Trầm Hương Tuyết
-
Quyển 1 - Chương 35: Hôn trộm
Mộ Dung Tuyết tức tốc đứng dậy chải đầu, tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.
Ăn sáng xong nàng liền đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Linh Sơn tự, muốn xem thử có phải Hứa Trạch bị Thẩm Thương Lãng bắt đi không.
Đến cửa chùa, phát hiện bên trong vắng lặng đến mức không một bóng người, chắc chuyện ầm ĩ hôm qua đã truyền đi khắp nơi, bởi vậy hôm nay không ai đến dâng hương.
Mộ Dung Tuyết nhìn bốn phía, cuối cùng thấy một tăng nhân đang quét sân, vội bước lên hỏi: “Sư phụ, xin hỏi trong chùa có tăng nhân tên Hứa Trạch không?”
Tăng nhân lập tức lộ ra ánh mắt đề phòng, chắp hai tay nói: “Bổn tự không có người này.”
Mộ Dung Tuyết thấy tăng nhân không chịu nói, liền nói thẳng: “Ta là thân thích của kẻ gây chuyện hôm qua, nếu hắn đưa người đi rồi thì ta sẽ tìm hắn đòi người.”
Tăng nhân kia chắp tay niệm A di đà phật, nhưng vẫn không đáp.
Mộ Dung Tuyết bất lực đành quay người đi vào trong chùa, muốn xem thử có thể tìm Phương trượng hỏi không.
Đi đến dưới gốc bồ đề, bước chân nàng khựng lại, trước hồ Phóng sinh có một tăng nhân đang đứng, quay lưng về phía nàng, nhưng bóng người đó nàng vừa nhìn liền nhận ra ngay, là Hứa Trạch.
Thì ra hắn vẫn bình yên, nàng liền yên tâm âm thầm quay người định rời đi.
“Không lạy Bồ tát đã đi là không lễ phép đâu.”
Mộ Dung Tuyết chỉ đành bấm bụng quay người lại, Hứa Trạch mặt đầy ý cười nhìn nàng, trên người tràn ngập ánh nắng, trong tay còn cầm một con rùa nhỏ.
“Hôm nay không phải ta đến lạy Bồ tát, hôm qua đánh rơi một chiếc hoa tai ở đây nên đến tìm.” Nàng cúi đầu, giả vờ như đang tìm đồ, nhìn trái nhìn phải quanh gốc bồ đề.
Hắn cười cười đi đến trước mặt nàng, “Cô đến tìm ta chứ gì.”
“Ai đến tìm ngươi!” Nàng lập tức đỏ mặt, quay người rời đi. Sau lưng truyền đến tiếng cười sang sảng.
Người này thật mặt dày, biết hắn không chết, không bị thương, còn sống khỏe mạnh, nàng liền đặt chuyện này xuống.
Về đến Vương phủ, ngang qua Ẩn Đào các, bước chân nàng khựng lại, không có Trương Long, xem ra Gia Luật Ngạn đã ra ngoài. Nhớ lại tối qua, hơi ấm trong lòng nàng sắp nóng hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu, chắc hắn là người miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng trách mắng nàng nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm nàng, nếu không tại sao lại lén chạy đến đóng cửa sổ cho nàng chứ. Nàng càng nghĩ càng thấy lòng ngọt như mật, những gì nàng trao đi cuối cùng đã có hồi đáp. Đối với tương lai nàng lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Ngang qua Khách xá thanh, vừa hay Thẩm U Tâm từ trong cửa bước ra, cười nói: “Vừa hay muội cũng muốn đến Mai quán tìm tẩu tẩu đây.”
Mộ Dung Tuyết cười nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Mời tẩu tẩu vào trong ngồi.”
Vào Khách xá thanh, Thẩm U Tâm vô cùng có lỗi nói: “Hôm qua liên lụy tẩu tẩu bị biểu ca trách, muội muội thật sự bất nhẫn, vô cùng áy náy. Sáng nay lúc biểu ca ra cửa, muội đến nói rõ với biểu ca chuyện này, hi vọng biểu ca đừng giận lây tẩu tẩu. Chuyện này là lỗi của muội.”
Khách xá thanh và Ẩn Đào các rất gần, chuyện hôm qua Thẩm U Tâm cũng biết. Mộ Dung Tuyết thấy hơi ngại, cười cười nói: “Không sao, muội muội khách sáo rồi.”
“Đều tại muội không tốt, tự mình quyết định, hành sự thiếu suy nghĩ. Thật ra biểu ca đã an bày hết rồi.”
“Hả? An bài gì, làm chủ thay muội để muội lấy Tạ Trực sao?”
Thẩm U Tâm xấu hổ lắc đầu, “Thân phận của biểu ca còn đó, không thể trắng trợn nhúng tay vào chuyện của Thẩm gia. Gần đây triều đình sắp phát binh diệt phỉ, biểu ca sắp xếp cho Tạ Trực một vị trí trong quân, chờ chàng lập công được thưởng, có đủ tư cách rồi sẽ đến nhà đề thân. Đồng thời biểu ca cũng thay chàng chuẩn bị lễ vật, đại ca muội thấy tiền chắc sẽ không nói gì nữa.”
“Vẫn là Vương gia nghĩ chu đáo. Nhưng tất cả đã có dự liệu hết rồi tại sao không cho muội biết, hại muội uổng công sầu não lâu nay.”
“Tính biểu ca là vậy đó, có gì cũng để trong lòng trước, chờ sự thành rồi mới nói.”
Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ, đích thực hắn là người như vậy. Lúc đầu hắn nói có cách có thể khiến nàng không bị chọn, nhưng lại không chịu nói đó là cách gì, mãi đến khi giao cho nàng thuốc câm nàng mới biết.
Thật ra đây coi như là trầm ổn mới thành đại sự, nghĩ vậy, nàng cảm thấy càng ái mộ hắn hơn.
Hai tiểu cô nương vui vẻ trò chuyện một lúc, mỗi người đều cảm thấy rất hạnh phúc, con đường tình yêu tràn đầy hi vọng.
Mộ Dung Tuyết về Mai quán, đến Tạp dịch viện trước.
Lưu Đại Nghiệp đóng giường vừa thấy nàng liền cười xòa nói: “Phu nhân, cô xem có vừa ý không.” Lão bất an xoa tay nói: “Thời gian gấp quá. Nếu Phu nhân không vội thì tiểu nhân sẽ trang trí thêm.”
“Cũng được, cứ vậy đi.”
Nói thật, chiếc giường này khác xa với tưởng tượng của nàng, những hoa văn phức tạp xinh đẹp kia có Hoa khai tịnh đế, có Uyên ương hí thủy, có Hỉ tượng mi tiêu, có Liên sinh quý tử, tất cả đều là những viễn cảnh đẹp đẽ trong lòng nàng đối với tương lai. Còn chiếc giường trước mặt này lại trọc lóc không có hình gì cả.
Nàng hơi tiếc nuối, lúc kết hôn phải đóng một chiếc giường như vậy, đó là chuyện nàng mong ước đã lâu, bán giường cũng không hoàn toàn là vì ở chung với hắn, mà là thật sự muốn có một chiếc giường cưới mới tinh chỉ thuộc về hai người, khởi đầu hoàn mỹ, kết cuộc mỹ mãn.
Nàng sờ đầu giường hỏi: “Sơn đã khô chưa?”
“Phu nhân vẫn nên hong thêm mấy ngày nữa, mùi hơi khó ngửi.”
“Không sao, đặt trong Mai quán hong là được rồi.”
Về đến Mai quán, nàng rửa tay rồi vào nhà bếp. Tử Châu được phái đến Ẩn Đào các canh giữ bên ngoài, xem lúc nào Gia Luật Ngạn trở về.
Đinh Hương thấy vậy liền bĩu môi thật dài. Dựa vào cái gì mà lại phải nấu thức ăn ngon cho cô gia nhẫn tâm tuyệt tình kia chứ, cứ để mặc cho ngài ấy đói đi.
Mấy ngày nay Gia Luật Ngạn đều về Ẩn Đào các vào buổi trưa, vì chuyện diệt phỉ Binh bộ đã an bài thỏa đáng, thánh chỉ cũng đã hạ, Đại tướng quân Ngọc Quý Sơn đích thân xuất mã, còn hắn làm Đốc quân.
Chỉ ý của Hoàng đế vừa hạ, lập tức người bợ đỡ hắn trong triều lại nhiều thêm vài phần.
Tuy lão Hoàng đế sinh được Văn Xương công chúa, nhưng ông ta có thể sinh con trai hay không chúng nhân đều chưa biết chắc, nếu ông ta không có con trai, khả năng kế vị cao nhất không ai khác ngoài hắn và Thành Hi vương Gia Luật Chiêm. Lần này diệt phỉ Hoàng đế phái Gia Luật Ngạn đốc quân, hiển nhiên trong lòng xem trọng Gia Luật Ngạn hơn, bởi vậy những kẻ thấy sang bắt quàng làm họ cũng ngày càng táo tợn hơn, tận dụng triệt để mọi khe hở để gần gũi hắn.
Gia Luật Ngạn xưa nay thận trọng, cũng biết rõ lòng nghi ngờ và đề phòng của lão Hoàng đế rất nặng, bởi vậy xử lý xong việc công liền đóng cửa không ra ngoài.
Tử Châu vừa thấy Gia Luật Ngạn về, lập tức trở về Mai quán báo tin.
Mộ Dung Tuyết lập tức đưa một trái dưa hấu cho Đinh Hương.
“Muội mang đi cho Vương gia.”
Đinh Hương mím môi, “Muội không đi.”
“Bội Lan, muội đi đi.”
Bội Lan chỉ đành bấm bụng đón nhận trọng trách, bưng trái dưa hấu kia đến Ẩn Đào các.
Gia Luật Ngạn tắm xong, thay một chiếc áo gấm trắng thường ngày, ra khỏi phòng tắm.
Bội Lan dè dặt đứng ở cửa, hai tay bưng một trái dưa hấu.
“Vương gia, đây là do Phu nhân bảo nô tỳ mang đến.”
Gia Luật Ngạn nhíu mày, mang dưa hấu đến cũng không cắt ra, bảo hắn làm sao mà ăn?
Bội Lan đặt trái dưa hấu trên chiếc bàn trúc dưới hiên, nhẹ nhàng mở nắp của trái dưa. Thì ra trái dưa này rỗng ruột, trên vỏ dưa còn khắc hình hoa mai.
Hắn hơi kinh ngạc với sự thông minh khéo léo của nàng, hoa mai trên vỏ dưa đóa nào cũng sống động như thật, vừa nhìn đã thấy mát mẻ sảng khoái.
Bội Lan lấy trong quả dưa ra một cái chén bạch ngọc. Bên trong là một chén trái cây đầy màu sắc, đỏ có vàng có xanh có, hòa với băng đá, vừa nhìn đã thấy vô cùng mê hoặc mát mẻ.
“Mời Vương gia từ từ dùng.”
Bội Lan đặt đồ xuống rồi lui ra. Đi đến cửa, đột nhiên Gia Luật Ngạn nói: “Gọi Phu nhân đến đây.”
“Dạ.” Bội Lan mừng rỡ chạy nhanh về Mai quán. “Tiểu thư, Vương gia mời tiểu thư qua.”
Trong mắt Mộ Dung Tuyết lóe lên tia kinh ngạc vui mừng. Phải chăng hắn đã hết giận rồi, tha thứ cho nàng rồi?
Gia Luật Ngạn bưng chén ngọc, dùng nĩa bạc xăm trái cây bỏ vào miệng, mùi vị thật sự thanh mát ngon miệng ngoài sức tưởng tượng, loại trái cây ướp đá này không phải lần đầu tiên hắn được ăn, nhưng là lần đầu tiên được ăn loại ngon đến vậy, có một mùi hương kì dị cứ như đánh thức mỗi một tế bào xúc giác vị giác. Cho dù hắn rất kén chọn, từng ăn mỹ vị khắp thiên hạ, nhưng cũng bị mùi vị này làm ngạc nhiên. Hắn vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc nàng đã bỏ gì trong này?
Mộ Dung Tuyết đi đến trước Ẩn Đào các, hít một hơi thật sâu, tâm trạng căng thẳng tựa như lần đầu tiên gặp hắn.
Chén ngọc trên bàn đã trống không, Gia Luật Ngạn đan hai tay ngồi ở thư án, nhìn Mộ Dung Tuyết đi vào.
Hắn kinh ngạc phát hiện rằng nàng không hề có vẻ mặt bi thảm đáng thương. Gương mặt nhỏ xinh đẹp như bừng sáng, cười còn ngọt ngào hơn trái cây ướp đá kia. Hắn thở phào một hơi, vậy cũng tốt, không cần dỗ dành, cũng không cần giải thích gì cả, nàng hoàn toàn có thể tự hồi phục. Vậy là chuyện hôm qua hắn cũng không định nói thêm nữa.
“Trong trái cây đã bỏ gì vậy?”
“Phu quân, chàng nếm ra được sao?” Mộ Dung Tuyết lộ ra biểu hiện vạn phần khâm phục sùng bái, cười dịu dàng nói: “Là một loại cỏ thơm ở hải ngoại, cũng có thể làm thuốc, vô cùng quý giá. Là một bằng hữu của phụ thân thiếp tặng cho, thêm vào sẽ khiến trái cây có hương vị mê người, vừa thơm vừa nồng.”
“Trước đây sao chưa thấy nàng dùng?”
“Rất quý rất hiếm, chỉ có một cây thôi.”
“Một cây?”
“Đúng, chỉ có chừng này thôi.” Mộ Dung Tuyết lấy ngón tay ra dấu chừng bảy tám tấc, tiếc nuối nói: “Thiếp cũng không nỡ dùng, chỉ có lúc làm trái cây ướp đá mới thêm vào một chút.”
“Nếu có loại cỏ thơm như vậy thì sau này cho người tìm về trồng là được rồi.”
“Phu quân, loại cỏ thơm này rất thần kỳ, ba năm mới có thể kết quả, hơn nữa thời kỳ kết quả chỉ có nửa ngày, lại cần một loại ong mật ở bản địa thụ phấn, sau khi kết quả phải ủ nửa năm mới có thể sử dụng. Chỗ chúng ta không trồng được, bằng hữu của phụ thân thiếp ra hải ngoại làm ăn, từng muốn buôn bán loại này, nhưng giá quá cao nên không buôn nổi.”
Gia Luật Ngạn như đang suy nghĩ điều gì.
Mộ Dung Tuyết nhìn chiếc chén ngọc trống không, lòng ngập tràn kiêu ngạo hân hoan, chỉ cần hắn thích ăn, toàn thân nàng sẽ tràn đầy sức lực. “Phu quân, chàng thích ăn trái cây ướp đá thì ngày nào thiếp cũng làm cho chàng.”
Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng phết đất, eo thắt hờ một sợi dây màu xanh, tóc cũng dùng dây màu xanh thắt lại, rất hài hòa với sợi dây ở eo, thanh thoát khả ái, xinh đẹp ngát hương.
Gia Luật Ngạn không kìm được mà kéo nàng đến trước mặt mình ôm vào lòng, sau đó vạch bàn tay nàng ra xem kĩ.
“Tay thô hết rồi, sau này đừng làm nữa.”
“Thiếp thích nấu thức ăn ngon cho Ngạn lang.” Giọng nàng mềm mại nhưng hơi khàn, điểm thêm vài phần quyến rũ. Lòng hắn vốn đang mát lạnh, nhưng bị tiếng Ngạn lang này khơi lên một ngọn lửa.
Nàng không hề phát giác, ôm cổ hắn, vừa xấu hổ vừa thích thú nói: “Ngạn lang yêu thiếp đúng không, tối qua chàng còn đóng cửa sổ cho thiếp, sợ thiếp bị lạnh nữa.”
Gia Luật Ngạn sợ xấu hổ nên quay mặt đi. Không ngờ lại bị nàng phát hiện rồi.
“Phu quân yêu thiếp đúng không?” Nàng quay người tiếp tục vặn hỏi, cứ như hắn không đáp thì nàng sẽ tiếp tục hỏi như vây, hắn vốn đã xao động trong lòng, nàng còn xoay tới xoay lui trên chân hắn, chạm vào chỗ không nên chạm. Vậy là hắn không hề khách sáo bịt miệng nàng lại đè xuống chiếc giường bên cạnh.
Mộ Dung Tuyết hổn hển thở dốc “vật lộn” với hắn, bền gan vững chí tranh thủ hỏi: “Phu quân, chàng…” Còn chưa hỏi xong đã bị một đòn mạnh cắt ngang. Sau đó là từng cơn sóng biển, cuốn câu hỏi của nàng lên tận chín tầng mây.
Sau khi tắm rửa, Mộ Dung Tuyết mặc lại y phục, “Phu quân, thiếp về đây, tối nay chàng muốn ăn gì?”
“Cứ ngủ ở đây đi, rốt cuộc phải bắt ta phải nói mấy lần nữa.” Hắn sầm mặt, lộ ra ý không vui.
“Giường của thiếp đóng xong rồi.”
Sự níu giữ của hắn khiến nàng dao động trong thoáng chốc, nhưng vẫn lựa chọn về Mai quán.
Tự tin kiên trì không có nghĩa là không tự mình biết mình. Nàng không muốn một ngày nào đó trong tương lai sẽ tổn thương đến mức không còn năng lực hồi phục nữa.
Trở về Mai quán, nàng ngủ một giấc rồi tản bộ bên Kính hồ, hoa sen nở rộ, gió nhẹ thổi đến, ngôi đình nhỏ giữa hồ yên tĩnh khác thường, nàng nghĩ nếu có thể cùng Gia Luật Ngạn lên đó thưởng trăng hóng gió, vậy thật đẹp biết dường nào.
Buổi tối Gia Luật Ngạn ăn ở Mai quán, ăn cơm nàng nấu dường như đã trở thành thói quen, đầu bếp Tưởng trong Vương phủ gần đây rất thất vọng.
Sau bữa cơm, Mộ Dung Tuyết kéo hắn tản bộ dọc Kính hồ, sau đó chỉ vào ngôi đình nhỏ giữa Kính hồ, nũng nịu nói: “Ngạn lang, chúng ta chèo thuyền nhỏ qua đó ngắm trăng hóng gió, uống rượu ngâm thơ có được không?”
“Muỗi nhiều lắm.”
“…….”
Gặp phải nam nhân không hiểu phong tình này thì phải làm sao đây? Nàng ai oán bĩu môi, hận không thể dán bốn chữ “Phong hoa tuyết nguyệt” lên trán hắn, để hắn từ từ lĩnh hội.
Trở về Mai quán, Gia Luật Ngạn bước vào phòng ngủ của nàng, khinh bỉ nhìn chiếc giường mới trọc lóc, buồn cười hỏi: “Đây là giường mới của nàng đó sao?”
“Giường thiếp thiết kế không phải như vậy, nhưng mà…” Lời còn lại nàng không nói tiếp nữa.
Ánh mắt hắn sầm xuống, ôm nàng lên giường cởi thắt lưng nàng ra.
Nàng hoảng hốt xấu hổ, “Phu quân, chẳng phải lúc trưa đã làm rồi sao?”
“Trưa ăn cơm rồi tối vẫn phải ăn mà.”
“Không, thiếp vẫn còn no lắm.”
“Nào, thử xem chiếc giường này có chắc chắn không.”
Giường vẫn rất chắc chắn, nhưng nàng cảm thấy mình đã nhão nhoẹt rồi.
Sau khi chinh chiến, nam nhân bên cạnh lặng lẽ thiếp đi.
Nàng chậm rãi vòng tay qua eo hắn, áp sát thân mình vào cánh tay hắn.
Trong sắc đêm, mắt mày hắn càng tuấn mỹ lạ thường, nét lạnh lùng lạnh nhạt cũng bị ánh đèn mờ ảo xóa nhòa.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, đưa ngón tay lên mày hắn, theo xương mày vạch nhẹ một đường. Tiếp đó ngón tay như một làn gió xuân, thổi nhẹ lên sống mũi cao cao của hắn, sau đó là môi, cổ họng, rồi nhè nhẹ rơi trên ngực hắn, đặt ở tim hắn.
Trong này… có nàng không?
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu khắp phòng. Hắn ngủ rất say, đôi mày anh khí bừng bừng, sống mũi cao cao. Nàng chầm chậm cúi đầu, hôn lên mặt hắn, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước rồi rời đi. Hắn không hề động đậy, vẫn thở đều như cũ, ngay cả rèm mi cũng không rung một lần. Nàng cẩn thận nằm xuống, lòng thầm nói, trên thế gian này sẽ không có nữ nhân nào toàn tâm toàn ý yêu hắn như nàng đâu.
Ngón tay đặt bên giường của Gia Luật Ngạn khẽ động.
Đây là nữ nhân đầu tiên hôn trộm hắn.
Ăn sáng xong nàng liền đưa Đinh Hương, Bội Lan đến Linh Sơn tự, muốn xem thử có phải Hứa Trạch bị Thẩm Thương Lãng bắt đi không.
Đến cửa chùa, phát hiện bên trong vắng lặng đến mức không một bóng người, chắc chuyện ầm ĩ hôm qua đã truyền đi khắp nơi, bởi vậy hôm nay không ai đến dâng hương.
Mộ Dung Tuyết nhìn bốn phía, cuối cùng thấy một tăng nhân đang quét sân, vội bước lên hỏi: “Sư phụ, xin hỏi trong chùa có tăng nhân tên Hứa Trạch không?”
Tăng nhân lập tức lộ ra ánh mắt đề phòng, chắp hai tay nói: “Bổn tự không có người này.”
Mộ Dung Tuyết thấy tăng nhân không chịu nói, liền nói thẳng: “Ta là thân thích của kẻ gây chuyện hôm qua, nếu hắn đưa người đi rồi thì ta sẽ tìm hắn đòi người.”
Tăng nhân kia chắp tay niệm A di đà phật, nhưng vẫn không đáp.
Mộ Dung Tuyết bất lực đành quay người đi vào trong chùa, muốn xem thử có thể tìm Phương trượng hỏi không.
Đi đến dưới gốc bồ đề, bước chân nàng khựng lại, trước hồ Phóng sinh có một tăng nhân đang đứng, quay lưng về phía nàng, nhưng bóng người đó nàng vừa nhìn liền nhận ra ngay, là Hứa Trạch.
Thì ra hắn vẫn bình yên, nàng liền yên tâm âm thầm quay người định rời đi.
“Không lạy Bồ tát đã đi là không lễ phép đâu.”
Mộ Dung Tuyết chỉ đành bấm bụng quay người lại, Hứa Trạch mặt đầy ý cười nhìn nàng, trên người tràn ngập ánh nắng, trong tay còn cầm một con rùa nhỏ.
“Hôm nay không phải ta đến lạy Bồ tát, hôm qua đánh rơi một chiếc hoa tai ở đây nên đến tìm.” Nàng cúi đầu, giả vờ như đang tìm đồ, nhìn trái nhìn phải quanh gốc bồ đề.
Hắn cười cười đi đến trước mặt nàng, “Cô đến tìm ta chứ gì.”
“Ai đến tìm ngươi!” Nàng lập tức đỏ mặt, quay người rời đi. Sau lưng truyền đến tiếng cười sang sảng.
Người này thật mặt dày, biết hắn không chết, không bị thương, còn sống khỏe mạnh, nàng liền đặt chuyện này xuống.
Về đến Vương phủ, ngang qua Ẩn Đào các, bước chân nàng khựng lại, không có Trương Long, xem ra Gia Luật Ngạn đã ra ngoài. Nhớ lại tối qua, hơi ấm trong lòng nàng sắp nóng hơn cả mặt trời trên đỉnh đầu, chắc hắn là người miệng cứng lòng mềm, ngoài miệng trách mắng nàng nhưng trong lòng vẫn rất quan tâm nàng, nếu không tại sao lại lén chạy đến đóng cửa sổ cho nàng chứ. Nàng càng nghĩ càng thấy lòng ngọt như mật, những gì nàng trao đi cuối cùng đã có hồi đáp. Đối với tương lai nàng lại tràn đầy ý chí chiến đấu.
Ngang qua Khách xá thanh, vừa hay Thẩm U Tâm từ trong cửa bước ra, cười nói: “Vừa hay muội cũng muốn đến Mai quán tìm tẩu tẩu đây.”
Mộ Dung Tuyết cười nói: “Có chuyện gì vậy?”
“Mời tẩu tẩu vào trong ngồi.”
Vào Khách xá thanh, Thẩm U Tâm vô cùng có lỗi nói: “Hôm qua liên lụy tẩu tẩu bị biểu ca trách, muội muội thật sự bất nhẫn, vô cùng áy náy. Sáng nay lúc biểu ca ra cửa, muội đến nói rõ với biểu ca chuyện này, hi vọng biểu ca đừng giận lây tẩu tẩu. Chuyện này là lỗi của muội.”
Khách xá thanh và Ẩn Đào các rất gần, chuyện hôm qua Thẩm U Tâm cũng biết. Mộ Dung Tuyết thấy hơi ngại, cười cười nói: “Không sao, muội muội khách sáo rồi.”
“Đều tại muội không tốt, tự mình quyết định, hành sự thiếu suy nghĩ. Thật ra biểu ca đã an bày hết rồi.”
“Hả? An bài gì, làm chủ thay muội để muội lấy Tạ Trực sao?”
Thẩm U Tâm xấu hổ lắc đầu, “Thân phận của biểu ca còn đó, không thể trắng trợn nhúng tay vào chuyện của Thẩm gia. Gần đây triều đình sắp phát binh diệt phỉ, biểu ca sắp xếp cho Tạ Trực một vị trí trong quân, chờ chàng lập công được thưởng, có đủ tư cách rồi sẽ đến nhà đề thân. Đồng thời biểu ca cũng thay chàng chuẩn bị lễ vật, đại ca muội thấy tiền chắc sẽ không nói gì nữa.”
“Vẫn là Vương gia nghĩ chu đáo. Nhưng tất cả đã có dự liệu hết rồi tại sao không cho muội biết, hại muội uổng công sầu não lâu nay.”
“Tính biểu ca là vậy đó, có gì cũng để trong lòng trước, chờ sự thành rồi mới nói.”
Mộ Dung Tuyết nghĩ nghĩ, đích thực hắn là người như vậy. Lúc đầu hắn nói có cách có thể khiến nàng không bị chọn, nhưng lại không chịu nói đó là cách gì, mãi đến khi giao cho nàng thuốc câm nàng mới biết.
Thật ra đây coi như là trầm ổn mới thành đại sự, nghĩ vậy, nàng cảm thấy càng ái mộ hắn hơn.
Hai tiểu cô nương vui vẻ trò chuyện một lúc, mỗi người đều cảm thấy rất hạnh phúc, con đường tình yêu tràn đầy hi vọng.
Mộ Dung Tuyết về Mai quán, đến Tạp dịch viện trước.
Lưu Đại Nghiệp đóng giường vừa thấy nàng liền cười xòa nói: “Phu nhân, cô xem có vừa ý không.” Lão bất an xoa tay nói: “Thời gian gấp quá. Nếu Phu nhân không vội thì tiểu nhân sẽ trang trí thêm.”
“Cũng được, cứ vậy đi.”
Nói thật, chiếc giường này khác xa với tưởng tượng của nàng, những hoa văn phức tạp xinh đẹp kia có Hoa khai tịnh đế, có Uyên ương hí thủy, có Hỉ tượng mi tiêu, có Liên sinh quý tử, tất cả đều là những viễn cảnh đẹp đẽ trong lòng nàng đối với tương lai. Còn chiếc giường trước mặt này lại trọc lóc không có hình gì cả.
Nàng hơi tiếc nuối, lúc kết hôn phải đóng một chiếc giường như vậy, đó là chuyện nàng mong ước đã lâu, bán giường cũng không hoàn toàn là vì ở chung với hắn, mà là thật sự muốn có một chiếc giường cưới mới tinh chỉ thuộc về hai người, khởi đầu hoàn mỹ, kết cuộc mỹ mãn.
Nàng sờ đầu giường hỏi: “Sơn đã khô chưa?”
“Phu nhân vẫn nên hong thêm mấy ngày nữa, mùi hơi khó ngửi.”
“Không sao, đặt trong Mai quán hong là được rồi.”
Về đến Mai quán, nàng rửa tay rồi vào nhà bếp. Tử Châu được phái đến Ẩn Đào các canh giữ bên ngoài, xem lúc nào Gia Luật Ngạn trở về.
Đinh Hương thấy vậy liền bĩu môi thật dài. Dựa vào cái gì mà lại phải nấu thức ăn ngon cho cô gia nhẫn tâm tuyệt tình kia chứ, cứ để mặc cho ngài ấy đói đi.
Mấy ngày nay Gia Luật Ngạn đều về Ẩn Đào các vào buổi trưa, vì chuyện diệt phỉ Binh bộ đã an bài thỏa đáng, thánh chỉ cũng đã hạ, Đại tướng quân Ngọc Quý Sơn đích thân xuất mã, còn hắn làm Đốc quân.
Chỉ ý của Hoàng đế vừa hạ, lập tức người bợ đỡ hắn trong triều lại nhiều thêm vài phần.
Tuy lão Hoàng đế sinh được Văn Xương công chúa, nhưng ông ta có thể sinh con trai hay không chúng nhân đều chưa biết chắc, nếu ông ta không có con trai, khả năng kế vị cao nhất không ai khác ngoài hắn và Thành Hi vương Gia Luật Chiêm. Lần này diệt phỉ Hoàng đế phái Gia Luật Ngạn đốc quân, hiển nhiên trong lòng xem trọng Gia Luật Ngạn hơn, bởi vậy những kẻ thấy sang bắt quàng làm họ cũng ngày càng táo tợn hơn, tận dụng triệt để mọi khe hở để gần gũi hắn.
Gia Luật Ngạn xưa nay thận trọng, cũng biết rõ lòng nghi ngờ và đề phòng của lão Hoàng đế rất nặng, bởi vậy xử lý xong việc công liền đóng cửa không ra ngoài.
Tử Châu vừa thấy Gia Luật Ngạn về, lập tức trở về Mai quán báo tin.
Mộ Dung Tuyết lập tức đưa một trái dưa hấu cho Đinh Hương.
“Muội mang đi cho Vương gia.”
Đinh Hương mím môi, “Muội không đi.”
“Bội Lan, muội đi đi.”
Bội Lan chỉ đành bấm bụng đón nhận trọng trách, bưng trái dưa hấu kia đến Ẩn Đào các.
Gia Luật Ngạn tắm xong, thay một chiếc áo gấm trắng thường ngày, ra khỏi phòng tắm.
Bội Lan dè dặt đứng ở cửa, hai tay bưng một trái dưa hấu.
“Vương gia, đây là do Phu nhân bảo nô tỳ mang đến.”
Gia Luật Ngạn nhíu mày, mang dưa hấu đến cũng không cắt ra, bảo hắn làm sao mà ăn?
Bội Lan đặt trái dưa hấu trên chiếc bàn trúc dưới hiên, nhẹ nhàng mở nắp của trái dưa. Thì ra trái dưa này rỗng ruột, trên vỏ dưa còn khắc hình hoa mai.
Hắn hơi kinh ngạc với sự thông minh khéo léo của nàng, hoa mai trên vỏ dưa đóa nào cũng sống động như thật, vừa nhìn đã thấy mát mẻ sảng khoái.
Bội Lan lấy trong quả dưa ra một cái chén bạch ngọc. Bên trong là một chén trái cây đầy màu sắc, đỏ có vàng có xanh có, hòa với băng đá, vừa nhìn đã thấy vô cùng mê hoặc mát mẻ.
“Mời Vương gia từ từ dùng.”
Bội Lan đặt đồ xuống rồi lui ra. Đi đến cửa, đột nhiên Gia Luật Ngạn nói: “Gọi Phu nhân đến đây.”
“Dạ.” Bội Lan mừng rỡ chạy nhanh về Mai quán. “Tiểu thư, Vương gia mời tiểu thư qua.”
Trong mắt Mộ Dung Tuyết lóe lên tia kinh ngạc vui mừng. Phải chăng hắn đã hết giận rồi, tha thứ cho nàng rồi?
Gia Luật Ngạn bưng chén ngọc, dùng nĩa bạc xăm trái cây bỏ vào miệng, mùi vị thật sự thanh mát ngon miệng ngoài sức tưởng tượng, loại trái cây ướp đá này không phải lần đầu tiên hắn được ăn, nhưng là lần đầu tiên được ăn loại ngon đến vậy, có một mùi hương kì dị cứ như đánh thức mỗi một tế bào xúc giác vị giác. Cho dù hắn rất kén chọn, từng ăn mỹ vị khắp thiên hạ, nhưng cũng bị mùi vị này làm ngạc nhiên. Hắn vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc nàng đã bỏ gì trong này?
Mộ Dung Tuyết đi đến trước Ẩn Đào các, hít một hơi thật sâu, tâm trạng căng thẳng tựa như lần đầu tiên gặp hắn.
Chén ngọc trên bàn đã trống không, Gia Luật Ngạn đan hai tay ngồi ở thư án, nhìn Mộ Dung Tuyết đi vào.
Hắn kinh ngạc phát hiện rằng nàng không hề có vẻ mặt bi thảm đáng thương. Gương mặt nhỏ xinh đẹp như bừng sáng, cười còn ngọt ngào hơn trái cây ướp đá kia. Hắn thở phào một hơi, vậy cũng tốt, không cần dỗ dành, cũng không cần giải thích gì cả, nàng hoàn toàn có thể tự hồi phục. Vậy là chuyện hôm qua hắn cũng không định nói thêm nữa.
“Trong trái cây đã bỏ gì vậy?”
“Phu quân, chàng nếm ra được sao?” Mộ Dung Tuyết lộ ra biểu hiện vạn phần khâm phục sùng bái, cười dịu dàng nói: “Là một loại cỏ thơm ở hải ngoại, cũng có thể làm thuốc, vô cùng quý giá. Là một bằng hữu của phụ thân thiếp tặng cho, thêm vào sẽ khiến trái cây có hương vị mê người, vừa thơm vừa nồng.”
“Trước đây sao chưa thấy nàng dùng?”
“Rất quý rất hiếm, chỉ có một cây thôi.”
“Một cây?”
“Đúng, chỉ có chừng này thôi.” Mộ Dung Tuyết lấy ngón tay ra dấu chừng bảy tám tấc, tiếc nuối nói: “Thiếp cũng không nỡ dùng, chỉ có lúc làm trái cây ướp đá mới thêm vào một chút.”
“Nếu có loại cỏ thơm như vậy thì sau này cho người tìm về trồng là được rồi.”
“Phu quân, loại cỏ thơm này rất thần kỳ, ba năm mới có thể kết quả, hơn nữa thời kỳ kết quả chỉ có nửa ngày, lại cần một loại ong mật ở bản địa thụ phấn, sau khi kết quả phải ủ nửa năm mới có thể sử dụng. Chỗ chúng ta không trồng được, bằng hữu của phụ thân thiếp ra hải ngoại làm ăn, từng muốn buôn bán loại này, nhưng giá quá cao nên không buôn nổi.”
Gia Luật Ngạn như đang suy nghĩ điều gì.
Mộ Dung Tuyết nhìn chiếc chén ngọc trống không, lòng ngập tràn kiêu ngạo hân hoan, chỉ cần hắn thích ăn, toàn thân nàng sẽ tràn đầy sức lực. “Phu quân, chàng thích ăn trái cây ướp đá thì ngày nào thiếp cũng làm cho chàng.”
Nàng mặc một chiếc váy dài màu trắng phết đất, eo thắt hờ một sợi dây màu xanh, tóc cũng dùng dây màu xanh thắt lại, rất hài hòa với sợi dây ở eo, thanh thoát khả ái, xinh đẹp ngát hương.
Gia Luật Ngạn không kìm được mà kéo nàng đến trước mặt mình ôm vào lòng, sau đó vạch bàn tay nàng ra xem kĩ.
“Tay thô hết rồi, sau này đừng làm nữa.”
“Thiếp thích nấu thức ăn ngon cho Ngạn lang.” Giọng nàng mềm mại nhưng hơi khàn, điểm thêm vài phần quyến rũ. Lòng hắn vốn đang mát lạnh, nhưng bị tiếng Ngạn lang này khơi lên một ngọn lửa.
Nàng không hề phát giác, ôm cổ hắn, vừa xấu hổ vừa thích thú nói: “Ngạn lang yêu thiếp đúng không, tối qua chàng còn đóng cửa sổ cho thiếp, sợ thiếp bị lạnh nữa.”
Gia Luật Ngạn sợ xấu hổ nên quay mặt đi. Không ngờ lại bị nàng phát hiện rồi.
“Phu quân yêu thiếp đúng không?” Nàng quay người tiếp tục vặn hỏi, cứ như hắn không đáp thì nàng sẽ tiếp tục hỏi như vây, hắn vốn đã xao động trong lòng, nàng còn xoay tới xoay lui trên chân hắn, chạm vào chỗ không nên chạm. Vậy là hắn không hề khách sáo bịt miệng nàng lại đè xuống chiếc giường bên cạnh.
Mộ Dung Tuyết hổn hển thở dốc “vật lộn” với hắn, bền gan vững chí tranh thủ hỏi: “Phu quân, chàng…” Còn chưa hỏi xong đã bị một đòn mạnh cắt ngang. Sau đó là từng cơn sóng biển, cuốn câu hỏi của nàng lên tận chín tầng mây.
Sau khi tắm rửa, Mộ Dung Tuyết mặc lại y phục, “Phu quân, thiếp về đây, tối nay chàng muốn ăn gì?”
“Cứ ngủ ở đây đi, rốt cuộc phải bắt ta phải nói mấy lần nữa.” Hắn sầm mặt, lộ ra ý không vui.
“Giường của thiếp đóng xong rồi.”
Sự níu giữ của hắn khiến nàng dao động trong thoáng chốc, nhưng vẫn lựa chọn về Mai quán.
Tự tin kiên trì không có nghĩa là không tự mình biết mình. Nàng không muốn một ngày nào đó trong tương lai sẽ tổn thương đến mức không còn năng lực hồi phục nữa.
Trở về Mai quán, nàng ngủ một giấc rồi tản bộ bên Kính hồ, hoa sen nở rộ, gió nhẹ thổi đến, ngôi đình nhỏ giữa hồ yên tĩnh khác thường, nàng nghĩ nếu có thể cùng Gia Luật Ngạn lên đó thưởng trăng hóng gió, vậy thật đẹp biết dường nào.
Buổi tối Gia Luật Ngạn ăn ở Mai quán, ăn cơm nàng nấu dường như đã trở thành thói quen, đầu bếp Tưởng trong Vương phủ gần đây rất thất vọng.
Sau bữa cơm, Mộ Dung Tuyết kéo hắn tản bộ dọc Kính hồ, sau đó chỉ vào ngôi đình nhỏ giữa Kính hồ, nũng nịu nói: “Ngạn lang, chúng ta chèo thuyền nhỏ qua đó ngắm trăng hóng gió, uống rượu ngâm thơ có được không?”
“Muỗi nhiều lắm.”
“…….”
Gặp phải nam nhân không hiểu phong tình này thì phải làm sao đây? Nàng ai oán bĩu môi, hận không thể dán bốn chữ “Phong hoa tuyết nguyệt” lên trán hắn, để hắn từ từ lĩnh hội.
Trở về Mai quán, Gia Luật Ngạn bước vào phòng ngủ của nàng, khinh bỉ nhìn chiếc giường mới trọc lóc, buồn cười hỏi: “Đây là giường mới của nàng đó sao?”
“Giường thiếp thiết kế không phải như vậy, nhưng mà…” Lời còn lại nàng không nói tiếp nữa.
Ánh mắt hắn sầm xuống, ôm nàng lên giường cởi thắt lưng nàng ra.
Nàng hoảng hốt xấu hổ, “Phu quân, chẳng phải lúc trưa đã làm rồi sao?”
“Trưa ăn cơm rồi tối vẫn phải ăn mà.”
“Không, thiếp vẫn còn no lắm.”
“Nào, thử xem chiếc giường này có chắc chắn không.”
Giường vẫn rất chắc chắn, nhưng nàng cảm thấy mình đã nhão nhoẹt rồi.
Sau khi chinh chiến, nam nhân bên cạnh lặng lẽ thiếp đi.
Nàng chậm rãi vòng tay qua eo hắn, áp sát thân mình vào cánh tay hắn.
Trong sắc đêm, mắt mày hắn càng tuấn mỹ lạ thường, nét lạnh lùng lạnh nhạt cũng bị ánh đèn mờ ảo xóa nhòa.
Nàng ngây ngốc nhìn hắn, đưa ngón tay lên mày hắn, theo xương mày vạch nhẹ một đường. Tiếp đó ngón tay như một làn gió xuân, thổi nhẹ lên sống mũi cao cao của hắn, sau đó là môi, cổ họng, rồi nhè nhẹ rơi trên ngực hắn, đặt ở tim hắn.
Trong này… có nàng không?
Ánh sáng nhàn nhạt chiếu khắp phòng. Hắn ngủ rất say, đôi mày anh khí bừng bừng, sống mũi cao cao. Nàng chầm chậm cúi đầu, hôn lên mặt hắn, nhẹ như chuồn chuồn đạp nước rồi rời đi. Hắn không hề động đậy, vẫn thở đều như cũ, ngay cả rèm mi cũng không rung một lần. Nàng cẩn thận nằm xuống, lòng thầm nói, trên thế gian này sẽ không có nữ nhân nào toàn tâm toàn ý yêu hắn như nàng đâu.
Ngón tay đặt bên giường của Gia Luật Ngạn khẽ động.
Đây là nữ nhân đầu tiên hôn trộm hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook