Cố Trầm Quang dẫn Lộ Nam Tâm đi chơi. Trạm thứ nhất là đi quảng trường.

Tới Bắc Kinh ba tháng, đây là lần đầu tiên Lộ Nam Tâm nhìn thấy quảng trường, khó tránh khỏi kích động. Khi còn bé, trong nhà chỉ có một cái TV nhỏ, trắng đen. Luôn nhấp nháy khi có khi không, không có màu sắc, trắng đen hỗn hợp. Về sau, ở nhà trên bài poker, cô nhìn thấy màu sắc.

Cho nên từ ngày cô tới Bắc Kinh, liền len lén ôm mong đợi nho nhỏ, đó là ai đó có thể cho cô nhìn thấy một cái chân chính.

Nhưng mà không có người nào nguyện ý tận tình làm tốt chức vị địa chủ vì cô, cha cũng không nhớ rõ.

Quảng trường năm 2002, vẫn chưa có cảnh tượng núi non, sông nước. Trên quảng trường mặc dù có không ít người, nhưng nửa phần cũng không làm giảm khí thế nghiêm trang kia. Trái tim Lộ Nam Tâm từ khi ra khỏi nhà liên nhảy bang bang, trong nháy mắt này nó càng nhảy lên mạnh hơn. Hai tay cô nắm chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Cố Trầm Quang dẫn cô đến gần, vỗ vỗ cô. “Đứng yên ở đây, chú chụp cho Nam Nam một tấm hình.”

Lộ Nam Tâm vội vàng chạy tới đứng ngay ngắn, nhìn Cố Trầm Quang, có chút không biết làm sao, mờ mịt đứng tại chỗ.

Cố Trầm Quang cầm máy chụp hình đặt trước mắt, mắt khép hờ, một tay nhanh chóng điều chỉnh tiêu cự, nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt mờ mịt trong màn hình, nhẹ nhàng cười, cất giọng gọi: “Nam Nam.”

Lộ Nam Tâm nhanh chóng phản ứng: “Dạ?”

Khóe miệng dưới ống kính của Cố Trầm Quang giương lên một nụ cười đẹp mắt, giọng nói dịu dàng: “Cười một cái.”

Lộ Nam Tâm chăm chú nhìn ống kính, nghe anh nói vậy khóe miệng cứng rắn kéo ra một nụ cười, nhìn chỗ trống đen nhánh cách đó không xa, trong đôi mắt vẫn là không biết làm sao.

Cố Trầm Quang nhẹ nhàng ấn chụp một cái, chụp lại hình ảnh này.

Trước tượng đài uy vũ trang nghiêm, cô gái nhỏ mặc chiếc váy len màu vàng nhạt, tóc đuôi ngựa thật dài, mặt chăm chú nhìn vào ống kính, khẽ cười, hai tay nhỏ vì khẩn trương mà nắm chặt lại. Bóng dáng nho nhỏ của cô gái vừa đúng, sau lưng là một đám du khách chạy loạn vào khung hình làm bối cảnh.

Đây là tấm hình đầu tiên của Lộ Nam Tâm sau khi tới Bắc Kinh.

**

Hơn nửa ngày, Cố Trầm Quang gần như dẫn Lộ Nam Tâm đi dạo hết những phong cảnh nên tham quan ở Bắc Kinh. Kết quả lúc về nhà cùng nhau bị nhốt ở ngoài cửa.

Lộ Nam Tâm dựa vào tấm kính thủy tinh trên xe bus yên lặng nhìn hồi lâu, lúc này mới quay lại nhỏ giọng nói với Cố Trầm Quang, “Thật là chậm…..”

Hai người ngồi ở buồng sau xe, bởi vì đã qua giờ tan làm một lúc lâu, cả buồng xe trống không, chỉ có le que mấy người.

Cố Trầm Quang theo ánh mắt của cô nhìn về phía ngoài cửa sổ, khẽ hhíp mắt nhớ lại, nói: “Mấy tháng trước, còn chưa có tình huống như vậy.” Anh suy nghĩ một lúc, cười kể lại với cô gái nhỏ, làm hết sức nói lại cụ thể. “Chú nhớ được, thời điểm năm mới vừa vào đông có một trận tuyết rơi xuống, sau đó trong một đêm, giao thông cả Bắc Kinh gần như đều bị tê liệt. Bị chận đến dọa người. Hơn nữa, ngày đó giờ tan học chú bị chận ở trên đường mấy tiếng đồng hồ, gần 3 giờ sáng mới về đến nhà.”

Ngày đó, trong trí nhớ rất nhiều người ở Bắc Kinh phá lệ rõ ràng, giống như là một đường ranh giới lẫm liệt tồn tại, nhiều năm sau cả nước Bắc Kinh đều trở nên nổi danh.

Cố Trầm Quang nhìn cô gái nhỏ không hiểu lộ ra ánh mắt ngạc nhiên, có chút buồn cười, vỗ vỗ đầu nhỏ của cô ghét sát lại dặn dò: “Cho nên sau này nếu Nam Nam một mình chạy đến đây chơi, nhất định phải chú ý thời gian. Nếu không cẩn thận bị chận nửa đường thì phải đến tối mới có thể về đến nhà.”

Lộ Nam Tâm im lặng, không nhịn được hỏi anh: “Giống như……. Như bây giờ sao?”

Cố Trầm Quang: “......” Cô nhóc không có lương tâm!

**

Ngày đó thời điểm Cố Trầm Quang đưa Lộ Nam Tâm về đến nhà, đứng trước cửa biệt thự, nhìn người vui vẻ dịu dàng trước mắt, mấp máy môi, đến gần từng bước, dùng phương thức duy nhất đứa nhỏ biết để biểu đạt sự yêu thích, cẩn thận vươn tay ôm lấy anh. “Cảm ơn chú Tiểu Cố.”

Sau đó trong nháy mắt rời đi, Lộ Nam Tâm giơ lên một xấp tem cùng một chuỗi Phật châu anh mua cho cô, cười sáng rỡ. ** Đôi mắt to dưới ánh đèn đường chiếu rọi, tản ra ánh sáng lung linh bốn phía, vẫy vẫy tay với anh. “Chú Tiểu Cố, ngày mai gặp!”

Cố Trầm Quang nhìn cô gái nhỏ mặt mày xinh đẹp trước mắt, trong lòng một mảnh mềm mại. “Được, ngày mai gặp...... Mau vào đi, coi chừng lạnh.”

Lộ Nam Tâm cười híp mắt gật đầu, xoay người đi vào trong nhà. Sau đó cô len lén quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy một thiếu niên đứng dưới trời sao, đỉnh đầu trời xanh, nhìn cô. Khuôn mặt dịu dàng, ý xuân tràn lan.

Sau đó, anh xoay người, bóng lưng càng lúc càng xa, cho đến khi không thấy nữa.

Lại tiếp sau đó một tháng, Cố Trầm Quang thành công đào tạo một sở thích mới —— mang cô gái nhỏ đi khắp nơi thưởng thức món ngon.

Hai người từ tiệm vịt nướng Ngọc Uyên Đàm một đường ăn đến khắp nơi trên phố. Lộ Nam Tâm ở Bắc Kinh ăn đến nước mắt cuồng cuộn. Sau đó nhìn người bình tĩnh ngồi đối diện, trong lòng buồn bực cười trộm.

Cố Trầm Quang rút mấy tờ khăn giấy lau mồ hôi cho cô, vừa lau vừa buồn cười nói: “Trước kia không phải Nam Nam là người phương Nam sao? Như thế nào lại không thể ăn cay?”

Lộ Nam Tâm uống một ngụm nước lớn, vị cay trong miệng cùng với đầu lưỡi tê tê. Hiện tại cô cảm thấy môi mình khẳng định đã sưng lên toàn bộ, ấp úng nói: “Cháu….. không thích ăn.”

Mẹ của cô là người rất nhã nhặn. Từ lời nói cử chỉ đến thói quen ăn uống, đều nhạt, rất ít ăn những món nặng mùi.

Cố Trầm Quang nhìn không được cô dùng đũa vớt một cái chuẩn bị ăn, liền cả kinh, vươn tay vội vàng ngăn cản: “Không thể ăn thì đừng ăn nữa, chú dẫn Nam Nam đi ăn món khác.”

Lộ Nam Tâm lắc đầu một cái, cố chấp gấp một đũa bỏ vào trong miệng, mồm miệng không rõ nói: “Ưm….. ăn rất ngon.” Danh tiếng bên ngoài tiệm ăn cũ, tự nhiên có chỗ khiến người ta không thể kháng cự.

Cố Trầm Quang: “......”

Dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là gọi phục vụ tới lấy thêm cho cô gái nhỏ ăn cay đến nước mắt đều chảy ra một ly nước trái cây lớn.

Càng về sau, Cố Trầm Quang đột nhiên có ý tưởng muốn dẫn Lộ Nam Tâm ra ngoài ăn điểm tâm.

Vì vậy, sáng sớm, không khí trong lành mang theo mùi hương cỏ xanh. Lộ Nam Tâm ngồi trên một chiếc ghế đẩu, đối diện với chén nước đậu xanh trước mặt mình…. Mặt mày ủ rũ.

Cô mới vừa uống một hớp nhỏ, sau đó…. Vừa khó uống vừa khó ngửi. Nhưng mà chú Tiểu Cố cố ý mang cái này tới cho cô, cô không thích….. Không tốt phải không?

Thở một hơi thật dài, Lộ Nam Tâm nín thở, nhìn nhìn chất lỏng màu trắng trước mặt, chuẩn bị tâm lý một lần nữa….. Uống một hớp. Nhắm mắt lại, không đợi cô anh dũng hy sinh, chén trên tay liền bị người khác cầm đi.

Lộ Nam Tâm chợt mở mắt ra, nhìn nước đậu xanh xa xa, không tự chủ thở phào nhẹ nhỏm.

Cố Trầm Quang cười cười, lắc lắc thứ gì đó trên tay: “Không thích?”

Ừ...... Lộ Nam Tâm nhìn thiếu niên đối diện, suy nghĩ một chút, đàng hoàng gật đầu.

Cố Trầm Quang liếc nhìn thứ gì đó trong tay. Không thể tiếp nhận sao?

Cô gái nhỏ rõ ràng không tiếp thụ nổi.

Cố Trầm Quang vì vậy rất sung sướng cầm cái chén để xuống bên cạnh. “Vậy đổi thứ khác.” Ngoắc tay cho cô một chén đậu hoa ngọt.

Đậu hoa thơm ngọt so với nước đậu xanh, Lộ Nam Tâm cầm muỗng nhỏ cho vào miệng nhấp nhẹ. Sau đó, có chút khiếp sợ.

“Ngọt!”

Cố Trầm Quang nhấp một hớp đậu xanh, cười nói: “Ừ, chú đoán Nam Nam sẽ thích ăn.”

“Ừm! Trước đây thời điểm còn ở nhà, ăn đều là ngọt!” Cô cười híp mắt, hớp một hớp.

Lâu như vậy, khó được nghe cô nói về quá khứ. Cố Trầm Quang nhìn khuôn mặt vui vẻ của cô gái nhỏ, trong lòng có chút khó chịu, nhẹ nhàng nhíu mi. “Nam Nam, có phải nhớ cuộc sống trước kia hay không?”

Ở Bắc Kinh thời tiết giá lạnh, hanh khô như vậy, em ấy có thể hoài niệm nước chảy bên cây cầu nhỏ nơi cố hương trước kia hay không?

Lộ Nam Tâm sửng sốt, đột nhiên ngẩng đầu nhìn Cố Trầm Quang, ánh mắt dừng lại mấy giây, sau đó từ từ rũ xuống. *Die?nĐanL=-=eQu~:~yĐo//n* Nét vui vẻ trên mặt đã hoàn toàn không thấy. Cô cúi đầu, chăm chú nhìn chén đậu hoa trước mặt, vị ngọt trong miệng tung hoành ngang dọc.

Hồi lâu, Lộ Nam Tâm mới mở miệng, cho Cố Trầm Quang một đáp án hoàn toàn ngoài ý muốn, “……… Không nhớ.”

Cố Trầm Quang nhíu mi, nhỏ giọng hỏi: “Hả? Tại sao?”

Sau một hồi trầm mặt, Lộ Nam Tâm lần nữa mở miệng thì cả người cũng phảng phất như lẫn vào bụi bậm, giọng nhẹ như mèo, mang theo uất ức tích góp từng chút một từ lâu không thể nói: “……….Mẹ, không quan tâm Nam Nam.”

Mẹ của cô, người từ nhỏ cùng cô sống nương tựa vào nhau, người quan trọng nhất cô không muốn xa rời…….. Không quan tâm cô. Triệt để vứt bỏ cô, không một chút do dự.

Mà cô lại không dám oán. Đó là người duy nhất cô yêu nhất trên thế giới này. Nếu như cô đối với bà chỉ còn lại hận cùng nỗi oán khi bị ruồng bỏ. Vậy cô thật sự……. cái gì cũng không có. Oán không thể oán. Yêu không dám yêu. Cho nên, không nhớ.

Vẻ mặt Cố Trầm Quang sững sờ, mím môi, rốt cuộc không nói gì.

Đảo mắt đến tháng năm, hoa hải đường nở rộ.

Ngày đó, thời điểm Lộ Nam Tâm đi đến nhà họ Cố, lên lầu, đi vào phòng sách nhưng lại không thấy Cố Trầm quang. Tìm tìm, cô mới phát hiện anh đang dọn dẹp hành lý.

Lộ Nam Tâm sửng sốt, đứng trước cửa phòng ngủ của anh, ngơ ngác hỏi: “Chú Tiểu Cố……. Chú muốn đi đâu sao?”

Cố Trầm Quang xoay người lại, nhìn thấy cô gái nhỏ đứng ở cửa, nhẹ nhàng cười một tiếng, vẫy tay ý bảo cô tiến vào.

Lộ Nam Tâm ngoan ngoãn đi vào, ngồi xuống ghế sô pha trong phòng, nhìn anh.

Cố Trầm Quang tiếp tục công việc trong tay, “Ừ, chú Tiểu Cố muốn rời đi một thời gian.”

“Đi đâu?”

Cố Trầm Quang ngồi chồm hổm trên mặt đất, ngước đầu cười nhìn cô: “Chú đi ra ngoài học tập. Nam Nam sắp phải đến trường học, chú Tiểu Cố cũng phải đến trường đi học.”

Lộ Nam Tâm nhíu nhíu mày, “……..Vậy phải đi bao lâu? Chú Tiểu Cố còn trở lại không?”

Cố Trầm Quang cười, gật đầu: “Sẽ, đi 5 năm. 5 năm sau sẽ trở lại.”

5 năm...... Thật lâu...... Trong mắt đứa trẻ 11 tuổi, 1 năm đã là rất lâu, càng đừng nói đến 5 năm. Trong mắt Lộ Nam Tâm nhanh chóng tích lệ, lại xấu hổ khóc. Một mình ngồi ở bên kia không nói một lời ngẹn lại nước mắt, cái mũi nhỏ đỏ ửng.

Cố Trầm Quang lơ đãng liếc thấy, sửng sốt. Anh khẽ thở dài, thả đồ vật trên tay xuống, đi tới ôm cô gái nhỏ muốn khóc trên ghế sô pha vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, thấp giọng an ủi: “Chú sẽ trở lại, sẽ không bỏ lại Nam Nam không lo.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương