Sở Chiêu Du phù yêu đứng lên, chân đá phải một cục sắt.

Giống lệnh bài thế?

Sở Chiêu Du nhặt lên nửa khối lệnh bài giống bánh trung thu, hai má ửng đỏ. Vật này trên người Tiểu Hắc mấy ngày không rơi, trừ lúc cởi y phục tối qua… Khụ khụ.

Y tiện tay ôm vào trong lòng, chờ Tiểu Hắc tỉnh rồi trả lại hắn.

Tiểu Hắc chữa bệnh kết thúc, Sở Chiêu Du mới phát hiện mình đói bụng dính vào lưng, không kịp đợi Tiểu Hắc tỉnh đưa y đi săn thú, y suy nhược đỡ tường xuất môn, muốn xem xung quanh có hoa quả dại gì lót dạ không.

Nhà tranh dù nát, có thể ngăn gió.

Sở Chiêu Du dịch tới cửa, bị gió vừa thổi, y phục trên người trôi nổi bồng bềnh, có chút lạnh.

Nhìn nữ trang vàng nhạt, lòng Sở Chiêu Du buồn bực, y không muốn bị Tiểu Hắc xem là nữ nhân. Bị áp chế giằng co một buổi tối, cần tìm gấp nam trang.

Tiểu Hắc tỉnh, y cũng không thể để người ta nghĩ rằng y có sở thích đặc biệt được.

Sở Chiêu Du không nói hai lời, đổi nam trang, sau đó cuộn cuộn nữ trang, làm gối cho Tiểu Hắc. Sửa lại y phục của Tiểu Hắc, xử lí một số vết tích khả nghi.

Thần y nói, Tiểu Hắc có thể sẽ vì đau đầu phát tác quá mức mà quên một số chuyện, sẽ không quên toàn bộ, hi vọng Tiểu Hắc tỉnh lại sẽ quên đoạn này.

Y sờ mặt, hai ngày không rửa, do dự có cần vệ sinh sạch sẽ trước khi Tiểu Hắc tỉnh lại không.

Không, không rửa… Dựa vào đâu y phải rửa mặt để gặp Tiểu Hắc.

Sở Chiêu Du mới vừa ra ngoài, đột nhiên nhớ ra cái gì, mang theo cái bát vỡ trên mặt đất.

Trẫm lớn lên đẹp vậy, nhất định biết xin cơm.

Đương nhiên, trước khi chết đói, Sở Chiêu Du cũng không hạ thể diện xin cơm, chỉ là mang theo để phòng ngừa.

Sở Chiêu Du híp mắt quét một vòng, phát hiện một gốc hồng ven đường ở chân núi, quả hồng như đèn lồng treo đầy chạc cây, khiến người thèm thuồng.

Chắc chắn không phải cây mọc hoang.

Sở Chiêu Du nghĩ như vậy, vẫn nhấc chân đi tới.

Ta chỉ nhìn, không động thủ.

Sở Chiêu Du ngửa đầu đứng dưới tàng cây, không lâu sau mệt đổi thành ngồi trên mặt đất, tha thiết mong chờ nhìn, quả hồng đỏ au như có thể phát sáng, khiến người khác ánh mắt lấp lánh.

Sao hồng không rụng?

Sao nó không rớt trúng ta!

Y đứng dưới tàng cây một phút, quả hồng bất động, cũng không thấy chủ nhân tới.

Định luật vạn vật hấp dẫn ơi, Newton ơi, như này là không được á nha.

Sở Chiêu Du không nhặt được hồng, thẹn quá thành giận kết luận, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng vang kì quái.

“Có thấy người trên bức họa này không?”

“Không có.”

“Nhìn rõ, không chắc là nam tử, cũng có thể là nữ tử. Cung cấp manh mối, thưởng năm trăm lạng bạc.”

“Năm trăm lạng… Ta, ta nhìn lại đã.”

Sở Chiêu Du và Tiểu Hắc ở lại nơi này một ngày, rốt cuộc Hộ Long Vệ cũng cầm chân dung đuổi theo.

Đầu óc Sở Chiêu Du căng thẳng, sau lưng sợ hãi.

Tên đã rời cung thì không thể rút lại, nếu y đã chạy, râu hổ của Nhiếp chính vương không dễ vuốt, trở lại sẽ thảm hại hơn, còn không bằng cùng Tiểu Hắc tiếu ngạo giang hồ.

Sở Chiêu Du ngừng hô hấp nhìn xung quanh, phía sau cây hồng có một chiếc xe bò, trên xe có mấy cái thùng lớn, mặt trên ngổn ngang che kín rơm rạ.

Y lén lút bò lên xe, chui vào, nheo mắt nhìn tình huống bên ngoài qua khe hở rơm rạ.

Hộ Long Vệ huấn luyện nghiêm chỉnh, quang minh lỗi lạc, chỉ là theo lệ dò hỏi, cũng không nhân cơ hội khó dễ bách tính.

Sở Chiêu Du thở phào nhẹ nhõm, vậy Tiểu Hắc hẳn là an toàn.

“Đùng.” Xe lừa đột nhiên tiến lên lên, Sở Chiêu Du thình lình va vào thùng gỗ, đúng chỗ vết thương, đau đến nhe răng trợn mắt mà không dám lộ ra.

Thùng gỗ tràn ngập mùi rượu, hẳn là chuyên chở rượu, rơm rạ là để giảm xóc.

Xe lừa phi nhanh như điên, mùi rượu quanh quẩn chóp mũi, Sở Chiêu Du vừa chóng mặt vừa đau, y chưa từng uống rượu, xem phản ứng, thân thể này tửu lượng kém. Tối hôm qua gần như không ngủ, Sở Chiêu Du cảm thấy mình sắp say rồi.

Không được, y phải trở về tìm Tiểu Hắc… Sở Chiêu Du bấm bắp đùi mình, vừa trúng nơi bị bầm, nháy mắt tỉnh táo.

Y hơi ngồi thẳng lên, lộ ra một cặp mắt sáng từ khe rơm rạ, quan sát bốn phía, tìm cơ hội xuống xe. Phía trước một lão đầu mặc áo khoác xám đen ngồi, trong miệng lẩm bẩm: “Năm trăm lạng, năm trăm lạng là số lớn bao nhiêu! Nếu ai nhìn thấy người kia, thật đúng là vàng trên trời rơi xuống!”

“…”

Năm trăm lạng đang ở trên xe.

Nào, đừng để ông lão này biết được.

Sở Chiêu Du dựa vào vách thùng, một tay ôm bụng đau đớn, đói bụng cả người vô lực, muốn nhảy xuống xe mà lão đầu không phát hiện, không làm nổi, vách thùng lại cao, y chui ra cũng khó.

Vừa mệt vừa buồn ngủ vừa đói bụng, Sở Chiêu Du nửa mê nửa ngủ nhắm mắt lại.

Xe lừa càng đi càng xa, mất hút trên đường. Khuất sau trong rừng cây, Hộ Long Vệ cuối cùng cũng phát hiện căn nhà hỏng đó.

“Trong phòng có người!”

“Vâng, là Vương gia!”

“Mau thông báo Tiền thống lĩnh, tìm được Vương gia rồi!”

“Vương gia hôn mê, tìm chiếc xe ngựa đến! Phong tỏa nơi này, thông báo thái y đợi mệnh, chúng ta lập tức hồi phủ.”

Hộ Long Vệ mừng rỡ vạn phần, còn xúc động hơn tìm được bệ hạ! Lần trước bọn họ không cẩn thận để bệ hạ chạy mất, gây ra đại họa, mấy ngày nay không có mặt mũi hồi kinh, không ngơi không nghỉ tìm hai ngày, tuy không tìm được bệ hạ, lại tìm được Nhiếp chính vương!

Đội trưởng phân đội hai Hộ Long Vệ bình tĩnh, an bài công việc đâu ra đấy.

Trước hết không thể để lộ việc Nhiếp chính vương hôn mê, tránh đánh rắn động cỏ, lặng lẽ đưa về Nhiếp chính vương phủ trước rồi nói; thứ yếu, Nhiếp chính vương tự dưng ở trong căn phòng hỏng cách kinh thành quá xa, tạm thời phong tỏa hiện trường, chờ Nhiếp chính vương tỉnh rồi xử lý.

Hộ Long Vệ nhanh chóng tìm một chiếc xe ngựa, dìu Nhiếp chính vương vào, rời khỏi đây, toàn bộ hành trình không tới một nén nhang. Bọn họ nhất định phải trở về trước ngày lâm triều, lộ trình gấp gáp, cấp bách.



Lúc Sở Chiêu Du đói bụng tỉnh, xe ngựa đã ngừng, tựa như dừng ở một cửa thôn nào đó, không thấy phu xe đâu.

Y nhìn sắc trời, có chút tuyệt vọng.

Tiểu Hắc tỉnh chưa, có tìm y không, đây là đâu, đi hơn nửa ngày, y còn có thể tìm được Tiểu Hắc sao?

Còn một bao thuốc chưa uống, y nhất định phải tìm được Tiểu Hắc.

Ngón tay tái nhợt dùng sức đẩy nắp thùng, gân xanh trồi lên, Sở Chiêu Du mất công tốn sức đứng lên, mắt lại tối sầm, không đứng vững cùng thùng rượu lăn xuống xe.

Nơi này là một chỗ dốc thoải, Sở Chiêu Du lăn vài vòng, té ra khỏi thùng rượu. Người thùng chia lìa, thùng rượu lăn xuống, Sở Chiêu Du bò lên, mặt mày xám xịt trở lại xe lừa, y chật vật như vậy, không giống trên bức họa.

Y nhất định phải hỏi lão đầu xe lừa này đi từ đâu, nếu không y mù đường không tìm được Tiểu Hắc.

Sở Chiêu Du còn chưa lại gần, đã bị con lừa tức giận đá một cước.

Sở Chiêu Du vội vã lùi về sau, lảo đảo ngã xuống đất, chợt thấy không khí chung quanh vắng lặng, y mở mắt, nhìn thấy địa phương bằng phẳng trước mắt, một đôi ủng màu đen.

Đội ngũ tìm người đang cầm chân dung nghe thấy động tĩnh, ánh mắt đồng loạt nhìn sang, con ngươi khuếch đại: “Bệ … “

“Suỵt.”

Bạch y nhân dẫn đầu bảo thủ hạ chớ có lên tiếng, hắn yên lặng mà vòng tới chỗ Sở Chiêu Du không thấy, ánh mắt tối sầm, một tay sau lưng mò một cái roi.

Cái roi như kim xà lè lưỡi quấn lấy đuôi lừa, bạch y nhân vặn cổ tay, con lừa bị đau chấn kinh, chân trước dương hai lần, kéo xe đạp thùng rượu.

Mục tiêu chính là … Sở Chiêu Du.

Những người còn lại dồn dập cúi đầu, mắt nhìn thẳng.

Thái hậu khẩu dụ, bệ hạ từ nhỏ không chịu khổ, bị thương không thể tránh khỏi, xem như giáo huấn, sau đó đàng hoàng ngồi ở long ỷ, không đi đâu cả.

Bạch y nhân thu roi, thần sắc lãnh đạm nhìn bánh xe sắp ép qua chân Sở Chiêu Du.

Lần này tốt nhất có thể làm hai chân Sở Chiêu Du hoại tử, nếu như bất thành, người ở đây không chút nghi ngờ, bạch y nhân sẽ tiếp tục lần thứ hai.

Trước mắt Sở Chiêu Du không còn gì, đôi ủng đen biến mất, phảng phất chỉ là ảo giác, sau lưng truyền đến tiếng thùng gỗ va chạm, y suy đoán là xe lừa mất khống chế.

Mỗi một tế bào đều đang kêu gào né tránh! Né tránh! Sở Chiêu Du đầu váng mắt hoa, cổ tay chống ba lần đều trượt.

Đúng lúc, một đội nhân mã ngực thêu phi ưng vàng bỗng nhiên vọt tới, đội trưởng trường kiếm chỉ tay, nhảy từ lưng ngựa lên xe lừa, hai tay khống chế đầu xe, mạnh mẽ thay đổi phương hướng cách Sở Chiêu Du chỉ một bước.

Chính là phân đội thứ bảy của Hộ Long Vệ, phụ trách tra Liên Hoa thôn.

Bạch y nhân thấy tình thế không đúng, lập tức thu hồi biểu tình lạnh lùng, làm bộ thân thiết tiến lên giúp đè con lừa ấm ức lại.

“Giang thị vệ, trùng hợp vậy, xem ra ngươi ta phải chia đều công lao này rồi.”

Đội trưởng phân đội bảy Hộ Long Vệ xì khóe miệng: “Ngụy đại nhân.”

Hai người trăm miệng một lời: “Ty chức cứu giá chậm trễ, thỉnh bệ hạ trách phạt.”

Sở Chiêu Du: “Trẫm, trẫm muốn tìm…”

Một câu nói còn chưa dứt, có người đưa tới một chén nước, đối với Sở Chiêu Du sắp chết khát quả thực như đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, Sở Chiêu Du không nghĩ nhiều, bưng uống cạn một hơi.

Sau đó mắt nhắm lại, hôn mê.

Hộ Long Vệ đỡ được Sở Chiêu Du, bỏ y vào xe ngựa.

Việc cấp bách là lập tức hồi kinh, ngăn cản thái hậu mượn cớ làm khó. Đối tượng cống hiến của Hộ Long Vệ không phải Sở Chiêu Du, mọi chuyện đều đặt lợi ích của Nhiếp chính vương lên đầu, thẳng thắn một bát nước an hồn cho bệ hạ ngủ đi, trắng đêm gấp rút lên đường, bình minh hồi kinh.



Ngụy thái hậu ngồi trước gương, tự tay vẽ lông mày cho mình, nàng chưa đầy mới ba mươi lăm tuổi, hôm nay chính là khởi nguồn của phong quang.

Tỳ nữ Anh Đào đứng cúi đầu: “Thái hậu nương nương, nên vào triều.”

Vẻ khoái trá trong ánh mắt Ngụy Vạn Hồng chợt lóe, nổi bật trên sắc môi được tô đỏ như máu.

Tuyên Chính điện.

Long ỷ trống không, quan lại lặng im, nơi Nhiếp chính vương đứng cũng không có ai. Bên trái long ỷ, một tấm phượng ỷ xếp cách mành.

Ngụy Vạn Hồng buông rèm chấp chính, lần đầu tiên thượng triều, là để tiễn biệt Chương Hồi Cát.

Nước chảy thành sông, Ngụy thái hậu càng thêm hưng phấn.

Khi Chương Hồi Cát dẫn dắt sứ tham Nguyệt Xích rời đi, Ngụy thái hậu thay đổi vẻ mặt, trưng ra biểu cảm vừa phẫn nộ mà bi thương.

“Hôm nay triệu tập các khanh gia, ngoại trừ tiễn biệt sứ thần, còn có một chuyện quan trọng khác.” Ngụy thái hậu nói chậm lại, quan sát phản ứng của mọi người, “Bệ hạ mất tích.”

Nghe vậy, triều thần hai mặt nhìn nhau, mặc dù đã sớm biết cũng phải giả vờ, đồng loạt quỳ xuống.

“Nhiếp chính vương chưởng quản Hộ Long Vệ, bảo vệ hoàng cung an bình, bệ hạ an toàn càng là quan trọng nhất! Nhưng hai ngày trước, bệ hạ lại mất tích ngay dưới mắt Nhiếp chính vương! Liên quan đến an ổn giang sơn xã tắc, Tiêu Hành vốn muôn lần chết cũng không đền được tội. Mà sau khi chuyện này xảy ra, không muốn cứu viện, Nhiếp chính vương vương phủ đóng cửa từ chối tiếp khách, tội thêm một bậc. Ai gia muốn hỏi, chuyện gì có thể hơn được sự an toàn của bệ hạ!”

Chúng thần: “Thái hậu bớt giận.”

Mọi người đều biết thật ra bệ hạ cũng không quan trọng như vậy, việc này xác thực là do Nhiếp chính vương làm không rõ ràng.

Ngụy Vạn Hồng: “Hộ Long Vệ nghe Tiêu Hành chỉ huy, bệ hạ có chuyện rốt cuộc có dụng tâm tìm kiếm hay không? Ai gia có tâm cứu hoàng nhi, lại không có người có thể dùng, thẹn với tiên hoàng trên trời có linh thiêng.”

Mọi người thấy thái hậu chuyển đến tiên hoàng, nhất thời rõ ràng suy tính của thái hậu.

Đúng như dự đoán.

Ngụy Vạn Hồng: “Long Uy Quân đóng quân trong núi ngoại ô kinh thành, bảo vệ kinh sư, tiên hoàng tin tưởng Nhiếp chính vương, chia hổ phù làm hai, một phần giao cho Nhiếp chính vương, một phần giao cho bệ hạ, khi xảy ra đại sự, quân thần đồng tâm, mới có thể điều động.”

Quân thần đồng tâm, Nhiếp chính vương vốn không có khả năng đồng tâm với bệ hạ, cơ bản Long Uy Quân chỉ là trang trí trên bàn cờ.

“Ai gia nghĩ, đại Sở không có chuyện gì lớn hơn hoàng đế mất tích chứ?” Ngụy Vạn Hồng lấy ra nửa khối hổ phù của Sở Chiêu Du, “Tội thần Tiêu Hành không quản an nguy của bệ hạ, không điều động binh mã tìm kiếm, làm trái với ước nguyện ban đầu của tiên hoàng. Hôm nay, ai gia yêu cầu Nhiếp chính vương giao ra nửa khối hổ phù kia, điều động Long Uy Quân toàn lực tìm kiếm bệ hạ.”

Thái hậu nói tới hợp tình hợp lý, không thể phản bác.

Có người giải thích không phải Nhiếp chính vương không để ý an nguy của bệ hạ, mà là tự mình ra khỏi thành tìm, bị dăm ba câu của thái hậu chặn đến á khẩu không trả lời được.

Nhưng quyền lực luân phiên không phải múa mép khua môi, thái hậu nói đến ba hoa, phe Nhiếp chính vương vẫn cố chống đỡ, trừ phe trung lập bắt đầu dao động.

“Lục tướng quân ngoài điện cầu kiến.”

“Tuyên.”

Mọi người giờ mới hiểu được, thì ra thái hậu giấu chuyện tới hôm nay, đã đi thỉnh Lục tướng quân rồi!

Lục Hoài Thiện tay nắm trọng binh, cương trực công chính, hắn chưởng quản Long Uy Quân mười mấy năm, hoa sơn vi tù, chưa bao giờ vào kinh, cũng không lui tới cùng bất kỳ triều thần nào, chỉ gặp hổ phù không gặp người.

Thái hậu lại mời hắn vào kinh!

Hiện tại, nửa khối hổ phù của bệ hạ ở chỗ thái hậu, đối mặt với chuyện bệ hạ mất tích, Lục tướng quân có thế nào cũng phải biến báo.

Hổ phù của Nhiếp chính vương không giao ra sẽ hết hiệu lực, mà khối trước đó, muợn cớ bệ hạ thân chính, thu hồi hổ phù, thời điểm đó cả khối hổ phù nắm trong tay thái hậu.

Lục Hoài Thiện quả nhiên đồng ý việc làm của thái hậu, mặt không chút thay đổi nói: “Nếu Nhiếp chính vương không có thuyết pháp, lão phu chỉ có thể tự tìm bệ hạ.”

Khi Lục Hoài Thiện chuẩn bị tuyên bố nửa khối hổ phù kia hết hiệu lực, có tiểu thái giám nói nhỏ bên tai Ngụy thái hậu.

Sắc mặt Ngụy Vạn Hồng khẽ biến, ánh mắt chần chờ liếc Lục Hoài Thiện, cuối cùng vẫn nói: “Thỉnh bệ hạ vào triều.”

Không sớm không muộn, Sở Chiêu Du cố tình đến hoàng cung lúc này.

Lục Hoài Thiện bướng bỉnh, nếu biết tin tức bệ hạ hồi cung bị ém đi, phe Nhiếp chính vương lại phái người quạt gió thổi lửa, dù cho hắn tuyên bố Hổ phù không có hiệu lực, phỏng chừng một khắc sẽ trở mặt không nhận, tức giận rút quân về doanh, sau này không bao giờ nhúng tay.

Ngụy Vạn Hồng dặn dò tiểu thái giám vài câu, nhắm mắt lại, bình tĩnh.

Mất tích là thật, nàng lấy chuyện này ra để ầm ĩ, bù nhìn kia phối hợp bán thảm với nàng, Lục Hoài Thiện cũng sẽ biết.



“Tiểu Hắc!” Sở Chiêu Du đột nhiên mở mắt ra, trong mắt là trần nhà màu vàng óng.

Lúc đó Tiết công công phụng mệnh thái hậu thay long bào cho y, vừa cởi một ống tay áo, lộ ra dấu răng trên bả vai.

Hắn hầu hạ bệ hạ mười mấy năm, quay đầu thấy dấu răng trên long thể quý giá, nhất thời lão lệ tung hoành, bệ hạ ngoài cung chịu bao nhiêu khổ vậy chứ!

“Dấu răng chỗ bệ hạ…” Tiết công công nơm nớp lo sợ hỏi.

Sở Chiêu Du nháy mắt thần hồn trở về, kéo cổ áo đàng hoàng: “Chó cắn.”

Suýt nữa để Tiết công công biết y là vua một nước lại bị người đặt dưới thân.

Sở Chiêu Du vẫn còn sợ hãi, Tiết công công vừa hô thỉnh thái y, Nhiếp chính vương sẽ biết.

Y vốn phạm tội bị tóm hồi cung, một khi Nhiếp chính vương biết được, có ý nghĩ biến thái phải làm sao!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương