[63] Trạm Thu Nhận Tai Ách - Bọ Ngựa Hắc Quang

"Trước tiên thử nghiệm cái đã." Ôn Văn kéo một con quỷ làm nền ở bên cạnh tới, moi tròng mắt nó ra rồi ném về phía trái tim đang nảy lên bên kia.

Con ngươi còn chưa chạm tới trái tim đã bị một quầng sáng đỏ ngăn cản, sau đó, con ngươi plastic kia trực tiếp bị đóng băng nứt ra!

"Quả nhiên thứ này không phải không hề có năng lực phòng vệ, muốn dùng một cây gậy kéo trái tim ra căn bản là chuyện không có khả năng."

Sau đó anh nhìn lại ống phóng hỏa tiễn của mình, lại lắc đầu.

"Đạn hỏa tiễn chỉ còn lại hai phát, không nhất định có thể giết chết toàn bộ đám côn trùng này, hơn nữa nơi này là dưới hầm, một khi nổ sụp nơi này thì mình cũng sẽ bị vây chung với đám trùng độc này...."

"Dịch ăn mòn... dịch ăn mòn không có cách nào xử lý trùng độc phạm vi lớn như vậy, năng lực đóng băng của quỷ hồn Tần Sảng không thể làm tất cả lũ côn trùng kia mất đi sức sống, hơn nữa còn cần một khoảng thời gian nhất định... quả thực có chút khó khăn."

Ôn Văn nhắm mắt lại suy nghĩ một hồi, sau đó mở mắt ra lớn tiếng quát: "Đi ra đi, tao biết mày đang ở đây."

Một bóng dáng hư ảo lượn lờ từ trong căn phòng đầy trùng độc kia đi ra, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ôn Văn.

"Tôi không muốn chọc tới ông, ông muốn làm gì cũng không liên quan tới tôi." Âm thanh âm trầm từ bóng người này truyền tới, là một quỷ hồn.

Trước đó con quỷ này vẫn luôn ở trong phòng, nhìn thấy Ôn Văn bạo lực giết chết hai con quái vật, trong lòng nó thật sự rất kiêng kỵ Ôn Văn.

"Ừm, quả nhiên quỷ hồn có thể an toàn xuyên qua lũ trùng độc này, được rồi mày có thể đi rồi, rời khỏi nhà ma này đi, đừng để tao thấy mày nữa."

Ôn Văn phất tay một cái, dáng vẻ muốn xua đuổi, quỷ hồn này vẫn luôn núp ở vách tường đối diện, anh gọi ra chỉ vì muốn thử xem đám côn trùng này có thể ảnh hưởng tới quỷ hồn hay không mà thôi.

"Tôi không thể rời khỏi nhà ma này, nó là toàn bộ tâm huyết của cha mẹ tôi, tôi phải để nhà ma này phát dương quang đại, nhưng ban giám đốc khu vui chơi lại muốn dở bỏ nhà ma này, tôi..."

"Chuyện cũ thì tạm dừng ở đây đi, dù sao mày cũng là người chết, ở nơi này không cho người ta tiến vào, vì thế mới làm nơi này bị bỏ hoang đúng không?" Ôn Văn cản quỷ hồn đang thao thao bất tuyệt lại.

"Mày là quỷ buộc định ở nơi này, không có cách nào rời đi, đã vậy thì để tao giúp mày."

Ôn Văn điều chỉnh trên găng tay một chút, thân hình dần dần trở nên hư ảo, một cái quần lót sọc trắng xanh và một đống trang bị vũ khí rớt xuống đất.

Lúc này, Ôn Văn đã biến thành trạng thái quỷ hồn.

"Xin lỗi, không thể nghe tình cảnh bi thảm của mày, bởi vì... tên này đã không đợi nổi nữa rồi."

Trong trạng thái quỷ hồn, găng tay Tai Ách giống như một làn sương đen quấn quanh làm quỷ hồn kia phải run rẩy.

Ôn Văn lao nhanh tới bên cạnh quỷ hồn, găng tay Tai Ách cũng nhắm thẳng vào đối phương, Ôn Văn biết găng tay Tai Ách có thể chạm vào quỷ hồn, vì thế chiêu này đối phó với quỷ hồn rất hữu dụng.

Quỷ hồn kia cũng muốn phản kháng, đều là quỷ hồn nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hai bên lại khác nhau một trời một vực, quỷ hồn trực tiếp bị Ôn Văn đấm một quyền vào ngực.

Lúc đầu Ôn Văn muốn khuất phục quỷ hồn này rồi thu vào trong găng tay, tuy anh đã có một quỷ hồn rồi nhưng vẫn chê ít.

Nhưng chính anh cũng không ngờ trạng thái của găng tay hôm nay có gì đó không đúng, lúc chạm vào quỷ hồn này cư nhiên bùng nổ một lực hút cực mạnh!

Lực hút này không phải hút quỷ hồn vào Trạm Thu Nhận Tai Ách, mà là trực tiếp xoắn nát nó thành mảnh năng lượng nhỏ rồi hấp thu vào trong găng tay!

Hấp thu xong, găng tay vẫn chưa thỏa mãn, vẫn cực kỳ khao khát trái tim đang nảy lên trong kia.

Đám trùng độc rít lên, chúng nó có thể cảm nhận được Ôn Văn đang tiến tới nhưng lại không có cách nào chạm vào trạng thái quỷ hồn, những con trùng độc này tuy rất nguy hiểm nhưng cũng chỉ là côn trùng bình thường mà thôi.

Càng tiếp cận trái tim năng lượng này, Ôn Văn lại càng khó có thể khống chế tâm tình của mình, vì thế chỉ có thể quay đầu đi, không nhìn năng lượng được tạo thành từ vô số thứ dơ bẩn kia.

...

Một tròng mắt xanh biếc khổng lồ lơ lửng bên cạnh vòng xoay khổng lồ, sợi râu màu đỏ giống như dây thần kinh ngọ nguậy xung quanh, thỉnh thoảng còn quất mạnh như roi da để ngăn cả công kích, che chở cho con mắt này.

"Tao đúng là đã quá xem thường mày, không ngờ mày cũng là người siêu năng cấp bậc đồng hóa, hơn nữa còn trông buồn nôn hơn cả tao."

L tiên sinh đứng trên vòng xoay khổng lồ, tròng mắt lồi ra trông rất đáng sợ, bên khóe miệng vẫn còn dính máu tươi.

Chiến đấu với Lâm Triết Viễn làm hắn có chút chịu thiệt, phương thức chiến đấu của hắn chính là dùng mắt để thi triển năng lực gây ra hoảng sợ, đồng thời sẽ làm đối thủ không thể động đậy.

Nhưng khi đối thủ là một con mắt khổng lồ như Lâm Triết Viễn thì không thể nào thực hiện được, hắn không bị con mắt của Lâm Triết Viễn ảnh hưởng đã coi như rất giỏi rồi.

"Vòng xoay chọc trời này chính là hạt nhân của nghi thức triệu hoán, chỉ cần phá hủy nó thì tất cả sẽ kết thúc."

Lâm Triết Viễn không nói với L tiên sinh, so với thứ sắp được gọi tới, thành viên Đọa Thần Huyết như L tiên sinh kỳ thực cũng không quá quan trọng.

Ánh sáng màu xanh từ con mắt bắn ra chiếu vào giá sắt đang chống đỡ vòng xoay, bị ánh sáng này chiếu vào, cây trụ sắt trực tiếp gãy ngang!

Với uy lực của chiêu này, chỉ cần thêm vài phát là có thể hoàn toàn phá hủy vòng xoay khổng lồ này.

Sắc mặt L tiên sinh đen xì, hắn không thể trơ mắt nhìn Lâm Triết Viễn phá hỏng thành quả của mình, vì thế hắn cắn răng, các bộ phận cơ thể bắt đầu vặn vẹo, âm thanh cơ thịt biến hóa truyền tới.

"Mày đang chiến đấu với tao, nhưng mục tiêu công kích lại không phải tao, mày nghĩ dễ dàng được như ý mày vậy sao?"

Sau khi bắp thịt của hắn ngừng vặn vẹo, thể hình của L tiên sinh lớn hơn gấp mấy lần, làn da cũng biến thành màu đen kịt, phần bụng dẻo dai kéo dài ra cả mét, hai con mắt to như quả bóng rổ, đôi tay lóe ra tia sáng sắc bén như lưỡi dao đưa ngang trước ngực.

L tiên sinh cư nhiên biến thành một con bọ ngựa khổng lồ màu đen cao mấy mét!

Đây chính là trạng thái đồng hóa của L tiên sinh, bọ ngựa hắc quang!

Thế nhưng Lâm Triết Viễn vẫn không thèm để tâm tới L tiên sinh, tiếp tục gom năng lượng, chuẩn bị phá hỏng vòng xoay chọc trời kia, tia sáng xanh kia là công kích cực kỳ mạnh mẽ, không có khả năng liên tục phát ra.

"Tao đã nói, đừng có coi thường tao!"

Đôi cánh sau lưng L tiên sinh bắt đầu quạt mạnh, sau đó thân thể khổng lồ dùng tốc độ khó tin bay vút lên không trung, chỉ một thoáng chốc đã tiến tới trước mặt Lâm Triết Viễn.

Những sợi râu tua tủa phía sau tròng mắt cố gắng đẩy L tiên ra nhưng chúng dễ dàng bị cánh tay lưỡi dao cắt đứt, cái càng bên mép bọ ngựa banh rộng rồi kẹp về phía bản thể Lâm Triết Viễn.

Lâm Triết Viễn than nhẹ một tiếng, anh vốn không phải người siêu năng hình thức chiến đấu, trước đó chiến đấu với con rết kia đã tiêu hao rất nhiều thể lực.

Trước đó dùng hình thái đồng hóa đối diện với L tiên sinh ở trạng thái bình thường, anh có thể dễ dàng chiếm thế thượng phương, thế nhưng bây giờ cả hai đều là trạng thái đồng hóa, cho dù không đặt mục tiêu vào vòng xoay thì anh cũng rất khó địch lại L tiên sinh.

Đột nhiên một thanh kiếm màu trắng khí thế hào hùng bay tới, L tiên sinh vội vàng dùng cánh tay lưỡi dao của mình cản lại, cả người bị sức mạnh khủng khiếp đánh bay!

Cố Phán Hề từng bước từng bước đi tới, một cánh phía sau đầm đìa máu, thoạt nhìn có chút chật vật, nhưng thứ xách trên tay làm cô trông đặc biệt khí thế.

Đó là một cái đầu người có bốn con mắt, là đầu của cơ thể mẹ tang thất!

[hết chương 63]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương