Trạm Thu Nhận Tai Ách
Chương 14: Dây Leo Quỷ Dị

****

Trước đã có nói tới, khoa học kỹ thuật ở liên bang địa cầu không phải rất phát triển, nhất là ở phương diện camera thì lại càng kém địa cậu hiện thật không phải chỉ một bậc.

Thiết bị camera có giá cả cao chót vót, ngoại trừ một số nơi đặc biệt, những nơi bình thường khác có rất ít camera giám sát, tiệm chụp hình ở nơi này vẫn còn rất thịnh hành.

Ít nhất lúc trộm đồ không cần lo lắng bị camera quay lại.

Ôn Văn dễ dàng bò lên lầu hai, sau đó phát hiện cửa sổ nơi này bị dùng mảnh gỗ phong kín, rõ ràng không có ý định mở ra.

Nhưng nó không làm khó được Ôn Văn, anh tìm vị trí đóng đinh rồi lấy ra một con dao nhỏ nhẹ nhàng nạy một chút, thanh gỗ đã im lặng bị tháo ra, tháo xong mấy thanh gỗ, cửa sổ cũng mở ra.

Ừm, anh đúng là một thám tử...

"Trong căn phòng này không có mùi thuốc sát trùng, xem ra đã lâu rồi không có ai sử dụng."

Bước vào trong bệnh viện, Ôn Văn hít sâu một hơi rồi nhận biết mùi vị trong không khí, anh muốn dùng khứu giác để tìm ra vị trí kho máu, so với xem bản đồ bệnh viện còn tiện lợi hơn.

Đây là một căn phòng rất lớn, cỏ cây trong chậu đều tràn hết ra ngoài, không cẩn thận sẽ bị vấp ngã, trên mặt đất còn phủ một tầng bụi thật dày, thoạt nhìn đã rất lâu rồi không có ai lui tới.

Mặc dù nơi này là một mảnh tối đen nhưng Ôn Văn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

Anh tùy tiện đá văng một sợi dây leo, xỉa xói nói: "Cây cỏ mọc dài thế này rồi, qua một khoảng thời gian nữa trực tiếp làm thành vườn cây luôn cho rồi."

"Thiết bị thoạt nhìn bình thường, có lẽ còn có thể sử dụng, sao bệnh viện này lại bỏ trống một không gian lớn như vậy chứ..."

Dạo một vòng xung quanh, Ôn Văn phát hiện tất cả cửa ra vào thông tới khu phụ này đều bị mảnh gỗ phong kín như ngoài cửa sổ, chỉ có cầu thang là vẫn còn thông nhau.

"Nơi này chắc chắn có điểm kỳ quặc, nhưng mình không có ý định quản, chỉ muốn trộm chút máu mà thôi."

Tìm kiếm một vòng, Ôn Văn không phát hiện được cửa ra vào nào bình thường, nếu muốn bạo lực phá cửa thì sẽ gây sự chú ý, Ôn Văn chỉ có thể chọn lựa rời đi.

Với lại bản thân Ôn Văn cũng muốn sớm rời khỏi căn phòng này, tuy không phát hiện nguy hiểm nhưng trong lòng anh cứ cảm thấy có chút bất an.

Đột nhiên tai anh khẽ động, chỉ thấy ngoài cửa sắt đóng kín truyền tới tiếng mở khóa.



"Có người muốn vào đây sao? Có lẽ mình có thể thừa dịp đối phương không chú ý lẻn ra ngoài."

Ôn Văn trốn phía sau một thiết bị nhìn chằm chằm cánh cửa mở ra, ánh đèn ấm áp chiếu sáng vào phòng.

Một chiếc xe đẩy nhỏ có cán dài xuất hiện trong tầm mắt Ôn Văn, anh hít khẽ một hơi, trên xe có mùi máu tươi nhàn nhạt, thứ đặt trên xe đẩy kia, là máu!

Cán dài dịch chuyển làm thứ trên xe đẩy lăn xuống, là túi máu được buộc qua quýt, có hơn mười túi.

Sau đó cán dài dần lùi lại ra sau, xe đẩy cũng lùi ra, cửa sắt một lần nữa đóng chặt.

"Cái này thú vị nha."

Ôn Văn liếc mắt nhìn một vòng xung quanh, ngoại trừ chậu bông đặc biệt tươi tốt kia thì chẳng có gì cả.

Vì thế anh đi tới trước, nhìn số túi máu mà mỉm cười, đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh, anh chỉ cần mang mấy túi máu này đi là được rồi.

"Nhưng lại sao bọn họ lại vất máu ở đây chứ, thôi bỏ đi, nơi này quỷ dị quá, không quản nhiều vậy làm gì, để lại chút tiền rồi đi thôi."

Ôn Văn lấy ra một cái túi lớn, bỏ hết số bịch máu vào trong, đang định theo đường cũ trở lại thì cảm thấy lồng ngực nóng lên.

Cúi đầu nhìn, là huy hiệu của nhân viên thu nhận đang nóng lên!

Một luồng nhiệt từ huy hiệu tràn vào thân thể, cơ thể Ôn Văn tựa hồ có thứ gì đó thông suốt, hình ảnh trước mắt nhanh chóng biến hóa, mồ hôi lạnh của Ôn Văn túa ra.

Xung quanh anh xuất hiện đầy những sợi dây leo đỏ như máu! Chúng nó phủ kín tất cả đường đi, mà trước khi huy hiệu nóng lên, Ôn Văn hoàn toàn không cảm giác được chút nào!

"Ôi đệt, mình chỉ tới trộm vặt chút thôi mà, cái giá làm chuyện xấu sao cao thế."

Đám dây leo này rõ mồn một là đầy quỷ dị, Ôn Văn không dám khinh thường, từ vạt áo gió lôi ra hai con dao nhỏ, khẩn trương nhìn chằm chằm mớ dây deo màu đỏ đang lúc nhúc kia.

"Trước đó sao mình không thấy gì cả nhỉ, rõ ràng đến vậy mà..."

Ôn Văn nheo mắt, anh nhìn thấy trong phòng có chút sương mù màu đỏ nhàn nhạt, sau khi thấy làn sương này, anh liền hiểu ra, là nó tạo ra ảo giác làm anh không hề cảm nhận được dị dạng.

Chuyện đầu tiên khi tiến vào đây chính là hít sâu một hơi!

Sau khi huy hiệu nóng lên, anh mới phát hiện dị dạng, xem ra huy hiệu của Trạm Thu Nhận Tai Ách không phải chỉ là vật trang sức trưng cho có như anh tưởng tượng, nó còn có chức năng khác!



Vậy tại sao đến bây giờ nó mới báo động?

Ôn Văn nhìn túi máu lớn trong tay, chợt hiểu ra mấy thứ dây leo này lấy máu làm thức ăn, mình động tới thức ăn của nó nên nó mới sinh ra địch ý với mình!

Ở phía sau Ôn Văn, một sợi dây leo yên lặng trườn tới, nhưng sau lưng anh giống như có con mắt, lập tức xoay người lại chém một dao vào nó.

Trong tình cảnh quỷ dị như thế này, sao anh lại không chú ý tới phía sau mình chứ?

Dao thép và dây leo va chạm phát ra tiếng vang trong trẻo, dây leo rụt trở lại, một dao này cư nhiên không chém đứt được cái dây leo này!

Ôn Văn biểu tình âm trầm, anh biết tình huống có chút không ổn.

Nơi này không phải chỉ có một cọng, mà là tràn đầy lấp kín hết lối đi, lại còn không ngừng co rút lại.

Giống như tiểu quỷ hồn Tần Sảng bị anh bắt lần trước, hiện giờ anh cũng là một con cá chậu chim lồng, bị vây ở đây không có cách nào đi ra ngoài!

"Trước đó không bỏ đói cô ta thì tốt rồi, bằng không... đã có thể chặt đứt mớ dây leo này."

Ôn Văn phun một ngụm nước bọt, hiện giờ có nói cũng vô dụng, vẫn nên nghĩ cách trốn khỏi nơi này thì hơn.

Giằng co một hồi, mớ dây leo này bắt đầu tăng nhanh tốc độ, giống như một đám rắn độc không hẹn mà cùng công kích về phía Ôn Văn.

Ôn Văn không ngừng quơ dao chống đỡ nhưng chỉ có thể kéo dài một chốc, chỉ dựa vào chính mình thì khẳng định không có cách nào trốn khỏi nơi này.

Tốc độ của đám dây leo này đối với Ôn Văn mà nói cũng không nhanh, nhưng vấn đề là anh không có chỗ né tránh, sớm muộn gì cũng thất thủ mà thôi.

Vì vậy, Ôn Văn căn răng chụp lấy túi máu trên mặt đất, thân mình đột nhiên biến mất, tất cả dây leo cũng mất đi mục tiêu.

Đám dây leo thăm dò tìm kiếm trong không gian này nhưng lại không tìm thấy gì, con mồi rõ ràng ở ngay đây, sao lại đột nhiên biến mất chứ?

Ôn Văn ngồi chồm hổm trong hành lang, miệng há to thở hổn hển, chống cự một hồi như vậy, anh cũng có chút mệt lả.

Thì ra, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ôn Văn đã tiến vào Trạm Thu Nhận Tai Ách!

[hết chương 14: ]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương