Trầm Huy
1: Mười Hai Năm


Mạnh Huy không muốn thức dậy sau khi đã tắt chuông ba lần liên tiếp, nhưng chiếc điện thoại vẫn tiếp tục rung lên.
Cô bật đèn, nheo mắt lại kiểm tra thật kỹ, cố gắng nhớ xem mình đặt báo thức để làm gì thì bỗng chốc màn hình điện thoại vụt tắt.
Cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, chiếc đèn ngủ lại quá chói mắt nên cô vội vàng tắt đi, loạng choạng ngồi dậy cắm sạc điện thoại.
Tay cô khựng lại khi vén rèm cửa, thứ lọt qua rèm không phải ánh nắng bình minh của ngày mới.
Đó là ánh đèn đường đang được thắp sáng và màn đêm đang dần buông xuống.
Đi ra phòng khách, Mạnh Huy bật TV lên.

Cô không quen dùng điều khiển từ xa nên bấm đại một kênh.
Nội dung chương trình hơi lộn xộn, từ việc thảo luận về việc cấm đốt pháo mấy năm gần đây cho đến việc nhắc lại ba phút đen tối trong lịch sử chương trình gặp nhau cuối năm.

Điều đó đã xảy ra từ mười hai năm trước, bây giờ mọi thứ đã thay đổi, một trong những người dẫn chương trình năm đó đã qua đời vì bệnh tật vào mùa thu.
Cô đang súc miệng, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, không khỏi nhíu mày.

Hôm nay đã là đêm giao thừa rồi sao?
Vì cô dậy muộn quá nên có lẽ không đặt đồ ăn về nhà được.
Buổi cơm tối giao thừa phong phú hơn mong đợi của cô, trong tủ lạnh còn có trứng.
Mạnh Huy lấy hai quả trứng rửa sạch, bấc lên bếp một nồi nước và một cái chảo rán.

Khi chảo bắt đầu nóng, cô cho một ít dầu ăn vào, nước bên cạnh đã sôi, cô xé gói mì lấy gia vị và vắt mì ra.
Chiếc điện thoại bàn cũ kỹ gắn trên bếp bỗng đổ chuông.
Mạnh Huy có chút kinh ngạc, cô nghĩ rằng chiếc điện thoại đó đã hỏng từ lâu nhưng bố cô lại quên tháo ra.
"Xin chào." Không có giọng nói nào phát ra từ đầu dây bên kia.
Nó thật sự đã bị hỏng, cô thử "xin chào" lần nữa nhưng không có ai trả lời.

Vừa định cúp máy thì đầu dây bên kia có động tĩnh, một giọng nói trầm ấm xa xăm như đang gọi, "Nho Nhỏ."
Mạnh Huy bỏ vắt mì vào nồi nước, chảo dầu bên cạnh bắt đầu có tiếng xèo xèo.

Cô áp chặt điện thoại vào tai, cố gắng nghe rõ hơn.
Thật lâu sau, cô lại nghe giọng nói đó vang lên, "Nho Nhỏ, là tôi đây."
Mạnh Huy cúp máy rồi rụt tay thật nhanh như mới chạm vào lửa.
Cô cầm một quả trứng, đập vào thành chảo.

Khi trứng bỏ vào dầu nóng thì có tiếng "rắc rắc" nghe rất vui tai.

Cô quan sát protein của lòng trắng từ từ chín đều, một giọt dầu bắn lên tay cô nhưng nó chẳng đau tí nào.
Thật mệt mỏi.
Cô cho quả trứng thứ hai vào nồi mì, mùi thơm tràn ngập cả căn bếp.


Đợi mì chín là có thể ăn được ngay.
Mạnh Huy đói đến mức ăn luôn quả trứng chiên mà không để ý nó vẫn còn nóng.

Bên ngoài lòng đỏ vừa chín tới, cắn đến một nửa thì lòng đỏ bên trong chảy ra.
Mới ăn được một miếng thì chiếc điện thoại treo trên bếp lại đổ chuông.
Đối mặt với Uông Lưu Hoàng, cô do dự một chút rồi quyết định đặt muỗng xuống, bắt máy, "Xin chào."
"Nho Nhỏ?"
Đó là một giọng nữ rất quen thuộc.

Mạnh Huy lập tức vui vẻ, "Cô giáo Cố, cô đến lúc mấy giờ thế? Ở đó có nóng lắm không?"
Đầu dây bên kia chưa kịp trả lời, Mạnh Huy tiếp tục hỏi mấy câu liên tiếp, "Khách sạn có sạch không cô? Bãi biển có đẹp không ạ? Bố con đang bơi ạ? Bố con ham chơi nên chẳng gọi cho con."
"Nho Nhỏ, bọn cô không ở cùng nhau."
Mạnh Huy sửng sốt, sau đó vô thức nhìn về phía bức tường.
"Hai người cãi nhau hả? Cô giáo Cố, cô nghe con nói, bố con là một đứa trẻ lớn xác thôi.

Cô đừng không để ý đến bố.

Khi nào hai người trở về con sẽ trừng trị ông ấy giúp cô."
Cô cười thầm, không biết bố cô đã gây ra họa gì nữa.
"Nho Nhỏ yên tâm, bố của con đã đến rồi, cô để ông ấy đi trước."
Mạnh Huy không nói gì, trong nồi truyền đến tiếng nổ lách tách, cô chợt ngửi thấy mùi khét.

Cô mở nắp ra thì thấy nồi mì đã cháy đen, muốn tắt lửa cũng không kịp nữa.
"Nho Nhỏ, cô đang ở nhà."
"Cô giáo Cố..." Tay cô đang cầm một cái muỗng, cố gắng cạo bỏ những chỗ bị cháy, đương nhiên là tốn công vô ích.
"Nho Nhỏ, cơm giao thừa cô đã nấu xong rồi, đều là những món con thích nhất.

Chúng ta...chờ con qua ăn."
Tiếng pháo nổ vang lên nhức cả tai, Mạnh Huy còn tưởng rằng ở tầng dưới có người dám đốt pháo trái luật.

Sau đó cô đã nhận ra rằng đó là tiếng pháo trên TV ở đầu dây bên kia.
Cô không nói gì, mơ hồ nghe thấy cô giáo Cố nói, "Tiểu Đông trở về rồi, nó hỏi con có thể qua ăn bữa cơm này không?"
Đầu dây bên kia bị tiếng pháo trấn áp, giọng nói nghe xa xăm vô cùng nhưng lại không chút gián đoạn.
"Nho Nhỏ, con còn nghe không?"
"Con..."
"Tiểu Đông hỏi con có thể tới đây không, nếu không thì để cô bảo nó đem..."
"Dạ, con rất muốn đến nhưng...có vẻ như bây giờ không được rồi.

Con đang tăng ca, cô hiểu mà, bán mình cho tư bản thì làm sao có thể yên ổn đón giao thừa.


Hahaha, bây giờ sếp bắt con đi họp rồi đây."
"Nho Nhỏ, rõ ràng là con..."
Đối phương còn chưa nói xong, Mạnh Huy đã cúp điện thoại, tắt bếp, mặc áo khoác, rút sạc điện thoại, lấy chìa khóa xe rồi ra khỏi nhà.
Cô biết căn hộ của cô giáo Cố cách âm rất kém, cô rón rén đi thang bộ xuống hai tầng mới dám bấm thang máy.
Khởi động xe xong, Mạnh Huy mở nguồn điện thoại liền thấy mấy cuộc gọi nhỡ.
Dưới ánh đèn mờ ảo trong khu dân cư, thỉnh thoảng thấp thoáng vài bóng người vội vã về nhà.

Trên cửa kính xe nhanh chóng đọng lại một ít sương đêm.

Cô bật chế độ gió lạnh trong xe, ném điện thoại sang một bên, bụng đói cồn cào.
Cô tiếc nuối nghĩ đến nồi mì bị khét trong bếp.

Haiz, chắc nó cũng nguội ngắt rồi.

Nhân viên bảo vệ trực đêm công ty nhìn thấy xe của Mạnh Huy, hình như rất ngạc nhiên.

Anh ta chủ động mở cổng ra, nhiệt tình chào hỏi, "Ăn cơm giao thừa chưa? Đến đây tăng ca à?"
Mạnh Huy do dự một chút, liếc mắt nhìn bãi đậu xe trống trơn, đèn ở tầng một văn phòng tối mờ, không thấy người nào cả.

Cô cười gật đầu, lái xe thẳng vào trong rồi dừng lại, xuống xe, sửa soạn rồi đi vào.
Trong phòng trà, Mạnh Huy đang chuyên tâm khui mì ly, cô lấy ra một cái nĩa, vừa liếc mắt sang thì thấy gói gia vị không cánh mà bay.

Cô nhìn trái nhìn phải, cảm giác sau lưng có người nên đột ngột quay người lại, đụng phải người đó.
Mạnh Huy bịt mũi đau đớn tránh ra một bên, người đàn ông cười tủm tỉm nói, "Đêm nay em muốn trốn ở đây à?"
Cô tức giận giật lấy gói gia vị nhưng anh không chịu đưa, Mạnh Huy bực bội, "Nhà tôi không có ai.

Ở đây còn vài mẫu thiết kế cần chỉnh sửa, qua Tết còn phải đi gặp đối tác.

Hơn nữa thực tập sinh còn đưa cho tôi một đống thiết kế cho tôi nhìn qua rồi góp ý.

Ông chủ như anh chỉ cần hưởng thụ ngày lễ, còn phận nhân viên quèn như tôi phải khổ sở với đống nợ nần cuối năm.

Mà sao anh lại ở đây?"
Người đàn ông cười lạnh, "Em mặc đồ ngủ đến công ty tăng ca ư? Cô Mạnh sao lại bất cẩn như thế?"
Mạnh Huy cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người, "Dù sao cũng không gặp khách hàng."
"Vậy máy tính em đâu?"

Mạnh Huy mặt không đỏ, tim không đập nhanh, "Nhà khóa cửa, tôi xuống lầu đổ rác quên mang theo chìa khóa."
"Đi đổ rác mà em mang theo chìa khóa xe à?"
"Trùng hợp thôi."
"Nhà em không dùng ổ khóa vân tay sao?"
Mạnh Huy hơi khó chịu, hơn nữa cô còn đang rất đói.

Cô lục tung tủ lạnh, tìm được hai gói bánh quy, ném cho người đàn ông kia một gói, "Quách Thư Nhận, tôi đến đây chỉ mất nửa tiếng.

Nhưng tôi nhớ anh đang ở thành phố W với bố mẹ, sao bây giờ anh lại ở đây?"
Quách Thư Nhận dĩ nhiên không đói, vì vậy anh ta tự mình đốt một điếu thuốc, lặng lẽ nói, "Qua Tết phải đi gặp đối tác, đánh giá góp ý các thiết kế của thực tập sinh.

Lời này phải là ông chủ như tôi nói mới đúng."
"Anh bớt bớt đi, suốt ngày chỉ biết mắng tôi."
"Không mắng em thì sao em nhớ, đúng không?"
Anh ta hít một hơi thật sâu, chậm rãi nhả ra vài vòng khiến phòng trà nghi ngút khói.
Thấy anh ta không ăn, Mạnh Huy giật lại gói bánh quy, mở ra ăn, "Không phải thiết kế nào của hai thực tập sinh đó cũng đưa qua cho tôi với anh ư?"
Quách Thư Nhận nhíu mày, "Đói bụng hả? Hay có chuyện gì?"
"Không có."
"Không có mới là lạ."
"Anh mới lạ đó."
"Tôi có chuyện này nhưng chưa biết nói thế nào.

Sao nhỉ, mỗi lần Tết đến thì tôi..."
"Tăng ba cân?"
Quách Thư Nhận trừng mắt nhìn cô, dập tắt điếu thuốc, "Tôi bị giục kết hôn."
Mạnh Huy cố nén cười, "Ông chủ Quách à, tôi thấy anh có bao giờ bị giục đâu, mà nếu có thì mãi cũng thành quen thôi.

Mới có một lần mà đã bỏ chạy, liệu anh có già quá rồi không?"
"Không phải năm đầu tiên bị người nhà giục, mà là năm đầu tiên cãi nhau với người nhà.

Em có kinh nghiệm gì không?"
Mạnh Huy không tỏ ý kiến, hỏi lại, "Cãi đến mức bỏ đi không thèm lái xe cơ à? Đêm qua vừa mới lái về mà."
"Trưa nay mát mẻ ngồi uống rượu với ông già thì tự nhiên cãi nhau một trận.

Lỡ uống nhiều quá nên mua vé tàu tới đây." Quách Thư Nhận lấy một điếu thuốc khác đưa cho Mạnh Huy, "Tăng ca gì trời, đến cả máy tính cũng không mang theo.

Thôi đừng tăng ca nữa, đến nhà tôi ăn giao thừa đi."
Mạnh Huy hết hồn, ngồi yên không nhúc nhích.

Quách Thư Nhận đi lùi vài bước, ném gói gia vị kèm ly mì vào thùng rác, thúc giục cô, "Nghĩ gì thế? Về nhà tôi thì dĩ nhiên là tôi nấu.

Không phải em đói à? Đi lấy xe nào."
- --
Nửa tiếng sau, Mạnh Huy ngồi trong phòng khách căn biệt thự cao cấp của Quách Thư Nhận xem TV, trong khi ông chủ Quách đang đắm chìm trong việc nấu ăn, khung cảnh giữa anh ta và chương trình trên TV đặc biệt hài hòa.
Ông chủ Quách từ trong bếp thò đầu ra, "Mạnh Huy, bít tết muốn chín thế nào?"

Mạnh Huy thấy Quách Thư Nhận đeo tạp dề thì buồn cười, quên mất luôn dáng vẻ uy nghiêm anh vũ của người đàn ông này, "Bình thường anh còn có thời gian đi mua bít tết à?"
"Muốn chín mấy phần?"
"Mười phần!"
Cô không đùa giỡn tính mạng của mình, cô chỉ muốn ăn bít tết chín kỹ thôi.
Khi các diễn viên hài của chương trình gặp nhau cuối năm nói "Tôi nhớ các bạn", điện thoại cô đã rung đến bảy tám lần, Mạnh Huy nhìn màn hình, suy nghĩ một lúc rồi bắt máy.

Giọng cô giáo Cố lo lắng, "Nho Nhỏ, hồi nãy cô đứng cạnh cửa sổ thấy con đang vội vã chạy ra ngoài, con đang ở đâu vậy?"
"Aiya, cô đừng hỏi nữa, ông chủ con quá đáng...!Thôi nói chung cô đừng chờ con, đêm nay có lẽ con không về đâu."
Cô giáo Cố nhẹ giọng nói, "Nho Nhỏ, làm sao có thể ở nhà người khác đón giao thừa được chứ? Con tới đi, cô sẽ hâm nóng đồ ăn cho con.

Nếu con có việc quan trọng thì cứ thong thả đến nhé, chúng ta chờ con mà."
Mạnh Huy ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã gần chín giờ, trong nhà tràn ngập mùi bít tết.
Quách Thư Nhận gào trong bếp, "Đến giúp tôi chút nào."
"Cô giáo Cố, điện thoại con sắp hết pin rồi.

Cô đừng đợi nữa, tối nay con sẽ không về."
"Nho Nhỏ..."
Mạnh Huy bình tĩnh tắt máy, ngẩng đầu lên thì thấy Quách Thư Nhận đang đứng trước mặt mình, "Sao chưa chịu vào? Không muốn ăn nữa à?"
Mạnh Huy nhìn hai dĩa bít tết, thèm đến chảy nước miếng.

Quách Thư Nhận chậm rãi sắp xếp các món ăn kèm, sau đó hướng tay đến một góc nào đó, nói với cô, "Em chuẩn bị đi."
Theo hướng anh ta chỉ, nơi đó có một cái giá cắm nến rất đẹp.
"Chuẩn bị gì cơ?"
"Em đoán xem?"
Mạnh Huy khó hiểu, "Đốt nến hả? Đốt làm gì thế? Anh muốn cúng cho ông bà sao?"
Quách Thư Nhận đã sắp xếp hai dĩa thức ăn lên bàn, đang mở nắp của một chai rượu, hình như có chút không vui, "Thôi khỏi, chúng ta ăn đi."
Mạnh Huy cố gắng cắt miếng bít tết chín kỹ của mình.

Cô bắt đầu hối hận, tay nghề Quách Thư Nhận xuất sắc hơn cô nghĩ rất nhiều, nhưng thịt bò chín quá nên cắt mãi không được, cô bắt đầu thấy nản.
Quách Thư Nhận lập tức phát hiện, "Tôi đổi cho em."
Mạnh Huy mặt dày đổi liền, nói, "Ông chủ thật tốt bụng."
"Tôi không tốt ư?"
"Tai anh có vấn đề rồi."
"Hình như điện thoại em còn rất nhiều pin."
Mạnh Huy cầm ly rượu đỏ trước mặt lên, nhìn sắc rượu óng ánh bên trong, ngồi im không nhúc nhích.

Quách Thư Nhận nói, "Uống rượu đi, có chuyện gì thì sáng mai nói."
Cô hớp một ngụm rượu.
Quách Thư Nhân hỏi, "Vừa nãy ai gọi thế?"
"...Cô giáo Cố."
"Buổi chiều hai người đó đến nơi rồi đúng không?"
Mạnh Huy bận cắt thịt, không nói chuyện.
Quách Thư Nhận đặt dao nĩa xuống nhìn cô, cô ngẩng đầu lên, "Không ăn hả? Vậy tôi ăn dùm cho."
Quách Thư Nhận hỏi, "Cố Trầm Đông đã quay về?".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương