Sở Chiêu Du cách Nhiếp chính vương rất xa, nói một câu cũng phải gào lên, Sở Chiêu Du mới vừa bị dọa, sắc mặt tái nhợt, y mím môi, nhỏ giọng nói: “Nhiếp chính vương, ngươi có mau đi tắm không.”

Tiêu Hành nghe thấy, hắn cật lực xem xét biểu tình của Sở Chiêu Du, không nhìn rõ mặt, nhưng nghĩ cũng biết là sắc mặt không tốt.

Hắn vốn định tự mình cứu Sở Chiêu Du, vốn lúc này nên ôm chặt y vào ngực, an ủi y “Lần sau nhất định sẽ không xảy ra loại chuyện thế này.”

Nhưng hắn không thể, chỉ có thể cách thật xa như một tên nhát gan.

Tiêu Hành nhìn thấy đằng sau Sở Chiêu Du, Phượng Tinh Châu ôm Lục Cảnh Hoán đang sợ hãi vào lòng, nói chuyện một chốc, cõng Lục Cảnh Hoán chân mềm về phòng.

Lại thấy Sở Chiêu Du lẻ loi đứng lặng trong gió, y bất an chờ hắn đến bây giờ còn chưa ngủ, không oán giận gì cả, còn nhắc đến chuyện khi bọn họ mới gặp nhau, Sở Chiêu Du mua hai cái bánh bao không chia cho hắn.

Không nói đến hắn không có tư cách ăn, Sở Chiêu Du rõ ràng đang cố gắng hoà hoãn cảm xúc khẩn trương khi vượt qua nguy hiểm, Chiêu Chiêu của hắn tốt như thế, luôn an ủi hắn trước.

Hắn nhớ tới lại quãng đường dài mình đi cùng Sở Chiêu Du, mỗi lần đau đầu phát tác, đối phương đều hết sức kiên nhẫn dỗ hắn, bị cắn cũng không giận.

Tiêu Hành nhắm mắt, ký ức đột nhiên khôi phục chẳng có gì để tranh công, hắn vẫn có lỗi với Sở Chiêu Du, thậm chí không thể kịp thời ôm lấy y đang kinh sợ.

“Ta đi ngay…… Bệ hạ lên giường nằm, nhờ thần y xem mạch.”

Sở Chiêu Du xoay người về Phúc Ninh Điện, chắc Nhiếp chính vương tắm rửa nhanh thôi. Trong quá trình này, y cũng chưa từng nhìn sang Lục Cảnh Hoán mới vừa vào sinh ra tử với mình.

Không cần nhìn cũng biết chuyện gì, trẫm không có ghen ghét tí nào hết.

“Đi chậm một chút!” Nhiếp chính vương nhìn từ xa xa, trái tim khẩn trương.

“Biết rồi.” Sở Chiêu Du đi chậm lại.

Sở Chiêu Du ngoan ngoãn nằm trên giường chờ Nhiếp chính vương, trong lúc thần y đến một chuyến.

“Không tồi, quả nhiên là người trẻ tuổi năng lực chịu đựng mạnh, Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc.” Lão nhân dối trá vỗ vai hắn, lần này ít nhiều ông cũng chuẩn bị thuốc phòng sói cho tiểu đồ đệ.

Tuy không phòng được sói, lại phòng được chó điên cắn người.

Thêm tiền đê.

Sở Chiêu Du lập tức vẫy đuôi: “Tất nhiên rồi, trẫm là người từng gặp sóng to gió lớn, bị Nhiếp chính vương dọa thôi.”

Tiêu Hành còn chưa bước vào phòng, liền nghe thấy Sở Chiêu Du lên án, càng thêm tự trách.

Thần y nói Sở Chiêu Du không có vấn đề, rất ổn định, hắn nhất thời không biết nên cười hay là nên ân hận.

Sở Chiêu Du mang thai, số lần bổn vương dọa y, nhiều hơn bất kỳ ai.

Lần này Nhiếp chính vương tắm rửa nghiêm túc chưa từng thấy, dùng lượng lớn thuốc thần y kê để cọ rửa thân thể, quần áo giày đều đốt hết, nếu không phải trước đây Sở Chiêu Du cười nhạo Phượng Tinh Châu quá nhiều, bằng không Nhiếp chính vương cũng có thể nhẫn tâm cắt hết tóc.

Thần y đi rồi, Sở Chiêu Du đợi Nhiếp chính vương lâu không thấy về, hơi mệt, nhưng hôm nay y muốn ôm Nhiếp chính vương ngủ.

Y ngáp một cái, dư quang thấy một góc áo quen thuộc ngoài cửa.

Không phải là Nhiếp chính vương không dám vào chứ?

Sở Chiêu Du: “Nhiếp chính vương ở bên ngoài sao?”

Tiêu Hành: “Ừm.”

“Vậy ngươi vào đi!” Chẳng lẽ muốn trẫm mời ngươi lên long sàng hay gì?

Tiêu Hành khàn giọng nói: “Ta sợ trên người còn huyết khí, đêm nay ngủ ở ngoại điện, ta bảo vệ, sẽ không có bất kỳ ai đến đây.”

Sở Chiêu Du: “Không sao, trước đây Lục Cảnh Hoán dẫm lên vết máu ở miếu Nguyệt Lão, trở về cũng chỉ là mùi thuốc hơi nồng, không có ảnh hưởng đến trẫm.”

Tiêu Hành: “Ta mới đến khu rừng phía tây, huyết khí trên núi dày đặc, còn nghiêm trọng hơn Lục Cảnh Hoán.”

Hơn nữa hắn sợ Lục Bùi chơi chiêu xảo quyệt, như trộn máu vào dược vật khác.

Bốn gã tăng nhân chùa Ngũ Vân đã xác thực chỉ có một phương pháp dẫn phát Hợp Tâm Cổ bạo động, thần y cũng tự mình kiểm tra.

Nhưng chuyện liên quan đến Sở Chiêu Du và đứa bé, hắn không thể không cẩn thận hơn.

Sở Chiêu Du “Ồ” một tiếng.

Tiêu Hành nghe ra y có chút mất mát, nháy mắt không muốn để ý gì vọt vào nói, “Xin lỗi.”

Bàn tay sau người nắm chặt, trời biết hiện tại hắn muốn ôm Sở Chiêu Du bao nhiêu, nhưng sự tồn tại của Hợp Tâm Cổ khiến hắn không thể không cẩn thận vạn phần.

Sở Chiêu Du đi chân đất xuống giường, rón ra rón rén đi tới cửa, đột nhiên cách một lớp cửa, hung dữ hỏi: “Có phải ngươi bị thương không dám cho ta xem!”

Hai người cách nửa cánh cửa, Tiêu Hành hoảng sợ, nhanh chóng mở miệng phản bác: “Không có.”

Nếu Tiền Thế Thành ở đây, nhất định sẽ bảo lúc này bệ hạ giống y vợ hắn đang tra xét giấu tiền thuê nhà.

Sở Chiêu Du càng nghĩ càng thêm manh mối, người đứng sau bảo Tiêu Hành mang theo trẫm đi chịu chết, còn sắp xếp sát thủ trong cung, rõ ràng là muốn đẩy y vào chỗ chết.

Dù Nhiếp chính vương võ công cao, cũng bị sự tồn tại của Tiêu Man gò bó. Hơn nữa hắn vô duyên vô cớ khôi phục ký ức, giống như là lại bị đập đầu.

“Có bị đập đầu không?”

“Không có.”

“Không có thật không?” Sở Chiêu Du hoài nghi, “Vậy làm sao ngươi lại tắm không sạch, chẳng lẽ không phải vì có vết thương?”

Tiêu Hành không phản bác.

Hắn xác thực là bị thương nhẹ, nhưng lần này không phải đầu. Hắn bị giáo huấn lần trước, trăm triệu không dám lại để xà nhà đập đầu, khôi phục ký ức là may mắn, nhỡ lại mất trí nhớ thì toang.

Đám cháy tới sát Tiêu Hành, chỉ để xà nhà nện vào bả vai, bả vai hơi xanh tím, tróc một lớp da.

Sau khi trở về, hắn dùng nước thuốc xối rửa miệng vết thương năm lần, chà đến máu tươi đầm đìa, lại chưa từng nhíu mày.

Sở Chiêu Du sau cửa bỗng ló đầu ra, như là đang nhìn trộm người trong lòng tắm: “Có dám cởi quần áo cho trẫm xem không?”

Tiêu Hành liên tiếp lui về phía sau, vừa cúi đầu thấy Sở Chiêu Du đi chân đất, quát y: “Mang giày vào!”

Sở Chiêu Du rướn cổ quét một vòng trên đầu Nhiếp chính vương, không có miệng vết thương, “Sẽ không bị nội thương chứ?”

Nhiếp chính vương nghĩ thầm, lúc này là ngoại thương. Hắn vẫn luôn được thần y thi châm, vốn sắp khôi phục ký ức, bị xà nhà kích thích, nháy mắt nhớ lại hết.

Hắn hơi đau đầu, Sở Chiêu Du bị kinh dọa, không đi ngủ, đầu óc còn xoay chuyển nhanh như vậy.

“Nghe lời, đi ngủ.”

Sở Chiêu Du nhìn thoáng qua nên yên tâm, bò lại trên giường. Nhiếp chính vương để ý đứa bé bị ảnh hưởng, y cũng lo lắng, chỉ là so với không sinh được con, thì đương nhiên y càng muốn quan tâm Nhiếp chính vương trước.

“Trước đây ta gặp qua bao nhiêu sóng to gió lớn.” Sở Chiêu Du khoác lác, “Còn không phải bị ngươi dọa ư.”

Tiêu Hành ấm lòng, cứng giọng nói: “Ừm.”

“Nhiếp chính vương cũng đi ngủ sớm đi.” Sở Chiêu Du nhắm mắt lại, chậm rãi chìm vào mộng đẹp.

Tiêu Hành không chớp mắt nhìn chằm chằm Sở Chiêu Du ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi ở ngoại điện xem tấu chương.

“Lập tức thẩm vấn Lục Bùi, phong tỏa khu rừng, bất kỳ ai cũng không được ra vào.”

Trong rừng cây còn huyết khí, tránh cho có người đi qua, thông qua các con đường nghĩ không ra mà truyền tiến cung, chỉ có thể nghiêm mật phong tỏa, thú vật cũng kiểm soát gắt gao.

“Trong vòng mười ngày, phàm là có người xuất cung, không được tiếp cận bệ hạ, có chim đậu thì đuổi đi, dùng nước thuốc rửa sạch.”

Miêu Nhược Thu đã chết, chiêu này chỉ có thể dùng một lần, đành để Sở Chiêu Du thiệt thòi một chút.

Tiêu Hành xoa mi, người đứng sau muốn giết Sở Chiêu Du, mục đích của hắn là gì?

“Lập tức phái người ra roi thúc ngựa, thông tri Lương Châu, bệ hạ long thể khoẻ mạnh, xin dì chớ tin lời gièm pha.”

Tuy Sở Chiêu Du không có việc gì, nhưng vẫn gấp gáp thông tri Triệu phu nhân.

Giết Sở Chiêu Du, khiến Triệu Thành đối đầu với triều đình, có lẽ Long Uy Quân cũng sẽ đứng về phía Triệu Thành, đến lúc đó Đại Sở nổi lên chiến hỏa, lưỡng bại câu thương, người đứng sau làm ngư ông đắc lợi.

Tiêu Hành ngồi phê tấu chương nửa canh giờ, khẩu cung của Lục Bùi truyền tới trên bàn.

Lục Bùi, nguyên danh Anh Đào, là cung nữ bên cạnh Ngụy thái hậu.

Ngụy Vạn Hồng biết Sở Chiêu Du có người dì gả cho Triệu Thành, trong tay có binh quyền, muốn châm ngòi ly gián quan hệ của y và Nhiếp chính vương.

Nàng biết sương sương là Nhiếp chính vương trúng cổ không sống được lâu, lại không biết là cổ gì, liền phái Lục Bùi xuất cung hoạt động, nghĩ cách làm rõ, nói cho Nhiếp chính vương, để hắn và Sở Chiêu Du trở mặt thành thù.

Lục Bùi nắm giữ mạng lưới quan hệ còn sót lại của Ngụy Vạn Hồng, điều tra chuyện Tiêu Hành chưa đâu vào đâu, Ngụy Vạn Hồng đã bị bắt vào đại lao, Tiêu Hành tấn công U Châu, một lưới bắt hết Ngụy phủ.

Nàng đang do dự có nên vận dụng binh sĩ trong tay, cá chết lưới rách cứu thái hậu hay không thì có người tìm đến nàng.

Hắn nói Ngụy phủ và Ngụy thái hậu hiện giờ mọc cánh cũng khó thoát, khuyên Lục Bùi đừng đi chịu chết, cần bàn bạc kỹ hơn.

Người này là một cháu trai khác của Ngụy thái hậu, Ngụy Việt, ngay khi U Châu bắt đầu chiến trận, đã nhận rõ tình thế giả chết chạy thoát, cha ruột hắn Ngụy Sử, anh ruột Ngụy Trác chắc chắn phải chết, nhưng hắn còn có thể bình tĩnh khuyên Lục Bùi bảo tồn thực lực.

Lục Bùi nghe kiến nghị của hắn, hai người bắt đầu tích cực liên hệ Nguyệt Xích Quốc và cựu bộ U Châu.

Chương Hồi Cát thành phế nhân, đương nhiên không thể mưu đồ bí mật, nhưng mẹ Chương Hồi Cát ghi hận trong lòng, đồng ý hỗ trợ để ý thuyền buôn trên biển, khiến Nhiếp chính vương vĩnh viễn không tìm thấy dược liệu.

Vốn nghĩ rằng phải nhây mấy năm, trong lúc mượn sức Miêu Nhược Thu vô tình phát hiện bí mật của chùa Ngũ Vân, quyền thế bỗng nhiên dễ như trở bàn tay.

Lục Bùi liên hệ thân tín cũ của thái hậu, có cung nữ xuất cung năm đó, bỗng gửi thư nói cho nàng một chuyện.

Trong vài năm khi Ngụy Vạn Hồng cầm quyền, nàng có thả vài cung nữ ra khỏi cung, đều thành tai mắt của nàng. Tiêu Hành và Tạ Triều Vân lấy cớ tìm kiếm ân nhân, cộng thêm việc bá mẫu Tạ Triều Vân là quân cờ của thái hậu bị bại lộ, nhổ tận gốc hầu hết quân cờ.

Chỉ có số ít không quá quan trọng hoặc là năm đó đi xa, mới miễn cưỡng không bị phát hiện.

Trong tay Lục Bùi chính là vài tên lâu la bất kham này.

Ai ngờ cung nữ kia tín trung, nhắc tới mẹ ruột Nhiếp chính vương.

Cung nữ làm vú nuôi trong Đinh phủ bên bờ sông Lăng Bích, khoảng mười năm trước, có người ngàn dặm xa xôi từ Dương Châu tặng một rương vàng bạc châu báu, giao cho Đinh lão gia, nói phải cho thiếu gia Tiêu Hành.

Đinh lão gia không hiểu gì, hắn là đại thiện nhân nổi tiếng vùng này, không có con, nhận nuôi một cặp sinh đôi yêu thương như con ruột.

Gia sản hắn nhiều, sẽ không tham phần ngân lượng đưa nhầm này, vẫn luôn để trong kho, chờ người mất của tới nhận.

Cứ như vậy qua mười năm, rương đặt trong nhà kho phủ đầy bụi, hạ nhân thấy đã qua mười năm, rương này thành vô chủ, Đinh lão gia cũng quên việc này, mượn danh quét dọn, mỗi lần trộm một ít ngân lượng, dần dần, trong rương cũng chỉ còn lại một bộ trang sức hoa đán và một thoa hoàn kiểu cũ, cùng với tờ giấy ký tên Tiêu Man dưới đáy hòm.

Cung nữ nhìn tờ giấy, bỗng nhiên nghĩ đến năm đó nói muốn tìm Tiêu Hành, có thể hay không chính là đương kim Nhiếp chính vương Tiêu Hành.

Điều tra rõ Tiêu Man là ai, Lục Bùi lập tức lén phái người hỏi mấy người xưa, đều nói Nhiếp chính vương hơi giống Tiêu Man.

Một độc kế cứ thế mà hình thành.

Tiêu Hành xem xong khẩu cung, yên lặng thật lâu, chỗ Ngụy Việt ẩn thân đã có người đi điều tra, không cần hắn phân phó.

Nửa ngày, cuối cùng hắn mới mở miệng: “Tiêu Thất, đi Dương Châu tìm một người.”

Ân oán giữa hắn và Tiêu Man là chuyện của bọn họ, mặc kệ thế nào, không thể để Ngụy Việt tìm được trước.

Dù cho là đã mười năm qua đi, Tiêu Man có thể đã là một bộ xương trắng.

Đưa bạc là vì áy náy, nhưng đồ trang sức hoa đán và thoa hoàn kiểu cũ…… Chỉ có thể là di vật.

Tiêu Hành ngồi ở ngoại điện cả đêm, đến khi trời sáng cũng chưa nghĩ thông tâm tình của mình.

Sở Chiêu Du chỉ ngủ hai canh giờ đã thức dậy.

Y nhớ Nhiếp chính vương, kết quả tối qua y không dám hỏi, sợ nửa đêm khiến Nhiếp chính vương phiền não, trong lòng có chuyện ngủ không yên.

Sở Chiêu Du xông thảo dược đến choáng váng, lại ôm một cái gối thêm thảo dược, mở cửa, làm lơ ánh mắt cảnh cáo của Nhiếp chính vương, từng bước một lại gần Nhiếp chính vương từ phía sau.

Mỗi một bước y đều đi rất cẩn thận, nghiêm túc cảm nhận thay đổi của cơ thể, may mắn, Nhiếp chính vương chỉ đang lo lắng vô cớ.

Thần y đã nói không có việc gì, chỉ có Nhiếp chính vương bị doạ quá mức.

Y cúi đầu, liền thấy khẩu cung đã mở ra, sửng sốt một chút, ôm lấy đầu Nhiếp chính vương, để hắn dựa vào bụng mình.

“Ngươi nói sau này con theo ngươi họ Tiêu thế nào?”

Sở Chiêu Du nhẹ giọng nói.

Mấy tháng nữa sẽ có một cốt nhục chí thân khác, nên ngươi đừng đau lòng được không?

Y quá xót Tiêu Hành, nếu có thể quen biết hắn sớm hơn thì tốt rồi.

Tiêu Hành: “Ta không sao, ngươi không cần dỗ ta như vậy, mang thai vất vả, đương nhiên là theo họ ngươi.”

Sở Chiêu Du đang muốn an ủi, phát hiện quần áo chỗ đầu vai Nhiếp chính vương hơi phồng, lật lên, quả nhiên thấy quấn băng vải.

“Ngươi còn nói không bị thương, tức chết trẫm!” Sở Chiêu Du cố ý ôm bụng, dời đi lực chú ý của Nhiếp chính vương, “Thần y đã nói trẫm không thể tức giận.”

Nhiếp chính vương quả nhiên quýnh lên: “Nguôi giận, nguôi giận…… Ta sai rồi, ngươi đừng nóng giận.”

Sở Chiêu Du: “Không có lần sau, lập tức thay thuốc.”

“Được.”

Lão nhân bị mời đến thay thuốc, vừa mở miệng đã là: “Không đúng, hôm qua miệng vết thương không nghiêm trọng như vậy, có phải lúc tắm ngươi chà nó hay không?”

Lần đầu tiên ông thấy có người rửa miệng vết thương cho bản thân như vậy! Quả thực mở rộng tầm mắt.

Nhiếp chính vương liều chết không nhận: “Không chà.”

Sở Chiêu Du: “…… Vậy chẳng lẽ là trẫm cào? Ngươi còn không lên giường với trẫm!”

Một hai cứ phải bắt y xấu hổ nói ra! Trẫm nói luôn.

Muốn lên giường! Rất muốn!

“Trẫm rất giận, ngươi dỗ ta đi.” Sở Chiêu Du tức giận ngồi trên ghế, nắm chặt tay, thấy là biết cần hết sức chuyên chú dỗ một ngày một đêm, đến khi không còn giận dỗi trong lòng nữa mới thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương