Sở Chiêu Du chọn một buổi sáng, dậy sớm hơn mọi ngày.

Cũng may Tiêu Hành cả đêm không ngủ, biết tin kịp thời, bởi vậy mới cách thành hai dặm đã đuổi theo.

Long Uy quân tầng tầng lớp lớp vây quanh xa liễn của thiên tử, chỗ chen chân cũng không có.

Một khi động thủ với Long Uy quân, không khác nào khiêu khích hoàng quyền, Tiêu Hành chỉ có thể dùng khinh công suốt đời sở học, lướt qua Long Uy quân.

Long Uy quân trợn mắt há mồm nhìn Nhiếp chính vương bay qua đầu bọn họ, có mấy huynh đệ còn bị dẫm vai, ai cũng không dám ném binh khí lên trời.

Đối phương là Nhiếp chính vương, bệ hạ vẫn chưa lật mặt với hắn, duy trì hòa khí là điều tất yếu.

Khi Tiêu Hành cách Sở Chiêu Du mười bước, một người mặc phục trang binh lính bình thường của Long Uy quân, bay lên trời, ngăn cản Nhiếp chính vương.

“Thuộc hạ tham kiến Nhiếp chính vương, bệ hạ muốn đi Kinh Giao giải sầu, sự vụ lớn nhỏ trong triều đều giao cho Nhiếp chính vương, nếu không có chuyện lớn trời sập, bệ hạ không gặp bất cứ ai.”

Triệu Thành xụ mặt, lặp lại yêu cầu của Sở Chiêu Du.

Tiêu Hành bị bắt dừng lại, công phu của đối phương không tầm thường, xem là mặt của Sở Chiêu Du mà đánh, có vẻ không tốt.

Hắn vững vàng, giương mắt nhìn, trán nổi gân xanh, “Triệu Thành?”

“Có mạt tướng.”

Trong lòng Tiêu Hành toạc một tiếng.

Triệu phu nhân về Lương Châu, không yên tâm Sở Chiêu Du một mình, phái trượng phu đến?

Tiêu Hành: “Ngươi tới đưa Sở Chiêu Du về Lương Châu? Không có điều lệnh lại tự tiện rời khỏi vị trí ——”

Tiêu Hành ngừng lại, thôi, hiện tại không phải thời điểm truy cứu chuyện này, Sở Chiêu Du có thể nói là tự mình hạ mật lệnh.

Triệu Thành thành thật nói: “Phu nhân không yên lòng cháu trai, bảo mạt tướng đến xem.”

Đây đúng là cần thiết, Nhiếp chính vương còn không để Long Uy quân vào mắt.

Tiêu Hành thả lỏng thần kinh, không phải Sở Chiêu Du hạ quyết tâm đi Lương Châu là được.

“Ngươi tránh ra, bổn vương có chuyện muốn nói với bệ hạ.” Tiêu Hành nhìn Sở Chiêu Du càng ngày càng xa, có chút gấp.

Triệu Thành yên lặng từ chối.

Tiêu Hành cười một cái, hắn cũng có ngày gặp Sở Chiêu Du cũng khó.

“Mười năm trước, trước khi Địch Yến rời cung, đi thăm tiểu hoàng đế, suýt nữa bị người của thái hậu phát hiện, ngươi nghĩ là ai đánh yểm hộ?”

Triệu Thành rùng mình, Địch Yến đã từng nhắc tới, trước khi mình rời cung, bị thái giám thái hậu xếp vào cạnh bệ hạ phát hiện, tìm nàng bên ngoài, lúc sắp tìm được, đột nhiên không thấy tiểu thái giám đâu.

Năm đó Tiêu Hành và thái hậu tranh quyền, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức, cũng biết được Sở Chiêu Du có một người dì. Sau hắn bận quá, không quan tâm Địch Yến nữa, việc nhỏ này cũng không thèm nhắc tới.

Nhìn Triệu Thành rối rắm, Nhiếp chính vương phát hiện, kịp thời hiệp ân đồ báo*, cũng là chuyện vui vẻ.

挟恩图报: ban đầu có nghĩa là nắm tay, sau này mở rộng ra là dựa vào quyền lực hoặc nắm được điểm yếu của con người để buộc con người phải phục tùng. Báo đáp lòng biết ơn, bởi vì họ tốt với người khác, và nghĩ rằng người khác nên báo đáp mình. 

“Bổn vương chỉ muốn gặp bệ hạ, sẽ không hạn chế hành tung của bệ hạ.”

Triệu Thành cảm thấy lời Nhiếp Chính Vương nói không đáng tin tí nào, nhưng mọi người đều nhìn, hắn và Lục Hoài Thiện ở đây, cũng không sợ gì.

“Vương gia, mời.”

Tiêu Hành tới gần xe ngựa, cách mành hỏi Sở Chiêu Du: “Phương thuốc ngươi cho bổn vương là phòng nôn? Ngươi hy vọng bổn vương nhường đường cho ai đó?”

Sở Chiêu Du: “Ta không có……”

“Vậy xin bệ hạ cho bổn vương một lời giải thích.” Ánh mắt Tiêu Hành như nhìn xuyên qua được tấm mành chắn gió, nhìn thấu do dự của Sở Chiêu Du, khích y, “Nếu không bổn vương chỉ có thể cho rằng, bệ hạ giống như tiên hoàng, vì truyền thừa ngôi vị hoàng đế mà không từ thủ đoạn.”

Sở Chiêu Du hơi hé miệng, y cũng không biết phải giải thích với Tiêu Hành như thế nào, cứ thế giấu diếm chân tướng lần “cứu chữa” này.

Sở Chiêu Du cũng không ý thức được, hiện tại y để ý cái nhìn của Tiêu Hành, mà không phải là đánh vỡ dự tính của tiên đế.

Xe ngựa không dừng lại, người trong xe yên lặng.

Tiêu Hành nhìn chăm chú vào xe ngựa phòng thủ bốn phía, hoài nghi có phải Sở Chiêu Du cam chịu hay không, bỗng chốc màn xe nhấc lên, gió nhẹ đảo qua, Nhiếp chính vương tiến vào trong xe.

Mành xe dày nặng, che kín bên trong.

“A ——” đầu vai Sở Chiêu Du đau xót, hô ra tiếng.

Tiêu Hành bất chấp tất cả, bắt lấy Sở Chiêu Du, kéo cổ áo y, quả nhiên thấy một dấu răng.

Nhìn kích thước, rõ ràng là người cắn.

Hắn cúi đầu, cắn lên vai y.

Hắn hoàn toàn che phủ hết dấu vết người khác lưu lại trên người Sở Chiêu Du, Sở Chiêu Du chỉ có thể thuộc về hắn.

Nhưng rốt cuộc không bỏ được, không cắn chảy máu.

“Bệ hạ!” Triệu Thành cùng Lục Hoài Thiện ngoài xe kêu lên.

Sở Chiêu Du kéo quần áo, che lại hai dấu răng trùng khớp, lạnh giọng nói: “Không có việc gì.”

“Nhiếp chính vương có bệnh?”

Tiêu Hành nheo mắt: “Bệ hạ không muốn giải thích chuyện phương thuốc, là không muốn giải cổ cho bổn vương, vậy để bổn vương suy đoán một chút, phương pháp trong quan tài tiên đế giống với cách của Miêu Nhược Thu.”

Phương thuốc là giả, nhưng Sở Chiêu Du tìm được di chúc từ quan tài tiên đế là thật.

Miêu Nhược Thu vừa đi, Sở Chiêu Du đã lấy phương thuốc ra, khiến Tiêu Hành không rảnh hỏi chuyện khác.

Hắn ngồi ở thư phòng một đêm, liên hệ lý do thoái thác của Miêu Nhược Thu, đưa ra một suy đoán.

Nếu Miêu Nhược Thu có thể sử dụng Ứng Thanh Cổ trong cơ thể, thông qua việc hành phòng, dẫn Hợp Tâm Dương Cổ trong người hắn ra.

Người nắm giữ âm cổ, khả năng là Sở Chiêu Du còn cao hơn Miêu Nhược Thu!

Sở Chiêu Du biến sắc, thấp giọng nói: “Ngươi đang nói cái gì!”

Tiêu hành quan sát biểu tình của y, cười lạnh: “Bổn vương đoán đúng rồi? Tiên đế quả nhiên tính chuẩn, còn biến đổi thể chất của ngươi, làm ngươi có thể mang thai? Muốn ngươi mang thai con của bổn vương, đáng tiếc ——”

Đáng tiếc gì, đáng tiếc tiên hoàng tính sai?

Sở Chiêu Du đột nhiên nổi bão, gắt gao che lỗ tai: “Ngươi đi ra ngoài! Đi ra ngoài! Trẫm bảo ngươi đi ra ngoài!”

Thanh âm lớn đến bể giọng.

Người quanh xe ngựa đều nghe thấy, mành nhấc lên, xe ngựa chợt sáng, Triệu Thành thiết diện vô tình: “Nhiếp chính vương, mời đi ra ngoài.”

Hiện tại hắn cẩn thận như lúc Địch Yến mang thai, sợ Sở Chiêu Du cảm xúc kích động, ảnh hưởng thai nhi, trở về sẽ bị Địch Yến đuổi ra khỏi nhà.

Tiêu Hành nhìn thoáng qua Sở Chiêu Du, đối phương sắc mặt đỏ bừng, từ chối giao lưu, hắn mà nói thêm một câu nữa thì hỏng mất.

Là sợ hắn gượng ép, vì không muốn trị cho hắn sao? Nên bịa ra một phương thuốc?

Tiêu Hành không dám kích thích Sở Chiêu Du, tránh nước đổ khó hốt, xuống xe, dưới tầm mắt sắc như dao của Lục Hoài Thiện, thong dong theo sau xe ngựa, một bộ Sở Chiêu Du đi đâu hắn đi đó.

—— đáng tiếc hắn chậm một bước, Sở Chiêu Du đã mang thai con của người khác. Nếu đã tính kế đến đây rồi, tại sao không nói sớm cho hắn.

May mắn, hắn có thể chờ.

……

Đề tài ở kinh thành thay đổi từng đợt, nơi nhân vật nổi tiếng hội tụ, drama chắc chắn không ít, chuyện Nhiếp chính vương tìm vương phi đã qua mấy tháng, rất ít được nhắc tới.

Lão nhân ngày ấy ở trên trấn, hỏi thăm ông chủ khách điếm, biết được người nọ là Nhiếp chính vương. Đêm hôm qua trùng hợp gặp được Tiêu Hành, biết được tiểu ngốc tử mang thai thật, cứ thế lăn qua lộn lại không ngủ được.

Tỷ lệ không cao, làm sao mang thai được! Hôm sau dậy muộn, lão nhân thấy chết không sờn, định đi Nhiếp chính vương phủ.

Đại ngốc tử tỉnh táo có vẻ không dễ chọc, lão nhân lấy nửa đĩa đậu phộng, hỏi huynh đệ ở đại đường khách điếm chuyện Nhiếp chính vương.

“Chuyện của Nhiếp chính vương, bá tánh bình thường như ta nào biết! Chỉ biết một chuyện, mùa thu năm ngoái, Nhiếp chính vương dán thông báo tìm người, muốn tìm cô nương chăm sóc hắn hồi đầu tháng mười, mọi người đều nói đây là Nhiếp chính vương phi, đáng tiếc, đến bây giờ vẫn chưa tìm được.”

“Khụ khụ khụ……” Lão nhân suýt nữa nghẹn đậu phộng, “Cái gì? Cô nương? Nhiếp chính vương còn chưa tìm được cô nương kia?”

Ông nói gì đây, nói hai tên ngốc, một người mất đi, một người là nam hay nữ cũng không nhớ!

Vậy ngày đó ông thấy, Nhiếp chính vương đỡ người áo xanh lên xe ngựa, đó không phải tiểu ngốc tử ư?

Lão nhân ngực phập phồng vài cái, “Cổng sau vương phủ đúng không?”

Ông muốn xem xem là quên thật hay là tên tra nam.

Cổng sau vương phủ.

Tiền Thế Thành giống Tạ Triều Vân, rất quan tâm nhân sinh đại sự của Nhiếp chính vương, không có gì làm cứ thích đến cổng sau vương phủ.

Cổng sau không có ai, một ngày nhiều lắm có hai cô nương, vì nơi này đối với những người giả mạo giả cũng rất thân thiện, nói không chừng là tới thử vận may, hoặc là tới hóng drama.

“Tạ tướng quân, trùng hợp như vậy?” Tiền Thế Thành vừa chào hỏi, đột nhiên mở to hai mắt, chỉ vào một cô nương ở cổng nói không nên lời.

Cô nương kia mặc váy hồng nhạt, đang thương lượng với thị vệ, “Ta đói quá, có thể cho ăn miếng cơm trước không.”

Tiếng nói trong trẻo thiên về trung tính, tóc búi đơn giản, môi hồng răng trắng, cả người tự mang quý khí.

Thị vệ thấy nàng một thân phong trần mệt mỏi, đói bụng nửa ngày, cũng đang giờ cơm, trả lời đúng một ít, thái độ tốt hơn mấy người giả mạo kia cả mấy trăm lần, liền đồng ý, “Được được được, ngươi chờ ở đây.”

Giang hồ ngọa hổ tàng long, lần trước một Miêu Nhược Thu, huynh đệ bị tra tấn nửa ngày, thị vệ thấy nàng đẹp, thái độ càng thân thiện.

Tiền Thế Thành nắm Tạ Triều Vân, kích động nói không thẳng lưỡi: “Nam! Là nam!”

Tiền Thế Thành bị Sở Chiêu Du giả dạng hoa đán lừa một lần, đối với nam giả nữ tự nhiên sợ hãi cảnh giác, luyện nên một đôi hoả nhãn kim tinh.

Hỏi sao trên đời này nhiều nam giả nữ như vậy! Tiền Thế Thành thẳng nam sắt thép sắp sinh ra bóng ma tâm lý!

Tạ Triều Vân sửng sốt, mới hiểu được Tiền thế Thành đang nói cô nương đến trả lời là nam.

Chậc, đúng là không nhận ra.

Nam…… biểu tình Tạ Triều Vân đột nhiên biến đổi, nam giả nữ!

Nhiếp chính vương nói ân nhân là nữ, nhân chứng bọn họ tìm cũng nói là nữ, trước giờ chưa nghĩ đến tìm nam.

Nếu cho nam vào phạm vi tìm kiếm, vậy trên đời này, thời gian hiềm nghi, Nhiếp chính vương khuynh tâm đối đãi, còn có thể lấy giả đổi thật như vị “Cô nương” trước mắt này……

Là ai?

Tay Tạ Triều Vân run rẩy, hắn vỗ vai Tiền Thế Thành, “Ta đi tìm Nhiếp chính vương.”

“A?” Tiền thế thành không rõ sao Tạ Triều Vân đột nhiên kích động, lập tức biến mất, hắn căm phẫn, đang muốn tiến lên vạch trần bộ mặt thật của người này.

Một lão nhân lao ra, nhéo lỗ tai “Cô nương”, nổi giận đùng đùng: “Ngươi là ai! Tuổi trẻ không lo học hành, giả mạo tiểu ngốc tử!”

Lục Nhị “Áu” một tiếng che tai lại, âm sắc ngụy trang biến mất, hoàn toàn là giọng nam trong trẻo, “Ta không có!”

“Còn nói không có! Lão nhân ta quan sát ngươi nãy giờ, tiểu ngốc tử mà ngươi cũng dám giả mạo hả, cũng thông minh đấy, biết y là nam!”

Khuôn mặt trắng nõn của Lục Nhị đỏ bừng: “Ta đói bụng, nghe người ta nói ở đây trả lời đúng sẽ phụ trách cơm……”

Thì ra là bị người chơi, lão nhân buông hắn ra: “Như vậy à, lát nữa ta chia cho một ít.”

Ông định liệu trước, vừa rồi ông quan sát người này trả lời, xác thật là đang tìm người, Nhiếp chính vương nghĩ đối phương là cô nương thật.

“Các ngươi đừng tìm cô nương, cô nương nhà ai mà ngốc thế, lão nhân ta nói thẳng, ta đã thấy Nhiếp chính vương của các ngươi, người cứu hắn lúc ấy là một vị công tử, hai người cùng nhau ra khỏi kinh thành, nam giả nữ, giống như hắn.”

Tiền Thế Thành, thị vệ: “……”

Hai người các ngươi kẻ tung người hứng, không đáng tin.

Thấy bọn họ hoài nghi, lão nhân thổi râu trừng mắt, bắt đầu mắng chửi người: “Nhiếp chính vương của các ngươi trúng Hợp Tâm Cổ biến thành tên ngốc, vì giải cổ mà đè con người ta, tỉnh dậy đối phương là nam hay nữ cũng không nhớ, xùy! Ít nhất cũng phải trả lại bốn lượng tiền thuốc cho tiểu ngốc tử! Người ta xuất tiền xuất lực, lúc ấy ta nói sợ Nhiếp chính vương tỉnh lại sẽ vứt bỏ tiểu ngốc tử, đúng là thói đời bạc bẽo!”

Từ ngữ mấu chốt Hợp Tâm cổ, ngốc tử, thị vệ còn chưa phản ứng, Tiền Thế Thành đã hiểu.

Hắn cũng là tìm giải pháp Hợp Tâm Cổ cho Nhiếp chính vương, mới biết chân tướng từ Tạ Triều Vân.

Lão nhân này biết nhiều như vậy, e rằng cũng chưa từng gặp Nhiếp chính vương.

Tiền Thế Thành vội vàng đi lên, đẩy lão nhân vào vương phủ: “Chúng ta vào trong nói, vào trong nói.”

Chuyện thần y đến nhanh chóng kinh động vương phủ, Nhiếp chính vương ra khỏi thành đuổi theo bệ hạ, việc này được báo cho Tiêu Thất.

Tiêu Thất vừa ghi lại khẩu cung của Tần Phi Trần, tên hái hoa tặc này nói nhiều quá, từ địa lao ra, đầu óc còn ong ong.

“Đầu lĩnh, có người nói đã cứu chủ tử.”

Tiêu Thất: “Cô nương?”

“Lão nhân.”

Tiêu Thất: “…… Đi xem.”

Lão nhân ở đại sảnh vương phủ mở tiệc trà, cường điệu một chút, dưới tình huống khẩn cấp ông mới bảo tiểu ngốc tử giải độc cho đại ngốc tử, nếu không kịp thời chữa, trí nhớ sẽ bị ảnh hưởng, không thể hồi phục……

Ngụ ý, có di chứng hay không, tiểu ngốc tử có thể mang thai hay không, ông chưa nói rõ ràng, việc gấp phải tùy cơ ứng biến, về tình cảm có thể tha thứ.

Ông nhận ra quần áo của Sở Chiêu Du, hơn nữa chỉ ra, ông tận mắt thấy Nhiếp chính vương cắn đầu vai y, tiểu ngốc tử có thể đã mang thai, năm tháng rồi, các ngươi mau đi tìm đi.

Tiền thế thành: “……” Mang thai? Cho nên rốt cuộc là nam hay nữ?

Tiêu Thất đi thẩm vấn Tần Phi Trần với Nhiếp chính vương: “……”

Dấu răng và mang thai, vì sao tương tự như bệ hạ?

Vậy bụng của bệ hạ là……

Hắn vững vàng, lấy ra một tờ giấy, phác hoạ hình dáng một thanh niên, “Thần y đại nhân, người nọ có phải tướng mạo rất được, đại khái như này?”

“Không khác lắm, đuôi mắt có nốt ruồi, mắt vẽ không đẹp như y.”

Tiêu Thất gật đầu, hỏi Tiền Thế Thành: “Ngày bệ hạ mất tích là ngươi tuần tra kinh thành, ngươi xem, võ công của ai, có thể đưa bệ hạ ra ngoài?”

Tiền Thế Thành không phục: “Không phải bệ hạ đã nói rồi sao, là xuất kinh trước khi phong toả, nếu sau phong toả, trừ phi là chủ tử, nếu không không ai có khả năng không kinh động……”

Tiêu Thất vỗ vai hắn: “Ta đi tìm Nhiếp chính vương.”

Tiền Thế Thành: “……” sao ngươi cũng giống Tạ Triều Vân?

Làm cho hắn cũng muốn đi theo hít ké drama.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương