Trẫm Thuộc Phái Diễn Xuất
-
Chương 41
Qua một ngày nữa là hỉ sự của Tiêu gia. Tiêu Hoàn thành hôn, cơ hồ một nửa triều thần đều đi đến Tiêu gia chúc mừng. qua hai ngày, tân nương tử vào cung bái kiến hoàng hậu.
Trịnh An là cáo mệnh phu nhân nổi nhất trong cung hiện nay. Tiêu gia chọn được nhiều nữ tử, nhưng cho tới khi Tiêu Từ giản chọn Trịnh cô nương này, Tiêu Hoàn mới gật đầu đồng ý. Tất cả mọi người liền nói đôi vợ chồng trong tương lai chắc rất tình nồng mật ý.
Trịnh gia cùng Phùng gia cũng có mối quan hệ thông gia này, nếu bàn đến thì Trịnh cô nương này phải kêu hoàng hậu một tiếng biểu cô. Có mối quan hệ này, Phùng hoàng hậu cũng không làm khó dễ trịnh cô nương, ban thưởng không ít thứ, sau liền chủ động dặn dò, gọi cung nhân dẫn Trịnh cô nương đi Thanh Ẩn cung, để bái kiến Tiêu thái hậu.
Sau khi Hiếu tông hoàng đế băng hà, Tiêu thái hậu vẫm an cư ở Thanh Ẩn cung. Năm ngoái Thanh Ân được chỉnh sửa, liền triệu đến mấy nữ quan đến để trò chuyện làm thơ, trong cung có nhiều sách, sau khi vui chơi trò chuyện lại tiếp tục việc sửa soạn sách vở.
Trong cung chăm sóc các loại hoa, tự bế quan thành một thế giới nhỏ của riêng mình. Những việc ở trong trung, Thanh Ẩn cung cũng không màn để ý.
Trịnh Anh thấy Tiêu thái hậu càng thận trọng hơn. Tiêu hoàng hậu khí sắc rất tốt, nói chuyện cũng hòa ái, chỉ là nụ cười trên mặt không nhiều, Trịnh Anh không dám quá phận biểu lộ vui sướng, nói chuyện rất cẩn thận.
Tiêu hoàng hậu cũng nhận ra chị dâu có chút cẩn thận, từng li từng tí, bất quá việc này là việc bất đắc dĩ. Không có mấy người dám ở trước mặt nàng cao giọng nói đùa, chỉ lo đâm vào nỗi đau của nàng.
Tiêu thái hậu trong lòng cũng không đặc biệt lo lắng gì —— coi như nàng không để ý đến chuyện bên ngoài, cũng biết bây giờ thánh thượng đối với Tiêu gia vẫn sủng ái như cũ, quyền lực của thừa tướng cũng không giảm.
Trước khi ăn tết, Tiêu Từ Giản đã đến xem qua nàng một lần, cũng đưa rất nhiều thứ đến. Hôm nay nàng nhìn thấy Trịnh Anh, chỉ cảm thấy cô gái này quả nhiên là người lanh lợi, có một cô ngương như vậy phụ trợ Tiêu Hoàn, nàng hết sức vui mừng, càng cảm thấy nàng cũng không cần quá quan tâm đến những việc khác nữa.
Trịnh Anh đi dạo quanh cung một vòng, đang chuẩn bị xuất cung, bỗng nhiên có một vị thái giám thở hồng hộc chạy đến, hướng nữ quan của nàng truyền lời:” Bệ hạ đang ở lầu các, nghe nói tướng quân phu nhân tiến cung, thỉnh người qua nói chuyện.”
Trịnh Anh lấy làm kinh hãi, chân chính thụ sủng nhược kinh. Cáo mệnh phu nhân có thể gặp vua không nhiều, ngoại trừ là có dòng họ, hoặc là đức cao vọng trọng, hoặc là gia thế hiển hách. Cha của nàng cũng không có cơ hội cùng hoàng đế nói chuyện, nàng là một tiểu tân nương mà có thể được hoàng đế triệu kiến, không cần nghĩ cũng biết là vì mặt mũi của ai.
Nàng vội vã kêu cung nhân hỗ trợ kiểm tra dung nhan. Thái giám ở một bên cười nói: “Hôm nay là đúng dịp, bệ hạ cũng đang ở lầu các các cùng thừa tướng nói chuyện, biết đến phu nhân cũng ở trong cung, liền nói gặp một lần.”
Trịnh Anh thu liễm mặt mày,cùng tuỳ tùng đi tới lầu các, sau khi hành lễ, liền nghe được một thanh âm xa lạ ôn hòa nói: “Phu nhân xin đứng lên.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, quả nhiên thừa tướng cũng ở đây. Trong cung lễ nghi nàng biết đến, không thể nhìn chằm chằm quý nhân quá lâu, nhưng coi như không có quy củ này, nàng cũng không thể nhìn chằm chằm hoàng đế. Hoàng đế vóc người khá cao, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, trong lòng than một tiếng.
Nơi này cùng cung điện lúc trước nàng đi tới rất khác nhau, lầu các là nơi hoàng đế tiếp khách cùng đọc sách, khác với cung điện nghiêm túc yên tĩnh. Trịnh Anh nỗ lực đem cử chỉ của bản thân tự nhiên hào phóng một chút, nàng biết Tiêu Từ Giản cũng đang nhìn nàng, không thể cho ném mặt mũi của cha chồng, may là hoàng đế cũng không có hỏi cái gì, chỉ nói với nàng vài câu cố gắng, chúc nàng cùng Tiêu Hoàn trăm năm hảo hợp, ban thưởng mấy quyển sách mới.
Rời khòi lầu các một hồi, tâm của Trịnh Anh vẫn chưa ổn định được. Vừa vặn Tiêu Hoàn làm nhiệm vụ kết thúc, nàng liền chờ rồi cùng nhau về nhà. Hai người cùng xe mà về, nói về chuyện tiến cung Trịnh Anh vẫn không ngừng được hưng phấn.
“Hoàng đế so với tưởng tượng của thiếp không giống nhau!” Nàng cùng Tiêu Hoàn đang là thời điểm tân hôn, chính là thời điểm đang rất vui vẻ, nói cái gì đều không giấu được, cái gì đều muốn nói.
“Làm sao không giống nhau.”
“Hoàng đế vừa có uy nghi, cũng rất hòa khí, nhìn qua hết sức sáng suốt, ” nàng nhỏ giọng nói, “Từ trước không phải ai cũng nói Nhữ Dương vương là cái ngốc…”
Tiêu Hoàn thở dài một tiếng: “Càng nói càng kỳ cục.”
Trịnh Anh cười dựa vào, ghé vào lỗ tai cậu ta nói: “Thiếp biết điều này là đại nghịch bất đạo nên thiếp chỉ nói cho chàng thôi.”
Tiêu Hoàn lúc này mới không nói gì, chỉ nói: “Phụ thân ở trong triều nhậm chức trọng yếu, lợi hay hại cũng không thể tới chúng ta bàn bạc.”
Trịnh Anh vốn định nói lại vài câu, nghĩ đến trước khi xuất giá trưởng bối đã giáo huấn căn dặn, liền đem lời nói nuốt trở vào. Trong lòng nàng âm thầm nghĩ, tuy rằng hoàng đế so với tưởng tượng của nàng không giống nhau, chỉ là hoàng đế đối với thừa tướng tin cậy rất nhiều nhưng bên ngoài lưu truyền những việc khác lại, nàng mới ở lầu các một chút nhưng cũng nhìn ra được rồi.
Nàng dựa vào bên người Tiêu Hoàn, nghĩ đến tương lai liền cảm thấy yên ổn. Duyên Bình năm thứ nhất, ngày 19 tháng giêng, nàng sẽ nhớ kỹ ngày này.
Vào đầu xuân, triều đình có mấy chuyện lớn. Đầu tiên là việc mở lớp Kinh Diên. Khinh Diên sẽ bắt đầu vào tháng ba, thỉnh đến rất nhiều lão sư có danh tiếng, tổng thể vẫn là do Văn thái phó chủ trì.
Văn thái phó chỉ nhận được một chức Thái phó bình thường, nhưng ảnh hưởng torng triều cũng không nhỏ. Ông ta từng làm thầy giáo cho Cao Tông hoàng đế, cũng chính là thầy giáo của phụ hoàng Lý Dụ, sau đó là thấy giáo của Hiếu Tông hoàng đế, bây giờ là làm thầy giáo của Lý Dụ. Văn thái phó làm thầy giáo khi Cao Tông hoàng đế còn là một hoàng tử. Bản thân Văn gia là một đại tộc. Có quan hệ rất nhiều với những đại thế gia, con cháu thế gia nếu được Văn thái phó thông qua, đề cử vào cung là rất có thể diện rồi. Vì vậy Văn thái phó trong triều rất được tôn trọng.
Mặc dù Lý Dụ không được giáo dục như một hoàng đế, nhưng hắn cũng rất thường thức cách học này, hơn nữa hắn còn được xem qua những màn kịch nói về lịch sử. Hiện thực nói cho hắn biết, trng triều Văn thái phó là nắm giữ danh vọng, Tiêu Từ Giản là nắm giữ quyền lực, hắn không tin Tiêu Từ Giản cùng Văn Thái phó không có khúc mắc với nhau.
Một năm này, Lý Dụ không phải chỉ biết hưởng thụ, hắn cũng đang quan sát sự việc trong triều, cũng không muốn nhúng tay vô đại sự, theo hắn thấy Tiêu Từ Giản cùng Văn thái phó vẫn bình an vô sự, ít nhất bên ngoài hắn cũng không thấy dấu hiệu đấu đá lẫn nhau.
Hắn là đang kỳ vọng hai người này đừng đấu nhau. Bởi vì phía mà hắn sẽ lựa chọn là quá rõ ràng rồi. Mà hắn cũng không muốn ra tay đối với người già.
*Hạc Mặp: hazz bênh vợ hết cỡ….
Tiêu Từ Giản trước kia đã đáp ứng yêu cầu của hoàng đế, sẽ giảng dạy binh pháp cùng lịch sử. Một nửa thời gian sẽ dạy binh pháp, nửa thời gian còn lại sẽ dạy lịch sử.
Bất quá Tiêu Từ Giảng còn chưa đứng lớp, Lý Dụ đã thấy hối hận rồi. Lần thứ nhất Tiêu Từ Giản đứng lớp là ngày 15 tháng 3, trước đó 2 ngày y đã đem một xấp công văn dày cộm đến, giao cho Lý Dụ.
“Đây là cái gì?” Lý Dụ vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Từ Giản nói: “Đây là nội dung thần sẽ giảng cho bệ hạ, thỉnh bệ hạ xem trước.”
Lý Dụ ngay lập tức liền đã hiểu, đây chính là cái được gọi là chương trình dạy học.
Đáng sợ chính là, đây là chương trình học mà Tiêu Từ Giảng viết tay toàn bộ, hắn nhận ra được chữ viết của Tiêu Từ Giản. Lý Dụ không khỏi một tiếng cảm thán: “Thừa tướng…”
Tiêu Từ Giản nói: “Bệ hạ nên sớm nhìn qua, đến lúc thần giảng bệ hạ phải nhớ kỹ.”
Lý Dụ không khỏi mặt đỏ tới mang tai, đến bây giờ thi thơ vẫn còn rất gập ghềnh trắc trở. Hắn cho Hàn Vọng Tông bên cạnh là vì giúp hắn phiên dịch. Chuyện này chỉ có ít người biết đến, Tiêu Từ Giản trước kia cũng rất kinh ngạc, nói hắn nên tập trung nâng cao việc này.
Tiêu Từ Giản là sợ hắn khi đi học sẽ nghe không hiểu, bởi vậy nên muốn hắn chuẩn bị bài trước.
Lý Dụ liền trở mặt đem Hàn Vọng Tông đến, muốn ông ta đến giúp mình. Hàn Vọng Tông nhìn quyển đại cương này, cũng cảm thán câu: “Thừa tướng đây là muốn bệ hạ lên lớp a.”
Trịnh An là cáo mệnh phu nhân nổi nhất trong cung hiện nay. Tiêu gia chọn được nhiều nữ tử, nhưng cho tới khi Tiêu Từ giản chọn Trịnh cô nương này, Tiêu Hoàn mới gật đầu đồng ý. Tất cả mọi người liền nói đôi vợ chồng trong tương lai chắc rất tình nồng mật ý.
Trịnh gia cùng Phùng gia cũng có mối quan hệ thông gia này, nếu bàn đến thì Trịnh cô nương này phải kêu hoàng hậu một tiếng biểu cô. Có mối quan hệ này, Phùng hoàng hậu cũng không làm khó dễ trịnh cô nương, ban thưởng không ít thứ, sau liền chủ động dặn dò, gọi cung nhân dẫn Trịnh cô nương đi Thanh Ẩn cung, để bái kiến Tiêu thái hậu.
Sau khi Hiếu tông hoàng đế băng hà, Tiêu thái hậu vẫm an cư ở Thanh Ẩn cung. Năm ngoái Thanh Ân được chỉnh sửa, liền triệu đến mấy nữ quan đến để trò chuyện làm thơ, trong cung có nhiều sách, sau khi vui chơi trò chuyện lại tiếp tục việc sửa soạn sách vở.
Trong cung chăm sóc các loại hoa, tự bế quan thành một thế giới nhỏ của riêng mình. Những việc ở trong trung, Thanh Ẩn cung cũng không màn để ý.
Trịnh Anh thấy Tiêu thái hậu càng thận trọng hơn. Tiêu hoàng hậu khí sắc rất tốt, nói chuyện cũng hòa ái, chỉ là nụ cười trên mặt không nhiều, Trịnh Anh không dám quá phận biểu lộ vui sướng, nói chuyện rất cẩn thận.
Tiêu hoàng hậu cũng nhận ra chị dâu có chút cẩn thận, từng li từng tí, bất quá việc này là việc bất đắc dĩ. Không có mấy người dám ở trước mặt nàng cao giọng nói đùa, chỉ lo đâm vào nỗi đau của nàng.
Tiêu thái hậu trong lòng cũng không đặc biệt lo lắng gì —— coi như nàng không để ý đến chuyện bên ngoài, cũng biết bây giờ thánh thượng đối với Tiêu gia vẫn sủng ái như cũ, quyền lực của thừa tướng cũng không giảm.
Trước khi ăn tết, Tiêu Từ Giản đã đến xem qua nàng một lần, cũng đưa rất nhiều thứ đến. Hôm nay nàng nhìn thấy Trịnh Anh, chỉ cảm thấy cô gái này quả nhiên là người lanh lợi, có một cô ngương như vậy phụ trợ Tiêu Hoàn, nàng hết sức vui mừng, càng cảm thấy nàng cũng không cần quá quan tâm đến những việc khác nữa.
Trịnh Anh đi dạo quanh cung một vòng, đang chuẩn bị xuất cung, bỗng nhiên có một vị thái giám thở hồng hộc chạy đến, hướng nữ quan của nàng truyền lời:” Bệ hạ đang ở lầu các, nghe nói tướng quân phu nhân tiến cung, thỉnh người qua nói chuyện.”
Trịnh Anh lấy làm kinh hãi, chân chính thụ sủng nhược kinh. Cáo mệnh phu nhân có thể gặp vua không nhiều, ngoại trừ là có dòng họ, hoặc là đức cao vọng trọng, hoặc là gia thế hiển hách. Cha của nàng cũng không có cơ hội cùng hoàng đế nói chuyện, nàng là một tiểu tân nương mà có thể được hoàng đế triệu kiến, không cần nghĩ cũng biết là vì mặt mũi của ai.
Nàng vội vã kêu cung nhân hỗ trợ kiểm tra dung nhan. Thái giám ở một bên cười nói: “Hôm nay là đúng dịp, bệ hạ cũng đang ở lầu các các cùng thừa tướng nói chuyện, biết đến phu nhân cũng ở trong cung, liền nói gặp một lần.”
Trịnh Anh thu liễm mặt mày,cùng tuỳ tùng đi tới lầu các, sau khi hành lễ, liền nghe được một thanh âm xa lạ ôn hòa nói: “Phu nhân xin đứng lên.”
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, quả nhiên thừa tướng cũng ở đây. Trong cung lễ nghi nàng biết đến, không thể nhìn chằm chằm quý nhân quá lâu, nhưng coi như không có quy củ này, nàng cũng không thể nhìn chằm chằm hoàng đế. Hoàng đế vóc người khá cao, nàng chỉ ngẩng đầu nhìn liếc mắt một cái, trong lòng than một tiếng.
Nơi này cùng cung điện lúc trước nàng đi tới rất khác nhau, lầu các là nơi hoàng đế tiếp khách cùng đọc sách, khác với cung điện nghiêm túc yên tĩnh. Trịnh Anh nỗ lực đem cử chỉ của bản thân tự nhiên hào phóng một chút, nàng biết Tiêu Từ Giản cũng đang nhìn nàng, không thể cho ném mặt mũi của cha chồng, may là hoàng đế cũng không có hỏi cái gì, chỉ nói với nàng vài câu cố gắng, chúc nàng cùng Tiêu Hoàn trăm năm hảo hợp, ban thưởng mấy quyển sách mới.
Rời khòi lầu các một hồi, tâm của Trịnh Anh vẫn chưa ổn định được. Vừa vặn Tiêu Hoàn làm nhiệm vụ kết thúc, nàng liền chờ rồi cùng nhau về nhà. Hai người cùng xe mà về, nói về chuyện tiến cung Trịnh Anh vẫn không ngừng được hưng phấn.
“Hoàng đế so với tưởng tượng của thiếp không giống nhau!” Nàng cùng Tiêu Hoàn đang là thời điểm tân hôn, chính là thời điểm đang rất vui vẻ, nói cái gì đều không giấu được, cái gì đều muốn nói.
“Làm sao không giống nhau.”
“Hoàng đế vừa có uy nghi, cũng rất hòa khí, nhìn qua hết sức sáng suốt, ” nàng nhỏ giọng nói, “Từ trước không phải ai cũng nói Nhữ Dương vương là cái ngốc…”
Tiêu Hoàn thở dài một tiếng: “Càng nói càng kỳ cục.”
Trịnh Anh cười dựa vào, ghé vào lỗ tai cậu ta nói: “Thiếp biết điều này là đại nghịch bất đạo nên thiếp chỉ nói cho chàng thôi.”
Tiêu Hoàn lúc này mới không nói gì, chỉ nói: “Phụ thân ở trong triều nhậm chức trọng yếu, lợi hay hại cũng không thể tới chúng ta bàn bạc.”
Trịnh Anh vốn định nói lại vài câu, nghĩ đến trước khi xuất giá trưởng bối đã giáo huấn căn dặn, liền đem lời nói nuốt trở vào. Trong lòng nàng âm thầm nghĩ, tuy rằng hoàng đế so với tưởng tượng của nàng không giống nhau, chỉ là hoàng đế đối với thừa tướng tin cậy rất nhiều nhưng bên ngoài lưu truyền những việc khác lại, nàng mới ở lầu các một chút nhưng cũng nhìn ra được rồi.
Nàng dựa vào bên người Tiêu Hoàn, nghĩ đến tương lai liền cảm thấy yên ổn. Duyên Bình năm thứ nhất, ngày 19 tháng giêng, nàng sẽ nhớ kỹ ngày này.
Vào đầu xuân, triều đình có mấy chuyện lớn. Đầu tiên là việc mở lớp Kinh Diên. Khinh Diên sẽ bắt đầu vào tháng ba, thỉnh đến rất nhiều lão sư có danh tiếng, tổng thể vẫn là do Văn thái phó chủ trì.
Văn thái phó chỉ nhận được một chức Thái phó bình thường, nhưng ảnh hưởng torng triều cũng không nhỏ. Ông ta từng làm thầy giáo cho Cao Tông hoàng đế, cũng chính là thầy giáo của phụ hoàng Lý Dụ, sau đó là thấy giáo của Hiếu Tông hoàng đế, bây giờ là làm thầy giáo của Lý Dụ. Văn thái phó làm thầy giáo khi Cao Tông hoàng đế còn là một hoàng tử. Bản thân Văn gia là một đại tộc. Có quan hệ rất nhiều với những đại thế gia, con cháu thế gia nếu được Văn thái phó thông qua, đề cử vào cung là rất có thể diện rồi. Vì vậy Văn thái phó trong triều rất được tôn trọng.
Mặc dù Lý Dụ không được giáo dục như một hoàng đế, nhưng hắn cũng rất thường thức cách học này, hơn nữa hắn còn được xem qua những màn kịch nói về lịch sử. Hiện thực nói cho hắn biết, trng triều Văn thái phó là nắm giữ danh vọng, Tiêu Từ Giản là nắm giữ quyền lực, hắn không tin Tiêu Từ Giản cùng Văn Thái phó không có khúc mắc với nhau.
Một năm này, Lý Dụ không phải chỉ biết hưởng thụ, hắn cũng đang quan sát sự việc trong triều, cũng không muốn nhúng tay vô đại sự, theo hắn thấy Tiêu Từ Giản cùng Văn thái phó vẫn bình an vô sự, ít nhất bên ngoài hắn cũng không thấy dấu hiệu đấu đá lẫn nhau.
Hắn là đang kỳ vọng hai người này đừng đấu nhau. Bởi vì phía mà hắn sẽ lựa chọn là quá rõ ràng rồi. Mà hắn cũng không muốn ra tay đối với người già.
*Hạc Mặp: hazz bênh vợ hết cỡ….
Tiêu Từ Giản trước kia đã đáp ứng yêu cầu của hoàng đế, sẽ giảng dạy binh pháp cùng lịch sử. Một nửa thời gian sẽ dạy binh pháp, nửa thời gian còn lại sẽ dạy lịch sử.
Bất quá Tiêu Từ Giảng còn chưa đứng lớp, Lý Dụ đã thấy hối hận rồi. Lần thứ nhất Tiêu Từ Giản đứng lớp là ngày 15 tháng 3, trước đó 2 ngày y đã đem một xấp công văn dày cộm đến, giao cho Lý Dụ.
“Đây là cái gì?” Lý Dụ vô cùng kinh ngạc.
Tiêu Từ Giản nói: “Đây là nội dung thần sẽ giảng cho bệ hạ, thỉnh bệ hạ xem trước.”
Lý Dụ ngay lập tức liền đã hiểu, đây chính là cái được gọi là chương trình dạy học.
Đáng sợ chính là, đây là chương trình học mà Tiêu Từ Giảng viết tay toàn bộ, hắn nhận ra được chữ viết của Tiêu Từ Giản. Lý Dụ không khỏi một tiếng cảm thán: “Thừa tướng…”
Tiêu Từ Giản nói: “Bệ hạ nên sớm nhìn qua, đến lúc thần giảng bệ hạ phải nhớ kỹ.”
Lý Dụ không khỏi mặt đỏ tới mang tai, đến bây giờ thi thơ vẫn còn rất gập ghềnh trắc trở. Hắn cho Hàn Vọng Tông bên cạnh là vì giúp hắn phiên dịch. Chuyện này chỉ có ít người biết đến, Tiêu Từ Giản trước kia cũng rất kinh ngạc, nói hắn nên tập trung nâng cao việc này.
Tiêu Từ Giản là sợ hắn khi đi học sẽ nghe không hiểu, bởi vậy nên muốn hắn chuẩn bị bài trước.
Lý Dụ liền trở mặt đem Hàn Vọng Tông đến, muốn ông ta đến giúp mình. Hàn Vọng Tông nhìn quyển đại cương này, cũng cảm thán câu: “Thừa tướng đây là muốn bệ hạ lên lớp a.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook