gian mật thất, tối thiểu anh không phát hiện con đường nào có thể đi ra ngoài, còn có, chúng ta cùng đám Y An đã bị tách ra.”
Chú:
Xem thêm thông số kỹ thật và các dòng Desert Eagle tại đây: http://me.zing.vn/apps/blog?params=/vanthanh_club/blog/detail/id/206293292
[2]Một câu thơ trong bài Đề Đô Thành Nam Trang (題都城南莊) của Thôi Hộ.
Chữ Hán:
[Tịch Tĩnh Cư] Trạm Trung Chuyển Tử Vong Page 696
去年今日此門中,
人面桃花相映紅。
人面不知何處去?
桃花依舊笑春風。
(Đề đô thành nam trang
Khứ niên kim nhật thử môn trung,
Nhân diện đào hoa tương ánh hồng.
Nhân diện bất tri hà xứ khứ,
Đào hoa y cựu tiếu)
Dịch thơ – Hoàng Giáp Tôn:
Người đẹp hoa đào ửng đỏ lây
Người đẹp biết về đâu chẳng thấy
Gió xuân đào cũ vẫn cười đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook