Trăm Miệng Cũng Không Thể Bào Chữa
-
Chương 6
17.
Điện ở ký túc xá được dì quản túc cố gắng cứu sống thành công.
Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý vừa về ký túc xá đã vội vàng bật điều hoà.
"Tôi tắm trước?"
Lăng Kỳ Ý gật đầu, dưới ánh đèn LED của ký túc, khuôn mặt nhỏ đặc biệt trắng mịn: " Ừ, tôi ngồi nghỉ một lát."
Tần Thuật Dương cầm quần áo đi vào nhà tắm.
Lúc này, điện thoại của Lăng Kỳ Ý reo lên.
Cậu nhận điện, hô một tiếng: "Alo, mẹ ạ."
Cách điện thoại di động, Lăng Kỳ Ý cũng có thể cảm nhận được niềm vui của mẹ Lăng: "Ai ui, con trai à! Mẹ nói con nghe! Nơi này phong cảnh rất đẹp! Mẹ với bố đều thấy quả thực không lãng phí tiền bạc mà!"
Lăng Kỳ Ý cười cười: "Vậy bố mẹ cố gắng đi thật nhiều lên, chơi được nhiều nơi càng tốt."
"Bố mẹ còn chụp rất nhiều ảnh đấy! Đợi đến khi về nhà sẽ gửi cho con xem!"
"Dạ."
"Tút tút tút..."
Lăng Kỳ Ý ngẩn người, sau đó nhìn màn hình di động, phát hiện điện thoại đã bị cúp.
Mất một khoảng thời gian dài cậu mới phản ứng lại —— cho nên mẹ cậu cố ý gọi điện cũng chỉ để khoe mẹ được đi chơi vui đến thế nào thôi hả?
Lăng Kỳ Ý hoang mang nghiêng nghiêng đầu.
Hôm nay là ngày đầu cậu nhập học đó? Ít nhất ít nhất, mẹ cũng nên hỏi cậu hôm nay trải qua như thế nào chứ?
Chẳng lẽ cậu thực sự được nhặt từ bãi rác về?
18.
Tần Thuật Dương tắm xong đi ra, phát hiện Lăng Kỳ Ý đang nghiên cứu thời khoá biểu anh gửi cho cậu.
Cậu quay người nhìn anh, tự nhiên hỏi: "Tần Thuật Dương, cậu định chọn lớp nào đấy?"
"Chưa nghĩ ra."
"Ồ..." Lăng Kỳ Ý đáp một tiếng, "Tôi lựa ra một số lớp, không biết có dẫm phải "mìn" không nữa."
"Cứ chọn bừa đi." Tần Thuật Dương đưa lưng về phía cậu, ngồi xuống trước bàn đọc sách của mình, "Dù sao cũng không phải tôi dẫm phải "mìn"."
Lăng Kỳ Ý: "..."
Cậu quay đầu, yên lặng nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, thầm nghĩ không biết người này bị làm sao? Lúc thì đối tốt với cậu, lúc thì kháy cậu, anh ta không phải coi cậu là quả hồng nhuyễn đấy chứ?!
Được rồi, Lăng Kỳ Ý không thể không thừa nhận, cậu đúng là một quả hồng nhuyễn tuỳ người nhào nặn.
=)))))
Lăng Kỳ Ý ngồi tại chỗ suy nghĩ lung tung một chốc, sau đó đứng dậy đi tắm rửa.
Lúc bước ra, đèn ký túc đã tắt hết, chỉ có đèn học trên bàn Tần Thuật Dương còn mở.
"Lúc đi ngủ, cậu nhớ tắt đèn rồi hẵng lên giường."
"Được."
Lăng Kỳ Ý tắt laptop, sau đó đi tới tắt đèn bàn.
Trong phòng liền rơi vào một mảnh tối đen, Lăng Kỳ Ý bật đèn pin trên điện thoại di động, cẩn thận từng li từng tí leo cầu thang giường.
Do thiết kế trên giường dưới bàn nên cầu thang có bốn bậc.
Lăng Kỳ Ý leo đến bậc thứ ba, không cẩn thận dẫm hụt, sau đó "uỵch" một tiếng.
Tần Thuật Dương bật dậy.
Anh thò đầu ra, nhìn xuống dưới, trong màn đêm Lăng Kỳ Ý ngã chỏng vó lên trời đang nằm trên mặt đất.
"Không...!Không có chuyện gì..." Người nằm trên đất nhe răng trợn mắt, mở miệng nói: "Chỉ...!Chỉ ngã một cái thôi..."
Trong phòng quá tối, chỉ có tia sáng yếu ớt phát ra từ đèn pin điện thoại trên tay Lăng Kỳ Ý.
Từ góc độ này nhìn lên đi căn bản không thấy rõ biểu tình trên mặt Tần Thuật Dương, chỉ có thể nghe thấy âm thanh lạnh nhạt của anh.
"Lần đầu tiên tôi thấy có người ngu ngốc như vậy đấy."
19.
Lăng Kỳ Ý lại bị Tần Thuật Dương "cay nghiệt", cậu xoa xoa cái mông đau, khập khiễng trèo lên giường.
Ngày mai là ngày đầu tập huấn của sinh viên năm nhất, cố vấn thông báo thời gian và địa điểm tập trung vào trong nhóm chat, còn tốt bụng nhắc nhở sinh viên của mình huấn luyện viên đợt này rất nghiêm khắc, nhắc nhở bọn họ nhớ chú ý chuẩn bị thật tốt.
Lăng Kỳ Ý không biết chơi game, thể chất cũng không quá tốt, biểu hiện chính là mới hai ba ngày đầu cậu đã chớm cảm mạo.
Cũng không phải là cậu không chịu được khổ, chỉ là mỗi lần làm xong công tác chuẩn bị "ăn khổ" thì thân thể lại biểu tình phản đối.
Từ lúc lên tiểu học đến giờ, thành tích thể dục của cậu chỉ miễn cưỡng đạt yêu cầu.
Ba Lăng chỉ tiếc mài sắt không thành thép, tiến hành huấn luyện ma quỷ cho Lăng Kỳ Ý, cho cậu đi xông hơi vào những ngày nắng nóng, đi bơi vào những ngày đông lạnh giá.
Đương nhiên kết quả là Lăng Kỳ Ý bị bệnh, mất một thời gian dài mới khỏi, hại ba Lăng bị mẹ Lăng cầm chổi theo đánh.
Mục tiêu mà Lăng Kỳ Ý đặt ra trong đợt tập huấn này là có thể kiên trì huấn luyện liên tục trong bảy ngày, vì vậy, cậu liều mạng luyện tập, nước tới chân mới nhảy.
Ngày hôm sau, chuông báo rồi giường lúc 5h vang lên khắp kí túc.
Ngày đầu ở trường ít nhiều cũng không quen, lạ giấc nên Lăng Kỳ Ý rất nhanh đã tỉnh dậy.
Cậu trợn to mắt khoảng một lúc lâu, đến khi giường đối diện có động tĩnh mới mơ mơ màng màng ngồi dậy.
Chậm rì rì bò xuống giường, Tần Thuật Dương đã nhanh chân đi rửa mặt trước, cậu đành ngồi xuống bàn học ngẩn người.
Mười phút sau, Tần Thuật Dương từ phòng tắm bước ra.
Tần Thuật Dương nhìn mái tóc rối như tơ vò của Lăng Kỳ Ý, nhắc nhở một câu: "Muộn rồi đấy."
"Ồ..."
Lăng Kỳ Ý hai mắt vô thần, chống tay xuống bàn học đứng dậy, lúc đi qua chỗ Tần Thuật Dương đứng còn vô ý đụng vào người anh.
Rõ ràng là Lăng Kỳ Ý tự mình đâm vào mà Tần Thuật Dương vẫn vững vàng đứng yên tại chỗ, ngược lại cậu còn mất đà lùi về sau vài bước.
Tần Thuật Dương nhanh tay nhanh mắt đỡ cậu, Lăng Kỳ Ý thuận thế tiến lại gần.
Cậu dựa vào trên người anh, mất công tốn sức mà trợn tròn mắt: "Bây giờ là mấy giờ rồi..."
"Giúp tôi báo với thầy giáo một câu." Lăng Kỳ Ý dường như vẫn còn đang trong mộng, trong mộng là cuộc sống cao trung khô khan ngày trước, mà đây chính là câu cậu hay dùng để lấp liếm nguyên nhân đến muộn của mình ——
"Mấy con cún nhà tôi hôm nay cứ đòi ngủ thêm, tôi quát bọn nó mà không được, đành phải ngủ thêm với tụi nó một xíu."
Tần Thuật Dương thấy buồn cười: "Thầy giáo cậu sẽ tin lí do này à?"
"Tin." Lăng Kỳ Ý cười hai tiếng ngờ nghệch, "Thành tích của tôi rất tốt, nói gì thầy cô cũng tin hết trơn."
"Cậu thông minh quá ha."
"Đương nhiên rồi..." Lăng Kỳ Ý quả thật vẫn đắm chìm trong giấc mơ, cậu bĩu bĩu môi, có chút ghét bỏ mà nói, "Nào giống cậu? Ngày nào cũng chỉ biết trưng cái mặt cool ngầu lạnh lùng này nọ, cậu nghĩ cậu đẹp trai lắm à? Hừ, không biết chừng mọi người còn đang cười sau lưng cậu đấy!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook