Trầm Hương Tuyết
-
Quyển 2 - Chương 19: Cưỡng ép chiếm đoạt
Nghe thấy những lời đã từng quen thuộc, mũi Mộ Dung Tuyết hơi cay, vì nàng cũng từng nhiều lần muốn nói với Gia Luật Ngạn đang quay lưng về phía mình những lời như vậy, nhưng nàng chưa từng thật sự nói ra, vì nói ra sẽ bị cự tuyệt để rồi lòng càng đau hơn.
Nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó, nàng bỗng có hơi mềm lòng, tuy vẫn không quay đầu, nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều, hỏi: “Cha thiếp đang ở đâu?”
“Ông ấy đang ở biệt viện, chờ tay khỏi rồi nàng hẵng đi thăm ông ấy, nếu không ông ấy nhất định sẽ đau lòng.”
Thật ra Gia Luật Ngạn sợ Mộ Dung Tuyết thấy tình hình của Mộ Dung Lân lúc này sẽ đau lòng, ông và Đinh Hương, Bội Lan đều bị thương, nếu không phải ám vệ của Gia Luật Ngạn kịp thời xuất hiện, có lẽ ba người đều đã bỏ mạng.
“Vậy ngày mai thiếp đi thăm Hứa Trạch.”
“Nàng tạm thời đừng nên ra ngoài thì hơn, ta không yên tâm.” Khựng lại một lúc, hắn nói: “Chuyện liên quan đến nàng, ta không thua được.”
Lòng nàng lại một lần nữa dậy sóng, nàng rất sợ cứ tiếp tục trò chuyện với hắn thì sẽ bị những lời của hắn đả động, vậy thì phòng tuyến vất vả dựng lên sẽ sụp đổ. Nàng tức tốc gia cố phòng tuyến trong lòng, thêm gạch thêm ngói, xây tường thật cao để hắn không trèo vào được.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, tuy nàng không lên tiếng, không động đậy, nhưng Gia Luật Ngạn biết nàng đau nên không ngủ được. “Ở đây có một viên An thần hoàn, nàng muốn uống không?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Uống vào có thể ngủ được sao?” Nàng đã chuẩn bị sẵn phải chịu khổ suốt đêm.
“Ừ, chắc nhanh lắm.”
“Vậy cho thiếp đi.”
“Nàng há miệng ra, ta đút cho nàng.”
Mộ Dung Tuyết quay mặt lại, y lời há miệng ra.
Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ mặt hắn, những tưởng hắn sẽ đặt thuốc vào miệng mình, nào ngờ môi nàng nóng lên, môi hắn phủ xuống, tiếp đó một viên thuốc ngòn ngọt được đưa vào miệng.
Mộ Dung Tuyết tuy giận hắn lợi dụng thời cơ, nhưng trong lòng vẫn cảm kích hắn suy nghĩ chu đáo. Nếu không nhất định sẽ đau đớn suốt đêm khó ngủ.
An thần hoàn rất nhanh có tác dụng, nàng dần dần thiếp đi.
Gia Luật Ngạn nhẹ nhàng xoay người nàng lại, đặt hai tay nàng ở hai bên, sau đó đứng dậy mặc áo ngoài.
Sảnh nhi đang nằm úp mặt trên bàn ở gian ngoài ngủ gục, thấy Gia Luật Ngạn bước ra, lập tức tỉnh lại bước tới.
“Vương gia có gì căn dặn?”
“Đi lấy một bộ chăn nệm đến đây.”
“Dạ.” Sảnh nhi rất nhanh đã ôm đến một bộ chăn nệm, nhưng lại không biết dùng để làm gì.
Gia Luật Ngạn đón lấy, trải trên bục trước giường. Tuy giường rất rộng, nhưng hắn cũng sợ buổi tối mình ngủ sẽ đè lên tay nàng, nghĩ lại vẫn thấy ngủ trên bục thích hợp hơn.
Mộ Dung Tuyết uống An thần hoàn nên ngủ đến sáng, tỉnh dậy phát hiện trên giường không có bóng dáng Gia Luật Ngạn, còn trên bục trước giường có đặt một bộ chăn nệm gấp gọn gàng. Lòng nàng hơi kỳ quái, lẽ nào tối qua hắn ngủ ở đây?
“Sảnh nhi.”
Sảnh nhi trực đêm trước cửa nghe thấy nàng gọi, lập tức đẩy cửa bước vào.
“Phu nhân tỉnh rồi.”
“Tối qua ngươi ngủ ở đây sao?”
“Phu nhân, tối qua nô tỳ vẫn canh ngoài cửa.”
Mộ Dung Tuyết không nói thêm lời nào, quả nhiên là hắn.
Sảnh nhi đến mặc y phục cho nàng, ánh mắt nàng bất giác rơi trên bộ chăn nệm kia, bục đó rất cứng, chăn nệm rất mỏng, ngủ một đêm chắc xương cốt toàn thân sẽ đau ê ẩm. Ý nghĩ này vừa bùng lên, nàng lập tức xua đi, cảnh cáo mình đừng bao giờ thương xót hắn, nếu không sẽ phí hết công sức.
Sảnh nhi dìu nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, giúp nàng chải mái tóc dài. Sau đó lại đi lấy nước nóng đến, hầu hạ nàng rửa mặt.
Không bao lâu, Thẩm Âu Tâm đích thân đưa hai bộc phụ mang thức ăn sáng đến.
Gặp được Mộ Dung Tuyết nàng liền nói: “Hôm nay khí sắc tẩu tẩu đỡ nhiều rồi, hôm qua muội thấy mà đau lòng.”
Mộ Dung Tuyết cười cười: “Thân thể ta rất tốt, sẽ hồi phục nhanh thôi.”
Sau khi Thẩm Âu Tâm gả đi, nhan sắc càng thêm rực rỡ, trông đầy đặn hơn lúc còn ở khuê phòng một chút. Mộ Dung Tuyết thầm nói, quả nhiên là tâm hồn thanh thản, thân thể khỏe mạnh. Từ sau khi nàng gả đi, mỗi ngày một gầy ốm, ngay cả mu bàn tay đầy đặn cũng biến mất.
Sảnh nhi hầu hạ Mộ Dung Tuyết ăn cơm sáng. Mộ Dung Tuyết vẫn ăn rất ít, vì hiệu lực của An thần hoàn qua đi, đau đớn lại kéo đến.
Thẩm Âu Tâm cười trêu chọc: “Vẫn là có biểu ca ở đây tốt hơn, tối qua tẩu tẩu ăn nhiều hơn sáng nay đó.”
Nhớ lại trải nghiệm bị hắn đút tối qua, sắc mặt Mộ Dung Tuyết hơi mất tự nhiên, cười cười nói: “Không phải, buổi sáng khẩu vị ta thường không tốt.”
“Haiz, vậy sao được, nếu chiều biểu ca mới đến, vậy chẳng phải buổi trưa khẩu vị tẩu tấu cũng không tốt sao?”
Mộ Dung Tuyết chỉ đành bấm bụng ăn thêm nửa chén cơm, để tránh bị Thẩm Âu Tâm trêu chọc.
Sau bữa cơm, Thẩm Âu Tâm cùng nàng ra khỏi phòng, dọc theo hành lang tản bộ trong Hậu hoa viên.
Đình viện không lớn, là một tòa nhà cũ sau khi Tạ Trực lập công được ban thưởng, sau khi Thẩm Âu Tâm gả vào, tận tâm tu sửa chỉnh đốn một phen, trong Hậu hoa viên trồng mấy gốc lạp mai, lúc này đang nở rộ, hương thơm nức mũi. Mộ Dung Tuyết bỗng nhớ đến Mai quán, hoa mai ở đó chắc nở rất đẹp. Lúc nàng dọn vào đã mong đến tuyết rơi thưởng mai, nhưng không ngờ mình chưa ở đến ngày đó đã rời đi.
Nàng trầm tư lơ đãng, nhìn hoa mai đến xuất thần.
Thẩm Âu Tâm nhìn theo bóng nàng, nhỏ nhắn yểu điệu, đáy thắt lưng ong, một cô nương yếu đuối như vậy mà bị nghiêm hình bức cung cũng thề chết không thua, dũng khí này thật khiến người ta thán phục. Nàng bất giác khen ngợi: “Tẩu tẩu, muội thật bội phục tẩu.”
Mộ Dung Tuyết hồi thần, cười cười: “Bội phục gì chứ, chẳng qua ta tự bảo vệ mình thôi.”
Thẩm Âu Tâm cười nói: “Rõ ràng tẩu đối với biểu ca tình thâm nghĩa trọng, vậy mà còn không chịu thừa nhận.”
Mộ Dung Tuyết đỏ mặt: “Đâu có, chẳng qua ta báo đáp ân tình của chàng thôi, không phải tình thâm nghĩa trọng gì đâu.”
“Tẩu tẩu, muội cũng là người từng trải, lẽ nào không nhìn thấu sao? Tẩu vội vã rời khỏi Kinh thành chính là vì lòng không từ bỏ được huynh ấy, bởi vậy mới thoát khỏi huynh ấy. Tẩu không có lòng tin với bản thân, sợ mình dao động thôi.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, không ngờ lại bị Thẩm Âu Tâm làm cho chẳng nói nên lời, hơn nữa tim còn đập thình thịch, dường như bị nàng một kim thấy máu nói trúng tâm sự, có hơi hoảng hốt.
“Lúc tẩu tẩu hôn mê, vẻ mặt của biểu ca thật khiến người ta không nỡ nhìn. Nghe Tạ Trực nói, tay của Lịch Vạn Thịnh bị biểu ca chặt rồi. Nếu không phải giữ lại hắn làm nhân chứng, e là sẽ phanh thây hắn ra ngàn mảnh ngay tại chỗ.”
Mộ Dung Tuyết im lặng không nói.
“Biểu ca xưa nay là người lạnh lùng, huynh ấy dụng tình với tẩu tẩu như vậy thật sự ngoài dự liệu của muội. Chẳng phải tẩu tẩu mong được tấm chân tình của biểu ca đó sao? Cớ gì chờ được chân tình của biểu ca rồi tẩu tẩu lại vứt bỏ không cần?”
“Vì...” Mộ Dung Tuyết do dự một chút rồi nói thẳng: “Ta muốn tìm một tướng công như Tạ Trực, chỉ có một mình muội thôi. Biểu ca nhà muội sau này sẽ có rất nhiều nữ nhân, ta không muốn chết ngộp trong lu giấm.”
Thẩm Âu Tâm phì cười: “Nhưng lấy người khác có khi cũng sẽ có rất nhiều nữ nhân, cho dù là thân hào nông thôn cũng thê thiếp thành đàn mà.”
Mộ Dung Tuyết nói: “Vậy ta sống một mình. Nguyên phối Đinh thị của Ngụy Võ đế chẳng phải cũng rời bỏ ông ta sống một mình đó sao, ta cũng có thể.”
“Tẩu tẩu trẻ trung xinh đẹp, lẽ nào muốn cô đơn cả đời sao?”
Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Đó là dự tính xấu nhất, ta sẽ cố gắng tìm một trượng phu thật thà một lòng một dạ. Muội có thể tìm thấy Tạ Trực thì ta cũng có thể mà.”
“Tẩu tẩu khác với muội. Tẩu có từng nghĩ sau này biểu ca đăng cơ làm Hoàng đế, trên thế gian này còn ai dám lấy tẩu nữa không?”
Mộ Dung Tuyết nhíu mày, “Bởi vậy ta không thể ở lại Kinh thành, ai cũng biết thân phận của ta, đương nhiên là không gả đi được, ta định mai danh ẩn tích trở về Giang Nam, đầu tiên là kiếm một món tiền, sau đó tuyển một nữ tế ở rể, muội nói có được không?”
Thẩm Âu Tâm buồn cười lắc đầu: “Muội nói không được.”
Mộ Dung Tuyết bĩu môi nói: “Sớm biết vậy thì không giúp muội hẹn hò với Tạ Trực rồi, chẳng đứng về phía ta gì cả, lòng dạ toàn đứng về phía biểu ca muội thôi.”
Thẩm Âu Tâm phì cười: “Muội đứng về phía tẩu nên mới không chịu giúp tẩu đó chứ, lời này của tẩu tẩu nếu để biểu ca nghe được, không biết sẽ đau lòng dường nào nữa.”
Mộ Dung Tuyết nhăn mũi: “Tim chàng làm bằng kim cương, rắn chắc kiên cố, sẽ không đau lòng đâu.”
“Ai nói vậy?” Sau lưng truyền đến một câu phủ định.
Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Gia Luật Ngạn đang đứng trên hành lang dưới mái hiên, sắc mặt âm trầm, mày kiếm nhíu chặt.
Không phải là nghe hết rồi đó chứ? Mộ Dung Tuyết bối rối cắn môi.
Gia Luật Ngạn bước xuống bậc thềm, vừa bước đi vừa cởi hờ chiếc áo tím sẫm bên ngoài, lộ ra mãng bào đen bên trong, trên ngọc đai bàn long thắt một chiếc cung thao màu tím, nàng vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây chính là chiếc cung thao lúc xưa nàng thắt cho hắn.
Tình cảnh đêm đó cả đời này nàng cũng không quên.
Nàng vô cùng hứng chí mang cung thao đến Ẩn Đào các, muốn chính tay thắt cho hắn, đáng tiếc lúc cởi thắt lưng cho hắn lại bị hắn đè lên giường, nàng vốn không cố ý trêu chọc, nhưng lại vô tình cắm liễu, tình ý ngọt ngào khi không lại biến thành một cuộc mây mưa. Từ giường đến ghế hoa hồng, đòi hỏi của hắn đối với nàng dường như vô hạn, nàng còn tưởng cuối cùng hắn đã yêu mình, nào ngờ sau khi ân ái nàng lại bị hắn đuổi ra khỏi Ẩn Đào các.
Nàng nhíu mày, nhìn hắn qua gốc mai, lòng thầm nhấc lên một chiếc xẻng.
Hắn đi đến trước mặt nàng, vừa yêu lại vừa hận, thật muốn nhổ tận gốc rễ ý nghĩ tìm niềm vui mới trong đầu nàng ra. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không dám xấc láo, cuối cùng kìm lại tan nát trong lòng, dè dặt hỏi: “Tay đỡ đau chưa?”
Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Trả cung thao cho thiếp.”
Nụ cười trên mặt Gia Luật Ngạn cứng lại.
Mộ Dung Tuyết giục: “Mau trả cho thiếp.”
“Làm gì có đạo lý tặng rồi còn đòi lại.”
“Học của chàng đó, thư hòa ly chàng đưa rồi cũng đòi lại mà.”
“Không trả, đã là của ta rồi.” Gia Luật Ngạn nhìn tay nàng, nàng có giật lại được không?
Mộ Dung Tuyết bất lực, quay người đi vào trong.
Gia Luật Ngạn theo nàng vào phòng, cởi áo ngoài, lộ ra y phục bên trong. Chiếc áo màu đen càng tôn lên mắt mày anh tuấn và dung nhan nổi bật hơn người.
Mộ Dung Tuyết nhìn một lần rồi lập tức dời mắt đi, lòng vô cùng hối hận năm xưa mình “háo sắc” nhìn hắn thêm mấy lần để rồi ăn trái đắng. Bồ tát nói, sắc tức thị không, thật sự quá đúng. Nàng quyết định sau này phải thỉnh giáo thêm Hứa Trạch.
Sảnh nhi dâng trà lên rồi biết điều lui ra ngoài.
Thẩm Âu Tâm cũng thấu hiểu ý người không theo vào.
Trong phòng chỉ có hai người, Gia Luật Ngạn chằm chằm nhìn Mộ Dung Tuyết, khiến nàng rất mất tự nhiên. Tay không thể động đậy, giả vờ đọc sách cũng không được. Haiz, làm gì mới được đây? Cứ ngồi không như vậy thật quá ngượng ngùng rồi.
Đang sầu não thì Gia Luật Ngạn nói: “Vừa rồi ta nghe những lời nàng nói với Âu Tâm rồi. Nàng làm vậy thật quá bất lương.”
Mộ Dung Tuyết nhướng mi, trong đôi mắt hiện ra một dấu chấm hỏi và một dấu chấm than thật lớn.
“Nàng cưỡng ép chiếm đoạt ta, sau đó bỡn cợt rồi vứt bỏ.”
Nhớ lại tâm trạng của mình lúc đó, nàng bỗng có hơi mềm lòng, tuy vẫn không quay đầu, nhưng giọng điệu đã dịu đi nhiều, hỏi: “Cha thiếp đang ở đâu?”
“Ông ấy đang ở biệt viện, chờ tay khỏi rồi nàng hẵng đi thăm ông ấy, nếu không ông ấy nhất định sẽ đau lòng.”
Thật ra Gia Luật Ngạn sợ Mộ Dung Tuyết thấy tình hình của Mộ Dung Lân lúc này sẽ đau lòng, ông và Đinh Hương, Bội Lan đều bị thương, nếu không phải ám vệ của Gia Luật Ngạn kịp thời xuất hiện, có lẽ ba người đều đã bỏ mạng.
“Vậy ngày mai thiếp đi thăm Hứa Trạch.”
“Nàng tạm thời đừng nên ra ngoài thì hơn, ta không yên tâm.” Khựng lại một lúc, hắn nói: “Chuyện liên quan đến nàng, ta không thua được.”
Lòng nàng lại một lần nữa dậy sóng, nàng rất sợ cứ tiếp tục trò chuyện với hắn thì sẽ bị những lời của hắn đả động, vậy thì phòng tuyến vất vả dựng lên sẽ sụp đổ. Nàng tức tốc gia cố phòng tuyến trong lòng, thêm gạch thêm ngói, xây tường thật cao để hắn không trèo vào được.
Trong phòng lặng ngắt như tờ, tuy nàng không lên tiếng, không động đậy, nhưng Gia Luật Ngạn biết nàng đau nên không ngủ được. “Ở đây có một viên An thần hoàn, nàng muốn uống không?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, không nhịn được lên tiếng hỏi: “Uống vào có thể ngủ được sao?” Nàng đã chuẩn bị sẵn phải chịu khổ suốt đêm.
“Ừ, chắc nhanh lắm.”
“Vậy cho thiếp đi.”
“Nàng há miệng ra, ta đút cho nàng.”
Mộ Dung Tuyết quay mặt lại, y lời há miệng ra.
Trong bóng tối, nàng không nhìn rõ mặt hắn, những tưởng hắn sẽ đặt thuốc vào miệng mình, nào ngờ môi nàng nóng lên, môi hắn phủ xuống, tiếp đó một viên thuốc ngòn ngọt được đưa vào miệng.
Mộ Dung Tuyết tuy giận hắn lợi dụng thời cơ, nhưng trong lòng vẫn cảm kích hắn suy nghĩ chu đáo. Nếu không nhất định sẽ đau đớn suốt đêm khó ngủ.
An thần hoàn rất nhanh có tác dụng, nàng dần dần thiếp đi.
Gia Luật Ngạn nhẹ nhàng xoay người nàng lại, đặt hai tay nàng ở hai bên, sau đó đứng dậy mặc áo ngoài.
Sảnh nhi đang nằm úp mặt trên bàn ở gian ngoài ngủ gục, thấy Gia Luật Ngạn bước ra, lập tức tỉnh lại bước tới.
“Vương gia có gì căn dặn?”
“Đi lấy một bộ chăn nệm đến đây.”
“Dạ.” Sảnh nhi rất nhanh đã ôm đến một bộ chăn nệm, nhưng lại không biết dùng để làm gì.
Gia Luật Ngạn đón lấy, trải trên bục trước giường. Tuy giường rất rộng, nhưng hắn cũng sợ buổi tối mình ngủ sẽ đè lên tay nàng, nghĩ lại vẫn thấy ngủ trên bục thích hợp hơn.
Mộ Dung Tuyết uống An thần hoàn nên ngủ đến sáng, tỉnh dậy phát hiện trên giường không có bóng dáng Gia Luật Ngạn, còn trên bục trước giường có đặt một bộ chăn nệm gấp gọn gàng. Lòng nàng hơi kỳ quái, lẽ nào tối qua hắn ngủ ở đây?
“Sảnh nhi.”
Sảnh nhi trực đêm trước cửa nghe thấy nàng gọi, lập tức đẩy cửa bước vào.
“Phu nhân tỉnh rồi.”
“Tối qua ngươi ngủ ở đây sao?”
“Phu nhân, tối qua nô tỳ vẫn canh ngoài cửa.”
Mộ Dung Tuyết không nói thêm lời nào, quả nhiên là hắn.
Sảnh nhi đến mặc y phục cho nàng, ánh mắt nàng bất giác rơi trên bộ chăn nệm kia, bục đó rất cứng, chăn nệm rất mỏng, ngủ một đêm chắc xương cốt toàn thân sẽ đau ê ẩm. Ý nghĩ này vừa bùng lên, nàng lập tức xua đi, cảnh cáo mình đừng bao giờ thương xót hắn, nếu không sẽ phí hết công sức.
Sảnh nhi dìu nàng đến ngồi trước bàn trang điểm, giúp nàng chải mái tóc dài. Sau đó lại đi lấy nước nóng đến, hầu hạ nàng rửa mặt.
Không bao lâu, Thẩm Âu Tâm đích thân đưa hai bộc phụ mang thức ăn sáng đến.
Gặp được Mộ Dung Tuyết nàng liền nói: “Hôm nay khí sắc tẩu tẩu đỡ nhiều rồi, hôm qua muội thấy mà đau lòng.”
Mộ Dung Tuyết cười cười: “Thân thể ta rất tốt, sẽ hồi phục nhanh thôi.”
Sau khi Thẩm Âu Tâm gả đi, nhan sắc càng thêm rực rỡ, trông đầy đặn hơn lúc còn ở khuê phòng một chút. Mộ Dung Tuyết thầm nói, quả nhiên là tâm hồn thanh thản, thân thể khỏe mạnh. Từ sau khi nàng gả đi, mỗi ngày một gầy ốm, ngay cả mu bàn tay đầy đặn cũng biến mất.
Sảnh nhi hầu hạ Mộ Dung Tuyết ăn cơm sáng. Mộ Dung Tuyết vẫn ăn rất ít, vì hiệu lực của An thần hoàn qua đi, đau đớn lại kéo đến.
Thẩm Âu Tâm cười trêu chọc: “Vẫn là có biểu ca ở đây tốt hơn, tối qua tẩu tẩu ăn nhiều hơn sáng nay đó.”
Nhớ lại trải nghiệm bị hắn đút tối qua, sắc mặt Mộ Dung Tuyết hơi mất tự nhiên, cười cười nói: “Không phải, buổi sáng khẩu vị ta thường không tốt.”
“Haiz, vậy sao được, nếu chiều biểu ca mới đến, vậy chẳng phải buổi trưa khẩu vị tẩu tấu cũng không tốt sao?”
Mộ Dung Tuyết chỉ đành bấm bụng ăn thêm nửa chén cơm, để tránh bị Thẩm Âu Tâm trêu chọc.
Sau bữa cơm, Thẩm Âu Tâm cùng nàng ra khỏi phòng, dọc theo hành lang tản bộ trong Hậu hoa viên.
Đình viện không lớn, là một tòa nhà cũ sau khi Tạ Trực lập công được ban thưởng, sau khi Thẩm Âu Tâm gả vào, tận tâm tu sửa chỉnh đốn một phen, trong Hậu hoa viên trồng mấy gốc lạp mai, lúc này đang nở rộ, hương thơm nức mũi. Mộ Dung Tuyết bỗng nhớ đến Mai quán, hoa mai ở đó chắc nở rất đẹp. Lúc nàng dọn vào đã mong đến tuyết rơi thưởng mai, nhưng không ngờ mình chưa ở đến ngày đó đã rời đi.
Nàng trầm tư lơ đãng, nhìn hoa mai đến xuất thần.
Thẩm Âu Tâm nhìn theo bóng nàng, nhỏ nhắn yểu điệu, đáy thắt lưng ong, một cô nương yếu đuối như vậy mà bị nghiêm hình bức cung cũng thề chết không thua, dũng khí này thật khiến người ta thán phục. Nàng bất giác khen ngợi: “Tẩu tẩu, muội thật bội phục tẩu.”
Mộ Dung Tuyết hồi thần, cười cười: “Bội phục gì chứ, chẳng qua ta tự bảo vệ mình thôi.”
Thẩm Âu Tâm cười nói: “Rõ ràng tẩu đối với biểu ca tình thâm nghĩa trọng, vậy mà còn không chịu thừa nhận.”
Mộ Dung Tuyết đỏ mặt: “Đâu có, chẳng qua ta báo đáp ân tình của chàng thôi, không phải tình thâm nghĩa trọng gì đâu.”
“Tẩu tẩu, muội cũng là người từng trải, lẽ nào không nhìn thấu sao? Tẩu vội vã rời khỏi Kinh thành chính là vì lòng không từ bỏ được huynh ấy, bởi vậy mới thoát khỏi huynh ấy. Tẩu không có lòng tin với bản thân, sợ mình dao động thôi.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, không ngờ lại bị Thẩm Âu Tâm làm cho chẳng nói nên lời, hơn nữa tim còn đập thình thịch, dường như bị nàng một kim thấy máu nói trúng tâm sự, có hơi hoảng hốt.
“Lúc tẩu tẩu hôn mê, vẻ mặt của biểu ca thật khiến người ta không nỡ nhìn. Nghe Tạ Trực nói, tay của Lịch Vạn Thịnh bị biểu ca chặt rồi. Nếu không phải giữ lại hắn làm nhân chứng, e là sẽ phanh thây hắn ra ngàn mảnh ngay tại chỗ.”
Mộ Dung Tuyết im lặng không nói.
“Biểu ca xưa nay là người lạnh lùng, huynh ấy dụng tình với tẩu tẩu như vậy thật sự ngoài dự liệu của muội. Chẳng phải tẩu tẩu mong được tấm chân tình của biểu ca đó sao? Cớ gì chờ được chân tình của biểu ca rồi tẩu tẩu lại vứt bỏ không cần?”
“Vì...” Mộ Dung Tuyết do dự một chút rồi nói thẳng: “Ta muốn tìm một tướng công như Tạ Trực, chỉ có một mình muội thôi. Biểu ca nhà muội sau này sẽ có rất nhiều nữ nhân, ta không muốn chết ngộp trong lu giấm.”
Thẩm Âu Tâm phì cười: “Nhưng lấy người khác có khi cũng sẽ có rất nhiều nữ nhân, cho dù là thân hào nông thôn cũng thê thiếp thành đàn mà.”
Mộ Dung Tuyết nói: “Vậy ta sống một mình. Nguyên phối Đinh thị của Ngụy Võ đế chẳng phải cũng rời bỏ ông ta sống một mình đó sao, ta cũng có thể.”
“Tẩu tẩu trẻ trung xinh đẹp, lẽ nào muốn cô đơn cả đời sao?”
Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Đó là dự tính xấu nhất, ta sẽ cố gắng tìm một trượng phu thật thà một lòng một dạ. Muội có thể tìm thấy Tạ Trực thì ta cũng có thể mà.”
“Tẩu tẩu khác với muội. Tẩu có từng nghĩ sau này biểu ca đăng cơ làm Hoàng đế, trên thế gian này còn ai dám lấy tẩu nữa không?”
Mộ Dung Tuyết nhíu mày, “Bởi vậy ta không thể ở lại Kinh thành, ai cũng biết thân phận của ta, đương nhiên là không gả đi được, ta định mai danh ẩn tích trở về Giang Nam, đầu tiên là kiếm một món tiền, sau đó tuyển một nữ tế ở rể, muội nói có được không?”
Thẩm Âu Tâm buồn cười lắc đầu: “Muội nói không được.”
Mộ Dung Tuyết bĩu môi nói: “Sớm biết vậy thì không giúp muội hẹn hò với Tạ Trực rồi, chẳng đứng về phía ta gì cả, lòng dạ toàn đứng về phía biểu ca muội thôi.”
Thẩm Âu Tâm phì cười: “Muội đứng về phía tẩu nên mới không chịu giúp tẩu đó chứ, lời này của tẩu tẩu nếu để biểu ca nghe được, không biết sẽ đau lòng dường nào nữa.”
Mộ Dung Tuyết nhăn mũi: “Tim chàng làm bằng kim cương, rắn chắc kiên cố, sẽ không đau lòng đâu.”
“Ai nói vậy?” Sau lưng truyền đến một câu phủ định.
Mộ Dung Tuyết quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Gia Luật Ngạn đang đứng trên hành lang dưới mái hiên, sắc mặt âm trầm, mày kiếm nhíu chặt.
Không phải là nghe hết rồi đó chứ? Mộ Dung Tuyết bối rối cắn môi.
Gia Luật Ngạn bước xuống bậc thềm, vừa bước đi vừa cởi hờ chiếc áo tím sẫm bên ngoài, lộ ra mãng bào đen bên trong, trên ngọc đai bàn long thắt một chiếc cung thao màu tím, nàng vừa nhìn liền nhận ra ngay, đây chính là chiếc cung thao lúc xưa nàng thắt cho hắn.
Tình cảnh đêm đó cả đời này nàng cũng không quên.
Nàng vô cùng hứng chí mang cung thao đến Ẩn Đào các, muốn chính tay thắt cho hắn, đáng tiếc lúc cởi thắt lưng cho hắn lại bị hắn đè lên giường, nàng vốn không cố ý trêu chọc, nhưng lại vô tình cắm liễu, tình ý ngọt ngào khi không lại biến thành một cuộc mây mưa. Từ giường đến ghế hoa hồng, đòi hỏi của hắn đối với nàng dường như vô hạn, nàng còn tưởng cuối cùng hắn đã yêu mình, nào ngờ sau khi ân ái nàng lại bị hắn đuổi ra khỏi Ẩn Đào các.
Nàng nhíu mày, nhìn hắn qua gốc mai, lòng thầm nhấc lên một chiếc xẻng.
Hắn đi đến trước mặt nàng, vừa yêu lại vừa hận, thật muốn nhổ tận gốc rễ ý nghĩ tìm niềm vui mới trong đầu nàng ra. Nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, vẫn không dám xấc láo, cuối cùng kìm lại tan nát trong lòng, dè dặt hỏi: “Tay đỡ đau chưa?”
Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Trả cung thao cho thiếp.”
Nụ cười trên mặt Gia Luật Ngạn cứng lại.
Mộ Dung Tuyết giục: “Mau trả cho thiếp.”
“Làm gì có đạo lý tặng rồi còn đòi lại.”
“Học của chàng đó, thư hòa ly chàng đưa rồi cũng đòi lại mà.”
“Không trả, đã là của ta rồi.” Gia Luật Ngạn nhìn tay nàng, nàng có giật lại được không?
Mộ Dung Tuyết bất lực, quay người đi vào trong.
Gia Luật Ngạn theo nàng vào phòng, cởi áo ngoài, lộ ra y phục bên trong. Chiếc áo màu đen càng tôn lên mắt mày anh tuấn và dung nhan nổi bật hơn người.
Mộ Dung Tuyết nhìn một lần rồi lập tức dời mắt đi, lòng vô cùng hối hận năm xưa mình “háo sắc” nhìn hắn thêm mấy lần để rồi ăn trái đắng. Bồ tát nói, sắc tức thị không, thật sự quá đúng. Nàng quyết định sau này phải thỉnh giáo thêm Hứa Trạch.
Sảnh nhi dâng trà lên rồi biết điều lui ra ngoài.
Thẩm Âu Tâm cũng thấu hiểu ý người không theo vào.
Trong phòng chỉ có hai người, Gia Luật Ngạn chằm chằm nhìn Mộ Dung Tuyết, khiến nàng rất mất tự nhiên. Tay không thể động đậy, giả vờ đọc sách cũng không được. Haiz, làm gì mới được đây? Cứ ngồi không như vậy thật quá ngượng ngùng rồi.
Đang sầu não thì Gia Luật Ngạn nói: “Vừa rồi ta nghe những lời nàng nói với Âu Tâm rồi. Nàng làm vậy thật quá bất lương.”
Mộ Dung Tuyết nhướng mi, trong đôi mắt hiện ra một dấu chấm hỏi và một dấu chấm than thật lớn.
“Nàng cưỡng ép chiếm đoạt ta, sau đó bỡn cợt rồi vứt bỏ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook