Trầm Hương Tuyết
-
Quyển 1 - Chương 20: Động phòng hoa chúc
Nàng vừa hưng phấn vừa căng thẳng lắng nghe thanh âm kẽo kẹt trên hành lang gỗ, nhìn hắn phiêu dật, chắp tay an nhiên bước đến trước Mai quán.
Bóng dáng tuấn mỹ mờ ảo in trên khung cửa sổ. Nàng bất động đứng dưới khung cửa, xuyên qua ánh trăng nhìn nam nhân mình vừa gặp đã yêu. Ánh sáng của ngọn đèn trên hành lang dường như hòa vào mắt hắn, càng khiến người ta thêm mất hồn. Nàng nhất thời suy nghĩ mông lung, đây không phải là mơ đó chứ. Đột nhiên một cơn gió ùa đến, lay động ánh đèn dưới hành lang, ánh sáng trong mắt hắn cũng lập lòe.
“Phu quân.” Nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, vô cùng ảo não vì giọng nói phá cảnh của mình, nhưng cũng lấy làm may mắn, chính vì giọng nói như chuông hỏng này nên nàng mới có thể cùng hắn trở thành vợ chồng.
Hắn một tay chống lên cửa sổ, nhấc chân nhảy từ bên ngoài vào. Ngọn đèn trên bàn bỗng lay động, suýt nữa phụt tắt. Nàng không kìm được lui về phía sau vài bước.
Một tay hắn đỡ eo nàng, một tay nâng cằm nàng, nàng bị ép phải áp sát vào cơ thể hắn, tuy từng cùng hắn cưỡi chung một ngựa, từng cùng hắn chung chăn gối, nhưng bị hắn ôm vào lòng một cách thân mật thế này thì đây là lần đầu tiên. Sắc đêm mờ ảo, trong tay áo cẩm bào to rộng của hắn dường như đang ẩn nấp vô số dã thú. Nàng cảm thấy đầu ong ong hỗn loạn, toàn thân như lửa đốt, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ giọng của mình sẽ phá hoại giờ phút đẹp đẽ này.
Gió từ cửa sổ lùa vào, hơi rượu nồng nặc trên người hắn tỏa ra. Nàng xưa nay không thích ngửi mùi rượu, nhưng vì từ trên người hắn nên ngửi vào cũng thanh trong lạ thường, không hề cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy mạnh mẽ oai phong.
Hắn ngà ngà say, đôi mắt càng tuấn lãng mê người, nàng như trầm mê trong mộng cảnh, không biết đêm nay là đêm nào.
Hắn bóp cằm nàng, “Vui lắm phải không?”
Nàng bỗng xấu hổ đỏ mặt. Đương nhiên là vui rồi, cả đời này chưa bao giờ vui như vậy.
“Nàng xem nàng ngồi trong kiệu kìa, cười đến nỗi chẳng thấy mắt mũi đâu.” Hắn không hề khách sáo vạch trần tâm sự của nàng, giọng điệu tràn đầy chế giễu, còn có một chút mỉa mai, bị nàng tỉ mỉ phát hiện ra.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Làm gì có.”
Hắn cười nói: “Cuối cùng thì cũng mặt dày mày dạn lấy được ta rồi, thật không dễ gì.” Người xưa nay lạnh lùng, khi cười lên lại ấm áp một cách bất ngờ, chỉ cảm thấy sóng mắt hắn lay chuyển, phong lưu vô hạn. Nhưng lời nói ra lại không dễ nghe chút nào, khiến người ta thật xấu hổ.
“Lẽ nào thiếp không tốt đến vậy sao?” Nàng uất ức dẫu môi, không ngượng miệng nói: “Luận tướng mạo luận bản lĩnh luận nhân phẩm, thiếp đều là cô nương vạn...” Nàng hơi khiêm tốn một chút, “Được rồi, ít ra thì cũng là cô nương trăm người có một.”
“Để ta xem thử da mặt nàng dày chừng nào.” Ngón tay hắn vạch qua má nàng, bóp lấy gò má mềm mịn, dùng lực véo một cái.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, đêm tân hôn mà hắn lại cười nhạo nàng như vậy, gương mặt nhỏ vốn đang vui mừng bỗng tối hẳn đi. Hắn ôm xốc nàng lên, đi mấy bước đến trước giường. Dã thú trong tay áo như được thả ra hết, chiếc móc nhỏ trên tấm rèm màu đỏ bị một trận cuồng phong bạo vũ, rung lên giòn giã.
Nàng căng thẳng gần như nhũn ra trên tay hắn. Nàng mất mẹ từ lúc còn thơ, đối với chuyện tiếp theo đây trong đầu hoàn toàn mờ mịt, trái tim căng thẳng đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Giá y trượt xuống, quần áo còn lại chỉ như một làn khói xanh, bỗng chốc tan biến trên đầu ngón tay hắn. Da thịt trắng muốt lộ ra trong không khí tĩnh lặng của sắc đêm, như một đóa hoa thoang thoảng mùi hương, mời người đến hái. Tay hắn từ vai nàng vuốt xuống dưới, dừng lại trên đỉnh đồi cao vút. Nàng như bị điểm huyệt, máu huyết toàn thân như ngừng chảy, chỉ có khoảng trời dưới ngón tay hắn là máu nóng dâng trào hừng hực.
Nàng không hình dung được cảm giác khiến hồn bay tận chân mây đó, chỉ muốn ngất đi cho xong. Tay trượt xuống chân, nàng bất giác tránh đi, nhưng không chống nổi khí thế như chẻ tre của hắn. Lửa cháy lan khắp cánh đồng, nước ngập Kim sơn.
Hắn không nhịn được lại giễu cợt, “Không chỉ mắt nhiều nước, ở đây nước cũng nhiều lắm.”
Nàng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, ôm cánh tay hắn cắn mạnh một cái.
Hắn hít một hơi, bất ngờ vươn mình xông vào bên trong, một cơn đau như xé tim xé phổi lập tức khiến nàng nhả ra. Dị vật đột ngột xâm nhập như thiết kỵ quét sạch ngàn quân, xông pha ngang dọc trong nhụy hoa mềm mại, cơn đau chưa bao giờ nếm trải này trong phút chốc như hồng thủy cuốn trôi tất cả khoái lạc dịu dàng ban đầu. Nàng chưa bao giờ đau đến vậy, nước mắt như suối tuôn trào trong lúc giãy dụa, nàng cắn lấy cánh tay hắn. Phát cắn này khiến vó ngựa chinh phạt của hắn càng mãnh liệt hơn.
Nàng đau đớn nhả ra, nghẹn ngào nói: “Chàng ức hiếp thiếp.”
“Ức hiếp nàng thì đã làm sao.” Hắn hừ một tiếng. “Trên đường đi nàng ít giày vò ta lắm sao, từ lâu ta đã muốn xử lý nàng rồi, hôm nay vừa hay được báo thù rửa hận.”
Nàng hít một hơi: “Đau quá, chàng phạt thiếp làm chuyện khác không được sao?”
“Không được, cứ phải phạt nàng chuyện này.” Nói xong lại là một hồi xông pha mãnh liệt, “Nàng còn dám uy hiếp ta nữa, thật là to gan.”
Hắn bày ra bộ dạng chờ thời cơ báo thù, nàng hơi đuối lý, chỉ đành níu chặt góc chăn, liều mình nhẫn nhịn cơn đau. Mỗi lần xong một hồi nàng lại đau khổ hỏi: “Được chưa?” Nàng hỏi một lần là lại đổi được một lần “đáp trả” mạnh mẽ của hắn, khiến nàng sợ hãi không dám hỏi nữa, chỉ cắn môi lòng thầm đếm cừu.
Thấy cừu đã đếm hơn ngàn con mà hắn vẫn chưa báo thù xong, nàng thật sự sợ hãi, lẽ nào sau này mỗi đêm đều phải thọ hình như vậy sao?
Cuối cùng cũng gượng được đến khi mây tan mưa tạnh, hắn bước xuống khỏi người nàng. Nàng thở phào một hơi, có cảm giác thanh thản sau khi giành lại sự sống trong cái chết. Sung sướng gì đó đều là gạt người, rõ ràng là chết đi sống lại, đau đớn tột cùng mà.
Gia Luật Ngạn đứng dậy khoác cẩm bào, đẩy cửa phòng ra, Sơ Ảnh và Ám Hương cúi đầu hầu bên ngoài, khiêng nước nóng đã chuẩn bị từ trước vào, sau đó lại cặm cụi cúi đầu bước ra, âm thầm đóng cửa lại. Tuy hai người họ quen việc thạo đường, nhắm mắt làm ngơ, nhưng lại khiến Mộ Dung Tuyết xấu hổ không chốn dung thân, giống như cảnh hoan ái vừa rồi đều bị hai người họ tận mắt nhìn thấy hết. Nàng chống thân thể mỏi nhừ muốn ngồi dậy, ai ngờ chân vừa chạm đất, thân dưới lại nhói đau, nàng không nhịn được phải nhíu mày rên một tiếng.
Gia Luật Ngạn phì cười: “Chẳng phải thể lực nàng tốt lắm sao, chân trần cũng có thể đâm quàng đâm xiên trong ruộng cải dầu mà.”
Không ngờ hắn lại dùng từ đâm quàng đâm xiên[1] này, hắn so nàng với thứ gì đây? Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, đôi mi run rẩy chớp chớp vài cái như cánh bướm, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.
[1. Nguyên văn: Lang bôn thỉ đột, nghĩa là chó lợn chạy tứ tung.]
“Được rồi, được rồi, đùa mấy câu thôi đã không chịu được rồi.” Hắn ôm nàng đặt vào bồn nước, tắm rửa cho nàng rồi tấm tắc nói: “Thân hình này còn sợ bị nhìn thấy sao, thổi tắt đèn là tưởng ta không nhìn thấy gì à?”
Nàng xấu hổ kinh ngạc hỏi: “Chàng nói trong đêm chàng cũng nhìn thấy được sao?”
“Vật nhỏ thì nhìn không rõ, nhưng lớn như nàng thế này, lại còn trắng tinh như vậy, đương nhiên là thấy vô cùng rõ ràng.”
Vừa thấy nụ cười giễu cợt không hề che giấu của hắn, nàng xấu hổ đến mức muốn ngất đi, ôm lấy cánh tay hắn định cắn xuống.
Hắn bóp mặt nàng kéo ra, vô cùng nghiêm túc nói: “Trên thế gian này nữ nhân khóc giỏi nhất chính là nàng đó. Dìm bảy cánh quân cũng không thành vấn đề.”
“Ai bảo chàng ức hiếp thiếp.” Nàng khóc hu hu càng thương tâm hơn.
Hắn chìa cánh tay ra trước mắt nàng: “Nàng xem đi, ai ức hiếp ai đây?” Bên trên có ba dấu răng nông sâu lẫn lộn. Hắn nghiêm túc nói: “Bổn vương từng tuổi này rồi vẫn chưa từng bị cắn hết. Trừ chó ra.”
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, quay đầu nhảy lên giường lấy gối đập thật mạnh. Hắn rõ ràng có gương mặt mê đắm chết người không đền mạng, tại sao lại phối với cái miệng tức chết người không đền mạng như vậy chứ?
Hắn dường như rất hưởng thụ bộ dạng tức tối hờn dỗi của nàng, cười híp mắt cứu chiếc gối trong tay nàng ra, không nhanh không chậm nói: “Bây giờ tại sao lại biến thành cừu non bị ức hiếp rồi? Chẳng phải nàng lợi hại lắm sao? Ngay cả bổn vương cũng dám uy hiếp mà.”
Nàng dẫu môi nói: “Lẽ nào chàng muốn ghi thù cả đời sao?”
“Đương nhiên.”
“Thiếp đích thực có chỗ không đúng, nhưng thiếp cũng cùng đường mạt lộ vạn bất đắc dĩ mà, sau này thiếp sẽ bồi thường gấp bội được không?” Nàng chớp đôi mắt ươn ướt giống hệt một con cún đáng thương.
Hắn hừ một tiếng: “Xem biểu hiện sau này của nàng đã.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lập tức lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin, “Thiếp nhất định biểu hiện vô cùng hoàn hảo, không để phu quân bới lông tìm vết gì được.” Nàng vỗ ngực, “Phu quân chờ đó mà xem. Thiếp dám bảo đảm, những ngày tháng phu quân ở bên thiếp nhất định ngọt ngào còn hơn cả mật nữa.”
Gia Luật Ngạn: “......” Lúc này hắn hoàn toàn chắc chắn rằng sự tự tin của nàng chính là rèn bằng sắt.
Bóng dáng tuấn mỹ mờ ảo in trên khung cửa sổ. Nàng bất động đứng dưới khung cửa, xuyên qua ánh trăng nhìn nam nhân mình vừa gặp đã yêu. Ánh sáng của ngọn đèn trên hành lang dường như hòa vào mắt hắn, càng khiến người ta thêm mất hồn. Nàng nhất thời suy nghĩ mông lung, đây không phải là mơ đó chứ. Đột nhiên một cơn gió ùa đến, lay động ánh đèn dưới hành lang, ánh sáng trong mắt hắn cũng lập lòe.
“Phu quân.” Nàng bỗng nhiên tỉnh táo lại, vô cùng ảo não vì giọng nói phá cảnh của mình, nhưng cũng lấy làm may mắn, chính vì giọng nói như chuông hỏng này nên nàng mới có thể cùng hắn trở thành vợ chồng.
Hắn một tay chống lên cửa sổ, nhấc chân nhảy từ bên ngoài vào. Ngọn đèn trên bàn bỗng lay động, suýt nữa phụt tắt. Nàng không kìm được lui về phía sau vài bước.
Một tay hắn đỡ eo nàng, một tay nâng cằm nàng, nàng bị ép phải áp sát vào cơ thể hắn, tuy từng cùng hắn cưỡi chung một ngựa, từng cùng hắn chung chăn gối, nhưng bị hắn ôm vào lòng một cách thân mật thế này thì đây là lần đầu tiên. Sắc đêm mờ ảo, trong tay áo cẩm bào to rộng của hắn dường như đang ẩn nấp vô số dã thú. Nàng cảm thấy đầu ong ong hỗn loạn, toàn thân như lửa đốt, nhưng lại không dám lên tiếng, sợ giọng của mình sẽ phá hoại giờ phút đẹp đẽ này.
Gió từ cửa sổ lùa vào, hơi rượu nồng nặc trên người hắn tỏa ra. Nàng xưa nay không thích ngửi mùi rượu, nhưng vì từ trên người hắn nên ngửi vào cũng thanh trong lạ thường, không hề cảm thấy chán ghét, chỉ cảm thấy mạnh mẽ oai phong.
Hắn ngà ngà say, đôi mắt càng tuấn lãng mê người, nàng như trầm mê trong mộng cảnh, không biết đêm nay là đêm nào.
Hắn bóp cằm nàng, “Vui lắm phải không?”
Nàng bỗng xấu hổ đỏ mặt. Đương nhiên là vui rồi, cả đời này chưa bao giờ vui như vậy.
“Nàng xem nàng ngồi trong kiệu kìa, cười đến nỗi chẳng thấy mắt mũi đâu.” Hắn không hề khách sáo vạch trần tâm sự của nàng, giọng điệu tràn đầy chế giễu, còn có một chút mỉa mai, bị nàng tỉ mỉ phát hiện ra.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận nói: “Làm gì có.”
Hắn cười nói: “Cuối cùng thì cũng mặt dày mày dạn lấy được ta rồi, thật không dễ gì.” Người xưa nay lạnh lùng, khi cười lên lại ấm áp một cách bất ngờ, chỉ cảm thấy sóng mắt hắn lay chuyển, phong lưu vô hạn. Nhưng lời nói ra lại không dễ nghe chút nào, khiến người ta thật xấu hổ.
“Lẽ nào thiếp không tốt đến vậy sao?” Nàng uất ức dẫu môi, không ngượng miệng nói: “Luận tướng mạo luận bản lĩnh luận nhân phẩm, thiếp đều là cô nương vạn...” Nàng hơi khiêm tốn một chút, “Được rồi, ít ra thì cũng là cô nương trăm người có một.”
“Để ta xem thử da mặt nàng dày chừng nào.” Ngón tay hắn vạch qua má nàng, bóp lấy gò má mềm mịn, dùng lực véo một cái.
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, đêm tân hôn mà hắn lại cười nhạo nàng như vậy, gương mặt nhỏ vốn đang vui mừng bỗng tối hẳn đi. Hắn ôm xốc nàng lên, đi mấy bước đến trước giường. Dã thú trong tay áo như được thả ra hết, chiếc móc nhỏ trên tấm rèm màu đỏ bị một trận cuồng phong bạo vũ, rung lên giòn giã.
Nàng căng thẳng gần như nhũn ra trên tay hắn. Nàng mất mẹ từ lúc còn thơ, đối với chuyện tiếp theo đây trong đầu hoàn toàn mờ mịt, trái tim căng thẳng đến mức sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Giá y trượt xuống, quần áo còn lại chỉ như một làn khói xanh, bỗng chốc tan biến trên đầu ngón tay hắn. Da thịt trắng muốt lộ ra trong không khí tĩnh lặng của sắc đêm, như một đóa hoa thoang thoảng mùi hương, mời người đến hái. Tay hắn từ vai nàng vuốt xuống dưới, dừng lại trên đỉnh đồi cao vút. Nàng như bị điểm huyệt, máu huyết toàn thân như ngừng chảy, chỉ có khoảng trời dưới ngón tay hắn là máu nóng dâng trào hừng hực.
Nàng không hình dung được cảm giác khiến hồn bay tận chân mây đó, chỉ muốn ngất đi cho xong. Tay trượt xuống chân, nàng bất giác tránh đi, nhưng không chống nổi khí thế như chẻ tre của hắn. Lửa cháy lan khắp cánh đồng, nước ngập Kim sơn.
Hắn không nhịn được lại giễu cợt, “Không chỉ mắt nhiều nước, ở đây nước cũng nhiều lắm.”
Nàng xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, ôm cánh tay hắn cắn mạnh một cái.
Hắn hít một hơi, bất ngờ vươn mình xông vào bên trong, một cơn đau như xé tim xé phổi lập tức khiến nàng nhả ra. Dị vật đột ngột xâm nhập như thiết kỵ quét sạch ngàn quân, xông pha ngang dọc trong nhụy hoa mềm mại, cơn đau chưa bao giờ nếm trải này trong phút chốc như hồng thủy cuốn trôi tất cả khoái lạc dịu dàng ban đầu. Nàng chưa bao giờ đau đến vậy, nước mắt như suối tuôn trào trong lúc giãy dụa, nàng cắn lấy cánh tay hắn. Phát cắn này khiến vó ngựa chinh phạt của hắn càng mãnh liệt hơn.
Nàng đau đớn nhả ra, nghẹn ngào nói: “Chàng ức hiếp thiếp.”
“Ức hiếp nàng thì đã làm sao.” Hắn hừ một tiếng. “Trên đường đi nàng ít giày vò ta lắm sao, từ lâu ta đã muốn xử lý nàng rồi, hôm nay vừa hay được báo thù rửa hận.”
Nàng hít một hơi: “Đau quá, chàng phạt thiếp làm chuyện khác không được sao?”
“Không được, cứ phải phạt nàng chuyện này.” Nói xong lại là một hồi xông pha mãnh liệt, “Nàng còn dám uy hiếp ta nữa, thật là to gan.”
Hắn bày ra bộ dạng chờ thời cơ báo thù, nàng hơi đuối lý, chỉ đành níu chặt góc chăn, liều mình nhẫn nhịn cơn đau. Mỗi lần xong một hồi nàng lại đau khổ hỏi: “Được chưa?” Nàng hỏi một lần là lại đổi được một lần “đáp trả” mạnh mẽ của hắn, khiến nàng sợ hãi không dám hỏi nữa, chỉ cắn môi lòng thầm đếm cừu.
Thấy cừu đã đếm hơn ngàn con mà hắn vẫn chưa báo thù xong, nàng thật sự sợ hãi, lẽ nào sau này mỗi đêm đều phải thọ hình như vậy sao?
Cuối cùng cũng gượng được đến khi mây tan mưa tạnh, hắn bước xuống khỏi người nàng. Nàng thở phào một hơi, có cảm giác thanh thản sau khi giành lại sự sống trong cái chết. Sung sướng gì đó đều là gạt người, rõ ràng là chết đi sống lại, đau đớn tột cùng mà.
Gia Luật Ngạn đứng dậy khoác cẩm bào, đẩy cửa phòng ra, Sơ Ảnh và Ám Hương cúi đầu hầu bên ngoài, khiêng nước nóng đã chuẩn bị từ trước vào, sau đó lại cặm cụi cúi đầu bước ra, âm thầm đóng cửa lại. Tuy hai người họ quen việc thạo đường, nhắm mắt làm ngơ, nhưng lại khiến Mộ Dung Tuyết xấu hổ không chốn dung thân, giống như cảnh hoan ái vừa rồi đều bị hai người họ tận mắt nhìn thấy hết. Nàng chống thân thể mỏi nhừ muốn ngồi dậy, ai ngờ chân vừa chạm đất, thân dưới lại nhói đau, nàng không nhịn được phải nhíu mày rên một tiếng.
Gia Luật Ngạn phì cười: “Chẳng phải thể lực nàng tốt lắm sao, chân trần cũng có thể đâm quàng đâm xiên trong ruộng cải dầu mà.”
Không ngờ hắn lại dùng từ đâm quàng đâm xiên[1] này, hắn so nàng với thứ gì đây? Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, đôi mi run rẩy chớp chớp vài cái như cánh bướm, nước mắt tuôn trào như đê vỡ.
[1. Nguyên văn: Lang bôn thỉ đột, nghĩa là chó lợn chạy tứ tung.]
“Được rồi, được rồi, đùa mấy câu thôi đã không chịu được rồi.” Hắn ôm nàng đặt vào bồn nước, tắm rửa cho nàng rồi tấm tắc nói: “Thân hình này còn sợ bị nhìn thấy sao, thổi tắt đèn là tưởng ta không nhìn thấy gì à?”
Nàng xấu hổ kinh ngạc hỏi: “Chàng nói trong đêm chàng cũng nhìn thấy được sao?”
“Vật nhỏ thì nhìn không rõ, nhưng lớn như nàng thế này, lại còn trắng tinh như vậy, đương nhiên là thấy vô cùng rõ ràng.”
Vừa thấy nụ cười giễu cợt không hề che giấu của hắn, nàng xấu hổ đến mức muốn ngất đi, ôm lấy cánh tay hắn định cắn xuống.
Hắn bóp mặt nàng kéo ra, vô cùng nghiêm túc nói: “Trên thế gian này nữ nhân khóc giỏi nhất chính là nàng đó. Dìm bảy cánh quân cũng không thành vấn đề.”
“Ai bảo chàng ức hiếp thiếp.” Nàng khóc hu hu càng thương tâm hơn.
Hắn chìa cánh tay ra trước mắt nàng: “Nàng xem đi, ai ức hiếp ai đây?” Bên trên có ba dấu răng nông sâu lẫn lộn. Hắn nghiêm túc nói: “Bổn vương từng tuổi này rồi vẫn chưa từng bị cắn hết. Trừ chó ra.”
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, quay đầu nhảy lên giường lấy gối đập thật mạnh. Hắn rõ ràng có gương mặt mê đắm chết người không đền mạng, tại sao lại phối với cái miệng tức chết người không đền mạng như vậy chứ?
Hắn dường như rất hưởng thụ bộ dạng tức tối hờn dỗi của nàng, cười híp mắt cứu chiếc gối trong tay nàng ra, không nhanh không chậm nói: “Bây giờ tại sao lại biến thành cừu non bị ức hiếp rồi? Chẳng phải nàng lợi hại lắm sao? Ngay cả bổn vương cũng dám uy hiếp mà.”
Nàng dẫu môi nói: “Lẽ nào chàng muốn ghi thù cả đời sao?”
“Đương nhiên.”
“Thiếp đích thực có chỗ không đúng, nhưng thiếp cũng cùng đường mạt lộ vạn bất đắc dĩ mà, sau này thiếp sẽ bồi thường gấp bội được không?” Nàng chớp đôi mắt ươn ướt giống hệt một con cún đáng thương.
Hắn hừ một tiếng: “Xem biểu hiện sau này của nàng đã.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, lập tức lộ ra nụ cười tràn đầy tự tin, “Thiếp nhất định biểu hiện vô cùng hoàn hảo, không để phu quân bới lông tìm vết gì được.” Nàng vỗ ngực, “Phu quân chờ đó mà xem. Thiếp dám bảo đảm, những ngày tháng phu quân ở bên thiếp nhất định ngọt ngào còn hơn cả mật nữa.”
Gia Luật Ngạn: “......” Lúc này hắn hoàn toàn chắc chắn rằng sự tự tin của nàng chính là rèn bằng sắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook