Trầm Hương Tuyết
-
Quyển 2 - Chương 35: Mỹ nhân kế
Mộ Dung Tuyết hậm hực về đến Ý Đức cung, tắm rửa xong đang chuẩn bị đi ngủ, bỗng bên ngoài truyền đến giọng nói lanh lảnh của Tần Thụ.
“Hoàng thượng sai nô tài đưa hai người đến.”
Mộ Dung Tuyết còn tưởng Gia Luật Ngạn đưa hai cung nữ đến, liền nới với Giai m: “Gọi vào đây đi.”
Một lát sau, Đinh Hương, Bội Lan rưng rưng nước mắt, theo sau Tần Thụ tiến vào.
Mộ Dung Tuyết kích động đứng dậy: “Sao các muội lại đến đây?”
Tần Thụ lập tức cười nói: “Là Hoàng thượng sai nô tài đưa đến.”
Mộ Dung Tuyết không hề lộ ra ý cảm kích Hoàng đế, chỉ nói một câu: “Phiền Tần công công rồi.”
Tần Thụ vừa đi, Đinh Hương, Bội Lan cũng thoải mái hơn, một trái một phải ôm chầm lấy Mộ Dung Tuyết khóc òa, “Tiểu thư, cô chưa chết thật tốt quá.”
Đinh Hương nhìn cổ Mộ Dung Tuyết hỏi: “Chẳng phải vết thương của tiểu thư khỏi rồi sao? Cổ bị làm sao vậy?”
Mộ Dung Tuyết vội nói: “Không sao, chỉ là bất cẩn trầy da thôi.”
“Lúc tiểu thư dưỡng thương sao không gởi cho nô tỳ lá thư, cọn nô tỳ còn tưởng tiểu thư gặp chuyện bất trắc, khóc đến sắp chết rồi.
Mộ Dung Tuyết hỏi: “Dưỡng thương gì?”
Đinh Hương chùi nước mắt nói: “Chẳng phải sau khi tiểu thư bị nước sông cuốn đi thì bệnh nặng một trận, vẫn luôn dưỡng thương ngoài Kinh thành sao?”
Mộ Dung Tuyết hiểu ra, thì ra Gia Luật Ngạn giải thích với bên ngoài việc nàng mất tích hơn hai tháng như vậy.
Bội Lan nói: “Tiểu thư, sau khi cô rơi xuống sông, không biết Hoàng thượng đau lòng đến mức nào đâu, đứng suốt một đêm bên Oán giang tìm cô, sau đó bệnh hết ba ngày, rồi lại đích thân vẽ chân dung cô đem dán khắp nơi nữa.”
Đinh Hương cũng nói: “Phải đó, mấy ngày đó Hoàng thượng thật sự ốm đến mức chẳng ra hình người nữa. Sau đó người thường đến phòng cô ở biệt viện, mỗi lần đến là ngồi nửa ngày, ngây người nhìn đồ vật trong phòng.”
Có câu yêu chim yêu cả lồng, hận lồng cũng hận cả chim. Đinh Hương, Bội Lan thấy Mộ Dung Tuyết đối với Gia Luật Ngạn tốt như vậy nhưng cũng không thể đả động trái tim sắt thép của hắn, không biết căm phẫn thay cho Mộ Dung Tuyết đến mức nào. Đặc biệt là so với Hứa Trạch, càng thấy Gia Luật Ngạn lạnh lùng vô tình hơn, bởi vậy rất ủng hộ Mộ Dung Tuyết về Giang Nam tìm hạnh phúc khác.
Nhưng lần này sau khi Mộ Dung Tuyết rơi xuống sông, biểu hiện của Gia Luật Ngạn lại khiến hai người cảm động. Thì ra không phải hắn không yêu Mộ Dung Tuyết, chỉ là không biểu hiện ra thôi. Tình ý thâm tàng bất lộ này lập tức khiến Đinh Hương, Bội Lan chuyển hướng, vừa gặp Mộ Dung Tuyết liền rần rần nói tốt cho Gia Luật Ngạn.
Mộ Dung Tuyết nghe được những điều này từ hai người, đích thực chấn kinh. Nàng không ngờ sau khi mình “chết đi” Gia Luật Ngạn lại đau lòng như vậy, càng không ngờ hắn lại không tiếc sức lực tìm mình, chả trách lên kế hoạch chu đáo cẩn thận dường ấy, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn tìm thấy.
Nghĩ đến những ngày tháng đau khổ của hắn, nghĩ đến cơn tức giận khi biết được mình ở bên Hứa Trạch, những gì hắn làm hôm nay đều có thể hiểu được, nữ nhân của mình bỏ trốn cùng nam nhân khác, bất luận là nam nhân nào cũng không thể dung thứ được chuyện này, đặc biệt bây giờ hắn đã là Đế vương tôn quý nhất thiên hạ. Tuy là hiểu lầm, nhưng cũng tổn thương nặng nề đến tự tôn của hắn. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết càng lo lắng cho Hứa Trạch hơn, rốt cuộ Gia Luật Ngạn se xử trí Hứa Trạch thế nào đây?
Đinh Hương thấy nàng sầu não rầu rĩ không vui liền hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”
Mộ Dung Tuyết đưa hai người đến Tẩm điện, đóng cửa lại, nhỏ giọng kể hết sự tình chuyện mình giả chết chạy trốn rồi bị bắt thế nào, để hai người nghĩ cách giúp mình.
Đinh Hương, Bội Lan nghe được chân tướng sự việc, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt rơi xuống đất.
MDt nặn ra một nụ cười khan: “Các muội nghĩ cách giúp ta đi, bây giờ chàng không chỉ không cho ta gặp lão gia, còn muốn đẩy Hứa Trạch vào chỗ chết nữa.”
Nào ngờ nàng vừa nói xong, hai nha đầu không những không nghĩ cách giúp nàng, ngược lại còn trăm miệng một lời chỉ trích nàng.
Đinh Hương tức giận nói: “Tiểu thư cô thật quá đáng, hại bọn muội đau lòng lâu như vậy, khóc đến mức mắt sắp mù luôn rồi.”
Ngay cả Bội Lan xưa nay thành thật đôn hậu cũng nói: “Chả trách Hoàng thượng nổi giận, nếu là muội ấy à, không đánh vào mông tiểu thư rồi bỏ đói ba ngày mới lạ đó.”
Đinh Hương lập tức nói: “Bội Lan, cô quá mềm lòng rồi, nếu là tôi, lập tức đày vào Lãnh cung, dám lừa gạt Hoàng thượng như vậy.”
Hai người đều cảm thấy bị lừa gạt, thời gian qua thật sự đã vì Mộ Dung Tuyết mà khóc đến đứt ruột đứt gan, trong lúc tức giận, gan cũng bạo hơn, nói năng chẳng hề lưu tình.
Mộ Dung Tuyết uất ức cắn môi, “Có phải các muội bị chàng mua chuộc rồi không, tại sao ai cũng nói giúp cho chàng vậy?”
“Hoàng thượng không hề mua chuộc bọn muội, là tiểu thư không đúng.” Đinh Hương hậm hực nói: “Lại còn lấy sống chết ra để lừa gạt, trêu đùa tình cảm của Hoàng thượng nữa.”
Bội Lan cũng căm phẫn sục sôi nói: “Tiểu thư nên lập tức quỳ xuống xin tội với Hoàng thượng đi.”
“Ta đi xin rồi, vết thương này là do ta mới rạch đó, ta định lấy cái chết tạ tội nữa mà.” Mộ Dung Tuyết chỉ lớp băng trên cổ mình, hiên ngang dùng bốn chữ “Lấy chết tạ tội.”
Đinh Hương không tin: “Tiểu thư, cô chỉ làm ra vẻ thôi chứ gì.” Nàng ta quá hiểu Mộ Dung Tuyết, biết nàng là người thương tiếc mạng sống đến mức nào.
Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Ta rạch thật đó, nhưng muội cũng biết ta sợ đau mà, nên rạch không sâu.”
“Hoàng thượng không giận mới lạ đó, còn dám bỏ trốn với Hứa công tử nữa. Ở thôn muội mà làm vậy sẽ bị ngâm lồng heo đó.”
Mộ Dung Tuyết tức tối xỉa lên trán Đinh Hương: “Nha đầu vô lương tâm chết tiệt, ta đâu có bỏ trốn. Tại muội hết đó, nếu không phải muội đi đòi tiền đặt cọc gì đó thì Hứa Trạch vốn không thể biết hết mọi chuyện.”
“Tóm lại chuyện này là tiểu thư không đúng.”
“Đúng đó, trong chuyện này tiểu thư thật bất lương, Hoàng thượng đúng là khoan hồng đại lượng, còn giúp tiểu thư che giấu nữa.”
“Bây giờ ta muốn gặp lão gia một lần cũng không được, các muội còn nói giúp cho chàng nữa.” Mộ Dung Tuyết uất ức đầy bụng, kết quả bị hai tiểu nha đầu rần rần phản bác, mất mặt bò vào chăn, bắt đầu đau lòng.
Đinh Hương và Bội Lan vội an ủi nàng.
“Tiểu thư yên tâm, Hoàng thượng chỉ muốn dùng lão gia để hù cô thôi, giống như cô rạch vào cổ để hù người vậy đó.”
“Đúng đó, lão gia nhất định không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng ta không gặp làm sao yên tâm được.” Từ khi sinh ra đến nay nàng chưa rời xa Mộ Dung Lân lâu như vậy, hơn nữa còn không biết an nguy hiện trạng của ông, lòng vừa nhớ lại vừa lo.
“Vậy tiểu thư đi cầu xin Hoàng thượng đi.”
“Đúng đó, tiểu thư đi cầu xin người đi.”
Mộ Dung Tuyết hậm hực nói: “Các muội tưởng ta chưa đi cầu xin sao, chàng còn không chịu gặp nữa mà, hôm nay ta phải rạch vào cổ mới ép được chàng gặp ta đó.”
Đinh Hương nghẹn lời nói: “Tiểu thư, chiêu này của cô thật quá tệ rồi, nay Vương gia đã là Hoàng đế rồi, ai dám làm càn trước mặt Hoàng thượng chứ, cô tưởng người là Trương đồ tể ở cửa Hồi Xuân y quán của chúng ta sao?”
Bội Lan nói: “Phải đó, tiểu thư, cô làm vậy là đại nghịch bất đạo, Hoàng thượng thật khoan dung cho cô, chỉ một tội thôi cũng đủ để cô cuốn gói vào Lãnh cung rồi.”
Mộ Dung Tuyết không phục nói: “Ta tiên lễ hậu binh mà, nhưng chàng lại không chịu gặp ta, ta nóng lòng mới ra hạ sách này thôi.”
Đinh Hương nói: “Tiểu thư, cô ỷ Hoàng thượng yêu cô nên mới ra chiêu tệ hại này chứ gì, nếu Hoàng thượng không yêu cô, cô cứ việc rạch cổ đi, xem máu chảy hết rồi Hoàng thượng có gặp cô không.”
Mộ Dung Tuyết bĩu môi, tuy không phục nhưng lại cảm thấy Đinh Hương, Bội Lan nói cũng có đạo lý.
Bội Lan nói: “Tiểu thư, cô làm ơn đổi chiêu khác đi. Cách tự hành hạ này hại người không lợi mình, giết địch một ngàn mình cũng hao tổn hết tám trăm đó.”
Đinh Hương gật đầu: “Tiểu thư, cô nghĩ xem lúc nào là nam nhân mềm lòng nhất, không, là tai mềm nhất?”
Mộ Dung Tuyết chớp mắt: “Lúc nào?”
Đinh Hương, Bội Lan nghẹn lời nhìn nhau, sau đó đồng loạt thở dài, phát điên hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc là cô có từng xuất giá chưa vậy?”
Mộ Dung Tuyết bỗng hiểu ngay hai tiểu nha đầu này đang nói gì, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ giận dỗi nói: “Cách của các muội mới tệ hại đó.”
Đinh Hương liếc nàng: “Vậy lần sau tiểu thư cứ tiếp tục rạch cổ đi!”
Bội Lan nói: “Cô làm ơn rạch cổ chân ấy. Để sau này cổ khỏi chi chít sẹo, xấu chết được.”
Mộ Dung Tuyết: “…”
Hai tiểu nha đầu đồng loạt không đếm xỉa đến nàng.
Mộ Dung Tuyết bĩu môi nói: “Thật ra, ta lo lắng nhất vẫn là Hứa Trạch.”
Bội Lan thở dài: “Haiz, tội nghiệp Hứa công tử quá, lần này thật sự khó giữ mạng sống rồi, bắt cóc Hoàng phi chạy trốn, chẳng phải là tử tội sao?”
Mộ Dung Tuyết biến sắc, “Không phải bắt cóc.”
“Dù sao trong mắt Hoàng thượng tính chất cũng như nhau thôi, hơn nữa tiểu thư và Hứa công tử đồng hành nhiều ngày, thật có nhảy xuống Hoàng hà cũng rửa không sạch đâu.”
“Nói bậy, bọn ta vẫn trong sạch, có mười tiêu sư làm chứng.”
Đinh Hương nói: “A di đà phật, cũng may có mười tiêu sư bên cạnh, nếu không tiểu thư có chết cũng đáng rồi.”
Mộ Dung Tuyết: “…”
Hiện giờ hình như lòng của hai nha đầu này nghiêng về phía Gia Luật Ngạn hết rồi.
Mấy ngày sau, vết thương trên cổ Mộ Dung Tuyết lành hẳn, chỉ để lại một vết sẹo hồng hồng. Nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy rõ, vì bị che dưới cổ áo.
Gia Luật Ngạn vốn nghĩ mình đưa Đinh Hương và Bội Lan đến, đã thể hiện ý làm hòa, nào ngờ hắn chờ một mạch bảy tám ngày cũng không thấy Mộ Dung Tuyết đến tìm mình. Hơn nữa xem tình hình này, nếu hắn không cúi đầu trước thì nàng tuyệt đối không nhượng bộ.
Cuối cùng vẫn là hắn xuống nước trước, gọi Tần Thụ đi truyền Đức Phi.
Tần Thụ thầm nói, Hoàng thượng, cuối cùng người cũng không chịu nổi rồi đó à, nô tài còn tưởng người định cả đời này không gặp Đức Phi nương nương nữa chứ.
Mộ Dung Tuyết nghe được truyền còn chưa có phản ứng gì, Đinh Hương, Bội Lan đã lập tức tràn đầy nhiệt tình ai lo việc nấy, Đinh Hương mở tủ tìm y phục, Bội Lan chọn trang sức.
Mộ Dung Tuyết mặt ủ mày chau nói: “Có phải ta đi tranh sủng đâu, trang điểm gì chứ.”
Đinh Hương, Bội Lan lập tức khuyên nàng:
“Tiểu thư, đây là cơ hội tốt đó, lẽ nào cô không biết đạo lý lấy nhu chế cương sao, nay lão gia và Hứa công tử vẫn còn nằm trong tay Hoàng thượng đó.”
“Tiểu thư, nếu cô thật sự muốn cứu Hứa công tử thì dùng Mỹ nhân kế với Hoàng thượng đi.”
“Phải đó, lời bên gối là có ích nhất mà.”
Đinh Hương, Bội Lan một hát một hò, khiến mặt Mộ Dung Tuyết nóng ran từng hồi, vừa không phục lại vừa cảm thấy hai người nói có lý, hơn nữa quan trọng nhất nhất nhất là trước mắt nàng thật sự không nghĩ ra cách tốt hơn, chiêu lấy cái chết ra ép buộc cũng dùng rồi, nhưng không thấy Gia Luật Ngạn tiết lộ, lòng nàng thật sự rất rối rắm.
Nửa canh giờ sau, Gia Luật Ngạn mới thấy Mộ Dung Tuyết đủng đỉnh xuất hiện. Gia Luật Ngạn vốn đã chờ đến bực mình, đang định nổi nóng, nhưng vừa thấy Mộ Dung Tuyết xuất hiện, lập tức tức giận đầy bụng tan biến hết, bụng dưới lại dâng lên ngọn lửa khác.
Nàng mặc một bộ cung trang chít eo tay bó màu đỏ sẫm, đường cong lồ lộ, ngực cao eo thon, lồi lõm rõ ràng, yểu điệu quyến rũ, hai bên cổ áo dựng đứng, mỗi bên thêu một đóa Diêu hoàng Ngụy tử[1], tôn lên gương mặt mịn màng sáng như vầng trăng và đôi mắt như nước. Trên má không biết là nét ửng hồng trời ban hay đã thoa một lớp phấn mỏng, tựa như ráng chiều phản chiếu.
[1. là 2 loại Mẫu đơn quý ở vùng Lạc Dương, đời Tống. Diêu hoàng tượng trưng Vương, còn Ngụy tử tượng trưng Hậu.]
Giữa đôi mày điểm một đóa mai. Thật sự vô cùng quyến rũ động lòng.
“Hoàng thượng vạn phúc.” Mộ Dung Tuyết tiến lên thi lễ, vừa cúi người, đường cong trước ngực hoàn toàn hiện ra lộ liễu trước mắt hắn.
Hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, đáp một tiếng “Miễn lễ”, bỗng cảm thấy cổ họng khô đắng.
Mộ Dung Tuyết cũng rất không tự nhiên, bị Đinh Hương mặc cho bộ y phục này, đẹp ở chỗ cổ áo cao che được vết sẹo, nhưng eo lại quá chật, hít thở cũng cảm thấy ngực vô cùng bức bối.
Dọc đường đến đây nàng vốn không tình không nguyện nhưng đến cửa Càn Minh cung, Đinh Hương uy hiếp nói: “Nếu tiểu thư không quan tâm đến sống chết của Hứa công tử thì cứ lấy đá chọi đá đi, xem ai chết khó coi.”
Bất lực, Mộ Dung Tuyết chỉ đành đổi sắc mặt bình dị gần gũi, giọng điệu cũng dịu đi nhiều, ngoan ngoãn hỏi: “Không biết Hoàng thượng gọi thần thiếp đến có điều gì căn dặn.”
Gia Luật Ngạn cả mừng, nàng tự xưng là “Thần thiếp”, có thể thấy đã tiếp nhận thân phận Đức Phi, mấy ngày trước cứng rắn hơn nhiều, mở miệng là “thiếp thiếp thiếp”, hoàn toàn không coi tước Phi này ra gì, đâu biết để phong nàng làm Đức Phi, hắn đã tốn biết bao nhiêu nước bọt với đám lão thần hủ bại trong triều.
“Nàng đến đây.”
Mộ Dung Tuyết bước đến cách hắn chừng năm ba bước thì dừng lại, không hiểu hắn có dụng ý gì.
Gia Luật Ngạn lại nói: “Gần chút nữa.”
Mộ Dung Tuyết lại do dự bước thêm hai bước, bỗng bị Gia Luật Ngạn kéo vào lòng, sau đó đưa tay cởi nút áo nàng.
Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, vội giãy dụa muốn đẩy tay hắn ra, trước đây trong thư phòng hắn đã cưỡng ép nàng một lần, nhưng đó là ở Ẩn Đào các, chỉ có hai người họ, nay ở đây là Ngự thư phòng, ngoài cửa sổ có vô số thị vệ đang đứng, để người ta thấy thì nàng cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Nhưng hắn sức lực mạnh mẽ, đâu để nàng phản kháng, hắn kẹp hai cánh tay nàng lại, một tay mở cổ áo nàng ra. Sau đó nâng cằm nàng lên nhìn kĩ.
Lúc này nàng mới phát hiện hắn muốn xem vết thương trên cổ mình, không phải như nàng nghĩ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cổ áo hé mở, lộ ra da thịt trắng mịn như tuyết, còn có một mùi hương thầm khiến tâm thần người ta mê mẩn, hắn không kìm được cắn xuống một cái.
Cổ nhói đau, Mộ Dung Tuyết giật mình, đang định giãy dụa.
Gia Luật Ngạn buông nàng ra, hậm hực nói: “Trẫm muốn cắn chết nàng.”
“Cắn chết thì cắn chết đi.” Mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt long lanh như nước, rõ ràng vẫn là bộ dạng quật cường, nhưng bỗng toát lên vẻ phong tình, câu hồn đoạt phách.
Cổ họng Gia Luật Ngạn thít lại, ánh mắt tối đi, đây là ánh mắt nàng vô cùng quen thuộc, toàn thân nàng căng lên, không kìm được lui lại hai bước.
Quả nhiên, Gia Luật Ngạn ôm xốc nàng lên, bước vào Noãn các sau bình phong.
Lư đồng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nàng bị đặt trên giường nệm màu thu hương[2] vô cùng hoảng loạn. Lời của Đinh Hương, Bội Lan văng vẳng bên tai, nhưng đã lâu nàng không gần gũi với hắn, toàn thân cứng đờ như gặp đại địch.
[2. màu vàng pha sắc xanh.]
“Chuyện nàng từng hứa, vẫn chưa quên chứ.” Gia Luật Ngạn thấp giọng hỏi bên tai nàng, hơi thở gấp gáp.
“Thiếp quên rồi.” Lúc này ngoài việc giả hồ đồ nàng không biết phải làm gì khác, nhắm mắt không dám nhìn hắn, ôm lòng chờ chết.
“Vậy để ta nhắc cho nàng nhớ.” Cổ áo bị hắn mở rộng hơn, cả vùng ngực bị lộ ra trong không khí, cánh môi nóng hổi của hắn dán lên, không bỏ qua một tấc da thịt nào.
Có kiểu nhắc nhở này sao, lúc này nàng thật sự hối hận chết đi được, “Mỹ nhân kế” đổi thành “Tẩu vi thượng kế” có được không?
Gia Luật Ngạn cởi y phục nàng, vừa rồi còn cảm thấy bộ này đẹp mắt, nhưng lúc này lại than thở y phục này quá chật chội, thật khó cởi mà.
Mộ Dung Tuyết lơ đãng nghĩ, lúc này hắn đang ý loạn tình mê, có phải thời cơ tốt để dụ dỗ hắn khai ra không? Vậy là nàng nhanh chóng chộp lấy cơ hội, không chờ được hỏi: “Cha thiếp đang ở đâu?”
“Kinh thành.”
Mộ Dung Tuyết thở phào, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn Hứa công tử?”
Đáng tiếc là nàng đã đánh giá thấp Gia Luật Ngạn, cho dù đang lúc máu nóng bừng bừng, nhưng sự nhạy bén của hắn lại không hề suy giảm, tay hắn ngừng lại, sắc mặt sa sầm chỉ trong phút chốc.
Nàng nằm dưới thân hắn, nhưng lòng lại nhớ đến một nam nhân khác.
Ý nghĩ này lập tức như một dòng suối băng, dập tắt toàn bộ dục hỏa trong người hắn.
Thì ra nàng ăn mặc đẹp như vậy, dịu dàng với hắn như vậy, là để sử dụng “Mỹ nhân kế”.
~*~
Tiểu Ngạn: Chương sau có thịt ăn đúng không?
Mẹ Kim: Ta còn chưa nghĩ xong đâu.
Tiểu Ngạn: Phải nhanh chóng cho cô em kia sinh con đi, không thì thần dân tưởng anh đây vô sinh đó.
“Hoàng thượng sai nô tài đưa hai người đến.”
Mộ Dung Tuyết còn tưởng Gia Luật Ngạn đưa hai cung nữ đến, liền nới với Giai m: “Gọi vào đây đi.”
Một lát sau, Đinh Hương, Bội Lan rưng rưng nước mắt, theo sau Tần Thụ tiến vào.
Mộ Dung Tuyết kích động đứng dậy: “Sao các muội lại đến đây?”
Tần Thụ lập tức cười nói: “Là Hoàng thượng sai nô tài đưa đến.”
Mộ Dung Tuyết không hề lộ ra ý cảm kích Hoàng đế, chỉ nói một câu: “Phiền Tần công công rồi.”
Tần Thụ vừa đi, Đinh Hương, Bội Lan cũng thoải mái hơn, một trái một phải ôm chầm lấy Mộ Dung Tuyết khóc òa, “Tiểu thư, cô chưa chết thật tốt quá.”
Đinh Hương nhìn cổ Mộ Dung Tuyết hỏi: “Chẳng phải vết thương của tiểu thư khỏi rồi sao? Cổ bị làm sao vậy?”
Mộ Dung Tuyết vội nói: “Không sao, chỉ là bất cẩn trầy da thôi.”
“Lúc tiểu thư dưỡng thương sao không gởi cho nô tỳ lá thư, cọn nô tỳ còn tưởng tiểu thư gặp chuyện bất trắc, khóc đến sắp chết rồi.
Mộ Dung Tuyết hỏi: “Dưỡng thương gì?”
Đinh Hương chùi nước mắt nói: “Chẳng phải sau khi tiểu thư bị nước sông cuốn đi thì bệnh nặng một trận, vẫn luôn dưỡng thương ngoài Kinh thành sao?”
Mộ Dung Tuyết hiểu ra, thì ra Gia Luật Ngạn giải thích với bên ngoài việc nàng mất tích hơn hai tháng như vậy.
Bội Lan nói: “Tiểu thư, sau khi cô rơi xuống sông, không biết Hoàng thượng đau lòng đến mức nào đâu, đứng suốt một đêm bên Oán giang tìm cô, sau đó bệnh hết ba ngày, rồi lại đích thân vẽ chân dung cô đem dán khắp nơi nữa.”
Đinh Hương cũng nói: “Phải đó, mấy ngày đó Hoàng thượng thật sự ốm đến mức chẳng ra hình người nữa. Sau đó người thường đến phòng cô ở biệt viện, mỗi lần đến là ngồi nửa ngày, ngây người nhìn đồ vật trong phòng.”
Có câu yêu chim yêu cả lồng, hận lồng cũng hận cả chim. Đinh Hương, Bội Lan thấy Mộ Dung Tuyết đối với Gia Luật Ngạn tốt như vậy nhưng cũng không thể đả động trái tim sắt thép của hắn, không biết căm phẫn thay cho Mộ Dung Tuyết đến mức nào. Đặc biệt là so với Hứa Trạch, càng thấy Gia Luật Ngạn lạnh lùng vô tình hơn, bởi vậy rất ủng hộ Mộ Dung Tuyết về Giang Nam tìm hạnh phúc khác.
Nhưng lần này sau khi Mộ Dung Tuyết rơi xuống sông, biểu hiện của Gia Luật Ngạn lại khiến hai người cảm động. Thì ra không phải hắn không yêu Mộ Dung Tuyết, chỉ là không biểu hiện ra thôi. Tình ý thâm tàng bất lộ này lập tức khiến Đinh Hương, Bội Lan chuyển hướng, vừa gặp Mộ Dung Tuyết liền rần rần nói tốt cho Gia Luật Ngạn.
Mộ Dung Tuyết nghe được những điều này từ hai người, đích thực chấn kinh. Nàng không ngờ sau khi mình “chết đi” Gia Luật Ngạn lại đau lòng như vậy, càng không ngờ hắn lại không tiếc sức lực tìm mình, chả trách lên kế hoạch chu đáo cẩn thận dường ấy, nhưng cuối cùng vẫn bị hắn tìm thấy.
Nghĩ đến những ngày tháng đau khổ của hắn, nghĩ đến cơn tức giận khi biết được mình ở bên Hứa Trạch, những gì hắn làm hôm nay đều có thể hiểu được, nữ nhân của mình bỏ trốn cùng nam nhân khác, bất luận là nam nhân nào cũng không thể dung thứ được chuyện này, đặc biệt bây giờ hắn đã là Đế vương tôn quý nhất thiên hạ. Tuy là hiểu lầm, nhưng cũng tổn thương nặng nề đến tự tôn của hắn. Nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết càng lo lắng cho Hứa Trạch hơn, rốt cuộ Gia Luật Ngạn se xử trí Hứa Trạch thế nào đây?
Đinh Hương thấy nàng sầu não rầu rĩ không vui liền hỏi: “Tiểu thư làm sao vậy?”
Mộ Dung Tuyết đưa hai người đến Tẩm điện, đóng cửa lại, nhỏ giọng kể hết sự tình chuyện mình giả chết chạy trốn rồi bị bắt thế nào, để hai người nghĩ cách giúp mình.
Đinh Hương, Bội Lan nghe được chân tướng sự việc, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt rơi xuống đất.
MDt nặn ra một nụ cười khan: “Các muội nghĩ cách giúp ta đi, bây giờ chàng không chỉ không cho ta gặp lão gia, còn muốn đẩy Hứa Trạch vào chỗ chết nữa.”
Nào ngờ nàng vừa nói xong, hai nha đầu không những không nghĩ cách giúp nàng, ngược lại còn trăm miệng một lời chỉ trích nàng.
Đinh Hương tức giận nói: “Tiểu thư cô thật quá đáng, hại bọn muội đau lòng lâu như vậy, khóc đến mức mắt sắp mù luôn rồi.”
Ngay cả Bội Lan xưa nay thành thật đôn hậu cũng nói: “Chả trách Hoàng thượng nổi giận, nếu là muội ấy à, không đánh vào mông tiểu thư rồi bỏ đói ba ngày mới lạ đó.”
Đinh Hương lập tức nói: “Bội Lan, cô quá mềm lòng rồi, nếu là tôi, lập tức đày vào Lãnh cung, dám lừa gạt Hoàng thượng như vậy.”
Hai người đều cảm thấy bị lừa gạt, thời gian qua thật sự đã vì Mộ Dung Tuyết mà khóc đến đứt ruột đứt gan, trong lúc tức giận, gan cũng bạo hơn, nói năng chẳng hề lưu tình.
Mộ Dung Tuyết uất ức cắn môi, “Có phải các muội bị chàng mua chuộc rồi không, tại sao ai cũng nói giúp cho chàng vậy?”
“Hoàng thượng không hề mua chuộc bọn muội, là tiểu thư không đúng.” Đinh Hương hậm hực nói: “Lại còn lấy sống chết ra để lừa gạt, trêu đùa tình cảm của Hoàng thượng nữa.”
Bội Lan cũng căm phẫn sục sôi nói: “Tiểu thư nên lập tức quỳ xuống xin tội với Hoàng thượng đi.”
“Ta đi xin rồi, vết thương này là do ta mới rạch đó, ta định lấy cái chết tạ tội nữa mà.” Mộ Dung Tuyết chỉ lớp băng trên cổ mình, hiên ngang dùng bốn chữ “Lấy chết tạ tội.”
Đinh Hương không tin: “Tiểu thư, cô chỉ làm ra vẻ thôi chứ gì.” Nàng ta quá hiểu Mộ Dung Tuyết, biết nàng là người thương tiếc mạng sống đến mức nào.
Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Ta rạch thật đó, nhưng muội cũng biết ta sợ đau mà, nên rạch không sâu.”
“Hoàng thượng không giận mới lạ đó, còn dám bỏ trốn với Hứa công tử nữa. Ở thôn muội mà làm vậy sẽ bị ngâm lồng heo đó.”
Mộ Dung Tuyết tức tối xỉa lên trán Đinh Hương: “Nha đầu vô lương tâm chết tiệt, ta đâu có bỏ trốn. Tại muội hết đó, nếu không phải muội đi đòi tiền đặt cọc gì đó thì Hứa Trạch vốn không thể biết hết mọi chuyện.”
“Tóm lại chuyện này là tiểu thư không đúng.”
“Đúng đó, trong chuyện này tiểu thư thật bất lương, Hoàng thượng đúng là khoan hồng đại lượng, còn giúp tiểu thư che giấu nữa.”
“Bây giờ ta muốn gặp lão gia một lần cũng không được, các muội còn nói giúp cho chàng nữa.” Mộ Dung Tuyết uất ức đầy bụng, kết quả bị hai tiểu nha đầu rần rần phản bác, mất mặt bò vào chăn, bắt đầu đau lòng.
Đinh Hương và Bội Lan vội an ủi nàng.
“Tiểu thư yên tâm, Hoàng thượng chỉ muốn dùng lão gia để hù cô thôi, giống như cô rạch vào cổ để hù người vậy đó.”
“Đúng đó, lão gia nhất định không có chuyện gì đâu.”
“Nhưng ta không gặp làm sao yên tâm được.” Từ khi sinh ra đến nay nàng chưa rời xa Mộ Dung Lân lâu như vậy, hơn nữa còn không biết an nguy hiện trạng của ông, lòng vừa nhớ lại vừa lo.
“Vậy tiểu thư đi cầu xin Hoàng thượng đi.”
“Đúng đó, tiểu thư đi cầu xin người đi.”
Mộ Dung Tuyết hậm hực nói: “Các muội tưởng ta chưa đi cầu xin sao, chàng còn không chịu gặp nữa mà, hôm nay ta phải rạch vào cổ mới ép được chàng gặp ta đó.”
Đinh Hương nghẹn lời nói: “Tiểu thư, chiêu này của cô thật quá tệ rồi, nay Vương gia đã là Hoàng đế rồi, ai dám làm càn trước mặt Hoàng thượng chứ, cô tưởng người là Trương đồ tể ở cửa Hồi Xuân y quán của chúng ta sao?”
Bội Lan nói: “Phải đó, tiểu thư, cô làm vậy là đại nghịch bất đạo, Hoàng thượng thật khoan dung cho cô, chỉ một tội thôi cũng đủ để cô cuốn gói vào Lãnh cung rồi.”
Mộ Dung Tuyết không phục nói: “Ta tiên lễ hậu binh mà, nhưng chàng lại không chịu gặp ta, ta nóng lòng mới ra hạ sách này thôi.”
Đinh Hương nói: “Tiểu thư, cô ỷ Hoàng thượng yêu cô nên mới ra chiêu tệ hại này chứ gì, nếu Hoàng thượng không yêu cô, cô cứ việc rạch cổ đi, xem máu chảy hết rồi Hoàng thượng có gặp cô không.”
Mộ Dung Tuyết bĩu môi, tuy không phục nhưng lại cảm thấy Đinh Hương, Bội Lan nói cũng có đạo lý.
Bội Lan nói: “Tiểu thư, cô làm ơn đổi chiêu khác đi. Cách tự hành hạ này hại người không lợi mình, giết địch một ngàn mình cũng hao tổn hết tám trăm đó.”
Đinh Hương gật đầu: “Tiểu thư, cô nghĩ xem lúc nào là nam nhân mềm lòng nhất, không, là tai mềm nhất?”
Mộ Dung Tuyết chớp mắt: “Lúc nào?”
Đinh Hương, Bội Lan nghẹn lời nhìn nhau, sau đó đồng loạt thở dài, phát điên hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc là cô có từng xuất giá chưa vậy?”
Mộ Dung Tuyết bỗng hiểu ngay hai tiểu nha đầu này đang nói gì, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ giận dỗi nói: “Cách của các muội mới tệ hại đó.”
Đinh Hương liếc nàng: “Vậy lần sau tiểu thư cứ tiếp tục rạch cổ đi!”
Bội Lan nói: “Cô làm ơn rạch cổ chân ấy. Để sau này cổ khỏi chi chít sẹo, xấu chết được.”
Mộ Dung Tuyết: “…”
Hai tiểu nha đầu đồng loạt không đếm xỉa đến nàng.
Mộ Dung Tuyết bĩu môi nói: “Thật ra, ta lo lắng nhất vẫn là Hứa Trạch.”
Bội Lan thở dài: “Haiz, tội nghiệp Hứa công tử quá, lần này thật sự khó giữ mạng sống rồi, bắt cóc Hoàng phi chạy trốn, chẳng phải là tử tội sao?”
Mộ Dung Tuyết biến sắc, “Không phải bắt cóc.”
“Dù sao trong mắt Hoàng thượng tính chất cũng như nhau thôi, hơn nữa tiểu thư và Hứa công tử đồng hành nhiều ngày, thật có nhảy xuống Hoàng hà cũng rửa không sạch đâu.”
“Nói bậy, bọn ta vẫn trong sạch, có mười tiêu sư làm chứng.”
Đinh Hương nói: “A di đà phật, cũng may có mười tiêu sư bên cạnh, nếu không tiểu thư có chết cũng đáng rồi.”
Mộ Dung Tuyết: “…”
Hiện giờ hình như lòng của hai nha đầu này nghiêng về phía Gia Luật Ngạn hết rồi.
Mấy ngày sau, vết thương trên cổ Mộ Dung Tuyết lành hẳn, chỉ để lại một vết sẹo hồng hồng. Nếu không nhìn kĩ thì sẽ không thấy rõ, vì bị che dưới cổ áo.
Gia Luật Ngạn vốn nghĩ mình đưa Đinh Hương và Bội Lan đến, đã thể hiện ý làm hòa, nào ngờ hắn chờ một mạch bảy tám ngày cũng không thấy Mộ Dung Tuyết đến tìm mình. Hơn nữa xem tình hình này, nếu hắn không cúi đầu trước thì nàng tuyệt đối không nhượng bộ.
Cuối cùng vẫn là hắn xuống nước trước, gọi Tần Thụ đi truyền Đức Phi.
Tần Thụ thầm nói, Hoàng thượng, cuối cùng người cũng không chịu nổi rồi đó à, nô tài còn tưởng người định cả đời này không gặp Đức Phi nương nương nữa chứ.
Mộ Dung Tuyết nghe được truyền còn chưa có phản ứng gì, Đinh Hương, Bội Lan đã lập tức tràn đầy nhiệt tình ai lo việc nấy, Đinh Hương mở tủ tìm y phục, Bội Lan chọn trang sức.
Mộ Dung Tuyết mặt ủ mày chau nói: “Có phải ta đi tranh sủng đâu, trang điểm gì chứ.”
Đinh Hương, Bội Lan lập tức khuyên nàng:
“Tiểu thư, đây là cơ hội tốt đó, lẽ nào cô không biết đạo lý lấy nhu chế cương sao, nay lão gia và Hứa công tử vẫn còn nằm trong tay Hoàng thượng đó.”
“Tiểu thư, nếu cô thật sự muốn cứu Hứa công tử thì dùng Mỹ nhân kế với Hoàng thượng đi.”
“Phải đó, lời bên gối là có ích nhất mà.”
Đinh Hương, Bội Lan một hát một hò, khiến mặt Mộ Dung Tuyết nóng ran từng hồi, vừa không phục lại vừa cảm thấy hai người nói có lý, hơn nữa quan trọng nhất nhất nhất là trước mắt nàng thật sự không nghĩ ra cách tốt hơn, chiêu lấy cái chết ra ép buộc cũng dùng rồi, nhưng không thấy Gia Luật Ngạn tiết lộ, lòng nàng thật sự rất rối rắm.
Nửa canh giờ sau, Gia Luật Ngạn mới thấy Mộ Dung Tuyết đủng đỉnh xuất hiện. Gia Luật Ngạn vốn đã chờ đến bực mình, đang định nổi nóng, nhưng vừa thấy Mộ Dung Tuyết xuất hiện, lập tức tức giận đầy bụng tan biến hết, bụng dưới lại dâng lên ngọn lửa khác.
Nàng mặc một bộ cung trang chít eo tay bó màu đỏ sẫm, đường cong lồ lộ, ngực cao eo thon, lồi lõm rõ ràng, yểu điệu quyến rũ, hai bên cổ áo dựng đứng, mỗi bên thêu một đóa Diêu hoàng Ngụy tử[1], tôn lên gương mặt mịn màng sáng như vầng trăng và đôi mắt như nước. Trên má không biết là nét ửng hồng trời ban hay đã thoa một lớp phấn mỏng, tựa như ráng chiều phản chiếu.
[1. là 2 loại Mẫu đơn quý ở vùng Lạc Dương, đời Tống. Diêu hoàng tượng trưng Vương, còn Ngụy tử tượng trưng Hậu.]
Giữa đôi mày điểm một đóa mai. Thật sự vô cùng quyến rũ động lòng.
“Hoàng thượng vạn phúc.” Mộ Dung Tuyết tiến lên thi lễ, vừa cúi người, đường cong trước ngực hoàn toàn hiện ra lộ liễu trước mắt hắn.
Hắn vô thức nuốt một ngụm nước bọt, đáp một tiếng “Miễn lễ”, bỗng cảm thấy cổ họng khô đắng.
Mộ Dung Tuyết cũng rất không tự nhiên, bị Đinh Hương mặc cho bộ y phục này, đẹp ở chỗ cổ áo cao che được vết sẹo, nhưng eo lại quá chật, hít thở cũng cảm thấy ngực vô cùng bức bối.
Dọc đường đến đây nàng vốn không tình không nguyện nhưng đến cửa Càn Minh cung, Đinh Hương uy hiếp nói: “Nếu tiểu thư không quan tâm đến sống chết của Hứa công tử thì cứ lấy đá chọi đá đi, xem ai chết khó coi.”
Bất lực, Mộ Dung Tuyết chỉ đành đổi sắc mặt bình dị gần gũi, giọng điệu cũng dịu đi nhiều, ngoan ngoãn hỏi: “Không biết Hoàng thượng gọi thần thiếp đến có điều gì căn dặn.”
Gia Luật Ngạn cả mừng, nàng tự xưng là “Thần thiếp”, có thể thấy đã tiếp nhận thân phận Đức Phi, mấy ngày trước cứng rắn hơn nhiều, mở miệng là “thiếp thiếp thiếp”, hoàn toàn không coi tước Phi này ra gì, đâu biết để phong nàng làm Đức Phi, hắn đã tốn biết bao nhiêu nước bọt với đám lão thần hủ bại trong triều.
“Nàng đến đây.”
Mộ Dung Tuyết bước đến cách hắn chừng năm ba bước thì dừng lại, không hiểu hắn có dụng ý gì.
Gia Luật Ngạn lại nói: “Gần chút nữa.”
Mộ Dung Tuyết lại do dự bước thêm hai bước, bỗng bị Gia Luật Ngạn kéo vào lòng, sau đó đưa tay cởi nút áo nàng.
Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, vội giãy dụa muốn đẩy tay hắn ra, trước đây trong thư phòng hắn đã cưỡng ép nàng một lần, nhưng đó là ở Ẩn Đào các, chỉ có hai người họ, nay ở đây là Ngự thư phòng, ngoài cửa sổ có vô số thị vệ đang đứng, để người ta thấy thì nàng cũng không còn mặt mũi gặp ai nữa.
Nhưng hắn sức lực mạnh mẽ, đâu để nàng phản kháng, hắn kẹp hai cánh tay nàng lại, một tay mở cổ áo nàng ra. Sau đó nâng cằm nàng lên nhìn kĩ.
Lúc này nàng mới phát hiện hắn muốn xem vết thương trên cổ mình, không phải như nàng nghĩ, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Cổ áo hé mở, lộ ra da thịt trắng mịn như tuyết, còn có một mùi hương thầm khiến tâm thần người ta mê mẩn, hắn không kìm được cắn xuống một cái.
Cổ nhói đau, Mộ Dung Tuyết giật mình, đang định giãy dụa.
Gia Luật Ngạn buông nàng ra, hậm hực nói: “Trẫm muốn cắn chết nàng.”
“Cắn chết thì cắn chết đi.” Mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt long lanh như nước, rõ ràng vẫn là bộ dạng quật cường, nhưng bỗng toát lên vẻ phong tình, câu hồn đoạt phách.
Cổ họng Gia Luật Ngạn thít lại, ánh mắt tối đi, đây là ánh mắt nàng vô cùng quen thuộc, toàn thân nàng căng lên, không kìm được lui lại hai bước.
Quả nhiên, Gia Luật Ngạn ôm xốc nàng lên, bước vào Noãn các sau bình phong.
Lư đồng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nàng bị đặt trên giường nệm màu thu hương[2] vô cùng hoảng loạn. Lời của Đinh Hương, Bội Lan văng vẳng bên tai, nhưng đã lâu nàng không gần gũi với hắn, toàn thân cứng đờ như gặp đại địch.
[2. màu vàng pha sắc xanh.]
“Chuyện nàng từng hứa, vẫn chưa quên chứ.” Gia Luật Ngạn thấp giọng hỏi bên tai nàng, hơi thở gấp gáp.
“Thiếp quên rồi.” Lúc này ngoài việc giả hồ đồ nàng không biết phải làm gì khác, nhắm mắt không dám nhìn hắn, ôm lòng chờ chết.
“Vậy để ta nhắc cho nàng nhớ.” Cổ áo bị hắn mở rộng hơn, cả vùng ngực bị lộ ra trong không khí, cánh môi nóng hổi của hắn dán lên, không bỏ qua một tấc da thịt nào.
Có kiểu nhắc nhở này sao, lúc này nàng thật sự hối hận chết đi được, “Mỹ nhân kế” đổi thành “Tẩu vi thượng kế” có được không?
Gia Luật Ngạn cởi y phục nàng, vừa rồi còn cảm thấy bộ này đẹp mắt, nhưng lúc này lại than thở y phục này quá chật chội, thật khó cởi mà.
Mộ Dung Tuyết lơ đãng nghĩ, lúc này hắn đang ý loạn tình mê, có phải thời cơ tốt để dụ dỗ hắn khai ra không? Vậy là nàng nhanh chóng chộp lấy cơ hội, không chờ được hỏi: “Cha thiếp đang ở đâu?”
“Kinh thành.”
Mộ Dung Tuyết thở phào, lại nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn Hứa công tử?”
Đáng tiếc là nàng đã đánh giá thấp Gia Luật Ngạn, cho dù đang lúc máu nóng bừng bừng, nhưng sự nhạy bén của hắn lại không hề suy giảm, tay hắn ngừng lại, sắc mặt sa sầm chỉ trong phút chốc.
Nàng nằm dưới thân hắn, nhưng lòng lại nhớ đến một nam nhân khác.
Ý nghĩ này lập tức như một dòng suối băng, dập tắt toàn bộ dục hỏa trong người hắn.
Thì ra nàng ăn mặc đẹp như vậy, dịu dàng với hắn như vậy, là để sử dụng “Mỹ nhân kế”.
~*~
Tiểu Ngạn: Chương sau có thịt ăn đúng không?
Mẹ Kim: Ta còn chưa nghĩ xong đâu.
Tiểu Ngạn: Phải nhanh chóng cho cô em kia sinh con đi, không thì thần dân tưởng anh đây vô sinh đó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook