Ngón tay Tiêu Hành động đậy, đẩy cổ áo lông cáo ra, nắm gáy Sở Chiêu Du: “Không phải bệ hạ bảo không kịch nào không biết hát sao?”

Sở Chiêu Du: “… Trẫm là người đứng đắn.”

Tiêu Hành dùng đốt ngón tay gõ gõ bàn gỗ lim nhỏ trong xe ngựa, lanh lảnh cất tiếng, “Rèm và bàn đều có, hay còn cần bản vương chuẩn bị cho ngươi đạo cụ khác thì mới hát được?”

Hai má Sở Chiêu Du đỏ rực, y cúi đầu, mặc cho Nhiếp chính vương nắm thịt sau gáy y như xách mèo. Tiêu Hành ngón tay có chai, lực tay không nhẹ không nặng, thoải mái đến tê cả da đầu.

Còn thiếu đạo cụ gì, không phải là cái trên đất… Nhiếp chính vương thật sự không phải đang đùa giỡn lưu manh sao?

Sở Chiêu Du dùng chiêu hát hí khúc này để bắt Nhiếp chính vương chịu bao nhiêu thiệt thòi, bây giờ lấy đá ném vào chân mình, nói không ra lời, y hệt người câm.

Sở Chiêu Du lúc thường vô cùng hoạt bát lanh lợi, bây giờ thì mặt đỏ như một cô dâu nhỏ.

Tiêu Hành nhìn thấy rất thú vị, càng không chịu buông tha y, “Lúc trêu đùa bản vương sao không nói không biết? Hả?”

“Hay là để bản vương bảo bọn họ quay ngược đầu xe, đưa bệ hạ quay lại học tập?”

“Bệ hạ vô cùng cần cù và thật thà hiếu học, xuất cung gặp phải một vai nam trung niên, háo hức mong chờ chơi trò mất tích?”

Nhiếp chính vương nói chán chê lại bắt đầu lôi ra chuyện cũ, Sở Chiêu Du duy trì tư thế ngồi nghe giảng của học sinh tiểu học, đàng hoàng nghe.

Tiêu Hành nói một hồi lại thấy hơi tức giận, Sở Chiêu Du mới chỉ xuất cung ba ngày mà cứ như là đã theo học đủ các hạng người như cái thùng thuốc nhuộm: “Lớn tiếng ồn ào bản vương yêu thích ngươi ở miếu Nguyệt lão? Dẫn Chương Hồi Cát vào tròng, tìm hai công tử bột kể chuyện ở dịch quán, nội dung khó coi đó là ai viết? Bây giờ còn ở đây giả vờ đứng đắn?”

Lời nói ra trong tình huống khẩn cấp làm sao mà tin được? Đó đều là chuyện từ đời nào rồi, Nhiếp chính vương lão nhân gia, sao người còn nhớ rõ ràng thế?

“[Ma cô chúc thọ] có thể học vì thái hậu, bản vương bảo ngươi hát phấn kịch thì lại ra sức từ chối?”

Hiểu biết cũng rộng ghê, phấn kịch cũng biết. Sở Chiêu Du trong lòng khinh bỉ, nghĩ thầm cửa ải này lúc nào mới qua được đây, sau này đi ngang qua phố nam mà còn vén rèm nữa thì y chính là chó con.

Ánh mắt y hơi lay động, thấp giọng buồn bực nói: “Hoàng thúc!”

Ta là tiểu bối đấy, Nhiếp chính vương ngài lớn tuổi rồi, đừng có già mà không đứng đắn, OK?

“Hoàng thúc” là kính xưng của nguyên chủ đối với Tiêu Hành, hơn ba tháng nay Sở Chiêu Du chưa dùng lần nào, toàn âm dương quái khí gọi hắn là Nhiếp chính vương.

Tiêu Hành bị một tiếng “Hoàng thúc” này làm cho nghẹn lời.

Bị Sở Chiêu Du giận dỗi lâu, việc nhỏ không đáng kể như xưng hô, Tiêu Hành đã không rảnh để ý từ lâu, hắn tinh tế hồi tưởng phát hiện ra  tiểu hoàng đế trước kia sợ hãi rụt rè gọi hắn hoàng thúc không biết từ bao giờ đã mơ hồ chỉ còn dư lại cái cái bóng.

Ba tháng trước, hắn và tiểu hoàng đế thực sự không qua lại nhiều, có lúc toàn bộ buổi lâm triều đều không nhất định phải liếc mắt nhìn long ỷ.

Sở Chiêu Du rõ ràng là tức giận, gan to bằng trời, đỏ mặt gọi một tiếng “Hoàng thúc”, nhìn mà muốn mạnh mẽ vò dụi y.

Sở Chiêu Du giương khóe mắt nhìn trộm Nhiếp chính vương, nhếch miệng cười, ha, ý thức được bản thân lớn tuổi chưa?

Như là đã nắm giữ được khẩu quyết thần công thuận buồm xuôi gió, y cong mắt, con ngươi liên tiếp gọi vài tiếng, âm cuối kéo thật dài, không tự biết được bản thân giống y như là đang làm nũng.

Tiêu Hành thấp giọng quát lớn: “Ngậm miệng!”

Vừa vặn, xe ngựa xóc nảy một cái, Sở Chiêu Du kinh ngạc kêu lên, lăn vào lồng ngực Nhiếp chính vương.

Lỗ tai dán vào lồng ngực Nhiếp chính vương, âm thanh có quy luật hơi nhanh một chút truyền vào màng nhĩ, y nhất thời buột miệng, “Hoàng thúc cũng bị dọa rồi sao?”

Tiêu Hành hít sâu một cái ce lại miệng Sở Chiêu Du, “Yên tĩnh cho bản vương.”

“A ——” Sở Chiêu Du trốn tránh, xem ra là Nhiếp chính vương thật sự ghét y, cánh tay kiềm quá chặt, y trừng mắt nhìn Nhiếp chính vương một cái, đành phải tìm tư thế thoải mái nhắm mắt lại.

Không cho nói chuyện? Thế thì trẫm ngủ.



Bãi săn Mị Khâu diện tích rất lớn, bao gồm một rừng cây lớnvà một gò núi bằng phẳng.

Mãnh thú to lớn có thể hại người như cầy sói hổ báo đều đã bị hộ vệ ở bãi săn đánh đuổi ra hết, ngày thường phong tỏa rừng để trồng cây, thả một ít con mồi giỏi về chạy nhảy.

Bốn vó của tuấn mã tung bay, mang theo túi cung tên, mũi tên màu đỏ lộ ra bên ngoài, Sở Chiêu Du đứng dưới ngựa, khuôn mặt nhỏ tràn ngập nghi hoặc: “Nhiếp chính vương thật sự tin tưởng trẫm có thể bắt được con mồi sao?”

Trẫm cảm thấy không được.

Sao Tiêu Hành lại cố tình muốn ăn con mồi trẫm ban thưởng.

Ngon hơn đồ đang làm trong cung làm sao?

Bỏ đói hắn luôn vậy, đến gà trẫm còn chẳng bắt được.

Sở Chiêu Du cố hết sức bò lên lưng ngựa, thú cưỡi của y là Nhiếp chính vương tự mình chọn, tính khí ôn hòa trầm ổn.

Trước đây Sở Chiêu Du từng học cưỡi ngựa, nhưng giới hạn chỉ là đi thong thả hai bước, chạy không nổi.

Bách quan từng người phân tán vào rừng, dựa theo tập tục, quan chức không bắt được con mồi nào sẽ bị cười nhạo cả năm.

Sở Chiêu Du cưỡi ngựa xem hoa, tụt lại phía sau, Tạ Triều Vân đi bên cạnh y.

Là một trong những đối tượng được khao thưởng, Tạ Triều Vân không cần tự đi săn thú, hắn ở cùng Sở Chiêu Du, để có thể bảo vệ y mọi lúc.

Sở Chiêu Du “Khụ” một tiếng, “Tạ tướng quân anh tuấn tiêu sái…”

“Bệ hạ có chuyện không ngại nói thẳng.”

“Tạ tướng quân ngươi nói xem liệu có con gà rừng nào ngu ngốc tự đập vào cây hôn mê không? Thỏ cũng có thể.” Sở Chiêu Du ám chỉ, “Trẫm cầm cung tên, thế như chẻ tre, con mồi hoảng quá không tìm được đường, đi đời nhà ma.”

Tạ Triều Vân: “…” Đây là ý tứ ám chỉ hắn hỗ trợ gian lận à?

Nhưng Nhiếp chính vương nhà ngươi muốn ngươi tự săn mồi.

“Không biết.” Tạ Triều Vân ngay thẳng, “Đợi chút nữa nhìn thấy ổ gà rừng, có trứng gà thần sẽ nhắc nhở bệ hạ.”

Trẫm cứu ngươi có ích lợi gì?

Đường đường là thiên tử mà không thu hoạch được gì, chẳng phải là rất mất mặt à?

Sở Chiêu Du đi dạo một vòng, nhìn thấy gà rừng đuôi dài chạy qua trước mắt, miệng y ô một tiếng, con ngươi tròn vo chuyển động, trên tay căn bản chẳng có động tác gì.

Dù sao cũng bắn không trúng, khỏi uổng phí thời gian.

Tạ Triều Vân đi loanh quanh cùng y, thiếu chút nữa không chịu nổi.

Không cần biết có săn được hay không, ngươi cứ ra tay trước thử xem nào.

Đau đầu.

Người nào đó cũng thật là, biết rõ tiểu hoàng đế không ổn, lại nhắc nhở mình không được hỗ trợ, rốt cuộc là muốn cho Sở Chiêu Du làm gì?

Tạ Triều Vân không nghĩ ra, hắn nỗ lực chuyển đổi dòng suy nghĩ, thay góc độ suy nghĩ khác.

Trước mắt, trán Sở Chiêu Du thấm ra một chút mồ hôi, cưỡi ngựa mệt mỏi, bắt đầu dắt ngựa đi, lòng bàn chân giẫm trên lá rụng kẽo kẹt kẽo kẹt, tinh thần sáng láng.

Tạ Triều Vân bỗng nhiên nghĩ đến, Nhiếp chính vương đã từng giả vờ giả vịt lên án mạnh mẽ Sở Chiêu Du ở trong cung ngủ ngon, không phải mục đích cố ý tổ chức quân thần săn bắn chính là cho Sở Chiêu Du đi ra ngoài hoạt động đấy chứ?

Cần gì phải vậy?

Sau khi xử lý xong mọi việc, Nhiếp chính vương đi ra ngoài tìm Sở Chiêu Du, mới vừa đi được mấy chục mét trong rừng đã nhìn thấy hai người này còn đang loanh quanh ở mép rừng.

Sở Chiêu Du đang đào một cụm nấm trên đất, Tạ Triều Vân ở cạnh nhìn, chẳng có con mồi nào.

Tiêu Hành rất hài lòng, Tạ Triều Vân kiềm chế không biểu lộ sự oai phong ở trước mặt Sở Chiêu Du, rất tốt.

“Nấm hoang dã đừng ăn.” Tiêu Hành lên tiếng.

Động tác của Sở Chiêu Du ngừng lại, ném cành cây, “Ta chỉ đào chơi chơi thôi, ai bảo nó chỉ có mỗi một cái chân không chạy nổi.”

Mấy thứ hai chân đều chạy rõ nhanh, y không đuổi kịp.

Tiêu Hành nghe ra sự oán hận với việc săn bắn trong giọng nói của y, vừa muốn nói chuyện thì thấy cánh tay căng thẳng, quần áo bị người ta kéo lấy.

Sở Chiêu Du bám vào quần á Nhiếp chính vương, một tay chỉ ngọn cây, hưng phấn: “Nơi đó, nơi đó!”

Có gà.

Tiêu Hành nhanh chóng bẻ một nhánh cây làm mũi tên, xuyên rừng phóng tới, trúng giữa cổ.

Ánh mắt Sở Chiêu Du sáng lên, “Trúng rồi.”

Y chạy tới nhấc con gà kia lên, giao cho Nhiếp chính vương, “Giúp trẫm trói lại.”

Tiêu Hành nghe theo.

Tạ Triều Vân ở bên cạnh nhìn mà than thở, lựa chọn rời đi.

Không cho hắn hỗ trợ, hóa ra là giữ lại tự mình ra tay.

Nếu bảo Nhiếp chính vương và tiểu hoàng đế không có một chân (mờ ám), hắn không tin. Chỉ cái nào đánh cái đó, phối hợp thành thục đến như vậy, trông kiểu gì cũng không giống như lần đầu tiên.



Đa số mọi người chọn mang theo lương khô, giải quyết bữa trưa trong rừng, buổi sáng đi, buổi chiều về, buổi tối kiểm lại con mồi một chút, hoàng đế dựa theo cấp bậc công huân ban thưởng, con mồi của ai được hoàng đế tuyển chọn ban cho Nhiếp chính vương, thì sẽ được nở mày nở mặt.

Sở Chiêu Du không giống thế, căn bản là y đi cũng không bao xa, lựa chọn về trại ăn.

“Trẫm có được tính là thắng lợi trở về không?” Sau ngựa của Sở Chiêu Du buộc một con thỏ, một con gà, tự thấy bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ.

Đến bãi săn ở ngoài hành cung, y xuống ngựa lấy mấy con vật ra trịnh trọng ban thưởng cho Nhiếp chính vương, “Nhiếp chính vương muốn ăn thế nào thì ăn. Nếu như ăn không hết có thể chia cho trẫm một nửa con gà nướng.”

Nhiếp chính vương nướng gà ăn rất ngon, nhưng đáng tiếc, so với gà nướng, trẫm tình nguyện cho hắn phê nhiều tấu chương hơn tí.

Tiêu Hành mang theo hai nguyên liệu nấu ăn dân dã, chân mày hơi nhíu lại, luôn cảm thấy Sở Chiêu Du sai khiến hắn quá mức thành thục.

Hắn ném gà cho thủ hạ: “Xử lý một chút.”

Sở Chiêu Du không biết Nhiếp Chính Vương đã bắt đầu nướng gà, y trở về rất sớm, cơm trưa trong hành cung chưa kịp chuẩn bị tốt, không thể làm gì khác hơn là ngồi chờ.

Y nhìn trái nhìn phải, tay áo hơi động, bưng lên một rượu ngon ở cạnh.

Hơi khát, còn hơi lạnh, uống rượu vừa hay.

“Bệ hạ!” Triệu Kim muốn nói lại thôi, “Bệ hạ tửu lượng không tốt, hôm nay xuất cung cùng đại thần, hay là lấy trà thay rượu đi?”

Động tác của Sở Chiêu Du ngừng lại, y đúng thật không biết thân thể này có uống rượu được không, bản thân y tửu lượng kém, tới đây cũng không tiến bộ gì.

Nếu y uống rượu xong ngủ luôn, buổi chiều có phải là có thể cây ngay không sợ chết đứng ngủ cả buổi không?

“Chỉ uống chút thôi.” Sở Chiêu Du liếm môi một cái, y lớn rồi, không cần bảo vệ cổ họng để hát hí khúc nữa, đến tuổi uống cả ngụm rượu to rồi.

Ngoài miệng bảo uống một chút nhưng Triệu Kim nhìn mặt Sở Chiêu Du là biết rõ ý nghĩ thật sự của y.

Hắn vội vã ngăn cản: “Thuộc hạ hôm nay còn chưa bắt mạch cho bệ hạ, uống rượu xong sẽ không chuẩn nữa, hay là bắt mạch trước?”

“Ồ.” Sở Chiêu Du thoáng vén tay áo lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn, “Ngươi tới.”

Cơm trưa được bưng lên, Sở Chiêu Du cảnh giác mà rụt tay về, chờ người đi rồi lại duỗi ra.

Triệu Kim ngưng thần tĩnh khí, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên, trong mắt lướt qua một tia mừng rỡ và kinh ngạc thoáng qua.

Vui là bởi mạch tượng của bệ hạ hôm đã rõ ràng không ít, có vẻ như biến hóa trong cơ thể đang chậm rãi ổn định lại. Kinh sợ chính là kết quả càng ngày càng hướng về phương diện hắn không dám nghĩ đến.

Hắn khó khăn mở miệng, nói lắp hỏi: “Bệ, bệ hạ có từng hành phòng với người khác chưa?”

Mí mắt Sở Chiêu Du mở ra, nhìn chằm chằm vào xà nhà một phút chốc, nói như chém đinh chặt sắt: “Không có.”

Trẫm có đời sau hay không với có bị đè chưa thì liên quan gì?

Không có.

Triệu Kim đột nhiên quỳ xuống, đầu cúi xuống cực thấp, nhỏ giọng nói: “Không nhất định phải là nữ tử.”

Hai má Sở Chiêu Du đỏ bừng.

Y thuật của Triệu Kim không khoa học qua vậy? Chuyện này cũng nhìn ra được?

Chẳng lẽ lo lắng trẫm đoạn tụ dẫn đến không có người nối dõi?

Y nói: “Cho dù có thì cũng không phải là bởi vì trẫm yêu thích hắn.”

Hiểu chưa?

Triệu Kim nói lắp, âm thanh càng ngày càng nhỏ: “Cho dù có… Là có hay là không có?”

Nếu là có, nhìn tiểu hoàng đế mềm mại như thế rất giống người bị bắt nạt…

Sở Chiêu Du để đũa xuống, bắt buộc phải thảo luận chuyện như vậy trong lúc trẫm ăn cơm sao?

Rèm bị vén lên, Nhiếp chính vương tiến vào, ánh mắt quét một vòng trên bàn trước mặt Sở Chiêu Du, sắc mặt bất ngờ, “Nếu bệ hạ đã gọi cơm trưa, bản vương không quấy rầy nữa.”

Sở Chiêu Du mắt sáng lên, phút chốc đuổi theo Nhiếp chính vương đi ra ngoài, “Ngươi nướng gà cho trẫm đúng không? Trẫm muốn ăn.”

Triệu Kim: “…” Không muốn trả lời cũng không cần biểu hiện rõ ràng như thế chứ?

Y theo ra khỏi hành cung, quan tâm nhìn thức ăn của Sở Chiêu Du.

Một bên sân mọc ra mấy khóm cỏ xanh, Triệu Kim lơ đãng nhìn lướt qua, ánh mắt phút chốc sáng lên.

Mộ hạt thảo, bề ngoài phổ thông không bắt mắt, người bình thường sẽ không ngửi thấy gì, nhưng đang mang bầu mà ngửi thấy thì sẽ thấy buồn nôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương