Trẫm Mang Thai Con Của Phản Tướng Kiếp Trước
-
Chương 4
Một đám người vây quanh Vân đài, ngoại trừ Đại hoàng tử Lý Nguyên Càn bị nhiễm phong hàn, đang nghỉ ngơi ở Dung Hoa Cung, các hoàng tử khác đều có mặt.
Bên phải vân đài có sắp xếp một hàng ghế.
Lúc này Phượng Minh công chúa Lý Tự - con gái duy nhất của Tư Mã hoàng hậu cũng ngồi ở đây, nàng trốn trong lòng của ma ma, vừa sợ vừa tò mò nhìn lồng sắt trên đài.
Một thân hình thiếu niên dính máu thịt be bét đang quỳ trong lồng, đối diện nó là một con chó ngao to lớn, bộ lông đen bóng đang ngửa đầu gào rú, tiếng rú của nó khiến chim chóc trên cành hoảng sợ, hốt hoảng bay tứ tán.
Tuy biết rõ sắp sửa nhìn thấy cái gì, nhưng Lý Nguyên Mẫn vẫn giống như kiếp trước, sợ đến mặt mày trắng bệch.
Y đương nhiên là nhận ra thiếu niên kia, cũng nhận ra hung thú trong lồng —— nó là sủng vật của Tứ hoàng tử Lý Nguyên Húc, tên là "Khiếu Thiên".
Kiếp trước, không ít lần y bị Lý Nguyên Húc xua chó ra hù dọa.
Khiếu Thiên vốn là loài hoang dã độc ác, bình thường đều được cho ăn thịt sống để giữ lại hung tính, thậm chí còn có lời đồn rằng ở Chung Túy cung, nếu có cung nhân nào làm trái ý Vương Quý phi cũng sẽ bị ném vào lồng cho nó ăn sống.
Một con thú hoang khát máu như thế, đương nhiên không phải chỉ để đây cho người ta ngắm.
Hình ảnh trong lồng tre vô cùng ghê rợn, đứa trẻ kia trở tay níu lấy khung sắt, cảnh giác mà nhìn chằm chằm phía trước, cả người nó bị giội máu trâu, đùi bị cào ra vài vết thương rất sâu, da thịt chỗ ấy nát bét.
Cảnh tượng huyết tinh này kích thích hung tính của Khiếu Thiên, nước dãi từ miệng nó chảy xuống, cổ họng nó vang lên âm thanh cắn nuốt ừng ực, nó đứng im một lúc rồi đột ngột nhào lên.
Trái tim Lý Nguyên Mẫn run rẩy, y quay đầu đi chỗ khác, không đành lòng nhìn.
Mắt thấy Khiếu Thiên sắp xé nát đứa nô lệ kia, ánh mắt của mọi người tràn đầy hưng phấn.
Không ngờ rằng, đứa tiện nô kia kia vừa kịp lăn một vòng, bật người lên, lập tức ngồi lên lưng Khiếu Thiên.
Khiếu Thiên khó chịu mà xoay người, còn nô lệ dùng cả mười ngón tay cố gắng bấm sâu vào phần cổ nó.
Khiếu Thiên lại càng điên cuồng, chuyển động loạn cả lên.
Lý Nguyên Húc hào hứng quát lên: "Nghiệt súc! Cắn chết nó!"
Hắn vung roi đánh vào lồng sắt, phát ra một tiếng động rầm rầm.
Khiếu Thiên bị chọc mù mắt, nó liên tục va người vào thành lồng.
Vết thương trên người nô lệ bị lan can sắt đụng đến, bọt máu phun tứ tung, nó bị đau, buông tay rơi xuống đất.
Mọi người nín thở, hưng phấn chờ đợi Khiếu Thiên biểu diễn đòn trí mạng cuối cùng.
Song, bất ngờ thay, nô lệ kia bỗng nhanh nhẹn bật người, lần nữa ôm lấy cổ Khiếu Thiên, hai chân vòng lấy bụng con vật, há miệng cắn chặt cổ nó.
Trong nháy mắt, máu phun tung tóe.
Chó ngao điên cuồng chạy loạn, gào rú, cố gắng ném người trên lưng xuống, nô lệ nổi gân xanh, bỗng dưng răng nanh lóe lên, hàm răng sinh lực, cắn xé giằng co một lúc, cuối cùng xé rách động mạch trên cổ Khiếu Thiên, máu đỏ tươi phun ra từ vết thương ào ạt như suối.
Con chó ngao tru lên, cả người lung lay, cuối cùng ngã oành trên mặt đất, tứ chi co giật.
Cả đài tĩnh lặng hoàn toàn, nô lệ kia cả người đầy máu chầm chậm đứng lên.
Lý Nguyên Mẫn đứng trong góc, trên lưng y đẫm mồ hôi.
Không ai có thể tin được, một đứa nô lệ mới mười tuổi lại có thể dùng tay không giết chết thú hoang của Lý Nguyên Húc.
Nhưng Lý Nguyên Húc không tức giận chút nào, ngược lại, trong mắt hắn càng thêm hưng phấn,
"Quả đúng là thứ quái vật lai giữa người và thú, khà khà, ta đúng là tìm được bảo bối!"
Một âm thanh mềm mại, ngây ngô vang lên: "Hoàng huynh, lai giữa người và thú nghĩa là sao?"
Người đang nói chuyện là Phượng Minh công chúa Lý Tự, nàng đã hơn mười tuổi, thừa hưởng gương mặt trái xoan trắng nõn từ Tư Mã hoàng hậu, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đã trổ mã rực rỡ yêu kiều.
Minh Đức đế vô cùng yêu thích nàng, cho nên dù thân phận là công chúa, nhưng có thể vào học ở Thái Học Viện.
Lý Nguyên Húc vừa định giải thích, lại nghe Lý Nguyên Lãng hắng giọng một tiếng, hắn cũng nhận ra không tiện, mới cười xòa, "Lục muội còn nhỏ, không nên nghe những chuyện dơ bẩn như thế, lúc nãy bị dọa sợ hả?"
Lý Tự đương nhiên nhận ra Lý Nguyên Húc không muốn nói, hàng mi thanh tú của nàng nhíu lại, "Tứ ca chớ có ngắt lời, có gì ta không nên nghe chứ, nếu tứ ca không chịu nói, ta lập tức đi gặp phụ hoàng, nói tứ ca bắt nạt ta."
Lý Nguyên Húc cười to, kêu lên oan uổng,
"Hoàng muội của ta, tứ ca làm sao dám bắt nạt em."
Hắn chọc chọc sóng mũi xinh đẹp của Lý Tự, lựa lời kể cho nàng,
"Cha của nô lệ này chính là vị tướng năm đó làm mất mười sáu châu Nam Đài, tên là Nghê Diễm.
Nghe nói khi Nghê Diễm còn trẻ, có lần đi lạc vào rừng sâu, được một con hổ mẹ cứu, sau này còn không biết xấu hổ mà ăn ở với con hổ đó, thai nghén một đứa con trai, là đứa tiện nô này.
Chà chà, gã Nghê Diễm này xuất thân hàn vi, nếu không phải có chút bản lĩnh cầm quân thì phụ hoàng sao có thể giao đại doanh Giang Bắc cho gã.
Đáng tiếc, phụ hoàng anh minh như vậy nhưng cũng có lúc nhìn nhầm người, tiện dân chính là tiện dân, sao có thể bì được quý tộc cao quý.
Gã còn tằng tịu với súc sinh rồi sinh ra tiểu súc sinh, còn hung dữ hơn cả Khiếu Thiên nữa."
"Người và thú..."
Lý Tự trợn tròn mắt, tỏ ra không thể tin nổi; nàng cau mày nhìn lại, thấy nô lệ kia tập tễnh nằm nhoài trên thân thể co giật của Khiếu Thiên, há miệng hút nuốt máu tươi đang chảy trên cổ nó.
Ban đầu nàng còn mang lòng thông cảm, nhưng giờ nghe nói đến thân thế đứa trẻ kia, rồi thấy nó hành động như súc sinh mà uống máu con thú khác, lúc này chỉ còn lại chán ghét.
"A, tứ ca, mau sai người đuổi nô lệ ăn thịt sống này đi đi, thật là quái dị."
Lý Nguyên Húc đứng lên, vừa thích thú nhìn vết máu trong lồng, vừa xoa đầu Phượng Minh công chúa,
"Lục muội không biết thôi, nô lệ này đã không ăn uống gì hai ngày nay, bây giờ có ném phân cho nó, nó cũng sẽ ăn ngon lành."
Hắn tiện tay cầm ít điểm tâm ném vào lồng tre.
"Tiện nô này tên gì?"
Hầu dịch ở Dịch U Đình hùa theo, nói: "Chủ nhân, nó tên là Nghê Liệt, theo thông lệ của Dịch U Đình, phải đổi họ, Nghê ý chỉ hung thú, Liệt trong liệt hỏa."
"Được lắm, Nghê Liệt."
Lý Nguyên Húc ngồi xuống nhìn thiếu niên trong lồng.
"Chó ngao của ta chết rồi, giờ ngươi thế chỗ nó đi."
"Chuyện này..." Hầu dịch cười theo, "Điện hạ, cung nhân của Dịch U Đình được lệnh không được ở lại trong cung, huống chi, nô lệ này do mẫu thú sinh ra, tính tình hung ác tàn nhẫn, chỉ sợ đụng phải quý nhân."
Lý Nguyên Húc sao có thể không nghe ra ý thoái thác trong lời gã, nhưng hắn còn chưa kịp nổi khùng lên thì Lý Nguyên Lãng vốn đang kính cẩn đứng bên cạnh bỗng mở miệng quát:
"Tứ điện hạ nói gì thì là đó, người của Dịch U Đình giết chết chó ngao của chúng ta, thế thì sao, chẳng lẽ không nên bồi thường? Hơn nữa, cậu ruột của Tứ điện hạ là Đô đốc Tuần phòng doanh bảo vệ cung cấm, cho dù tra ra thì cũng đâu có tai vạ gì đến ngươi?"
Hầu dịch đang muốn nói thêm vài câu, lại bắt gặp ánh mắt hung tàn của Lý Nguyên Lãng, gã đành nghẹn lại, đoạn nói:
"Được Tứ điện hạ xem trọng...!xem như nô lệ này có phúc."
Lý Nguyên Húc hài lòng cười một tiếng, thích thú vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Đằng sau hắn, nhân lúc không ai để ý, Lý Nguyên Lãng cũng nở nụ cười lạnh lùng.
***
Đêm hôm ấy, Lý Nguyên Mẫn lại bắt đầu mơ thấy ác mộng.
Trong mộng, y trở lại ngày mưa năm ấy.
Một đứa trẻ nắm chặt vạt áo của y,
"Cung nữ tỷ tỷ...!Người đừng quên A Liệt..."
Bộ đồ cung nữ trên người Lý Nguyên Mẫn đã ướt đẫm, y vuốt ve gương mặt dính đầy nước mưa của đứa trẻ, nhẹ nhàng an ủi:
"Được, A Liệt, ta sẽ không quên em, em uống thuốc này, rồi ba ngày sau, em sẽ được tự do...!Ta không che chở em được nữa, em sống một mình ngoài kia...!Phải biết tự chăm sóc cho mình."
Trong giấc mơ ấy, mưa như trút nước, tiếng sấm vang trời, kinh thiên động địa.
Lý Nguyên Mẫn đột nhiên ngồi bật dậy, thở hổn hển.
Gió đêm làm mở khung cửa sổ thêu bươm bướm, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào, tạo thành một vầng bàng bạc rơi trên đất, Lý Nguyên Mẫn lẳng lặng nhìn xuống mặt đất, nhẹ nhàng cuộn tròn chân, y ôm lấy đầu gối, đầu cúi thật thấp.
Gió thổi khiến y cảm giác trên cổ mát lạnh.
Mấy ngày sau đó, Lý Nguyên Mẫn vẫn đến Thái Học Viện như thường.
Mọi thứ dường như trở lại như ban đầu, y vẫn là một sự tồn tại thấp kém nơi đây, chỉ là, không giống như kiếp trước, y không nghĩ trăm phương ngàn kế cứu vớt đứa bé kia nữa, tối đến cũng không cải trang rồi mang đồ ăn thức uống, thuốc trị thương cho nó, rồi kể cho nó nghe những câu chuyện trong sách.
Trong lòng y đã không còn kinh hoảng lẫn thương hại, chỉ còn sự hoang vu.
Nhưng có đôi khi, y lại bất giác nhớ đến chuyện cũ.
Đứa trẻ kia, thật sự đã nỗ lực rất nhiều.
Nguyên tưởng rằng, từ đó hai người sẽ không còn được gặp lại, y sống vật vờ trong cung như một con rối, hắn giãy giụa chìm nổi, tìm kiếm một đường sinh cơ nơi thế gian, không ngờ rằng hai người họ còn có cơ hội gặp lại nhau.
Khi ấy là năm Ngân Châu đại thắng, là chủ soái, hắn được vào kinh gặp vua để thụ phong.
Lý Nguyên Mẫn đội mũ miện hoàng đế dày nặng, ánh mắt y xuyên qua tầng tầng rèm che, nhìn thấy đứa trẻ y đã từng cứu vớt.
Hắn đã trưởng thành, cao lớn lực lưỡng, thậm chí còn tài hoa tuấn tú hơn bất kỳ võ tướng nào trong Đại điện.
Lý Nguyên Mẫn vô cùng vui mừng, y muốn vời hắn ở lại để cùng trò chuyện, có lẽ hắn còn nhớ dáng vẻ của y, hoặc có lẽ không còn nhớ được, nhưng y chỉ muốn hỏi thăm một chút, hắn có còn nhớ vị "tỷ tỷ" năm xưa? Có lẽ khi hỏi, y sẽ đỏ mặt, hoặc có thể cả hai sẽ nhìn nhau rồi cùng bật cười, chuyện cũ bị gió thổi tan.
Nhưng y không có cách nào, y thậm chí còn không có quyền triệu kiến hắn —— Tư Mã gia đã khống chế hết thảy mọi thứ y có.
Nhưng lần thụ phong năm ấy, người nhận tước vị cũng không phải chủ soái Nghê Liệt kiêu dũng, quân công hiển hách, mà là một thân tín của Tư Mã Dục, Đốc quân Lỗ Túc.
"Một gã nô lệ ở Dịch U Đình, sao xứng đáng với tước vị? Bệ hạ không cần quan tâm những sự vụ đó."
Hai người họ, một người là Hoàng đế, một người là chủ tướng một phương, nhưng vĩnh viễn chỉ là hạt bụi nhỏ nhoi giữa trung tâm quyền lực.
Lý Nguyên Mẫn nhìn bóng hình cao lớn mà cô đơn trong điện, y đã che chở đứa bé này nhiều năm, y hiểu được nỗi cô đơn ấy, hiểu đến nỗi chính trái tim y cũng bắt đầu đau đớn, trong lòng y có một ý nghĩ, chờ đến lúc hạ triều, y sẽ đi cầu xin Trấn Bắc Hầu ban thưởng cho đứa bé kia, cho dù đó chỉ là một danh hiệu hữu danh vô thực cũng tốt.
Thế nhưng, sau này, y biết hắn, nhưng hắn lại không hề biết y là ai.
"Tứ đệ, tên nô lệ trong điện của ngươi đã thuần hóa xong chưa?"
Lời nói của Đại hoàng tử khiến Lý Nguyên Mẫn bừng tỉnh, y nghe thấy Lý Nguyên Húc khẽ cười đáp lại,
"Dĩ nhiên, mà kể ra, thằng nô lệ ấy cũng khá là cứng cựa, toàn bộ người hầu trong cung của ta, không một ai làm gì được nó.
May là Nhị ca nghĩ ra một cách, cuối cùng nó mới nghe lời."
"Tứ đệ đã nhờ vả, đương nhiên ta phải cố hết sức rồi."
Lý Nguyên Lãng đứng đằng sau nghe thế mới cười nói: "Đứa tiện nô này còn khó thuần phục hơn Khiếu Thiên trước đây nữa.
Ta tốn đến nửa tháng, nó vẫn hung dữ khó thuần.
May nhờ ta có cho người đi tra xét một chút, hoá ra nó còn có một đứa em gái đang sống ở Giáo Phường Tư.
Ta cho người chặt một ngón tay út của con bé rồi ném cho nó.
Lúc đó đôi mắt nó đỏ lên như máu, rồi mới ngoan ngoãn đi vào khuôn phép."
Dứt lời, gã làm như cảm thấy hứng thú mà hỏi, "Nhân lúc học sĩ không có mặt, hay là Tứ đệ mang nô lệ kia đến cho đại ca xem một chút? Lần trước đại ca còn chưa được thấy nó xé xác Khiếu Thiên đâu."
"Ồ?" Lý Nguyên Càn có nghe qua chuyện này, liền cảm thấy tò mò, "Ta cũng muốn xem nô lệ này hung mạnh như thế nào."
Mỗi lần đối mặt Lý Nguyên Càn, Lý Nguyên Húc hiếm khi được đắc thế, hắn vui trong bụng, ra vẻ kiêu ngạo mà khoe rằng, "Không phải ta mạnh miệng, tiện nô này hoang dã hung ác, kể cả người đọc rộng hiểu nhiều như hoàng huynh có khi cũng chưa gặp bao giờ đâu."
Dứt lời, hắn lại hướng về phía người hầu bên cạnh, liếc mắt ra hiệu, "Đi đi, mang người tới đây!"
Người hầu nhận lệnh rời đi.
Lý Nguyên Lãng tinh mắt, vươn tay kéo Lý Nguyên Mẫn vốn đang muốn rời chỗ, "Ngươi làm sao đấy? Thế nào, không muốn nhìn thú cưng của Tứ điện hạ?"
Lý Nguyên Mẫn rũ mắt, "...!Hôm nay ta không khỏe, không tiện ngồi thêm."
Lý Nguyên Húc lập tức không vui, hắn khó khăn lắm mới thuần hóa được tiện nô này, đương nhiên muốn khoe khoang một phen, không ngờ lại có kẻ làm mất hứng như thế, nhưng đại hoàng huynh còn đứng đây, nên dù hắn có bực bội thế nào cũng không tiện thể hiện ra.
Hắn nhìn Lý Nguyên Mẫn một lúc, rồi cười khẩy:
"Đúng là đứa không biết điều, mau cút đi, mất công bản điện hạ thấy ngươi lại mất hứng."
Lý Nguyên Mẫn lặng lẽ vái chào, thản nhiên như thể đã quen với những nhục mạ này, rồi im lặng rời đi..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook