Trẫm Mang Thai Con Của Nhiếp Chính Vương
-
Chương 4: Ta hát hí khúc nuôi ngươi
“Ngươi đợi chút nữa học đàng hoàng.” Sở Chiêu Du xắn ống tay áo muốn đi cãi nhau với người ta, y lôi kéo Tiêu Hành, khí thế hung hăng đi được hai bước, đột nhiên tỉnh táo lại.
Tiêu Hành trực giác mình làm sai, há miệng, lại không biết nói gì, không thể làm gì hơn là cùng xoay mòng mòng quanh cây táo với Sở Chiêu Du đang tức giận.
“Thôi được rồi.” Sở Chiêu Du xoay người, mũi va vào vai Tiêu Hành, đau đến rơi nước mắt, y bịt mũi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ ngươi vào trong nhà vị đại tẩu tử lúc nãy, lấy gà của mình về, trả bánh ngô này lại cho nàng.”
“Được.”
Sở Chiêu Du: “Ngươi phải yên lặng, đừng để ai phát hiện. Còn nữa, gà của mình, chắc bây giờ không có lông, không có lông ngươi biết không, trọc lóc, trắng bóc, chắc còn bị mổ bụng…”
Tiêu Hành lĩnh mệnh mà đi, Sở Chiêu Du còn chưa chớp mắt được ba hồi, đã thấy hắn trộm gà về!
Không, là cầm về!
Đại tẩu tử nhiệt tình đã giúp bọn họ vặt hết lông! Nội tạng cũng làm sạch luôn!.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình |||||
Sở Chiêu Du vui vẻ nhếch miệng, “Đi đi đi, chúng ta tìm rừng cây nướng.”
Lòng gà coi như thù lao.
Lâm Quế Hoa dùng hai cái bánh ngô lạnh lẽo cứng ngắc, đổi một con gà rừng còn sống nguyên, lòng mừng thầm, không kịp chờ đợi nấu nước nhổ lông, trong miệng vẫn vui vẻ mà mắng vài câu “Đồ ngốc, ngốc thật”.
Nàng đem lông gà dính máu đi vứt, quay người trở về phát hiện gà trên thớt đã trần trụi mà bay!
Nửa cọng lông cũng không còn!
Biến thành hai cái bánh ngô!
Lâm Quế Hoa trợn tròn mắt, cho là gặp được thần tiên, cố ý một chiêu che mắt, trừng phạt nàng thích lợi dụng người khác, nhất thời khóc lóc nỉ non mà quỳ trên mặt đất, xưng tội … đến khi nàng nhìn thấy lòng gà vẫn còn, tắt vòi không khóc nữa, sắc mặt thay đổi mấy lần.
…
Gió thu mát mẻ trong rừng thổi từng cơn, ánh mặt trời xuyên thấu chạc cây, lộ ra vài vạt nắng ấm áp.
Sở Chiêu Du nằm nhoài trên người Tiểu Hắc, nhớ tới hành vi lúc nãy, không cẩn thận cười ra tiếng. Đây là nụ cười đầu tiên y lộ ra hai ngày nay, phảng phất như tuyết lớn ngừng rơi, đầu cành tràn ra một đóa hồng mai nhỏ.
Tiêu Hành nghe thấy tiếng cười của y, khóe miệng cũng vô thức cong lên, trông khá ngốc, nhưng là cả triều văn võ đều chưa từng thấy… nhiếp Chính Vương biết cười? Đùa à.
Tiêu Hành một tay cầm gà, một tay nâng mông Sở Chiêu Du, lập tức bay ra hai dặm, bảo đảm sẽ không bị đại tẩu tử truy cản mới thắng gấp.
Trán Sở Chiêu Du va vào sau gáy Tiêu Hành, vừa vặn đụng đến vết thương cũ, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Lần sau lúc ngừng lại, phải từ từ, giảm tốc độ trước.” Sở Chiêu Du kiên trì giáo dục.
Tiểu Hắc nhất định sẽ không lấy được vợ, xem tác phong thắng gấp của hắn là biết, chỉ thích sướng phần mình, có vợ chẳng biết một ngày sẽ bị nhéo tai mấy lần.
Cũng không biết dạy Tiểu Hắc giỏi rồi, thì sau này tới lượt cô nương nào sẽ chiếm lời.
Trên đầu y có một cục u lớn, không xuất huyết, hôm qua ở trong cung, cổ chân bởi vì từ trên tường rào nhảy xuống cứu Tiêu Hành bị đụng ra.
Nhỏ yếu, đáng thương.
Nhưng vẫn ăn được nha.
Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm gà nướng bóng loáng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Không dầu không muối, nướng như thế, lần đầu Sở Chiêu Du ăn, ngon hay không tính sau, dù sao cũng tốt hơn đói bụng.
Y vừa há mồm, đột nhiên nhớ còn một bệnh nhân bên cạnh, mà bệnh này tiêu hao thể lực nhiều nhất.
“Tiểu Hắc ăn trước.” Sở Chiêu Du đưa gà nướng cho hắn.
Tiêu Hành: “Ta không đói bụng.”
“Ngươi đói bụng, ta nghe thấy bụng ngươi kêu.” Sở Chiêu Du kiên trì giải thích cho hắn, “Ngươi không hiểu, trạng thái hiện tại của ngươi chính là đói bụng, phải ăn, nào, cắn một miếng.”
Tiêu Hành bất động, khi hắn không biết nên nói gì, hắn đều lựa chọn im lặng, đầu óc hắn trống rỗng, trừ một chút bản năng thâm căn cố đế, tất cả ký ức không còn lại gì. Hắn nhắm mắt lại, đều là hình ảnh Sở Chiêu Du hai ngày nay, tràn đầy, dường như từng chút từng chút thêm vào nhân sinh hoang vu của hắn, trở nên đặc sắc lại thú vị.
Mà có một số việc hắn biết, như là lúc này hắn đang đói bụng, nhưng Sở Chiêu Du đói hơn, phải nhường gà cho y ăn.
Như là, tên hắn không phải là Tiểu Hắc…
Sở Chiêu Du khuyên can đủ đường, Tiểu Hắc không chịu há mồm, y xé ra một cái đùi gà, như đút cho con nít: “Ăn đi, nhé?”
Tiểu Hắc đối xử với y quá tốt, y vừa đến thế giới này, gặp phải nhiếp chính vương chả mấy thân thiện, cũng không có NPC chỉ dẫn, mà vô tình lụm được Tiểu Hắc, khiến Sở Chiêu Du có cảm giác muốn lang bạt thiên nhai sống nương tựa lẫn nhau ỷ lại vào hắn.
Ngọn cây trong khe hở tản ra tia sáng tiến vào tầm mắt của y, thanh thuần phản chiếu như có gợn sóng lưu động trong đôi mắt kia, đuôi mắt da dẻ trắng tinh ửng hồng, dù cuống lên, ánh mắt Sở Chiêu Du trước sau vẫn không biến động, phẳng phất hữu tình.
Tiêu Hành lăng lăng nhìn y, đột nhiên trong đầu đau nhức, so với hai lần trước càng thêm mãnh liệt, như một con dao càn quấy trong đầu, cắt rời quá khứ cùng hiện tại, chặt đứt tất cả thần kinh hắn có thể suy nghĩ, mãi đến tận khi biến người thành ngốc hẳn.
Tiêu Hành theo bản năng phản kháng với nguồn sức mạnh này, kiêu ngạo khắc vào trong xương không cho phép hắn đầu hàng, hắn không chấp nhận hậu quả là bản thân sẽ biến thành tên ngốc.
Sở Chiêu Du hoảng hốt, y ném gà nướng, ôm lấy Tiêu Hành đang run rẩy, muốn giúp hắn như hai lần trước.
Nhưng lần này không có tác dụng!
Hai lần trước Sở Chiêu Du biết hắn đau, nhưng nếu như không nhìn thấy đôi mắt và vẻ mặt của Tiêu Hành, thường sẽ khiến người lầm tưởng chỉ là cơn đau nhẹ, lần này phát tác mạnh mẽ, hàm răng Tiêu Hành run lên, cả người căng cứng, cổ họng đau khổ gầm nhẹ doạ người, thậm chí vô thức cầm lấy một cục đá sắc, không do dự đập lên đầu, muốn lôi thứ đồ đau đến thấu xương từ não ra.
Y không biết độc gì có thể khiến người đau thành như vậy, cũng có lẽ không phải độc, chẩn đoán bằng máy móc hiện đại, hẳn cũng chỉ biết là bệnh bất trị.
Sở Chiêu Du tay mắt lanh lẹ thân thủ chặn lại, ngàn cân treo sợi tóc, phiến đá dừng lại cách mu bàn tay Sở Chiêu Du một ly.
Sức lực Tiểu Hắc có bao nhiêu, Sở Chiêu Du rõ rõ ràng ràng, hòn đá này hạ xuống, không phải mu bàn tay biến thành thịt băm, thì chính là Tiểu Hắc đầu nở hoa.
Sở Chiêu Du dỗ Tiểu Hắc vứt hòn đá đi, mồ hôi lạnh trên lưng thấm ra đem lại cảm giác mát mẻ dinh dính.
Vậy mà y không chút do dự đưa tay đi chặn, Sở Chiêu Du bị tinh thần hi sinh của mình khiếp sợ.
“Sẽ hết ngay thôi, Tiểu Hắc, ta dẫn ngươi đi mua bánh bao thịt, hết đau ngay thôi…” Sở Chiêu Du nói đến mình cũng không tin.
Hiển nhiên Tiểu Hắc cũng không tin, tránh thoát khỏi Sở Chiêu Du liền muốn đập đầu vào cây, Sở Chiêu Du chặt chẽ bảo vệ đầu hắn, thân thể y bạc nhược, cơ hồ là bị động bị Tiểu Hắc ôm lăn lộn trên mặt đất, trong miệng nuốt vài mảnh lá khô, vừa muốn nhả ra, vai lại đau xót kịch liệt.
“A … đau…”
Con đường phát tiết bị Sở Chiêu Du vây truy chặn cản, Tiêu Hành nóng nảy cuối cùng cắn một cái trên vai y.
Tiếng gào lên đau đớn tựa hồ mở ra công tắc bình tĩnh, người đè Sở Chiêu Du yên tĩnh lại, chỉ còn rét run từng đợt.
Khóe mắt y rưng rưng nằm co quắp trên mặt đất, trong xiêm y, trong tóc, tất cả đều là lá thu bị nghiền. Vai phải hiện ra một vòng máu mơ hồ, cách quần áo, Tiểu Hắc hạ khẩu lưu tình, không thật sự cắn đứt một miếng thịt của y.
Nơi Tiểu Hắc giãy dụa, vùng rừng núi phủ một tầng lá khô, toàn bộ vỡ vụn, nói chi là Sở Chiêu Du bị ôm trong ngực.
Ta suýt nữa bị nghiền thành bột rồi.
Sở Chiêu Du cả người bừa bộn đứng lên, xoay xoay eo, cúi người xem Tiểu Hắc.
“Đầu còn đau không?”
Đối phương nâng mắt, Sở Chiêu Du chợt lạnh.
Ánh mắt kia gần như dại ra, một lần đau đầu phát tác, khiến bệnh trạng Tiêu Hành nghiêm trọng hơn. Sở Chiêu Du bình thường vốn thờ ơ với mọi thứ, bỗng nhiên ngày càng hoảng sợ thời gian trôi đi.
“Tiểu Hắc!” Sở Chiêu Du đau lòng ôm hắn, liên tục hỏi hắn mấy câu, ngoại trừ những gì Sở Chiêu Du dạy hai ngày nay hắn còn nhớ, thường thức sinh hoạt của Tiểu Hắc lại quên đi một ít.
Một câu tiên tri.
Sở Chiêu Du nghĩ, hắn bảo Tiểu Hắc nói với người ta bọn họ là vợ chồng đi tìm thầy thuốc, lần này hay rồi, hắn thật sự phải đưa Tiểu Hắc đi tìm đại phu.
Y có trực giác bệnh này rất khó trị, phải tốn rất nhiều tiền.
Không có tiền, y và Tiểu Hắc quá nghèo.
Sở Chiêu Du nhức đầu, thậm chí muốn hồi kinh giao dịch với nhiếp chính vương.
Dù là hoàng đế bù nhìn, cũng có chút tác dụng nhỏ bé không đáng kể chứ?
Y ngồi xổm trước người Tiểu Hắc, ngón tay chậm rãi giúp hắn lấy đi mảnh lá vụn trong tóc.
Sở Chiêu Du quen sống trong nhung lụa, móng tay êm dịu, cắt sửa vừa vặn, đốt ngón tay thanh nhuận như ngọc, hằng ngày tùy tiện ra vài động tác, đều là phong thái uyển chuyển như trong sách giáo khoa.
Y nhìn đầu ngón tay của chính mình, ánh nắng hoạt bát như đang nhảy nhót trên ngón tay.
Đời này y vốn không muốn hát hí khúc.
Thế nhưng… Sở Chiêu Du nhìn Tiểu Hắc, tìm thầy hỏi thuốc cần tiền, kiếm tiền nhanh nhất, bản lĩnh to lớn nhất của y chính là hát hí khúc.
Nghe đâu diễn viên Giang Nam nổi tiếng một ngày thu đấu vàng, Sở Chiêu Du xuất thân từ “Đội quốc gia”, tới đây như xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo.
“Ngốc thì ngốc đi, ta hát hí khúc nuôi ngươi.”
Hiện tại bảo Sở Chiêu Du bỏ lại Tiểu Hắc là điều không thể, lòng người đều là thịt, Tiểu Hắc nghe lời đối với y hữu cầu tất ứng, có hắn ở bên, làm nghề cũ cũng không khó tiếp thu lắm.
“Không được!” Tiểu Hắc đột nhiên nhào lên, ánh mắt chăm chú nhìn Sở Chiêu Du, lặp lại, “Không được xướng hí khúc, không cho…”
“Ngươi đã đần độn vậy rồi, còn kỳ thị nghề nghiệp!” Sở Chiêu Du lòng buồn bực, con hát thời cổ đại đúng là nghề nghiệp hạ lưu, mà thành kiến với con hát trong kí ức của Tiểu Hắc lại vượt lên trên những kí ức khác.
Đây “Hận còn bền hơn yêu” trong truyền thuyết?
[恨比爱更长久 không biết dịch sao:((]
Bả vai hơi ngứa ngáy, như có kiến bò, mà cường độ càng lúc càng nặng, Sở Chiêu Du hoàn hồn cụp mắt, ánh mắt run lên.
Tiểu Hắc đang cúi đầu chăm chú liếm vết thương của y!
“Này!” Sở Chiêu Du đẩy hắn ra, không đẩy nổi, còn bị chó lớn đè lại trên đất.
Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu rọi, trong rừng cây sáng tối đan xen, tiếng gió sàn sạt, trong vạn cây hồng sắc thu, có hai người rất dễ thấy, hắc y nhân áp phía trên, che gần hết người phía dưới.
Cách quần áo có thể liếm ra chút ý vị…
Sở Chiêu Du bị nắng chói mắt, trận chiến vừa rồi hao phí hết thể lực của y, đột nhiên cảm thấy ngủ một giấc cũng được, vừa khéo nắng nhè nhẹ, gió hiu hiu, Tiểu Hắc cũng không lộn xộn.
Vừa nghĩ đến, vai đột nhiên mát lạnh.
Không biết sao Tiểu Hắc bướng bỉnh thế, nhất định muốn lau khô máu, chỗ đi qua đau nhói, còn ngứa ngáy không mấy dễ chịu, Sở Chiêu Du cau mày nhẫn nhịn.
Hõm vai bị quần áo che lại vốn rất ấm áp, nước dính ở trên, bị gió thu thổi, không dưng lạnh lẽo.
Tiêu Hành ngẩn ra nhìn da dẻ chỗ kia, ngón tay víu quần áo không tự chủ dùng sức, móng tay hiện ra xanh trắng, trong ánh mắt hắn xuất hiện một chút cảm xúc khác thường, chợt lóe lên, ngay sau đó hiện lên vẻ mờ mịt khó hiểu.
Sở Chiêu Du phần phật nhấc cổ tay, “Dậy.”
Tiểu Hắc chỉ vào vết thương của y, trong mắt chỉ có hồn nhiên áy náy: “Đau.”
“Ngươi đau đầu?” Sở Chiêu Du hỏi ngược lại.
“Ngươi đau.” Tiểu Hắc gấp đến độ đè lại Sở Chiêu Du sắp đứng dậy, vừa chỉ chỉ vai y, vướng phải dâm uy của Sở Chiêu Du, không dám đụng vào, chỉ giả tạo chỉ vào, tay chân luống cuống.
Cực kỳ giống dáng vẻ Tiền Thế Thành sợ vợ mà nhiếp Chính Vương vẫn luôn không vừa mắt.
Tiêu Hành trực giác mình làm sai, há miệng, lại không biết nói gì, không thể làm gì hơn là cùng xoay mòng mòng quanh cây táo với Sở Chiêu Du đang tức giận.
“Thôi được rồi.” Sở Chiêu Du xoay người, mũi va vào vai Tiêu Hành, đau đến rơi nước mắt, y bịt mũi, nhỏ giọng nói: “Bây giờ ngươi vào trong nhà vị đại tẩu tử lúc nãy, lấy gà của mình về, trả bánh ngô này lại cho nàng.”
“Được.”
Sở Chiêu Du: “Ngươi phải yên lặng, đừng để ai phát hiện. Còn nữa, gà của mình, chắc bây giờ không có lông, không có lông ngươi biết không, trọc lóc, trắng bóc, chắc còn bị mổ bụng…”
Tiêu Hành lĩnh mệnh mà đi, Sở Chiêu Du còn chưa chớp mắt được ba hồi, đã thấy hắn trộm gà về!
Không, là cầm về!
Đại tẩu tử nhiệt tình đã giúp bọn họ vặt hết lông! Nội tạng cũng làm sạch luôn!.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Vào Sách Thành Nữ Phụ Độc Ác, Tổng Tài Quyết Trở Mình |||||
Sở Chiêu Du vui vẻ nhếch miệng, “Đi đi đi, chúng ta tìm rừng cây nướng.”
Lòng gà coi như thù lao.
Lâm Quế Hoa dùng hai cái bánh ngô lạnh lẽo cứng ngắc, đổi một con gà rừng còn sống nguyên, lòng mừng thầm, không kịp chờ đợi nấu nước nhổ lông, trong miệng vẫn vui vẻ mà mắng vài câu “Đồ ngốc, ngốc thật”.
Nàng đem lông gà dính máu đi vứt, quay người trở về phát hiện gà trên thớt đã trần trụi mà bay!
Nửa cọng lông cũng không còn!
Biến thành hai cái bánh ngô!
Lâm Quế Hoa trợn tròn mắt, cho là gặp được thần tiên, cố ý một chiêu che mắt, trừng phạt nàng thích lợi dụng người khác, nhất thời khóc lóc nỉ non mà quỳ trên mặt đất, xưng tội … đến khi nàng nhìn thấy lòng gà vẫn còn, tắt vòi không khóc nữa, sắc mặt thay đổi mấy lần.
…
Gió thu mát mẻ trong rừng thổi từng cơn, ánh mặt trời xuyên thấu chạc cây, lộ ra vài vạt nắng ấm áp.
Sở Chiêu Du nằm nhoài trên người Tiểu Hắc, nhớ tới hành vi lúc nãy, không cẩn thận cười ra tiếng. Đây là nụ cười đầu tiên y lộ ra hai ngày nay, phảng phất như tuyết lớn ngừng rơi, đầu cành tràn ra một đóa hồng mai nhỏ.
Tiêu Hành nghe thấy tiếng cười của y, khóe miệng cũng vô thức cong lên, trông khá ngốc, nhưng là cả triều văn võ đều chưa từng thấy… nhiếp Chính Vương biết cười? Đùa à.
Tiêu Hành một tay cầm gà, một tay nâng mông Sở Chiêu Du, lập tức bay ra hai dặm, bảo đảm sẽ không bị đại tẩu tử truy cản mới thắng gấp.
Trán Sở Chiêu Du va vào sau gáy Tiêu Hành, vừa vặn đụng đến vết thương cũ, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Lần sau lúc ngừng lại, phải từ từ, giảm tốc độ trước.” Sở Chiêu Du kiên trì giáo dục.
Tiểu Hắc nhất định sẽ không lấy được vợ, xem tác phong thắng gấp của hắn là biết, chỉ thích sướng phần mình, có vợ chẳng biết một ngày sẽ bị nhéo tai mấy lần.
Cũng không biết dạy Tiểu Hắc giỏi rồi, thì sau này tới lượt cô nương nào sẽ chiếm lời.
Trên đầu y có một cục u lớn, không xuất huyết, hôm qua ở trong cung, cổ chân bởi vì từ trên tường rào nhảy xuống cứu Tiêu Hành bị đụng ra.
Nhỏ yếu, đáng thương.
Nhưng vẫn ăn được nha.
Sở Chiêu Du nhìn chằm chằm gà nướng bóng loáng, đôi mắt sáng lấp lánh.
Không dầu không muối, nướng như thế, lần đầu Sở Chiêu Du ăn, ngon hay không tính sau, dù sao cũng tốt hơn đói bụng.
Y vừa há mồm, đột nhiên nhớ còn một bệnh nhân bên cạnh, mà bệnh này tiêu hao thể lực nhiều nhất.
“Tiểu Hắc ăn trước.” Sở Chiêu Du đưa gà nướng cho hắn.
Tiêu Hành: “Ta không đói bụng.”
“Ngươi đói bụng, ta nghe thấy bụng ngươi kêu.” Sở Chiêu Du kiên trì giải thích cho hắn, “Ngươi không hiểu, trạng thái hiện tại của ngươi chính là đói bụng, phải ăn, nào, cắn một miếng.”
Tiêu Hành bất động, khi hắn không biết nên nói gì, hắn đều lựa chọn im lặng, đầu óc hắn trống rỗng, trừ một chút bản năng thâm căn cố đế, tất cả ký ức không còn lại gì. Hắn nhắm mắt lại, đều là hình ảnh Sở Chiêu Du hai ngày nay, tràn đầy, dường như từng chút từng chút thêm vào nhân sinh hoang vu của hắn, trở nên đặc sắc lại thú vị.
Mà có một số việc hắn biết, như là lúc này hắn đang đói bụng, nhưng Sở Chiêu Du đói hơn, phải nhường gà cho y ăn.
Như là, tên hắn không phải là Tiểu Hắc…
Sở Chiêu Du khuyên can đủ đường, Tiểu Hắc không chịu há mồm, y xé ra một cái đùi gà, như đút cho con nít: “Ăn đi, nhé?”
Tiểu Hắc đối xử với y quá tốt, y vừa đến thế giới này, gặp phải nhiếp chính vương chả mấy thân thiện, cũng không có NPC chỉ dẫn, mà vô tình lụm được Tiểu Hắc, khiến Sở Chiêu Du có cảm giác muốn lang bạt thiên nhai sống nương tựa lẫn nhau ỷ lại vào hắn.
Ngọn cây trong khe hở tản ra tia sáng tiến vào tầm mắt của y, thanh thuần phản chiếu như có gợn sóng lưu động trong đôi mắt kia, đuôi mắt da dẻ trắng tinh ửng hồng, dù cuống lên, ánh mắt Sở Chiêu Du trước sau vẫn không biến động, phẳng phất hữu tình.
Tiêu Hành lăng lăng nhìn y, đột nhiên trong đầu đau nhức, so với hai lần trước càng thêm mãnh liệt, như một con dao càn quấy trong đầu, cắt rời quá khứ cùng hiện tại, chặt đứt tất cả thần kinh hắn có thể suy nghĩ, mãi đến tận khi biến người thành ngốc hẳn.
Tiêu Hành theo bản năng phản kháng với nguồn sức mạnh này, kiêu ngạo khắc vào trong xương không cho phép hắn đầu hàng, hắn không chấp nhận hậu quả là bản thân sẽ biến thành tên ngốc.
Sở Chiêu Du hoảng hốt, y ném gà nướng, ôm lấy Tiêu Hành đang run rẩy, muốn giúp hắn như hai lần trước.
Nhưng lần này không có tác dụng!
Hai lần trước Sở Chiêu Du biết hắn đau, nhưng nếu như không nhìn thấy đôi mắt và vẻ mặt của Tiêu Hành, thường sẽ khiến người lầm tưởng chỉ là cơn đau nhẹ, lần này phát tác mạnh mẽ, hàm răng Tiêu Hành run lên, cả người căng cứng, cổ họng đau khổ gầm nhẹ doạ người, thậm chí vô thức cầm lấy một cục đá sắc, không do dự đập lên đầu, muốn lôi thứ đồ đau đến thấu xương từ não ra.
Y không biết độc gì có thể khiến người đau thành như vậy, cũng có lẽ không phải độc, chẩn đoán bằng máy móc hiện đại, hẳn cũng chỉ biết là bệnh bất trị.
Sở Chiêu Du tay mắt lanh lẹ thân thủ chặn lại, ngàn cân treo sợi tóc, phiến đá dừng lại cách mu bàn tay Sở Chiêu Du một ly.
Sức lực Tiểu Hắc có bao nhiêu, Sở Chiêu Du rõ rõ ràng ràng, hòn đá này hạ xuống, không phải mu bàn tay biến thành thịt băm, thì chính là Tiểu Hắc đầu nở hoa.
Sở Chiêu Du dỗ Tiểu Hắc vứt hòn đá đi, mồ hôi lạnh trên lưng thấm ra đem lại cảm giác mát mẻ dinh dính.
Vậy mà y không chút do dự đưa tay đi chặn, Sở Chiêu Du bị tinh thần hi sinh của mình khiếp sợ.
“Sẽ hết ngay thôi, Tiểu Hắc, ta dẫn ngươi đi mua bánh bao thịt, hết đau ngay thôi…” Sở Chiêu Du nói đến mình cũng không tin.
Hiển nhiên Tiểu Hắc cũng không tin, tránh thoát khỏi Sở Chiêu Du liền muốn đập đầu vào cây, Sở Chiêu Du chặt chẽ bảo vệ đầu hắn, thân thể y bạc nhược, cơ hồ là bị động bị Tiểu Hắc ôm lăn lộn trên mặt đất, trong miệng nuốt vài mảnh lá khô, vừa muốn nhả ra, vai lại đau xót kịch liệt.
“A … đau…”
Con đường phát tiết bị Sở Chiêu Du vây truy chặn cản, Tiêu Hành nóng nảy cuối cùng cắn một cái trên vai y.
Tiếng gào lên đau đớn tựa hồ mở ra công tắc bình tĩnh, người đè Sở Chiêu Du yên tĩnh lại, chỉ còn rét run từng đợt.
Khóe mắt y rưng rưng nằm co quắp trên mặt đất, trong xiêm y, trong tóc, tất cả đều là lá thu bị nghiền. Vai phải hiện ra một vòng máu mơ hồ, cách quần áo, Tiểu Hắc hạ khẩu lưu tình, không thật sự cắn đứt một miếng thịt của y.
Nơi Tiểu Hắc giãy dụa, vùng rừng núi phủ một tầng lá khô, toàn bộ vỡ vụn, nói chi là Sở Chiêu Du bị ôm trong ngực.
Ta suýt nữa bị nghiền thành bột rồi.
Sở Chiêu Du cả người bừa bộn đứng lên, xoay xoay eo, cúi người xem Tiểu Hắc.
“Đầu còn đau không?”
Đối phương nâng mắt, Sở Chiêu Du chợt lạnh.
Ánh mắt kia gần như dại ra, một lần đau đầu phát tác, khiến bệnh trạng Tiêu Hành nghiêm trọng hơn. Sở Chiêu Du bình thường vốn thờ ơ với mọi thứ, bỗng nhiên ngày càng hoảng sợ thời gian trôi đi.
“Tiểu Hắc!” Sở Chiêu Du đau lòng ôm hắn, liên tục hỏi hắn mấy câu, ngoại trừ những gì Sở Chiêu Du dạy hai ngày nay hắn còn nhớ, thường thức sinh hoạt của Tiểu Hắc lại quên đi một ít.
Một câu tiên tri.
Sở Chiêu Du nghĩ, hắn bảo Tiểu Hắc nói với người ta bọn họ là vợ chồng đi tìm thầy thuốc, lần này hay rồi, hắn thật sự phải đưa Tiểu Hắc đi tìm đại phu.
Y có trực giác bệnh này rất khó trị, phải tốn rất nhiều tiền.
Không có tiền, y và Tiểu Hắc quá nghèo.
Sở Chiêu Du nhức đầu, thậm chí muốn hồi kinh giao dịch với nhiếp chính vương.
Dù là hoàng đế bù nhìn, cũng có chút tác dụng nhỏ bé không đáng kể chứ?
Y ngồi xổm trước người Tiểu Hắc, ngón tay chậm rãi giúp hắn lấy đi mảnh lá vụn trong tóc.
Sở Chiêu Du quen sống trong nhung lụa, móng tay êm dịu, cắt sửa vừa vặn, đốt ngón tay thanh nhuận như ngọc, hằng ngày tùy tiện ra vài động tác, đều là phong thái uyển chuyển như trong sách giáo khoa.
Y nhìn đầu ngón tay của chính mình, ánh nắng hoạt bát như đang nhảy nhót trên ngón tay.
Đời này y vốn không muốn hát hí khúc.
Thế nhưng… Sở Chiêu Du nhìn Tiểu Hắc, tìm thầy hỏi thuốc cần tiền, kiếm tiền nhanh nhất, bản lĩnh to lớn nhất của y chính là hát hí khúc.
Nghe đâu diễn viên Giang Nam nổi tiếng một ngày thu đấu vàng, Sở Chiêu Du xuất thân từ “Đội quốc gia”, tới đây như xuống nông thôn giúp đỡ người nghèo.
“Ngốc thì ngốc đi, ta hát hí khúc nuôi ngươi.”
Hiện tại bảo Sở Chiêu Du bỏ lại Tiểu Hắc là điều không thể, lòng người đều là thịt, Tiểu Hắc nghe lời đối với y hữu cầu tất ứng, có hắn ở bên, làm nghề cũ cũng không khó tiếp thu lắm.
“Không được!” Tiểu Hắc đột nhiên nhào lên, ánh mắt chăm chú nhìn Sở Chiêu Du, lặp lại, “Không được xướng hí khúc, không cho…”
“Ngươi đã đần độn vậy rồi, còn kỳ thị nghề nghiệp!” Sở Chiêu Du lòng buồn bực, con hát thời cổ đại đúng là nghề nghiệp hạ lưu, mà thành kiến với con hát trong kí ức của Tiểu Hắc lại vượt lên trên những kí ức khác.
Đây “Hận còn bền hơn yêu” trong truyền thuyết?
[恨比爱更长久 không biết dịch sao:((]
Bả vai hơi ngứa ngáy, như có kiến bò, mà cường độ càng lúc càng nặng, Sở Chiêu Du hoàn hồn cụp mắt, ánh mắt run lên.
Tiểu Hắc đang cúi đầu chăm chú liếm vết thương của y!
“Này!” Sở Chiêu Du đẩy hắn ra, không đẩy nổi, còn bị chó lớn đè lại trên đất.
Mặt trời lên cao, ánh nắng chiếu rọi, trong rừng cây sáng tối đan xen, tiếng gió sàn sạt, trong vạn cây hồng sắc thu, có hai người rất dễ thấy, hắc y nhân áp phía trên, che gần hết người phía dưới.
Cách quần áo có thể liếm ra chút ý vị…
Sở Chiêu Du bị nắng chói mắt, trận chiến vừa rồi hao phí hết thể lực của y, đột nhiên cảm thấy ngủ một giấc cũng được, vừa khéo nắng nhè nhẹ, gió hiu hiu, Tiểu Hắc cũng không lộn xộn.
Vừa nghĩ đến, vai đột nhiên mát lạnh.
Không biết sao Tiểu Hắc bướng bỉnh thế, nhất định muốn lau khô máu, chỗ đi qua đau nhói, còn ngứa ngáy không mấy dễ chịu, Sở Chiêu Du cau mày nhẫn nhịn.
Hõm vai bị quần áo che lại vốn rất ấm áp, nước dính ở trên, bị gió thu thổi, không dưng lạnh lẽo.
Tiêu Hành ngẩn ra nhìn da dẻ chỗ kia, ngón tay víu quần áo không tự chủ dùng sức, móng tay hiện ra xanh trắng, trong ánh mắt hắn xuất hiện một chút cảm xúc khác thường, chợt lóe lên, ngay sau đó hiện lên vẻ mờ mịt khó hiểu.
Sở Chiêu Du phần phật nhấc cổ tay, “Dậy.”
Tiểu Hắc chỉ vào vết thương của y, trong mắt chỉ có hồn nhiên áy náy: “Đau.”
“Ngươi đau đầu?” Sở Chiêu Du hỏi ngược lại.
“Ngươi đau.” Tiểu Hắc gấp đến độ đè lại Sở Chiêu Du sắp đứng dậy, vừa chỉ chỉ vai y, vướng phải dâm uy của Sở Chiêu Du, không dám đụng vào, chỉ giả tạo chỉ vào, tay chân luống cuống.
Cực kỳ giống dáng vẻ Tiền Thế Thành sợ vợ mà nhiếp Chính Vương vẫn luôn không vừa mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook