Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương
Chương 76: Phiên ngoại 1: Tất cả đều là Tiểu Tinh Tinh

Khi Tiểu Tinh Tinh được 1 tuổi thì có một vài dấu hiệu biếng ăn, giờ cơm bà vú đút ăn, nếu nó không thích đồ ăn đó sẽ mím chặt miệng, thìa để bên miệng rồi cũng không chịu há mồm.

Gương mặt hắn lúc cười rộ lên giống Sở Chiêu Du, lúc không cười thì trở thành một phiên bản thu nhỏ của Nhiếp chính vương, nghiêm mặt lại giống hệt Nhiếp chính vương không rõ vui giận đang nhìn chằm chằm ngươi.

Lại cố tình là bà vú có chút sợ Nhiếp chính vương, Tiểu Tinh Tinh vô sự tự thong mà phát hiện điểm ấy, thấy đồ ăn mình không thích thì cứ mím môi nghiêm mặt, cáo mượn oai hùm.

Bà vú ăn mệt vài lần, nhanh chóng báo chuyện Tiểu Tinh Tinh biếng ăn cho Sở Chiêu Du.

Sở Chiêu Du ôm con, giảng giải: “Đứa nhỏ khi được sinh ra đã nặng hơn 4 cân rưỡi không được phép biếng ăn, được chứ?”

Tiểu Tinh Tinh cười cong mắt, ngồi duỗi chân trên đùi Sở Chiêu Du, nghe cũng không hiểu, giọng trẻ con mềm mại gọi: “Phụ vương”

Sở Chiêu Du: “Ngươi đây là được lợi có biết không? Trẻ con nhà người ta phải vừa học gọi cha vừa học kêu mẹ, ngươi chỉ cần học một từ lại gọi được cả hai. Giảm được một từ mà cũng không biết gọi khác đi tí nào.”

Tiểu Tinh Tinh học nói muộn, lại ít nói, đến bây giờ mới chỉ biết gọi phụ vương chữ “phụ vương”, nếu không phải mồm miệng hắn rõ ràng, phân biệt rõ mọi người, Sở Chiêu Du thiếu chút nữa thì muốn mời ngự y khám thử.

“Không được biếng ăn.”

“Trẫm ăn tốt như vậy, nhất định là trước kia Nhiếp chính vương biếng ăn.”

Đương nhiên là Tiểu Tinh Tinh nghe không hiểu, Sở Chiêu Du đanh phải nói với bà vú: “Ngươi cố mà vượt qua chướng ngại tâm lý, nó chỉ ra vẻ thôi, ngươi mạnh mẽ vài lần là nó sẽ hiểu, không thể kệ nó thế được. Nhiếp chính vương không đáng sợ đâu, 1 năm này trẫm chưa từng thấy hắn giận, nếu mà có thì cũng chỉ là hổ giấy, động một cái là xìu.”

Trong lòng bà vú lo sợ, khắp thiên hạ này chỉ e là có mình bệ hạ thấy Nhiếp chính vương nổi giận là hổ giấy.

“Trẫm trông nó, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Sơ Chiêu Du thôi không thuyết phục bà vú nữa, cúi đầu nhìn con mình, tự lau nước miếng chảy ra từ miệng vì cười của Tiểu Tinh Tinh.

“Mới mọc được mấy cái răng mà đã biết học dọa người khác?” Sở Chiêu Du véo véo khuôn mặt của nhóc. “Được rồi, con thử làm ta sợ một cái xem?”

Tiểu Tinh Tinh, hạ người một cách vững vàng, rất có thiên phú luyện võ. Nhóc vô tội chớp mắt, chân đá đá đất, lao thẳng vào lòng Sở Chiêu Du, “Phụ vương.”

Sở Chiêu Du đỡ được nhóc.

Nếu y hoặc Nhiếp chính vương rảnh thì sẽ tự mình trông Tiểu Tinh Tinh, ngoại trừ vào triều thì ngay cả khi đi phê tấu chương cũng sẽ mang nó theo.

Mấy tháng trước Sở Chiêu Du đã bắt đầu tham dự quốc sự một lần nữa, trong thời gian mang thai y đã được học chương trình tu dưỡng của hoàng đế, giảm bớt được khá nhiều lượng công việc cho Nhiếp chính vương.

Phê tấu chương phải ngồi rất lâu, Tiểu Tinh Tinh được y ôm vào lòng lại rất ngoan, im lặng không ầm ĩ, nhưng tuổi này là lúc trẻ con rất hiếu động, lúc nào cũng bị người ôm thì cũng không tốt, vẫn cần được người lớn trông để cho đứa nhỏ được tự do hoạt động.

“Phải nghĩ được một biện pháp để trị được thói xấu kia của con.” Sở Chiêu Du đau đầu suy nghĩ, đánh thì lại không nỡ, mắng cũng không nỡ mắng, vẫn nên trực tiếp đánh Nhiếp chính vương vài cái là được rồi.

Lúc ăn tối, Sở Chiêu Du nói với Nhiếp chính vương: “Ở chỗ ta có một biện pháp giúp trẻ con không còn biếng ăn.”

Y xúc một thìa cơm cùng với rau đưa đến miệng Tiểu Tinh Tinh, quả nhiên Tiểu Tinh Tinh coi như không thấy mà nghiêng đầu sang một bên, gọi Nhiếp chính vương một câu ‘phụ vương’.

Sở Chiêu Du đưa thìa cơm đến bên miệng Nhiếp chính vương: “Ngươi làm giống nó, giả bộ không ăn, sau đó trẫm đánh ngươi một chút…”

Bệ hạ tự tay đưa đồ ăn đến miệng, không thể không ăn, trong lòng Nhiếp chính vương không hề có gánh nặng với việc ăn cơm của con: “Giết gà dọa khỉ.”

Sở Chiêu Du: “Ừm.”

Đối với cách giáo dục của Sở Chiêu Du, Nhiếp chính vương không có dị nghị gì nhưng mà…

“Có thể đổi người đánh không?”

Ví dụ như Tạ Hướng Vân, vừa thấy đã biết là cực kỳ thiếu đánh.

Sở Chiêu Du lắc đầu: “Hai người lớn lên giống nhau, trẫm thấy đánh ngươi có hiệu quả hơn, lấy làm gương càng tốt. Ai bảo ngươi bình thường hay nghiêm mặt, con ngươi học ngươi dọa bà vú.”

Nhiếp chính vương tỏ vẻ rất vô tội, khả năng diễn kịch trời cho này, là do bệ hạ thân sinh mới đúng.

Tiêu Hàng: “Thật sự phải đánh hửm?”

Sở Chiêu Du còn thật sự nói: “Ừ, chuyện con ngươi không ăn cơm, Nhiếp chính vương phối hợp một chút, nhất định phải kêu thảm thiết, càng lớn càng tốt.”

Tiêu Hành nagay thẳng nói: “Thực ra là ngươi muốn đánh ta.”

Sở Chiêu Du không nghiêm mặt được, khóe miệng cong lên: “Đầu sỏ không phải là ngươi hả?”

“Phải.”

Sở Chiêu Du múc một thìa thịt băm chưng trứng, lúc này Tiểu Tinh Tinh chủ động nuốt vào.

Sở Chiêu Du có chút phát sầu, vừa nãy chỉ nói đùa với Nhiếp chính vương mà thôi, đương nhiên là y sẽ không dùng loại phương pháp này.

Tiêu Hành nhìn thoáng qua Tiểu Tinh Tinh, nói: “Để ta thử xem.”

Sở Chiêu Du: “Ỏ?”

Tiêu Hành: “Nhớ rõ ta cho ngươi uống thuốc như thế nào không?”

Sở Chiêu Du: “Ngươi còn dám nói!”

Tiêu Hành bưng bát rau lên: “Dùng được với bệ hạ, phụ vương nào con nấy.”

Tiêu Hành đặt Tiểu Tinh Tinh lên ghế, hắn cùng Sở Chiêu Du mỗi người ngồi một bên.

Sở Chiêu Du múc một chén canh trứng chim: “A… há mồm.”

Tiểu Tinh Tinh nhìn qua canh trứng chim, há miệng, Nhiếp chính vương tay nhanh mắt lẹ đút một thìa rau vào.

Tiểu Tinh Tinh động động miệng, thoáng sửng sốt, nhai nhai, nhìn Sở Chiêu Du rồi lại nhìn Nhiếp chính vương, khuôn mặt trắng nõn mếu máo, mắt vừa tròn vừa to.  Hai phụ vương của nhóc không giống nhũ mẫu, hiển nhiên rồi.

Bát rau trên tay của Nhiếp chính vương nằm ở điểm mù của nhóc, động tác lại nhanh, Tiểu Tinh Tinh nhìn qua nhìn lại nhưng không tìm thấy chứng cứ.

Sở Chiêu Du: “Nuốt vào.”

Tiểu Tinh Tinh đánh phải nuốt vào, nhóc biếng ăn, không thích thì sẽ không cho vào miệng, nhưng không có thói quen nhổ ra ngoài.

Sở Chiêu Du nhìn bộ dáng mộng bức của con mình mà trong lòng cực kỳ vui sướng, cả đời này y cũng không thể dùng chiêu này với Nhiếp chính vương, không có biện pháp nào, võ công không đủ cao. Bắt nạt con của Nhiếp chính vương một chút thì vẫn có thể.

“Tới, tiếp tục ăn, canh trứng chim, lớn nhỏ y hệt nhau.” Sở Chiêu Du đút từng miếng từng miếng một, bát canh trứng chim lấy tốc độ chậm rãi mà vơi bớt.

Rất nhanh, một bát rau nhỏ trong tay Nhiếp chính vương cũng được đút xong.

Vài lần như thế, tật xấu biếng ăn của tiểu thái tử đã được trị, dù sao có chọn hay không thì cũng không biết lần mở miệng tiếp theo sẽ ăn cái gì.

Sau khi Tiểu Tinh Tinh 2 tuổi, thiên phú về ngôn ngữ bùng nổ, Sở Chiêu Du hát nhạc thiếu nhi cho nhóc nghe, hát vài lần thì nhóc sẽ nhớ kỹ, hơn nữa còn hát được.

Khi Nhiếp chính vương ôm nhóc xem tấu chương, Tiểu Tinh Tinh hát lại những bài hát thiếu nhi cùng thơ cổ Sở Chiêu Du dạy.

Sở Chiêu Du có thiên phú hát hí kịch, nhưng y không muốn Tiểu Tinh Tinh tiếp xúc hí kịch phức tạp từ quá sớm để tránh nhóc trầm mê vào đó, dù sao cũng là thái tử, tương lai phải kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, sau này y cùng Nhiếp chính vương rời đi thì nhóc ý phải tự gánh vác, trách nhiệm trọng đại biết bao nhiêu.

Y hát đều là thi từ, tự tạo nên một luật thơ, người khác đọc thơ, y hát thơ, Tiểu Tinh Tinh càng thích nghe.

Vì thế lúc Nhiếp chính vương, thư phòng vốn nghiêm trang lại có tiếng hát không vờn quanh.

Tiểu Tinh Tinh cầm lấy đầu ngón chân, “Một đàn vịt bơi qua trước cửa, đến cái cây bên hồ rửa mặt…sau đó đàn vịt lại bơi qua trước cửa…”

Chưa bàn đến chuyện khác, khi Tiểu Tinh Tinh hát lên cũng có dáng vẻ riêng của nó, Nhiếp chính vương nghe diễn ngày qua ngày, số lượng bài hát nghe được trong một ngày có thể nhiều bằng số lượng cả năm rồi cộng lại.

Tiêu Hành cứ phê được 5 tấu chương thì Tiểu Tinh Tinh sẽ hát xong một vòng, cực kỳ chính xác, Tiêu Hành còn từng nghi ngờ nhóc ý cố tình hát như thế.

Tiêu Hành đành phải cách một khoảng thời gian đút nước cho nhóc một lần, cuối cùng nắm cái miệng của nhóc: “Phụ vương đọc tấu chương cho con nghe được không?”

Con mắt của tiểu thái tử chuyển chuyển, gật gật đầu: “Vâng.”

“Lại Bộ Thị Lang thượng tấu, năm nay là kỳ khảo hạch của quan viên địa phương......”

“Thanh châu thanh dương tri huyện thượng tấu, năm nay thanh dương cảnh nội nhiều chỗ phát sinh thủy tai, hoa mầu khiếm thu, thỉnh cầu triều đình giảm bớt thuế má......”

......

Hôm nay lúc chia tấu chương, Sở Chiêu Du đã thu mua Tiết công công, quang minh chính đại đem tấu chương của 9 thành đưa cho Nhiếp chính vương.

Y ôm một đống tấu chương rỗng về, sửa lại, sau đó trộm ngủ sau lưng Nhiếp chính vương.

Trong 1 tháng thì y phải làm đến 2-3 lần.

Nhiếp chính vương nhắm một mắt mở một mắt, khiến cho vị hoàng đế nào đó rất kiêu ngạo.

Y nằm trên giường mà ngủ một cách nhàn hạ, nói với ngự thiện phòng chuẩn bị cá nướng.

Hôm nay, ngự trù am hiểu nướng cá lâm thời có việc, muộn hơn một chút nên khi Nhiếp chính vương sẽ ôm Tiểu Tinh Tinh sang đây cùng dùng ngọ thiện, cá nướng cũng bị đưa lên cùng luôn.

Tiểu thái tử ngồi trên ghế chuyên dụng cho trẻ con, nhanh chóng ăn bát cơm của mình.

Miệng nhóc rảnh rỗi liền bắt đầu lặp lại những gì hôm nay gặp phải, nghe thấy, nhìn thấy.

“Lại Bộ Thị Lang thượng tấu…..”

Tay cầm cá nướng của Sở Chiêu Du hơi run, trẫm chỉ trốn một ngày mà thôi, không cần phải như thế, thiệt đó.

“Tri huyện Thanh Dương của Thanh Châu thượng tấu…..”

Tiểu Tinh Tinh chỉ nhớ rõ ràng nội dung của 5 tấu chương, chắp vá lung tung, nội dung mơ hồ không rõ.

Sở Chiêu Du nghe cực kỳ mơ hồ, không thể không hỏi Nhiếp chính vương nội dung thực sự của tấu chương là gì.

Nhiếp chính vương giải thích từng cái một.

“Vậy ngươi cho rằng hắn giảm miễn thuế sao?”

“Phái người thị sát, nếu tình huống là thật thì liền chuẩn tấu.”

Sở Chiêu Du hỏi rồi lại hỏi, cuối cùng phát hiện bản thân mình mất công như thế này thì tấu chương ngày hôm nay y phê không phải là được rồi sao.

Y đặt tay lên vai Tiểu Tinh Tinh: “Con đừng nói nữa, giờ phụ vương muốn dạy ngươi một ít về [Mẫn nông]”

Đồ ăn dạng cứng, có thể kích thích cảm giác thèm ăn.

Tiểu thái tử lắc đầu thở dài: “Cái đó con biết, nhưng sao con phải học thêm nữa.”

Sở Chiêu Du: “Cho con thời gian một ngày, tấu chương cũng không nhớ nổi.”

Thứ ta nói thẳng, mỗi lần con đọc lại nội dung của tấu chương, thì thứ con nói ra cách xa nội dung gốc 7749 dặm.

Râu ông nọ cắm cằm bà kia, không bằng hát hí khúc cho trẫm nghe.

Nhưng tiểu thái tử có ý nghĩ và sắp xếp của riêng mình.

Nhiếp chính vương ăn cơm xong, cười giao Tiểu Tinh Tinh lại cho Sở Chiêu Du: “Hôm nay tấu chương nhiều, không thể đem nó theo, bệ hạ cho nó ngủ trưa đi.”

Sở Chiêu Du: “Ngươi cố ý.”

Con trai của trẫm ngoan như vậy, mới đưa đi với ngươi một lúc, khi về trong đầu lại toàn quốc gia đại sự, quả thực chẳng khác nào bản tin 12 giờ trưa.

Làm một hoàng đế, nghe xong sẽ tò mò.

Sở Chiêu Du đưa con đi ngủ trưa, bị bắt dạy một đống chính sự, rảnh rỗi cũng không thể đúng lý hợp tình, khiến y tức giận đến nỗi thừa dịp Tiểu Tinh Tinh ngủ mà chạy tới ngự thư phòng chia một nửa tấu chương với Nhiếp chính vương, còn bị Nhiếp chính vương đặt lên long ỷ gây sức ép, cho đến khi y hát hí khúc thi từ mà con y từng hát.

Sau đó y lại phát hiện Tiểu Tinh Tinh chuyên môn hát hí khúc trước mặt Nhiếp chính vương, nói tấu chương trước mặt Sở Chiêu Du, cực kỳ thiếu đánh…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương