Trẫm Muốn Rời Cung Trốn Đi!
-
Chương 7: Hừ hừ hừ
Tuy rằng Phó Trọng Lễ đã đáp ứng trẫm sẽ tạo phản, trẫm vẫn cảm thấy hắn chỉ đang nói cho có lệ.
Có điều trẫm cũng lười quản, trước cứ chờ xem hắn muốn làm sao.
Sau đó, trẫm liền ở Hoài Nam vương phủ cắm rễ định cư.
Giang Nam nhiều mỹ thực, nhiều mỹ nhân, nhiều mỹ cảnh, là nơi vô cùng thích hợp để dưỡng lão. So với kinh thành, nơi này quả thực là thiên đường.
Trẫm mỗi ngày mang theo Thái tử cùng công chúa du sơn ngoạn thủy, phía sau có thêm một cái đuôi họ Phó.
"Ngươi không phải có việc bận sao?" Đã đáp ứng trẫm đi tạo phản đâu?
Phó Trọng Lễ hơi hơi mỉm cười: "Bồi lão gia du ngoạn tương đối quan trọng."
Cái rắm, ngươi mau cút cho trẫm, trẫm không cần ngươi bồi.
"Lão gia không cần lo lắng chính sự, hết thảy đều an bài thỏa đáng."
Trẫm hoài nghi nhìn hắn, hỗn đản này vốn không thể tin tưởng.
Có điều da mặt Phó Trọng Lễ vẫn luôn dày như vậy, dù có nói dối cũng không nháy mắt lấy một cái. Trẫm nhìn một lúc lâu cũng không ra thật giả, chỉ có thể tạm thời buông tha hắn.
Sau lại có một ngày, trẫm thừa dịp Phó Trọng Lễ có khách tới thăm mà lặng lẽ chạy ra ngoài. Trẫm tới Giang Nam lâu như vậy, thuyền hoa có tiếng bên bờ sông Tần Hoài cũng chưa từng đi qua, quả thực người nghe thương tâm người thấy rơi lệ, nhân cơ hội này trẫm phải đến xem một chút.
Không thể nói cho Phó Trọng Lễ, bằng không trẫm đừng nghĩ xuống giường.
Leo lên một thuyền hoa, chọn hai cô nương, trẫm ngồi tựa vào cửa sổ, một bên thưởng thức phong cảnh bờ sông một bên nghe tiếng hát nhè nhẹ, thập phần nhàn nhã tự tại.
Thuyền trôi chốc lát, đối diện xuất hiện một con thuyền khác, lướt qua thuyền của trẫm. Trẫm tò mò nhìn sang người đứng ở mũi thuyền bên kia, tức khắc tay run lên, thiếu chút nữa lật đổ chung trà.
Không bao lâu, thuyền của trẫm ngừng lại.
Lại qua một lát, một người đẩy cửa tiến vào.
"..." Trẫm diện vô biểu tình nhìn ngoài cửa sổ.
Người nọ mặt dày mày dạn ngồi xuống bên cạnh trẫm, tay vừa duỗi ra liền đem trẫm vớt vào trong ngực. Hai cô nương trẫm mới chọn đặc biệt có ánh mắt mà lui ra, trẫm một chút cũng không vui, quá có ánh mắt rồi! Trẫm mới nghe xong được hai khúc thôi!
"Bệ hạ hảo hứng thú." Phó Trọng Lễ ở bên tai trẫm nhẹ giọng nói.
"... Trẫm chỉ là nghe khúc."
"Vi thần biết." Phó Trọng Lễ để đôi tay hạnh kiểm xấu sờ loạn lên, "Vi thần cũng chỉ là tới thân cận mỹ nhân."
"... Trẫm không phải thuyền hoa mỹ nhân."
"Vi thần chưa nói ngài là." Phó Trọng Lễ cười khẽ.
"..."
Sau đó trẫm đã bị áp đảo, nói thêm nữa cũng đều là nước mắt!
Chỉ nghe cái khúc mà thôi, đồ keo kiệt!
Sau đó trẫm như thế nào quay về Hoài Nam vương phủ cũng không biết, dù sao trẫm đã bất tỉnh nhân sự, đại khái là bị hắn ôm trở về.
Một đời anh danh hủy trong nháy mắt.
Nghĩ kỹ thì, trẫm cũng không có gì anh minh, rõ rành rành là một hôn quân.
"Bệ hạ không phải hôn quân." Phó Trọng Lễ mỗi lần nghe được trẫm nói mình như vậy đều nhíu mày, "Bệ hạ là Hoàng đế tốt nhất."
"À." Trẫm lười biếng lên tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Phó Trọng Lễ sắc mặt âm trầm ngồi ở mép giường lẳng lặng mà nhìn trẫm, sau một lúc lâu mới thở dài, tự giễu cười nói: "Vi thần vẫn không hiểu được."
Trẫm quay đầu lại nhìn hắn: "Khá tốt, như vậy trẫm liền có thể vẫn luôn ngược ngươi."
Cuối cùng cũng hòa nhau một ván.
Phó Trọng Lễ vô ngữ nhìn trẫm, đại khái là cảm thấy đầu hắn có vấn đề mới có thể vẫn luôn cảm thấy trẫm bị thua thiệt.
Trẫm ngáp một cái: "Ngươi chừng nào thì bắt đầu tạo phản?"
"... Nhanh thôi." Phó Trọng Lễ có lệ một câu.
Trẫm khẽ nhíu mày, gia hỏa này thế mà dám hoang phí thời gian của trẫm.
"Trẫm chỉ chờ ngươi một năm." Trẫm nói.
Phó Trọng Lễ hơi hơi sửng sốt, ngược lại cười: "Được..."
Được cái quỷ, gia hỏa này cười liền không có chuyện tốt, tuyệt đối đang có ý đồ xấu. Trẫm hừ một tiếng, mặc kệ hắn.
Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135
Có điều trẫm cũng lười quản, trước cứ chờ xem hắn muốn làm sao.
Sau đó, trẫm liền ở Hoài Nam vương phủ cắm rễ định cư.
Giang Nam nhiều mỹ thực, nhiều mỹ nhân, nhiều mỹ cảnh, là nơi vô cùng thích hợp để dưỡng lão. So với kinh thành, nơi này quả thực là thiên đường.
Trẫm mỗi ngày mang theo Thái tử cùng công chúa du sơn ngoạn thủy, phía sau có thêm một cái đuôi họ Phó.
"Ngươi không phải có việc bận sao?" Đã đáp ứng trẫm đi tạo phản đâu?
Phó Trọng Lễ hơi hơi mỉm cười: "Bồi lão gia du ngoạn tương đối quan trọng."
Cái rắm, ngươi mau cút cho trẫm, trẫm không cần ngươi bồi.
"Lão gia không cần lo lắng chính sự, hết thảy đều an bài thỏa đáng."
Trẫm hoài nghi nhìn hắn, hỗn đản này vốn không thể tin tưởng.
Có điều da mặt Phó Trọng Lễ vẫn luôn dày như vậy, dù có nói dối cũng không nháy mắt lấy một cái. Trẫm nhìn một lúc lâu cũng không ra thật giả, chỉ có thể tạm thời buông tha hắn.
Sau lại có một ngày, trẫm thừa dịp Phó Trọng Lễ có khách tới thăm mà lặng lẽ chạy ra ngoài. Trẫm tới Giang Nam lâu như vậy, thuyền hoa có tiếng bên bờ sông Tần Hoài cũng chưa từng đi qua, quả thực người nghe thương tâm người thấy rơi lệ, nhân cơ hội này trẫm phải đến xem một chút.
Không thể nói cho Phó Trọng Lễ, bằng không trẫm đừng nghĩ xuống giường.
Leo lên một thuyền hoa, chọn hai cô nương, trẫm ngồi tựa vào cửa sổ, một bên thưởng thức phong cảnh bờ sông một bên nghe tiếng hát nhè nhẹ, thập phần nhàn nhã tự tại.
Thuyền trôi chốc lát, đối diện xuất hiện một con thuyền khác, lướt qua thuyền của trẫm. Trẫm tò mò nhìn sang người đứng ở mũi thuyền bên kia, tức khắc tay run lên, thiếu chút nữa lật đổ chung trà.
Không bao lâu, thuyền của trẫm ngừng lại.
Lại qua một lát, một người đẩy cửa tiến vào.
"..." Trẫm diện vô biểu tình nhìn ngoài cửa sổ.
Người nọ mặt dày mày dạn ngồi xuống bên cạnh trẫm, tay vừa duỗi ra liền đem trẫm vớt vào trong ngực. Hai cô nương trẫm mới chọn đặc biệt có ánh mắt mà lui ra, trẫm một chút cũng không vui, quá có ánh mắt rồi! Trẫm mới nghe xong được hai khúc thôi!
"Bệ hạ hảo hứng thú." Phó Trọng Lễ ở bên tai trẫm nhẹ giọng nói.
"... Trẫm chỉ là nghe khúc."
"Vi thần biết." Phó Trọng Lễ để đôi tay hạnh kiểm xấu sờ loạn lên, "Vi thần cũng chỉ là tới thân cận mỹ nhân."
"... Trẫm không phải thuyền hoa mỹ nhân."
"Vi thần chưa nói ngài là." Phó Trọng Lễ cười khẽ.
"..."
Sau đó trẫm đã bị áp đảo, nói thêm nữa cũng đều là nước mắt!
Chỉ nghe cái khúc mà thôi, đồ keo kiệt!
Sau đó trẫm như thế nào quay về Hoài Nam vương phủ cũng không biết, dù sao trẫm đã bất tỉnh nhân sự, đại khái là bị hắn ôm trở về.
Một đời anh danh hủy trong nháy mắt.
Nghĩ kỹ thì, trẫm cũng không có gì anh minh, rõ rành rành là một hôn quân.
"Bệ hạ không phải hôn quân." Phó Trọng Lễ mỗi lần nghe được trẫm nói mình như vậy đều nhíu mày, "Bệ hạ là Hoàng đế tốt nhất."
"À." Trẫm lười biếng lên tiếng, xoay người tiếp tục ngủ.
Phó Trọng Lễ sắc mặt âm trầm ngồi ở mép giường lẳng lặng mà nhìn trẫm, sau một lúc lâu mới thở dài, tự giễu cười nói: "Vi thần vẫn không hiểu được."
Trẫm quay đầu lại nhìn hắn: "Khá tốt, như vậy trẫm liền có thể vẫn luôn ngược ngươi."
Cuối cùng cũng hòa nhau một ván.
Phó Trọng Lễ vô ngữ nhìn trẫm, đại khái là cảm thấy đầu hắn có vấn đề mới có thể vẫn luôn cảm thấy trẫm bị thua thiệt.
Trẫm ngáp một cái: "Ngươi chừng nào thì bắt đầu tạo phản?"
"... Nhanh thôi." Phó Trọng Lễ có lệ một câu.
Trẫm khẽ nhíu mày, gia hỏa này thế mà dám hoang phí thời gian của trẫm.
"Trẫm chỉ chờ ngươi một năm." Trẫm nói.
Phó Trọng Lễ hơi hơi sửng sốt, ngược lại cười: "Được..."
Được cái quỷ, gia hỏa này cười liền không có chuyện tốt, tuyệt đối đang có ý đồ xấu. Trẫm hừ một tiếng, mặc kệ hắn.
Tác giả: Giang Nam Hồn Cô Nương
Gạch đá bản edit xin gửi về: Ocean135
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook