Trăm Nhớ Ngàn Thương FULL
-
2: Âm Mưu Thất Bại
Hoàng Thiên ngồi ở phòng họp không khí bỗng nhiên trở nên nặng nề, tất cả những người có mặt ở đây đều im lặng chẳng dám mở miệng dù là nữa câu.
" Các người làm việc ngày càng tệ, lượng tiêu thụ sản phẩm tháng này cũng không đạt hiệu quả cao, có phải các người muốn nghỉ việc hết không hả? " anh xem xong các bản báo cáo thì không kìm được sự tức giận mà quát lớn.
Trợ lí Khang thấy anh nói có gì đó sai sai, đợt sản phẩm lần này đạt hiệu quả rất cao, vậy mà anh vẫn chưa hài lòng sao? Nhưng hắn chẳng dám có ý kiến gì, sợ rằng phực ý anh thì toi mạng.
" Làm lại tất cả các báo cáo ngày mai đúng 7 giờ phải có cho tôi " anh dùng ánh mắt lạnh lẽo của mình nhìn qua đám người có mặt ở đây một cái, rồi đứng dậy đi khỏi phòng họp.
Tất cả thấy anh đi thì mới dám thở phào một hơi, bọn họ gắn bó ở Thiên Hoàng khá lâu, từ cái thời ba anh đến nay, nhưng điều đáng nói là anh còn nghiêm khắc hơn ba anh rất nhiều, mọi việc anh đề ra đều phải làm thật hoàn chỉnh và không sai sót dù chỉ một lỗi nhỏ.
Bù lại lương bọn họ tăng lên không ít.
Anh quay lại phòng làm việc, ngã người ra sau ghế, hai tay xoa xoa thái dương, anh làm không có thời gian nghỉ, nên đầu anh đôi lúc có chút đau.
* Cốc.....!cốc.....!cốc *
" Vào đi "
" Chủ tịch, nhạc viện thành phố đưa thư mời ngài, tối mai đến tham dự buổi hòa nhạc " trợ lí Khang đưa thiệp mời cho anh.
" Nói với bên đó tôi sẽ đến đúng giờ " anh cầm tấm thiệp lên xem, sau đó ngước nhìn trợ lí Khang nói.
" Vâng chủ tịch "
Thời gian trôi nhanh đến tối, Hoàng Thiên về nhà là lúc 7h30, quản gia Trịnh biết được tầm giờ này anh về nên ông đã đứng đợi anh trước.
" Thiếu gia đã về, cậu có muốn ăn gì không? Để tôi dặn đầu bếp làm " quản gia Trịnh đưa tay đón lấy áo khoác anh, ông từ tốn hỏi anh.
" Nấu súp được rồi, pha thêm ly cafe mang lên thư phòng cho tôi " anh nhìn quản gia Trịnh đáp.
" Vâng thiếu gia "
Hoàng Thiên nói xong thì đi lên phòng, anh ở lầu 2, và tầng này chỉ có hai phòng, một phòng ngủ và một thư phòng, còn Tỉnh Ngọc Nhiên thì ở lầu 1, từ trước đến nay anh luôn ở phòng này và tất nhiên chỉ có mình quản gia Trịnh mới được vào để dọn dẹp phòng cho anh, những người còn lại thì không.
Khoảng 15p sau thì Tỉnh Ngọc Nhiên trở về, cô ta thấy xe anh ở tầng hầm đoán chắc là anh đang ở nhà, Ngọc Nhiên nhanh chân đi vào.
" Quản gia, Hoàng Thiên về chưa? "
" Về rồi thưa thiếu phu nhân "
" Ông làm việc đi, tôi lên đây " cô ta mỉm cười một cái.
Tỉnh Ngọc Nhiên hí hửng lên phòng mình, trước tiên tắm cái đã, không lâu sau đó cô ta bước ra với chiếc váy ngủ hai dây ngắn còn lộ ra cặp ngực to tròn của mình, cô ta cầm chai nước hoa lên xịt khắp cơ thể, nở nụ cười hài lòng trước gương.
Ngọc Nhiên mở cửa ra ngoài cũng vừa hay quản gia Trịnh mang thức ăn lên cho anh, cơ hội của cô ta tới rồi.
" Quản gia để tôi mang lên cho anh ấy " cô ta nhẹ giọng nói.
" Thiếu phu nhân cứ nghỉ ngơi đi, chuyện này tôi làm được rồi " quản gia Trịnh vội từ chối khéo.
" Không sao cứ để tôi " Ngọc Nhiên một mực giành lấy khay thức ăn từ trên tay quản gia.
" Vậy làm phiền thiếu phu nhân " ông do dự một chút rồi mới đồng ý đưa cho cô ta.
Tỉnh Ngọc Nhiên nói vài câu rồi tận mắt mình nhìn thấy quản gia Trịnh đi xuống, cô ta mới yên tâm mà lên chỗ anh, trên tay cầm hai viên thuốc màu trắng, một viên bỏ vào ly cafe, viên còn lại bỏ vào chén súp, cô ta làm vậy cho chắc, trong đầu cô ta cứ đinh ninh rằng anh sẽ không đề phòng mà dính bẫy.
* Cốc.....!cốc.....!cốc *
Cô ta đứng trước thư phòng anh gõ nhẹ vài cái lên cửa, rồi đưa tay chỉnh lại bộ váy trên người mình.
" Vào đi " giọng của anh truyền ra.
" Hoàng Thiên, em mang thức ăn cho anh này, ăn đi kẻo nguội " Ngọc Nhiên cười ngọt với anh.
" Ra ngoài " anh nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ, từ lúc cô ta đặt chân vào đây thì cả phòng anh bây giờ là mùi nước hoa nồng nặc khiến anh rất khó chịu, và đôi mày kiếm của anh cũng nhíu lại.
Tỉnh Ngọc Nhiên thấy anh phản ứng mạnh như vậy và khuôn mặt anh cũng chẳng có tí cảm xúc gì, bộ cô ta không đủ quyến rũ hay sao? Những người đàn ông khác thấy cô ta cũng đã chảy nước miếng rồi nhưng anh thì không, cứ nghĩ rằng anh sẽ say mê khi thấy cô ta ăn mặc hở hang nhưng mọi thứ cô ta suy đoán đều ngược lại.
Ngọc Nhiên cực khổ lắm mới tìm ra bộ váy gợi cảm để xuất hiện trước mắt anh nhưng lại không thể nào lay động được anh, cô ta trong lòng đang tức giận nhưng cố gắng kìm chế vì kế hoạch của mình.
" Em ngồi đợi anh ăn xong rồi mang xuống luôn " cô ta vẫn mặt dày không chịu đi.
" Tôi không nói lần hai, không muốn bị vệ sĩ lôi cổ ra ngoài thì cút " anh lớn tiếng nói làm cô ta giật mình.
" Được rồi, em đi là được chứ gì "
Ngọc Nhiên đặt khay thức ăn trên bàn ngồi lẹ chân chạy ra khỏi phòng, bộ dạng hung dữ đó của anh khiến cô ta sợ hãi, đành ngậm ngùi đi về phòng chờ tin tức.
Hoàng Thiên nhìn thức ăn trước mắt mình thì sắc mặt anh cũng lạnh đi đôi phần, anh sống được 30 năm cũng hiểu rõ những thủ đoạn đó của cô ta, làm sao có thể qua mắt được anh, những mưu kế này đối với anh quá tầm thường.
" Quản gia Trịnh mang khay thức ăn mới lên đây " anh nhấn nút gọi quản gia
" Vâng thiếu gia "
Quản gia Trịnh biết thế nào anh cũng gọi và ông đã chuẩn bị sẵn để mang cái khác lên cho anh, ông biết chuyện của hai người, và ông biết được cô ta còn làm ra những điều xẩu hổ ở sau lưng anh, nhưng ông chọn cách im lặng để quan sát tình hình báo cáo lại cho anh.
Tuy ông chỉ là một quản gia nhỏ bé nhưng được cái, lời nói của ông có trọng lượng, và ông có con mắt nhìn người vô cùng tốt.
" Ông mang những thứ này vứt đi, không được để lại dùng, dọn lại thư phòng sạch sẽ cho tôi " giọng anh nghiêm nghị nói, anh không thích mùi cô ta còn động lại ở đây.
" Vâng thiếu gia, tôi sẽ làm ngay "
Anh dứt khoát bỏ về phòng, quản gia Trịnh nhanh chóng đã cho người lên dọn lại thư phòng, và bỏ đi những đồ mà Ngọc Nhiên vừa chạm qua.
Đúng là anh luôn có bài xích với cô ta, sự căm ghét đó không bao giờ xóa bỏ được, người phụ nữ như Tỉnh Ngọc Nhiên anh đây chẳng cần tới.
Cô ta trên phòng đợi nãy giờ hơn nữa tiếng rồi mà vẫn chưa thấy gì, cô ta đứng ngồi không yên, bèn nhẹ chân đi lên xem thử, Ngọc Nhiên áp tai mình để nghe có động tỉnh gì không nhưng bên trong lại vô cùng im lặng và phòng anh cũng vậy.
Chẳng lẻ anh phát hiện ra được rồi sao? Bản thân cô ta cũng hiểu được tính đề phòng của anh tương đối là cao, và anh vẫn không thích cô ta, uổng công cô ta ăn mặc đẹp như vậy, cuối cùng chả có kết quả gì ra hồn.
Tỉnh Ngọc Nhiên không ý định bỏ qua cho anh, lần sau nhất định sẽ thành công..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook