Trăm Ngày Hôn Nhân
-
Chương 9
Vì sao kinh ngạc?
Khi Đoàn Bồi Nguyên bước vào phòng, Chu Hân Bội bay nhào vào hắn… sau khi một cái ôm dài ba giây kết thúc, vấn đề này đã có lời giải.
“Đã lâu không gặp… Nhìn thấy mối tình đầu, sao lại có biểu cảm này? Quá đả thương người nha.” Chu Hân Bội hất tung mái tóc dài bay phấp phới, ngũ quan tinh xảo như đóa phù dung nở nụ cười quyến rũ, hai cánh tay thon gầy trắng nõn còn treo trên cổ cứng ngắc của hắn, ỉ ôi oán giận.
“Là do bà xã ở đây sao? Thật không dám tin là anh thực sự sẽ kết hôn nha!” Cô ta còn vui vẻ quay đầu lại, thoáng nhìn Giang Xuân Tuệ đứng ở phía sau hắn, rồi lại ôm hắn lâu thêm một chút.
Đoàn Bồi Nguyên tựa như hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ, kéo tay cô ta xuống, ở mặt ngoài dường như hắn không có việc gì nhưng đáy lòng cũng không tránh khỏi đổ vài giọt mồ hôi lạnh…
Vừa nghĩ đến sắc mặt của vợ yêu sau lưng, hắn nào còn chú ý gì đến nét mặt của bản thân chứ!
Giang Xuân Tuệ bưng nước trà đứng ở phía sau, thấy bọn họ ôm nhau, khay trong tay run lên một chút. May mắn bởi vì cô luôn cứng ngắc, cho nên một giọt nước trà cũng không bị tràn ra, rất nhanh cô lại khôi phục mỉm cười, đi đến bên người chồng.
“Trở về khi nào?” Hắn thấy vợ không quá “kích động” nên mới mở miệng hỏi Chu Hân Bội.
Chu Hân Bội quả thật là hàng xóm của Đoàn gia, vốn trước kia nhà cô ở cách đây vài căn biệt thự, tình cảm hai nhà từ thương trường đến hàng xóm, ít nhất đã vượt trên hai mươi năm, cho nên hai nhà đều tương đối hiểu rõ nhau. Tuy rằng tình yêu của hai người con tan vỡ, nhưng ba mẹ hai bên đều hiểu lẽ mà đối đãi, cũng không bởi vì vậy mà trở mặt.
Sau khi Chu Hân Bội theo người nhà di dân, cứ cách vài năm cô vẫn về Đài Loan để thăm bạn bè thân thích, họp mặt với bạn cũ, bao gồm cả đôi vợ chồng Đoàn gia trước giờ đã yêu thương cô mà nay còn nhiều hơn nữa, bởi vậy hắn và cô cũng coi như là luôn luôn duy trì quan hệ bạn bè, thậm chí người một nhà đều coi cô như người thân trong nhà, lần gặp cuối cùng đã là chuyện ba năm trước.
“Vừa tới Đài Loan thì đã đi tìm anh, sao không nói chuyện mẹ Đoàn sinh bệnh cho em biết? Bằng không em đã về sớm một chút.” Cô chu miệng lên oán giận, mặc dù chỉ nhỏ hơn hắn mấy tháng, vẻ mặt lại nũng nịu khiến người ta cảm động giống như búp bê.
“Trở về làm gì? Em có thể làm cái gì?” Hắn thản nhiên hỏi, đối với bề ngoài xinh đẹp của cô gái này hắn đã sớm miễn dịch, nhưng trái lại hắn lại nhớ rất rõ cá tính nuông chiều từ bé của cô, hoài nghi cô có thể phụ giúp được gì.
“Giúp anh chăm sóc mẹ Đoàn a, sẵn tiện tham gia hôn lễ của anh… Tuy rằng em sẽ hơi chút đau thương.” Môi anh đào vừa trệ xuống, cô thấy ánh mắt hắn pha một chút khổ sở động lòng người, phảng phất tiếc nuối chính cô không phải là nhân vật chính của hôn lễ…
Giang Xuân Tuệ cũng không hiểu được sao mình đột nhiên lại có loại cảm giác “điềm xấu”, nghe cô ta nói như vậy trước mặt ba mẹ chồng, chắc chỉ là nói đùa mà thôi.
“Em chăm sóc tốt cho bản thân thôi là đã cám ơn trời đất rồi.” Hắn hừ nhẹ, không cho là đúng mà “châm chọc”, thái độ nói chuyện tự nhiên giống như đối xử với người nhà, thoạt nhìn so với những người ngoài bình thường thì thân thiết hơn một chút, không có lạnh lùng như thế.
“Em luôn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, đẹp giống như lúc yêu anh trước kia.” Cô nói xong, lại ôm lấy tay hắn, thái độ cũng vô cùng gần gũi một cách tự nhiên.
“Ngại quá, chỉ đùa một chút, cô sẽ không để bụng chứ?” Cô ta lại nghiêng nửa người, cười meo meo hỏi Giang Xuân Tuệ.
Lúc này cô có thể để bụng sao? Cô gái kia còn “thẳng thắn vô tư” hỏi cô như vậy…
“Không đâu, ăn trái cây.” Giang Xuân Tuệ mỉm cười, nhịn xuống xúc động kéo phăng cánh tay nhỏ trắng nõn kia xuống, bưng khay đến phía đầu bên kia bàn nhỏ, nhẹ nhàng… yên lặng… dọn trái cây và trà nóng.
May mắn Đoàn Bồi Nguyên cũng “tự mình hiểu lấy”, trước lúc khóe mắt vợ nhìn hắn, hắn đã chủ động bỏ tay của người yêu mối tình đầu xuống.
“Hân Hân nói khoảng thời gian này muốn ở Tinh Vân, con giúp nó sắp xếp phòng đi.” Mẹ Đoàn nghĩ đến đối thoại trước đó, bà chủ động thay Chu Hân Bội mở miệng.
Vì tránh cho khỏi xấu hổ, Hà Bích Châu không nhắc tới chuyện Chu Hân Bội từng cùng con mình quen nhau trước mặt con dâu, nhưng không ngờ rằng đứa nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà lại “tự nổ” ngay tại chỗ. Nhưng mà con dâu phản ứng không quá lớn, biểu hiện lại tự nhiên hào phóng, bà cũng thấy an tâm hơn, còn dặn dò con mình chăm sóc nhiều hơn, dù sao Chu Bội Hân lẻ loi một mình, lại là con gái.
“Em không phải là luôn ở nhà họ hàng sao?” Tuy rằng không biết là họ hàng ra sao, nhưng trước kia hắn đều nghe nói khi cô về nước là luôn ở nhà của một người họ hàng xa.
“Mẹ Đoàn, cô coi đó, anh ấy mở khách sạn mà còn sợ người ta ở kìa.” Chu Hân Bội lập tức làm nũng với mẹ Đoàn, đi đến bên cạnh bàn tự nhiên chiếm ngay vị trí của Giang Xuân Tuệ.
“Con quản người ta phải ở chỗ nào.”
“Biết rồi.” Hắn đáp lại, không hỏi nhiều nữa, đi về phía vợ.
“Trái cây này thật ngọt…” Chu Hân Bội cười cắn miếng trái cây, còn tỏ vẻ săn sóc xếp dĩa ra cho mỗi người ở đây, biểu hiện tưạ như mình là nữ chủ nhân của nhà này.
Giang Xuân Tuệ lại lẳng lặng ngồi ở một bên, nghe bọn họ nói chuyện với nhau, và còn từng chuyện xảy ra trong mấy năm nay cô ta ở nước Mĩ.
Dĩa không, cô mới dọn sạch xong mặt bàn rồi ra khỏi phòng.
Đoàn Bồi Nguyên cũng theo vợ đi ra, so với việc phải cùng những người đó ở trong phòng nói chuyện phiếm, hắn càng muốn một mình ở chung với vợ, cũng sợ cô sẽ vì những hành động “không được lễ phép mấy” của Chu Hân Bội mà cảm thấy không vui.
“Cá tính Hân Hân hơi chút kiêu căng, có đôi khi nói chuyện sẽ không biết chừng mực, em đừng để ở trong lòng.”
“Ừ.” Cô lười biếng lên tiếng trả lời, nhìn cũng chưa nhìn hắn.
““Ừ” mà còn lộ vẻ mặt này?” Kéo vợ lại, hắn phát hiện vẻ mặt của cô bây giờ so với hôm kia cô đi vào phòng chẳng khác bao nhiêu, vẻ mặt mây đen… còn có chút u ám nữa!
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tròn sáng hơi hơi nheo lại… Tựa như mắt mèo từ một nơi bí mật gần đó tóe ra hào quang, hắn không biết được kế tiếp liệu miêu chưởng sẽ mở ra móng sắc hay không?
“Đây lại là ánh mắt gì?”
“Ánh mắt khi nhìn thấy người yêu mối tình đầu.”
“Cái gì?” Hắn rốt cuộc cũng thấu hiểu được sự khủng bố của việc “nói bóng nói gió”.
“Hóa ra… Anh chính là Romeo!” Cô mỉm cười, cười giống như hắn lúc bình thường, khiến người ta không rét mà run.
Sau khi sửng sốt, hiểu ý cô, hắn chợt cười, nhéo lấy đôi má mềm dai có tính đàn hồi vốn đang phình lên vì giận của cô.
“Anh với Hân Hân quả thật là từng quen nhau, nhưng mà đã là chuyện hồi thời trung học, em sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, còn uống dấm chua cũ mèm này chứ?” Thẳng thắn thừa nhận chuyện tình cảm trước kia, hắn cũng không muốn giấu diếm cô cái gì, ngược lại làm như vậy chỉ khiến cho mình càng thêm giống kẻ dối trá già mồm, tựa như ngày sau cũng có thể lừa gạt cô như vậy.
Thái độ khi hắn đối mặt chuyện tình cảm là luôn luôn quang minh lỗi lạc, đồng thời hắn cũng tin tưởng vợ mình cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, có điều… Bộ dáng lúc cô ghen thật sự rất đáng yêu!
“Vì sao không? Dấm chua để lâu bão dưỡng da mặt, càng trầm càng thơm a.” Cô kéo tay hắn ra, mới không để cho hắn đụng vào đâu.
Đúng vậy, cô biết lấy chuyện cũ lâu năm như vậy để so đo với hắn thật sự là không công bằng, người yêu mối tình đầu tự mình tìm tới cửa cũng không phải lỗi của hắn, huống hồ với “thành tích vĩ đại” đã qua của hắn, nếu thật muốn tính từng người rõ ràng, nói không chừng ngay cả hắn cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà trong lòng cô cứ luôn không thoải mái tí nào! Trên đời này có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình cùng với mối tình đầu ôm ôm ấp ấp mà sẽ vui vẻ cơ chứ? Tuy rằng cũng không phải hắn chủ động ôm cô ta… Hơn nữa mỗi lần người phụ nữ kia nhào tới là hắn đều hết sức đẩy đối phương ra…
Hừ, đừng tưởng rằng cô chỉ im lặng ngồi yên bên cạnh, thật ra trong lòng cô đều vụng trộm tính toán hết…
“Thật sự sao? Vậy anh đến ngửi thử coi, có phải thật sự rất thơm hay không… Rất thơm sao?” Nhìn một mặt lộ vẻ đắc ý cùng với biểu cảm ăn dấm chua thú vị của vợ, hắn không nhịn được muốn bắt cô vào trong ngực rồi thơm mấy cái.
“Chán ghét… Tránh ra a…” Cô dùng khay để ở trước ngực hắn, cười vui đùa ầm ĩ với hắn, còn phải cố không để cho dĩa rơi xuống, thật sự là rất bận rất bận… Bận đến nỗi rất vui vẻ nha.
Lúc hắn ôm lấy cô, đang sắp đánh lén thành công thì trên hành lang đột nhiên xuất hiện một bóng người khác…
“Hơ…” Giang Xuân Tuệ thở ra một hơi, còn không cẩn thận huých phải hắn một cái.
“Ô!” Hắn ôm bụng, tựa vào tường, trong lòng chịu đả kích không nhỏ, không nghĩ tới bà xã thân yêu của hắn cư nhiên nhẫn tâm “ra tay” với hắn…
Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai vợ chồng chính là cho dù Đoàn Bồi Nguyên bị người ta bắt gian ở trên giường, mặt hắn cũng có thể không đổi sắc mà mặc xong quần áo, bình tĩnh hỏi đối phương…
“Làm gì đây?” Hắn nhìn Chu Hân Bội chằm chằm, giọng nói rõ ràng trầm xuống.
Chu Hân Bội chậm rãi đến gần, cười vươn tay về phía hắn…
“Quà của anh.”
Phản ứng đầu tiên của người đàn ông không phải là chìa tay ra nhận lấy, mà là nhìn bà xã.
“Nhận lấy đi, ba Đoàn mẹ Đoàn cũng đều có.” Cô ta nâng tay lên, cứ nhìn hắn cười, ý chí muốn hắn nhận lấy quà rất kiên định.
Tiếp tục “giằng co” như vậy cũng không phải là biện pháp, Giang Xuân Tuệ biết chồng mình tôn trọng cảm thụ của cô, vì thế vội vàng nháy mắt ra hiệu.
“Cám ơn.” Hắn nhận lấy, Chu Hân Bội lại đem khuôn mặt tươi cười chuyển hướng về phía Giang Xuân Tuệ…
“Thật có lỗi nha, tôi không biết anh ấy kết hôn, cho nên không chuẩn bị quà cho cô.” Cô ta nhún nhún vai, ngược lại trên mặt không nhìn ra được một chút áy náy, chỉ có nụ cười ở ngoài mặt.
“Không sao đâu.” Cô lễ phép đáp lại, không biết cái này có phải chỉ là do cô đa tâm hay không…
“Hình như Bồi Nguyên đối xử với cô rất tốt, thật sự làm cho người ta rất hâm mộ!” Cô ta nói xong liền rời đi.
Câu nói và nụ cười kia của cô ta lại lưu lại ở trong đầu Giang Xuân Tuệ vài giây…
Chỉ có hâm mộ thôi sao? Vì sao dường như cô lại ngửi được một chút mùi chua xót? Cũng từ trong cặp mắt đẹp kia, cô cảm nhận được một tia địch ý…
Không hiểu sao, tâm tình của cô thoáng chút bất an, nhưng cô lại lập tức vứt bỏ cái loại cảm giác chán ghét giống như có đá vụn trong lòng này.
May mắn là cô gái này chỉ đến làm khách, lập tức rồi sẽ đi, cô hoàn toàn không cần phải lo sợ không đâu, tự mình tìm đến phiền não.
“Em đoán đây là cái gì?” Hắn áng chừng quà trong tay, đánh gãy mạch suy nghĩ của cô.
“Nói không chừng là caravat, mới có thể cột lấy cổ của anh!” Cô chua xót nói, thấy hắn cười tựa như là đang khoe khoang hắn có quà.
“Tốt nhất là caravat, buổi tối anh có thể cột em vào đầu giường…” Hắn không hề khó khăn nghĩ ra được cách chia sẻ quà với cô.
“Anh rất sắc nha!” Trong đầu người đàn ông này cũng chỉ có tình sắc sao?!
Cô quay đầu rời đi, giận hắn rõ ràng không hiểu được sự phiền não cùng biến chuyển trong lòng cô.
Đoàn Bồi Nguyên cười đi theo sau vợ, nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, cảm thấy cô hoàn toàn nghĩ sai rồi…
Trong đầu hắn là chỉ có tình sắc và cô, cả hai thứ đều liên quan chặt chẽ không rời.
Một tuần sau, Giang Xuân Tuệ nhận ra bản thân mình sai hoàn toàn!
Chu Hân Bội không chỉ đến Đoàn gia làm khách, mà là “mỗi ngày” đến Đoàn gia làm khách, bình thường hễ đến chính là ở mấy tiếng đồng hồ, có thể là nguyên buổi chiều hoặc nguyên buổi tối.
Mà điều khiến cho Giang Xuân Tuệ cảm thấy khó chịu nhất là có vài ngày cô ta và chồng mình cùng nhau tan tầm về nhà, ngoại trừ thăm mẹ Đoàn, đương nhiên cô ta cũng sẽ thuận tiện ở lại ăn cơm tối, tựa như tối nay…
Năm người ngồi xung quanh bàn ăn lớn, Chu Hân Bội và mẹ Đoàn nói chuyện nhiều nhất. Bên trái là Hà Bích Châu và Đoàn Ngự Minh, bên phải lại là Đoàn Bồi Nguyên và… cô, người đang cảm thấy mọi thứ thực xa cách.
Cô nhìn Chu Hân Bội nói chuyện hài hước, vẻ mặt tươi cười của ba mẹ chồng, tầm mắt cô thỉnh thoảng chuyển hướng qua bên trái, ngẫu nhiên cũng là mặt mang ý cười của chồng mình…
Kỳ quái? Cô rõ ràng ngồi ở bên cạnh chồng, nhưng vì sao cảm giác lại xa như vậy? Nửa ngày không xen vào được hơn một câu, giống như tự mình ngồi một bàn riêng, chỉ có thể nhìn bọn họ nói nói cười cười.
Đũa trong tay Giang Xuân Tuệ càng lúc càng chậm, nhìn “bảo bối trong nhà” đang chiếm cứ ánh mắt của mọi người, biết rõ bản thân mình không nên ghen tị, nhưng cô lại không khỏi phiền muộn, trong lòng tràn đầy vị chát, làm hại khẩu vị của cô trở nên kém, rất kém…
Ngày thường, trên bàn cơm, người nói nhiều nhất chính là cô, ngày thường, mẹ chồng thích nghe những chuyện thú vị ở nhà trẻ nhất, ngày thường, Đoàn Bồi Nguyên sẽ không cười nhiều lần, thân thiết với người phụ nữ khác đến như vậy. Nhưng hiện tại, cô gái này lại chiếm giữ ánh mắt của hắn, còn ở tại khách sạn hắn làm việc, buổi tối còn cùng hắn ngồi chung xe trở về ăn cơm…
Không ghen tị, không thể ghen tị, không được ghen tị… Khó quá à!
“Sao không ăn?” Đoàn Bồi Nguyên phát hiện chén cơm của vợ mình gần như “hoàn hảo như lúc ban đầu”, điều này cũng không phải là tốc độ ăn cơm thường ngày của cô.
“Em không có khẩu vị.” Cô không có tinh thần đáp.
“Em cũng sẽ có lúc không có khẩu vị?” Hắn cười nói, rất hài hước.
Mắt lạnh đảo qua… Chỉ có thể nói Giang Xuân Tuệ hoàn toàn bóp lấy chồng mình bằng ánh mắt, sát khí ẩn trong đó!
Hắn thu lại nụ cười, còn chưa kịp biểu đạt sự quan tâm “thích hợp” với vợ yêu, mẹ hắn đã giành trước hỏi…
“Có phải cơ thể không thoải mái? Có cảm thấy muốn nôn? Hay là gần đây đặc biệt sợ đồ tanh, thích ăn đồ chua?”
“Mẹ, cô ấy không có mang thai.” Đoàn Bồi Nguyên thay bà xã trả lời, cảm thấy mẹ mình hỏi như vậy căn bản là đang khiến cho cô áp lực. Hắn đã từng nói với mẹ mình rất nhiều lần.
“Con cũng biết sao, cháu trai của mẹ lại không ở trong bụng con.”
“Con là chồng, có chuyện này con sẽ là người đầu tiên biết, đúng không?” Hắn nhìn vợ, gắp vào trong chén cô một miếng cá, muốn cô ăn nhanh lên.
“Dạ. Mẹ, con không có mang thai.” Đây không phải lần đầu mẹ chồng nhắc tới chuyện con cái, nhưng lại là lần đầu tiên cô có chút xấu hổ mà trả lời, bởi vì hiện giờ tại đây còn có một người ngoài mà cô nửa đời không quen, cô đặc biệt cảm giác mình giống như một nàng dâu “thất trách”, cổ cô trở nên nặng trĩu.
Đối với Chu Hân Bội, dù sao cô cũng không có cảm giác quen thuộc như người của Đoàn gia, hơn nữa tuy rằng gần đây thường gặp mặt trong nhà, nhưng thật ra hai cô gái lại không có nhiều chuyện để có thể tán gẫu. Không biết có phải là do tự cô có “chướng ngại tâm lý” hay không, cô luôn loáng thoáng cảm thấy đối phương không muốn nói chuyện nhiều với cô lắm, hoặc là lời nói nói ra còn có chứa dụng ý khác.
Aizz, không ngờ tới đời này cô khó được có lúc hiểu được nhìn sắc mặt, đối tượng lại là mối tình đầu của chồng…
“Như vậy à, được rồi… Không sao cả, vừa mới kết hôn, việc này không vội.” Hà Bích Châu cảm thấy có chút có lỗi đối với nét mặt cứng đờ của con dâu, tuy rằng mình rất muốn ôm cháu nhưng cũng không muốn có ý tạo áp lực với cô.
“Mẹ Đoàn rõ ràng rất nôn ôm cháu.” Chu Hân Bội lại chọn vào lúc này mà nói tiếp với một vẻ mặt ngọt ngào hồn nhiên, lại cổ vũ người đàn ông bên cạnh với giọng điệu hoạt bát. “Bồi Nguyên, anh phải ráng sức hơn, đừng làm cho mẹ Đoàn thất vọng.”
Cô ta vỗ vỗ bờ vai của hắn. Giang Xuân Tuệ lại cảm thấy câu nói đó là nhằm vào chính cô.
“Hay là trước kia ở bên ngoài chơi bời dữ quá, hiện giờ lòng có dư mà lực không đủ phải không?”
“Ăn cơm của em.”
Chu Hân Bội càng thêm nói giỡn, đổi lấy một ánh mắt lạnh của hắn. Nhưng mà nghe vào trong tai Giang Xuân Tuệ, lại có loại cảm giác như đang cố ý khiêu khích…
Cô cúi đầu ăn cơm, đem thức ăn nhồi vào miệng, như vậy sẽ không cần phải nói, không cần nhìn, không cần làm bộ cười…
Chán ghét! Cô chán ghét cảm giác phải dùng sức nén cơn buồn bực này, tất cả cảm xúc đều trở nên không rõ ràng, muốn biết câu trả lời cũng không thể trực tiếp hỏi, bởi vì người đó không chỉ dính dáng tới chính cô, mà là toàn bộ người trong nhà. Nếu cô không muốn biến thành bà vợ hay ghen chuyện bé xé ra to, thì trước khi người phụ nữ kia làm ra những hành động hoặc nói ra những lời nói xấu xa một cách rõ ràng, cụ thể, cô cũng không thể dùng “cảm giác” của chính mình để nói cái gì được, những cảm giác này đều là suy đoán không chứng cớ.
Nhưng để cho người yêu mối tình đầu của chồng mình xuất hiện trước mắt mỗi ngày, lại trước mặt cô chế nhạo chuyện phòng the tư mật của hai vợ chồng bọn họ với giọng điệu thoải mái như vậy, người làm vợ như cô làm sao có thể “vô cảm”, giả bộ chính mình không nhìn thấy, không nghe thấy được…
Không, cô không làm được!
Giang Xuân Tuệ nhịn cả buổi tối, mãi đến lúc Chu Hân Bội rời đi, cô cùng Đoàn Bồi Nguyên trở lại phòng ngủ, cô mới không nhịn được thổ lộ sự không vui trong lòng với chồng, còn nói hết sức nhẹ nhàng, không “sâu sắc” giống như cảm thụ trong lòng.
Cô tưởng rằng có lẽ người đàn ông này có thể hiểu được cảm giác của cô, giải đáp sự nghi hoặc mơ hồ trong lòng cô. Dù sao hắn yêu cô, lại rất hiểu rõ con người Chu Hân Bội…
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó.” Kết quả, hắn nghe xong nửa ngày, cũng chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hơn nữa còn lộ vẻ mặt ung dung “chế giễu”.
Mặt cô cứng đờ, không cười nổi. Gần đây, hình như sắc mặt, tính tình hai người bọn họ càng lúc càng “đổi chỗ” cho nhau, đặc biệt lúc nói đến “Chu Hân Bội”, sự khác biệt lại càng rõ ràng.
“Cô ấy chỉ như em gái của anh, em mới là bà xã của anh.” Hắn cố ý xoa loạn tóc vợ, vốn là muốn chọc cô cười, làm cho tâm tình cô thả lỏng, an tâm một chút, không ngờ rằng lại khiến cô càng thêm “xúc động”.
“Ha, ha.” Cô vung tay hắn ra, cười to hai tiếng.
“Ha, ha” Nghe ra không chỉ có cố ý, mà còn rất châm chọc nha!
“Anh Đoàn, chẳng lẽ anh chưa từng quen qua cô ta? Hay là lúc quen nhau chưa có nắm tay, hôn môi, phát sinh quan hệ thân mật nào hết?” Thấy hắn hình như hoàn toàn không hiểu được tâm tình của cô, những hòn đá vụn ở trong lòng cô liền lăn rồi đâm ra ngoài da, biến thành từng cây gai bén nhọn, trực tiếp bày ra tư thế “ra trận”.
“Có thì thế nào?” Hắn vẫn tỏ thái độ lơ đễnh, hào phóng thản nhiên thừa nhận quan hệ trong quá khứ của hai người. Hắn và Chu Hân Bội bắt đầu quen nhau từ cấp ba đến năm thứ hai đại học thì chia tay, những năm thanh xuân tuổi trẻ, không phát sinh cái gì mới là lạ.
“Phụ nữ từng lên giường với anh còn có thể kêu “em gái” ? Anh đi hỏi thử coi có người anh trai bình thường nào sẽ lên giường với em gái mình, đó là loạn luân!” Cô càng nói càng nóng, từ ngữ nói ra càng lúc càng sắc bén, chính là muốn xé lấy sợi dây thần kinh vô tư kia trong đầu hắn, chán ghét cái loại quan hệ vợ chồng “nửa thật nửa giả” này.
Nghe qua thì rất chín chắn, rất lý trí, phảng phất như hiểu thấu đáo thất tình lục dục giữa con người, mới có thể đem tình yêu vốn có tăng lên tới một mức độ tâm hồn cao hơn khác, nhưng trên thực tế, coi tình nhân từng lên giường qua thành “anh trai em gái”, nói ra căn bản chính là đạo lý rắm chó không kêu! Bằng không cô và Chu Hân Bội biến thành quan hệ gì? Chị em tốt cùng sống chung với một người đàn ông sao?!
Cô càng nghĩ càng khó tiếp nhận, đặc biệt những lúc cô phải thấy “em gái” luôn luôn quấn quýt bên người chồng cô…
“Đừng cố tình gây sự được không, em cũng không thấy mẹ anh đối xử với Hân Hân tựa như con gái sao?” Hắn cười khổ trấn an, hơi chút bị dọa bởi cô trở nên “cảm xúc hóa”, có điều trong lòng hắn vẫn coi câu hỏi sắc bén của cô thành ghen, làm nũng, có thể hiểu được tất cả đều là bởi vì cô quá yêu hắn, cho nên mới sẽ “coi trọng” mọi hành động, cử chỉ của Chu Hân Bội, ở trong lòng tưởng tượng thái quá như vậy.
Nam nữ chia tay cũng chỉ có thể làm kẻ thù sao? Hắn cũng không cho rằng như vậy, cũng rất ít khi trở mặt cùng với phụ nữ từng chia tay, bình thường là hảo tụ hảo tán, đường ai nấy đi, cũng miễn cho ngày sau không cẩn thận gặp lại sẽ ảnh hưởng tâm tình. Về phần Chu Hân Bội, hắn thừa nhận trường hợp này là có vẻ đặc thù, nhưng cho dù hắn đối xử với cô ta so với phụ nữ khác tốt hơn chút, thì điều đó cũng tuyệt đối không phải bởi vì yêu, điểm ấy nội tâm hắn hiểu rất rõ ràng.
“Phải, hai mắt em đều thấy vô cùng rõ ràng, mấy người tựa như người một nhà, ngồi chung nói chuyện vô cùng vui vẻ!” Cô vẫn hờn dỗi cãi lại, nghĩ rằng đúng là do người phụ nữ kia hoà thuận vui vẻ ấm áp với một nhà bọn họ như vậy, cô mới ảo não phiền lòng!
“Xuân Tuệ…”
“Em đi tắm rửa.” Rống… Không nói nữa! Càng nói càng cảm thấy mặt mày của mình càng xấu, hiện tại ở trong mắt hắn chắc là như cọp mẹ quỷ rống quỷ kêu rồi.
Kỳ thực cô không hề thích cảm giác cãi nhau với hắn, bởi vì cãi nhau với người trong lòng, cho dù thắng cũng không vui vẻ gì, chính bản thân cũng đau lòng không ít, cho nên vẫn nên đi tưới nước, bình tĩnh một chút thử coi.
“Anh giúp em kì lưng.” Hắn hưng trí bừng bừng đi theo ở phía sau.
“Anh dám theo vào nhất định phải chết!” Cô ngoái đầu lại trừng, cảm thấy người đàn ông này thật sự là thích đạp mìn mà! Cũng không coi thử coi hiện giờ đang ở trong tình huống nào, cô còn có tâm tình hỉ hả cùng hắn tắm uyên ương sao?
Thở dài! Cô bước bước dài hơn nữa tiến vào phòng tắm.
Đoàn Bồi Nguyên nhìn bóng lưng nổi trận lôi đình của vợ, thoải mái mỉm cười.
Vì bà xã thân yêu, hắn sẽ chứng minh đạo lý “sự tại nhân vi (việc thành hay không là do người làm)”, vượt lửa qua sông cũng sẽ không tiếc a!
“Anh đến đây, bà xã…”
Tình huống cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Ngày lại qua ngày, Chu Hân Bội không chỉ không thay đổi thói quen mỗi ngày đến Đoàn gia báo danh, thậm chí còn có thể cùng Hà Bích Châu, vốn đã có thể có thể ra ngoài hoạt động, đi uống trà chiều, dạo phố, ngắm triển lãm nghệ thuật…
Sau đó vào một buổi tối, Giang Xuân Tuệ thấy được hình ảnh ấm áp: người phụ nữ kia kéo mẹ chồng, bên cạnh còn có chồng cô, ba người cùng nhau xách theo bao lớn bao nhỏ lên xe trở về…
Tầm mắt cô trống rỗng, đột nhiên cô có loại ảo giác là mình bị người khác thay thế. Là cô hay là cô ta? Rốt cuộc trong hai người ai mới là con dâu nhà này, vì sao từ xa xa nhìn thấy ba người bọn họ, trong lòng cô sẽ có cảm giác mình rất dư thừa?
Nếu năm đó Đoàn Bồi Nguyên không có chia tay Chu Hân Bội, hình ảnh ấm áp đến nỗi làm cho mũi cô có chút chua xót trước mắt này, có lẽ sẽ trở thành sự thật rồi. Cô đau khổ thầm nghĩ, lại cố áp chế nỗi buồn khổ này xuống tận đáy lòng, tiến lên cười nghênh đón bọn họ…
“Mẹ, mọi người đã trở về… chơi vui không?”
Cô chán ghét việc phải lừa dối chính mình nhưng lại không thể không che giấu tâm tình chân thật của mình bởi vì nếu nói ra thì sẽ giống như kẻ phá đám, khẳng định sẽ làm mọi người đều trở nên không vui……
A, không biết tự lúc nào, thế nhưng cô lại biến thành người phụ nữ đức hạnh, biết lấy đại cục làm trọng như vậy, xem ra hôn nhân thực sự làm cho con người ta trưởng thành!
Qua hai ngày, Đoàn Ngự Minh xuống miền Nam thăm hỏi một người bạn cũ bất ngờ phải nằm viện. Ngày này cũng đúng ngay là ngày Hà Bích Châu hẹn đi bệnh viện tái khám, vì phải cùng đi bệnh viện với mẹ chồng, trước đó Giang Xuân Tuệ đã sớm xin nghỉ làm.
Mười một giờ rưỡi trưa, cô nhận được điện thoại của chồng…
“Kiểm tra sao rồi?” Vừa họp xong, hắn liền gọi điện thoại ngay hỏi thăm tình hình.
“Không biết, em không đi bệnh viện.” Giọng nói của cô hữu khí vô lực, thiếu đi cái sức sống sôi nổi mà ngày xưa khi cô nhận được điện thoại của chồng, trên thực tế gần đây cả người cô càng lúc càng gần như vô lực.
“Vì sao?”
“Mẹ nói Hân Hân sẽ đi với mẹ, bảo em ở nhà nghỉ ngơi là được rồi.” Nhắc tới “ngôi sao” kia, nét mặt của cô cũng rất ảm đạm, buổi sáng ăn mặc chỉnh tề xong, mẹ chồng mới báo cô tin này, bảo cô khó lắm mới được nghỉ, cứ thoải mái ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.
“Cho nên em có ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi không?”
Ngoan ngoãn? Ý là cô lỗ mãng sao! Bình thường cô có đi ra ngoài làm chuyện xấu gì đó, cho nên phải ở nhà mới được coi là ngoan sao?!
“Không có, đang dạo phố, em muốn thừa dịp cơ hội tốt này mà tha hồ phá sản nghiệp nhà anh, quẹt nát thẻ tín dụng anh cho em, thì sao?” Gần đây cô giống như một đứa nhỏ ngỗ nghịch, muốn cãi lộn cho đã!
“Các bạn hội viên thân mến, sinh nhật văn phòng phẩm OO lại đến rồi, để cảm ơn các bạn nhiều năm qua luôn ủng hộ và trân trọng, văn phòng phẩm OO…”
Cô há hốc mồm, nghe thấy từ quầy bán phát ra lời quảng cáo vang dội, cô không nghĩ tới ông trời không giúp cô đến mức độ này!
Mất bò mới lo làm chuồng, cô bịt điện thoại lại, từ phía đối phương đã truyền đến một trận cười nhẹ… Tiếng cười càng lúc càng lớn tiếng…
“Thật sự là vất vả cho em, muốn ở chỗ bán văn phòng phẩm quẹt nát thẻ anh đưa cho em cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.” Hắn thực sự là bị cô gái này đánh bại rồi… Sao ngay cả dỗi cô cũng đáng yêu như vậy, đi ra ngoài shopping mà còn dạo tiệm bán văn phòng phẩm!
“Điều này không cần anh lo lắng, em sẽ làm hết sức.” Cho rằng người ta không có bán bút siêu đắt sao?! Nếu như vậy cô sẽ thực sự quét mua mười mấy cây bút Vạn Bảo Lộ… Í? Là Bảo Lộ hay là Bảo Long? Bảo Long hình như là thức ăn cho chó*…
*ở đây chơi chữ Vạn Bảo Long -万宝龙: bút Montblanc, Bảo Lộ -宝路: thức ăn cho chó Pedigree
Aizz quên đi, các bạn nhỏ cũng dùng không được, vẫn là mua hai tá bút chì là được rồi.
Thấy cô trầm mặc thật dài, Đoàn Bồi Nguyên đoán vợ yêu không biết lại suy nghĩ cái chuyện lộn xộn gì nữa, nhưng mà cô không muốn ở nhà, ngược lại lại làm cho hắn nhớ tới một chuyện…
“Mấy ngày hôm trước mẹ có hỏi chuyện chúng ta dọn ra ngoài ở, anh vẫn thấy ở nội thành có vẻ tiện hơn, em thấy sao?”
Cô ngẩn người ra, thiếu chút nữa đã quên chuyện ở biệt thự ba tháng là có thể dọn ra ngoài, chớp mắt đã không còn đến nửa tháng nha!
Ban đầu, cô cảm thấy ở nơi nào cũng đều không sao cả, tuy rằng việc đi lại không quá tiện, nhưng không khí vùng núi tốt, cô cũng thích ba mẹ chồng, lão quản gia và những người trong nhà khác. Nhưng hiện giờ có thêm một người “khách quen”, không biết ngôi sao kia còn có thể ở Đài Loan “sáng” bao lâu, nói thật, cô không muốn thường xuyên nhìn thấy vầng sáng chói hại mắt kia mấy, cũng không hy vọng người phụ nữ đó quá thường xuyên xuất hiện trước mặt chồng mình…
“Vậy dọn ra ngoài đi.” Cô đưa ra một quyết định ích kỷ, muốn độc chiếm toàn bộ thời gian sau khi về nhà của hắn, hy vọng hai người có thể có được một cái không gian hoàn toàn riêng tư.
“Được, anh nói với mẹ, mấy ngày này em nếu rảnh thì bắt đầu dọn đồ đi, hai ngày nữa anh sẽ dẫn em đi coi nhà, nếu thiếu cái gì thì bảo anh. Có lẽ chúng ta sẽ không ở đến cuối tháng, bởi vì tháng sau có vẻ bận, cho nên anh muốn dọn ra trước.” Trên cơ bản thì nhà của hắn đầy đủ mọi thứ, cho dù trực tiếp vào ở cũng không thành vấn đề.
“Ừm.” Giọng nói lên tinh thần một chút, cô chờ mong cuộc sống sau khi dọn ra ngoài ở, chắc là có thể thoát khỏi tâm tình buồn bực trong hơn nửa tháng qua, không cần nghe thấy, nhìn thấy sao chiếu đầy trời nữa.
“Vậy… Buổi trưa anh có muốn cùng đi ăn cơm không?” Cô vui vẻ muốn có buổi hẹn ăn cơm trưa ngọt ngào với ông xã.
“Xin lỗi, anh có hẹn rồi.” Hắn nhìn thời gian trên đồng hồ, gần như đã sắp phải chuẩn bị xuất phát.
“Đừng gấp, vậy em trở về nhà mẹ em để cùng mẹ ăn là được rồi.” Hơi chút thất vọng, nhưng nghĩ đến những ngày sau khi chuyển nhà, cô vẫn còn rất vui vẻ. Ai biểu ông xã nhà cô là người bận rộn có sự nghiệp vĩ đại cơ chứ.
“Được, nếu anh tan tầm sớm một chút, sẽ đi qua rước em cùng nhau về nhà.”
“Ừ, bye.” Cúp điện thoại, cô thử tưởng tượng đến hình ảnh hạnh phúc cô và ông xã tay trong tay cùng nhau về nhà, không kìm được cười ngây ngô một lát, sau đó mới gọi điện thoại cho mẹ mình.
Lại nói tiếp cô thân làm con gái thật bất hiếu, tháng đầu gả đi bởi vì bệnh tình của mẹ chồng, cô ở trường, ở nhà hai nơi đều bận rộn. Sau đó lại bởi vì sống quá hạnh phúc, cả ngày cô chỉ nghĩ đến chồng yêu, trở về nhà là lập tức dính với hắn cùng một chỗ, trong lòng hoàn toàn không chứa chuyện khác. Chỉ có lúc tìm không thấy người ăn cơm, tâm tình khổ sở như lúc này cô mới có thể nghĩ đến mẹ, rất muốn về nhà mẹ ăn bữa cơm nóng…
“Cái gì? Mẹ không ở nhà! Cùng ba đi chơi ở Hoa Liên… Con không muốn ăn khoai Hoa Liên[1], con muốn ăn cơm mẹ nấu a…”
Ông trời cũng quá tuyệt đường của cô, vì sao hôm nay vận thế của cô “hên” như vậy a!
[*] Bút Montnlanc
Thức ăn cho chó Pedigree
[1] Thành phố Hoa Liên là thủ phủ của huyện Hoa Liên, Đài Loan. Thành phố nằm ở bờ biển phía Đông của Đài Loan, khá thanh bình, là một trong những thành phố du lịch. Một trong những đặc sản ở đây là khoai Hoa Liên, một loại bánh ngọt làm từ khoai ở đây.
Khi Đoàn Bồi Nguyên bước vào phòng, Chu Hân Bội bay nhào vào hắn… sau khi một cái ôm dài ba giây kết thúc, vấn đề này đã có lời giải.
“Đã lâu không gặp… Nhìn thấy mối tình đầu, sao lại có biểu cảm này? Quá đả thương người nha.” Chu Hân Bội hất tung mái tóc dài bay phấp phới, ngũ quan tinh xảo như đóa phù dung nở nụ cười quyến rũ, hai cánh tay thon gầy trắng nõn còn treo trên cổ cứng ngắc của hắn, ỉ ôi oán giận.
“Là do bà xã ở đây sao? Thật không dám tin là anh thực sự sẽ kết hôn nha!” Cô ta còn vui vẻ quay đầu lại, thoáng nhìn Giang Xuân Tuệ đứng ở phía sau hắn, rồi lại ôm hắn lâu thêm một chút.
Đoàn Bồi Nguyên tựa như hoàn hồn từ trong nỗi khiếp sợ, kéo tay cô ta xuống, ở mặt ngoài dường như hắn không có việc gì nhưng đáy lòng cũng không tránh khỏi đổ vài giọt mồ hôi lạnh…
Vừa nghĩ đến sắc mặt của vợ yêu sau lưng, hắn nào còn chú ý gì đến nét mặt của bản thân chứ!
Giang Xuân Tuệ bưng nước trà đứng ở phía sau, thấy bọn họ ôm nhau, khay trong tay run lên một chút. May mắn bởi vì cô luôn cứng ngắc, cho nên một giọt nước trà cũng không bị tràn ra, rất nhanh cô lại khôi phục mỉm cười, đi đến bên người chồng.
“Trở về khi nào?” Hắn thấy vợ không quá “kích động” nên mới mở miệng hỏi Chu Hân Bội.
Chu Hân Bội quả thật là hàng xóm của Đoàn gia, vốn trước kia nhà cô ở cách đây vài căn biệt thự, tình cảm hai nhà từ thương trường đến hàng xóm, ít nhất đã vượt trên hai mươi năm, cho nên hai nhà đều tương đối hiểu rõ nhau. Tuy rằng tình yêu của hai người con tan vỡ, nhưng ba mẹ hai bên đều hiểu lẽ mà đối đãi, cũng không bởi vì vậy mà trở mặt.
Sau khi Chu Hân Bội theo người nhà di dân, cứ cách vài năm cô vẫn về Đài Loan để thăm bạn bè thân thích, họp mặt với bạn cũ, bao gồm cả đôi vợ chồng Đoàn gia trước giờ đã yêu thương cô mà nay còn nhiều hơn nữa, bởi vậy hắn và cô cũng coi như là luôn luôn duy trì quan hệ bạn bè, thậm chí người một nhà đều coi cô như người thân trong nhà, lần gặp cuối cùng đã là chuyện ba năm trước.
“Vừa tới Đài Loan thì đã đi tìm anh, sao không nói chuyện mẹ Đoàn sinh bệnh cho em biết? Bằng không em đã về sớm một chút.” Cô chu miệng lên oán giận, mặc dù chỉ nhỏ hơn hắn mấy tháng, vẻ mặt lại nũng nịu khiến người ta cảm động giống như búp bê.
“Trở về làm gì? Em có thể làm cái gì?” Hắn thản nhiên hỏi, đối với bề ngoài xinh đẹp của cô gái này hắn đã sớm miễn dịch, nhưng trái lại hắn lại nhớ rất rõ cá tính nuông chiều từ bé của cô, hoài nghi cô có thể phụ giúp được gì.
“Giúp anh chăm sóc mẹ Đoàn a, sẵn tiện tham gia hôn lễ của anh… Tuy rằng em sẽ hơi chút đau thương.” Môi anh đào vừa trệ xuống, cô thấy ánh mắt hắn pha một chút khổ sở động lòng người, phảng phất tiếc nuối chính cô không phải là nhân vật chính của hôn lễ…
Giang Xuân Tuệ cũng không hiểu được sao mình đột nhiên lại có loại cảm giác “điềm xấu”, nghe cô ta nói như vậy trước mặt ba mẹ chồng, chắc chỉ là nói đùa mà thôi.
“Em chăm sóc tốt cho bản thân thôi là đã cám ơn trời đất rồi.” Hắn hừ nhẹ, không cho là đúng mà “châm chọc”, thái độ nói chuyện tự nhiên giống như đối xử với người nhà, thoạt nhìn so với những người ngoài bình thường thì thân thiết hơn một chút, không có lạnh lùng như thế.
“Em luôn luôn chăm sóc bản thân rất tốt, đẹp giống như lúc yêu anh trước kia.” Cô nói xong, lại ôm lấy tay hắn, thái độ cũng vô cùng gần gũi một cách tự nhiên.
“Ngại quá, chỉ đùa một chút, cô sẽ không để bụng chứ?” Cô ta lại nghiêng nửa người, cười meo meo hỏi Giang Xuân Tuệ.
Lúc này cô có thể để bụng sao? Cô gái kia còn “thẳng thắn vô tư” hỏi cô như vậy…
“Không đâu, ăn trái cây.” Giang Xuân Tuệ mỉm cười, nhịn xuống xúc động kéo phăng cánh tay nhỏ trắng nõn kia xuống, bưng khay đến phía đầu bên kia bàn nhỏ, nhẹ nhàng… yên lặng… dọn trái cây và trà nóng.
May mắn Đoàn Bồi Nguyên cũng “tự mình hiểu lấy”, trước lúc khóe mắt vợ nhìn hắn, hắn đã chủ động bỏ tay của người yêu mối tình đầu xuống.
“Hân Hân nói khoảng thời gian này muốn ở Tinh Vân, con giúp nó sắp xếp phòng đi.” Mẹ Đoàn nghĩ đến đối thoại trước đó, bà chủ động thay Chu Hân Bội mở miệng.
Vì tránh cho khỏi xấu hổ, Hà Bích Châu không nhắc tới chuyện Chu Hân Bội từng cùng con mình quen nhau trước mặt con dâu, nhưng không ngờ rằng đứa nhỏ này nhanh mồm nhanh miệng, vậy mà lại “tự nổ” ngay tại chỗ. Nhưng mà con dâu phản ứng không quá lớn, biểu hiện lại tự nhiên hào phóng, bà cũng thấy an tâm hơn, còn dặn dò con mình chăm sóc nhiều hơn, dù sao Chu Bội Hân lẻ loi một mình, lại là con gái.
“Em không phải là luôn ở nhà họ hàng sao?” Tuy rằng không biết là họ hàng ra sao, nhưng trước kia hắn đều nghe nói khi cô về nước là luôn ở nhà của một người họ hàng xa.
“Mẹ Đoàn, cô coi đó, anh ấy mở khách sạn mà còn sợ người ta ở kìa.” Chu Hân Bội lập tức làm nũng với mẹ Đoàn, đi đến bên cạnh bàn tự nhiên chiếm ngay vị trí của Giang Xuân Tuệ.
“Con quản người ta phải ở chỗ nào.”
“Biết rồi.” Hắn đáp lại, không hỏi nhiều nữa, đi về phía vợ.
“Trái cây này thật ngọt…” Chu Hân Bội cười cắn miếng trái cây, còn tỏ vẻ săn sóc xếp dĩa ra cho mỗi người ở đây, biểu hiện tưạ như mình là nữ chủ nhân của nhà này.
Giang Xuân Tuệ lại lẳng lặng ngồi ở một bên, nghe bọn họ nói chuyện với nhau, và còn từng chuyện xảy ra trong mấy năm nay cô ta ở nước Mĩ.
Dĩa không, cô mới dọn sạch xong mặt bàn rồi ra khỏi phòng.
Đoàn Bồi Nguyên cũng theo vợ đi ra, so với việc phải cùng những người đó ở trong phòng nói chuyện phiếm, hắn càng muốn một mình ở chung với vợ, cũng sợ cô sẽ vì những hành động “không được lễ phép mấy” của Chu Hân Bội mà cảm thấy không vui.
“Cá tính Hân Hân hơi chút kiêu căng, có đôi khi nói chuyện sẽ không biết chừng mực, em đừng để ở trong lòng.”
“Ừ.” Cô lười biếng lên tiếng trả lời, nhìn cũng chưa nhìn hắn.
““Ừ” mà còn lộ vẻ mặt này?” Kéo vợ lại, hắn phát hiện vẻ mặt của cô bây giờ so với hôm kia cô đi vào phòng chẳng khác bao nhiêu, vẻ mặt mây đen… còn có chút u ám nữa!
Cô ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tròn sáng hơi hơi nheo lại… Tựa như mắt mèo từ một nơi bí mật gần đó tóe ra hào quang, hắn không biết được kế tiếp liệu miêu chưởng sẽ mở ra móng sắc hay không?
“Đây lại là ánh mắt gì?”
“Ánh mắt khi nhìn thấy người yêu mối tình đầu.”
“Cái gì?” Hắn rốt cuộc cũng thấu hiểu được sự khủng bố của việc “nói bóng nói gió”.
“Hóa ra… Anh chính là Romeo!” Cô mỉm cười, cười giống như hắn lúc bình thường, khiến người ta không rét mà run.
Sau khi sửng sốt, hiểu ý cô, hắn chợt cười, nhéo lấy đôi má mềm dai có tính đàn hồi vốn đang phình lên vì giận của cô.
“Anh với Hân Hân quả thật là từng quen nhau, nhưng mà đã là chuyện hồi thời trung học, em sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ, còn uống dấm chua cũ mèm này chứ?” Thẳng thắn thừa nhận chuyện tình cảm trước kia, hắn cũng không muốn giấu diếm cô cái gì, ngược lại làm như vậy chỉ khiến cho mình càng thêm giống kẻ dối trá già mồm, tựa như ngày sau cũng có thể lừa gạt cô như vậy.
Thái độ khi hắn đối mặt chuyện tình cảm là luôn luôn quang minh lỗi lạc, đồng thời hắn cũng tin tưởng vợ mình cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, có điều… Bộ dáng lúc cô ghen thật sự rất đáng yêu!
“Vì sao không? Dấm chua để lâu bão dưỡng da mặt, càng trầm càng thơm a.” Cô kéo tay hắn ra, mới không để cho hắn đụng vào đâu.
Đúng vậy, cô biết lấy chuyện cũ lâu năm như vậy để so đo với hắn thật sự là không công bằng, người yêu mối tình đầu tự mình tìm tới cửa cũng không phải lỗi của hắn, huống hồ với “thành tích vĩ đại” đã qua của hắn, nếu thật muốn tính từng người rõ ràng, nói không chừng ngay cả hắn cũng không nhớ rõ.
Nhưng mà trong lòng cô cứ luôn không thoải mái tí nào! Trên đời này có người phụ nữ nào nhìn thấy chồng mình cùng với mối tình đầu ôm ôm ấp ấp mà sẽ vui vẻ cơ chứ? Tuy rằng cũng không phải hắn chủ động ôm cô ta… Hơn nữa mỗi lần người phụ nữ kia nhào tới là hắn đều hết sức đẩy đối phương ra…
Hừ, đừng tưởng rằng cô chỉ im lặng ngồi yên bên cạnh, thật ra trong lòng cô đều vụng trộm tính toán hết…
“Thật sự sao? Vậy anh đến ngửi thử coi, có phải thật sự rất thơm hay không… Rất thơm sao?” Nhìn một mặt lộ vẻ đắc ý cùng với biểu cảm ăn dấm chua thú vị của vợ, hắn không nhịn được muốn bắt cô vào trong ngực rồi thơm mấy cái.
“Chán ghét… Tránh ra a…” Cô dùng khay để ở trước ngực hắn, cười vui đùa ầm ĩ với hắn, còn phải cố không để cho dĩa rơi xuống, thật sự là rất bận rất bận… Bận đến nỗi rất vui vẻ nha.
Lúc hắn ôm lấy cô, đang sắp đánh lén thành công thì trên hành lang đột nhiên xuất hiện một bóng người khác…
“Hơ…” Giang Xuân Tuệ thở ra một hơi, còn không cẩn thận huých phải hắn một cái.
“Ô!” Hắn ôm bụng, tựa vào tường, trong lòng chịu đả kích không nhỏ, không nghĩ tới bà xã thân yêu của hắn cư nhiên nhẫn tâm “ra tay” với hắn…
Điểm khác biệt lớn nhất giữa hai vợ chồng chính là cho dù Đoàn Bồi Nguyên bị người ta bắt gian ở trên giường, mặt hắn cũng có thể không đổi sắc mà mặc xong quần áo, bình tĩnh hỏi đối phương…
“Làm gì đây?” Hắn nhìn Chu Hân Bội chằm chằm, giọng nói rõ ràng trầm xuống.
Chu Hân Bội chậm rãi đến gần, cười vươn tay về phía hắn…
“Quà của anh.”
Phản ứng đầu tiên của người đàn ông không phải là chìa tay ra nhận lấy, mà là nhìn bà xã.
“Nhận lấy đi, ba Đoàn mẹ Đoàn cũng đều có.” Cô ta nâng tay lên, cứ nhìn hắn cười, ý chí muốn hắn nhận lấy quà rất kiên định.
Tiếp tục “giằng co” như vậy cũng không phải là biện pháp, Giang Xuân Tuệ biết chồng mình tôn trọng cảm thụ của cô, vì thế vội vàng nháy mắt ra hiệu.
“Cám ơn.” Hắn nhận lấy, Chu Hân Bội lại đem khuôn mặt tươi cười chuyển hướng về phía Giang Xuân Tuệ…
“Thật có lỗi nha, tôi không biết anh ấy kết hôn, cho nên không chuẩn bị quà cho cô.” Cô ta nhún nhún vai, ngược lại trên mặt không nhìn ra được một chút áy náy, chỉ có nụ cười ở ngoài mặt.
“Không sao đâu.” Cô lễ phép đáp lại, không biết cái này có phải chỉ là do cô đa tâm hay không…
“Hình như Bồi Nguyên đối xử với cô rất tốt, thật sự làm cho người ta rất hâm mộ!” Cô ta nói xong liền rời đi.
Câu nói và nụ cười kia của cô ta lại lưu lại ở trong đầu Giang Xuân Tuệ vài giây…
Chỉ có hâm mộ thôi sao? Vì sao dường như cô lại ngửi được một chút mùi chua xót? Cũng từ trong cặp mắt đẹp kia, cô cảm nhận được một tia địch ý…
Không hiểu sao, tâm tình của cô thoáng chút bất an, nhưng cô lại lập tức vứt bỏ cái loại cảm giác chán ghét giống như có đá vụn trong lòng này.
May mắn là cô gái này chỉ đến làm khách, lập tức rồi sẽ đi, cô hoàn toàn không cần phải lo sợ không đâu, tự mình tìm đến phiền não.
“Em đoán đây là cái gì?” Hắn áng chừng quà trong tay, đánh gãy mạch suy nghĩ của cô.
“Nói không chừng là caravat, mới có thể cột lấy cổ của anh!” Cô chua xót nói, thấy hắn cười tựa như là đang khoe khoang hắn có quà.
“Tốt nhất là caravat, buổi tối anh có thể cột em vào đầu giường…” Hắn không hề khó khăn nghĩ ra được cách chia sẻ quà với cô.
“Anh rất sắc nha!” Trong đầu người đàn ông này cũng chỉ có tình sắc sao?!
Cô quay đầu rời đi, giận hắn rõ ràng không hiểu được sự phiền não cùng biến chuyển trong lòng cô.
Đoàn Bồi Nguyên cười đi theo sau vợ, nhìn bóng lưng duyên dáng của cô, cảm thấy cô hoàn toàn nghĩ sai rồi…
Trong đầu hắn là chỉ có tình sắc và cô, cả hai thứ đều liên quan chặt chẽ không rời.
Một tuần sau, Giang Xuân Tuệ nhận ra bản thân mình sai hoàn toàn!
Chu Hân Bội không chỉ đến Đoàn gia làm khách, mà là “mỗi ngày” đến Đoàn gia làm khách, bình thường hễ đến chính là ở mấy tiếng đồng hồ, có thể là nguyên buổi chiều hoặc nguyên buổi tối.
Mà điều khiến cho Giang Xuân Tuệ cảm thấy khó chịu nhất là có vài ngày cô ta và chồng mình cùng nhau tan tầm về nhà, ngoại trừ thăm mẹ Đoàn, đương nhiên cô ta cũng sẽ thuận tiện ở lại ăn cơm tối, tựa như tối nay…
Năm người ngồi xung quanh bàn ăn lớn, Chu Hân Bội và mẹ Đoàn nói chuyện nhiều nhất. Bên trái là Hà Bích Châu và Đoàn Ngự Minh, bên phải lại là Đoàn Bồi Nguyên và… cô, người đang cảm thấy mọi thứ thực xa cách.
Cô nhìn Chu Hân Bội nói chuyện hài hước, vẻ mặt tươi cười của ba mẹ chồng, tầm mắt cô thỉnh thoảng chuyển hướng qua bên trái, ngẫu nhiên cũng là mặt mang ý cười của chồng mình…
Kỳ quái? Cô rõ ràng ngồi ở bên cạnh chồng, nhưng vì sao cảm giác lại xa như vậy? Nửa ngày không xen vào được hơn một câu, giống như tự mình ngồi một bàn riêng, chỉ có thể nhìn bọn họ nói nói cười cười.
Đũa trong tay Giang Xuân Tuệ càng lúc càng chậm, nhìn “bảo bối trong nhà” đang chiếm cứ ánh mắt của mọi người, biết rõ bản thân mình không nên ghen tị, nhưng cô lại không khỏi phiền muộn, trong lòng tràn đầy vị chát, làm hại khẩu vị của cô trở nên kém, rất kém…
Ngày thường, trên bàn cơm, người nói nhiều nhất chính là cô, ngày thường, mẹ chồng thích nghe những chuyện thú vị ở nhà trẻ nhất, ngày thường, Đoàn Bồi Nguyên sẽ không cười nhiều lần, thân thiết với người phụ nữ khác đến như vậy. Nhưng hiện tại, cô gái này lại chiếm giữ ánh mắt của hắn, còn ở tại khách sạn hắn làm việc, buổi tối còn cùng hắn ngồi chung xe trở về ăn cơm…
Không ghen tị, không thể ghen tị, không được ghen tị… Khó quá à!
“Sao không ăn?” Đoàn Bồi Nguyên phát hiện chén cơm của vợ mình gần như “hoàn hảo như lúc ban đầu”, điều này cũng không phải là tốc độ ăn cơm thường ngày của cô.
“Em không có khẩu vị.” Cô không có tinh thần đáp.
“Em cũng sẽ có lúc không có khẩu vị?” Hắn cười nói, rất hài hước.
Mắt lạnh đảo qua… Chỉ có thể nói Giang Xuân Tuệ hoàn toàn bóp lấy chồng mình bằng ánh mắt, sát khí ẩn trong đó!
Hắn thu lại nụ cười, còn chưa kịp biểu đạt sự quan tâm “thích hợp” với vợ yêu, mẹ hắn đã giành trước hỏi…
“Có phải cơ thể không thoải mái? Có cảm thấy muốn nôn? Hay là gần đây đặc biệt sợ đồ tanh, thích ăn đồ chua?”
“Mẹ, cô ấy không có mang thai.” Đoàn Bồi Nguyên thay bà xã trả lời, cảm thấy mẹ mình hỏi như vậy căn bản là đang khiến cho cô áp lực. Hắn đã từng nói với mẹ mình rất nhiều lần.
“Con cũng biết sao, cháu trai của mẹ lại không ở trong bụng con.”
“Con là chồng, có chuyện này con sẽ là người đầu tiên biết, đúng không?” Hắn nhìn vợ, gắp vào trong chén cô một miếng cá, muốn cô ăn nhanh lên.
“Dạ. Mẹ, con không có mang thai.” Đây không phải lần đầu mẹ chồng nhắc tới chuyện con cái, nhưng lại là lần đầu tiên cô có chút xấu hổ mà trả lời, bởi vì hiện giờ tại đây còn có một người ngoài mà cô nửa đời không quen, cô đặc biệt cảm giác mình giống như một nàng dâu “thất trách”, cổ cô trở nên nặng trĩu.
Đối với Chu Hân Bội, dù sao cô cũng không có cảm giác quen thuộc như người của Đoàn gia, hơn nữa tuy rằng gần đây thường gặp mặt trong nhà, nhưng thật ra hai cô gái lại không có nhiều chuyện để có thể tán gẫu. Không biết có phải là do tự cô có “chướng ngại tâm lý” hay không, cô luôn loáng thoáng cảm thấy đối phương không muốn nói chuyện nhiều với cô lắm, hoặc là lời nói nói ra còn có chứa dụng ý khác.
Aizz, không ngờ tới đời này cô khó được có lúc hiểu được nhìn sắc mặt, đối tượng lại là mối tình đầu của chồng…
“Như vậy à, được rồi… Không sao cả, vừa mới kết hôn, việc này không vội.” Hà Bích Châu cảm thấy có chút có lỗi đối với nét mặt cứng đờ của con dâu, tuy rằng mình rất muốn ôm cháu nhưng cũng không muốn có ý tạo áp lực với cô.
“Mẹ Đoàn rõ ràng rất nôn ôm cháu.” Chu Hân Bội lại chọn vào lúc này mà nói tiếp với một vẻ mặt ngọt ngào hồn nhiên, lại cổ vũ người đàn ông bên cạnh với giọng điệu hoạt bát. “Bồi Nguyên, anh phải ráng sức hơn, đừng làm cho mẹ Đoàn thất vọng.”
Cô ta vỗ vỗ bờ vai của hắn. Giang Xuân Tuệ lại cảm thấy câu nói đó là nhằm vào chính cô.
“Hay là trước kia ở bên ngoài chơi bời dữ quá, hiện giờ lòng có dư mà lực không đủ phải không?”
“Ăn cơm của em.”
Chu Hân Bội càng thêm nói giỡn, đổi lấy một ánh mắt lạnh của hắn. Nhưng mà nghe vào trong tai Giang Xuân Tuệ, lại có loại cảm giác như đang cố ý khiêu khích…
Cô cúi đầu ăn cơm, đem thức ăn nhồi vào miệng, như vậy sẽ không cần phải nói, không cần nhìn, không cần làm bộ cười…
Chán ghét! Cô chán ghét cảm giác phải dùng sức nén cơn buồn bực này, tất cả cảm xúc đều trở nên không rõ ràng, muốn biết câu trả lời cũng không thể trực tiếp hỏi, bởi vì người đó không chỉ dính dáng tới chính cô, mà là toàn bộ người trong nhà. Nếu cô không muốn biến thành bà vợ hay ghen chuyện bé xé ra to, thì trước khi người phụ nữ kia làm ra những hành động hoặc nói ra những lời nói xấu xa một cách rõ ràng, cụ thể, cô cũng không thể dùng “cảm giác” của chính mình để nói cái gì được, những cảm giác này đều là suy đoán không chứng cớ.
Nhưng để cho người yêu mối tình đầu của chồng mình xuất hiện trước mắt mỗi ngày, lại trước mặt cô chế nhạo chuyện phòng the tư mật của hai vợ chồng bọn họ với giọng điệu thoải mái như vậy, người làm vợ như cô làm sao có thể “vô cảm”, giả bộ chính mình không nhìn thấy, không nghe thấy được…
Không, cô không làm được!
Giang Xuân Tuệ nhịn cả buổi tối, mãi đến lúc Chu Hân Bội rời đi, cô cùng Đoàn Bồi Nguyên trở lại phòng ngủ, cô mới không nhịn được thổ lộ sự không vui trong lòng với chồng, còn nói hết sức nhẹ nhàng, không “sâu sắc” giống như cảm thụ trong lòng.
Cô tưởng rằng có lẽ người đàn ông này có thể hiểu được cảm giác của cô, giải đáp sự nghi hoặc mơ hồ trong lòng cô. Dù sao hắn yêu cô, lại rất hiểu rõ con người Chu Hân Bội…
“Em suy nghĩ nhiều quá rồi đó.” Kết quả, hắn nghe xong nửa ngày, cũng chỉ nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hơn nữa còn lộ vẻ mặt ung dung “chế giễu”.
Mặt cô cứng đờ, không cười nổi. Gần đây, hình như sắc mặt, tính tình hai người bọn họ càng lúc càng “đổi chỗ” cho nhau, đặc biệt lúc nói đến “Chu Hân Bội”, sự khác biệt lại càng rõ ràng.
“Cô ấy chỉ như em gái của anh, em mới là bà xã của anh.” Hắn cố ý xoa loạn tóc vợ, vốn là muốn chọc cô cười, làm cho tâm tình cô thả lỏng, an tâm một chút, không ngờ rằng lại khiến cô càng thêm “xúc động”.
“Ha, ha.” Cô vung tay hắn ra, cười to hai tiếng.
“Ha, ha” Nghe ra không chỉ có cố ý, mà còn rất châm chọc nha!
“Anh Đoàn, chẳng lẽ anh chưa từng quen qua cô ta? Hay là lúc quen nhau chưa có nắm tay, hôn môi, phát sinh quan hệ thân mật nào hết?” Thấy hắn hình như hoàn toàn không hiểu được tâm tình của cô, những hòn đá vụn ở trong lòng cô liền lăn rồi đâm ra ngoài da, biến thành từng cây gai bén nhọn, trực tiếp bày ra tư thế “ra trận”.
“Có thì thế nào?” Hắn vẫn tỏ thái độ lơ đễnh, hào phóng thản nhiên thừa nhận quan hệ trong quá khứ của hai người. Hắn và Chu Hân Bội bắt đầu quen nhau từ cấp ba đến năm thứ hai đại học thì chia tay, những năm thanh xuân tuổi trẻ, không phát sinh cái gì mới là lạ.
“Phụ nữ từng lên giường với anh còn có thể kêu “em gái” ? Anh đi hỏi thử coi có người anh trai bình thường nào sẽ lên giường với em gái mình, đó là loạn luân!” Cô càng nói càng nóng, từ ngữ nói ra càng lúc càng sắc bén, chính là muốn xé lấy sợi dây thần kinh vô tư kia trong đầu hắn, chán ghét cái loại quan hệ vợ chồng “nửa thật nửa giả” này.
Nghe qua thì rất chín chắn, rất lý trí, phảng phất như hiểu thấu đáo thất tình lục dục giữa con người, mới có thể đem tình yêu vốn có tăng lên tới một mức độ tâm hồn cao hơn khác, nhưng trên thực tế, coi tình nhân từng lên giường qua thành “anh trai em gái”, nói ra căn bản chính là đạo lý rắm chó không kêu! Bằng không cô và Chu Hân Bội biến thành quan hệ gì? Chị em tốt cùng sống chung với một người đàn ông sao?!
Cô càng nghĩ càng khó tiếp nhận, đặc biệt những lúc cô phải thấy “em gái” luôn luôn quấn quýt bên người chồng cô…
“Đừng cố tình gây sự được không, em cũng không thấy mẹ anh đối xử với Hân Hân tựa như con gái sao?” Hắn cười khổ trấn an, hơi chút bị dọa bởi cô trở nên “cảm xúc hóa”, có điều trong lòng hắn vẫn coi câu hỏi sắc bén của cô thành ghen, làm nũng, có thể hiểu được tất cả đều là bởi vì cô quá yêu hắn, cho nên mới sẽ “coi trọng” mọi hành động, cử chỉ của Chu Hân Bội, ở trong lòng tưởng tượng thái quá như vậy.
Nam nữ chia tay cũng chỉ có thể làm kẻ thù sao? Hắn cũng không cho rằng như vậy, cũng rất ít khi trở mặt cùng với phụ nữ từng chia tay, bình thường là hảo tụ hảo tán, đường ai nấy đi, cũng miễn cho ngày sau không cẩn thận gặp lại sẽ ảnh hưởng tâm tình. Về phần Chu Hân Bội, hắn thừa nhận trường hợp này là có vẻ đặc thù, nhưng cho dù hắn đối xử với cô ta so với phụ nữ khác tốt hơn chút, thì điều đó cũng tuyệt đối không phải bởi vì yêu, điểm ấy nội tâm hắn hiểu rất rõ ràng.
“Phải, hai mắt em đều thấy vô cùng rõ ràng, mấy người tựa như người một nhà, ngồi chung nói chuyện vô cùng vui vẻ!” Cô vẫn hờn dỗi cãi lại, nghĩ rằng đúng là do người phụ nữ kia hoà thuận vui vẻ ấm áp với một nhà bọn họ như vậy, cô mới ảo não phiền lòng!
“Xuân Tuệ…”
“Em đi tắm rửa.” Rống… Không nói nữa! Càng nói càng cảm thấy mặt mày của mình càng xấu, hiện tại ở trong mắt hắn chắc là như cọp mẹ quỷ rống quỷ kêu rồi.
Kỳ thực cô không hề thích cảm giác cãi nhau với hắn, bởi vì cãi nhau với người trong lòng, cho dù thắng cũng không vui vẻ gì, chính bản thân cũng đau lòng không ít, cho nên vẫn nên đi tưới nước, bình tĩnh một chút thử coi.
“Anh giúp em kì lưng.” Hắn hưng trí bừng bừng đi theo ở phía sau.
“Anh dám theo vào nhất định phải chết!” Cô ngoái đầu lại trừng, cảm thấy người đàn ông này thật sự là thích đạp mìn mà! Cũng không coi thử coi hiện giờ đang ở trong tình huống nào, cô còn có tâm tình hỉ hả cùng hắn tắm uyên ương sao?
Thở dài! Cô bước bước dài hơn nữa tiến vào phòng tắm.
Đoàn Bồi Nguyên nhìn bóng lưng nổi trận lôi đình của vợ, thoải mái mỉm cười.
Vì bà xã thân yêu, hắn sẽ chứng minh đạo lý “sự tại nhân vi (việc thành hay không là do người làm)”, vượt lửa qua sông cũng sẽ không tiếc a!
“Anh đến đây, bà xã…”
Tình huống cũng không có chuyển biến tốt đẹp.
Ngày lại qua ngày, Chu Hân Bội không chỉ không thay đổi thói quen mỗi ngày đến Đoàn gia báo danh, thậm chí còn có thể cùng Hà Bích Châu, vốn đã có thể có thể ra ngoài hoạt động, đi uống trà chiều, dạo phố, ngắm triển lãm nghệ thuật…
Sau đó vào một buổi tối, Giang Xuân Tuệ thấy được hình ảnh ấm áp: người phụ nữ kia kéo mẹ chồng, bên cạnh còn có chồng cô, ba người cùng nhau xách theo bao lớn bao nhỏ lên xe trở về…
Tầm mắt cô trống rỗng, đột nhiên cô có loại ảo giác là mình bị người khác thay thế. Là cô hay là cô ta? Rốt cuộc trong hai người ai mới là con dâu nhà này, vì sao từ xa xa nhìn thấy ba người bọn họ, trong lòng cô sẽ có cảm giác mình rất dư thừa?
Nếu năm đó Đoàn Bồi Nguyên không có chia tay Chu Hân Bội, hình ảnh ấm áp đến nỗi làm cho mũi cô có chút chua xót trước mắt này, có lẽ sẽ trở thành sự thật rồi. Cô đau khổ thầm nghĩ, lại cố áp chế nỗi buồn khổ này xuống tận đáy lòng, tiến lên cười nghênh đón bọn họ…
“Mẹ, mọi người đã trở về… chơi vui không?”
Cô chán ghét việc phải lừa dối chính mình nhưng lại không thể không che giấu tâm tình chân thật của mình bởi vì nếu nói ra thì sẽ giống như kẻ phá đám, khẳng định sẽ làm mọi người đều trở nên không vui……
A, không biết tự lúc nào, thế nhưng cô lại biến thành người phụ nữ đức hạnh, biết lấy đại cục làm trọng như vậy, xem ra hôn nhân thực sự làm cho con người ta trưởng thành!
Qua hai ngày, Đoàn Ngự Minh xuống miền Nam thăm hỏi một người bạn cũ bất ngờ phải nằm viện. Ngày này cũng đúng ngay là ngày Hà Bích Châu hẹn đi bệnh viện tái khám, vì phải cùng đi bệnh viện với mẹ chồng, trước đó Giang Xuân Tuệ đã sớm xin nghỉ làm.
Mười một giờ rưỡi trưa, cô nhận được điện thoại của chồng…
“Kiểm tra sao rồi?” Vừa họp xong, hắn liền gọi điện thoại ngay hỏi thăm tình hình.
“Không biết, em không đi bệnh viện.” Giọng nói của cô hữu khí vô lực, thiếu đi cái sức sống sôi nổi mà ngày xưa khi cô nhận được điện thoại của chồng, trên thực tế gần đây cả người cô càng lúc càng gần như vô lực.
“Vì sao?”
“Mẹ nói Hân Hân sẽ đi với mẹ, bảo em ở nhà nghỉ ngơi là được rồi.” Nhắc tới “ngôi sao” kia, nét mặt của cô cũng rất ảm đạm, buổi sáng ăn mặc chỉnh tề xong, mẹ chồng mới báo cô tin này, bảo cô khó lắm mới được nghỉ, cứ thoải mái ở nhà nghỉ ngơi cả ngày.
“Cho nên em có ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi không?”
Ngoan ngoãn? Ý là cô lỗ mãng sao! Bình thường cô có đi ra ngoài làm chuyện xấu gì đó, cho nên phải ở nhà mới được coi là ngoan sao?!
“Không có, đang dạo phố, em muốn thừa dịp cơ hội tốt này mà tha hồ phá sản nghiệp nhà anh, quẹt nát thẻ tín dụng anh cho em, thì sao?” Gần đây cô giống như một đứa nhỏ ngỗ nghịch, muốn cãi lộn cho đã!
“Các bạn hội viên thân mến, sinh nhật văn phòng phẩm OO lại đến rồi, để cảm ơn các bạn nhiều năm qua luôn ủng hộ và trân trọng, văn phòng phẩm OO…”
Cô há hốc mồm, nghe thấy từ quầy bán phát ra lời quảng cáo vang dội, cô không nghĩ tới ông trời không giúp cô đến mức độ này!
Mất bò mới lo làm chuồng, cô bịt điện thoại lại, từ phía đối phương đã truyền đến một trận cười nhẹ… Tiếng cười càng lúc càng lớn tiếng…
“Thật sự là vất vả cho em, muốn ở chỗ bán văn phòng phẩm quẹt nát thẻ anh đưa cho em cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.” Hắn thực sự là bị cô gái này đánh bại rồi… Sao ngay cả dỗi cô cũng đáng yêu như vậy, đi ra ngoài shopping mà còn dạo tiệm bán văn phòng phẩm!
“Điều này không cần anh lo lắng, em sẽ làm hết sức.” Cho rằng người ta không có bán bút siêu đắt sao?! Nếu như vậy cô sẽ thực sự quét mua mười mấy cây bút Vạn Bảo Lộ… Í? Là Bảo Lộ hay là Bảo Long? Bảo Long hình như là thức ăn cho chó*…
*ở đây chơi chữ Vạn Bảo Long -万宝龙: bút Montblanc, Bảo Lộ -宝路: thức ăn cho chó Pedigree
Aizz quên đi, các bạn nhỏ cũng dùng không được, vẫn là mua hai tá bút chì là được rồi.
Thấy cô trầm mặc thật dài, Đoàn Bồi Nguyên đoán vợ yêu không biết lại suy nghĩ cái chuyện lộn xộn gì nữa, nhưng mà cô không muốn ở nhà, ngược lại lại làm cho hắn nhớ tới một chuyện…
“Mấy ngày hôm trước mẹ có hỏi chuyện chúng ta dọn ra ngoài ở, anh vẫn thấy ở nội thành có vẻ tiện hơn, em thấy sao?”
Cô ngẩn người ra, thiếu chút nữa đã quên chuyện ở biệt thự ba tháng là có thể dọn ra ngoài, chớp mắt đã không còn đến nửa tháng nha!
Ban đầu, cô cảm thấy ở nơi nào cũng đều không sao cả, tuy rằng việc đi lại không quá tiện, nhưng không khí vùng núi tốt, cô cũng thích ba mẹ chồng, lão quản gia và những người trong nhà khác. Nhưng hiện giờ có thêm một người “khách quen”, không biết ngôi sao kia còn có thể ở Đài Loan “sáng” bao lâu, nói thật, cô không muốn thường xuyên nhìn thấy vầng sáng chói hại mắt kia mấy, cũng không hy vọng người phụ nữ đó quá thường xuyên xuất hiện trước mặt chồng mình…
“Vậy dọn ra ngoài đi.” Cô đưa ra một quyết định ích kỷ, muốn độc chiếm toàn bộ thời gian sau khi về nhà của hắn, hy vọng hai người có thể có được một cái không gian hoàn toàn riêng tư.
“Được, anh nói với mẹ, mấy ngày này em nếu rảnh thì bắt đầu dọn đồ đi, hai ngày nữa anh sẽ dẫn em đi coi nhà, nếu thiếu cái gì thì bảo anh. Có lẽ chúng ta sẽ không ở đến cuối tháng, bởi vì tháng sau có vẻ bận, cho nên anh muốn dọn ra trước.” Trên cơ bản thì nhà của hắn đầy đủ mọi thứ, cho dù trực tiếp vào ở cũng không thành vấn đề.
“Ừm.” Giọng nói lên tinh thần một chút, cô chờ mong cuộc sống sau khi dọn ra ngoài ở, chắc là có thể thoát khỏi tâm tình buồn bực trong hơn nửa tháng qua, không cần nghe thấy, nhìn thấy sao chiếu đầy trời nữa.
“Vậy… Buổi trưa anh có muốn cùng đi ăn cơm không?” Cô vui vẻ muốn có buổi hẹn ăn cơm trưa ngọt ngào với ông xã.
“Xin lỗi, anh có hẹn rồi.” Hắn nhìn thời gian trên đồng hồ, gần như đã sắp phải chuẩn bị xuất phát.
“Đừng gấp, vậy em trở về nhà mẹ em để cùng mẹ ăn là được rồi.” Hơi chút thất vọng, nhưng nghĩ đến những ngày sau khi chuyển nhà, cô vẫn còn rất vui vẻ. Ai biểu ông xã nhà cô là người bận rộn có sự nghiệp vĩ đại cơ chứ.
“Được, nếu anh tan tầm sớm một chút, sẽ đi qua rước em cùng nhau về nhà.”
“Ừ, bye.” Cúp điện thoại, cô thử tưởng tượng đến hình ảnh hạnh phúc cô và ông xã tay trong tay cùng nhau về nhà, không kìm được cười ngây ngô một lát, sau đó mới gọi điện thoại cho mẹ mình.
Lại nói tiếp cô thân làm con gái thật bất hiếu, tháng đầu gả đi bởi vì bệnh tình của mẹ chồng, cô ở trường, ở nhà hai nơi đều bận rộn. Sau đó lại bởi vì sống quá hạnh phúc, cả ngày cô chỉ nghĩ đến chồng yêu, trở về nhà là lập tức dính với hắn cùng một chỗ, trong lòng hoàn toàn không chứa chuyện khác. Chỉ có lúc tìm không thấy người ăn cơm, tâm tình khổ sở như lúc này cô mới có thể nghĩ đến mẹ, rất muốn về nhà mẹ ăn bữa cơm nóng…
“Cái gì? Mẹ không ở nhà! Cùng ba đi chơi ở Hoa Liên… Con không muốn ăn khoai Hoa Liên[1], con muốn ăn cơm mẹ nấu a…”
Ông trời cũng quá tuyệt đường của cô, vì sao hôm nay vận thế của cô “hên” như vậy a!
[*] Bút Montnlanc
Thức ăn cho chó Pedigree
[1] Thành phố Hoa Liên là thủ phủ của huyện Hoa Liên, Đài Loan. Thành phố nằm ở bờ biển phía Đông của Đài Loan, khá thanh bình, là một trong những thành phố du lịch. Một trong những đặc sản ở đây là khoai Hoa Liên, một loại bánh ngọt làm từ khoai ở đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook