Trầm Hương Uyển
-
Quyển 2 - Chương 67
“Lợi dụng anh?”, Trần
Uyển lắp bắp nhắc lại. Mẹ anh mới hồi chiều đã nói cô lợi dụng con trai cưng
của bà, không ngờ đến tối lại được nghe hai từ này. Thật nực cười, thật thảm
thương, Trần Uyển ơi Trần Uyển, mày muốn dựa vào cây to, nhưng đáng thương là lại
túm ngay phải cọng cỏ. “Tôi không nói với anh về chuyện của cha tôi nên anh cho
là tôi lợi dụng anh à?”
Ánh mắt anh vụt hoang mang, không xác định được là mình có sai không.
“Cha tôi, nếu anh muốn thì tôi sẽ nói cho nghe.” Ngừng một lúc, cô ngồi ngay xuống ghế đằng sau, toàn thân bủn rủn, cố nén nghẹn ngào, nói: “Trước đây không nói, là vì mối quan hệ của chúng ta chưa đến mức ấy. Sau này… Chuyện cha tôi tự sát rất đáng xấu hổ, mười mấy tuổi tôi bắt đầu phải nhận sự khinh bỉ của người khác, ngay cả thân thích cũng cười nhạo, nói lúc vận tốt cha tôi không giúp đỡ họ, nên chết cũng đáng. Chỉ có cậu là người che chở tôi, nhưng khi mợ nói chuyện với láng giềng về gia đình tôi, mợ cũng có chút gì đó khinh bỉ. Tham ô, nhận hối lộ, người ta khinh cũng đúng, tôi không cam lòng, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Chỉ có thể tránh nói tới vấn đề này khi đứng trước người khác. Trước mặt anh, hay trước mặt bọn Hà Tâm Mi cũng vậy. Ngày mùng Một tháng Mười tôi vô tình phát hiện ra di thư của cha, mới biết được chân tướng sự việc. Có một thời gian cha không về nhà thường xuyên, lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho rằng cha bận. Thật ra, khi đó ông có quan hệ với một nữ đồng nghiệp…”.
Cô lại hít một hơi thật sâu, nén nỗi đau trong lòng, nói tiếp: “Người phụ nữ đó đã có chồng, có gia đình, có con cái. Lúc ấy, con đường Thượng Hải cải tạo, tiền đền bù di dời và số tiền thực tế trả cho mọi người có sai lệch rất lớn, số tiền dôi ra ấy đều vào tay…”.
“Công ty Bất động sản Hằng Vũ.”
Trần Uyển gật đầu, biết Tần Hạo đang chăm chú nghe nhưng cô không thèm nhìn anh. “Một loạt giấy tờ là do cha tôi ký, nhưng đó là mưu kế của ai? Bị ai đe dọa?”, cô cười nhạt, “Hồng Kiến Học quản lý phần xây dựng, Giang Lỗi lo phần di dời, di dời không được thì Hạ Phong Tử đàn áp, kiếm tiền dễ như vào nhà múc nước. Sau khi sự việc xảy ra thì cha tôi ở văn phòng nhận được món tiền coi như hoa hồng, cha tôi do dự muốn giao nộp cho cấp trên nhưng không dám, rút dây động rừng, từ lúc ông ấy lén gửi thư tố giác lên trên nhưng không có động tĩnh gì thì biết là chúng đã cấu kết với nhau. Nhưng cha tôi sợ, người ta lại không sợ, vì người ta có chứng cứ. Lần điều tra thứ nhất khi hỏi tới cha tôi, tất cả đều đổ lỗi cho ông ấy. Lúc đó mới biết trong nhà tôi có một tờ ngân phiếu một trăm vạn tệ, ngay cả những ghi chép ở ngân hàng về các khoản gửi cũng đã sắp đặt đâu vào đó. Cha tôi không nhảy lầu tự tử thì biết làm thế nào? Sống mấy mươi năm tốt đẹp, nhưng trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, đối với tội danh oan khuất rành rành này, làm sao cha tôi sống nổi?”.
Ánh mắt cô dừng lại nơi góc thảm, rồi chìm sâu vào thế giới mà anh không chạm tới được. Tần Hạo trong lòng vô cùng hối hận, ngồi xổm xuống định ôm lấy cô. Bất ngờ cô ngẩng đầu lên, “Tôi lợi dụng anh? Lợi dụng anh làm gì? Tôi có bảo anh giúp không? Tôi có bảo anh lợi dụng quyền thế của cha anh, của gia đình anh để giúp tôi không?”
Giọng nói của cô bình tĩnh, nhưng sắc như dao, trái tim anh vụn vỡ tan tành, anh nhỏ nhẹ hỏi: “Việc lớn như vậy tại sao không nói với anh?”.
“Nói cái gì? Tôi biết thái độ của nhà anh với tôi, nói cho anh, chẳng phải không khác nào nói cho cha mẹ anh là hoàn cảnh gia đình tôi nghèo khó, ngay cả gia thế cũng dơ bẩn sao? Cha tôi chịu án oan, anh có giúp không? Mà nếu giúp tôi rồi, tôi lại có thêm một tội trạng nữa à?” Cô nói rồi bật cười, nụ cười chứa đầy nước mắt, đôi vai cô run run. “Gia đình anh đã xem tôi không ra gì, tôi còn phải bước lên để cho mọi người giẫm đạp sao? Hay là nói ra để cầu mong mấy người giúp đỡ, cho một cơ hội để tôi lợi dụng? Mẹ anh nói tôi thông minh, sẽ lợi dụng, sẽ thao túng anh, lấy bệ đỡ để leo lên vị trí cao hơn, tôi không leo chẳng phải là có lỗi với đánh giá của mẹ anh lắm sao?”
“Mèo con, anh không ngờ… là…” Anh dù có trăm cái mồm cũng không giải thích được. Tất cả như dồn đến cùng một lúc, áp lực, muộn phiền, nghi hoặc, và không chắc chắn, anh như đi vào ngõ cụt và quên mất lời hứa rằng sẽ luôn đứng bên cô.
Tâm trạng của cô ngày càng trở nên kích động, giọng nói vô cùng mỉa mai: “Tôi tin là anh sẽ đối tốt với tôi, việc của cha tôi, tôi chẳng trông mong gì vào nhà anh, tôi chỉ mong đợi những lúc cảm xúc không tốt có bờ vai anh để tựa vào. Tôi là một con ngốc, sao lại có thể tin anh chứ? Làm sao lại tin một kẻ khốn nạn như anh còn có tấm chân tình chứ? Tôi còn ngốc nghếch nói với mẹ anh là trong mắt tôi chỉ có anh, tôi bị mù rồi, không thấy lòng dạ lang sói của anh!”.
“Mèo con…”
“Anh đừng nói nữa, tôi không phải là con thú nuôi của anh. Anh mới là đồ súc sinh, tôi đã mang trái tim mình giao phó cho một súc sinh như anh.” Lời nói vừa ngưng lại thì cô bật dậy, nắm lấy túi xách của mình đi qua người anh. Anh bị bất ngờ, định thần lại vội đuổi theo, ôm chặt lấy cô: “Xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi”.
Khi vết thương len vào từng hơi thở, cơ thể lại như có nguồn sức mạnh vô biên, cô giãy giụa lao về phía cánh cửa. “Tần Hạo, anh có thể đi chết được rồi đấy”.
“Đừng đi, hãy nghe anh nói hai câu”, anh lại nhào tới, mặc kệ cô giãy giụa, “Xin lỗi em”.
“Anh nói bao nhiêu lần câu xin lỗi rồi?”, cô ngẩng đầu nước mắt nhạt nhòa, “Tần Hạo, anh tự hỏi mình xem, anh đối xử như thế với tôi bao nhiêu lần rồi? Tôi dù có làm bằng sắt thì cũng không chịu được sự giày vò của anh. Cứ như thế đi, được không? Chia tay được không?”, cô khổ sở van nài.
Anh bỗng chốc như bị ném vào hố băng, không dám lên tiếng, chỉ ôm lấy cô, mỗi lúc một chặt.
“Để tôi đi”, cô lại giãy giụa, “Đừng ôm tôi, tôi thấy ghê tởm”, cô không thèm nhìn anh.
“Anh không buông. Em đồng ý cưới anh đã”.
Cô như nghe được mẩu truyện cười, ngẩng mặt lên cười lớn, trong đêm thanh tĩnh, tiếng cười vang lên thê lương vô cùng.
“Xin lỗi, mèo con, cầu xin em. Xin lỗi em”, anh lúng túng. Mặc cô vùng vẫy, anh nâng gương mặt đầy nước mắt của cô lên hôn, vị mặn chát nhưng cũng không bằng trái tin anh lúc này. “Coi như đêm nay anh bị điên, em cũng vừa nói anh đã uống nhiều rồi. Xin lỗi em, anh mới nghe cha anh kể sự việc, nói có liên quan đến em mà anh không biết chút gì, anh rối quá rồi. Nghĩ tới năm ngoái nói đến chuyện kết hôn thì đúng lúc em…”
“Ai cũng có thể buộc tội tôi, khinh bỉ tôi, anh thì không được! Ai nói với tôi là sẽ mãi đứng bên cạnh tôi? Nếu làm không được thì đừng hứa bừa.” Cô kéo tay áo lau khuôn mặt mình, ngón tay bỗng phát ra tia lấp lánh, cô lặng nhìn một chút, tháo ra rồi ném đi như điên cuồng. “Nhẫn của anh, sự chân thành của anh, tất cả hãy biến đi, tôi không xứng”.
Lúc Tần Hạo vội vội vàng vàng đi nhặt lại chiếc nhẫn, cô liền chạy ra ngoài cửa, lúc mở cửa thì anh từ đằng sau lao tới. Đôi mắt anh lạnh lùng, ký ức đã bị phủ một lớp băng từ lâu lắm rồi bây giờ lại hiện lên như cánh cửa lạnh lẽo này, cô cũng từng bị ép vào cửa như thế, tiếp theo là…
“Không thể để em đi, anh biết em đi như thế này sẽ không quay đầu lại”, anh trầm giọng đầy kiên quyết. Cô biết câu nói đó thể hiện điều gì. Lúc anh nói xong lời xin lỗi liền hôn lấy cô khiến cô sợ hãi rụng rời.
Cô vùng vẫy, hồi ức lạnh lẽo đến thấu xương lại ùa về. Trong mơ hồ anh biết anh đang hôn cô, cứ hôn riết lấy như thể không cần thở; cô biết anh đang thì thầm nói lời xin lỗi, một tay nắm chặt tay cô, một tay luồn vào giữa hai đùi cô; cô biết quần áo mình đã bị cởi ra, đôi vai lành lạnh; nếu như vừa nãy giận dữ thì giờ đây cô thất vọng não nề.
“Anh còn muốn cưỡng bức tôi thêm lần nữa?”, cô cố dùng lý trí để hỏi, câu hỏi này sẽ quyết định tất cả. Mặt anh tức khắc trắng bệch.
Cô nhân lúc anh thả lỏng tay liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, ngồi bệt lên bồn cầu, hất chiếc khăn anh đưa tới, “Anh khiến tôi buồn nôn”. Nghe giọng nói cô chứa đầy căm ghét, anh chau mày. Vẻ mặt cùng ánh mắt buồn đau của anh khiến Trần Uyển vừa căm ghét vừa xót thương.
“Anh nói rồi, sẽ không cưỡng bức tôi nữa.” Nghĩ tới vừa rồi, nỗi đau đớn lại lan tràn khắp cơ thể.
Anh im lặng nhìn cô hồi lâu, một đầu gối đang quỳ đổi thành ngồi xổm, đôi tay đưa ra muốn ôm cô vào nhưng lại rụt về, ánh mắt vô vọng khẩn nài: “Hãy tha thứ cho anh!”.
Lúc này, cô dường như cũng đã mềm lòng.
“Chúng ta chung sống sẽ không hạnh phúc. Coi như xong rồi đi? Chia tay nhé!”.
***
“Trần Uyển, cái tên đó điên rồi hay sao đấy? Tớ vừa về tới ký túc xá thì bị anh ấy bắt gặp, thấy tớ mà như thấy kẻ thù, may mà tớ chạy thoát”, Hà Tâm Mi như cơn lốc nhào vào phòng, nói.
Trần Uyển tắt điện thoại, ném vào trong túi xách, nói: “Vừa gọi điện về nhà, nghe cậu mợ nói buổi sáng anh ấy đến nhà tớ. Cậu tớ không có nhà, hình như ở nhà tớ anh ấy không lên cơn, nếu không chắc đã làm mợ tớ sợ chết rồi”. Liên tiếp mấy ngày trốn ở nhà Hà Tâm Mi, ngay cả Ninh Tiểu Nhã cũng đến ở cùng.
“Có việc gì thì từ từ nói chuyện, có trốn tránh mãi cũng không giải quyết được vấn đề”, Ninh Tiểu Nhã lo lắng nói.
Nói chuyện? Dù nói nhiều như thế nào chăng nữa mà làm không được cũng uổng công.
Trần Uyển vỗ vỗ mặt, lòng bàn tay ướt át, ngước nhìn ánh mắt lo sợ của Ninh Tiểu Nhã và Hà Tâm Mi, “Chẳng có gì để nói cả, đều là quá khứ rồi”. Cô xách túi lên hỏi: “Sắp đến giờ rồi phải không? Chúng ta đi thôi”. Tiểu Nhã hẹn giờ đến bệnh viện, đây là khoảng thời gian cô ấy đau đớn nhất, để mình cô ấy tự lo, Trần Uyển cũng không thấy vui.
Đến bệnh viện, sau khi đưa Ninh Tiểu Nhã vào phòng phẫu thuật, Hà Tâm Mi sốt ruột không yên lấy điện thoại ra, “Lại là của anh ấy! Thật không nghe ư?”
Trần Uyển bỗng vô cùng bình tĩnh, cô nhếch môi cười nhạt. Còn chờ đợi, vẫn còn niềm mong đợi vào anh! “Tâm Mi, giúp tớ nói với anh ấy, chúng ta đang ở bệnh viện. Chỉ nói vậy thôi, đừng nói tại sao.” Cô không tin những lời nói dửng dưng lúc nãy lại là của mình, bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ có những ngón tay cầm chặt sổ khám bệnh của Tiểu Nhã mới thể hiện cảm xúc thực của cô lúc này.
Hà Tâm Mi do dự chưa biết làm sao, bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của cô mới gật đầu, nhấn phím nghe.
Lúc Tần Hạo xuất hiện, Trần Uyển từ xa đã nhìn thấy anh đang nhìn ngó xung quanh, trong phút chốc máu như chảy ngược vào trong, nỗi đau trong lòng lại trỗi dậy. Trong đầu vụt lên hình ảnh những niềm vui khi sống cùng anh, kèm theo đó là những nỗi đau xót, mỗi bước cô bước đều thận trọng, cứ ngỡ rằng phía trước sẽ có tia hi vọng, nhưng ngờ đâu ngoài thất vọng ra thì chỉ còn tuyệt vọng.
Bắt đầu từ hôm nay, tất cả đều vứt bỏ hết.
Lúc anh sải bước tới, cô run rẩy đứng thẳng, hướng mắt về anh.
“Bệnh à?”, anh chẳng biết hỏi điều gì, chỉ có hai từ mà đã khiến nước mắt cô lã chã rơi.
Trần Uyển lắc đầu: “Vừa phẫu thuật xong”.
Anh hốt hoảng không biết đã xảy ra chuyện gì, mặt bỗng tái nhợt. Định thần lại nhìn những người phụ nữ xung quanh, vẫn cảm thấy hoài nghi. “Trần Uyển, em nói bậy gì vậy?”
Gương mặt trắng bệch của Trần Uyển lúc này không phải giả vờ, cô giơ tệp giấy trên tay lên, cười thê lương, “Chín tuần rồi, anh cứ đi hỏi Hà Tâm Mi thì biết, chắc là đã có cái đầu nhỏ xíu rồi”.
Hà Tâm Mi như hóa đá, đứng phỗng ra ngay sau Trần Uyển.
Tần Hạo nhìn qua nhìn lại hai người, rồi nhìn chằm chằm vào Trần Uyển. Ánh mắt từ kinh ngạc đến giận dữ rồi trở nên phẫn uất, sau đó mọi cảm xúc dần dần tan biến, như ngọn lửa cháy còn đống tro tàn. “Nhất định phải làm thế sao?” Anh không giấu nổi cơn run rẩy, lời nói cũng đứt đoạn.
Trái tim cô đau nhói, nhưng gượng cười nói: “Không thoải mái sao? Tôi hận anh thấu xương, như thế anh cũng hận tôi thấu xương. Hai chúng ta như nhau, cũng có thể nói là chia tay rất hợp lẽ”.
Anh mơ hồ nghe giọng cô nói, chỉ đủ sức gọi: “Trần Uyển…”.
“Đừng nói nữa, Trần Uyển, đừng nói vớ vẩn nữa, bao nhiêu người đang nhìn kìa, chúng ta về nhà rồi nói”, Hà Tâm Mi đứng sau như phát điên lên, kéo tay áo Trần Uyển. Cô hất tay cô ấy ra, nhìn chằm chằm vào anh, “Như vậy có thể chia tay được chưa?”.
Anh vẫn không nói lời nào, tất cả những người xung quanh đứng lặng im, nhưng anh đều như không thấy. Trong mắt chỉ còn hình ảnh một người với đôi mắt thù hằn, giống như một đêm nào đó của mấy năm trước đây cũng ở trong bệnh viện, cô cũng nhìn anh như thế, chính là ánh mắt căm ghét muốn ăn tươi nuốt sống. “Anh nói sai, anh hiểu lầm em, tất cả chỉ là việc nhỏ, chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Hà tất, hà tất phải làm chuyện tuyệt tình đến thế? Em thật sự rất hận anh?”, câu hỏi như chất vấn nhưng cũng chính là câu trả lời.
“Anh giờ mới biết? Tôi cho rằng tất cả những thứ đó đã trở thành dĩ vãng rồi. Anh tốt, anh hung ác, anh đối tốt với tôi, tốt đến mức tôi không kiềm chế được trái tim mình, cứ để anh đón nhận rồi ném xuống đất chà đạp”, cô nói tiếp: “Không tuyệt tình thì chúng ta không rời nhau được. Giờ tôi chỉ hi vọng anh đi, đi thật xa, chúng ta sẽ mãi không gặp lại”.
“Trần Uyển”, vẻ mặt anh tuyệt vọng, buồn bã nhìn cô hồi lâu, “Chúng ta còn giao ước ba năm”.
“Ba năm. Chỉ còn thiếu hai, ba tháng thôi, anh còn có thể làm gì? Tiếp tục cưỡng bức? Tiếp tục lấy Tồn Chính ra đe dọa tôi? Tiếp tục để mẹ anh đến nói với tôi về nhân cách thấp của nhà tôi, nói tôi chỉ biết lợi dụng con cưng của bà ấy, đòi trèo cao làm phượng hoàng? Đừng quên rằng anh đã thề, nếu sai lời thề sẽ bị xa lánh ghét bỏ và lưu lạc cả đời”.
“Trần Uyển!” Một đêm ớn lạnh, cái lạnh như từ địa ngục trào lên, rồi lan đến toàn thân. “Anh bị lưu lạc xa lánh, anh xin tình nguyện. Mèo con”, anh phải hết sức nỗ lực mới có thể cất nên lời, giọng nói như không còn của chính mình nữa, “Anh tình nguyện bị xa lánh ghét bỏ, lưu lạc cả đời, chỉ mong có em bên cạnh. Anh tình nguyện”.
Cô gần như mềm lòng, những giọt nước mắt và lời nói lắp bắp của anh khiến cô mủi lòng.
“Vậy còn đứa con? Anh không hận tôi?”, cô giơ tờ hóa đơn thanh toán trong tay lên, rồi cố cười một cách tàn nhẫn.
Anh nhắm mắt lại rồi mở ra: “Chúng ta còn có cơ hội”.
Trần Uyển cắn chặt môi dưới, mãi đến khi cảm nhận được vị máu mới thôi. Dạ dày cuồn cuộn lên nhưng ngay lập tức không thể nôn tất cả ra được. Cô đứng yên, giọng nói lạnh nhạt: “Hết cơ hội rồi. Từ lúc anh coi thường tôi, từ lúc anh cũng tin là tôi lợi dụng anh thì anh đã chẳng còn đủ tư cách làm cha của con tôi nữa rồi. Anh về bảo với mẹ anh rằng, tất cả sẽ như nguyện vọng của bà ấy”.
Những người đứng xem thì thầm to nhỏ, rồi lời thì thầm cứ lớn dần lên khiến đầu óc anh ong ong, sau đó trở nên mơ hồ, tan biến, chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng của cô. Trái tim như có âm thanh không ngừng đập, anh gật đầu lia lịa như đồng ý, anh đã phá hỏng tất cả.
“Trần Uyển.”
“Buông cho tôi một con đường sống, được không?”
Buông cô ra… vậy còn anh thì sao? Có một thứ mà bạn luôn mong đợi, như treo lủng lẳng trên bầu trời, bạn chỉ có thể đứng từ xa để nhìn ngắm. Nhưng anh, anh chính là người bẻ gãy tình yêu cuồng nhiệt của mình, bỏi vì biết mình đã làm càn nên anh đã hết mực yêu thương, che chở, cẩn thận nâng niu, cuối cùng kết quả vẫn là vướng phải sai sót.
Anh lùi về phía sau, bước chân loạng choạng, trong mắt chỉ còn bóng người dần nhỏ rồi sau đó mất hút.
Lúc Ninh Tiểu Nhã đi ra, sắc mặt mệt mỏi, trắng bệch. Thuốc gây mê vẫn chưa tan hết, ý thức vẫn còn chút lơ mơ. Nhìn hai bạn đang thừ người đứng đó, cô ấy gượng cười: “Đừng có làm bộ mặt vậy chứ, đâu có việc gì, phải không?”
Hà Tâm Mi lau mặt, nói giọng mũi: “Không sao, mọi người đều không sao”, nói rồi nhìn Trần Uyển đang ngẩn người ra, khẽ hỏi: “Có phải là quá tàn nhẫn không?”.
Trần Uyển ừm một tiếng rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt bối rối, lúc này mới biết Hà Tâm Mi đang nói cái gì, nhếch miệng, khẽ nói: “Tâm Mi, cậu biết không, một lần nhận vết thương, một lần nhận nỗi đau, nhưng đau xong thì trái tim sẽ cứng rắn hơn một chút. Cứ như thế từng chút từng chút một, trái tim sẽ ngày càng cứng rắn, cuối cùng trái tim sẽ hóa thành sắt đá. Cho nên, có người nói, không muốn tàn nhẫn với người khác, nghĩa là đang tàn nhẫn với chính mình; không muốn tàn nhẫn với chính mình, thì phải tàn nhẫn với người đáng bị thế. Nhưng tớ cảm thấy, tàn nhẫn với người khác và tàn nhẫn với chính mình cũng giống nhau”.
Trần Uyển nói xong ngơ ngẩn nhìn vào chỗ anh vừa mới bỏ đi, bên tai loáng thoáng nghe tiếng rên rỉ của Tiểu Nhã.
Trái tim sau mỗi lần đau sẽ càng thêm cứng rắn, nhưng cũng không có cách nào mềm mại trở lại.
Ánh mắt anh vụt hoang mang, không xác định được là mình có sai không.
“Cha tôi, nếu anh muốn thì tôi sẽ nói cho nghe.” Ngừng một lúc, cô ngồi ngay xuống ghế đằng sau, toàn thân bủn rủn, cố nén nghẹn ngào, nói: “Trước đây không nói, là vì mối quan hệ của chúng ta chưa đến mức ấy. Sau này… Chuyện cha tôi tự sát rất đáng xấu hổ, mười mấy tuổi tôi bắt đầu phải nhận sự khinh bỉ của người khác, ngay cả thân thích cũng cười nhạo, nói lúc vận tốt cha tôi không giúp đỡ họ, nên chết cũng đáng. Chỉ có cậu là người che chở tôi, nhưng khi mợ nói chuyện với láng giềng về gia đình tôi, mợ cũng có chút gì đó khinh bỉ. Tham ô, nhận hối lộ, người ta khinh cũng đúng, tôi không cam lòng, nhưng cũng chẳng biết làm sao. Chỉ có thể tránh nói tới vấn đề này khi đứng trước người khác. Trước mặt anh, hay trước mặt bọn Hà Tâm Mi cũng vậy. Ngày mùng Một tháng Mười tôi vô tình phát hiện ra di thư của cha, mới biết được chân tướng sự việc. Có một thời gian cha không về nhà thường xuyên, lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cho rằng cha bận. Thật ra, khi đó ông có quan hệ với một nữ đồng nghiệp…”.
Cô lại hít một hơi thật sâu, nén nỗi đau trong lòng, nói tiếp: “Người phụ nữ đó đã có chồng, có gia đình, có con cái. Lúc ấy, con đường Thượng Hải cải tạo, tiền đền bù di dời và số tiền thực tế trả cho mọi người có sai lệch rất lớn, số tiền dôi ra ấy đều vào tay…”.
“Công ty Bất động sản Hằng Vũ.”
Trần Uyển gật đầu, biết Tần Hạo đang chăm chú nghe nhưng cô không thèm nhìn anh. “Một loạt giấy tờ là do cha tôi ký, nhưng đó là mưu kế của ai? Bị ai đe dọa?”, cô cười nhạt, “Hồng Kiến Học quản lý phần xây dựng, Giang Lỗi lo phần di dời, di dời không được thì Hạ Phong Tử đàn áp, kiếm tiền dễ như vào nhà múc nước. Sau khi sự việc xảy ra thì cha tôi ở văn phòng nhận được món tiền coi như hoa hồng, cha tôi do dự muốn giao nộp cho cấp trên nhưng không dám, rút dây động rừng, từ lúc ông ấy lén gửi thư tố giác lên trên nhưng không có động tĩnh gì thì biết là chúng đã cấu kết với nhau. Nhưng cha tôi sợ, người ta lại không sợ, vì người ta có chứng cứ. Lần điều tra thứ nhất khi hỏi tới cha tôi, tất cả đều đổ lỗi cho ông ấy. Lúc đó mới biết trong nhà tôi có một tờ ngân phiếu một trăm vạn tệ, ngay cả những ghi chép ở ngân hàng về các khoản gửi cũng đã sắp đặt đâu vào đó. Cha tôi không nhảy lầu tự tử thì biết làm thế nào? Sống mấy mươi năm tốt đẹp, nhưng trong lòng lúc nào cũng cảm thấy có lỗi với mẹ tôi, đối với tội danh oan khuất rành rành này, làm sao cha tôi sống nổi?”.
Ánh mắt cô dừng lại nơi góc thảm, rồi chìm sâu vào thế giới mà anh không chạm tới được. Tần Hạo trong lòng vô cùng hối hận, ngồi xổm xuống định ôm lấy cô. Bất ngờ cô ngẩng đầu lên, “Tôi lợi dụng anh? Lợi dụng anh làm gì? Tôi có bảo anh giúp không? Tôi có bảo anh lợi dụng quyền thế của cha anh, của gia đình anh để giúp tôi không?”
Giọng nói của cô bình tĩnh, nhưng sắc như dao, trái tim anh vụn vỡ tan tành, anh nhỏ nhẹ hỏi: “Việc lớn như vậy tại sao không nói với anh?”.
“Nói cái gì? Tôi biết thái độ của nhà anh với tôi, nói cho anh, chẳng phải không khác nào nói cho cha mẹ anh là hoàn cảnh gia đình tôi nghèo khó, ngay cả gia thế cũng dơ bẩn sao? Cha tôi chịu án oan, anh có giúp không? Mà nếu giúp tôi rồi, tôi lại có thêm một tội trạng nữa à?” Cô nói rồi bật cười, nụ cười chứa đầy nước mắt, đôi vai cô run run. “Gia đình anh đã xem tôi không ra gì, tôi còn phải bước lên để cho mọi người giẫm đạp sao? Hay là nói ra để cầu mong mấy người giúp đỡ, cho một cơ hội để tôi lợi dụng? Mẹ anh nói tôi thông minh, sẽ lợi dụng, sẽ thao túng anh, lấy bệ đỡ để leo lên vị trí cao hơn, tôi không leo chẳng phải là có lỗi với đánh giá của mẹ anh lắm sao?”
“Mèo con, anh không ngờ… là…” Anh dù có trăm cái mồm cũng không giải thích được. Tất cả như dồn đến cùng một lúc, áp lực, muộn phiền, nghi hoặc, và không chắc chắn, anh như đi vào ngõ cụt và quên mất lời hứa rằng sẽ luôn đứng bên cô.
Tâm trạng của cô ngày càng trở nên kích động, giọng nói vô cùng mỉa mai: “Tôi tin là anh sẽ đối tốt với tôi, việc của cha tôi, tôi chẳng trông mong gì vào nhà anh, tôi chỉ mong đợi những lúc cảm xúc không tốt có bờ vai anh để tựa vào. Tôi là một con ngốc, sao lại có thể tin anh chứ? Làm sao lại tin một kẻ khốn nạn như anh còn có tấm chân tình chứ? Tôi còn ngốc nghếch nói với mẹ anh là trong mắt tôi chỉ có anh, tôi bị mù rồi, không thấy lòng dạ lang sói của anh!”.
“Mèo con…”
“Anh đừng nói nữa, tôi không phải là con thú nuôi của anh. Anh mới là đồ súc sinh, tôi đã mang trái tim mình giao phó cho một súc sinh như anh.” Lời nói vừa ngưng lại thì cô bật dậy, nắm lấy túi xách của mình đi qua người anh. Anh bị bất ngờ, định thần lại vội đuổi theo, ôm chặt lấy cô: “Xin lỗi, anh xin lỗi, anh xin lỗi”.
Khi vết thương len vào từng hơi thở, cơ thể lại như có nguồn sức mạnh vô biên, cô giãy giụa lao về phía cánh cửa. “Tần Hạo, anh có thể đi chết được rồi đấy”.
“Đừng đi, hãy nghe anh nói hai câu”, anh lại nhào tới, mặc kệ cô giãy giụa, “Xin lỗi em”.
“Anh nói bao nhiêu lần câu xin lỗi rồi?”, cô ngẩng đầu nước mắt nhạt nhòa, “Tần Hạo, anh tự hỏi mình xem, anh đối xử như thế với tôi bao nhiêu lần rồi? Tôi dù có làm bằng sắt thì cũng không chịu được sự giày vò của anh. Cứ như thế đi, được không? Chia tay được không?”, cô khổ sở van nài.
Anh bỗng chốc như bị ném vào hố băng, không dám lên tiếng, chỉ ôm lấy cô, mỗi lúc một chặt.
“Để tôi đi”, cô lại giãy giụa, “Đừng ôm tôi, tôi thấy ghê tởm”, cô không thèm nhìn anh.
“Anh không buông. Em đồng ý cưới anh đã”.
Cô như nghe được mẩu truyện cười, ngẩng mặt lên cười lớn, trong đêm thanh tĩnh, tiếng cười vang lên thê lương vô cùng.
“Xin lỗi, mèo con, cầu xin em. Xin lỗi em”, anh lúng túng. Mặc cô vùng vẫy, anh nâng gương mặt đầy nước mắt của cô lên hôn, vị mặn chát nhưng cũng không bằng trái tin anh lúc này. “Coi như đêm nay anh bị điên, em cũng vừa nói anh đã uống nhiều rồi. Xin lỗi em, anh mới nghe cha anh kể sự việc, nói có liên quan đến em mà anh không biết chút gì, anh rối quá rồi. Nghĩ tới năm ngoái nói đến chuyện kết hôn thì đúng lúc em…”
“Ai cũng có thể buộc tội tôi, khinh bỉ tôi, anh thì không được! Ai nói với tôi là sẽ mãi đứng bên cạnh tôi? Nếu làm không được thì đừng hứa bừa.” Cô kéo tay áo lau khuôn mặt mình, ngón tay bỗng phát ra tia lấp lánh, cô lặng nhìn một chút, tháo ra rồi ném đi như điên cuồng. “Nhẫn của anh, sự chân thành của anh, tất cả hãy biến đi, tôi không xứng”.
Lúc Tần Hạo vội vội vàng vàng đi nhặt lại chiếc nhẫn, cô liền chạy ra ngoài cửa, lúc mở cửa thì anh từ đằng sau lao tới. Đôi mắt anh lạnh lùng, ký ức đã bị phủ một lớp băng từ lâu lắm rồi bây giờ lại hiện lên như cánh cửa lạnh lẽo này, cô cũng từng bị ép vào cửa như thế, tiếp theo là…
“Không thể để em đi, anh biết em đi như thế này sẽ không quay đầu lại”, anh trầm giọng đầy kiên quyết. Cô biết câu nói đó thể hiện điều gì. Lúc anh nói xong lời xin lỗi liền hôn lấy cô khiến cô sợ hãi rụng rời.
Cô vùng vẫy, hồi ức lạnh lẽo đến thấu xương lại ùa về. Trong mơ hồ anh biết anh đang hôn cô, cứ hôn riết lấy như thể không cần thở; cô biết anh đang thì thầm nói lời xin lỗi, một tay nắm chặt tay cô, một tay luồn vào giữa hai đùi cô; cô biết quần áo mình đã bị cởi ra, đôi vai lành lạnh; nếu như vừa nãy giận dữ thì giờ đây cô thất vọng não nề.
“Anh còn muốn cưỡng bức tôi thêm lần nữa?”, cô cố dùng lý trí để hỏi, câu hỏi này sẽ quyết định tất cả. Mặt anh tức khắc trắng bệch.
Cô nhân lúc anh thả lỏng tay liền chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo, ngồi bệt lên bồn cầu, hất chiếc khăn anh đưa tới, “Anh khiến tôi buồn nôn”. Nghe giọng nói cô chứa đầy căm ghét, anh chau mày. Vẻ mặt cùng ánh mắt buồn đau của anh khiến Trần Uyển vừa căm ghét vừa xót thương.
“Anh nói rồi, sẽ không cưỡng bức tôi nữa.” Nghĩ tới vừa rồi, nỗi đau đớn lại lan tràn khắp cơ thể.
Anh im lặng nhìn cô hồi lâu, một đầu gối đang quỳ đổi thành ngồi xổm, đôi tay đưa ra muốn ôm cô vào nhưng lại rụt về, ánh mắt vô vọng khẩn nài: “Hãy tha thứ cho anh!”.
Lúc này, cô dường như cũng đã mềm lòng.
“Chúng ta chung sống sẽ không hạnh phúc. Coi như xong rồi đi? Chia tay nhé!”.
***
“Trần Uyển, cái tên đó điên rồi hay sao đấy? Tớ vừa về tới ký túc xá thì bị anh ấy bắt gặp, thấy tớ mà như thấy kẻ thù, may mà tớ chạy thoát”, Hà Tâm Mi như cơn lốc nhào vào phòng, nói.
Trần Uyển tắt điện thoại, ném vào trong túi xách, nói: “Vừa gọi điện về nhà, nghe cậu mợ nói buổi sáng anh ấy đến nhà tớ. Cậu tớ không có nhà, hình như ở nhà tớ anh ấy không lên cơn, nếu không chắc đã làm mợ tớ sợ chết rồi”. Liên tiếp mấy ngày trốn ở nhà Hà Tâm Mi, ngay cả Ninh Tiểu Nhã cũng đến ở cùng.
“Có việc gì thì từ từ nói chuyện, có trốn tránh mãi cũng không giải quyết được vấn đề”, Ninh Tiểu Nhã lo lắng nói.
Nói chuyện? Dù nói nhiều như thế nào chăng nữa mà làm không được cũng uổng công.
Trần Uyển vỗ vỗ mặt, lòng bàn tay ướt át, ngước nhìn ánh mắt lo sợ của Ninh Tiểu Nhã và Hà Tâm Mi, “Chẳng có gì để nói cả, đều là quá khứ rồi”. Cô xách túi lên hỏi: “Sắp đến giờ rồi phải không? Chúng ta đi thôi”. Tiểu Nhã hẹn giờ đến bệnh viện, đây là khoảng thời gian cô ấy đau đớn nhất, để mình cô ấy tự lo, Trần Uyển cũng không thấy vui.
Đến bệnh viện, sau khi đưa Ninh Tiểu Nhã vào phòng phẫu thuật, Hà Tâm Mi sốt ruột không yên lấy điện thoại ra, “Lại là của anh ấy! Thật không nghe ư?”
Trần Uyển bỗng vô cùng bình tĩnh, cô nhếch môi cười nhạt. Còn chờ đợi, vẫn còn niềm mong đợi vào anh! “Tâm Mi, giúp tớ nói với anh ấy, chúng ta đang ở bệnh viện. Chỉ nói vậy thôi, đừng nói tại sao.” Cô không tin những lời nói dửng dưng lúc nãy lại là của mình, bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ có những ngón tay cầm chặt sổ khám bệnh của Tiểu Nhã mới thể hiện cảm xúc thực của cô lúc này.
Hà Tâm Mi do dự chưa biết làm sao, bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của cô mới gật đầu, nhấn phím nghe.
Lúc Tần Hạo xuất hiện, Trần Uyển từ xa đã nhìn thấy anh đang nhìn ngó xung quanh, trong phút chốc máu như chảy ngược vào trong, nỗi đau trong lòng lại trỗi dậy. Trong đầu vụt lên hình ảnh những niềm vui khi sống cùng anh, kèm theo đó là những nỗi đau xót, mỗi bước cô bước đều thận trọng, cứ ngỡ rằng phía trước sẽ có tia hi vọng, nhưng ngờ đâu ngoài thất vọng ra thì chỉ còn tuyệt vọng.
Bắt đầu từ hôm nay, tất cả đều vứt bỏ hết.
Lúc anh sải bước tới, cô run rẩy đứng thẳng, hướng mắt về anh.
“Bệnh à?”, anh chẳng biết hỏi điều gì, chỉ có hai từ mà đã khiến nước mắt cô lã chã rơi.
Trần Uyển lắc đầu: “Vừa phẫu thuật xong”.
Anh hốt hoảng không biết đã xảy ra chuyện gì, mặt bỗng tái nhợt. Định thần lại nhìn những người phụ nữ xung quanh, vẫn cảm thấy hoài nghi. “Trần Uyển, em nói bậy gì vậy?”
Gương mặt trắng bệch của Trần Uyển lúc này không phải giả vờ, cô giơ tệp giấy trên tay lên, cười thê lương, “Chín tuần rồi, anh cứ đi hỏi Hà Tâm Mi thì biết, chắc là đã có cái đầu nhỏ xíu rồi”.
Hà Tâm Mi như hóa đá, đứng phỗng ra ngay sau Trần Uyển.
Tần Hạo nhìn qua nhìn lại hai người, rồi nhìn chằm chằm vào Trần Uyển. Ánh mắt từ kinh ngạc đến giận dữ rồi trở nên phẫn uất, sau đó mọi cảm xúc dần dần tan biến, như ngọn lửa cháy còn đống tro tàn. “Nhất định phải làm thế sao?” Anh không giấu nổi cơn run rẩy, lời nói cũng đứt đoạn.
Trái tim cô đau nhói, nhưng gượng cười nói: “Không thoải mái sao? Tôi hận anh thấu xương, như thế anh cũng hận tôi thấu xương. Hai chúng ta như nhau, cũng có thể nói là chia tay rất hợp lẽ”.
Anh mơ hồ nghe giọng cô nói, chỉ đủ sức gọi: “Trần Uyển…”.
“Đừng nói nữa, Trần Uyển, đừng nói vớ vẩn nữa, bao nhiêu người đang nhìn kìa, chúng ta về nhà rồi nói”, Hà Tâm Mi đứng sau như phát điên lên, kéo tay áo Trần Uyển. Cô hất tay cô ấy ra, nhìn chằm chằm vào anh, “Như vậy có thể chia tay được chưa?”.
Anh vẫn không nói lời nào, tất cả những người xung quanh đứng lặng im, nhưng anh đều như không thấy. Trong mắt chỉ còn hình ảnh một người với đôi mắt thù hằn, giống như một đêm nào đó của mấy năm trước đây cũng ở trong bệnh viện, cô cũng nhìn anh như thế, chính là ánh mắt căm ghét muốn ăn tươi nuốt sống. “Anh nói sai, anh hiểu lầm em, tất cả chỉ là việc nhỏ, chúng ta có thể từ từ nói chuyện. Hà tất, hà tất phải làm chuyện tuyệt tình đến thế? Em thật sự rất hận anh?”, câu hỏi như chất vấn nhưng cũng chính là câu trả lời.
“Anh giờ mới biết? Tôi cho rằng tất cả những thứ đó đã trở thành dĩ vãng rồi. Anh tốt, anh hung ác, anh đối tốt với tôi, tốt đến mức tôi không kiềm chế được trái tim mình, cứ để anh đón nhận rồi ném xuống đất chà đạp”, cô nói tiếp: “Không tuyệt tình thì chúng ta không rời nhau được. Giờ tôi chỉ hi vọng anh đi, đi thật xa, chúng ta sẽ mãi không gặp lại”.
“Trần Uyển”, vẻ mặt anh tuyệt vọng, buồn bã nhìn cô hồi lâu, “Chúng ta còn giao ước ba năm”.
“Ba năm. Chỉ còn thiếu hai, ba tháng thôi, anh còn có thể làm gì? Tiếp tục cưỡng bức? Tiếp tục lấy Tồn Chính ra đe dọa tôi? Tiếp tục để mẹ anh đến nói với tôi về nhân cách thấp của nhà tôi, nói tôi chỉ biết lợi dụng con cưng của bà ấy, đòi trèo cao làm phượng hoàng? Đừng quên rằng anh đã thề, nếu sai lời thề sẽ bị xa lánh ghét bỏ và lưu lạc cả đời”.
“Trần Uyển!” Một đêm ớn lạnh, cái lạnh như từ địa ngục trào lên, rồi lan đến toàn thân. “Anh bị lưu lạc xa lánh, anh xin tình nguyện. Mèo con”, anh phải hết sức nỗ lực mới có thể cất nên lời, giọng nói như không còn của chính mình nữa, “Anh tình nguyện bị xa lánh ghét bỏ, lưu lạc cả đời, chỉ mong có em bên cạnh. Anh tình nguyện”.
Cô gần như mềm lòng, những giọt nước mắt và lời nói lắp bắp của anh khiến cô mủi lòng.
“Vậy còn đứa con? Anh không hận tôi?”, cô giơ tờ hóa đơn thanh toán trong tay lên, rồi cố cười một cách tàn nhẫn.
Anh nhắm mắt lại rồi mở ra: “Chúng ta còn có cơ hội”.
Trần Uyển cắn chặt môi dưới, mãi đến khi cảm nhận được vị máu mới thôi. Dạ dày cuồn cuộn lên nhưng ngay lập tức không thể nôn tất cả ra được. Cô đứng yên, giọng nói lạnh nhạt: “Hết cơ hội rồi. Từ lúc anh coi thường tôi, từ lúc anh cũng tin là tôi lợi dụng anh thì anh đã chẳng còn đủ tư cách làm cha của con tôi nữa rồi. Anh về bảo với mẹ anh rằng, tất cả sẽ như nguyện vọng của bà ấy”.
Những người đứng xem thì thầm to nhỏ, rồi lời thì thầm cứ lớn dần lên khiến đầu óc anh ong ong, sau đó trở nên mơ hồ, tan biến, chỉ còn lại giọng nói lạnh lùng của cô. Trái tim như có âm thanh không ngừng đập, anh gật đầu lia lịa như đồng ý, anh đã phá hỏng tất cả.
“Trần Uyển.”
“Buông cho tôi một con đường sống, được không?”
Buông cô ra… vậy còn anh thì sao? Có một thứ mà bạn luôn mong đợi, như treo lủng lẳng trên bầu trời, bạn chỉ có thể đứng từ xa để nhìn ngắm. Nhưng anh, anh chính là người bẻ gãy tình yêu cuồng nhiệt của mình, bỏi vì biết mình đã làm càn nên anh đã hết mực yêu thương, che chở, cẩn thận nâng niu, cuối cùng kết quả vẫn là vướng phải sai sót.
Anh lùi về phía sau, bước chân loạng choạng, trong mắt chỉ còn bóng người dần nhỏ rồi sau đó mất hút.
Lúc Ninh Tiểu Nhã đi ra, sắc mặt mệt mỏi, trắng bệch. Thuốc gây mê vẫn chưa tan hết, ý thức vẫn còn chút lơ mơ. Nhìn hai bạn đang thừ người đứng đó, cô ấy gượng cười: “Đừng có làm bộ mặt vậy chứ, đâu có việc gì, phải không?”
Hà Tâm Mi lau mặt, nói giọng mũi: “Không sao, mọi người đều không sao”, nói rồi nhìn Trần Uyển đang ngẩn người ra, khẽ hỏi: “Có phải là quá tàn nhẫn không?”.
Trần Uyển ừm một tiếng rồi ngẩng đầu lên, ánh mắt bối rối, lúc này mới biết Hà Tâm Mi đang nói cái gì, nhếch miệng, khẽ nói: “Tâm Mi, cậu biết không, một lần nhận vết thương, một lần nhận nỗi đau, nhưng đau xong thì trái tim sẽ cứng rắn hơn một chút. Cứ như thế từng chút từng chút một, trái tim sẽ ngày càng cứng rắn, cuối cùng trái tim sẽ hóa thành sắt đá. Cho nên, có người nói, không muốn tàn nhẫn với người khác, nghĩa là đang tàn nhẫn với chính mình; không muốn tàn nhẫn với chính mình, thì phải tàn nhẫn với người đáng bị thế. Nhưng tớ cảm thấy, tàn nhẫn với người khác và tàn nhẫn với chính mình cũng giống nhau”.
Trần Uyển nói xong ngơ ngẩn nhìn vào chỗ anh vừa mới bỏ đi, bên tai loáng thoáng nghe tiếng rên rỉ của Tiểu Nhã.
Trái tim sau mỗi lần đau sẽ càng thêm cứng rắn, nhưng cũng không có cách nào mềm mại trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook