Trầm Hương Tuyết
-
Quyển 1 - Chương 42: Tình cũ
Tiếng động giòn giã này bỗng trở nên vô cùng chói tai trong gian phòng yên tĩnh.
Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn mảnh vỡ dưới đất, trong lòng cũng có thứ gì đó vỡ tan, các mảnh nhọn sắc bén gai giương nanh múa vuốt đâm vào máu thịt nàng, khiến nàng đau đớn run rẩy.
Gia Luật Ngạn nói ra được những lời vướng víu trong lòng một ngày một đêm, cuối cùng cũng được nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy gương mặt trong phút chốc bỗng tái nhợt và ngón tay run rẩy của nàng, hắn bỗng cảm thấy tâm trạng càng nặng nề hơn.
Mộ Dung Tuyết ý thức được mình luống cuống, cố gắng nặn ra một nụ cười đáng thương, “Chúc mừng Vương gia.”
Lần đầu tiên từ sau khi thành thân, nàng bất tri bất giác gọi hắn là Vương gia. Xưng hô này khiến Gia Luật Ngạn nhíu mày. Phản ứng của nàng thật sự ngoài dự liệu của hắn. Trong phút chốc Gia Luật Ngạn thậm chí có ảo giác rằng đây không phải là Mộ Dung Tuyết.
Lần trước chẳng qua hắn chỉ bước vào Trúc quán của Bế Nguyệt thôi mà nàng đã kích động nhảy hồ, tuy không phải tự tận nhưng cũng có thể thấy phản ứng của nàng mạnh mẽ dường nào. Bởi vậy đêm qua hắn cứ nghĩ mãi, phải nói với nàng thế nào nàng mới có thể tiếp nhận được hiện thực này đây. Thật ra hắn không cần phải cho nàng biết, hắn cưới Chính phi vốn dĩ chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc lão Hoàng đế ban hôn, ý nghĩ đầu tiên của hắn lại là Mộ Dung Tuyết sẽ có phản ứng gì đây, hắn phải nói với nàng thế nào đây.
Hắn từng dự liệu vài cảnh tượng, một là nàng sẽ “tự hành hạ” như lần trước, hai là khóc lóc, ba là cầu xin hắn đừng đồng ý. Nhưng nàng chỉ nói một câu chúc mừng.
Thái độ này khiến hắn ít khó xử nhất, nhưng hắn lại chẳng vui vẻ chút nào.
Hắn bưng ly rượu một hơi uống cạn.
Mộ Dung Tuyết không nói thêm lời nào. Nàng lặng lẽ ngồi ăn, cũng không ngước mắt nhìn hắn thêm lần nào. Không khí im lặng đến mức khiến người ta ngạt thở, Gia Luật Ngạn bất động nhìn Mộ Dung Tuyết ăn hết dĩa Tôm xào Long tĩnh trên bàn, sau đó lại ăn Củ năng xào, Tôm hấp rượu, hắn đưa tay giữ đũa nàng lại, trầm giọng nói: “Đừng ăn nhiều quá.”
“Lần đầu tiên phu quân mời thiếp ăn cơm, thiếp vui nên ăn nhiều một chút không được sao?”
Nàng vẫn không ngẩng đầu, cúi mày cụp mắt, rèm mi dài che lấp tâm sự đầy bụng, không nhìn thấy mắt nàng khiến hắn hơi cuống. Hắn bóp cằm nàng ngước mặt nàng lên, nhưng nàng vẫn cố ý cụp mắt, khiến hắn không thấy được mắt nàng.
Gia Luật Ngạn nói: “Nàng nhìn ta đi.”
Rèm mi nàng khẽ run, nhìn hắn thật nhanh rồi lại cụp mắt, nàng không thể nhìn hắn, nhìn thêm một lần nữa nàng sẽ sụp đổ, sẽ khóc thất thanh ở đây, nhấn chìm nơi này.
“Phu quân, thiếp no rồi, chúng ta về đi.”
Hắn đứng dậy xuống lầu, Trương Long thanh toán rồi dắt ngựa của hai người đến.
Đêm đã khuya, người đi đường bỗng như biến mất hết, chỉ còn ánh đèn khắp mọi nhà chiếu sáng cả Kinh thành.
Mộ Dung Tuyết bước lên bàn đạp mấy lần cũng không được, tay nàng đang run rẩy, chân cũng đang run rẩy.
Gia Luật Ngạn cúi người ôm nàng lên đặt trước người mình.
“Vương gia đừng như vậy, người ta sẽ cười đó.” Nàng vội vã cựa quậy giãn ra, nhưng Gia Luật Ngạn lại ôm chặt lấy nàng, thúc ngựa chạy đi.
Mộ Dung Tuyết nhắm mắt, nắm tay siết chặt, liều mình khắc chế nước mắt đừng chảy ra.
Cái tên Ngọc Sính Đình này cứ như một thanh chủy thủ bén nhọn đâm vào tim nàng, nàng thậm chí nhìn thấy được ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao. Nàng ta không phải là Bế Nguyệt, nàng ta là Chính phi của hắn, là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, bất luận là lúc còn sống hay chết đi đều sẽ là người gần gũi hắn nhất. Kể từ giờ phút nàng lấy hắn với thân phận Trắc phi, nàng đã nên nghĩ rằng sẽ có hôm nay, nhưng nàng vẫn luôn tự gạt mình gạt người, không muốn nghĩ đến, mãi đến khi tin tức này đột nhiên ập tới, giết nàng trở tay không kịp, máu me đầy mình.
Xuống ngựa, Gia Luật Ngạn bước vào cửa lớn, Mộ Dung Tuyết theo phía sau hắn. Lúc ngang qua Ẩn Đào các, nàng dường như không dám dừng bước, vội vã chúc một câu ngủ ngon rồi đi về Kính hồ.
Gia Luật Ngạn nhìn theo bóng dáng nàng, nhất thời không biết nên đuổi theo dỗ dành hay để nàng yên tĩnh một mình.
Trở về Mai quán, việc đầu tiên của Mộ Dung Tuyết là lấy chìa khóa thư phòng Ẩn Đào các đưa cho Đinh Hương.
“Muội đem chìa khóa này cho Vương gia đi.”
Đinh Hương ngẩn ra, theo Mộ Dung Tuyết đã mười mấy năm, nàng ta chưa từng thấy Mộ Dung Tuyết có thần sắc như vậy.
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Đi săn về mệt mỏi, Bội Lan, ta muốn đi tắm.”
Mộ Dung Tuyết đang mặc y phục đi săn, trông đúng là rất mệt mỏi, Đinh Hương không nghi ngờ gì nữa liền đến Ẩn Đào các giao chìa khóa cho Gia Luật Ngạn.
Gia Luật Ngạn nhận lấy chìa khóa, sắc mặt nặng nề.
Đinh Hương quay người đi, bỗng Gia Luật Ngạn gọi lại, “Phu nhân đang làm gì?”
“Phu nhân đang tắm.”
“Tối nay hãy hầu hạ Phu nhân cho tốt.”
Đinh Hương đáp lại, lòng rất kỳ quái, sao hôm nay lại chu đáo quá vậy?
Trở về Mai quán, Mộ Dung Tuyết đã tắm xong, đắp chăn nằm.
Đinh Hương phát hiện trong phòng tối om, cả đèn cũng không thắp.
“Tiểu thư ngủ rồi sao?”
“Ừ, đi săn với Vương gia mệt lắm.”
Hai người rón rén đóng cửa phòng lại.
Bội Lan nhỏ giọng nói: “Vương gia đối với tiểu thư ngày càng tốt. Vừa xuất chinh trở về, còn chưa nghỉ ngơi đã đưa tiểu thư đi chơi.”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, nước mắt cuối cùng không kìm được nữa mà chảy ra, lần đầu tiên hắn bất ngờ tốt với nàng là vì có nguyên nhân.
Sáng sớm hôm sau Mộ Dung Tuyết đã thức dậy, Bội Lan lấy nước nóng cho nàng rửa mặt.
Đinh Hương đi xếp chăn, phát hiện gối bị lật lên, đang định lật lại, bỗng ngón tay cứng đờ.
Nàng ta vội vàng chạy đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, đỏ mắt nói: “Tiểu thư có uất ức gì thì cứ nói ra, tại sao lại lén khóc một mình?”
Mộ Dung Tuyết cầm chiếc khăn nóng úp lên mặt, một hồi lâu mới lấy xuống, cười nói: “Ta có uất ức gì đâu, Vương gia đối với ta rất tốt, đưa ta đi săn, mua cho ta rất nhiều y phục, còn đưa ta đi Tửu lâu ăn cơm nữa.”
“Nhất định là ngài ấy lại ức hiếp cô rồi.” Cả mặt gối đều ướt đẫm, rốt cuộc tiểu thư đã chảy bao nhiêu nước mắt đây, Đinh Hương ôm gối khóc òa.
Bội Lan hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Vương gia sắp cưới Chính phi rồi.”
Bội Lan cả kinh, mặt lập tức biến sắc, nhưng không dám lên tiếng, sợ là một khi bất cẩn sẽ khiến Mộ Dung Tuyết đau lòng.
Mộ Dung Tuyết cười khổ: “Thật ra kể từ ngày đầu tiên lấy chàng ta đã biết sớm muộn sẽ có ngày hôm nay, nhưng ta vẫn tự mình gạt mình gạt người, vọng tưởng rằng có lẽ chàng chỉ yêu mình ta, kiếp này sẽ không cưới Chính phi.” Nói đến đây nàng hơi nghẹn ngào, “Ta thật là ngốc đến nực cười, đúng không?”
“Không phải đâu.” Bội Lan chảy nước mắt lắc đầu.
“Thời gian qua ta cứ như đi trên vách núi, khập khiễng từng bước, không biết bước nào sẽ rơi khỏi vách núi, cả ngày lo lắng sợ hãi, hôm nay rốt cuộc cũng rơi xuống khỏi vách núi rồi, tuy thịt nát xương tan nhưng cuối cùng cũng không còn bấp bênh nữa.”
Mộ Dung Tuyết bật cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc này khiến Bội Lan càng khó chịu, nàng ta nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, cô khổ quá rồi, rõ ràng cô có thể…” Nàng ta không nhẫn tâm nói tiếp nữa.
Nhưng Mộ Dung Tuyết làm sao lại không biết được ý trong lời nàng ta, rõ ràng nàng có thể làm chính thất của một nam nhân nâng niu nàng trong lòng bàn tay, nhưng lại chấp nhận làm thiếp của Gia Luật Ngạn.
Yêu nên không oán không hối, nàng cũng không muốn làm thiếp, khổ nỗi vạn trượng hồng trần, muôn vạn chúng sinh, nàng chỉ yêu một mình hắn, lấy người khác nàng sống không bằng chết, uổng phí kiếp người.
Nàng có thể làm gì đây? Nàng chỉ có thể một mình tác chiến, dũng cảm tiến lên, nàng nghĩ lòng người đều là thịt, nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn nhất định có thể cảm động được hắn, để ngoài nàng ra trong mắt hắn không còn ai nữa, nhưng cuối cùng nàng vẫn quá mức tự tin, tự đẩy mình vào tuyệt lộ.
Liên tiếp ba ngày Gia Luật Ngạn không đến Mai quán, Mộ Dung Tuyết cũng không đi Ẩn Đào các.
Nha hoàn của Mai quán lúc đầu có hơi hiếu kỳ, nhưng ngày thứ hai cuối cùng mọi người cũng đã hiểu nguyên do, thì ra Chiêu Dương vương sắp cưới Chính phi. Không chỉ vậy, cả Kinh thành đều biết tin trưởng nữ của Trấn quốc Đại tướng quân Ngọc Quý Sơn, biểu muội của Kiều quý phi sắp gả vào Chiêu Dương vương phủ. Chuyện này không chỉ là chuyện riêng của Gia Luật Ngạn mà còn là chuyện lớn của triều đình, càng cho thấy dấu hiệu rõ ràng rằng lão Hoàng đế có ý truyền ngôi cho Gia Luật Ngạn.
Đợt mỹ nhân huyện Nghi tiến cung lần này, lão Hoàng đế nóng lòng cầu con, vét ao bắt cá, kết quả cơ thể bị bào mòn này giống như một con đê lở, trong một đêm bỗng đổ sụp, ngay cả năng lực sủng hạnh phi tần cũng không còn, đương nhiên mộng sinh con trai tiêu tan hoàn toàn. Trong lúc tuyệt vọng, ông ta không thể không nghĩ đến chuyện lập người kế vị. Gia Luật Ngạn coi như là một nhân tuyển tương đối tin cậy, trẻ tuổi nhưng chín chắn, lần này phong làm Đốc quân diệt phỉ là muốn xem thử năng lực của hắn, quả nhiên không khiến ông ta thất vọng.
Kiều quý phi băng tuyết thông minh, ở bên cạnh lão Hoàng đế quan sát thăm dò, biết ý ông ta đã định liền cật lực xúi bẩy ban hôn cho Ngọc Sính Đình và Gia Luật Ngạn, tương lai lão Hoàng đế quy thiên, Ngọc Sính Đình làm hoàng hậu, nửa đời sau của nàng ta sẽ không còn gì phải lo lắng.
Lão Hoàng đế không chống lại được lời của mỹ nhân bên gối, cũng cảm thấy Gia Luật Ngạn liên hôn với Ngọc gia có lợi cho triều đình, liền ban hôn trong tiệc mừng công. Tin tức này truyền ra càng chứng minh Gia Luật Ngạn là nhân tuyển cho ngôi Thái tử, vì hai vị phi tần đắc sủng nhất trong cung là Kiều Tuyết Y và Triệu Chân Nương đều có biểu muội và nghĩa muội lấy Gia Luật Ngạn.
Nhất thời những người muốn bợ đỡ Gia Luật Ngạn nhiều vô số kể, ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng bị tác động, liên tiếp mấy ngày đều nhận được lời mời của mấy quý phụ trong Kinh thành. Nàng thật sự không có tâm trạng giao tiếp, liền cáo bệnh từ chối.
Không ngờ cớ bệnh này của nàng lại trở thành trò cười của một số kẻ nhàn rỗi. Chính phi còn chưa vào cửa thì vị Trắc phi này đã đố kị đến sinh bệnh. Đặc biệt là trước mặt Ngọc Sính Đình, những kẻ đảo lộn thị phi vì muốn bợ đỡ nàng ta nên càng thêm mắm dặm muối miêu tả thảm trạng của Mộ Dung Tuyết, cứ như tận mắt nhìn thấy.
Ngọc Sính Đình nghe được những lời này, tuy ngoài mặt khoan dung độ lượng, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn biển giấm. Cung yến hôm đó nàng ta cố ý theo Ngọc Quý Sơn vào cung chính là muốn xem thử vị nghĩa muội của Triệu thục phi này là nhân vật thế nào, nàng ta vốn tưởng rằng một nha đầu nhà quê thì có được mấy phần sắc đẹp. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Dung Tuyết nàng ta mới biết mình đã đánh giá thấp nàng. Dung mạo khí chất của Mộ Dung Tuyết không hề thua kém những tiểu thư quyền quý trong Kinh thành, hơn nữa đôi mắt nàng trong suốt linh động đến mức khiến người ta ghen tị.
Mộ Dung Tuyết ngồi bên cạnh Gia Luật Ngạn, hoạt bát xinh đẹp, mỗi một cử động đều thể hiện nét phong lưu trời ban, không ai địch nổi.
Ngọc Sính Đình không thể nào không ghen tị với người có được Gia Luật Ngạn trước nàng ta, vào Chiêu Dương vương phủ trước nàng ta. Mộ Dung Tuyết cứ như một cây gai trong lòng nàng ta, chỉ có nhổ đi mới có thể thoải mái.
Mộ Dung Tuyết không biết mình đã trở thành cái gai trong lòng Ngọc Sính Đình, nàng chỉ biết từ nay về sau nàng không còn là nữ nhân duy nhất bên cạnh Gia Luật Ngạn nữa, vừa nghĩ đến việc hắn sắp cùng nữ nhân khác bái đường thành thân, cùng chung chăn gối, nàng buồn bã như muốn chết đi.
Trăng treo cành liễu, nàng bước đến hành lang trước Mai quán ngồi xuống. Không có ánh trăng, ngôi đình nhỏ trong hồ không nhìn rõ đường nét, lòng nàng bỗng chua xót, mở bình rượu uống một hớp.
Đột nhiên sau lưng có một bàn tay giật lấy bình rượu của nàng, nàng tưởng là Đinh Hương, không quay đầu nói: “Muội thật còn lôi thôi hơn cha ta nữa.”
“Bệnh sao còn uống rượu?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy Gia Luật Ngạn, hắn sầm mặt kéo nàng lên khỏi nền đất lạnh lẽo.
“Thiếp không sao, không muốn đi giao tế nên mới nói dối là bệnh.”
Hắn tức giận nói: “Cho dù không bệnh nhưng uống rượu như vậy lúc nào giọng mới khỏi được.”
“Không khỏi thì không khỏi vậy.” Nàng không còn gì để mất nữa, giọng khỏi thì đã sao, hắn vẫn thành thân với Ngọc Sính Đình thôi.
“Vậy lúc nào nàng mới có thể sinh con?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra không nói, một lúc sau mới đáp: “Thiếp nghĩ không sinh thì hơn.”
Không sinh thì hơn? Gia Luật Ngạn tức giận ném bình rượu trong tay xuống Kính hồ, quay người bước vào Mai quán nói với mấy tiểu nha hoàn: “Nếu còn để Phu nhân uống một giọt rượu nữa thì mỗi người phạt hai mươi trượng.”
Ám Hương, Sơ Ảnh và Đinh Hương, Bội Lan lần đầu thấy Gia Luật Ngạn nổi giận như vậy, run sợ nhìn hắn phẩy áo bỏ đi.
Mộ Dung Tuyết đứng trên hành lang Mai quán, nhìn bóng dáng cao cao của hắn mất hút trên cầu đá, lòng đau đến không thở nổi. Không phải nàng không muốn sinh con cho hắn, có điều nếu nàng sinh được con trước thì Ngọc Sính Đình có dung nạp được nàng không?
Hai người cứ vậy chiến tranh lạnh mấy ngày, các nha hoàn Mai quán đều nóng lòng thay Mộ Dung Tuyết, hình như nàng đã thất sủng, nhưng hình như cũng không phải.
Hôm nay mới sáng sớm Lưu thị đã đến Mai quán.
“Chào Phu nhân, Vương gia bảo tôi đến nói với Phu nhân, nhờ Phu nhân chuẩn bị một phần sính lễ cho Thẩm tiểu thư, để Tạ tiểu tướng quân đến Thẩm gia đề thân.”
Lần này diệt phỉ Tạ Trực đã lập công, được phong làm Du kị tướng quân. Tuy gia thế không bằng Thẩm gia nhưng dù sao cũng có công danh.
Mộ Dung Tuyết hơi kinh ngạc: “Sao vội quá vậy?”
Lưu thị thấp giọng nói: “Vương gia muốn cho biểu tiểu thư xuất giá trước khi Ngọc vương phi gả vào phủ.”
Lòng Mộ Dung Tuyết nhói đau, xem ra hắn không muốn Ngọc Sính Đình hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Thẩm U Tâm, bởi vậy mới mau chóng cho Thẩm U Tâm xuất giá, nhưng lúc nàng gả vào hắn lại không hề nghĩ đến chuyện này, để mặc nàng hiểu lầm một thời gian dài, buồn bã một thời gian dài. So ra hiển nhiên hắn quan tâm đến Ngọc Sính Đình hơn, suy đoán này khiến lòng nàng chua xót.
“Ta chưa từng chuẩn bị sính lễ, vẫn mong ma ma chỉ dạy.”
“Phu nhân khiêm nhường rồi. Đồ trong kho đều có trong sổ này, mời Phu nhân xem qua, coi thử tặng gì là thích hợp.” Lưu thị dâng lên một cuốn sổ.
Mộ Dung Tuyết đón lấy, phát hiện quả nhiên Lưu thị rất biết trị gia, ghi chép vào sổ đầy đủ chỉnh tề các tài vật trong kho, phân loại theo vàng bạc ngọc thạch phỉ thúy trân châu…
Mộ Dung Tuyết lật mấy trang rồi đóng sổ, nói với Lưu thị: “Ma ma đưa ta đến nhà kho xem thử đi, chỉ xem sổ thôi ta thật sự không biết chọn món nào mới được.”
“Mời Phu nhân theo tôi.”
Lưu thị đưa Mộ Dung Tuyết đến nhà kho, lấy chìa khóa mở cửa, mời Mộ Dung Tuyết vào trong.
Mộ Dung Tuyết thấy hai bên mặt tường Đông Tây mấy chiếc kệ nhiều ngăn cao hơn đầu người, bên trên bày các loại đồ ngọc, đồ gốm, bảo thạch, nghiên mực. Lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết vào nhà kho này nên nhất thời hiếu kỳ, xem xét xung quanh, tổng cộng có ba gian, gian bên phải đặt một số rương gỗ đỏ và gia cụ tử đàn, hoàng lê, gian bên trái có các loại lụa là gấm vóc và y phục bằng lông.
Lưu thị nói: “Vương gia có nói sính lễ phải chuẩn bị phong phú một chút.”
Mộ Dung Tuyết gật đầu, xem sổ sách rồi chọn ngọc như ý, vòng phỉ thúy, trang sức san hô, trân châu, vàng ròng, bộ ấm trà tử sa, dụng cụ nấu trà bằng bạc, đũa bạc chén vàng… Lưu thị nhất lượt lấy cho Mộ Dung Tuyết xem qua, thứ nào vừa ý thì đặt trên chiếc bàn dài trước cửa sổ.
Chọn xong lại sang gian bên trái chọn bốn cây gấm, bốn cây lụa và mấy bộ y phục lông. Cuối cùng sang gian bên phải, chọn một đôi ghế hoa hồng, bàn tử đàn và mấy món gia cụ nhỏ.
Trong lúc Lưu thị đang chọn đồ, Mộ Dung Tuyết vô tình phát hiện trong một chiếc rương lớn đang mở có một chiếc hộp gỗ đỏ tinh xảo.
Nàng cúi người lấy ra, đây là một chiếc hộp nữ trang to chừng nửa thước, bốn mặt có khắc hình hoa lan cúc trúc, thủ công tinh xảo, khéo léo thoát tục, vừa nhìn đã khiến người ta không muốn rời tay.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy tặng cho Thẩm U Tâm để đựng trang sức là thích hợp nhất, nhưng đã làm sính lễ cũng không tiện tặng những thứ không đáng giá, vậy là nàng hỏi Lưu thị: “Ma ma, bà xem thử thứ này có làm sính lễ được không, có phải không được quý giá không?”
Lưu thị nhìn chiếc hộp trong tay Mộ Dung Tuyết, ngẩn ra một lúc, “Đây là đồ Vương gia đẽo, tặng cho biểu tiểu thư không thích hợp lắm.”
Vừa nghe là do Gia Luật Ngạn chính tay đẽo, Mộ Dung Tuyết bỗng không nỡ tặng Thẩm U Tâm, càng cảm thấy yêu thích chiếc hộp này, thật không ngờ hắn có thể đẽo ra món đồ tinh xảo tuyệt luân thế này.
Nàng mở hộp, phát hiện bên trong có mấy câu thơ:
Xuân vũ đoạn kiều nhân bất độ, tiểu chu sanh xuất liễu âm lai[1].
Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa[2].
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong[3].
[1. Cầu ngập mưa xuân người đứng đợi, thuyền trong bóng liễu biếc chèo ra
Mùa xuân đi chơi hồ, thơ Từ Phủ, Lê Xuân Khải dịch.]
[2. Chiều xuân nhạt, tuyết chẳng cam, xuyên cây lất phất tuyết làm hoa bay
Tuyết mùa xuân, thơ Hàn Dũ, Nguyễn Phước Hậu dịch.]
[3. Lún phún hạnh hoa mưa thấm áo, liễu dương lùa gió thổi hơi xuân
Tuyệt cú, thơ Chí Nam, Điệp luyến hoa dịch.]
Mộ Dung Tuyết thấy hơi kỳ quái, đã khắc thơ tại sao không khắc một bài thơ hoàn chỉnh? Mấy câu này tuy ý cảnh rất đẹp, nhưng không hề liên quan với nhau mà lại đến từ ba bài thơ, ghép như vậy có ý nghĩa gì?
Nàng lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ này, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, chiếc hộp nữ trang trong tay suýt rơi xuống đất.
~*~
Tác giả có lời muốn nói: Trước tấn công của tình cũ duyên mới, Tuyết tiểu cường cuối cùng cũng gục ngã rồi, thật ra tôi thật sự là mẹ ruột đó, tin tôi đi, hu hu…
~*~
Thì ra là vậy.
Nàng dường như xuyên qua thời gian nhìn thấy Gia Luật Ngạn thuở thiếu thời đã từng dụng tâm thế nào, từng đao từng đao khắc lên tình cảm của mình cho nữ nhân tuyệt sắc mười lăm tuổi đã danh chấn Kinh thành kia.
Lưu thị đang xếp đồ, đột nhiên phát hiện Mộ Dung Tuyết sau lưng im hơi lặng tiếng, quay đầu lại chỉ thấy Mộ Dung Tuyết ngơ ngác nhìn chiếc hộp nữ trang trong tay, ngón tay run rẩy.
Bà vội đặt đồ trong tay xuống, bước sang dìu Mộ Dung Tuyết, “Phu nhân, cô làm sao vậy?”
“Ma ma, hộp nữ trang này đã đẽo xong rồi… tại sao không tặng cho… Kiều quý phi?” Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, ánh mắt trong suốt như tuyết trên đỉnh núi, mênh mang tuyệt vọng. Một câu này nàng đã dùng hết sức lực toàn thân, ngập ngừng ngắt quãng, cố gắng nói cho thật hoàn chỉnh, rõ ràng.
Lưu thị hơi hoảng loạn, không ngờ Mộ Dung Tuyết lại đoán được. Bà vội nói: “Phu nhân, lúc tiên Vương phi còn tại thế là tỷ muội khuê phòng với mẫu thân của Kiều quý phi, hai nhà thường đi lại, tiên Vương phi từng có ý muốn hai nhà kết thân, sau đó Kiều quý phi nhập cung nên chuyện này cũng xóa bỏ. Món đồ này chẳng qua là Vương gia lúc thiếu thời đẽo chơi giết thời gian thôi, nhiều năm nay ngài ấy chưa từng đẽo bất kỳ món đồ nào nữa.”
Không ngờ một câu này càng khiến sắc mặt đã tái nhợt của Mộ Dung Tuyết càng không còn chút huyết sắc. Hắn đã nhiều năm chưa từng đẽo bất cứ thứ gì, vậy con cún kia chắc cũng là lễ vật năm xưa đẽo xong chuẩn bị tặng cho Kiều Tuyết Y, nay lại chuyển tặng cho nàng. Nàng nhất thời cảm thấy mình đáng thương đến nực cười, xem con cún gỗ kia như bảo vật, ngay cả lúc ngủ cũng đặt ở đầu giường.
Nàng loạng choạng đứng dậy, khàn giọng nói: “Những món này ma ma thảo danh sách trước rồi trình lên cho Vương gia xem thử có thích hợp không.”
“Dạ, Phu nhân.”
Mộ Dung Tuyết bước ra khỏi nhà kho, ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu lên da thịt trắng tinh gần như trong suốt của nàng. Nàng bước đi không mục đích, không ngờ lại lạc đường. Vương phủ quá lớn, hình như nàng chưa từng đi hết, nghĩ kĩ lại, từ khi nàng gả vào, nơi thường đến nhất là nhà bếp, nàng muốn biến tình yêu chân thành nhất của mình thành món ăn ngon, đặt kỳ vọng đẹp nhất của mình vào mỗi một món ăn, hi vọng hắn có thể cảm động, đặt mình trong lòng. Đáng tiếc đó chỉ là một giấc mộng đẹp tự mình đa tình, nay đã đến lúc nên tỉnh mộng rồi.
Cuối cùng nàng đi đến Khách xá thanh, bên trong truyền ra tiếng cười của Sảnh nhi, nàng dừng bước, từ trong cánh cửa khép hờ, nhìn thấy Thẩm U Tâm đang đứng dưới gốc cây hái hoa quế. Thẩm U Tâm sắp làm tân nương, nụ cười rực rỡ, xinh đẹp hơn hoa.
Nàng ấy sắp gả cho người mình yêu, người đó cũng thương yêu nàng ấy sâu sắc, vì cưới nàng ấy mà liều mình chém giết chốn sa trường, chỉ để có được tư cách cưới nàng ấy.
Nàng ấy gặp được người tốt như vậy, thật là may mắn.
Còn nàng thì sao? Chỉ mấy tháng ngắn ngủi dường như đã chảy hết nước mắt cả đời.
Trở về Mai quán, Đinh Hương, Bội Lan đang phơi chăn. Nàng ngây ngốc đứng nhìn, lòng nghĩ, thật ra không yêu ai cũng không phải là chuyện xấu, có thể sống tự do tự tại, mỗi một hành động đều vì bản thân mình.
Nhưng bản thân nàng đã mất đâu rồi?
Quay đầu nhìn lại, Mộ Dung Tuyết tự tin kiêu ngạo vô âu vô lo đã bị đánh mất ở Nhất Vị tửu lâu, lúc đó chẳng qua chỉ nhìn hắn thêm một lần, từ đó vạn kiếp bất phục.
“Tiểu thư, cô về rồi.” Đinh Hương thấy nàng vội ra nghênh đón.
“Tiểu thư, sắc mặt cô không tốt lắm, ngồi đây phơi nắng một lúc đi.” Bội Lan lấy ghế hoa hồng ra đặt dưới hành lang.
Mộ Dung Tuyết ngồi đó, nhìn ngôi đình trong Kính hồ suốt buổi chiều.
Lúc chiều tối, không ngờ Gia Luật Ngạn lại đến Mai quán.
Đinh Hương tuy không thích hắn, nhưng thấy hắn lại vui mừng dị thường, dù sao Mộ Dung Tuyết cũng đã lấy hắn, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào hắn, nếu mất đi sủng ái của hắn thì khó lòng đứng trong Vương phủ này.
Mộ Dung Tuyết đang ăn cơm, nghe thấy tin Gia Luật Ngạn đến, nàng buông đũa đứng dậy.
Gia Luật Ngạn dừng bước nhìn nàng. Mấy ngày không gặp nàng gầy đi rất nhiều, còn nhớ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nàng có một gương mặt trái xoan đầy đặn, đôi mắt phấn khởi hào hứng, nay mặt chỉ ốm bằng bàn tay, ánh mắt tĩnh lặng như một đầm nước.
Hắn kéo ghế ngồi xuống, tự nhiên nói một câu: “Ăn cơm cũng không chờ ta.”
Lòng nàng chua xót, câu này thật giống một lời oán trách dịu dàng của trượng phu về trễ nói với thê tử, nhưng nàng không phải là thê tử của hắn, ở đây không phải là chốn duy nhất hắn về, hắn có thể đến cũng có thể không, nàng không có tư cách hỏi, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi. Nghĩ đến một đời dài đằng đẵng đều như vậy, lòng nàng chua xót muốn rơi nước mắt.
Bội Lan lập tức thêm một bộ chén đũa, Đinh Hương bới một chén cơm đến.
Gia Luật Ngạn nếm một miếng cá hấp, nhíu mày nói: “Không phải nàng nấu?”
Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Là đầu bếp nấu.”
Gia Luật Ngạn biết nàng không có tâm tư nấu ăn, khựng lại rồi nói: “Danh sách sính lễ ta đã xem rồi, làm rất tốt.”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn hắn, trong ấn tượng, hình như đây là lần đầu tiên hắn khen nàng. Nếu là trước đây nàng nhất định vui thích nhảy cẫng lên, nhưng bây giờ nàng đã không còn sức lực nữa.
“Sính lễ chuẩn bị xong rồi thì giao danh sách và đồ đạc cho Tạ Trực, của hồi môn của U Tâm nàng cũng chuẩn bị cho muội ấy đi.”
Mộ Dung Tuyết đáp một tiếng “Được” rồi không nói thêm câu nào, lặng lẽ ăn hết cơm trong chén.
“Ăn nhiều một chút.” Gia Luật Ngạn gọi Đinh Hương bới thêm cho Mộ Dung Tuyết một chén cơm, ép nàng ăn hết.
Ăn xong, Ám Hương, Sơ Ảnh thu dọn bàn ăn, Gia Luật Ngạn nói: “Ra ngoài đi dạo.”
Mộ Dung Tuyết miễn cưỡng cười cười, “Vương gia đi một mình đi, thiếp đang no không muốn đi lại.”
“Đang no vừa hay có thể tiêu thực.” Gia Luật Ngạn không cho giãi bày nắm tay nàng kéo ra khỏi Mai quán.
Gió đêm trên hồ hơi lạnh, Đinh Hương mang đến một chiếc áo khoác, Mộ Dung Tuyết rút tay ra khỏi tay Gia Luật Ngạn thắt áo khoác lại.
Gia Luật Ngạn muốn nắm lại tay nàng, nhưng nhìn thấy nàng đã khoanh hai tay lại, hiển nhiên không muốn bị hắn nắm nữa. Hắn hơi giận, ôm luôn eo nàng, áp cả người nàng vào lòng.
Mộ Dung Tuyết hơi kháng cự, giãy dụa nói: “Ôm chặt quá, bụng thiếp không thoải mái.”
Gia Luật Ngạn đưa tay xoa bụng nàng, thầm nói, trong này nếu có một đứa trẻ thì tốt biết mấy. Trong lời của lão Hoàng đế lờ mờ có ý rằng điều duy nhất không yên tâm ở hắn là không có con, lo là truyền Hoàng vị cho hắn, tương lai lại không có người kế thừa. Bởi vậy mới chỉ cho hắn một Chính phi, cũng muốn nhìn thấy hắn có đích tử mới yên tâm.
Mộ Dung Tuyết không nói một lời, hơi thở nhàn nhạt theo gió xộc vào mũi hắn, mang theo hương thơm quen thuộc. Hắn chưa từng thấy nàng yên tĩnh trầm mặc thế này, khiến hắn bỗng vô cớ bất an. Hắn cảm thấy nên nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng vô nghĩa. Cưới Chính phi là chuyện đương nhiên, là Hoàng đế ban hôn, hắn vẫn chưa đạm bạc danh lợi đến mức nhường Hoàng vị sắp vào tay cho kẻ khác, đó là thứ nhiều người nằm mơ cũng không cầu được, không tiếc tính mạng tranh giành.
Hai người im lặng không nói, đi dọc Kính hồ ba vòng về đến Mai quán, thấy Gia Luật Ngạn có ý ngủ lại, Mộ Dung Tuyết vội nói: “Phu quân, thiếp… hôm nay không tiện…”
Mắt Gia Luật Ngạn sầm lại, nhưng không có ý rời đi mà bước đến bên giường nàng.
“Nàng cất con cún rồi sao?” Hắn hỏi vậy là vì Mộ Dung Tuyết vẫn luôn đặt con cún ở đầu giường, hôm nay lại không thấy.
Sau lưng không lời đáp, có tiếng thở dốc.
Hắn ngạc nhiên quay đầu, phát hiện Mộ Dung Tuyết đang quay người đóng cửa sổ, ngón tay nàng đang run rẩy.
Hắn bước đến sau lưng nàng, quay người nàng lại cúi đầu hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Khóe môi nàng kéo ra một nụ cười cay đắng chua xót, giọng điệu quật cường quyết tuyệt, “Con cún đó… thiếp vứt rồi.”
Gia Luật Ngạn sửng sốt, trong phút chốc tức giận nói: “Tại sao nàng lại vứt đi?”
Nước mắt lã chã tuôn rơi, nàng nghẹn ngào nói: “Vì đó không phải là đồ của thiếp. Tuy có khắc chữ Tuyết, nhưng không phải Tuyết của Mộ Dung Tuyết, mà là Tuyết của Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa.” Nước mắt của nàng lăn xuống từng giọt từng giọt to.
Gia Luật Ngạn nổi giận: “Nàng nói bừa gì vậy!”
Giận như vậy là vì bị vạch trần tâm tư, vạch trần bí mật, nuối tiếc và thất vọng sâu thẳm tận đáy lòng sao?
“Người ta thích mai lan cúc trúc, bởi vậy ngay cả Mai Lan Cúc Trúc tứ quán này cũng vì người ta mà xây, đúng không?” Nàng nhìn bốn đình viện tinh xảo ngoài cửa sổ, nụ cười lại bi ai, nước mắt tuôn trào.
“Nói bậy.” Hăn sa sầm mặt, trong mắt ngập tràn lửa giận, nhưng nàng không sợ, vì trong lòng nàng cũng cuồn cuộn dâng trào nham thạch, trong đó có yêu, có oán, có uất ức, có tuyệt vọng.
“Chàng từng nói chàng thích nữ nhân đoan trang cao quý, thì ra người chàng nói là người đó. Chả trách chàng không chịu gọi thiếp là A Tuyết, trong lòng chàng, người ta là tuyết trên trời, thiếp chẳng qua là sương dưới đất thôi, đúng không?”
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, nỗ lực muốn nặn ra một nụ cười: “Thì ra không phải chàng không biết yêu, chỉ là người chàng yêu không phải là thiếp. Hôm nay thiếp mới biết, thì ra chàng cũng có tình cảm sâu đậm tinh tế đến vậy, cũng có thể dụng tâm, nghiêm túc vì một người đến vậy.” Nàng thở dài trong nước mắt: “Chỉ đáng tiếc người đó không phải là thiếp.”
Nàng ngưỡng mộ Kiều Tuyết Y đến tuyệt vọng, hắn vĩnh viễn sẽ không đối xử với nàng như vậy, thậm chí một lời khen hắn cũng keo kiệt, càng chẳng buồn hao phí tâm tư, chỉ bố thí cho nàng một con cún cũ.
Gia Luật Ngạn tức giận lỡ lời, “Không ngờ nàng lại ghen tuông đến mức này, ngay cả chuyện xưa cũ mười lăm năm trước cũng lấy ra truy cứu, nàng hay đố kị như vậy thật không biết sau này phải sống thế nào.”
Nàng lẩm bẩm trong nước mắt: “Phải, khi chàng cưới người mới rồi, cùng người ta như chim liền cánh, thiếp phải sống thế nào đây?”
“Nàng có biết nàng đã phạm vào Thất điều không?”
Không con, hay đố kỵ sao?
Mộ Dung Tuyết lòng nhói đau, nghẹn ngào nói: “Phu quân định thôi thiếp sao?”
Hắn giận dữ nhìn nàng, phẩy áo quay người rời đi.
Mộ Dung Tuyết nhìn theo bóng hắn, chỉ cảm thấy càng đi càng xa, cho dù nàng dốc hết sức lực cũng vĩnh viễn không đuổi kịp. Mộ Dung Tuyết mười năm nay chưa từng bệnh tật, đột nhiên sốt cao.
Đinh Hương vội nhờ Lưu thị gọi đại phu. Bội Lan đến Ẩn Đào các báo cho Gia Luật Ngạn, nhưng Gia Luật Ngạn lại không có trong Vương phủ.
Đinh Hương chờ đến khuya cũng không thấy Gia Luật Ngạn đến thăm, lòng hận đến mọc kén, hắn đúng là tuyệt tình vô tâm.
Cũng may từ nhỏ Mộ Dung Tuyết đã được nuôi dưỡng tốt, căn cơ khỏe mạnh, uống thuốc xong sáng hôm sau liền hạ sốt.
Lưu thị vốn có hảo cảm với nàng, hôm qua đến Mai quán thăm hai lần, sáng hôm nay lại đến.
Mộ Dung Tuyết vừa thức dậy, Đinh Hương liền vắt khăn nóng cho nàng lau mặt.
“Hôm nay Phu nhân đỡ chưa?” Lưu thị ân cần nhìn Mộ Dung Tuyết, mặt nàng vẫn ửng đỏ sau cơn sốt, thêm vài phần tươi tắn cho dung nhan tiều tụy.
Mộ Dung Tuyết dựa vào giường, nhẹ giọng nói: “Đa tạ ma ma quan tâm, đỡ nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lưu thị muốn nói nhưng lại thôi, mặt lộ ra thần sắc kỳ quái.
“Ma ma có chuyện gì sao?”
Lưu thị nhìn Đinh Hương, “Cô ra ngoài một lát. Tôi có chuyện nói với Phu nhân.”
Đinh Hương có một dự cảm không hay, do dự rời khỏi phòng.
Lúc này Lưu thị mới lấy ra một tờ giấy đưa cho Mộ Dung Tuyết: “Đây là do Vương gia bảo Trương Long đưa về, nói tôi chuyển cho Phu nhân.”
Mộ Dung Tuyết đón lấy, vừa nhìn đã thấy ba chữ: Phóng thê thư.
Chữ bên dưới trong phút chốc trở nên mơ hồ, tay nàng đang run rẩy: “Ma ma, đây là… Hưu thư sao?”
Lưu thị không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt của nàng, thấp giọng nói: “Không phải Hưu thư, Phóng thê thư là Hòa ly.”
Hòa ly, Mộ Dung Tuyết thầm lẩm bẩm hai chữ này, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói với Lưu thị: “Thay ta đa tạ Vương gia.”
Trái tim trống rỗng từ lâu đã dày đặc vết thương, không còn đau đớn. Tình yêu đau khổ này, từ đầu đến cuối chỉ là vở kịch chỉ có một vai. Chỉ có mỗi mình nàng nhập vai, người bị thương cũng chỉ có mỗi mình nàng. Đến cuối cùng, kết cuộc hắn cho nàng không phải vứt bỏ mà là Hòa ly, những gì nàng trao đi chỉ đổi lại một hồi báo duy nhất, mỏng manh như tờ giấy.
Lưu thị đi rồi, nàng xếp tờ giấy Hòa ly lại cất vào trong ngực, sau đó đi xuống nhà bếp.
Đinh Hương vội đến hỏi: “Tiểu thư, cô muốn làm gì? Lưu ma ma đã nói gì vậy?”
“Mấy ngày nữa là sinh thần của Vương gia, ta muốn làm cho chàng một chiếc bánh thọ.”
“Cô bệnh ngài ấy cũng chẳng đến thăm, cô còn làm bánh thọ cho ngài ấy làm gì?”
Mộ Dung Tuyết cười cười: “Ném mộc đào, đáp quỳnh dao[1].”
[1. Mộc đào người tặng ném sang
Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người
Cây đậu mộc 2, Kinh thi, Tạ Quang Phát dịch.]
Nàng cố gắng bình tĩnh tâm trạng của mình, coi như mình vẫn là Mộ Dung Tuyết của Hồi Xuân y quán, coi như mình là lần đầu tiền làm thức ăn cho hắn, không oán không hối, toàn tâm toàn ý, lòng tràn ngập kỳ vọng chờ mong, muốn đả động trái tim của hắn để hắn yêu mình. Nàng tưởng rằng không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, nàng tin rằng chỉ cần mình trao đi tất sẽ có hồi đáp. Nàng nghĩ chỉ cần hắn cho nàng một giọt nước, nàng sẽ đáp trả hắn một biển hồ…
Tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng.
Nàng trộn trứng, sữa, bột củ sen, bột nếp, tỉ mỉ nhào nặn, cán thành bánh ngàn lớp bên trong cuốn nhân đậu, nhân sen, sau đó lấy hạt mè nhuộm màu, từng hạt từng hạt dùng kim châm đặt lên mặt bánh, ghép thành một chữ “Thọ”.
Đinh Hương và Bội Lan muốn giúp nàng đều bị nàng cự tuyệt, nhất định phải đích thân ghép từng hạt từng hạt.
Đến khi ghép xong hạt mè eo nàng sắp không đứng thẳng nổi nữa, trước mắt sao vàng nhấp nháy. Nàng mệt mỏi nói không nên lời.
Đây là lần cuối cùng nàng làm thức ăn cho hắn, không chỉ hao tốn tất cả sức lực, mà còn hao tốn tình yêu cuối cùng còn sót lại trong tim.
Bánh thọ màu vàng nhạt, chữ Thọ màu đỏ rực rỡ bắt mắt. Nàng đặt con cún bên cạnh bánh thọ, bên trên đặt một con tôm.
Nàng nghỉ ngơi một lúc, quét dọn Mai quán sạch sẽ không còn hạt bụi nào, thu dọn tất cả đồ đạc của mình. Đưa mắt nhìn, đây lại là một Mai quán mới toanh, sau này sẽ có một nữ nhân mới toanh vào ở.
Nàng mở tủ, lấy mười bộ y phục đi săn hắn tặng ra, dùng kéo cắt mười mấy cái lỗ, xé từng bộ thành mảnh vụn, ném xuống Kính hồ.
Tất cả thâm tình đều trôi theo dòng nước, từ nay về sau, trời cao biển rộng.
HẾT QUYỂN 1
Trầm Hương Tuyết của tác giả Thị Kim là câu chuyện kể về tấm gương sáng của một cô nương từ thịt thừa phấn đấu thành thịt trong tim.
Mộ Dung Tuyết vừa gặp đã yêu Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng không hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng… sau khi hòa ly (ly hôn trong hòa bình), Gia Luật Ngạn phát hiện hắn đã đánh mất người mình yêu thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ.
Nếu đã từng đọc qua các tác phẩm của Thị Kim, hẳn bạn sẽ nhận ra phong cách đặc trưng của tác giả này: Cốt truyện nhẹ nhàng hài hước nhưng không kém phần lãng mạn, đằm thắm. Nói theo kiểu văn chương một chút là “bạn sẽ ngửi được mùi hương” khi đọc tác phẩm này, đó là mùi hương của những món ăn Mộ Dung Tuyết dành cho Gia Luật Ngạn, hay chính là mùi hương từ lời văn của tác giả!
Mộ Dung Tuyết ngây ngốc nhìn mảnh vỡ dưới đất, trong lòng cũng có thứ gì đó vỡ tan, các mảnh nhọn sắc bén gai giương nanh múa vuốt đâm vào máu thịt nàng, khiến nàng đau đớn run rẩy.
Gia Luật Ngạn nói ra được những lời vướng víu trong lòng một ngày một đêm, cuối cùng cũng được nhẹ nhõm, nhưng nhìn thấy gương mặt trong phút chốc bỗng tái nhợt và ngón tay run rẩy của nàng, hắn bỗng cảm thấy tâm trạng càng nặng nề hơn.
Mộ Dung Tuyết ý thức được mình luống cuống, cố gắng nặn ra một nụ cười đáng thương, “Chúc mừng Vương gia.”
Lần đầu tiên từ sau khi thành thân, nàng bất tri bất giác gọi hắn là Vương gia. Xưng hô này khiến Gia Luật Ngạn nhíu mày. Phản ứng của nàng thật sự ngoài dự liệu của hắn. Trong phút chốc Gia Luật Ngạn thậm chí có ảo giác rằng đây không phải là Mộ Dung Tuyết.
Lần trước chẳng qua hắn chỉ bước vào Trúc quán của Bế Nguyệt thôi mà nàng đã kích động nhảy hồ, tuy không phải tự tận nhưng cũng có thể thấy phản ứng của nàng mạnh mẽ dường nào. Bởi vậy đêm qua hắn cứ nghĩ mãi, phải nói với nàng thế nào nàng mới có thể tiếp nhận được hiện thực này đây. Thật ra hắn không cần phải cho nàng biết, hắn cưới Chính phi vốn dĩ chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng không biết tại sao, khoảnh khắc lão Hoàng đế ban hôn, ý nghĩ đầu tiên của hắn lại là Mộ Dung Tuyết sẽ có phản ứng gì đây, hắn phải nói với nàng thế nào đây.
Hắn từng dự liệu vài cảnh tượng, một là nàng sẽ “tự hành hạ” như lần trước, hai là khóc lóc, ba là cầu xin hắn đừng đồng ý. Nhưng nàng chỉ nói một câu chúc mừng.
Thái độ này khiến hắn ít khó xử nhất, nhưng hắn lại chẳng vui vẻ chút nào.
Hắn bưng ly rượu một hơi uống cạn.
Mộ Dung Tuyết không nói thêm lời nào. Nàng lặng lẽ ngồi ăn, cũng không ngước mắt nhìn hắn thêm lần nào. Không khí im lặng đến mức khiến người ta ngạt thở, Gia Luật Ngạn bất động nhìn Mộ Dung Tuyết ăn hết dĩa Tôm xào Long tĩnh trên bàn, sau đó lại ăn Củ năng xào, Tôm hấp rượu, hắn đưa tay giữ đũa nàng lại, trầm giọng nói: “Đừng ăn nhiều quá.”
“Lần đầu tiên phu quân mời thiếp ăn cơm, thiếp vui nên ăn nhiều một chút không được sao?”
Nàng vẫn không ngẩng đầu, cúi mày cụp mắt, rèm mi dài che lấp tâm sự đầy bụng, không nhìn thấy mắt nàng khiến hắn hơi cuống. Hắn bóp cằm nàng ngước mặt nàng lên, nhưng nàng vẫn cố ý cụp mắt, khiến hắn không thấy được mắt nàng.
Gia Luật Ngạn nói: “Nàng nhìn ta đi.”
Rèm mi nàng khẽ run, nhìn hắn thật nhanh rồi lại cụp mắt, nàng không thể nhìn hắn, nhìn thêm một lần nữa nàng sẽ sụp đổ, sẽ khóc thất thanh ở đây, nhấn chìm nơi này.
“Phu quân, thiếp no rồi, chúng ta về đi.”
Hắn đứng dậy xuống lầu, Trương Long thanh toán rồi dắt ngựa của hai người đến.
Đêm đã khuya, người đi đường bỗng như biến mất hết, chỉ còn ánh đèn khắp mọi nhà chiếu sáng cả Kinh thành.
Mộ Dung Tuyết bước lên bàn đạp mấy lần cũng không được, tay nàng đang run rẩy, chân cũng đang run rẩy.
Gia Luật Ngạn cúi người ôm nàng lên đặt trước người mình.
“Vương gia đừng như vậy, người ta sẽ cười đó.” Nàng vội vã cựa quậy giãn ra, nhưng Gia Luật Ngạn lại ôm chặt lấy nàng, thúc ngựa chạy đi.
Mộ Dung Tuyết nhắm mắt, nắm tay siết chặt, liều mình khắc chế nước mắt đừng chảy ra.
Cái tên Ngọc Sính Đình này cứ như một thanh chủy thủ bén nhọn đâm vào tim nàng, nàng thậm chí nhìn thấy được ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao. Nàng ta không phải là Bế Nguyệt, nàng ta là Chính phi của hắn, là thê tử danh chính ngôn thuận của hắn, bất luận là lúc còn sống hay chết đi đều sẽ là người gần gũi hắn nhất. Kể từ giờ phút nàng lấy hắn với thân phận Trắc phi, nàng đã nên nghĩ rằng sẽ có hôm nay, nhưng nàng vẫn luôn tự gạt mình gạt người, không muốn nghĩ đến, mãi đến khi tin tức này đột nhiên ập tới, giết nàng trở tay không kịp, máu me đầy mình.
Xuống ngựa, Gia Luật Ngạn bước vào cửa lớn, Mộ Dung Tuyết theo phía sau hắn. Lúc ngang qua Ẩn Đào các, nàng dường như không dám dừng bước, vội vã chúc một câu ngủ ngon rồi đi về Kính hồ.
Gia Luật Ngạn nhìn theo bóng dáng nàng, nhất thời không biết nên đuổi theo dỗ dành hay để nàng yên tĩnh một mình.
Trở về Mai quán, việc đầu tiên của Mộ Dung Tuyết là lấy chìa khóa thư phòng Ẩn Đào các đưa cho Đinh Hương.
“Muội đem chìa khóa này cho Vương gia đi.”
Đinh Hương ngẩn ra, theo Mộ Dung Tuyết đã mười mấy năm, nàng ta chưa từng thấy Mộ Dung Tuyết có thần sắc như vậy.
“Tiểu thư làm sao vậy?”
“Đi săn về mệt mỏi, Bội Lan, ta muốn đi tắm.”
Mộ Dung Tuyết đang mặc y phục đi săn, trông đúng là rất mệt mỏi, Đinh Hương không nghi ngờ gì nữa liền đến Ẩn Đào các giao chìa khóa cho Gia Luật Ngạn.
Gia Luật Ngạn nhận lấy chìa khóa, sắc mặt nặng nề.
Đinh Hương quay người đi, bỗng Gia Luật Ngạn gọi lại, “Phu nhân đang làm gì?”
“Phu nhân đang tắm.”
“Tối nay hãy hầu hạ Phu nhân cho tốt.”
Đinh Hương đáp lại, lòng rất kỳ quái, sao hôm nay lại chu đáo quá vậy?
Trở về Mai quán, Mộ Dung Tuyết đã tắm xong, đắp chăn nằm.
Đinh Hương phát hiện trong phòng tối om, cả đèn cũng không thắp.
“Tiểu thư ngủ rồi sao?”
“Ừ, đi săn với Vương gia mệt lắm.”
Hai người rón rén đóng cửa phòng lại.
Bội Lan nhỏ giọng nói: “Vương gia đối với tiểu thư ngày càng tốt. Vừa xuất chinh trở về, còn chưa nghỉ ngơi đã đưa tiểu thư đi chơi.”
Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, nước mắt cuối cùng không kìm được nữa mà chảy ra, lần đầu tiên hắn bất ngờ tốt với nàng là vì có nguyên nhân.
Sáng sớm hôm sau Mộ Dung Tuyết đã thức dậy, Bội Lan lấy nước nóng cho nàng rửa mặt.
Đinh Hương đi xếp chăn, phát hiện gối bị lật lên, đang định lật lại, bỗng ngón tay cứng đờ.
Nàng ta vội vàng chạy đến trước mặt Mộ Dung Tuyết, đỏ mắt nói: “Tiểu thư có uất ức gì thì cứ nói ra, tại sao lại lén khóc một mình?”
Mộ Dung Tuyết cầm chiếc khăn nóng úp lên mặt, một hồi lâu mới lấy xuống, cười nói: “Ta có uất ức gì đâu, Vương gia đối với ta rất tốt, đưa ta đi săn, mua cho ta rất nhiều y phục, còn đưa ta đi Tửu lâu ăn cơm nữa.”
“Nhất định là ngài ấy lại ức hiếp cô rồi.” Cả mặt gối đều ướt đẫm, rốt cuộc tiểu thư đã chảy bao nhiêu nước mắt đây, Đinh Hương ôm gối khóc òa.
Bội Lan hỏi: “Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói: “Vương gia sắp cưới Chính phi rồi.”
Bội Lan cả kinh, mặt lập tức biến sắc, nhưng không dám lên tiếng, sợ là một khi bất cẩn sẽ khiến Mộ Dung Tuyết đau lòng.
Mộ Dung Tuyết cười khổ: “Thật ra kể từ ngày đầu tiên lấy chàng ta đã biết sớm muộn sẽ có ngày hôm nay, nhưng ta vẫn tự mình gạt mình gạt người, vọng tưởng rằng có lẽ chàng chỉ yêu mình ta, kiếp này sẽ không cưới Chính phi.” Nói đến đây nàng hơi nghẹn ngào, “Ta thật là ngốc đến nực cười, đúng không?”
“Không phải đâu.” Bội Lan chảy nước mắt lắc đầu.
“Thời gian qua ta cứ như đi trên vách núi, khập khiễng từng bước, không biết bước nào sẽ rơi khỏi vách núi, cả ngày lo lắng sợ hãi, hôm nay rốt cuộc cũng rơi xuống khỏi vách núi rồi, tuy thịt nát xương tan nhưng cuối cùng cũng không còn bấp bênh nữa.”
Mộ Dung Tuyết bật cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc này khiến Bội Lan càng khó chịu, nàng ta nghẹn ngào nói: “Tiểu thư, cô khổ quá rồi, rõ ràng cô có thể…” Nàng ta không nhẫn tâm nói tiếp nữa.
Nhưng Mộ Dung Tuyết làm sao lại không biết được ý trong lời nàng ta, rõ ràng nàng có thể làm chính thất của một nam nhân nâng niu nàng trong lòng bàn tay, nhưng lại chấp nhận làm thiếp của Gia Luật Ngạn.
Yêu nên không oán không hối, nàng cũng không muốn làm thiếp, khổ nỗi vạn trượng hồng trần, muôn vạn chúng sinh, nàng chỉ yêu một mình hắn, lấy người khác nàng sống không bằng chết, uổng phí kiếp người.
Nàng có thể làm gì đây? Nàng chỉ có thể một mình tác chiến, dũng cảm tiến lên, nàng nghĩ lòng người đều là thịt, nàng toàn tâm toàn ý yêu hắn nhất định có thể cảm động được hắn, để ngoài nàng ra trong mắt hắn không còn ai nữa, nhưng cuối cùng nàng vẫn quá mức tự tin, tự đẩy mình vào tuyệt lộ.
Liên tiếp ba ngày Gia Luật Ngạn không đến Mai quán, Mộ Dung Tuyết cũng không đi Ẩn Đào các.
Nha hoàn của Mai quán lúc đầu có hơi hiếu kỳ, nhưng ngày thứ hai cuối cùng mọi người cũng đã hiểu nguyên do, thì ra Chiêu Dương vương sắp cưới Chính phi. Không chỉ vậy, cả Kinh thành đều biết tin trưởng nữ của Trấn quốc Đại tướng quân Ngọc Quý Sơn, biểu muội của Kiều quý phi sắp gả vào Chiêu Dương vương phủ. Chuyện này không chỉ là chuyện riêng của Gia Luật Ngạn mà còn là chuyện lớn của triều đình, càng cho thấy dấu hiệu rõ ràng rằng lão Hoàng đế có ý truyền ngôi cho Gia Luật Ngạn.
Đợt mỹ nhân huyện Nghi tiến cung lần này, lão Hoàng đế nóng lòng cầu con, vét ao bắt cá, kết quả cơ thể bị bào mòn này giống như một con đê lở, trong một đêm bỗng đổ sụp, ngay cả năng lực sủng hạnh phi tần cũng không còn, đương nhiên mộng sinh con trai tiêu tan hoàn toàn. Trong lúc tuyệt vọng, ông ta không thể không nghĩ đến chuyện lập người kế vị. Gia Luật Ngạn coi như là một nhân tuyển tương đối tin cậy, trẻ tuổi nhưng chín chắn, lần này phong làm Đốc quân diệt phỉ là muốn xem thử năng lực của hắn, quả nhiên không khiến ông ta thất vọng.
Kiều quý phi băng tuyết thông minh, ở bên cạnh lão Hoàng đế quan sát thăm dò, biết ý ông ta đã định liền cật lực xúi bẩy ban hôn cho Ngọc Sính Đình và Gia Luật Ngạn, tương lai lão Hoàng đế quy thiên, Ngọc Sính Đình làm hoàng hậu, nửa đời sau của nàng ta sẽ không còn gì phải lo lắng.
Lão Hoàng đế không chống lại được lời của mỹ nhân bên gối, cũng cảm thấy Gia Luật Ngạn liên hôn với Ngọc gia có lợi cho triều đình, liền ban hôn trong tiệc mừng công. Tin tức này truyền ra càng chứng minh Gia Luật Ngạn là nhân tuyển cho ngôi Thái tử, vì hai vị phi tần đắc sủng nhất trong cung là Kiều Tuyết Y và Triệu Chân Nương đều có biểu muội và nghĩa muội lấy Gia Luật Ngạn.
Nhất thời những người muốn bợ đỡ Gia Luật Ngạn nhiều vô số kể, ngay cả Mộ Dung Tuyết cũng bị tác động, liên tiếp mấy ngày đều nhận được lời mời của mấy quý phụ trong Kinh thành. Nàng thật sự không có tâm trạng giao tiếp, liền cáo bệnh từ chối.
Không ngờ cớ bệnh này của nàng lại trở thành trò cười của một số kẻ nhàn rỗi. Chính phi còn chưa vào cửa thì vị Trắc phi này đã đố kị đến sinh bệnh. Đặc biệt là trước mặt Ngọc Sính Đình, những kẻ đảo lộn thị phi vì muốn bợ đỡ nàng ta nên càng thêm mắm dặm muối miêu tả thảm trạng của Mộ Dung Tuyết, cứ như tận mắt nhìn thấy.
Ngọc Sính Đình nghe được những lời này, tuy ngoài mặt khoan dung độ lượng, nhưng trong lòng lại cuồn cuộn biển giấm. Cung yến hôm đó nàng ta cố ý theo Ngọc Quý Sơn vào cung chính là muốn xem thử vị nghĩa muội của Triệu thục phi này là nhân vật thế nào, nàng ta vốn tưởng rằng một nha đầu nhà quê thì có được mấy phần sắc đẹp. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Mộ Dung Tuyết nàng ta mới biết mình đã đánh giá thấp nàng. Dung mạo khí chất của Mộ Dung Tuyết không hề thua kém những tiểu thư quyền quý trong Kinh thành, hơn nữa đôi mắt nàng trong suốt linh động đến mức khiến người ta ghen tị.
Mộ Dung Tuyết ngồi bên cạnh Gia Luật Ngạn, hoạt bát xinh đẹp, mỗi một cử động đều thể hiện nét phong lưu trời ban, không ai địch nổi.
Ngọc Sính Đình không thể nào không ghen tị với người có được Gia Luật Ngạn trước nàng ta, vào Chiêu Dương vương phủ trước nàng ta. Mộ Dung Tuyết cứ như một cây gai trong lòng nàng ta, chỉ có nhổ đi mới có thể thoải mái.
Mộ Dung Tuyết không biết mình đã trở thành cái gai trong lòng Ngọc Sính Đình, nàng chỉ biết từ nay về sau nàng không còn là nữ nhân duy nhất bên cạnh Gia Luật Ngạn nữa, vừa nghĩ đến việc hắn sắp cùng nữ nhân khác bái đường thành thân, cùng chung chăn gối, nàng buồn bã như muốn chết đi.
Trăng treo cành liễu, nàng bước đến hành lang trước Mai quán ngồi xuống. Không có ánh trăng, ngôi đình nhỏ trong hồ không nhìn rõ đường nét, lòng nàng bỗng chua xót, mở bình rượu uống một hớp.
Đột nhiên sau lưng có một bàn tay giật lấy bình rượu của nàng, nàng tưởng là Đinh Hương, không quay đầu nói: “Muội thật còn lôi thôi hơn cha ta nữa.”
“Bệnh sao còn uống rượu?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn thấy Gia Luật Ngạn, hắn sầm mặt kéo nàng lên khỏi nền đất lạnh lẽo.
“Thiếp không sao, không muốn đi giao tế nên mới nói dối là bệnh.”
Hắn tức giận nói: “Cho dù không bệnh nhưng uống rượu như vậy lúc nào giọng mới khỏi được.”
“Không khỏi thì không khỏi vậy.” Nàng không còn gì để mất nữa, giọng khỏi thì đã sao, hắn vẫn thành thân với Ngọc Sính Đình thôi.
“Vậy lúc nào nàng mới có thể sinh con?”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra không nói, một lúc sau mới đáp: “Thiếp nghĩ không sinh thì hơn.”
Không sinh thì hơn? Gia Luật Ngạn tức giận ném bình rượu trong tay xuống Kính hồ, quay người bước vào Mai quán nói với mấy tiểu nha hoàn: “Nếu còn để Phu nhân uống một giọt rượu nữa thì mỗi người phạt hai mươi trượng.”
Ám Hương, Sơ Ảnh và Đinh Hương, Bội Lan lần đầu thấy Gia Luật Ngạn nổi giận như vậy, run sợ nhìn hắn phẩy áo bỏ đi.
Mộ Dung Tuyết đứng trên hành lang Mai quán, nhìn bóng dáng cao cao của hắn mất hút trên cầu đá, lòng đau đến không thở nổi. Không phải nàng không muốn sinh con cho hắn, có điều nếu nàng sinh được con trước thì Ngọc Sính Đình có dung nạp được nàng không?
Hai người cứ vậy chiến tranh lạnh mấy ngày, các nha hoàn Mai quán đều nóng lòng thay Mộ Dung Tuyết, hình như nàng đã thất sủng, nhưng hình như cũng không phải.
Hôm nay mới sáng sớm Lưu thị đã đến Mai quán.
“Chào Phu nhân, Vương gia bảo tôi đến nói với Phu nhân, nhờ Phu nhân chuẩn bị một phần sính lễ cho Thẩm tiểu thư, để Tạ tiểu tướng quân đến Thẩm gia đề thân.”
Lần này diệt phỉ Tạ Trực đã lập công, được phong làm Du kị tướng quân. Tuy gia thế không bằng Thẩm gia nhưng dù sao cũng có công danh.
Mộ Dung Tuyết hơi kinh ngạc: “Sao vội quá vậy?”
Lưu thị thấp giọng nói: “Vương gia muốn cho biểu tiểu thư xuất giá trước khi Ngọc vương phi gả vào phủ.”
Lòng Mộ Dung Tuyết nhói đau, xem ra hắn không muốn Ngọc Sính Đình hiểu lầm quan hệ giữa hắn và Thẩm U Tâm, bởi vậy mới mau chóng cho Thẩm U Tâm xuất giá, nhưng lúc nàng gả vào hắn lại không hề nghĩ đến chuyện này, để mặc nàng hiểu lầm một thời gian dài, buồn bã một thời gian dài. So ra hiển nhiên hắn quan tâm đến Ngọc Sính Đình hơn, suy đoán này khiến lòng nàng chua xót.
“Ta chưa từng chuẩn bị sính lễ, vẫn mong ma ma chỉ dạy.”
“Phu nhân khiêm nhường rồi. Đồ trong kho đều có trong sổ này, mời Phu nhân xem qua, coi thử tặng gì là thích hợp.” Lưu thị dâng lên một cuốn sổ.
Mộ Dung Tuyết đón lấy, phát hiện quả nhiên Lưu thị rất biết trị gia, ghi chép vào sổ đầy đủ chỉnh tề các tài vật trong kho, phân loại theo vàng bạc ngọc thạch phỉ thúy trân châu…
Mộ Dung Tuyết lật mấy trang rồi đóng sổ, nói với Lưu thị: “Ma ma đưa ta đến nhà kho xem thử đi, chỉ xem sổ thôi ta thật sự không biết chọn món nào mới được.”
“Mời Phu nhân theo tôi.”
Lưu thị đưa Mộ Dung Tuyết đến nhà kho, lấy chìa khóa mở cửa, mời Mộ Dung Tuyết vào trong.
Mộ Dung Tuyết thấy hai bên mặt tường Đông Tây mấy chiếc kệ nhiều ngăn cao hơn đầu người, bên trên bày các loại đồ ngọc, đồ gốm, bảo thạch, nghiên mực. Lần đầu tiên Mộ Dung Tuyết vào nhà kho này nên nhất thời hiếu kỳ, xem xét xung quanh, tổng cộng có ba gian, gian bên phải đặt một số rương gỗ đỏ và gia cụ tử đàn, hoàng lê, gian bên trái có các loại lụa là gấm vóc và y phục bằng lông.
Lưu thị nói: “Vương gia có nói sính lễ phải chuẩn bị phong phú một chút.”
Mộ Dung Tuyết gật đầu, xem sổ sách rồi chọn ngọc như ý, vòng phỉ thúy, trang sức san hô, trân châu, vàng ròng, bộ ấm trà tử sa, dụng cụ nấu trà bằng bạc, đũa bạc chén vàng… Lưu thị nhất lượt lấy cho Mộ Dung Tuyết xem qua, thứ nào vừa ý thì đặt trên chiếc bàn dài trước cửa sổ.
Chọn xong lại sang gian bên trái chọn bốn cây gấm, bốn cây lụa và mấy bộ y phục lông. Cuối cùng sang gian bên phải, chọn một đôi ghế hoa hồng, bàn tử đàn và mấy món gia cụ nhỏ.
Trong lúc Lưu thị đang chọn đồ, Mộ Dung Tuyết vô tình phát hiện trong một chiếc rương lớn đang mở có một chiếc hộp gỗ đỏ tinh xảo.
Nàng cúi người lấy ra, đây là một chiếc hộp nữ trang to chừng nửa thước, bốn mặt có khắc hình hoa lan cúc trúc, thủ công tinh xảo, khéo léo thoát tục, vừa nhìn đã khiến người ta không muốn rời tay.
Mộ Dung Tuyết cảm thấy tặng cho Thẩm U Tâm để đựng trang sức là thích hợp nhất, nhưng đã làm sính lễ cũng không tiện tặng những thứ không đáng giá, vậy là nàng hỏi Lưu thị: “Ma ma, bà xem thử thứ này có làm sính lễ được không, có phải không được quý giá không?”
Lưu thị nhìn chiếc hộp trong tay Mộ Dung Tuyết, ngẩn ra một lúc, “Đây là đồ Vương gia đẽo, tặng cho biểu tiểu thư không thích hợp lắm.”
Vừa nghe là do Gia Luật Ngạn chính tay đẽo, Mộ Dung Tuyết bỗng không nỡ tặng Thẩm U Tâm, càng cảm thấy yêu thích chiếc hộp này, thật không ngờ hắn có thể đẽo ra món đồ tinh xảo tuyệt luân thế này.
Nàng mở hộp, phát hiện bên trong có mấy câu thơ:
Xuân vũ đoạn kiều nhân bất độ, tiểu chu sanh xuất liễu âm lai[1].
Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa[2].
Triêm y dục thấp hạnh hoa vũ, xuy diện bất hàn dương liễu phong[3].
[1. Cầu ngập mưa xuân người đứng đợi, thuyền trong bóng liễu biếc chèo ra
Mùa xuân đi chơi hồ, thơ Từ Phủ, Lê Xuân Khải dịch.]
[2. Chiều xuân nhạt, tuyết chẳng cam, xuyên cây lất phất tuyết làm hoa bay
Tuyết mùa xuân, thơ Hàn Dũ, Nguyễn Phước Hậu dịch.]
[3. Lún phún hạnh hoa mưa thấm áo, liễu dương lùa gió thổi hơi xuân
Tuyệt cú, thơ Chí Nam, Điệp luyến hoa dịch.]
Mộ Dung Tuyết thấy hơi kỳ quái, đã khắc thơ tại sao không khắc một bài thơ hoàn chỉnh? Mấy câu này tuy ý cảnh rất đẹp, nhưng không hề liên quan với nhau mà lại đến từ ba bài thơ, ghép như vậy có ý nghĩa gì?
Nàng lẩm nhẩm đọc mấy câu thơ này, đột nhiên sắc mặt trắng bệch, chiếc hộp nữ trang trong tay suýt rơi xuống đất.
~*~
Tác giả có lời muốn nói: Trước tấn công của tình cũ duyên mới, Tuyết tiểu cường cuối cùng cũng gục ngã rồi, thật ra tôi thật sự là mẹ ruột đó, tin tôi đi, hu hu…
~*~
Thì ra là vậy.
Nàng dường như xuyên qua thời gian nhìn thấy Gia Luật Ngạn thuở thiếu thời đã từng dụng tâm thế nào, từng đao từng đao khắc lên tình cảm của mình cho nữ nhân tuyệt sắc mười lăm tuổi đã danh chấn Kinh thành kia.
Lưu thị đang xếp đồ, đột nhiên phát hiện Mộ Dung Tuyết sau lưng im hơi lặng tiếng, quay đầu lại chỉ thấy Mộ Dung Tuyết ngơ ngác nhìn chiếc hộp nữ trang trong tay, ngón tay run rẩy.
Bà vội đặt đồ trong tay xuống, bước sang dìu Mộ Dung Tuyết, “Phu nhân, cô làm sao vậy?”
“Ma ma, hộp nữ trang này đã đẽo xong rồi… tại sao không tặng cho… Kiều quý phi?” Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, ánh mắt trong suốt như tuyết trên đỉnh núi, mênh mang tuyệt vọng. Một câu này nàng đã dùng hết sức lực toàn thân, ngập ngừng ngắt quãng, cố gắng nói cho thật hoàn chỉnh, rõ ràng.
Lưu thị hơi hoảng loạn, không ngờ Mộ Dung Tuyết lại đoán được. Bà vội nói: “Phu nhân, lúc tiên Vương phi còn tại thế là tỷ muội khuê phòng với mẫu thân của Kiều quý phi, hai nhà thường đi lại, tiên Vương phi từng có ý muốn hai nhà kết thân, sau đó Kiều quý phi nhập cung nên chuyện này cũng xóa bỏ. Món đồ này chẳng qua là Vương gia lúc thiếu thời đẽo chơi giết thời gian thôi, nhiều năm nay ngài ấy chưa từng đẽo bất kỳ món đồ nào nữa.”
Không ngờ một câu này càng khiến sắc mặt đã tái nhợt của Mộ Dung Tuyết càng không còn chút huyết sắc. Hắn đã nhiều năm chưa từng đẽo bất cứ thứ gì, vậy con cún kia chắc cũng là lễ vật năm xưa đẽo xong chuẩn bị tặng cho Kiều Tuyết Y, nay lại chuyển tặng cho nàng. Nàng nhất thời cảm thấy mình đáng thương đến nực cười, xem con cún gỗ kia như bảo vật, ngay cả lúc ngủ cũng đặt ở đầu giường.
Nàng loạng choạng đứng dậy, khàn giọng nói: “Những món này ma ma thảo danh sách trước rồi trình lên cho Vương gia xem thử có thích hợp không.”
“Dạ, Phu nhân.”
Mộ Dung Tuyết bước ra khỏi nhà kho, ánh nắng mùa thu ấm áp chiếu lên da thịt trắng tinh gần như trong suốt của nàng. Nàng bước đi không mục đích, không ngờ lại lạc đường. Vương phủ quá lớn, hình như nàng chưa từng đi hết, nghĩ kĩ lại, từ khi nàng gả vào, nơi thường đến nhất là nhà bếp, nàng muốn biến tình yêu chân thành nhất của mình thành món ăn ngon, đặt kỳ vọng đẹp nhất của mình vào mỗi một món ăn, hi vọng hắn có thể cảm động, đặt mình trong lòng. Đáng tiếc đó chỉ là một giấc mộng đẹp tự mình đa tình, nay đã đến lúc nên tỉnh mộng rồi.
Cuối cùng nàng đi đến Khách xá thanh, bên trong truyền ra tiếng cười của Sảnh nhi, nàng dừng bước, từ trong cánh cửa khép hờ, nhìn thấy Thẩm U Tâm đang đứng dưới gốc cây hái hoa quế. Thẩm U Tâm sắp làm tân nương, nụ cười rực rỡ, xinh đẹp hơn hoa.
Nàng ấy sắp gả cho người mình yêu, người đó cũng thương yêu nàng ấy sâu sắc, vì cưới nàng ấy mà liều mình chém giết chốn sa trường, chỉ để có được tư cách cưới nàng ấy.
Nàng ấy gặp được người tốt như vậy, thật là may mắn.
Còn nàng thì sao? Chỉ mấy tháng ngắn ngủi dường như đã chảy hết nước mắt cả đời.
Trở về Mai quán, Đinh Hương, Bội Lan đang phơi chăn. Nàng ngây ngốc đứng nhìn, lòng nghĩ, thật ra không yêu ai cũng không phải là chuyện xấu, có thể sống tự do tự tại, mỗi một hành động đều vì bản thân mình.
Nhưng bản thân nàng đã mất đâu rồi?
Quay đầu nhìn lại, Mộ Dung Tuyết tự tin kiêu ngạo vô âu vô lo đã bị đánh mất ở Nhất Vị tửu lâu, lúc đó chẳng qua chỉ nhìn hắn thêm một lần, từ đó vạn kiếp bất phục.
“Tiểu thư, cô về rồi.” Đinh Hương thấy nàng vội ra nghênh đón.
“Tiểu thư, sắc mặt cô không tốt lắm, ngồi đây phơi nắng một lúc đi.” Bội Lan lấy ghế hoa hồng ra đặt dưới hành lang.
Mộ Dung Tuyết ngồi đó, nhìn ngôi đình trong Kính hồ suốt buổi chiều.
Lúc chiều tối, không ngờ Gia Luật Ngạn lại đến Mai quán.
Đinh Hương tuy không thích hắn, nhưng thấy hắn lại vui mừng dị thường, dù sao Mộ Dung Tuyết cũng đã lấy hắn, nửa đời sau chỉ có thể dựa vào hắn, nếu mất đi sủng ái của hắn thì khó lòng đứng trong Vương phủ này.
Mộ Dung Tuyết đang ăn cơm, nghe thấy tin Gia Luật Ngạn đến, nàng buông đũa đứng dậy.
Gia Luật Ngạn dừng bước nhìn nàng. Mấy ngày không gặp nàng gầy đi rất nhiều, còn nhớ lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, nàng có một gương mặt trái xoan đầy đặn, đôi mắt phấn khởi hào hứng, nay mặt chỉ ốm bằng bàn tay, ánh mắt tĩnh lặng như một đầm nước.
Hắn kéo ghế ngồi xuống, tự nhiên nói một câu: “Ăn cơm cũng không chờ ta.”
Lòng nàng chua xót, câu này thật giống một lời oán trách dịu dàng của trượng phu về trễ nói với thê tử, nhưng nàng không phải là thê tử của hắn, ở đây không phải là chốn duy nhất hắn về, hắn có thể đến cũng có thể không, nàng không có tư cách hỏi, điều duy nhất có thể làm là chờ đợi. Nghĩ đến một đời dài đằng đẵng đều như vậy, lòng nàng chua xót muốn rơi nước mắt.
Bội Lan lập tức thêm một bộ chén đũa, Đinh Hương bới một chén cơm đến.
Gia Luật Ngạn nếm một miếng cá hấp, nhíu mày nói: “Không phải nàng nấu?”
Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Là đầu bếp nấu.”
Gia Luật Ngạn biết nàng không có tâm tư nấu ăn, khựng lại rồi nói: “Danh sách sính lễ ta đã xem rồi, làm rất tốt.”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn hắn, trong ấn tượng, hình như đây là lần đầu tiên hắn khen nàng. Nếu là trước đây nàng nhất định vui thích nhảy cẫng lên, nhưng bây giờ nàng đã không còn sức lực nữa.
“Sính lễ chuẩn bị xong rồi thì giao danh sách và đồ đạc cho Tạ Trực, của hồi môn của U Tâm nàng cũng chuẩn bị cho muội ấy đi.”
Mộ Dung Tuyết đáp một tiếng “Được” rồi không nói thêm câu nào, lặng lẽ ăn hết cơm trong chén.
“Ăn nhiều một chút.” Gia Luật Ngạn gọi Đinh Hương bới thêm cho Mộ Dung Tuyết một chén cơm, ép nàng ăn hết.
Ăn xong, Ám Hương, Sơ Ảnh thu dọn bàn ăn, Gia Luật Ngạn nói: “Ra ngoài đi dạo.”
Mộ Dung Tuyết miễn cưỡng cười cười, “Vương gia đi một mình đi, thiếp đang no không muốn đi lại.”
“Đang no vừa hay có thể tiêu thực.” Gia Luật Ngạn không cho giãi bày nắm tay nàng kéo ra khỏi Mai quán.
Gió đêm trên hồ hơi lạnh, Đinh Hương mang đến một chiếc áo khoác, Mộ Dung Tuyết rút tay ra khỏi tay Gia Luật Ngạn thắt áo khoác lại.
Gia Luật Ngạn muốn nắm lại tay nàng, nhưng nhìn thấy nàng đã khoanh hai tay lại, hiển nhiên không muốn bị hắn nắm nữa. Hắn hơi giận, ôm luôn eo nàng, áp cả người nàng vào lòng.
Mộ Dung Tuyết hơi kháng cự, giãy dụa nói: “Ôm chặt quá, bụng thiếp không thoải mái.”
Gia Luật Ngạn đưa tay xoa bụng nàng, thầm nói, trong này nếu có một đứa trẻ thì tốt biết mấy. Trong lời của lão Hoàng đế lờ mờ có ý rằng điều duy nhất không yên tâm ở hắn là không có con, lo là truyền Hoàng vị cho hắn, tương lai lại không có người kế thừa. Bởi vậy mới chỉ cho hắn một Chính phi, cũng muốn nhìn thấy hắn có đích tử mới yên tâm.
Mộ Dung Tuyết không nói một lời, hơi thở nhàn nhạt theo gió xộc vào mũi hắn, mang theo hương thơm quen thuộc. Hắn chưa từng thấy nàng yên tĩnh trầm mặc thế này, khiến hắn bỗng vô cớ bất an. Hắn cảm thấy nên nói gì đó, nhưng lại cảm thấy nói gì cũng vô nghĩa. Cưới Chính phi là chuyện đương nhiên, là Hoàng đế ban hôn, hắn vẫn chưa đạm bạc danh lợi đến mức nhường Hoàng vị sắp vào tay cho kẻ khác, đó là thứ nhiều người nằm mơ cũng không cầu được, không tiếc tính mạng tranh giành.
Hai người im lặng không nói, đi dọc Kính hồ ba vòng về đến Mai quán, thấy Gia Luật Ngạn có ý ngủ lại, Mộ Dung Tuyết vội nói: “Phu quân, thiếp… hôm nay không tiện…”
Mắt Gia Luật Ngạn sầm lại, nhưng không có ý rời đi mà bước đến bên giường nàng.
“Nàng cất con cún rồi sao?” Hắn hỏi vậy là vì Mộ Dung Tuyết vẫn luôn đặt con cún ở đầu giường, hôm nay lại không thấy.
Sau lưng không lời đáp, có tiếng thở dốc.
Hắn ngạc nhiên quay đầu, phát hiện Mộ Dung Tuyết đang quay người đóng cửa sổ, ngón tay nàng đang run rẩy.
Hắn bước đến sau lưng nàng, quay người nàng lại cúi đầu hỏi: “Nàng làm sao vậy?”
Khóe môi nàng kéo ra một nụ cười cay đắng chua xót, giọng điệu quật cường quyết tuyệt, “Con cún đó… thiếp vứt rồi.”
Gia Luật Ngạn sửng sốt, trong phút chốc tức giận nói: “Tại sao nàng lại vứt đi?”
Nước mắt lã chã tuôn rơi, nàng nghẹn ngào nói: “Vì đó không phải là đồ của thiếp. Tuy có khắc chữ Tuyết, nhưng không phải Tuyết của Mộ Dung Tuyết, mà là Tuyết của Bạch tuyết khước hiềm xuân sắc vãn, cố xuyên đình thụ tác phi hoa.” Nước mắt của nàng lăn xuống từng giọt từng giọt to.
Gia Luật Ngạn nổi giận: “Nàng nói bừa gì vậy!”
Giận như vậy là vì bị vạch trần tâm tư, vạch trần bí mật, nuối tiếc và thất vọng sâu thẳm tận đáy lòng sao?
“Người ta thích mai lan cúc trúc, bởi vậy ngay cả Mai Lan Cúc Trúc tứ quán này cũng vì người ta mà xây, đúng không?” Nàng nhìn bốn đình viện tinh xảo ngoài cửa sổ, nụ cười lại bi ai, nước mắt tuôn trào.
“Nói bậy.” Hăn sa sầm mặt, trong mắt ngập tràn lửa giận, nhưng nàng không sợ, vì trong lòng nàng cũng cuồn cuộn dâng trào nham thạch, trong đó có yêu, có oán, có uất ức, có tuyệt vọng.
“Chàng từng nói chàng thích nữ nhân đoan trang cao quý, thì ra người chàng nói là người đó. Chả trách chàng không chịu gọi thiếp là A Tuyết, trong lòng chàng, người ta là tuyết trên trời, thiếp chẳng qua là sương dưới đất thôi, đúng không?”
Mộ Dung Tuyết hít một hơi thật sâu, nỗ lực muốn nặn ra một nụ cười: “Thì ra không phải chàng không biết yêu, chỉ là người chàng yêu không phải là thiếp. Hôm nay thiếp mới biết, thì ra chàng cũng có tình cảm sâu đậm tinh tế đến vậy, cũng có thể dụng tâm, nghiêm túc vì một người đến vậy.” Nàng thở dài trong nước mắt: “Chỉ đáng tiếc người đó không phải là thiếp.”
Nàng ngưỡng mộ Kiều Tuyết Y đến tuyệt vọng, hắn vĩnh viễn sẽ không đối xử với nàng như vậy, thậm chí một lời khen hắn cũng keo kiệt, càng chẳng buồn hao phí tâm tư, chỉ bố thí cho nàng một con cún cũ.
Gia Luật Ngạn tức giận lỡ lời, “Không ngờ nàng lại ghen tuông đến mức này, ngay cả chuyện xưa cũ mười lăm năm trước cũng lấy ra truy cứu, nàng hay đố kị như vậy thật không biết sau này phải sống thế nào.”
Nàng lẩm bẩm trong nước mắt: “Phải, khi chàng cưới người mới rồi, cùng người ta như chim liền cánh, thiếp phải sống thế nào đây?”
“Nàng có biết nàng đã phạm vào Thất điều không?”
Không con, hay đố kỵ sao?
Mộ Dung Tuyết lòng nhói đau, nghẹn ngào nói: “Phu quân định thôi thiếp sao?”
Hắn giận dữ nhìn nàng, phẩy áo quay người rời đi.
Mộ Dung Tuyết nhìn theo bóng hắn, chỉ cảm thấy càng đi càng xa, cho dù nàng dốc hết sức lực cũng vĩnh viễn không đuổi kịp. Mộ Dung Tuyết mười năm nay chưa từng bệnh tật, đột nhiên sốt cao.
Đinh Hương vội nhờ Lưu thị gọi đại phu. Bội Lan đến Ẩn Đào các báo cho Gia Luật Ngạn, nhưng Gia Luật Ngạn lại không có trong Vương phủ.
Đinh Hương chờ đến khuya cũng không thấy Gia Luật Ngạn đến thăm, lòng hận đến mọc kén, hắn đúng là tuyệt tình vô tâm.
Cũng may từ nhỏ Mộ Dung Tuyết đã được nuôi dưỡng tốt, căn cơ khỏe mạnh, uống thuốc xong sáng hôm sau liền hạ sốt.
Lưu thị vốn có hảo cảm với nàng, hôm qua đến Mai quán thăm hai lần, sáng hôm nay lại đến.
Mộ Dung Tuyết vừa thức dậy, Đinh Hương liền vắt khăn nóng cho nàng lau mặt.
“Hôm nay Phu nhân đỡ chưa?” Lưu thị ân cần nhìn Mộ Dung Tuyết, mặt nàng vẫn ửng đỏ sau cơn sốt, thêm vài phần tươi tắn cho dung nhan tiều tụy.
Mộ Dung Tuyết dựa vào giường, nhẹ giọng nói: “Đa tạ ma ma quan tâm, đỡ nhiều rồi.”
“Vậy thì tốt.” Lưu thị muốn nói nhưng lại thôi, mặt lộ ra thần sắc kỳ quái.
“Ma ma có chuyện gì sao?”
Lưu thị nhìn Đinh Hương, “Cô ra ngoài một lát. Tôi có chuyện nói với Phu nhân.”
Đinh Hương có một dự cảm không hay, do dự rời khỏi phòng.
Lúc này Lưu thị mới lấy ra một tờ giấy đưa cho Mộ Dung Tuyết: “Đây là do Vương gia bảo Trương Long đưa về, nói tôi chuyển cho Phu nhân.”
Mộ Dung Tuyết đón lấy, vừa nhìn đã thấy ba chữ: Phóng thê thư.
Chữ bên dưới trong phút chốc trở nên mơ hồ, tay nàng đang run rẩy: “Ma ma, đây là… Hưu thư sao?”
Lưu thị không nhẫn tâm nhìn vẻ mặt của nàng, thấp giọng nói: “Không phải Hưu thư, Phóng thê thư là Hòa ly.”
Hòa ly, Mộ Dung Tuyết thầm lẩm bẩm hai chữ này, một hồi lâu mới ngẩng đầu lên nói với Lưu thị: “Thay ta đa tạ Vương gia.”
Trái tim trống rỗng từ lâu đã dày đặc vết thương, không còn đau đớn. Tình yêu đau khổ này, từ đầu đến cuối chỉ là vở kịch chỉ có một vai. Chỉ có mỗi mình nàng nhập vai, người bị thương cũng chỉ có mỗi mình nàng. Đến cuối cùng, kết cuộc hắn cho nàng không phải vứt bỏ mà là Hòa ly, những gì nàng trao đi chỉ đổi lại một hồi báo duy nhất, mỏng manh như tờ giấy.
Lưu thị đi rồi, nàng xếp tờ giấy Hòa ly lại cất vào trong ngực, sau đó đi xuống nhà bếp.
Đinh Hương vội đến hỏi: “Tiểu thư, cô muốn làm gì? Lưu ma ma đã nói gì vậy?”
“Mấy ngày nữa là sinh thần của Vương gia, ta muốn làm cho chàng một chiếc bánh thọ.”
“Cô bệnh ngài ấy cũng chẳng đến thăm, cô còn làm bánh thọ cho ngài ấy làm gì?”
Mộ Dung Tuyết cười cười: “Ném mộc đào, đáp quỳnh dao[1].”
[1. Mộc đào người tặng ném sang
Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người
Cây đậu mộc 2, Kinh thi, Tạ Quang Phát dịch.]
Nàng cố gắng bình tĩnh tâm trạng của mình, coi như mình vẫn là Mộ Dung Tuyết của Hồi Xuân y quán, coi như mình là lần đầu tiền làm thức ăn cho hắn, không oán không hối, toàn tâm toàn ý, lòng tràn ngập kỳ vọng chờ mong, muốn đả động trái tim của hắn để hắn yêu mình. Nàng tưởng rằng không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, nàng tin rằng chỉ cần mình trao đi tất sẽ có hồi đáp. Nàng nghĩ chỉ cần hắn cho nàng một giọt nước, nàng sẽ đáp trả hắn một biển hồ…
Tất cả chỉ là si tâm vọng tưởng.
Nàng trộn trứng, sữa, bột củ sen, bột nếp, tỉ mỉ nhào nặn, cán thành bánh ngàn lớp bên trong cuốn nhân đậu, nhân sen, sau đó lấy hạt mè nhuộm màu, từng hạt từng hạt dùng kim châm đặt lên mặt bánh, ghép thành một chữ “Thọ”.
Đinh Hương và Bội Lan muốn giúp nàng đều bị nàng cự tuyệt, nhất định phải đích thân ghép từng hạt từng hạt.
Đến khi ghép xong hạt mè eo nàng sắp không đứng thẳng nổi nữa, trước mắt sao vàng nhấp nháy. Nàng mệt mỏi nói không nên lời.
Đây là lần cuối cùng nàng làm thức ăn cho hắn, không chỉ hao tốn tất cả sức lực, mà còn hao tốn tình yêu cuối cùng còn sót lại trong tim.
Bánh thọ màu vàng nhạt, chữ Thọ màu đỏ rực rỡ bắt mắt. Nàng đặt con cún bên cạnh bánh thọ, bên trên đặt một con tôm.
Nàng nghỉ ngơi một lúc, quét dọn Mai quán sạch sẽ không còn hạt bụi nào, thu dọn tất cả đồ đạc của mình. Đưa mắt nhìn, đây lại là một Mai quán mới toanh, sau này sẽ có một nữ nhân mới toanh vào ở.
Nàng mở tủ, lấy mười bộ y phục đi săn hắn tặng ra, dùng kéo cắt mười mấy cái lỗ, xé từng bộ thành mảnh vụn, ném xuống Kính hồ.
Tất cả thâm tình đều trôi theo dòng nước, từ nay về sau, trời cao biển rộng.
HẾT QUYỂN 1
Trầm Hương Tuyết của tác giả Thị Kim là câu chuyện kể về tấm gương sáng của một cô nương từ thịt thừa phấn đấu thành thịt trong tim.
Mộ Dung Tuyết vừa gặp đã yêu Gia Luật Ngạn, trao hết tấm chân tình, trải qua trăm ngàn trắc trở cũng không hề dao động, mãi đến khi bị đả kích nản chí mủi lòng… sau khi hòa ly (ly hôn trong hòa bình), Gia Luật Ngạn phát hiện hắn đã đánh mất người mình yêu thương nhất, lúc này mới hạ mình níu giữ.
Nếu đã từng đọc qua các tác phẩm của Thị Kim, hẳn bạn sẽ nhận ra phong cách đặc trưng của tác giả này: Cốt truyện nhẹ nhàng hài hước nhưng không kém phần lãng mạn, đằm thắm. Nói theo kiểu văn chương một chút là “bạn sẽ ngửi được mùi hương” khi đọc tác phẩm này, đó là mùi hương của những món ăn Mộ Dung Tuyết dành cho Gia Luật Ngạn, hay chính là mùi hương từ lời văn của tác giả!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook