Trảm Lư Bảo Kiếm
-
Chương 8
Trảm Lư Bảo Kiếm Tác giả: Từ Khánh Phụng
Hồi 8 - Vân mộng tranh kỳ
Nguồn: VNthuquan truyện copy từ qtruyen.net
Đại Hóa mỉm cười, giơ tay ra nói tiếp:
- Mạnh huynh quá khiêm tốn! Mời huynh ra rút thăm để quyết định xem trận đấu của chúng ta đấu bằng võ công gì? Theo sự nhận xét của Sầm mỗ, Mạnh huynh đã có biệt hiệu là Thôi Sơn Thần Tú, tất nhiên chân lực rất mạnh, nếu rút trúng được thẻ thi thố nội lực thì rất là lý tưởng.
Vạn Sâm liền đi tới trước cái ống đựng thẻ, giơ tay ra muốn rút một cái thẻ, rồi mỉm cười nói:
- Trên đời làm gì có sự may mắn đến như thế? Đệ bình sinh không sở trường về ám khí, chỉ mong đừng rút phải cái thẻ ám khí là đã hân hạnh lắm rồi .
Nói xong y liền cầm thẻ vừa rút ra lên xem, thấy trên đó có khắc hai chữ "khí giới" .
Đại Hóa cũng đã trông thấy hai chữ đó rồi, liền mỉm cười nói tiếp:
- Mời Mạnh huynh rút khí giới ra! Trận đấu của chúng ta chỉ đấu tới khi nào phân hơn thua thì thôi!
Vạn Sâm bỏ cái thẻ vào trong ống, rút đôi phán quan bút giắt ở lưng ra, rồi mỉm cười đáp:
- Sầm tiên ông nói rất phải, chúng ta xưa nay không có thù oán gì với nhau, tất nhiên trận đấu của chúng ta chỉ đấu tới lúc hơn thua thì thôi, chứ không vì vật báu nhỏ mọn kia mà phải phơi xác tại chỗ, hay là đấu đến máu chảy lai láng mới thôi .
Đại Hóa liền bảo đệ tử của mình lấy cây trượng Chu Đằng (gậy màu đỏ) ra rồi mỉm cười đứng lấy thế.
Vạn Sâm không khách sáo gì hết, múa đôi phán quan bút, tay trái dùng thế "Phù Vân Thiên Ngoại" (Mây lơ lửng ở ngoài trời) tay phải sử dụng thế "Lãng Quyền Giang Tâm" (sóng cuốn ở giữa lòng sông) hai thế lợi hại ấy cùng nhằm người đối thủ tấn công luôn một lúc.
Đại Hóa tay cầm giữa cây trượng mây đỏ, dùng thế "Khu Trần Nghênh Khách" (quét bụi đón khách) dùng đầu gậy để gạt cây bút phán quan ở bên tay phải của đối phương, còn đuôi gậy thì lại nhằm yếu huyệt ở cổ tay trái của Vạn Sâm điểm tới .
Vạn Sâm thấy thế liền la lớn:
- Thủ pháp cao siêu lắm!
Y vội thâu song bút lại, nhanh nhẹn nhảy ra ngoài vòng, rồi lại sử dụng thế "Hoài Trung bảo Nguyệt" (ôm trăng vào lòng), nhằm hai bên hông của Đại Hóa điểm luôn.
Đại Hóa vội cầm đuôi gậy chống xuống đất rồi tung mình nhảy lên trên cao bốn trượng và thuận tay quật luôn chiếc gậy mây ấy xuống đầu đối thủ, không khác gì một cái cầu vồng ở trên trời vòng xuống vậy.
Vạn Sâm thấy thế công của đối phương rất mạnh, không dám khinh địch, vội lui ngay về phía sau tám thước để tránh né.
Tiếp theo đó, hai người lại xông vào đấu với nhau, trận đấu càng lúc càng kịch liệt, chỉ trong nháy mắt đã thấy gió trượng như cuồng phong bão vũ, còn lông bút như một khoảng núi, kịch liệt khôn tả.
Quần hùng ngồi ở bên dưới vừa nhậu nhoẹt vừa xem trận đấu, nhưng đa số đều cảm thấy tài nghệ của Vạn Sâm hình như cao hơn một mực và có một số người lại cho là rất may mắn. Vì con ngựa phỉ thúy của y trông bề ngoài ai cũng tưởng là quý giá hơn Nhuyễn Giáp Thiên Tằm nhưng với người trong võ lâm thì thà dùng mười con ngựa phỉ thúy ấy đổi lấy một cái Nhuyễn Giáp, vì ngựa phỉ thúy chỉ dùng để chơi thôi chứ Nhuyễn Giáp có thể bảo tồn được tính mạng, chưởng lực không sao đả thương nổi và đao kiếm cũng không sao chém lọt.
Hai người đã đấu được năm mươi hiệp, mọi người bỗng thấy trượng phong và bút ảnh bỗng thâu liệm, Đại Hóa mặt hơi đỏ, Vạn Sâm thì chắp tay chào nhảy xuống đài .
Vì hai người ra tay quá nhanh nên mọi người không trông thấy rõ được thua ra sao, nhưng họ thấy Vạn Sâm đã nhảy xuống đài trước, như vậy không cần nói rõ cũng biết là y đã chịu thua rồi.
Đại Hóa sai người cất con ngựa phỉ thúy đi, bỏ cái thẻ số một của mình vào trong ống và lại treo Nhuyễn Giáp lên trên giá gỗ như cũ. Động tác ấy đủ tỏ thấy Đại Hóa vẫn muốn tiếp tục dự trận đấu khác.
Lần thứ hai ý lại rút hai cái thẻ số năm và số mười ba ra. SỐ mười ba là một đại hán trung niên trông mặt xấu xí bất chính, và cũng là người ngồi cạnh Lục ỷ, còn số thứ năm chính là Tư Mã Ngạn.
Không Quần tức cười, nói:
- Hiền đệ may mắn thực, gặp tay đối thủ không có tên tuổi gì cả! Trông mặt y tầm thường như thế kia cũng đủ biết võ công của y rất kém cỏi rồi !
Tư Mã Ngạn lắc đầu đáp:
- Đại ca không nên nói thế! CỔ nhân đã dạy: "Nhân bất khả diện tướng, hài thủy bất khả dụng đấu lượng" (người ta không thể căn cứ ở bộ mặt mà xét đoán được bao giờ, nước bể dùng đấu làm sao mà lượng nổi). Tuy thần thái của đối phương rất tầm thường, nhưng biết đâu lại là người có nhân tài thực học?
Không Quần cười nhạt, nói tiếp:
- Hiền đệ không nên coi đối thủ quá cao như thế! Theo sự nhận xét của ngu huynh thì tài ba của y giỏi lắm chỉ có về mặt khinh công là còn có thể so sánh được phần nào với hiền đệ thôi. Chứ còn các môn võ học khác thì y địch sao nổi hiền đệ? Không biết y sẽ thua cho hiền đệ vật báu gì thế?
Tư Mã Ngạn mỉm cười, từ từ tiến lên trên đài .
Lúc ấy đệ tử của Vân Mộng Tam Kỳ đã lấy vật báu của hai người để trên giá xuống.
Vật của Tư Mã Ngạn là cây Hà Thủ Ô đã mất hết linh khí của Gia Cát Nhân tặng cho, còn vật của đại hán trung niên kia là một cái hộp ngọc nho nhỏ, dài chừng ba tấc, cao hơn tấc.
Vì không tham lam nên Tư Mã Ngạn không chú ý gì đến vật báu của đối phương mà chỉ chắp tay chào đại hán ấy một vái, mỉm cười hỏi :
- Tiểu đệ Cảnh Thiên Tâm, biệt hiệu là Tiêu Hồn Khách. Xin huynh đài cho biết quý danh tính?
Đại hán trung niên kia khẽ cười đáp:
- MỖ là Lạc Thiên Du, ngoại hiệu của mỗ vì khó nghe và cũng ít ai nói tới, nên xin tôn huynh cho miễn nhắc nhở đến nữa!
Tư Mã Ngạn lại hỏi:
- Mời Lạc huynh rút thăm xem chúng ta đấu với nhau bằng môn võ công nào?
Thiên Du nhún vai một cái, cười giọng quái dị đáp:
- Cảnh huynh, đệ có một thỉnh cầu này hơi quá đáng một chút, không biết Cảnh huynh có vuilòngnhận cho không?
- Lạc huynh cứ nói đi! Nếu huynh nhất định muốn so tài bằng môn công lực nào, đệ cũng xin tiếp tay luôn!
- Cảnh huynh cứ yên tâm, Thiên Du mỗ tuy tài hèn sức mọn nhưng đâu dám làm trái với luật lệ của đại hội như thế? Đệ chỉ muốn trước khi rút thăm xem đấu môn võ nào, chúng ta hãy cùng xem vật báu ghi tên của nhau là vật gì trước đã. Chẳng hay Cảnh huynh có bằng lòng cho phép đệ được xem như thế không?
Tư Mã Ngạn giơ tay ra chỉ vào cái hộp đựng Hà Thủ Ô nghìn năm của mình, vừa cười vừa đáp:
- Mời Lạc huynh cứ việc xem !
Nhưng Lạc Thiên Du lại đi tới gần cái kỷ trà, cầm cái hộp ngọc nho nhỏ của mình lên trước mở nắp ra đưa cho Tư Mã Ngạn xem và nói tiếp:
- CÓ lẽ Cảnh huynh thấy vật ghi tên của tiểu đệ rất tầm thường này chắc trong lòng thế nào cũng hơi thất vọng?
Tư Mã Ngạn liếc nhìn cái hộp ngọc ấy, thấy bên trong đựng toàn là đất đỏ, liền mỉm cười đáp:
- Lạc huynh chớ nên khiêm tốn như thế! Cảnh Thiên Tâm mỗ tuy là người rất kém hiểu biết nên không biết lai lịch của đất đỏ để ở trong hộp ngọc này, nhưng mỗ cũng đoán chắc không phải là vật thường. Mời Lạc huynh hãy xem vật ghi tên của . . .
Thiên Du đã lắc đầu, vừa cười vừa nói tiếp:
- Không phải đệ có ý muốn xem vật báu của Cảnh huynh đâu, mà đệ chỉ muốn giải thích cho Cảnh huynh biết thứ đất đỏ trong hộp này không phải là đất thường. Bằng không, khi huynh thắng trận, lấy được cái hộp đất này lại coi thường mà rẻ rúng nó, và cho đệ là kẻ lừa bịp xảo trá là khác .
Nói tới đó, y từ từ đậy nắp hộp lại và khẽ nói :
- Đất đỏ trong hộp này gọi là Bát Bửu Thần Nê, nghe nói nó có tám thứ hiệu dụng, nhưng Thiên Du mỗ nghiên cứu mãi mà cũng không sao nghiên cứu ra được nó có diệu dụng gì? Nếu Cảnh huynh đắc thắng được cái hộp đất đỏ này, với người thông minh như huynh, đệ chắc huynh thế nào cũng thâu hoạch lớn.
Tư Mã Ngạn nghe giọng nói đối phương thì hình như chưa đấu mà đã nhận thua rồi, liền ngạc nhiên hỏi :
- Sao Lạc huynh lại nói như thế? Biết đâu người thua lại chả là Cảnh Thiên Tâm này?
Thiên Du xua tay lia lịa, cả cười đáp:
- Trừ phi rút được cái thẻ ghi "khinh công" thì may ra mỗ còn có một hai thành hy vọng, còn các môn võ học khác, mỗ tự biết thế nào cũng bị thua, nhất là nội lực thì mỗ lại càng yếu ớt, chịu đựng không nổi một các đánh. Như vậy còn hy vọng thắng sao được?
Y vừa nói vừa thò tay vào cái ống rút một cái thẻ lên nhưng vừa lên tới miệng ống, y đã lại vứt ngay xuống. Tư Mã Ngạn nhanh mắt đã trông thấy trên thẻ có ghi hai chữ "khinh công" . Chàng thấy đối phương vừa tự khoe giỏi về môn khinh công, nay lại rút trúng cái thẻ ấy, chàng đang định nói vài câu để mừng cho y. Ngờ đâu Thiên Du lại lớn tiếng nói:
- Cảnh huynh, số của đệ xui thực. Bình sinh đệ kém nhất về môn nội lực mà nay lại rút phải cái thẻ "nội lực" !
Tư Mã Ngạn nghe thấy đối phương nói thế, ngạc nhiên Vô cùng và không hiểu tại sao Thiên Du lại nói dối như vậy? Chàng liền mỉm cười, và hạ thấp giọng xuống hỏi :
- Lạc huynh, cái thẻ vừa rồi hình như ghi hai chữ "khinh công" thì phải?
Thiên Du cười ha hả, đáp:
- Cảnh huynh nhìn lầm đấy chứ? CÓ khi nào Thiên Du mỗ đã rút được cái thẻ "khinh công" mà lại bảo là nội lực như vậy? Nếu huynh không tin, chúng ta lại rút lại một lần nữa!
Nói xong, y rút luôn một chiếc thẻ khác đưa cho Tư Mã Ngạn xem, trên thẻ quả có khắc hai chữ "nội lực" thực.
Tuy Tư Mã Ngạn rất nghi ngờ, và biết Thiên Du định tâm làm ra như thế, nhưng vì không có chứng cớ gì cả, nên chàng đành phải cẩn thận đề phòng và gật đầu đáp:
- Lạc huynh thích tỉ thí nội lực thì chúng ta bắt đầu ngay nhé?
- Vân Mộng tụ quần anh, VÕ lâm long hổ đấu ! Chương trình của đại hội này thế nào cũng còn có nhiều màn rất vui mắt. Phen này Thiên Du tới đây tự biết mình là kẻ hậu sinh mạt học trong giang hồ, nên chỉ muốn tới đây để được xem những võ công cao siêu của các vị tiền bối khác mà thôi. Vì vậy Thiên Du mỗ chỉ muốn bị đánh bại mà xuống dưới đài ngồi yên xem các người khác đấu thôi.
Y vừa nói vừa đi tới gần Tư Mã Ngạn, giơ song chưởng lên trước ngực rồi từ từ đẩy ra.
Tư Mã Ngạn thấy đối phương giở thủ đoạn đánh tráo ấy, lại tưởng là nội lực của đối phương thế nào cũng đặc biệt hơn người. Cho nên chàng không dám khinh địch, vội nghênh tụ mười thành Tam Dương Thần Công, rồi vội giơ chưởng lên chống đỡ. Ngờ đâu nội lực của Thiên Du quả nhiên tầm thường thực, bốn chưởng của hai người vừa va đụng nhau y đã cau mày cau mặt, hình như đau khổ chịu đựng không nổi rồi?
Tư Mã Ngạn biết Tam Dương Thần Công của mình rất lợi hại, vội thâu liền kình lực lại và khẽ hỏi :
- Lạc huynh có cảm thấy gì không? Trong tạng phế có bị thương không?
Thiên Du gượng cười, không trả lời, nhưng mồ hôi ở trên trán cứ nhỏ ròng xuống hoài, đủ thấy y đã chịu đựng không nổi sự đau đớn nên mới đổ mồ hôi ra như thế. Vì lúc này đang là lúc tháng chạp, Tư Mã Ngạn vội lấy một viên linh đơn ra đưa cho y và khẽ nói tiếp:
- Lạc huynh, tiểu đệ nghĩ lầm quân tử nên ra tay quá nặng, trong lòng quả thật áy náy không yên! Xin huynh đừng có khiển trách và mau mau uống viên thuốc này đi sẽ thấy khỏi ngay!
Thiên Du cầm lấy viên thuốc uống luôn, liền cảm thấy hết đau đớn tức thì. Y vội chắp tay vái lạy Tư Mã Ngạn và khẽ đáp:
- Cảnh huynh nhân nghĩa như vậy, phen này đệ có thua hộp Bát Bửu Thần Nê cho huynh cũng rất vui lòng, và mong huynh nên giữ lấy nó, đừng có coi thường, sau này thể nào cũng có lúc đắc dụng!
Nói xong y liền nhảy xuống đài, quay về chỗ ngồi luôn.
Tư Mã Ngạn thấy y tuy đã bị thương mà còn nhanh như vậy đã biết khinh công của người này quả luyện tới mức thượng thừa. Nhưng chàng không hiểu tại sao đối phương lại định tâm tặng mình hộp Bát Bửu Thần Nê ấy để làm chi?
Trong lúc Tư Mã Ngạn đang đứng ngẩn người ra, thắc mắc Vô cùng, thì Đại Hóa thấy thế liền mỉm cười hỏi :
- Cảnh huynh đã thắng rồi, chẳng hay huynh định cầm cả hai vật báu đi, hay là gửi lại một vật để tiếp tục đấu trận khác?
Tư Mã Ngạn nghĩ tới lời dặn bảo của Thiên Du, liền đáp:
- Đệ xin lấy vật đã đắc thắng, còn cây Hà Thủ Ô thì vẫn gửi lại ở đây đấu tiếp trận khác Đại Hóa nghe theo lời dặn của chàng, liền đưa hộp Bát Bửu Thần Nê cho Tư Mã Ngạn, và để hộp Hà Thủ Ô lên trên giá như cũ .
Về tới chỗ ngồi, Tư Mã Ngạn đưa cái hộp Bát Bửu Thần Nê cho Không Quần xem và mỉm cười hỏi :
- Đại ca là người rất rộng kiến thức, chẳng hay đại ca biết hộp đất này dùng làm việc gì không?
Không Quần mở hộp ra xem một hồi, đưa lên mũi ngửi rồi thuận tay trao trả cho Tư Mã Ngạn, cười nhạt đáp:
- Đất này là thứ đất đỏ ở trong những lò nung gạch, chứ có diệu dụng gì đâu? Ngu huynh mới trông thấy tên Lạc Thiên Du ấy, đã biết ngay y chỉ là một tên lừa bịp, tới đây để lừa ăn uống thôi, chứ y làm gì có vật báu mà cũng đòi dự đại hội tranh kỳ?
Tư Mã Ngạn cũng nhận thấy đất đỏ ở trong cái hộp ngọc ấy không quý báu chút nào, nhưng chàng lại nghĩ bụng:
"Người nào tới dự đại hội phải đưa vật báu của mình cho Vân Mộng Tam Kỳ xem xét trước nếu không phải là vật báu hãn hữu, thì Vân Mộng Tam Kỳ đã từ chối không cho dự rồi. Nay nghĩa huynh của mình nói đất đỏ này là đất đỏ tầm thường ở trong lò gạch, chứ không quý báu gì hết . Như vậy chả lẽ Vân Mộng Tam Kỳ lại mù quáng cả hay sao?" Nghĩ như vậy, chàng không dám coi thường hộp đất ấy nữa, mà vội bỏ ngay vào trong túi.
Không Quần thấy thế, cười nhạt một tiếng, rồi phi thân lên trên đài ngay. Thì ra lúc ấy trên đài đã rút thẻ số ba mươi chín Không Quần ra. Còn cái thẻ thứ hai là số hai mươi bảy. Thực là không phải oan gia không tụ đầu có khác? Cái thẻ ấy lại là của Hoàng Sơn Dật Tú Sài Thiên Tảo.
Vật báu dùng để dự thi của hai người cũng rất kỳ lạ. Vật báu của Không Quần là mười hai miếng đồng mỏng dùng để bảo vệ yết huyệt, tên là Phong Ma Đồng HỘ Huyệt Kính. Còn vật báu của Thiên Tảo là một bức họa: Hoa Đà Ngũ Cầm Đồ.
Thiên Tảo thấy đối thủ lại là Mã Không Quần, liền mỉm cười hỏi :
- Thôi huynh, cổ nhân đã dạy: "Thề sự tiền duyên giai hữu địch, Nhân sinh hà sử bất tương phùng" quả thực không sai tí nào. Chúng ta mới chia tay ở núi Đại Biệt nay lại gặp nhau ở nơi đây rồi !
Không Quần cười nhạt đáp:
- Khi ở trên núi Đại Biệt bạn không chịu chỉ giáo cho. Đến giờ bạn thể nào cũng phải cho Thôi mỗ được kiến thức pho "Vô ảnh Thập Tam Phiên đấy chứ?
Thiên Tảo nhìn vào cái ống thẻ, mỉm cười đáp:
- Tại hạ cũng mong như vậy, nhưng không biết có được gặp may như thế không?
Không Quần giơ tay ra cầm cái ống đựng thẻ trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng là nếu rút được cái thẻ "khinh công" thì phen này có thể được toại nguyện bấy lâu nay, được so tài với đệ nhất khinh công năng thủ đương thời. Lo là Sài Thiên Tảo tiếng tăm lừng lẫy lắm, nếu mình địch không nổi pho khinh công lừng danh ấy của đối phương thì không những không cầu được vinh mà còn mang nhục là khác .
Vì vậy trong bụng y mới có sự mâu thuẫn như thế. Đồng thời, y còn lo âu ba thiếu nữ bịt mặt ngồi ở bên dưới kia có âu Dương Thúy trong đó, nên y cần phải cố hết sức giấu giếm công lực, không để cho nàng biết rõ lai lịch.
Không Quần vừa lo âu vừa thò tay vào rút một cái thẻ ra. Ngờ đâu tấm thẻ ấy lại ghi hai chữ "quyền chưởng".
Thiên Tảo trông thấy hai chữ đó hơi cau mày lại, nhưng vẫn tươi cười, đứng yên lấy thế, rồi mỉm cười thúc giục Không Quần rằng:
- Mời Thôi huynh ra tay đi! Nếu Thôi huynh muốn đua khinh công với Sài mỗ thì để Chờ một ngày khác cũng chưa muộn mà!
Không Quần vừa thất vọng vừa yên tâm, liền giở thế "Kim Báo Phiên Trào" ra (beo vàng lật ngửa móng vuốt), nhằm ngực Thiên Tảo tấn công luôn.
Thấy đối phương vừa ra tay đã giở thế võ ác độc như vậy, Thiên Tảo vội giở một trăm hai mươi tầm thức "Tiên Viên chưởng pháp" của mình đã khổ tâm nghiên cứu mấy chục năm ra đối phó.
Thiên Tảo trước sau vẫn dùng pho "Tiên Viên chưởng" của mình sáng tạo ra, còn Không Quần thì sợ âu Dương Thúy biết rõ lai lịch của mình, nên lúc thì y sử dụng võ công của phái VÕ Đang, lúc thì dùng chưởng của Thiếu Lâm, rồi lại dùng cả quyền của Côn Luân và Nga Mi, phức tạp Vô cùng.
Trận đấu này rất đẹp mắt. Một bên là một ông già mặc áo xám, thân hình lẹ làng như một con vượn, một bên là thiếu niên anh hùng quyền chưởng bách biến, trận đấu càng lúc càng tăng, khiến quần hùng ngồi ở bên dưới xem chỉ thấy hai cái bóng chạy quanh đấu trường thôi, chứ không sao trông thấy rõ ai là ông già, ai là thiếu niên nữa?
Tư Mã Ngạn chăm chú xem một hồi, thấy công lực của nghĩa huynh mình mạnh hơn của Thiên Tảo, nên chàng mới đỡ lo, liền đưa mắt nhìn quần hào ngồi ở mấy mâm tiệc quanh đó. Vì chàng trông thấy Sài Thiên Tảo rồi, liền nhớ ngay tới Bành Nhất Thu người mù đã sở trường về môn mó xương xem tướng. Vì Nhất Thu nói thẳng, nên bị nghĩa huynh mình tức hận Vô cùng.
Chàng muốn nhân lúc này báo động cho Nhất Thu hay, để y mua tránh khỏi nới đây.
Khỏi bị mang họa diệt thân. Ngờ đâu chàng nhìn hết các bàn mà không thấy tung tích của người mù ấy đâu cả, trong lòng mới hơi yên tâm, thì lúc ấy trận đấu ở trên võ đài cũng vừa kết thúc .
Thì ra Không Quần với Thiên Tảo hai người đấu với nhau rất lâu vẫn chưa phân thắng bại, nên Đại Hóa đứng ra tuyên bố trận đấu này coi như là huề. Vì vậy cả Thiên Tảo lẫn Không Quần đều gởi lại vật báu để chờ đấu tiếp.
Chờ Không Quần về chỗ ngồi rồi, Tư Mã Ngạn liền mỉm cười hỏi :
- Đại ca, rõ dàng công lực của đại ca còn hơn Thiên Tảo nhiều, tại sao đại ca lại cố ý giữ sức, chỉ dùng các thế võ của môn phái khác mà không giở tài ba thực sự ra để thắng được tranh Ngũ Cầm Đồ ấy?
Không Quần không tiện nói rõ tâm sự của mình cho Tư Mã Ngạn hay, chỉ giả bộ làm ra vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo đáp:
- Chẳng lẽ hiền đệ không nghe ta nói câu: "Kéo cung phái kéo cái thật mạnh, dùng tên phải sung mũi thật dài" hay sao? Ngoài môn khinh công ra, ngu huynh không muốn dùng võ công khác thắng Sài Thiên Tảo.
Lúc ấy trên cù lao Tam Kỳ đèn đuốc đã thắp sáng như ban ngày.
Đại Hóa đang định rút thăm tiếp, thì bỗng trố mắt lên nhìn về phía lối vào của Hội Trường.
Quần hùng thấy thế ngạc nhiên Vô cùng, đều quay người lại nhìn về phía đó, mới hay đang có ba người ăm mặc và hình dành rất kỳ lạ bước vào. Người đi giữa là một Phiên tăng mặc áo đỏ, đầu nhọn, gò má cao, mắt cú, má hóp, cổ đeo một chuỗi hạt châu rất dài.
Người đi bên phải là một người Mèo, vừa gầy vừa cao, tay như chân chim, hay cánh tay đeo đầy vòng vàng, mặc váy ngắn và chân đất.
Người đi bên trái lại còn kỳ dị hơn, béo lùn, cao không đầy năm thước, nhưng bề ngang rộng hàng ba thước, trông không khác gì một trái cầu bằng thịt, mặc một cái áo bằng vàng, lông áo hàng hay tấc, nên y đi tới đâu cũng có ánh sáng lấp lóe tới đó ngay.
Tư Mã Ngạn thấy thế liền hỏi :
- Đại ca, quái nhân mặc áo lông vàng như trái cầu thịt kia có phải là Nam Hoang Độc Vy Liễu Văn Tôn, người đã khét tiếng thiên hạ về môn ám khí độc ấy không? Còn người Mèo vừa gầy vừa cao và Phiên tăng mặc áo đỏ trông hung ác lắm, vậy hai người đó lại là ai?
Không Quần lắc đầu, đáp:
- Hai người này lạ mặt lắm, ngu huynh chưa nghe thấy người ta nói qua, mà cũng không biết lai lịch chúng ra sao?
Hai người đang chuyện trò, bỗng nghe thấy Đại Hóa đứng ở trên đài lớn tiếng kêu gọi :
- Sốnăm!
Không Quần liền cười và nói với Tư Mã Ngạn rằng:
- SỐ hiền đệ hên thật! Lại được ra đấu trận nữa! Nhưng lần này hiền đệ thể nào cũng phải thắng những vật báu thật sự, chớ đừng có được cái hộp đất đỏ lò gạch mà lại có tên rất đẹp là "Bát Bửu Thần Nê" như vừa rồi đấy nhé?
Nghĩ đến chuyện đó, Tư Mã Ngạn cũng phải bật cười. Chàng vội đứng dậy, bước ra, và nhảy ngay trên võ đài .
Đại Hóa tiếp tục rút thăm. Rút cái thăm đó lên rồi y liền lớn tiếng đọc:
- SỐ ba!
Mọi người vừa nghe thấy con số ba ấy đã xôn xao bàn tán liền, nhất là ba thiếu nữ mặc áo đen bịt mặt ngồi chung một bàn, đều quay người lại. Sáu con mắt cùng nhìn cả lên trên võ đài.
Thì ra người số ba đó chính là Đại Đầu Tiên Tử Kỷ Tây Bình, chủ nhân thứ ba của Đại Hội Vân Mộng Tranh Kỳ này, vật báu của y thị là Vạn Diệu Trú Nhan Đơn, mà các thiếu nữ xinh đẹp trên thiên hạ đều coi vật đó là vật báu quý nhất .
Lục Ỷ thấy Kỷ Tây Bình đã lên đài, liền đứng dậy, đi tới cạnh Không Quần, rỉ tai khẽ nói:
- Quần đại ca, nếu người em kết nghĩa của đại ca thắng được viên thuốc Trú Nhan Đơn, thể nào đại ca cũng phải nghĩ cách lấy cho được để tặng em đấy nhé?
Không Quần gật đầu, vừa cười vừa đáp:
- Ỷ muội cứ yên tâm. Việc gì chứ việc này thế nào ngu huynh cũng làm được. Nhưng Thiên Tâm hình như không phải là Tư Mã Ngạn mà ngu huynh đã nghi ngờ đâu .
Lục Ỷ vừa cười vừa hỏi tiếp:
- Sao Quần đại ca lại chắc chắn như thế?
Không Quần vừa cười vừa đáp:
- Vừa rồi ngu huynh nói đến chuyện ba thiếu nữ mặc áo đen bịt mặt kia thế nào cũng có VÔ Vi Tiên Tử âu Dương Thúy ở trong đó . . .
Lục Ỷ vội hỏi tiếp:
- Thế Thiên Tâm trả lời như thế nào?
- Hình như y chưa nghe thấy ai nói đến cái tên âu Dương Thúy bao giờ vậy. Trông vẻ mặt của y rất ngơ ngác một cách thành thật, chớ không có vẻ gì là giả dối cả.
- Quần đại ca, em đã bảo việc này anh chỉ quá đa nghi đấy thôi, chứ Tư Mã Ngạn đã bị Diêm Vương Trích của em bắn trúng thì còn sống làm sao được nữa? Hôm nọ tiểu muội nói, đại ca cứ không tin.
Không Quần mỉm cười, đưa mắt nhìn lên võ đài, trợn ngược đôi lông mày lên nói tiếp:
- Trận đấu này của họ là thi đua huyền công, chỉ mong Thiên Tâm thắng nổi viên Trú Nhan Đơn thì chúng ta đỡ mệt rất nhiều.
Lục Ỷ nóng lòng muốn cướp được viên Trú Nhan Đơn, nên nàng ta không nói năng gì hết cứ chăm chú nhìn lên trên võ đài thôi .
Sự thật mặt mũi của Kỷ Tây Bình cũng không đến nỗi xấu xí, nhưng phải nỗi cái đầu của y thị quá lớn, nên ai trông thấy cũng phải tức cười .
Thấy hình dáng và mặt mũi của Kỷ Tây Bình, Tư Mã Ngạn mới vỡ nhẽ tại sao y thị lại chịu đem viên thuốc Trú Nhan Đơn ấy ra làm vật báu để dự cuộc .
Kỷ Tây Bình thấy Tư Mã Ngạn rút cái thẻ khắc hai chữ "Huyền công" liền lắc lư cái đầu to không cân đối với người y thị chút nào, mỉm cười hỏi :
- Bạn họ Cảnh, trận đấu này là đua Huyền công, muốn đấu như thế nào xin bạn cứ cho biết đầu đê?
Tư Mã Ngạn xua tay đáp:
- Cảnh Thiên Tâm tôi đã được quyền ưu tiên rút thăm, như vậy cách tỉ thí như thế nào, lẽ dĩ nhiên là phải thuộc quyền của tiên tử quyết định.
Tây Bình nghe nói vừa cười vừa đỡ lời :
- Nếu bạn nói như vậy, tôi không khách sáo nữa!
Tư Mã Ngạn chắp tay chào Kỷ Tây Bình, rồi vừa cười vừa nói tiếp:
- Xin Kỷ tiên tử cứ ra đầu đề đi! Cảnh Thiên Tâm tôi thể nào cũng miễn cưỡng theo đòi được!
Tây Bình quay đầu lại, bảo một tên đệ tử đứng hầu cạnh cô rằng:
- Ngươi bảo các người đun nước pha trà ngay đi ! Trà phải dùng thứ trà thượng đẳng Phổ Nhị của tỉnh Vân Nam nhé?
Tất cả quần hùng ở dưới đài và Tư Mã Ngạn đứng ở trước mặt y thị cũng không hiểu y thị sai người đun nước như thế làm chi? Không biết có liên quan gì đến cuộc đấu Huyền Công không?
Vân Mộng Tam Kỳ đã là chủ nhân của Đại Hội thì tất nhiên đồ dùng gì cũng phải chuẩn bị sẵn hết, nên tên đệ tử nọ đã bưng lò đua nước với ấm tách pha nước rất kỳ lạ ra liền.
Thì ra lò và ấm đun nước làm bằng thứ đồng tía thật mỏng, ở giữa để than hồng, trên lò CỎ để một cái ấm đồng, nhưng ấm đồng này lại liền chặt với lò, trong ấm có nước trà đen như sơn và đang sôi sùng sục . . .
Kỷ Tây Bình cũng còn sai người cho thêm than vào, đun đến độ cả lò lẫn ấm đều đỏ hồng hết, và nước trà ở bên trong sôi sùng sục, y thị mới mỉm cười và nói với Tư Mã Ngạn rằng:
- Trà Phổ Nhị ở Vân Nam nếu đặc như thế này, không những uống rất ngon, mà nó còn có thể tiêu đàm, hoa thực, rửa tì, ngọt giọng nữa, Tây Bình tôi xin mời khách dùng trà! Đây, có hai ấm tất cả, tùy bạn họ Cảnh muốn uống ấm nào cũng được. Chúng ta cùnguốngmộtlúc.
Lục Ỷ nghe thấy Kỷ Tây Bình nói thư thế, liền kinh hãi mà nói với Không Quần rằng, - Quần đại ca, Tây Bình võ học rất cao siêu, bây giờ y thị lại ra đầu đề rất khó như thế này, nếu người nào Nội Ngũ Hành Công Lực và Ngoại Ngũ Hành Công Lực chưa luyện đến mức trên mười một thành thì không sao uống được nước trà ở trong ấm này!
Không Quần gật đầu, vừa cười vừa đỡ lời :
- Ỷ muội nói rất đúng, cách so tài này ai cũng không thể giấu ngón được nữa. Nhân lúc này chúng ta hãy để ý xem nghĩa đệ Cảnh Thiên Tâm có công lực cao siêu tới mức độ nào?
Lúc ấy khắp hội trường đều yên lặng như tờ, vì trận đấu này rất kỳ lạ, và mọi người chú ý đến vật báu đánh cá là viên thuốc Vạn Diệu Trú Nhan Đơn nữa, nên ai nấy mới lẳng lặng để ý xem là thế.
Tư Mã Ngạn thấy Kỷ Tây Bình bảo mình muốn lựa ấm nước nào cũng được. Chàng biết rõ hai ấm nước này như nhau hết, nên chàng làm ra vẻ rất đường hoàng, lắc đầu vừa cười vừa đáp:
- Hà tất phải lựa chọn gì hết! Chúng ta mỗi người cứ cầm một ấm lên uống là xong!
Mời Kỷ tiên tử cầm trên trước!
Kỷ Tây Bình mỉm cười, đi tới phía bên trái giơ bàn tay trắng nõn nà nhỏ như búp măng ra cầm lấy cái ấm hồng đứng đầu nước trà đã đốt đến đỏ hồng lên. ấm này, bất cứ cầm chỗ nào cũng bị bỏng hết .
Tư Mã Ngạn biết đấy là môn "Xích Thủ Lạc Thiết" (tay không cầm vào sắt nung đỏ) thuộc Nội Ngũ Hành Công Lực, ai cầm được cái ấm đồng ấy lâu hơn là sẽ thắng cuộc.
Cho nên chàng thấy Kỷ Tây Bình từ từ giơ tay ra thì chàng đã nhanh tay cầm luôn cái ấm phía bên phải lên trước .
Kỷ Tây Bình đã gặp kình địch, cũng cầm cái ấm nước đó lên, tủm tỉm cười nói với Tư Mã Ngạn rằng:
- Bạn họ Cảnh, nước Trà Phổ Nhĩ này, mới uống vào miệng hơi có mùi thuốc, không thấy ngon gì hết, nhưng càng uống lại càng thấy ngon miệng hơn. Chúng ta cứ thư thả mà uống, sẽ nhận thức được trà này ngon như thế nào liền.
Tư Mã Ngạn biết nước trà đang sôi sùng sục như vậy, càng uống chậm bao nhiêu càng khó khăn bấy nhiêu, nên chàng gật đầu, mỉm cười đưa ấm nước lên mồm từ từ uống luôn.
Không Quần thấy vậy thất thanh nói:
- Nước trà sôi mà uống từ từ như vậy là thuộc Nội Ngũ Hành Công Lực. Uống như thế còn khó gấp mười lần tay không cầm ấm trà đỏ hồng kia. Kỷ Tây Bình là chủ nhân, chắc đã chuẩn bị từ lâu, phải khổ luyện trước mới dám giở trò này ra đánh cuộc. Còn Thiên Tâm thì lâm trận mới mài dao, nếu y nín hơi lấy sức mà không giữ được hơi sức ấy chịu lâu, gan ruột thể nào cũng bị phỏng nát chứ không sai. Nay y chịu đựng được như vậy, đủ thấy công lực của y không kém Mã Không Quần này chút nào!
Lục Ỷ kêu "ủa" rồi vừa cười vừa đỡ lời:
- Quần đại ca xưa nay vẫn tự kiêu lắm, coi trời bằng vung. Không ngờ hôm nay đại ca cũng phải chịu phục người.
Không Quần trợn ngược đôi lông mày lên, kiêu ngạo đáp:
- Ai bảo là mỗ chịu phục y nào? Chờ đại hội này kết liễu xong, ngu huynh thể nào cũng phải so tài thử với Thiên Tâm về cả nội, ngoại công, khinh công và khí giới, xem ai hơn ai kém.
Lục Ỷ chỉ cười thôi chứ không nói năng gì hết, mà cứ chăm chú xem Thiên Tâm với Kỷ Tây Bình so tài thôi .
Tư Mã Ngạn với Kỷ Tây Bình đã từ từ uống hết hai ấm nước ấy mà than trong lò vẫn chưa tắt. Quần hùng ở bên dưới đều khen ngợi, vỗ tay như sấm động. Đại Hóa bỗng mỉm cười, lớn tiếng tuyên bố.
- Trận đấu Huyền công của bạn họ Cảnh với Kỷ tam muội ngang tài nhau, nên Sầm Đại Hóa này phải coi là trận đấu đó hòa cuộc.
Tư Mã Ngạn nghe nói mỉm cười, muốn lên tiếng nói nhưng lại thôi. Còn Tây Bình mặt hơi đỏ, có vẻ hổ thẹn.
Ngờ đâu dưới đài đã có người lên tiếng nói:
- Sầm tiên ông là chủ nhân, sao lại phê phán một cách không công bằng như vậy?
Nói xong liền có một bóng đen nhẹ nhàng tung mình nhẩy lên trên đài .
Đại Hóa đã nhận ra người đó chính là người đã thua cái hộp Bát Bửu Thần Nê cho Tư Mã Ngạn tên Lạc Thiên Du, liền tỏ vẻ không vui, hỏi lại :
- Sao bạn họ Lạc lại cho là Sầm mỗ phê phán như vậy là không công bằng? Thử hỏi bạn họ Cảnh với Kỷ tam muội đấu với nhau như thế, ai thắng ai bại chỗ nào? Bạn cứ nói thẳng ra đi!
Thiên Du vừa cười vừa đáp:
- Tất nhiên trận đấu vừa rồi, là đã phân thắng bại, kể cả Nội Ngũ Hành Công lực và Ngoại Ngũ Hành công lực của Cảnh Thiên Tâm huynh đều thắng Kỷ Tiên Tử một chút xíu Nếu Sầm tiên ông là người Vô tư phải nên trao tặng viên thuốc Vạn Diệu Trú Nhan ấy cho Cảnh Thiên Tâm mới đúng.
Đại Hóa mặt đỏ bừng, đang định nổi khùng, nhưng nghĩ đến mình là chủ nhân, y đành phải cố nén giận mà hỏi lại Thiên Du rằng:
- Bạn họ Lạc hãy nói rõ Nội Ngũ Hành công lực của Cảnh Thiên Tâm thắng ở chỗ nào, và Ngoại Ngũ Hành công lực của bạn ấy cũng thắng ở chỗ nào, thì Sầm mỗ sẽ phán quyết viên thuốc ấy, thuộc về bạn họ Cảnh ngay!
Lúc ấy hai người đã để hai cái ấm đồng xuống rồi, Thiên Du liền hỏi Tư Mã Ngạn rằng:
- Vừa rồi Cảnh huynh cầm cái ấm nào?
Tư Mã Ngạn liền chỉ vào cái ấm bên phải.
Lạc Thiên Du vội cầm cái ấm đó lên, giọng cười quái dị mà nói với Đại Hóa tiếp:
- Sầm tiên ông, Lạc mỗ không có môn nào là sở trường cả nhưng được đôi mắt sáng hơn người một chút. MỖ đã dám lên trên đài thì tất nhiên mỗ phải nhận ra được phải trái mới dám nói như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook