Trầm Hương Tuyết
-
Quyển 1 - Chương 16: Bước đi bất lực
Mộ Dung Tuyết yên lành ngồi trong xe, mặt mũi hồng hào, mắt mày như họa, trông vô cùng bình thường, hoàn toàn không cần cứu.
Hắn nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng đưa tay kéo tay áo hắn, cười híp mắt nói: “Tôi có chuyện muốn tìm ngài.” Vừa nhìn thấy nụ cười tinh quái quen thuộc kia, đầu hắn lại bắt đầu phát đau.
Hắn thấp giọng nói: “Buông tay.”
“Ngài lập một văn tự, không để tôi trúng tuyển.” Nàng đặt mảnh vải và hộp son đã chuẩn bị sẵn bên tay hắn, đưa mắt nhìn, bàn tay nhỏ níu chặt lấy tay áo hắn.
Hắn vừa cuống vừa giận, trầm giọng nói: “Mau buông tay.”
“Viết xong tôi sẽ buông.” Nàng như một con cún quật cường, trong mắt là dũng khí không sợ trời không sợ đất.
Dưới bao nhiêu cặp mắt, hắn không dám lôi lôi kéo kéo với nàng, cũng không dám gây ra động tĩnh gì, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi dùng tay chấm son viết qua loa vài chữ giao cho nàng, hung giữ nói: “Mau buông tay.”
Nàng lập tức buông tay áo hắn, cười rực rỡ như một đóa hoa, “Đa tạ Vương gia, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Gia Luật Ngạn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không thể lộ ra chút sơ hở nào, hắn buông rèm, giả vờ gọi Viên Thừa Liệt đến, lớn tiếng ra lệnh: “Đi xem thử gần đây có đại phu không, tức tốc tìm một người đến.”
Viên Thừa Liệt ngầm hiểu trong lòng, lập tức tung mình lên ngựa, đi dạo xung quanh một vòng.
Các tú nữ đều biết Mộ Dung Tuyết bị bệnh, lúc này nghe thấy cho người đi mời đại phu cũng chỉ nghĩ nàng đột nhiên không khỏe, không ai biết trong xe vừa xảy ra một màn uy hiếp trắng trợn.
Gia Luật Ngạn lạnh mặt đứng bên xe ngựa, tức đến nỗi lòng dậy sóng dữ, hay cho tiểu nha đầu cô, chờ đó đi, xem sau này ta xử lý cô thế nào, cả gan uy hiếp bổn vương.
Một lục sau, Viên Thừa Liệt trở về bẩm báo không tìm thấy đại phu, Gia Luật Ngạn liền ra lệnh tiếp tục lên đường.
Mộ Dung Tuyết ngồi trong xe ngựa, tay nâng niu mảnh vải xé ra từ váy lót, vui mừng nhìn chữ của hắn, tuy dùng son để viết nhưng vẫn rất đẹp. Có bùa hộ thân này rồi, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm không cần nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.
Mấy ngày sau, cuối cùng đoàn người cũng đến được ngoại ô phía Nam Kinh thành. Đã sắp đến trưa, cơm trưa được sắp đặt trong Dịch trạm ở ngoại ô.
Mộ Dung Tuyết xuống xe, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, là phụ thân Mộ Dung Lân. Nàng kích động suýt chút nhào đến, nhưng Mộ Dung Lân ở xa xa lại vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nàng đừng tiến tới.
Nàng quyến luyến không nỡ nhìn thêm mấy lần rồi cùng chúng nhân vào Dịch trạm.
Cơm canh rất nhanh đã được chuẩn bị đầy đủ, nàng ăn không thấy ngon, lòng nghĩ phụ thân ở đây đợi nàng chắc đã sắp xếp hết rồi, ở đây đông người phức tạp, nàng làm thế nào mới có thể lẻn đi gặp ông một lần được đây.
Đang lo lắng, đột nhiên Viên Thừa Liệt đến gọi nàng.
Nàng kích động buông đũa, theo hắn đến chuồng ngựa phía sau Dịch trạm, nhưng người đứng bên giếng nước không phải cha nàng mà là Gia Luật Ngạn.
Tim nàng “thịch” một tiếng, bước chân bất tri bất giác chậm lại. Tuy thời gian này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, nhưng có nhiều người như vậy ngăn cách, nàng không nói được với hắn thêm lời nào nữa. Hắn cũng vậy, thỉnh thoảng tầm mắt rơi trên người nàng, nhưng cũng chỉ lướt qua như một người xa lạ.
Nàng đoán hắn nhất định đang giận nàng, bởi vậy lúc này nhìn thấy hắn, nàng lập tức cười xòa bước lên xin lỗi: “Vương gia, hôm đó tôi cũng là bất đắc dĩ, ngài không giận tôi chứ?” Sự áy náy, bất đắc dĩ, và nụ cười khổ tâm trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của nàng trong phút chốc bỗng khơi dậy cơn giận trong lòng hắn. Nàng coi hắn là gì? Tiểu nhân lời chẳng đáng tin sao?
“Cô thấy sao?” Hắn lạnh tựa băng tuyết, từ giọng điệu đến ánh mắt đều lộ ra khí tức người sống đừng đến gần, nếu không giết hết không tha.
“Xin lỗi, không phải tôi không tin ngài, chỉ là sợ ngài không chịu giúp tôi thôi.” Nàng lộ ra bộ dạng đáng thương động lòng hiếm có, đáng tiếc hắn nhìn như không thấy, hoàn toàn khôi phục bộ dạng lạnh nhạt vô tình lúc mới quen nàng.
“Đây là đồ phụ thân cô chuyển cho cô.” Hắn đưa sang một gói đồ.
“Đa tạ Vương gia.” Mộ Dung Tuyết mở gói giấy dầu, chỉ thấy trong gói là một viên thuốc. “Đây là...?”
“Đây là thuốc câm.”
Nàng cả kinh, trợn to mắt nhìn hắn.
“Uống thuốc này rồi giọng nói sẽ bị hủy.” Nói đến đây, hắn khựng lại, “Bổn vương nói được làm được, đã nghĩ cách cho cô rồi, còn về việc có uống thuốc này không thì cô tự quyết định đi.”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc ngẩn người, không ngờ chủ ý hắn nghĩ cho nàng là hủy đi giọng nói của nàng.
“Chẳng phải cô không muốn tiến cung sao? Chết cũng không sợ, mạng cũng không cần, sao, vậy mà tiếc giọng nói này à?” Thấy nàng lộ vẻ do dự, lòng hắn có chút không vui, quay người rời đi.
“Gia Luật Ngạn.” Không ngờ nàng lại dám gọi thẳng tên hắn, nhưng bất ngờ là hắn không nổi giận, chỉ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nàng.
Mắt nàng rưng rưng lệ, ngây ngốc nhìn hắn, muôn vàn lời nói không biết bắt đầu từ đâu. Cuộc gặp gỡ này là duyên phận hay kiếp nạn đã chẳng thể nào phân biệt rõ nữa rồi, nàng thật muốn thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, cho dù là trong chuồng ngựa hôi hám.
“Gia Luật Ngạn.” Nàng nhẹ nhàng gọi tên hắn, nụ cười phảng phất như ráng chiều trong mây. “Tôi chưa bao giờ gọi tên ngài như vậy hết, nếu tôi câm rồi ngài có nhớ giọng nói của tôi không?” Nàng ngây ngốc nhìn hắn, giọng nói mềm mại tựa một làn gió.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nhưng không đáp lời, ánh mắt điềm nhiên kia dường như đang nói câu hỏi của nàng vừa ngu ngốc vừa kỳ lạ.
“Đa tạ ngài.” Nàng đang cười, nhưng mắt lại đẫm lệ. “Ngài còn nhớ khúc ca tôi hát cho ngài nghe không?”
Hắn không đáp, ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng.
“Tôi hát cũng rất hay đúng không?”
Nàng thật muốn nói với hắn vài lời nữa, để hắn nhớ được giọng nói của nàng.
Nhưng hắn vẫn điềm nhiên im lặng như cũ.
Nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa, chảy ra khóe mắt. Có bỏ mới có được, so với hạnh phúc cả đời thì giọng nói chỉ là chuyện nhỏ. Nàng đưa mu bàn tay lên chùi nước mắt, cười với hắn nói: “Ngài thích tôi đúng không, bởi vậy mới nghĩ cách giúp tôi để tôi không trúng tuyển.”
Nàng tràn đầy hy vọng nhìn hắn, lòng nghĩ cho dù hắn không chịu thừa nhận, chỉ cần lộ ra chút ánh mắt khẳng định thì nàng sẽ cảm thấy mối tình đơn phương này xứng đáng.
Nhưng hắn không nói tiếng nào, quay người rời đi.
Có lúc nàng cảm thấy mình thật không may, lần đầu tiên tình yêu chớm nở trái tim rung động lại gặp phải một nam nhân lạnh lùng. Nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy ông trời đối với nàng coi như cũng không bạc, để trước khi nhập cung nàng gặp được hắn, nếm trải được mùi vị thích một người, cũng gặp được một cứu tinh, bất luận là hắn lạnh lùng thế nào thì rốt cuộc hắn vẫn giúp nàng.
Nàng múc chút nước giếng nuốt viên thuốc kia xuống.
Nước giếng mát lạnh, từ cổ họng thấm vào tận tim.
“Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn.” Nàng thấp giọng gọi tên hắn, cố nhớ giọng nói của mình khi gọi cái tên này, nếu nửa đời còn lại không gặp được người nàng thích, vậy thì những hồi ức có cùng hắn cũng đủ tiêu pha nửa đời rồi.
Hắn đang đứng trong hành lang, gió thổi từ trước mặt đến, kéo mãi về phía sau. Nhiều năm rồi chưa từng có ai gọi tên hắn như vậy, bỗng nhiên nghe được, thật giống như lời nói trong cơn mê. Giọng nàng rất hay, mềm mại sáng mượt, tựa như tiếng suối róc rách, đáng tiếc...
Đời người không có gì thập toàn thập mỹ, có được ắt có mất.
Hắn bước nhanh ra khỏi hành lang.
Sau buổi cơm trưa, đoàn người lại tiếp tục lên đường, không đến nửa canh giờ đã vào đến Kinh thành, Gia Luật Ngạn đưa các túc vệ và tú nữ từ Vĩnh An môn vào thẳng Hoàng thành.
Vừa nhập cung, không khí dường như nặng nề hơn thường ngày, tường cung và hành lang đều vắng lặng, chỉ nghe được tiếng xe ngựa tiến vào.
Đến Thừa Thiên môn, xe ngựa bị cấm, các tú nữ đều xuống xe.
Mộ Dung Tuyết tuy chưa từng vào cung, nhưng kiến trúc sơn son thiếp vàng trước mắt, hành lang đá bạch ngọc dưới chân, đầu rồng phun nước khắc trên tường, cung đăng đỏ tươi dưới mái hiên, ngói lưu ly vàng rực dưới ánh nắng, tất cả đều đang chỉ rõ nơi này chính là Hoàng cung Đại Châu.
Tổng quản Nội vụ Tô Xuân Quý đích thân đưa nội thị cung nữ đến nghênh đón đoàn người Chiêu Dương vương.
Thấy Gia Luật Ngạn xuống xe ngựa, Tô Xuân Quý lập tức tươi cười tiến lên hành lễ: “Vương gia đi đường vất vả rồi.”
Gia Luật Ngạn gật đầu hỏi: “Hiện giờ Hoàng thượng đang ở đâu?”
“Đang ở Ngự thư phòng.”
“Vậy bổn vương đến giao chỉ.” Nói xong liền giao các tú nữ cho Tô Xuân Quý, còn mình đi phục mệnh với Hoàng đế.
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết bất giác bị hắn dẫn dắt theo. Không biết hắn đã thay một bộ Mãng bào từ lúc nào, kim long trên Mãng bào giương nanh múa vuốt bay lượn giữa biển mây, chỉ là một bóng lưng thôi đã có khí vũ hiên ngang uy nghiêm bức người như vậy. Nàng chưa từng cảm thấy mình và hắn có khoảng cách thân phận, vì lúc đầu hắn xưng tên là Diệp Luật, là một công tử tuấn tú bất phàm, sau đó dù đã biết hắn là Chiêu Dương vương, nhưng cũng vì ấn tượng ban đầu nên chưa từng sợ hắn.
Lúc này hắn thân mặc Mãng bào, đầu đội Vương quán, nàng mới cảm giác được thân phận của hắn một cách xác thực, càng cảm thấy mình và hắn thật sự không có khả năng. Cho dù không được chọn nàng cũng không thể có quan hệ gì với hắn, vì hắn là Chiêu Dương vương cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là một bá tánh bình dân.
Nàng ôm ý nghĩ được nhìn hắn thêm lần nào thì hay lần ấy, ánh mắt không rời nhìn theo bóng hắn, hi vọng tương lai có thể thêm được một hồi ức.
Hắn dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đột nhiên quay đầu, vừa khéo đụng phải ánh mắt ngóng trông nóng bỏng mang chút bi thương. Nàng vội cúi đầu, nhưng ánh mắt kia đã in lại trong đầu hắn. Từ khi nàng xuất hiện trước mắt hắn, lúc nào cũng là dáng vẻ khỏe mạnh hoạt bát, cho dù là chạy trốn bị bắt cũng giương nanh múa vuốt không chịu nhận thua, bộ dạng đau thương ủ ê không chút tinh thần này thật khiến người ta không quen lắm.
Tô Xuân Quý đưa các tú nữ vào Thừa Thiên môn, sắp xếp cho họ ở Xuất Tụ cung.
Sau khi tắm rửa xông hương, có mấy vị nữ quan trong cung đến nghiệm thân cho các tú nữ. Cởi sạch sẽ để người ta nhìn trái nhìn phải, Mộ Dung Tuyết xấu hổ mặt đỏ tận mang tai, cho dù tắm trước mặt Gia Luật Ngạn nàng cũng không cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng thế này.
Mười hai tú nữ đều hoàn bích, sau khi nghiệm thân, y trang chỉnh tề, được Lưu tư nghi giảng giải quy tắc trong cung và lễ nghi diện thánh. Sau khi nghỉ ngơi một ngày là lúc Hoàng đế đích thân tuyển chọn tú nữ. Sáng sớm Lưu tư nghi đã đưa đến cung trang màu xanh giống hệt nhau, tất cả các tú nữ đều để mặt mộc, ngay cả tóc cũng chải cùng một kiểu, như vậy mới chọn ra được người có vẻ đẹp tự nhiên như xuất thủy phù dung[1].
[1. Xuất thủy phù dung: hoa sen chớm nở.]
Sau khi thu xếp xong xuôi, mười hai tú nữ đều hầu trên hành lang ngoài điện. Một lúc lâu sau, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng vỗ tay, rồi dần dần từ xa tiến lại gần, ám thị Hoàng đế sắp giá lâm, Lưu tư nghi lập tức nói: “Quỳ xuống cung nghênh Thánh giá.”
Các tú nữ lập tức quỳ hai bên cửa điện, Mộ Dung Tuyết được đứng thứ nhất bên trái, căng thẳng đến nỗi tim như ngừng đập, từ tối qua cổ họng nàng đã đau như lửa đốt, sáng nay thức dậy như có thứ gì nghẹn lại, nói chuyện vô cùng khó khăn. Nàng thấp thỏm nghĩ, hỏng giọng là có thể không bị chọn sao? Nếu Hoàng đế háo sắc không quan tâm đến giọng nói, chỉ nhìn gương mặt thì sao?
Hắn nhíu mày hỏi: “Làm sao vậy?”
Nàng đưa tay kéo tay áo hắn, cười híp mắt nói: “Tôi có chuyện muốn tìm ngài.” Vừa nhìn thấy nụ cười tinh quái quen thuộc kia, đầu hắn lại bắt đầu phát đau.
Hắn thấp giọng nói: “Buông tay.”
“Ngài lập một văn tự, không để tôi trúng tuyển.” Nàng đặt mảnh vải và hộp son đã chuẩn bị sẵn bên tay hắn, đưa mắt nhìn, bàn tay nhỏ níu chặt lấy tay áo hắn.
Hắn vừa cuống vừa giận, trầm giọng nói: “Mau buông tay.”
“Viết xong tôi sẽ buông.” Nàng như một con cún quật cường, trong mắt là dũng khí không sợ trời không sợ đất.
Dưới bao nhiêu cặp mắt, hắn không dám lôi lôi kéo kéo với nàng, cũng không dám gây ra động tĩnh gì, chỉ đành nghiến răng nghiến lợi dùng tay chấm son viết qua loa vài chữ giao cho nàng, hung giữ nói: “Mau buông tay.”
Nàng lập tức buông tay áo hắn, cười rực rỡ như một đóa hoa, “Đa tạ Vương gia, vậy thì tôi yên tâm rồi.”
Gia Luật Ngạn nghiến răng nghiến lợi, nhưng vẫn không thể lộ ra chút sơ hở nào, hắn buông rèm, giả vờ gọi Viên Thừa Liệt đến, lớn tiếng ra lệnh: “Đi xem thử gần đây có đại phu không, tức tốc tìm một người đến.”
Viên Thừa Liệt ngầm hiểu trong lòng, lập tức tung mình lên ngựa, đi dạo xung quanh một vòng.
Các tú nữ đều biết Mộ Dung Tuyết bị bệnh, lúc này nghe thấy cho người đi mời đại phu cũng chỉ nghĩ nàng đột nhiên không khỏe, không ai biết trong xe vừa xảy ra một màn uy hiếp trắng trợn.
Gia Luật Ngạn lạnh mặt đứng bên xe ngựa, tức đến nỗi lòng dậy sóng dữ, hay cho tiểu nha đầu cô, chờ đó đi, xem sau này ta xử lý cô thế nào, cả gan uy hiếp bổn vương.
Một lục sau, Viên Thừa Liệt trở về bẩm báo không tìm thấy đại phu, Gia Luật Ngạn liền ra lệnh tiếp tục lên đường.
Mộ Dung Tuyết ngồi trong xe ngựa, tay nâng niu mảnh vải xé ra từ váy lót, vui mừng nhìn chữ của hắn, tuy dùng son để viết nhưng vẫn rất đẹp. Có bùa hộ thân này rồi, cuối cùng nàng cũng có thể yên tâm không cần nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa.
Mấy ngày sau, cuối cùng đoàn người cũng đến được ngoại ô phía Nam Kinh thành. Đã sắp đến trưa, cơm trưa được sắp đặt trong Dịch trạm ở ngoại ô.
Mộ Dung Tuyết xuống xe, đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc, là phụ thân Mộ Dung Lân. Nàng kích động suýt chút nhào đến, nhưng Mộ Dung Lân ở xa xa lại vẫy vẫy tay, ra hiệu cho nàng đừng tiến tới.
Nàng quyến luyến không nỡ nhìn thêm mấy lần rồi cùng chúng nhân vào Dịch trạm.
Cơm canh rất nhanh đã được chuẩn bị đầy đủ, nàng ăn không thấy ngon, lòng nghĩ phụ thân ở đây đợi nàng chắc đã sắp xếp hết rồi, ở đây đông người phức tạp, nàng làm thế nào mới có thể lẻn đi gặp ông một lần được đây.
Đang lo lắng, đột nhiên Viên Thừa Liệt đến gọi nàng.
Nàng kích động buông đũa, theo hắn đến chuồng ngựa phía sau Dịch trạm, nhưng người đứng bên giếng nước không phải cha nàng mà là Gia Luật Ngạn.
Tim nàng “thịch” một tiếng, bước chân bất tri bất giác chậm lại. Tuy thời gian này mỗi ngày đều có thể nhìn thấy hắn, nhưng có nhiều người như vậy ngăn cách, nàng không nói được với hắn thêm lời nào nữa. Hắn cũng vậy, thỉnh thoảng tầm mắt rơi trên người nàng, nhưng cũng chỉ lướt qua như một người xa lạ.
Nàng đoán hắn nhất định đang giận nàng, bởi vậy lúc này nhìn thấy hắn, nàng lập tức cười xòa bước lên xin lỗi: “Vương gia, hôm đó tôi cũng là bất đắc dĩ, ngài không giận tôi chứ?” Sự áy náy, bất đắc dĩ, và nụ cười khổ tâm trên gương mặt xinh đẹp trắng trẻo của nàng trong phút chốc bỗng khơi dậy cơn giận trong lòng hắn. Nàng coi hắn là gì? Tiểu nhân lời chẳng đáng tin sao?
“Cô thấy sao?” Hắn lạnh tựa băng tuyết, từ giọng điệu đến ánh mắt đều lộ ra khí tức người sống đừng đến gần, nếu không giết hết không tha.
“Xin lỗi, không phải tôi không tin ngài, chỉ là sợ ngài không chịu giúp tôi thôi.” Nàng lộ ra bộ dạng đáng thương động lòng hiếm có, đáng tiếc hắn nhìn như không thấy, hoàn toàn khôi phục bộ dạng lạnh nhạt vô tình lúc mới quen nàng.
“Đây là đồ phụ thân cô chuyển cho cô.” Hắn đưa sang một gói đồ.
“Đa tạ Vương gia.” Mộ Dung Tuyết mở gói giấy dầu, chỉ thấy trong gói là một viên thuốc. “Đây là...?”
“Đây là thuốc câm.”
Nàng cả kinh, trợn to mắt nhìn hắn.
“Uống thuốc này rồi giọng nói sẽ bị hủy.” Nói đến đây, hắn khựng lại, “Bổn vương nói được làm được, đã nghĩ cách cho cô rồi, còn về việc có uống thuốc này không thì cô tự quyết định đi.”
Mộ Dung Tuyết kinh ngạc ngẩn người, không ngờ chủ ý hắn nghĩ cho nàng là hủy đi giọng nói của nàng.
“Chẳng phải cô không muốn tiến cung sao? Chết cũng không sợ, mạng cũng không cần, sao, vậy mà tiếc giọng nói này à?” Thấy nàng lộ vẻ do dự, lòng hắn có chút không vui, quay người rời đi.
“Gia Luật Ngạn.” Không ngờ nàng lại dám gọi thẳng tên hắn, nhưng bất ngờ là hắn không nổi giận, chỉ khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn nàng.
Mắt nàng rưng rưng lệ, ngây ngốc nhìn hắn, muôn vàn lời nói không biết bắt đầu từ đâu. Cuộc gặp gỡ này là duyên phận hay kiếp nạn đã chẳng thể nào phân biệt rõ nữa rồi, nàng thật muốn thời gian có thể dừng lại ngay lúc này, cho dù là trong chuồng ngựa hôi hám.
“Gia Luật Ngạn.” Nàng nhẹ nhàng gọi tên hắn, nụ cười phảng phất như ráng chiều trong mây. “Tôi chưa bao giờ gọi tên ngài như vậy hết, nếu tôi câm rồi ngài có nhớ giọng nói của tôi không?” Nàng ngây ngốc nhìn hắn, giọng nói mềm mại tựa một làn gió.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nhưng không đáp lời, ánh mắt điềm nhiên kia dường như đang nói câu hỏi của nàng vừa ngu ngốc vừa kỳ lạ.
“Đa tạ ngài.” Nàng đang cười, nhưng mắt lại đẫm lệ. “Ngài còn nhớ khúc ca tôi hát cho ngài nghe không?”
Hắn không đáp, ánh mắt lạnh nhạt không chút gợn sóng.
“Tôi hát cũng rất hay đúng không?”
Nàng thật muốn nói với hắn vài lời nữa, để hắn nhớ được giọng nói của nàng.
Nhưng hắn vẫn điềm nhiên im lặng như cũ.
Nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa, chảy ra khóe mắt. Có bỏ mới có được, so với hạnh phúc cả đời thì giọng nói chỉ là chuyện nhỏ. Nàng đưa mu bàn tay lên chùi nước mắt, cười với hắn nói: “Ngài thích tôi đúng không, bởi vậy mới nghĩ cách giúp tôi để tôi không trúng tuyển.”
Nàng tràn đầy hy vọng nhìn hắn, lòng nghĩ cho dù hắn không chịu thừa nhận, chỉ cần lộ ra chút ánh mắt khẳng định thì nàng sẽ cảm thấy mối tình đơn phương này xứng đáng.
Nhưng hắn không nói tiếng nào, quay người rời đi.
Có lúc nàng cảm thấy mình thật không may, lần đầu tiên tình yêu chớm nở trái tim rung động lại gặp phải một nam nhân lạnh lùng. Nhưng nghĩ kĩ lại, cảm thấy ông trời đối với nàng coi như cũng không bạc, để trước khi nhập cung nàng gặp được hắn, nếm trải được mùi vị thích một người, cũng gặp được một cứu tinh, bất luận là hắn lạnh lùng thế nào thì rốt cuộc hắn vẫn giúp nàng.
Nàng múc chút nước giếng nuốt viên thuốc kia xuống.
Nước giếng mát lạnh, từ cổ họng thấm vào tận tim.
“Gia Luật Ngạn, Gia Luật Ngạn.” Nàng thấp giọng gọi tên hắn, cố nhớ giọng nói của mình khi gọi cái tên này, nếu nửa đời còn lại không gặp được người nàng thích, vậy thì những hồi ức có cùng hắn cũng đủ tiêu pha nửa đời rồi.
Hắn đang đứng trong hành lang, gió thổi từ trước mặt đến, kéo mãi về phía sau. Nhiều năm rồi chưa từng có ai gọi tên hắn như vậy, bỗng nhiên nghe được, thật giống như lời nói trong cơn mê. Giọng nàng rất hay, mềm mại sáng mượt, tựa như tiếng suối róc rách, đáng tiếc...
Đời người không có gì thập toàn thập mỹ, có được ắt có mất.
Hắn bước nhanh ra khỏi hành lang.
Sau buổi cơm trưa, đoàn người lại tiếp tục lên đường, không đến nửa canh giờ đã vào đến Kinh thành, Gia Luật Ngạn đưa các túc vệ và tú nữ từ Vĩnh An môn vào thẳng Hoàng thành.
Vừa nhập cung, không khí dường như nặng nề hơn thường ngày, tường cung và hành lang đều vắng lặng, chỉ nghe được tiếng xe ngựa tiến vào.
Đến Thừa Thiên môn, xe ngựa bị cấm, các tú nữ đều xuống xe.
Mộ Dung Tuyết tuy chưa từng vào cung, nhưng kiến trúc sơn son thiếp vàng trước mắt, hành lang đá bạch ngọc dưới chân, đầu rồng phun nước khắc trên tường, cung đăng đỏ tươi dưới mái hiên, ngói lưu ly vàng rực dưới ánh nắng, tất cả đều đang chỉ rõ nơi này chính là Hoàng cung Đại Châu.
Tổng quản Nội vụ Tô Xuân Quý đích thân đưa nội thị cung nữ đến nghênh đón đoàn người Chiêu Dương vương.
Thấy Gia Luật Ngạn xuống xe ngựa, Tô Xuân Quý lập tức tươi cười tiến lên hành lễ: “Vương gia đi đường vất vả rồi.”
Gia Luật Ngạn gật đầu hỏi: “Hiện giờ Hoàng thượng đang ở đâu?”
“Đang ở Ngự thư phòng.”
“Vậy bổn vương đến giao chỉ.” Nói xong liền giao các tú nữ cho Tô Xuân Quý, còn mình đi phục mệnh với Hoàng đế.
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết bất giác bị hắn dẫn dắt theo. Không biết hắn đã thay một bộ Mãng bào từ lúc nào, kim long trên Mãng bào giương nanh múa vuốt bay lượn giữa biển mây, chỉ là một bóng lưng thôi đã có khí vũ hiên ngang uy nghiêm bức người như vậy. Nàng chưa từng cảm thấy mình và hắn có khoảng cách thân phận, vì lúc đầu hắn xưng tên là Diệp Luật, là một công tử tuấn tú bất phàm, sau đó dù đã biết hắn là Chiêu Dương vương, nhưng cũng vì ấn tượng ban đầu nên chưa từng sợ hắn.
Lúc này hắn thân mặc Mãng bào, đầu đội Vương quán, nàng mới cảm giác được thân phận của hắn một cách xác thực, càng cảm thấy mình và hắn thật sự không có khả năng. Cho dù không được chọn nàng cũng không thể có quan hệ gì với hắn, vì hắn là Chiêu Dương vương cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là một bá tánh bình dân.
Nàng ôm ý nghĩ được nhìn hắn thêm lần nào thì hay lần ấy, ánh mắt không rời nhìn theo bóng hắn, hi vọng tương lai có thể thêm được một hồi ức.
Hắn dường như cảm nhận được có người đang nhìn mình, đột nhiên quay đầu, vừa khéo đụng phải ánh mắt ngóng trông nóng bỏng mang chút bi thương. Nàng vội cúi đầu, nhưng ánh mắt kia đã in lại trong đầu hắn. Từ khi nàng xuất hiện trước mắt hắn, lúc nào cũng là dáng vẻ khỏe mạnh hoạt bát, cho dù là chạy trốn bị bắt cũng giương nanh múa vuốt không chịu nhận thua, bộ dạng đau thương ủ ê không chút tinh thần này thật khiến người ta không quen lắm.
Tô Xuân Quý đưa các tú nữ vào Thừa Thiên môn, sắp xếp cho họ ở Xuất Tụ cung.
Sau khi tắm rửa xông hương, có mấy vị nữ quan trong cung đến nghiệm thân cho các tú nữ. Cởi sạch sẽ để người ta nhìn trái nhìn phải, Mộ Dung Tuyết xấu hổ mặt đỏ tận mang tai, cho dù tắm trước mặt Gia Luật Ngạn nàng cũng không cảm thấy xấu hổ ngượng ngùng thế này.
Mười hai tú nữ đều hoàn bích, sau khi nghiệm thân, y trang chỉnh tề, được Lưu tư nghi giảng giải quy tắc trong cung và lễ nghi diện thánh. Sau khi nghỉ ngơi một ngày là lúc Hoàng đế đích thân tuyển chọn tú nữ. Sáng sớm Lưu tư nghi đã đưa đến cung trang màu xanh giống hệt nhau, tất cả các tú nữ đều để mặt mộc, ngay cả tóc cũng chải cùng một kiểu, như vậy mới chọn ra được người có vẻ đẹp tự nhiên như xuất thủy phù dung[1].
[1. Xuất thủy phù dung: hoa sen chớm nở.]
Sau khi thu xếp xong xuôi, mười hai tú nữ đều hầu trên hành lang ngoài điện. Một lúc lâu sau, chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng vỗ tay, rồi dần dần từ xa tiến lại gần, ám thị Hoàng đế sắp giá lâm, Lưu tư nghi lập tức nói: “Quỳ xuống cung nghênh Thánh giá.”
Các tú nữ lập tức quỳ hai bên cửa điện, Mộ Dung Tuyết được đứng thứ nhất bên trái, căng thẳng đến nỗi tim như ngừng đập, từ tối qua cổ họng nàng đã đau như lửa đốt, sáng nay thức dậy như có thứ gì nghẹn lại, nói chuyện vô cùng khó khăn. Nàng thấp thỏm nghĩ, hỏng giọng là có thể không bị chọn sao? Nếu Hoàng đế háo sắc không quan tâm đến giọng nói, chỉ nhìn gương mặt thì sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook