Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất
-
Chương 88
Mùa hè ở Hứa Châu đặc biệt dài.
Hoàng đế hiếm thấy xuất cung tuần du một lần, đương nhiên phải ở LÂm Châu cùng Hứa Châu điều tra một lần rồi mới quay trở về kinh.
Hành cung ở Hứa Châu dựa vào núi, được xây ở cạnh sông, so với hành cung Bích Hoài sơn hoa lệ, thì nơi này lại có một loại cổ điển. Hoàng đế ở được nửa tháng, sau lại đem Hứa Châu cùng Lâm Châu tham quan một lần, núi cao đồ sộ, hồ nước rộng lớn, còn đi đến những danh lam đẹp mắt khác.
Lý Dụ có thể coi là nhịn gần chết.
Hắn từ trước đến giờ luôn luôn yêu du lịch. Mấy năm qua, bởi vì nhiều nguyên nhân, hắn vẫn không được tự do. Vừa bắt đầu là bị vây ở Đạm Châu, sau hồi kinh lên ngôi, hắn không thể rời kinh quá xa. Chuyện trong triều, hắn cũng cố tìm lý do để đi, nhưng hắn cũng không được đi quá xa.
Năm nay rốt cục có cơ hội đi một chút, hắn có thể buông lỏng cả người một chút, chỉ là so với lúc trước tâm cảnh cũng khác đi.
Hứa Châu có hồ đẹp nhất. Bởi vì mặt hồ trong suốt như một mỹ nhân đang trang điểm, bởi vậy được gọi là hồ trang điểm.
Hoàng đế ở hồ đó mấy ngày.
Trong lúc này, hoàng đế đem quan lại không làm tròn trách nhiệm của Hứa Châu, Lâm Châu triệt bỏ. Trong triều đều biết Tiêu thừa tướng muốn đo đạc lại diện tích đất đai, thái độ này của hoàng đế, rõ ràng là vô cùng ủng hộ, bằng không sẽ không vào lúc này mà dọn dẹp sâu bọ.
Từ khi Tiêu Từ Giản khôi phục sự tự do, quan hệ của hoàng đế và Tiêu Từ Giản bị rất nhiều người nhìn chằm chằm. Quả nhiên một năm sau liền trả lại tước vị cho Tiêu Từ Giản. Có người lén lút nói hoàng đế là nhất thời kích động đem Tiêu Từ Giản bắt lại, sau mới phát hiện Tiêu Từ Giản rời đi là không được, chỉ sợ Tiêu Từ Giản sau này quyền hành còn cao sâu hơn trước. Nhưng cũng có người nói, hoàng đế có thể thu thập Tiêu Từ Giản một lần, cũng có thể thu thập Tiêu Từ Giản lần thứ hai, Tiêu Từ Giản có thể sẽ không được chết tử tế, sau khi y giúp hoàng đế mấy chuyện lớn này, hoàng đế có thể sẽ tính sổ với Tiêu thừa tướng.
Mấy loại đồn thổi này, đều đến trong tai của Lý Dụ. Hắn tin tưởng Tiêu Từ Giản cũng có nghe thấy.
Đều nói người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài rõ ràng. Nhưng mà chuyện của hai người còn có một tầng khác, người khác nhìn vào cũng sẽ không thấu. Chỉ có hai người bọn họ là đương sự mới hiểu được tầng sâu xa này.
Chạng vạng, hoàng đế liền không đụng đến công việc nữa. Vừa vặn tà dương thu liễm, hoàng đế cưỡi ngựa hoặc du thuyền, thỉnh thoảng sẽ hẹn thừa tướng cùng dùng cơm.
Tiêu Từ Giản so với hoàng đế thì bận rộn hơn nhiều, nhưng hoàng đế có lời mời, nên cũng sẽ cùng làm bạn với hoàng đế.
Trong cung mới đun ra chén nhỏ sứ trắng trong suốt khinh bạc, mùa hè dùng một chén nhỏ màu hổ phách đựng rượu trái cây, màu sắc nhìn rất đẹp. Rượu trái cây được ướp lạnh qua, Tiêu Từ Giản chỉ tình cờ uống một chén nhỏ.
Hoàng đế không khuyên nữa, có lúc ngược lại sẽ nói: “Ngươi dùng ít đồ lạnh quá coi chừng thành một người lạnh nhưng lại tỏa nhiệt.” Ngữ khí điềm đạm.
Tiêu Từ Giản cũng sẽ không thường xuyên nhớ đến chuyện kia. Y thường thường sẽ không nghĩ tới, ban ngày bận rộn công việc cũng sẽ không nhớ tới, cùng hoàng đế bàn bạc vài chuyện cũng sẽ quên. Nhưng cũng có vài thời khắc, rõ ràng rất thanh thanh thản thản lại xuất hiện vài câu nói đâm vào lòng y.
Tựa như lúc này, y mới vừa khẽ khàng nhấm một hớp rượu trái cây, liền nghe thấy hoàng đế ôn nhu dặn.
Y nâng mắt, cùng ánh mắt hoàng đế chạm nhau.
Y bắt đầu nghĩ, hoàng đế còn chưa từ bỏ, hoàng đế còn có dự tính khác.
Tiêu Từ Giản không có gì để nói, y không thể cho hoàng đế nhiều hơn. Y chỉ có thể như giờ phút này, hai người cùng ngồi đối diện, thưởng nguyệt mà uống. Y có thể bồi hoàng đế vào màn đêm thăm thẳm, nhưng không thể có nhiều hơn.
“Tiêu Bái Bái tựa hồ còn chưa hết hi vọng.” Hoàng đế uống chút rượu, nằm ở trên ghế xích đu, mỉm cười nói. Bởi vì men say mỏng manh, khóe miệng hoàng đế toát ra nụ cười rất tự nhiên.
“Nàng nha, nàng còn hi vọng ngươi tái giá.” Hoàng đế uống rượu, lời nói cũng nhiều hơn chút, “Ngươi nói, nàng là một tiểu cô nương, đột nhiên lại bận tâm nhiều như vậy. Bận tâm Tiêu Hoàn, bận tâm ngươi. Hiếu Tông mới vừa đi, nàng liền không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng viết viết chữ, làm một chút họa, đâu giống như hiện tại…”
Hắn cười hỏi Tiêu Từ Giản: “Ngươi nghĩ như thế nào? Tái giá?”
Tiêu Từ Giản nhìn nụ cười của hắn rất tự nhiên, cũng không thống khổ, nhưng y biết, hoàng đế nói lời này, hỏi ra, là thật muốn nghe đáp án của y.
Nếu như y muốn đâm bị thương tâm hoàng đế rất đơn giản, nhưng làm như vậy cũng không có nghĩa gì. Y không muốn hoàng đế lại quấn quít say mê một chút nào nữa. Chuyện của y cùng hoàng đế chưa thể rõ ràng, y cũng không thể lại liên lụy đến một người vô tội khác.
“Bái Bái là sợ ta cô độc. Nàng lo lắng cho ta.” Tiêu Từ Giản đặt chén rượu xuống, trăng đã lên. Bọn họ ở chỗ cao có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của trăng trên hồ trang điểm.
“Sau khi trở về ta sẽ nói rõ ràng với nàng, nói nàng đừng phí tâm vì ta nữa.” Tiêu Từ Giản nói.
Hoàng đế nói: “Ngươi thật sự không dự định tái giá?”
Tiêu Từ Giản cười cười: “Ta không cô độc.”
Sắc mặt hoàng đế phút chốc trở nên thoải mái.
“Uhm. Ngươi sẽ không cô độc.”
Hắn đứng lên, đi đến xem trăng trong hồ, hồ nước kia màu bạc, mông lung, mát mẻ.
“Ngươi bận tâm rất nhiều việc. Việc trong triều bận rộn, làm sao sẽ cô độc. Người đến người đi, đều vây quanh ngươi. Vạn dặm giang sơn đều ở trong lòng của ngươi, phồn hoa thắng cảnh đều bồi tiếp ngươi. Ngươi làm sao sẽ cô độc.”
Hắn nói xong, lại không nghe được âm thanh của Tiêu Từ Giản, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Từ Giản đang ngoẹo cổ, kinh ngạc mà nhìn về phía hắn, cũng không biết là do men say, hay là đang xuất thần suy nghĩ cái gì.
Lý Dụ nhìn y như vậy, trong lúc nhất thời liền nhịn không được, hắn đi tới bên người Từ Giản, kề sát vào mặt Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản vừa nghiêng đầu, tránh thoát hoàng đế, y quay đầu, thấp giọng nói: “Bệ hạ yên tâm, ta sẽ không tái giá.”
Lý Dụ rũ tay xuống, mỉm cười nói: “Đêm đã khuya, chúng ta trở về đi thôi.”
Tiêu Từ Giản có thể bồi tiếp hắn, y cũng đã nói sẽ không tái giá; Lý Dụ có lúc cảm thấy hắn cùng với Tiêu Từ Giản đã không thể gần thêm nữa, bọn họ so với cặp phu thê mấy chục năm còn hiểu nhau hơn. Có lúc hắn lại cảm thấy cùng Tiêu Từ Giản vô hạn xa xôi, bởi vì Tiêu Từ Giản căn bản là không muốn cùng hắn có quan hệ khác.
Lý Dụ còn chưa từ bỏ, hắn sẽ không bỏ qua.
Ở Hứa Châu chơi một vòng, hoàng đế liền mê mẩn bơi lội. Hành cung có một cái hồ rất đẹp, hoàng đế sai người dọn dẹp sạch sẽ, làm thành bể bơi.
Ngày hôm đó, sau khi nghỉ trưa, Tiêu Từ Giản đến nghị sự cùng hoàng đế, hoàng đế lại đang bơi lội.
Trên người hoàng đế cái gì cũng không mặc —— hoàn toàn trần truồng cái gì cũng không mặc.
Nhìn thấy Tiêu Từ Giản đến, hoàng đế liền nằm nhoài trên bể bơi cùng thừa tướng nói chuyện: “Hôm nay có tin bên Vân Châu đưa đến?” Cừ thủy thanh bích, thân hình hoàng đế liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Tiêu Từ Giản vẫn là một bộ núi Thái sơn sụp ở trước mắt cũng bộ dáng bất biến, ánh mắt của y nhìn hắn, tựa hồ là đang chăm chú nhìn vào mặt hoàng đế, thật giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Lý Dụ nổi lên ý xấu. Hắn bỗng nhiên nói: “Trẫm nói chuyện như vậy không tốt, ngươi chờ một chút, trẫm lên mặc quần áo tử tế…”
Tiêu Từ Giản liền thấy hoàng đế soạt một cái từ trong nước nhảy lên, lên bờ.
Hắn ấu trĩ như vậy, Tiêu Từ Giản không biết nên tức giận hay tức cười.
Thân thể hoàng đế rất hoàn mỹ, hai chân thon dài mạnh mẽ, đồ vật dưới khố cũng là ngạo nhân. Năm đó Tiêu Từ Giản bị giam ở Thiên điện Đông Hoa cung kỳ thực cũng chưa từng xem qua bộ dáng trần truồng của hoàng đế —— ngoại trừ lần đó ở trong ao, nhưng lần đó y bị hoàng đế hạ độc, sau đó cái gì cũng mơ hồ.
Không nghĩ tới lần này cư nhiên lại ở dưới ban ngày ban mặt, nhìn thấy thân hình của hoàng đế rất rõ ràng.
Cung nhân lập tức tới lau khô thân thể cho hoàng đế, mặc y phục.
Tiêu Từ Giản chỉ là cười cười.
Y bình tĩnh như vậy, hoàng đế không khỏi có chút ngượng ngùng, tự giác bị mất mặt.
Tháng chín, đoàn người hoàng đế rốt cục trở lại trong kinh.
Lần này du lịch mấy tháng, tuỳ tùng trong cung mọi người đều là vô cùng thỏa mãn.
Chỉ là hoàng đế chơi một chuyến trở về, trái lại tựa hồ mệt mỏi hơn. Có lẽ là vì quốc vụ bận rộn, có lẽ là do việc đo đạc có quan hệ trọng đại, liên luỵ rất nhiều. Vừa vào thu, hoàng đế lại như mắc phải chứng thu buồn.
Bởi vì việc đo đạc, có rất nhiều dòng họ xin hoàng đế tha tội, đều là những người cố ý giấu diếm. Lý Dụ không thể không gặp, dù sao mỗi một người đều có lai lịch rất lớn, thấy những người này, hắn liền muốn gọi Tiêu Từ Giản đến để mắng bọn họ. Nhưng do thủ đoạn của Tiêu Từ Giản quá lợi hại, nên mới chạy đến đây cầu hắn.
Nên mắng đã mắng, nên động viên đã động viên. Chỉ là một ngày thấy nhiều người léo nhéo như vậy làm hắn cảm thấy đau đầu.
Tiêu Từ Giản bên kia cũng rất bận rộn. Hoàng đế đã xác định một chuyện.
Tiêu Từ Giản không hoàn toàn từ chối hắn, nhưng Tiêu Từ Giản cũng không muốn có quan hệ với hắn. Tiêu Từ Giản không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, hết thảy tâm tư của y đều hao tổn cho công tác, cho nên y hi vọng hoàng đế cũng thế.
Hai người bọn họ, tốt nhất là đồng thời làm một đôi công tác cuồng. Như vậy những chuyện khác, cũng không cần lo lắng nữa. Việc này có thể coi như một loại phương pháp trốn tránh.
Thời điểm vào đông, trong cung làm tiệc rượu. Đây tiệc rượu được làm lớn nhất trong vài năm qua. Đo đạc thổ địa tiến triển rất nhanh. Hoàng đế vui sướng trong lòng, muốn khao chúng thần, bởi vậy tại trong vườn ngự uyển tổ chức một bữa tiệc rượu lớn.
Thời điểm xảy ra chuyện, hắn đang cùng Tiêu Từ Giản nói chuyện. Tiêu Từ Giản ngồi ở bên trái hắn, ở rất gần hắn. Những cung nhân mang đồ ăn đến nối liền không dứt, hoàng đế phát hiện nhanh hơn Tiêu Từ Giản, hắn thấy một cung nhân cầm một vật sắc bén đi tới.
Lý Dụ chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm lại, hết thảy đều như một pha quay chậm trong điện ảnh, hắn chỉ nhìn thấy cung nhân kia nắm chặt một đồ vật sắc nhọn hướng phía Tiêu Từ Giản mà đâm tới.
Hắn không kịp nói chuyện, hắn thậm chí còn không kịp rên một tiếng, hắn chỉ kịp duỗi tay ngăn trở vật kia đang đâm về phía Tiêu Từ Giản, sau đó hắn trơ mắt nhìn đồ sắc nhọn kia —— nguyên lai là một chiếc đũa bằng sắt rất sắc nhọn, đột nhiên xuyên qua bàn tay của hắn. Tại yến hội ầm ĩ thậm chí hắn còn nghe được “Xẹt xẹt” một tiếng, đó là âm thanh huyết nhục bị đâm xuyên.
Hoàng đế hiếm thấy xuất cung tuần du một lần, đương nhiên phải ở LÂm Châu cùng Hứa Châu điều tra một lần rồi mới quay trở về kinh.
Hành cung ở Hứa Châu dựa vào núi, được xây ở cạnh sông, so với hành cung Bích Hoài sơn hoa lệ, thì nơi này lại có một loại cổ điển. Hoàng đế ở được nửa tháng, sau lại đem Hứa Châu cùng Lâm Châu tham quan một lần, núi cao đồ sộ, hồ nước rộng lớn, còn đi đến những danh lam đẹp mắt khác.
Lý Dụ có thể coi là nhịn gần chết.
Hắn từ trước đến giờ luôn luôn yêu du lịch. Mấy năm qua, bởi vì nhiều nguyên nhân, hắn vẫn không được tự do. Vừa bắt đầu là bị vây ở Đạm Châu, sau hồi kinh lên ngôi, hắn không thể rời kinh quá xa. Chuyện trong triều, hắn cũng cố tìm lý do để đi, nhưng hắn cũng không được đi quá xa.
Năm nay rốt cục có cơ hội đi một chút, hắn có thể buông lỏng cả người một chút, chỉ là so với lúc trước tâm cảnh cũng khác đi.
Hứa Châu có hồ đẹp nhất. Bởi vì mặt hồ trong suốt như một mỹ nhân đang trang điểm, bởi vậy được gọi là hồ trang điểm.
Hoàng đế ở hồ đó mấy ngày.
Trong lúc này, hoàng đế đem quan lại không làm tròn trách nhiệm của Hứa Châu, Lâm Châu triệt bỏ. Trong triều đều biết Tiêu thừa tướng muốn đo đạc lại diện tích đất đai, thái độ này của hoàng đế, rõ ràng là vô cùng ủng hộ, bằng không sẽ không vào lúc này mà dọn dẹp sâu bọ.
Từ khi Tiêu Từ Giản khôi phục sự tự do, quan hệ của hoàng đế và Tiêu Từ Giản bị rất nhiều người nhìn chằm chằm. Quả nhiên một năm sau liền trả lại tước vị cho Tiêu Từ Giản. Có người lén lút nói hoàng đế là nhất thời kích động đem Tiêu Từ Giản bắt lại, sau mới phát hiện Tiêu Từ Giản rời đi là không được, chỉ sợ Tiêu Từ Giản sau này quyền hành còn cao sâu hơn trước. Nhưng cũng có người nói, hoàng đế có thể thu thập Tiêu Từ Giản một lần, cũng có thể thu thập Tiêu Từ Giản lần thứ hai, Tiêu Từ Giản có thể sẽ không được chết tử tế, sau khi y giúp hoàng đế mấy chuyện lớn này, hoàng đế có thể sẽ tính sổ với Tiêu thừa tướng.
Mấy loại đồn thổi này, đều đến trong tai của Lý Dụ. Hắn tin tưởng Tiêu Từ Giản cũng có nghe thấy.
Đều nói người trong cuộc mơ hồ, người bên ngoài rõ ràng. Nhưng mà chuyện của hai người còn có một tầng khác, người khác nhìn vào cũng sẽ không thấu. Chỉ có hai người bọn họ là đương sự mới hiểu được tầng sâu xa này.
Chạng vạng, hoàng đế liền không đụng đến công việc nữa. Vừa vặn tà dương thu liễm, hoàng đế cưỡi ngựa hoặc du thuyền, thỉnh thoảng sẽ hẹn thừa tướng cùng dùng cơm.
Tiêu Từ Giản so với hoàng đế thì bận rộn hơn nhiều, nhưng hoàng đế có lời mời, nên cũng sẽ cùng làm bạn với hoàng đế.
Trong cung mới đun ra chén nhỏ sứ trắng trong suốt khinh bạc, mùa hè dùng một chén nhỏ màu hổ phách đựng rượu trái cây, màu sắc nhìn rất đẹp. Rượu trái cây được ướp lạnh qua, Tiêu Từ Giản chỉ tình cờ uống một chén nhỏ.
Hoàng đế không khuyên nữa, có lúc ngược lại sẽ nói: “Ngươi dùng ít đồ lạnh quá coi chừng thành một người lạnh nhưng lại tỏa nhiệt.” Ngữ khí điềm đạm.
Tiêu Từ Giản cũng sẽ không thường xuyên nhớ đến chuyện kia. Y thường thường sẽ không nghĩ tới, ban ngày bận rộn công việc cũng sẽ không nhớ tới, cùng hoàng đế bàn bạc vài chuyện cũng sẽ quên. Nhưng cũng có vài thời khắc, rõ ràng rất thanh thanh thản thản lại xuất hiện vài câu nói đâm vào lòng y.
Tựa như lúc này, y mới vừa khẽ khàng nhấm một hớp rượu trái cây, liền nghe thấy hoàng đế ôn nhu dặn.
Y nâng mắt, cùng ánh mắt hoàng đế chạm nhau.
Y bắt đầu nghĩ, hoàng đế còn chưa từ bỏ, hoàng đế còn có dự tính khác.
Tiêu Từ Giản không có gì để nói, y không thể cho hoàng đế nhiều hơn. Y chỉ có thể như giờ phút này, hai người cùng ngồi đối diện, thưởng nguyệt mà uống. Y có thể bồi hoàng đế vào màn đêm thăm thẳm, nhưng không thể có nhiều hơn.
“Tiêu Bái Bái tựa hồ còn chưa hết hi vọng.” Hoàng đế uống chút rượu, nằm ở trên ghế xích đu, mỉm cười nói. Bởi vì men say mỏng manh, khóe miệng hoàng đế toát ra nụ cười rất tự nhiên.
“Nàng nha, nàng còn hi vọng ngươi tái giá.” Hoàng đế uống rượu, lời nói cũng nhiều hơn chút, “Ngươi nói, nàng là một tiểu cô nương, đột nhiên lại bận tâm nhiều như vậy. Bận tâm Tiêu Hoàn, bận tâm ngươi. Hiếu Tông mới vừa đi, nàng liền không để ý đến chuyện bên ngoài, một lòng viết viết chữ, làm một chút họa, đâu giống như hiện tại…”
Hắn cười hỏi Tiêu Từ Giản: “Ngươi nghĩ như thế nào? Tái giá?”
Tiêu Từ Giản nhìn nụ cười của hắn rất tự nhiên, cũng không thống khổ, nhưng y biết, hoàng đế nói lời này, hỏi ra, là thật muốn nghe đáp án của y.
Nếu như y muốn đâm bị thương tâm hoàng đế rất đơn giản, nhưng làm như vậy cũng không có nghĩa gì. Y không muốn hoàng đế lại quấn quít say mê một chút nào nữa. Chuyện của y cùng hoàng đế chưa thể rõ ràng, y cũng không thể lại liên lụy đến một người vô tội khác.
“Bái Bái là sợ ta cô độc. Nàng lo lắng cho ta.” Tiêu Từ Giản đặt chén rượu xuống, trăng đã lên. Bọn họ ở chỗ cao có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của trăng trên hồ trang điểm.
“Sau khi trở về ta sẽ nói rõ ràng với nàng, nói nàng đừng phí tâm vì ta nữa.” Tiêu Từ Giản nói.
Hoàng đế nói: “Ngươi thật sự không dự định tái giá?”
Tiêu Từ Giản cười cười: “Ta không cô độc.”
Sắc mặt hoàng đế phút chốc trở nên thoải mái.
“Uhm. Ngươi sẽ không cô độc.”
Hắn đứng lên, đi đến xem trăng trong hồ, hồ nước kia màu bạc, mông lung, mát mẻ.
“Ngươi bận tâm rất nhiều việc. Việc trong triều bận rộn, làm sao sẽ cô độc. Người đến người đi, đều vây quanh ngươi. Vạn dặm giang sơn đều ở trong lòng của ngươi, phồn hoa thắng cảnh đều bồi tiếp ngươi. Ngươi làm sao sẽ cô độc.”
Hắn nói xong, lại không nghe được âm thanh của Tiêu Từ Giản, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tiêu Từ Giản đang ngoẹo cổ, kinh ngạc mà nhìn về phía hắn, cũng không biết là do men say, hay là đang xuất thần suy nghĩ cái gì.
Lý Dụ nhìn y như vậy, trong lúc nhất thời liền nhịn không được, hắn đi tới bên người Từ Giản, kề sát vào mặt Tiêu Từ Giản.
Tiêu Từ Giản vừa nghiêng đầu, tránh thoát hoàng đế, y quay đầu, thấp giọng nói: “Bệ hạ yên tâm, ta sẽ không tái giá.”
Lý Dụ rũ tay xuống, mỉm cười nói: “Đêm đã khuya, chúng ta trở về đi thôi.”
Tiêu Từ Giản có thể bồi tiếp hắn, y cũng đã nói sẽ không tái giá; Lý Dụ có lúc cảm thấy hắn cùng với Tiêu Từ Giản đã không thể gần thêm nữa, bọn họ so với cặp phu thê mấy chục năm còn hiểu nhau hơn. Có lúc hắn lại cảm thấy cùng Tiêu Từ Giản vô hạn xa xôi, bởi vì Tiêu Từ Giản căn bản là không muốn cùng hắn có quan hệ khác.
Lý Dụ còn chưa từ bỏ, hắn sẽ không bỏ qua.
Ở Hứa Châu chơi một vòng, hoàng đế liền mê mẩn bơi lội. Hành cung có một cái hồ rất đẹp, hoàng đế sai người dọn dẹp sạch sẽ, làm thành bể bơi.
Ngày hôm đó, sau khi nghỉ trưa, Tiêu Từ Giản đến nghị sự cùng hoàng đế, hoàng đế lại đang bơi lội.
Trên người hoàng đế cái gì cũng không mặc —— hoàn toàn trần truồng cái gì cũng không mặc.
Nhìn thấy Tiêu Từ Giản đến, hoàng đế liền nằm nhoài trên bể bơi cùng thừa tướng nói chuyện: “Hôm nay có tin bên Vân Châu đưa đến?” Cừ thủy thanh bích, thân hình hoàng đế liếc mắt một cái là rõ mồn một.
Tiêu Từ Giản vẫn là một bộ núi Thái sơn sụp ở trước mắt cũng bộ dáng bất biến, ánh mắt của y nhìn hắn, tựa hồ là đang chăm chú nhìn vào mặt hoàng đế, thật giống như cái gì cũng không nhìn thấy.
Lý Dụ nổi lên ý xấu. Hắn bỗng nhiên nói: “Trẫm nói chuyện như vậy không tốt, ngươi chờ một chút, trẫm lên mặc quần áo tử tế…”
Tiêu Từ Giản liền thấy hoàng đế soạt một cái từ trong nước nhảy lên, lên bờ.
Hắn ấu trĩ như vậy, Tiêu Từ Giản không biết nên tức giận hay tức cười.
Thân thể hoàng đế rất hoàn mỹ, hai chân thon dài mạnh mẽ, đồ vật dưới khố cũng là ngạo nhân. Năm đó Tiêu Từ Giản bị giam ở Thiên điện Đông Hoa cung kỳ thực cũng chưa từng xem qua bộ dáng trần truồng của hoàng đế —— ngoại trừ lần đó ở trong ao, nhưng lần đó y bị hoàng đế hạ độc, sau đó cái gì cũng mơ hồ.
Không nghĩ tới lần này cư nhiên lại ở dưới ban ngày ban mặt, nhìn thấy thân hình của hoàng đế rất rõ ràng.
Cung nhân lập tức tới lau khô thân thể cho hoàng đế, mặc y phục.
Tiêu Từ Giản chỉ là cười cười.
Y bình tĩnh như vậy, hoàng đế không khỏi có chút ngượng ngùng, tự giác bị mất mặt.
Tháng chín, đoàn người hoàng đế rốt cục trở lại trong kinh.
Lần này du lịch mấy tháng, tuỳ tùng trong cung mọi người đều là vô cùng thỏa mãn.
Chỉ là hoàng đế chơi một chuyến trở về, trái lại tựa hồ mệt mỏi hơn. Có lẽ là vì quốc vụ bận rộn, có lẽ là do việc đo đạc có quan hệ trọng đại, liên luỵ rất nhiều. Vừa vào thu, hoàng đế lại như mắc phải chứng thu buồn.
Bởi vì việc đo đạc, có rất nhiều dòng họ xin hoàng đế tha tội, đều là những người cố ý giấu diếm. Lý Dụ không thể không gặp, dù sao mỗi một người đều có lai lịch rất lớn, thấy những người này, hắn liền muốn gọi Tiêu Từ Giản đến để mắng bọn họ. Nhưng do thủ đoạn của Tiêu Từ Giản quá lợi hại, nên mới chạy đến đây cầu hắn.
Nên mắng đã mắng, nên động viên đã động viên. Chỉ là một ngày thấy nhiều người léo nhéo như vậy làm hắn cảm thấy đau đầu.
Tiêu Từ Giản bên kia cũng rất bận rộn. Hoàng đế đã xác định một chuyện.
Tiêu Từ Giản không hoàn toàn từ chối hắn, nhưng Tiêu Từ Giản cũng không muốn có quan hệ với hắn. Tiêu Từ Giản không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, hết thảy tâm tư của y đều hao tổn cho công tác, cho nên y hi vọng hoàng đế cũng thế.
Hai người bọn họ, tốt nhất là đồng thời làm một đôi công tác cuồng. Như vậy những chuyện khác, cũng không cần lo lắng nữa. Việc này có thể coi như một loại phương pháp trốn tránh.
Thời điểm vào đông, trong cung làm tiệc rượu. Đây tiệc rượu được làm lớn nhất trong vài năm qua. Đo đạc thổ địa tiến triển rất nhanh. Hoàng đế vui sướng trong lòng, muốn khao chúng thần, bởi vậy tại trong vườn ngự uyển tổ chức một bữa tiệc rượu lớn.
Thời điểm xảy ra chuyện, hắn đang cùng Tiêu Từ Giản nói chuyện. Tiêu Từ Giản ngồi ở bên trái hắn, ở rất gần hắn. Những cung nhân mang đồ ăn đến nối liền không dứt, hoàng đế phát hiện nhanh hơn Tiêu Từ Giản, hắn thấy một cung nhân cầm một vật sắc bén đi tới.
Lý Dụ chỉ cảm thấy thời gian trôi chậm lại, hết thảy đều như một pha quay chậm trong điện ảnh, hắn chỉ nhìn thấy cung nhân kia nắm chặt một đồ vật sắc nhọn hướng phía Tiêu Từ Giản mà đâm tới.
Hắn không kịp nói chuyện, hắn thậm chí còn không kịp rên một tiếng, hắn chỉ kịp duỗi tay ngăn trở vật kia đang đâm về phía Tiêu Từ Giản, sau đó hắn trơ mắt nhìn đồ sắc nhọn kia —— nguyên lai là một chiếc đũa bằng sắt rất sắc nhọn, đột nhiên xuyên qua bàn tay của hắn. Tại yến hội ầm ĩ thậm chí hắn còn nghe được “Xẹt xẹt” một tiếng, đó là âm thanh huyết nhục bị đâm xuyên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook