Trầm Hương Tuyết
-
Quyển 1 - Chương 39: Tình địch
“Tiệc gì vậy?” Nghe nói hắn muốn đưa mình đi dự yến, đương nhiên nàng vô cùng hân hoan. Nhưng nàng lại không thích nhập cung, sợ gặp lão Hoàng đế kia.
“Hôm sau nữa là xuất binh, Hoàng thượng thiết yến đưa tiễn.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe lập tức biến sắc, “Phu quân có thể đưa thiếp theo không?” Cho dù một ngày nàng cũng không muốn xa hắn, đặc biệt là lúc này, quan hệ của hai người đang dần dần tốt lên, nàng càng không nỡ xa hắn.
“Đương nhiên không thể, nàng tưởng đi du sơn ngoạn thủy sao, là cầm binh đánh trận đó.”
Nàng mặt dày ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc, “Vậy thiếp đi theo làm một quân y được không?”
“Với trình độ của nàng à?” Hắn cười liếc nhìn nàng.
Nàng tiếp tục đeo bám: “Vậy chàng cũng phải cần một người bưng trà rót nước chứ.”
“Quan viên địa phương sẽ an bài hết, ăn uống ngủ nghỉ đều có người hầu hạ.”
Vừa nghe vậy nụ cười của nàng liền cứng lại, có khi nào quan viên địa phương vì muốn bợ đỡ hắn mà tặng mỹ nhân không? Thật sự rất có khả năng này, vừa nghĩ đến đây, tâm trạng hân hoan cả ngày liền kết băng.
Cả đêm nàng lo lắng trằn trọc một hồi mới ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy không ngờ lại thấy Gia Luật Ngạn vẫn chưa đi, hắn đang ngồi trên chiếc ghế hoa hồng trước cửa sổ, tay cầm một cuốn sách. Nắng sớm vàng nhạt rải trên người hắn, chiếu lên dung nhan như ngọc, lên đôi mắt anh tuấn. Nàng càng nhìn càng thấy yêu, nhưng cũng càng lo lắng.
Lần này hắn đi sẽ mất bao lâu? Lúc hắn về có đưa một mỹ nhân cùng về không?
Gia Luật Ngạn phát hiện nàng đã tỉnh, cười cười nhìn nàng gọi một tiếng “A Trư”.
“Gọi thiếp là Tố Tố.” Nàng bước tới ngồi lên chân hắn, rút cuốn sách trong tay hắn ra ôm trong lòng.
“Màu sắc rực rỡ thế này, trắng chỗ nào?” Hắn nhìn chiếc yếm xanh, chiếc quần hồng của nàng, cố ý trêu chọc.
“Mau gọi đi, nếu không thiếp không đứng dậy đâu.”
Hắn véo mũi nàng, gọi một tiếng “Tố Tố”.
Mộ Dung Tuyết nghe thấy hai chữ “Tố Tố”, lập tức cảm thấy tim mềm như biển mây, “Ngạn lang, sau này phải thường gọi thiếp là Tố Tố.” Nàng ôm cổ hắn, vùi vào hõm cổ hắn như một con cún, không biết biểu đạt sự vui sướng của mình thế nào.
Hắn thầm hồi tưởng lại cái tên Tố Tố trên môi, lúc đó chẳng qua chỉ buột miệng đặt bừa một cái tên, lúc này lại cảm thấy rất hợp với nàng. Dưới ngoại hình hoạt bát ngời sáng của nàng còn có một trái tim mộc mạc chân thành. Trái tim mộc mạc chân thành này có thể nói là vô giá, khó lòng tìm thấy ở thân phận địa vị của hắn.
“Mau chải đầu ăn cơm rồi đến Ẩn Đào các.”
“Để làm gì?”
“Gọi nàng đến thì cứ đến, đừng lôi thôi nữa.”
Nói xong liền đặt sách xuống đi ngay.
Mộ Dung Tuyết nhìn theo bóng hắn, cười tươi như hoa xuân. Mỗi một thay đổi của hắn đều khiến nàng hưng phấn kích động, dường như nhìn thấy ánh dương vô hạn.
Ăn sáng xong, Mộ Dung Tuyết liền đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Ẩn Đào các. Vào thư phòng, Gia Luật Ngạn đưa nàng một bộ chìa khóa, nghiêm túc nói: “Sau khi ta đi nàng hãy ở đây, thư phòng khóa lại, những kẻ không phận sự không được vào Ẩn Đào các nửa bước."
Mộ Dung Tuyết không dám tin nhận lấy chìa khóa thư phòng, tâm trạng sục sôi đến mức không nói nên lời. Hắn tin tưởng nàng đến mức cả Ẩn Đào các cũng giao cho nàng. Nàng kích động suýt rơi nước mắt, có cảm giác trời cao không phụ người có lòng.
Nàng vỗ ngực nói: “Ngạn lang, chàng yên tâm, thiếp sẽ trông coi chỗ này, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.”
Gia Luật Ngạn như cười như không nhìn nàng: “Muỗi thì sao?”
Nghe đến chữ này Mộ Dung Tuyết lại đỏ mặt.
Hắn làm ra vẻ như muốn lật váy nàng lên, miệng nói: “Để ta xem thử vết cắn trên chân nàng lặn chưa?”
Nàng vội nhấc váy trốn ra khỏi thư phòng.
Trở về Kính hồ, phát hiện Bế Nguyệt của Trúc quán đã được đưa đi, nha hoàn Bích Hoàng và Trích Thúy đang quét dọn trong sân. Mộ Dung Tuyết lòng nửa vui sướng, nửa lo âu, có khi nào sẽ nhanh chóng lại có Tu Hoa vào ở không?
Nàng lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa. Trong lòng bàn tay, chìa khóa thư phòng Ẩn Đào các như một tia sáng hi vọng, hắn đã tin tưởng nàng đến vậy, nàng tin rằng sau này mỗi ngày sẽ càng tốt đẹp hơn, tất cả khó khăn đều không cản được bước chân tiến về phía trước của nàng.
Đến chiều, Gia Luật Ngạn đưa Mộ Dung Tuyết ra khỏi Vương phủ, lên xe ngựa tiến về Hoàng cung.
Mộ Dung Tuyết bất an hỏi: “Phu quân, chàng thấy hôm nay phục sức của thiếp có thỏa đáng không?”
“Đơn giản chút nữa thì tốt hơn.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền lập tức rút cây trâm trên đầu mình xuống rồi lại hỏi: “Thế này thì sao?”
Gia Luật Ngạn nhìn sang, lại lấy đóa hoa trên búi tóc nàng xuống, lúc này mới yên tâm. Hắn quá rõ bản tính háo sắc của lão Hoàng đế, cho dù là thê tử của đại thần trong triều, vừa mắt ai cũng sẽ đoạt lấy nếm thử mùi vị, bởi vậy Mộ Dung Tuyết vào cung xưa nay hắn không cho nàng ăn mặc quá bắt mắt. Nàng vốn đã xinh đẹp đáng yêu, nếu điểm trang thêm nữa sẽ càng kinh động lòng người.
Cung yến được tổ chức ở Đại Đồng điện. Hoàng đế vẫn chưa đến, các thần tử được mời đều đã đến trước.
Sau khi Gia Luật Ngạn vào, trong điện có mấy người đứng lên hành lễ.
Mộ Dung Tuyết nhìn trượng phu tiền đồ rộng mở của mình, không kìm được cong khóe môi, cảm thấy mắt chọn người của mình đúng là trăm ngàn có một.
Gia Luật Ngạn đưa Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, đối diện Gia Luật Ngạn là một nam nhân ngoài bốn mươi, ánh mắt tinh minh âm thầm rơi trên người Mộ Dung Tuyết, xem xét một lúc rồi rời đi, còn nữ nhân bên cạnh hắn lại xem xét Mộ Dung Tuyết hồi lâu.
Nàng ta tướng mạo thanh tú, thân mình cao ráo đầy đặn, có điều cách ăn mặc thật khiến người ta không nói nên lời, hoàn toàn không có chút phẩm vị nào, yếm màu tím phối với váy màu xanh. Lúc đầu Mộ Dung Tuyết cảm thấy không vừa mắt, sau đó lại nghĩ có lẽ nữ nhân này cũng như mình, sợ ăn mặc đẹp quá sẽ lọt vào mắt lão Hoàng đế háo sắc, bởi vậy mới cố ý ăn mặc quê mùa khó coi một chút.
Chúng thần chờ chừng một khắc, ngoài điện truyền đến tiếng Hoàng đế giá lâm.
Quần thần đều ra nghênh đón, Mộ Dung Tuyết đứng sau Gia Luật Ngạn, liếc nhìn thấy sau long bào vàng tươi lướt qua một bộ cung trang màu cam, lòng thầm đoán là Triệu Chân Nương hay Kiều Tuyết Y đây?
Chờ Hoàng đế vào bàn, chúng thần ai nấy về vị trí, lúc này Mộ Dung Tuyết mới khẽ ngẩng đầu nhìn bên cạnh Hoàng đế, là Kiều Tuyết Y. Xem ra trong lòng Hoàng đế vẫn thích Kiều quý phi phong hoa tuyệt đại này nhất, Triệu Chân Nương đắc sủng cũng là nhờ Văn Xương công chúa mà thơm lây.
Sau khi lão Hoàng đế nói vài lời khích lệ các tướng sĩ thần tử sắp xuất chinh, ban ba ly rượu, cung yến chính thức bắt đầu.
Những món ăn trong cung này nói thật thì Mộ Dung Tuyết cảm thấy không ngon bằng mình nấu. Nhưng rượu trong cung lại rất ngon, là danh tửu các nơi tiến cống, đặt trong hầm rượu mười mấy năm, vừa ngửi đã thơm nức mũi.
Cung yến vô cùng buồn chán, nữ nhân vốn đã không hứng thú với chủ đề của các nam nhân, huống hồ còn có mặt lão Hoàng đế, chúng nhân đều kiêng dè, nói năng cẩn thận, hành động khiêm nhường.
Mộ Dung Tuyết tâm trạng chán ngán, mấy lần tình cờ ngước mắt đều bắt gặp ánh mắt của nữ nhân đối diện, nhìn nàng cũng thôi đi, đáng sợ hơn là nàng ta nhìn Gia Luật Ngạn còn nhiều hơn, ánh mắt tràn đầy tình ý kia Mộ Dung Tuyết rất đỗi quen thuộc, cứ như là bản sao của mình.
Nàng không nhịn được thấp giọng hỏi Gia Luật Ngạn: “Cô ta là ai vậy?”
“Con gái của Ngọc Quý Sơn.”
“Ngọc Quý Sơn dự tiệc tại sao không đưa phu nhân mà đưa con gái?”
Gia Luật Ngạn nhấp một ngụm rượu nhưng không đáp, một lúc sau mới nói: “Cô ta là biểu muội của Kiều quý phi, Ngọc Quý Sơn là cữu cữu của Kiều quý phi.” Rõ ràng là trả lời không đúng câu hỏi, lòng Mộ Dung Tuyết chợt lóe lên tia bất an.
Sau khi cung yến kết thúc, chúng thần ra về.
Mộ Dung Tuyết lên xe ngựa, trong không gian nhỏ hẹp, mùi rượu trên người Gia Luật Ngạn càng nồng hơn, vừa rồi Hoàng đế ban rượu, lại thêm mấy người kính rượu nên hắn uống không ít.
“Ngạn lang, chàng không sao chứ?” Nàng mở hai cửa sổ nhỏ hai bên thành xe, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn.
“Không sao.” Hắn nắm tay nàng đặt trên gối.
“Con gái của Ngọc gia đó tên là gì vậy?”
“Ngọc Sính Đình.”
“Tên này hay thật.” Nàng bất giác nhớ lại thân hình cao ráo đầy đặn của nữ nhân kia, thật xứng với hai chữ “Sính Đình[1]”.
[1. Sính đình: thướt tha duyên dáng.]
“Không hay bằng tên nàng.” Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng, “Nàng hỏi về cô ta làm gì?”
“Vì trong bữa tiệc cô ta cứ nhìn thiếp.”
“Có lẽ là đố kỵ nàng xinh đẹp hơn cô ta chăng?” Gia Luật Ngạn chỉ nói đùa, không ngờ mắt Mộ Dung Tuyết lập tức sáng như sao, kích động hỏi: “Ngạn lang cảm thấy thiếp đẹp hơn cô ta sao?”
Gia Luật Ngạn không nhịn được cười: “Nếu ta nói phải, nàng có vui đến mức nhảy lên trần xe không?”
Mộ Dung Tuyết không hề khiêm tốn gật đầu, cả gương mặt nhỏ như đang bừng sáng.
Gia Luật Ngạn cười cười: “Vậy ta vẫn nên nói không phải thì hơn.”
Mộ Dung Tuyết bĩu môi, đảo mắt rồi lại hỏi: “Vậy thiếp có đẹp hơn Kiều Tuyết Y không?”
Thần sắc Gia Luật Ngạn hơi kỳ quái, một lúc sau mới nói: “So với nàng ta làm gì?”
Mộ Dung Tuyết giận dỗi lắc cánh tay hắn: “Phu quân nên nói là trong lòng vi phu, Tố Tố là mỹ nữ thiên hạ vô song.”
“Nào, để ta xem thử rốt cuộc da mặt nàng dày dường nào.” Gia Luật Ngạn không nhịn được cười, véo má nàng lắc lắc.
“Ai da, da thiếp rất mềm, sẽ để lại dấu tay đó.”
Gia Luật Ngạn càng buồn cười hơn: “Sao nàng không phải họ Vương nhỉ?”
“Tại sao lại phải họ Vương?” Mộ Dung Tuyết ngẩn người một lúc, đến khi hiểu ra lại giận dỗi: “Thiếp đâu phải là Vương bà bán dưa, rõ ràng là rất mềm mà.”
“Được rồi được rồi, đậu chua mềm, lu giấm.”
“Không phải, thiếp là đậu ngọt.”
Hai người đấu khẩu dọc đường về đến Vương phủ rồi xuống ngựa.
Trương Long kinh ngạc phát hiện rằng Gia Luật Ngạn nổi danh Lãnh diện vương nay lại mặt đầy ý cười, mà còn là nụ cười hắn chưa từng thấy bao giờ, thật sự không thể tin nổi.
Vào Vương phủ, đi đến trước Ẩn Đào các, Gia Luật Ngạn nắm tay nàng nói: “Tối nay ở đây đi.”
Mộ Dung Tuyết dịu giọng nói: “Thiếp về Mai quán nấu canh giã rượu cho phu quân, chút nữa sẽ mang đến cho chàng.”
Gia Luật Ngạn khựng lại, “Vậy ta cùng về Mai quán với nàng.” Nói xong liền nắm tay nàng đi về Hậu viên. Mộ Dung Tuyết lòng ngọt như mật, lẽ nào hắn có ý không muốn xa nàng chỉ một khắc sao? Nhất định là vậy, nàng tràn đầy tình ý nhìn hắn, không nén nổi nụ cười.
“Nhìn đắm đuối như vậy làm ta sởn hết gai ốc rồi đây.” Hắn liếc nhìn nàng, vén tay áo lên đặt trước mắt nàng.
“Trời tối quá, không nhìn thấy.” Nàng hếch cằm, không hề để tâm.
Trở về Mai quán, Gia Luật Ngạn đi tắm rửa, còn Mộ Dung Tuyết vội vã xuống bếp, nấu một chén canh giã rượu bưng vào phòng ngủ.
Hôm nay Gia Luật Ngạn đã ngà say, sau khi tắm xong cơn buồn ngủ liền ập tới, chưa chờ được canh giã rượu đã thiếp đi. Áo lót màu trắng hở ngực, để lộ cơ bắp rắn chắc, Mộ Dung Tuyết cứ nhìn rồi nhìn mãi, phát hiện mình dường như cũng say, vậy là nàng uống hết chén canh giã rượu, nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, ánh mắt rơi trên chân hắn.
Sáng hôm sau Gia Luật Ngạn tỉnh dậy, trong nắng sớm, có một con tiểu hồ ly lười nhác ngồi kề bên cạnh, chớp đôi mắt to ươn ướt, cười giảo hoạt nghịch ngợm. Từ khi hai người chung giường đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thức dậy trước.
“Ngạn lang.” Nàng ngọt ngào gọi một tiếng, biểu hiện đó khiến hắn có một dự cảm không hay. Sao lại cười lấy lòng như vậy?
Hắn ngồi dậy, đang định xuống giường, nhưng lúc đưa chân lên, hắn cứ như có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.
Mười móng chân của hắn đều bị sơn màu đỏ!
“Mộ Dung Tuyết!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, quay người lại đè nàng xuống giường, đánh một cái vào mông nàng. Tuy không mạnh nhưng lực đạo của người tập võ không nhẹ, Mộ Dung Tuyết kêu lên một tiếng, trong phút chốc mắt lăn ra hai giọt nước vừa to vừa tròn, bàn tay đưa lên của Gia Luật Ngạn chỉ đành đặt xuống, cúi đầu nhìn chân mình, một luồng khí lạnh xông lên.
“Rốt cuộc nàng đã làm gì vậy?”
“Tối qua thiếp say nên tưởng đó là chân thiếp.” Nàng chớp chớp mắt, vốn còn định nặn ra mấy giọt nước mắt nữa, nhưng lòng thật sự quá vui sướng nên không nặn ra nổi. Hắn không tin lời nàng, véo mạnh vào mặt nàng nói: “Nói, rốt cuộc đã làm gì? Rửa đi cho ta.”
“Ngạn lang, rửa không được đâu, chỉ có thể chờ móng chân từ từ dài ra thôi.”
Gia Luật Ngạn đen mặt, tức tốc mang giày vớ. “Nàng chờ xem đêm nay ta xử lý nàng thế nào, nha đầu chết tiệt.” Hắn vứt lại một câu rồi hầm hầm bỏ đi.
Mộ Dung Tuyết cười vùi mặt vào cánh tay. Như vậy thì hắn không thể ở bên nữ nhân khác được. Nam nhân có chết cũng cần thể diện như hắn, làm sao có thể để nữ nhân phát hiện móng chân mình phong tình lẳng lơ như vậy được.
Nàng vui mừng ngáp dài một cái, tối qua vì sơn móng chân cho hắn nên bận rộn cả đêm, cũng may hắn ngủ rất say, nếu không nàng thật chẳng thể nào thành công được.
Đến tối, Gia Luật Ngạn ăn cơm xong liền ôm nàng lên giường báo thù. Mộ Dung Tuyết chột dạ đuối lý chỉ đành ngoan ngoãn chịu phạt, tuy bị hắn giày vò đến mức eo sắp gãy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngày mai hắn sẽ rời Kinh, mấy tháng không thể gặp mặt, nàng để mặc hắn làm đến ba lần.
Đến khi tỉnh giấc thì trời đã sáng, Mộ Dung Tuyết vừa mở mắt phát hiện giường bên cạnh đã trống trơn, nàng giật mình bật dậy, tức tốc mặc y phục rồi hét lên: “Đinh Hương, mau đi, đến chuồng ngựa dắt một con ngựa đến đây cho ta.”
“Tiểu thư muốn làm gì vậy?”
“Lúc Vương gia đi sao muội không gọi ta dậy, hôm nay Vương gia rời Kinh muội không biết sao, ta phải đi tiễn chàng.” Mộ Dung Tuyết vừa chải đầu vừa than thở.
“Là Vương gia không cho đánh thức cô đó.”
“Haiz, mau đi mau đi.” Mộ Dung Tuyết hoảng hốt búi tóc, đưa Bội Lan ra khỏi Mai quán.
Mộc quản gia nghe nói Phu nhân muốn đến An Định môn tiễn Gia Luật Ngạn, kinh ngạc trợn to mắt.
“Phu nhân, lão nô lắm chuyện nói một câu, xuất binh phải tế trời tế cờ, lúc này kẻ không phận sự không được đến gần An Định môn.”
Mộ Dung Tuyết nói: “Không sao, ta nhìn từ xa xa cũng được.”
Mộc quản gia hết cách, chỉ đành dắt ngựa đến, lại gọi sáu thân binh trong Vương phủ hộ tống, đích thân đưa Mộ Dung Tuyết đến An Định môn.
Quả nhiên đúng như Mộc quản gia nói, lúc này trước An Định môn người đông nghìn nghịt, bá tánh đã đứng chật kín từ lâu, đường sá đều bị túc vệ canh giữ, chỉ có thể đứng trước An Định môn nhìn từ xa xa, Thiết kỵ từng đoàn, cờ bay phần phật.
Cho dù cách một biển người, Mộ Dung Tuyết vẫn thấy được Gia Luật Ngạn ngay.
Hắn cưỡi trên một con tuấn mã màu đen, sau lưng là quân đội chỉnh tề uy nghiêm, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mặc quân trang.
Nàng liều mình vẫy tay, hi vọng hắn có thể nhìn thấy mình. Nhưng người quá đông, hắn cũng quyết không ngờ rằng lúc này nàng sẽ đến đây tiễn hắn.
Trong lúc khẩn cấp, nàng vừa nhìn thấy tửu lâu bên đường liền lập tức xuống ngựa, chạy lên tửu lâu.
“Phu nhân, Phu nhân.” Mộc quản gia vội vã đưa người vào, không hiểu nàng muốn làm gì.
Mộ Dung Tuyết chạy lên lầu, đến trước lan can ở lầu ba, cởi thắt lưng ra cầm trong tay vẫy vẫy. Không biết có phải ảo giác không, nàng cảm thấy Gia Luật Ngạn hình như phóng ánh mắt về phía mình, nàng ngạc nhiên mừng rỡ, thắt lưng trong tay càng vẫy kịch liệt hơn.
Gia Luật Ngạn trên ngựa chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang vẫy một dải lụa màu xanh, vốn không nhìn thấy dung mạo, nhưng không hiểu làm sao, hắn biết đó nhất định là Mộ Dung Tuyết. Vì chỉ có nàng mới dám làm những chuyện ngốc nghếch khiến người ta cười đến rụng răng thế này.
Lúc đó hắn chỉ nghĩ như vậy, mãi đến sau này hắn mới hiểu rằng trên thế gian này, người chịu vì hắn làm những chuyện ngốc nghếch như vậy cũng chỉ có nàng mà thôi.
“Hôm sau nữa là xuất binh, Hoàng thượng thiết yến đưa tiễn.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe lập tức biến sắc, “Phu quân có thể đưa thiếp theo không?” Cho dù một ngày nàng cũng không muốn xa hắn, đặc biệt là lúc này, quan hệ của hai người đang dần dần tốt lên, nàng càng không nỡ xa hắn.
“Đương nhiên không thể, nàng tưởng đi du sơn ngoạn thủy sao, là cầm binh đánh trận đó.”
Nàng mặt dày ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc, “Vậy thiếp đi theo làm một quân y được không?”
“Với trình độ của nàng à?” Hắn cười liếc nhìn nàng.
Nàng tiếp tục đeo bám: “Vậy chàng cũng phải cần một người bưng trà rót nước chứ.”
“Quan viên địa phương sẽ an bài hết, ăn uống ngủ nghỉ đều có người hầu hạ.”
Vừa nghe vậy nụ cười của nàng liền cứng lại, có khi nào quan viên địa phương vì muốn bợ đỡ hắn mà tặng mỹ nhân không? Thật sự rất có khả năng này, vừa nghĩ đến đây, tâm trạng hân hoan cả ngày liền kết băng.
Cả đêm nàng lo lắng trằn trọc một hồi mới ngủ. Sáng sớm tỉnh dậy không ngờ lại thấy Gia Luật Ngạn vẫn chưa đi, hắn đang ngồi trên chiếc ghế hoa hồng trước cửa sổ, tay cầm một cuốn sách. Nắng sớm vàng nhạt rải trên người hắn, chiếu lên dung nhan như ngọc, lên đôi mắt anh tuấn. Nàng càng nhìn càng thấy yêu, nhưng cũng càng lo lắng.
Lần này hắn đi sẽ mất bao lâu? Lúc hắn về có đưa một mỹ nhân cùng về không?
Gia Luật Ngạn phát hiện nàng đã tỉnh, cười cười nhìn nàng gọi một tiếng “A Trư”.
“Gọi thiếp là Tố Tố.” Nàng bước tới ngồi lên chân hắn, rút cuốn sách trong tay hắn ra ôm trong lòng.
“Màu sắc rực rỡ thế này, trắng chỗ nào?” Hắn nhìn chiếc yếm xanh, chiếc quần hồng của nàng, cố ý trêu chọc.
“Mau gọi đi, nếu không thiếp không đứng dậy đâu.”
Hắn véo mũi nàng, gọi một tiếng “Tố Tố”.
Mộ Dung Tuyết nghe thấy hai chữ “Tố Tố”, lập tức cảm thấy tim mềm như biển mây, “Ngạn lang, sau này phải thường gọi thiếp là Tố Tố.” Nàng ôm cổ hắn, vùi vào hõm cổ hắn như một con cún, không biết biểu đạt sự vui sướng của mình thế nào.
Hắn thầm hồi tưởng lại cái tên Tố Tố trên môi, lúc đó chẳng qua chỉ buột miệng đặt bừa một cái tên, lúc này lại cảm thấy rất hợp với nàng. Dưới ngoại hình hoạt bát ngời sáng của nàng còn có một trái tim mộc mạc chân thành. Trái tim mộc mạc chân thành này có thể nói là vô giá, khó lòng tìm thấy ở thân phận địa vị của hắn.
“Mau chải đầu ăn cơm rồi đến Ẩn Đào các.”
“Để làm gì?”
“Gọi nàng đến thì cứ đến, đừng lôi thôi nữa.”
Nói xong liền đặt sách xuống đi ngay.
Mộ Dung Tuyết nhìn theo bóng hắn, cười tươi như hoa xuân. Mỗi một thay đổi của hắn đều khiến nàng hưng phấn kích động, dường như nhìn thấy ánh dương vô hạn.
Ăn sáng xong, Mộ Dung Tuyết liền đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Ẩn Đào các. Vào thư phòng, Gia Luật Ngạn đưa nàng một bộ chìa khóa, nghiêm túc nói: “Sau khi ta đi nàng hãy ở đây, thư phòng khóa lại, những kẻ không phận sự không được vào Ẩn Đào các nửa bước."
Mộ Dung Tuyết không dám tin nhận lấy chìa khóa thư phòng, tâm trạng sục sôi đến mức không nói nên lời. Hắn tin tưởng nàng đến mức cả Ẩn Đào các cũng giao cho nàng. Nàng kích động suýt rơi nước mắt, có cảm giác trời cao không phụ người có lòng.
Nàng vỗ ngực nói: “Ngạn lang, chàng yên tâm, thiếp sẽ trông coi chỗ này, ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được.”
Gia Luật Ngạn như cười như không nhìn nàng: “Muỗi thì sao?”
Nghe đến chữ này Mộ Dung Tuyết lại đỏ mặt.
Hắn làm ra vẻ như muốn lật váy nàng lên, miệng nói: “Để ta xem thử vết cắn trên chân nàng lặn chưa?”
Nàng vội nhấc váy trốn ra khỏi thư phòng.
Trở về Kính hồ, phát hiện Bế Nguyệt của Trúc quán đã được đưa đi, nha hoàn Bích Hoàng và Trích Thúy đang quét dọn trong sân. Mộ Dung Tuyết lòng nửa vui sướng, nửa lo âu, có khi nào sẽ nhanh chóng lại có Tu Hoa vào ở không?
Nàng lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa. Trong lòng bàn tay, chìa khóa thư phòng Ẩn Đào các như một tia sáng hi vọng, hắn đã tin tưởng nàng đến vậy, nàng tin rằng sau này mỗi ngày sẽ càng tốt đẹp hơn, tất cả khó khăn đều không cản được bước chân tiến về phía trước của nàng.
Đến chiều, Gia Luật Ngạn đưa Mộ Dung Tuyết ra khỏi Vương phủ, lên xe ngựa tiến về Hoàng cung.
Mộ Dung Tuyết bất an hỏi: “Phu quân, chàng thấy hôm nay phục sức của thiếp có thỏa đáng không?”
“Đơn giản chút nữa thì tốt hơn.”
Mộ Dung Tuyết vừa nghe liền lập tức rút cây trâm trên đầu mình xuống rồi lại hỏi: “Thế này thì sao?”
Gia Luật Ngạn nhìn sang, lại lấy đóa hoa trên búi tóc nàng xuống, lúc này mới yên tâm. Hắn quá rõ bản tính háo sắc của lão Hoàng đế, cho dù là thê tử của đại thần trong triều, vừa mắt ai cũng sẽ đoạt lấy nếm thử mùi vị, bởi vậy Mộ Dung Tuyết vào cung xưa nay hắn không cho nàng ăn mặc quá bắt mắt. Nàng vốn đã xinh đẹp đáng yêu, nếu điểm trang thêm nữa sẽ càng kinh động lòng người.
Cung yến được tổ chức ở Đại Đồng điện. Hoàng đế vẫn chưa đến, các thần tử được mời đều đã đến trước.
Sau khi Gia Luật Ngạn vào, trong điện có mấy người đứng lên hành lễ.
Mộ Dung Tuyết nhìn trượng phu tiền đồ rộng mở của mình, không kìm được cong khóe môi, cảm thấy mắt chọn người của mình đúng là trăm ngàn có một.
Gia Luật Ngạn đưa Mộ Dung Tuyết ngồi xuống, đối diện Gia Luật Ngạn là một nam nhân ngoài bốn mươi, ánh mắt tinh minh âm thầm rơi trên người Mộ Dung Tuyết, xem xét một lúc rồi rời đi, còn nữ nhân bên cạnh hắn lại xem xét Mộ Dung Tuyết hồi lâu.
Nàng ta tướng mạo thanh tú, thân mình cao ráo đầy đặn, có điều cách ăn mặc thật khiến người ta không nói nên lời, hoàn toàn không có chút phẩm vị nào, yếm màu tím phối với váy màu xanh. Lúc đầu Mộ Dung Tuyết cảm thấy không vừa mắt, sau đó lại nghĩ có lẽ nữ nhân này cũng như mình, sợ ăn mặc đẹp quá sẽ lọt vào mắt lão Hoàng đế háo sắc, bởi vậy mới cố ý ăn mặc quê mùa khó coi một chút.
Chúng thần chờ chừng một khắc, ngoài điện truyền đến tiếng Hoàng đế giá lâm.
Quần thần đều ra nghênh đón, Mộ Dung Tuyết đứng sau Gia Luật Ngạn, liếc nhìn thấy sau long bào vàng tươi lướt qua một bộ cung trang màu cam, lòng thầm đoán là Triệu Chân Nương hay Kiều Tuyết Y đây?
Chờ Hoàng đế vào bàn, chúng thần ai nấy về vị trí, lúc này Mộ Dung Tuyết mới khẽ ngẩng đầu nhìn bên cạnh Hoàng đế, là Kiều Tuyết Y. Xem ra trong lòng Hoàng đế vẫn thích Kiều quý phi phong hoa tuyệt đại này nhất, Triệu Chân Nương đắc sủng cũng là nhờ Văn Xương công chúa mà thơm lây.
Sau khi lão Hoàng đế nói vài lời khích lệ các tướng sĩ thần tử sắp xuất chinh, ban ba ly rượu, cung yến chính thức bắt đầu.
Những món ăn trong cung này nói thật thì Mộ Dung Tuyết cảm thấy không ngon bằng mình nấu. Nhưng rượu trong cung lại rất ngon, là danh tửu các nơi tiến cống, đặt trong hầm rượu mười mấy năm, vừa ngửi đã thơm nức mũi.
Cung yến vô cùng buồn chán, nữ nhân vốn đã không hứng thú với chủ đề của các nam nhân, huống hồ còn có mặt lão Hoàng đế, chúng nhân đều kiêng dè, nói năng cẩn thận, hành động khiêm nhường.
Mộ Dung Tuyết tâm trạng chán ngán, mấy lần tình cờ ngước mắt đều bắt gặp ánh mắt của nữ nhân đối diện, nhìn nàng cũng thôi đi, đáng sợ hơn là nàng ta nhìn Gia Luật Ngạn còn nhiều hơn, ánh mắt tràn đầy tình ý kia Mộ Dung Tuyết rất đỗi quen thuộc, cứ như là bản sao của mình.
Nàng không nhịn được thấp giọng hỏi Gia Luật Ngạn: “Cô ta là ai vậy?”
“Con gái của Ngọc Quý Sơn.”
“Ngọc Quý Sơn dự tiệc tại sao không đưa phu nhân mà đưa con gái?”
Gia Luật Ngạn nhấp một ngụm rượu nhưng không đáp, một lúc sau mới nói: “Cô ta là biểu muội của Kiều quý phi, Ngọc Quý Sơn là cữu cữu của Kiều quý phi.” Rõ ràng là trả lời không đúng câu hỏi, lòng Mộ Dung Tuyết chợt lóe lên tia bất an.
Sau khi cung yến kết thúc, chúng thần ra về.
Mộ Dung Tuyết lên xe ngựa, trong không gian nhỏ hẹp, mùi rượu trên người Gia Luật Ngạn càng nồng hơn, vừa rồi Hoàng đế ban rượu, lại thêm mấy người kính rượu nên hắn uống không ít.
“Ngạn lang, chàng không sao chứ?” Nàng mở hai cửa sổ nhỏ hai bên thành xe, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán hắn.
“Không sao.” Hắn nắm tay nàng đặt trên gối.
“Con gái của Ngọc gia đó tên là gì vậy?”
“Ngọc Sính Đình.”
“Tên này hay thật.” Nàng bất giác nhớ lại thân hình cao ráo đầy đặn của nữ nhân kia, thật xứng với hai chữ “Sính Đình[1]”.
[1. Sính đình: thướt tha duyên dáng.]
“Không hay bằng tên nàng.” Gia Luật Ngạn cười cười nhìn nàng, “Nàng hỏi về cô ta làm gì?”
“Vì trong bữa tiệc cô ta cứ nhìn thiếp.”
“Có lẽ là đố kỵ nàng xinh đẹp hơn cô ta chăng?” Gia Luật Ngạn chỉ nói đùa, không ngờ mắt Mộ Dung Tuyết lập tức sáng như sao, kích động hỏi: “Ngạn lang cảm thấy thiếp đẹp hơn cô ta sao?”
Gia Luật Ngạn không nhịn được cười: “Nếu ta nói phải, nàng có vui đến mức nhảy lên trần xe không?”
Mộ Dung Tuyết không hề khiêm tốn gật đầu, cả gương mặt nhỏ như đang bừng sáng.
Gia Luật Ngạn cười cười: “Vậy ta vẫn nên nói không phải thì hơn.”
Mộ Dung Tuyết bĩu môi, đảo mắt rồi lại hỏi: “Vậy thiếp có đẹp hơn Kiều Tuyết Y không?”
Thần sắc Gia Luật Ngạn hơi kỳ quái, một lúc sau mới nói: “So với nàng ta làm gì?”
Mộ Dung Tuyết giận dỗi lắc cánh tay hắn: “Phu quân nên nói là trong lòng vi phu, Tố Tố là mỹ nữ thiên hạ vô song.”
“Nào, để ta xem thử rốt cuộc da mặt nàng dày dường nào.” Gia Luật Ngạn không nhịn được cười, véo má nàng lắc lắc.
“Ai da, da thiếp rất mềm, sẽ để lại dấu tay đó.”
Gia Luật Ngạn càng buồn cười hơn: “Sao nàng không phải họ Vương nhỉ?”
“Tại sao lại phải họ Vương?” Mộ Dung Tuyết ngẩn người một lúc, đến khi hiểu ra lại giận dỗi: “Thiếp đâu phải là Vương bà bán dưa, rõ ràng là rất mềm mà.”
“Được rồi được rồi, đậu chua mềm, lu giấm.”
“Không phải, thiếp là đậu ngọt.”
Hai người đấu khẩu dọc đường về đến Vương phủ rồi xuống ngựa.
Trương Long kinh ngạc phát hiện rằng Gia Luật Ngạn nổi danh Lãnh diện vương nay lại mặt đầy ý cười, mà còn là nụ cười hắn chưa từng thấy bao giờ, thật sự không thể tin nổi.
Vào Vương phủ, đi đến trước Ẩn Đào các, Gia Luật Ngạn nắm tay nàng nói: “Tối nay ở đây đi.”
Mộ Dung Tuyết dịu giọng nói: “Thiếp về Mai quán nấu canh giã rượu cho phu quân, chút nữa sẽ mang đến cho chàng.”
Gia Luật Ngạn khựng lại, “Vậy ta cùng về Mai quán với nàng.” Nói xong liền nắm tay nàng đi về Hậu viên. Mộ Dung Tuyết lòng ngọt như mật, lẽ nào hắn có ý không muốn xa nàng chỉ một khắc sao? Nhất định là vậy, nàng tràn đầy tình ý nhìn hắn, không nén nổi nụ cười.
“Nhìn đắm đuối như vậy làm ta sởn hết gai ốc rồi đây.” Hắn liếc nhìn nàng, vén tay áo lên đặt trước mắt nàng.
“Trời tối quá, không nhìn thấy.” Nàng hếch cằm, không hề để tâm.
Trở về Mai quán, Gia Luật Ngạn đi tắm rửa, còn Mộ Dung Tuyết vội vã xuống bếp, nấu một chén canh giã rượu bưng vào phòng ngủ.
Hôm nay Gia Luật Ngạn đã ngà say, sau khi tắm xong cơn buồn ngủ liền ập tới, chưa chờ được canh giã rượu đã thiếp đi. Áo lót màu trắng hở ngực, để lộ cơ bắp rắn chắc, Mộ Dung Tuyết cứ nhìn rồi nhìn mãi, phát hiện mình dường như cũng say, vậy là nàng uống hết chén canh giã rượu, nhẹ nhàng đi đến trước mặt hắn, ánh mắt rơi trên chân hắn.
Sáng hôm sau Gia Luật Ngạn tỉnh dậy, trong nắng sớm, có một con tiểu hồ ly lười nhác ngồi kề bên cạnh, chớp đôi mắt to ươn ướt, cười giảo hoạt nghịch ngợm. Từ khi hai người chung giường đến nay, đây là lần đầu tiên nàng thức dậy trước.
“Ngạn lang.” Nàng ngọt ngào gọi một tiếng, biểu hiện đó khiến hắn có một dự cảm không hay. Sao lại cười lấy lòng như vậy?
Hắn ngồi dậy, đang định xuống giường, nhưng lúc đưa chân lên, hắn cứ như có cảm giác ngũ lôi oanh đỉnh.
Mười móng chân của hắn đều bị sơn màu đỏ!
“Mộ Dung Tuyết!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, quay người lại đè nàng xuống giường, đánh một cái vào mông nàng. Tuy không mạnh nhưng lực đạo của người tập võ không nhẹ, Mộ Dung Tuyết kêu lên một tiếng, trong phút chốc mắt lăn ra hai giọt nước vừa to vừa tròn, bàn tay đưa lên của Gia Luật Ngạn chỉ đành đặt xuống, cúi đầu nhìn chân mình, một luồng khí lạnh xông lên.
“Rốt cuộc nàng đã làm gì vậy?”
“Tối qua thiếp say nên tưởng đó là chân thiếp.” Nàng chớp chớp mắt, vốn còn định nặn ra mấy giọt nước mắt nữa, nhưng lòng thật sự quá vui sướng nên không nặn ra nổi. Hắn không tin lời nàng, véo mạnh vào mặt nàng nói: “Nói, rốt cuộc đã làm gì? Rửa đi cho ta.”
“Ngạn lang, rửa không được đâu, chỉ có thể chờ móng chân từ từ dài ra thôi.”
Gia Luật Ngạn đen mặt, tức tốc mang giày vớ. “Nàng chờ xem đêm nay ta xử lý nàng thế nào, nha đầu chết tiệt.” Hắn vứt lại một câu rồi hầm hầm bỏ đi.
Mộ Dung Tuyết cười vùi mặt vào cánh tay. Như vậy thì hắn không thể ở bên nữ nhân khác được. Nam nhân có chết cũng cần thể diện như hắn, làm sao có thể để nữ nhân phát hiện móng chân mình phong tình lẳng lơ như vậy được.
Nàng vui mừng ngáp dài một cái, tối qua vì sơn móng chân cho hắn nên bận rộn cả đêm, cũng may hắn ngủ rất say, nếu không nàng thật chẳng thể nào thành công được.
Đến tối, Gia Luật Ngạn ăn cơm xong liền ôm nàng lên giường báo thù. Mộ Dung Tuyết chột dạ đuối lý chỉ đành ngoan ngoãn chịu phạt, tuy bị hắn giày vò đến mức eo sắp gãy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện ngày mai hắn sẽ rời Kinh, mấy tháng không thể gặp mặt, nàng để mặc hắn làm đến ba lần.
Đến khi tỉnh giấc thì trời đã sáng, Mộ Dung Tuyết vừa mở mắt phát hiện giường bên cạnh đã trống trơn, nàng giật mình bật dậy, tức tốc mặc y phục rồi hét lên: “Đinh Hương, mau đi, đến chuồng ngựa dắt một con ngựa đến đây cho ta.”
“Tiểu thư muốn làm gì vậy?”
“Lúc Vương gia đi sao muội không gọi ta dậy, hôm nay Vương gia rời Kinh muội không biết sao, ta phải đi tiễn chàng.” Mộ Dung Tuyết vừa chải đầu vừa than thở.
“Là Vương gia không cho đánh thức cô đó.”
“Haiz, mau đi mau đi.” Mộ Dung Tuyết hoảng hốt búi tóc, đưa Bội Lan ra khỏi Mai quán.
Mộc quản gia nghe nói Phu nhân muốn đến An Định môn tiễn Gia Luật Ngạn, kinh ngạc trợn to mắt.
“Phu nhân, lão nô lắm chuyện nói một câu, xuất binh phải tế trời tế cờ, lúc này kẻ không phận sự không được đến gần An Định môn.”
Mộ Dung Tuyết nói: “Không sao, ta nhìn từ xa xa cũng được.”
Mộc quản gia hết cách, chỉ đành dắt ngựa đến, lại gọi sáu thân binh trong Vương phủ hộ tống, đích thân đưa Mộ Dung Tuyết đến An Định môn.
Quả nhiên đúng như Mộc quản gia nói, lúc này trước An Định môn người đông nghìn nghịt, bá tánh đã đứng chật kín từ lâu, đường sá đều bị túc vệ canh giữ, chỉ có thể đứng trước An Định môn nhìn từ xa xa, Thiết kỵ từng đoàn, cờ bay phần phật.
Cho dù cách một biển người, Mộ Dung Tuyết vẫn thấy được Gia Luật Ngạn ngay.
Hắn cưỡi trên một con tuấn mã màu đen, sau lưng là quân đội chỉnh tề uy nghiêm, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn mặc quân trang.
Nàng liều mình vẫy tay, hi vọng hắn có thể nhìn thấy mình. Nhưng người quá đông, hắn cũng quyết không ngờ rằng lúc này nàng sẽ đến đây tiễn hắn.
Trong lúc khẩn cấp, nàng vừa nhìn thấy tửu lâu bên đường liền lập tức xuống ngựa, chạy lên tửu lâu.
“Phu nhân, Phu nhân.” Mộc quản gia vội vã đưa người vào, không hiểu nàng muốn làm gì.
Mộ Dung Tuyết chạy lên lầu, đến trước lan can ở lầu ba, cởi thắt lưng ra cầm trong tay vẫy vẫy. Không biết có phải ảo giác không, nàng cảm thấy Gia Luật Ngạn hình như phóng ánh mắt về phía mình, nàng ngạc nhiên mừng rỡ, thắt lưng trong tay càng vẫy kịch liệt hơn.
Gia Luật Ngạn trên ngựa chỉ có thể nhìn thấy một bóng người đang vẫy một dải lụa màu xanh, vốn không nhìn thấy dung mạo, nhưng không hiểu làm sao, hắn biết đó nhất định là Mộ Dung Tuyết. Vì chỉ có nàng mới dám làm những chuyện ngốc nghếch khiến người ta cười đến rụng răng thế này.
Lúc đó hắn chỉ nghĩ như vậy, mãi đến sau này hắn mới hiểu rằng trên thế gian này, người chịu vì hắn làm những chuyện ngốc nghếch như vậy cũng chỉ có nàng mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook