Không lâu sau đó Hoàng Yến cũng về, từ xa cô đã thấy bóng lưng Liên Chi run lên, Hoàng Yến cảm nhận được có điều bất thường thì cô nhanh tiến đến gần Liên Chi.

" Chị dâu, chị sao vậy " Hoàng Yến lại lần nữa thấy cô khóc nhưng lần này cô không bị thương gì cả, nhưng lý do tại sao.

" Tránh ra, đừng chạm vào tôi " cô nghe hai từ chị dâu đã mất bình tĩnh hét lớn lên, cô cũng đẩy Hoàng Yến cách xa mình.

" Chị dâu, chị bình tĩnh lại, nói em nghe có chuyện gì? " Hoàng Yến lần nữa đi tới gần cô hỏi cho ra lẽ.

" Hoàng Yến em nói đi, có phải em biết Hoàng Thiên đã có vợ con rồi đúng không? Tại sao em lại giấu chị, tại sao hả? Trả lời đi " cô nắm chặt lấy vai Hoàng Yến, lớn giọng hỏi.

Hoàng Yến đã hiểu rõ sự tình, nói đúng hơn là mẹ cô đã tới đây và nói tất cả cho Liên Chi nghe, chỉ có vậy mới khiến Liên Chi mất bình tĩnh như thế.

" Chị dâu, anh hai không cố ý giấu chị, chuyện không như chị nghĩ đâu, chị giữ bình tĩnh lại được không? "
Không cố ý? Như vậy gọi là không cố ý sao? Anh đã giấu cô lâu như thế cũng là không cố ý à.

" Đi đi, đi hết đi, tôi không muốn nghe nữa " Liên Chi đẩy Hoàng Yến ra, chân chạy nhanh vào phòng khóa cửa lại.

" Chị dâu, chị mở cửa ra đi, chị nghe em nói có được không? " Hoàng Yến vặn cửa nhưng lại không được, cô lo Liên Chi sẽ nghĩ quẩn.

Liên Chi như không còn sức lực, cô từ từ ngồi xuống lưng dựa vào cửa, hai chân co lên, tay cô ôm gối, nước mắt rơi ngày một nhiều, cô khóc, khóc đến thương tâm.


Lòng cô đau, rất đau là đằng khác.

Hoàng Yến vội lấy điện thoại gọi cho anh rất nhiều cuộc nhưng lại không bất máy, cô không thể đợi được nữa, đành lái xe đến công ty anh vì nhà khá gần nên chạy nhanh chưa được 10p là tới ngay.

Hoàng Yến biết hôm nay anh họp nên đã bấm thang máy lên thẳng phòng họp của anh, Hoàng Thiên cài chế độ im lặng nên không nghe là đúng.

Cuộc họp đang diễn ra căng thẳng thì đột nhiên có tiếng mở cửa khiến tất cả đều đưa mắt nhìn về phía phát ra tiếng động, Hoàng Thiên cũng nhìn theo, anh thấy em gái mình với bộ dạng hớt hãi, trên trán lấm tấm mồ hôi, nổi bất an trong lòng anh hiện lên.

" Anh hai, tại sao em gọi không nghe máy, về nhà nhanh đi, chị dâu biết chuyện rồi "
Hoàng Yến dứt lời, thì anh liền đứng phắt dậy, khuôn mặt anh hiện lên sự lo lắng tột độ, cô biết chuyện rồi sao? Là ai đã nói?
" Tan họp, trợ lý khang chuẩn bị tất cả chờ tôi "
" Vâng chủ tịch "
Anh nhanh chóng rời khỏi cuộc họp, tức tốc lái xe về nhà, điều anh sợ nhất cuối cùng cũng đã tới, anh sợ khi cô phát hiện ra thì có còn ở lại bên anh nữa không? Nhưng có thế nào đi nữa thì anh cũng không buông tay.

" Em về biệt thự trước đi " anh nói xong thì đôi chân dài của mình nhanh nhảy vào nhà tìm cô.

Hoàng Thiên đảo mắt một vòng không thấy cô, anh tiến đến phòng của mình, đưa tay lên mở cửa nhưng đã bị cô khóa lại, trong lòng anh đột nhiên lo lắng.

" Liên Chi, anh biết em ở trong đó, mở cửa cho anh được không? Anh cần giải thích với em " anh vừa nói tay thì liên tục đập cửa gọi cô.


Cô nghe nhưng cô không muốn đáp lại anh, giải thích sao? Còn ý nghĩa gì nữa chứ? Lời giải thích của anh bây giờ không còn tác dụng với cô nữa, và cô thật không muốn nghe bất cứ lời nói nào từ anh.

" Liên Chi, anh giấu em chuyện đó là anh sai, nhưng tình yêu anh dành cho em là thật, anh có lý do riêng của mình, anh định lo xong tất cả mọi việc sẽ nói cho em nghe tất cả.

Liên Chi chẳng phải em đã từng hứa là sẽ tin anh sao? Ngay lúc này anh chỉ cần em tin anh là đủ " giọng anh buồn bã nói.

Lòng anh nặng trĩu, anh làm sao để cô tin vào lời anh nói đây, anh biết rằng cô đang buồn, và buồn rất nhiều nhưng hiện tại anh cũng có khác gì cô đâu, anh còn đau hơn cả cô.

Anh không có muốn giấu cô, anh sợ mình nói ra đến lúc đó cô lại rời xa anh, điều đó thì làm sao anh chấp nhận được.

Trước đây cô đã từng hứa là sẽ tin anh, nhưng bây giờ thì sao? Cô làm sao có thể tin anh được nữa đây.

Chính anh đã làm ra chuyện khiến cô không thể tin vào lời nói của anh.

" Chúng ta chia tay đi, tôi không xứng với anh, càng không xứng bước chân vào gia tộc của anh, tôi không trách anh và anh cũng không có lỗi, là do tôi quá tin người, anh đi đi, về với vợ con của mình đi, tôi cũng sẽ dọn ra khỏi đây, chúng ta đừng gặp nhau nữa " cô kìm chế để có thể bình tĩnh mà nói ra những lời cuối với anh.

Miệng cô nói nhưng sao tim lại đau như vậy? Tình yêu là gì? Mà khiến con người ta đau khổ vì nó, cô yêu anh nhưng cô không thể chấp nhận được sự thật, nên cô chọn cách giải thoát cho nhau, Liên Chi thà chịu đau rồi dẫn sẽ hết.

Hoàng Thiên nghe đến hai từ chia tay phát ra từ miệng cô, anh như chết lặng, từng lời nói của cô như một con dao sắc nhọn khứa vào tim anh, rất nhói.


Anh chưa bao giờ nghĩ đến ngày cô sẽ nói câu đó, và anh cũng chưa bao giờ nghĩ chuyện lại đi đến kết cục như hôm nay, anh thật sự hối hận rồi, hối hận vì đã giấu cô, hối hận vì dây dưa việc ly hôn quá lâu, để rồi hôm nay hai người đều đau vì nhau.

" Liên Chi, anh không bao giờ chấp nhận chia tay, là do anh ích kỷ, anh sợ mất em nên anh mới làm như vậy, nhưng anh cầu xin em, xin em đừng bỏ anh, xin em tin anh lần này nữa thôi, chắc chắn anh không làm em thất vọng "
Đúng là anh quá ích kỷ, anh chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, nhưng rồi ai yêu vào cũng phải như vậy thôi, bất kể là ai cũng không muốn mất đi người mình yêu thương và anh cũng thế, anh làm tất cả để nắm giữ tình yêu này.

Hoàng Thiên ngồi khụy xuống đất, nước mắt anh đột nhiên lăn dài trên má, từ trước đến nay anh hầu như không bao giờ khóc, ngay cả ba anh mất anh cũng chẳng để bản thân mình phải rơi lệ, nhưng chả hiểu lý do gì? Vì lời nói của cô mà khiến nước mắt anh không kìm được mà rơi như một đứa trẻ.

Liên Chi khó hiểu tại sao anh lại không chấp nhận lời đề nghị của cô, tại sao anh lại bỏ hết sự tôn nghiêm của mình để cầu xin cô ở lại, là vì anh cảm thấy có lỗi với cô hay còn điều gì khác.

Nhưng cô sẽ không vì vài lời nói của anh mà mềm lòng được, anh là người đã có gia đình, bản thân cô cũng không muốn mình tiếp tục làm người thứ 3 nữa, bao nhiêu đó là đủ với cô.

" Liên Chi, em trả lời anh được không? Em đừng im lặng như vậy "
Anh rất sợ im lặng, thà là cô cứ mắng chửi anh bao nhiêu cũng được, nhưng đằng này cô lại không nói một lời nào với anh, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa nhưng anh lại cảm thấy nó thật xa vời.

Liên Chi vẫn mặc kệ anh, cô không muốn đôi co với anh, không có ích gì cả, những lời cô muốn nói thì đã nói hết rồi, dù là anh đồng ý hay không.

Anh chưa bao giờ thấy mình bất lực như lúc này, gần cô nhưng không thể nào chạm vào cô được, anh cảm nhận khoảng cách của anh và cô càng lúc càng xa.

Là anh quá sơ suất, xem thường Tỉnh Ngọc Nhiên, nếu cô ta đã muốn như vậy thì đừng trách anh ác.

Hoàng Thiên lấy điện thoại ra nhắn cho trợ lý Khang đến đón anh, chuyện nên dừng lại tại đây thôi.

Ở biệt thự, Huỳnh Kim Thủy và Tỉnh Ngọc Nhiên ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ, tâm trạng cô ta tốt lên thấy rõ, vì cô ta đã trả được thù của mình.


" Con yên tâm mà dưỡng thai, cô ta sẽ không quấy rầy hai đứa nữa đâu " Huỳnh Kim Thủy cười nói.

" Vâng ạ, cảm ơn mẹ "
Ngọc Nhiên vô cùng hài lòng với người mẹ chồng này, cô ta có mẹ anh chống lưng rồi dù trời có sập cũng không sợ.

Hoàng Yến về tới nhà khuôn mặt hậm hực, nếu cô không ra ngoài thì chắc chắn sẽ không có chuyện anh và Liên Chi cãi nhau, Hoàng Yến thật tức chết mà.

" Là mẹ đến gặp chị dâu sao? " Hoàng Yến ngồi đối diện bà, giọng không vui hỏi mẹ mình.

" Phải, đến giờ phút này con vẫn còn bênh con nhỏ đó, con vì con nhỏ đó mà thái độ với mẹ sao? "
" Đến bao giờ mẹ mới sáng mắt ra đây, nói bằng miệng thì mẹ không tin, được thôi con sẽ cho mẹ biết là mẹ đã tin lầm người "
Hoàng Yến không muốn đợi lâu nữa, cô cũng muốn giúp anh hai mình một tay, nhanh chóng tống cổ con đàn bà lăng loàn kia ra khỏi nhà, còn phải trả thù cho chị dâu cô nữa.

" Cậu đã chuẩn bị xong hết chưa? " Hoàng Yến gọi hỏi trợ lý Khang.

" Dạ rồi thưa tiểu thư, tôi đang chuẩn bị đưa chủ tịch đến " trợ lý Khang đang chuẩn bị chạy đến anh, chưa gì Hoàng Yến gọi đến.

" Được, nhanh đi "
Tỉnh Ngọc Nhiên nghe cuộc đối thoại của hai người thì khuôn mặt cô ta tái xanh, không biết hai người đang có âm mưu, trong lòng cô ta dâng lên cảm giác lo sợ, như kiểu cô ta có tật giật mình vậy.

Huỳnh Kim Thủy nhìn thấy nét mặt đó của Ngọc Nhiên thì khó hiểu, tại sao Ngọc Nhiên lại lo sợ, là điều gì khiến cô ta phải sợ hãi như thế?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương