Trầm Hương Tuyết
-
Quyển 1 - Chương 14: Hoa xinh mau hái
Tiếng gió bên tai dường như khơi dậy vô số gợn sóng trong biển lòng. Ánh mắt hắn lướt qua gương mặt nàng, rơi xuống biển hoa, điềm nhiên nói: “Xin Mộ Dung cô nương tự trọng.”
Nhịp tim vốn bất an mất tự nhiên trong phút chốc bỗng trở nên rã rời, nàng nhớ lại những lời hắn nói tối qua, xấu hổ buông tay hắn ra.
Hắn cúi người đưa tay kéo nàng lên ngựa. Khóa lại giữa đôi cánh tay như một chiếc lồng, nàng hận nhất là bị khống chế như vậy, thà liều mình để cá chết lưới rách chứ không khoanh tay chịu trói. Vậy là quay đầu tuyên chiến với hắn: “Tôi sẽ còn chạy trốn nữa.”
Hắn mỉa mai nói: “Thật ngốc nghếch, nếu là ta tuyệt đối sẽ không dùng cách ngốc như vậy chạy trốn. Đôi chân ngắn cũn kia làm sao chạy nhanh hơn ngựa được?”
“Chân ngài mới ngắn ấy!” Nàng vừa xấu hổ vừa bực bội, giận dữ trừng hắn.
Hắn đảo mắt nhìn nàng rồi quay đầu ngựa đi về hướng sông, vó ngựa đạp khẽ vào trong nước phát ra tiếng lõm bõm, lòng nàng lại vô cùng nặng nề. Nước sông từ vó ngựa bắn lên chân nàng khiến trái tim đẫm nước lạnh lẽo, chẳng còn chút ấm áp nào.
Y phục ẩm ướt dính vào chân, không chỉ khó chịu mà còn lộ ra hình dạng bắp đùi, nàng vô cùng ngượng ngùng, đôi lúc lại dùng tay kéo y phục để khỏi dính vào chân.
Hắc liếc mắt nói: “Ai thèm nhìn cô chứ, chân gì mà ngắn cũn.”
“Ngài...” Nàng giận đến đỏ mặt, hận không thể kéo váy lên cho hắn xem, rõ ràng đôi chân thon dài thẳng như cán bút mà.
Gió thổi qua, nàng cảm thấy hơi lạnh, liên tiếp hắt hơi mấy cái.
Nếu nàng bị lạnh cảm nhiễm phong hàn nhất định sẽ lại phiền phức nữa. Hắn lấy bên eo ra một chiếc bình dẹp miệng nhỏ, nhét vào miệng nàng đổ mấy hớp rượu khử hàn.
Mộ Dung Tuyết không kịp trở tay, bị sặc, vừa ho vừa chảy nước mắt. Cổ họng nóng rát như có lửa đốt, chui vào tận trong lòng, đốt lên ngọn lửa uất ức nàng đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Vậy là không thu thế lại được nữa, nàng khóc òa lên. Nàng từng tuổi này rồi, chưa bao giờ chịu khổ như vậy, chưa bao giờ mất mặt như vậy, chưa bao giờ để mình dơ bẩn như vậy, tóm lại, bộ dang chật vật sa sút nhất trong đời nàng đều bị hắn nhìn thấy hết, thật sự khiến lòng tự tôn của nàng tan nát thành từng mảnh vụn.
Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có bao nhiêu nước mắt, có thể khóc đầy một bình không? Không ngờ hắn thật sự đã xem thường nàng.
Nàng nghĩ dù sao mình cũng chật vật lắm rồi, có khóc thêm nữa cũng chẳng có gì to tát, đâu thể nào giữ đau khổ trong lòng khiến bản thân uất ức được. Ôm ý nghĩ không còn gì để mất, nàng khóc suốt dọc đường về đến huyện Nghi.
Đến khi nàng thôi không khóc nữa, đầu hắn vẫn còn ong ong, thật vô cùng bội phục.
Đến ngoài cửa thành, hắn mở tay nải của nàng, lấy ra một chiếc áo trùm nàng từ đầu đến chân.
Mộ Dung Tuyết giương nanh múa vuốt phản kháng, “Ngài muốn làm gì?”
“Các tú nữ đã lên đường rồi, để tránh tiết lộ tin tức, chỉ nói với bên ngoài là cô bệnh nặng nên chậm lên đường vài ngày. Bởi vậy không thể để người ta nhìn thấy cô nghênh ngang ngoài đường lúc này, hiểu chưa?”
Mộ Dung Tuyết “Ừ” một tiếng.
“Thừa Liệt, ngươi đi mua ít bánh trái hoa quả, Trương Long, ngươi đến chỗ Tần Chi Ngang đánh xe ngựa đến đây.”
Không bao lâu, Trương Long đưa đến một cỗ xe ngựa, Gia Luật Ngạn vứt Mộ Dung Tuyết vào trong xe rồi lại ném tay nải của nàng vào, nói: “Thay y phục khô đi.”
Mộ Dung Tuyết mở tay nải lấy ra một bộ y phục thay vào. Tiếc là lại không có giày vớ, giày vớ ướt dính vào chân vô cùng khó chịu, nàng liền cởi ra luôn, để trần đôi chân.
Gia Luật Ngạn đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe trong thùng xe phát ra một tiếng gào khóc kinh thiên động địa, hắn vội vén rèm.
Chỉ thấy Mộ Dung Tuyết để chân trần, nước mắt vừa mới ngừng bỗng lại được xả ra, tuôn như suối trên mặt.
Hắn bỗng hốt hoảng, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân của tôi.” Nàng khóc đến nỗi mắt sưng lên, “Ngài xem, ngâm nước đến nhăn lại rồi.”
“...” Hắn nghẹn lời, buông rèm xuống, đau khổ xoa xoa mi tâm. Nữ nhân này rốt cuộc là làm bằng thứ gì vậy...
Tiếng khóc trong thùng xe bỗng dừng lại.
Lúc này Viên Thừa Liệt đã mua một bọc lớn bánh trái hoa quả trở về, đưa cho Gia Luật Ngạn.
“Vương gia đói rồi, mau ăn chút gì rồi hãy lên đường.”
Gia Luật Ngạn đón lấy, đưa vài cái cho Viên Thừa Liệt và Trương Long, sau đó lên xe ngựa.
Chả trách nàng không khóc nữa, thì ra đã thiếp đi rồi.
Hắn thở phào một hơi, ngồi ở bên kia của xe ngựa, ăn mấy quả dâu tằm, sau đó lại cầm một miếng bánh. Bánh mang phong vị Giang Nam này ăn rất ngon, nhưng đối với hắn thì có hơi ngọt.
Ăn xong hắn dùng giấy dầu gói phần còn lại đặt bên tay nàng, tiện thể nhìn nàng một cái.
Nàng đã thay y phục nữ nhân, chiếc khăn xanh trên đầu đã bị gỡ xuống, mái tóc như mây tùy tiện xõa tung trên thảm, bóng mượt mềm mại như gấm, uốn lượn nhấp nhô như một bức tranh sơn thủy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy tóc nữ nhân khi xõa ra cũng thanh nhã phong lưu một cách riêng biệt như vậy.
Đôi môi đào khẽ hé như đang hờn dỗi. Gương mặt hồng hồng còn vươn dấu lệ, da thịt căng mịn, mắt mày như tranh, chỗ phá cảnh duy nhất chính là mí mắt sưng đỏ, trông hơi buồn cười.
Hắn nghĩ đến bộ dạng gào khóc của nàng ban nãy, không nhịn được mỉm cười, ánh mắt dời đi rơi xuống chân nàng.
Giày vớ ướt cởi ra để bên chân. Dáng người nàng thon thả, nhưng đôi chân trắng mịn kia lại mũm mĩm vô cùng đáng yêu, móng chân còn sơn đỏ hồng tôn lên màu da trắng như tuyết, vô cùng quyến rũ xinh đẹp.
Hắn dời tầm mắt, nói với bên ngoài: “Lên đường.”
Mộ Dung Tuyết tối qua không ngủ được, lại dùng hết sức lực chạy trốn, lúc này vô cùng rã rời. Bởi vậy xe ngựa lắc lư hồi lâu nàng mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã đụng phải tầm mắt của Gia Luật Ngạn.
Có khi nào hắn vẫn luôn nhìn nàng không? Lòng nàng dậy lên ý nghĩ này, bất giác sờ lên khóe miệng, may quá, không chảy nước miếng.
Hắn đặt gói bánh bên người nàng, không nói lời nào.
Nàng đã đói cồn cào từ lâu,vừa nhìn thấy trên giấy dầu bên ngoài gói bánh in ba chữ “Phù Dung trai” thì vui mừng khôn xiết, đây là tiệm bánh nổi tiếng nhất trong thành ở huyện Nghi, mùi vị rất ngon. Nàng mở ra ăn mấy miếng bánh đường nâu[1], hỏi: “Có trà không?”
[1. Đường nâu: Caramel.]
“Bây giờ không có.” Hắn đưa sang vài trái dâu tằm.
Nàng nhíu mày, vô cùng miễn cưỡng đón lấy rồi ăn sạch.
Hắn không nhịn được nhìn nàng, cánh môi nhuốm đen, phối với mí mắt sưng đỏ...
Mộ Dung Tuyết ăn no nê, vội vã nhìn xuống chân mình, cuối cùng cũng hết nhăn rồi, nàng sờ chiếc giày ướt, một mình lẩm bẩm: “Làm sao đây, chỉ còn một chiếc giày.”
Hắn vờ như không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa đi suốt không ngừng, mãi đến chiều, ngang qua một trấn nhỏ, Gia Luật Ngạn nói: “Dừng xe.”
Bên đường có một quán trà, một lão hán và một cô nương mười bốn mười lăm tuổi đang bận rộn.
Gia Luật Ngạn hỏi: “Ở đây có tiệm may nào bán giày vớ không?”
Tiểu cô nương thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, lập tức đỏ mặt, xấu hổ chỉ tay về phía xa xa.
Gia Luật Ngạn lệnh cho Trương Long tiếp tục đi.
Không bao xa, quả nhiên có một tiệm may nhỏ, Gia Luật Ngạn một lần mua bảy bộ giày vớ, khiến lão phụ nhân kia vui mừng đến mức không khép miệng lại được. Bên cạnh là tiệm kẹo, hắn lại vào mua chút đồ ăn vặt. Sau đó đem giày vớ và đồ ăn vặt vào trong xe.
Mộ Dung Tuyết thật sự có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nếu hắn không có ý gì đối với nàng, việc gì phải tốt với nàng như vậy, còn mua đồ ăn vặt cho nàng nữa.
Nàng không kìm được mà suy nghĩ bậy bạ, lẽ nào vì Triệu Chân Nương tiến cử nàng cho Hoàng đế nên hắn mới đè nén tình cảm của mình, không dám đón nhận tình cảm của nàng? Nàng càng nghĩ càng thấy đúng, nếu không thì hắn không cần đưa theo mỗi Viên Thừa Liệt và Trương Long đi truy bắt nàng, lại thay nàng che giấu tội danh kháng chỉ chạy trốn. Hơn nữa, giày vớ kia cũng rất vừa chân, làm sao hắn biết được cỡ chân nàng, lẽ nào vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn chân nàng?
Lòng tự tin vốn đã tan nát thành từng mảnh vụn, trong phút chốc bị bảy bộ giày vớ và kẹo của hắn dán khít lại, trở thành một lá gan vô cùng cứng cáp. Trực giác mạnh mẽ của nữ nhân cho nàng biết rằng hắn thích nàng, vậy là ý muốn cùng hắn bách niên hảo hợp lại khởi tử hồi sinh. Nhưng có khi nào lại bị hắn vô tình đả kích như lần trước nữa không? Con dao cắm trong tim vẫn còn đang lóe sáng, nàng do dự một hồi, ăn hết kẹo, cuối cùng lại có dũng khí, quyết định thử một lần nữa.
Lúc này, trời ban thời cơ tốt, đột nhiên xe ngựa lắc lư, nàng không tự chủ được, thân hình nhào tới phía trước, hướng đi vốn không chính xác như vậy, nhưng nàng quyết tâm điều chỉnh phương hướng, dũng cảm sà vào lòng hắn.
Không ngờ hắn lại đưa một cánh tay ra, chặn lại thế vồ đến của nàng, cánh tay cứng đờ còn chạm vào ngực nàng, đau đến mức khiến nàng suýt khóc.
“Cô không sao chứ?” Hắn điềm tĩnh nhìn nàng, mặt không đổi sắc, ngược lại nàng đã xấu hổ đỏ mặt, không tin vừa rồi cánh tay hắn không cảm nhận được cảm giác mềm mềm kia, trừ phi đó là một khúc gỗ.
Không, cả người hắn đều là gỗ.
Nàng thất vọng như một thiếu niên tràn đầy ý chí chiến đấu nhưng khổ nỗi không đất dụng võ, một tay chống trán, trong lòng rầu rĩ.
Tịch dương ngả về phía Tây, xa xa truyền đến tiếng hát của cô gái hái sen, mỗi một câu dường như đều phù hợp với tâm tình của nàng, khiến nàng vô cùng đồng cảm. Chỉ đáng tiếc, người nàng thích tuy ở ngay trước mắt, nhưng dường như lại xa tận chân trời, là một người gỗ không có tim.
Hạo ngữ Tô Châu[2] Gia Luật Ngạn nghe không hiểu, chỉ thấy nàng nghe như say như mê, hắn tùy tiện hỏi một câu, “Hát gì vậy?”
[2. Tiếng địa phương ở Tô Châu,]
Đây là một tiểu khúc Giang Nam, ý thương nhớ tình lang ở phương xa, Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ, rất nhiều người yêu nhau đều dùng lời ca gởi tình, có lẽ nàng cũng có thể thử, vậy là lấy dũng khí nói: “Tôi cũng biết hát, ngài có muốn nghe không?”
Hỏi xong nàng không dám nhìn biểu hiện của hắn, nếu hắn cự tuyệt thì nàng sẽ đập đầu vào thành xe ngất đi cho xong. Tạ ơn trời đất, hắn nói ”Được”.
Hát gì bây giờ? Nếu đã là bày tỏ tâm ý, đương nhiên không thể hát khúc Cao sơn lưu thủy, vậy là nàng quyết tâm, hát lên khúc “Kim lũ y[3]”.
[3. Kim lũ y, thơ Đỗ Thu Nương.]
“Áo vàng chàng tiếc mà chi, tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai, hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.”
Nàng có một chất giọng rất hay, uyển chuyển dịu dàng, tự hỏi mình đã lấy mười hai thành công lực ra thể hiện, tự nghe cũng thấy rung động tâm can, khiến người ta mơ tưởng, ám thị rõ ràng như vậy hắn nên hiểu ý nàng chứ. Nhưng điều khiến nàng vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối là hắn không hề lộ ra chút biểu hiện động tình, ngồi ngay ngắn nghe hát, bộ dạng nghiêm túc còn hơn Liễu Hạ Huệ.
Lại thất bại rồi. Nàng vừa xấu hổ vừa thất vọng, hoàn toàn không có sức lực hát tiếp đoạn sau.
Nhưng hắn lại vô cùng nghiêm túc hỏi một câu: “Sao không hát nữa?”
Nàng đỏ mặt: “Hát hết rồi.”
Hắn búng búng tay, nhàn nhạt nói: “Lần trước cô đàn khúc Cao sơn lưu thủy, thật ra không hay bằng hát tiểu khúc sơn dã này.”
Vậy là ý gì, mỉa mai rằng bề ngoài xuất sắc của nàng chẳng qua chỉ là giả vờ, còn bên trong thật ra lại quê mùa sao?
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết lập tức đỏ bừng, lòng tự tin bị đánh tan nát không còn chút gì. Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu ra ngoài, lòng tự tôn bị vứt ngoài xe trong phút chốc lập tức nhanh như chớp quay về trong xương cốt. Nàng ôm gối, biến mình thành một chiếc hồ lô sâu, nước mắt từ từ trào ra nhưng lại bị kiên cường nén xuống.
“Có phải cô lại đang nghĩ chuyện chạy trốn nữa không?” Nàng không nói, hắn lại chủ động lên tiếng trước, hơn nữa giọng điệu vô cùng khiêu khích.
Nàng chu miệng không đếm xỉa đến hắn, lòng tự tôn tan nát vẫn chưa dán lại được.
Hắn cười cười: “Chuyện chạy trốn ngốc nghếch này ta khuyên cô nên từ bỏ đi.”
Nàng càng tức tối hơn, đây là mắng nàng ngốc đó sao.
“Rất nhanh sẽ hội họp với các tú nữ và túc vệ đi trước. Đến lúc đó đông người phức tạp, nếu cô chạy trốn nữa thì bổn vương cũng không giấu được tai mắt chúng nhân, sự tình cũng không đơn giản như lúc trước nữa đâu.”
Nàng hiểu ý hắn. Hai lần chạy trốn chỉ có hắn và Viên Thừa Liệt, Trương Long biết, bởi vậy hắn có thể che giấu được, nếu ở chung với những tú nữ kia, hắn cũng không thể bao che giấu diếm nữa. Nghĩ vậy, nàng lại cảm thấy hắn đối với mình không quá tuyệt tình, tâm trạng bỗng khá lên nhiều.
Hắn im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Chỉ cần dọc đường cô thật thà không quậy phá nữa, bổn vương bảo đảm cô sẽ không bị chọn.”
Nhịp tim vốn bất an mất tự nhiên trong phút chốc bỗng trở nên rã rời, nàng nhớ lại những lời hắn nói tối qua, xấu hổ buông tay hắn ra.
Hắn cúi người đưa tay kéo nàng lên ngựa. Khóa lại giữa đôi cánh tay như một chiếc lồng, nàng hận nhất là bị khống chế như vậy, thà liều mình để cá chết lưới rách chứ không khoanh tay chịu trói. Vậy là quay đầu tuyên chiến với hắn: “Tôi sẽ còn chạy trốn nữa.”
Hắn mỉa mai nói: “Thật ngốc nghếch, nếu là ta tuyệt đối sẽ không dùng cách ngốc như vậy chạy trốn. Đôi chân ngắn cũn kia làm sao chạy nhanh hơn ngựa được?”
“Chân ngài mới ngắn ấy!” Nàng vừa xấu hổ vừa bực bội, giận dữ trừng hắn.
Hắn đảo mắt nhìn nàng rồi quay đầu ngựa đi về hướng sông, vó ngựa đạp khẽ vào trong nước phát ra tiếng lõm bõm, lòng nàng lại vô cùng nặng nề. Nước sông từ vó ngựa bắn lên chân nàng khiến trái tim đẫm nước lạnh lẽo, chẳng còn chút ấm áp nào.
Y phục ẩm ướt dính vào chân, không chỉ khó chịu mà còn lộ ra hình dạng bắp đùi, nàng vô cùng ngượng ngùng, đôi lúc lại dùng tay kéo y phục để khỏi dính vào chân.
Hắc liếc mắt nói: “Ai thèm nhìn cô chứ, chân gì mà ngắn cũn.”
“Ngài...” Nàng giận đến đỏ mặt, hận không thể kéo váy lên cho hắn xem, rõ ràng đôi chân thon dài thẳng như cán bút mà.
Gió thổi qua, nàng cảm thấy hơi lạnh, liên tiếp hắt hơi mấy cái.
Nếu nàng bị lạnh cảm nhiễm phong hàn nhất định sẽ lại phiền phức nữa. Hắn lấy bên eo ra một chiếc bình dẹp miệng nhỏ, nhét vào miệng nàng đổ mấy hớp rượu khử hàn.
Mộ Dung Tuyết không kịp trở tay, bị sặc, vừa ho vừa chảy nước mắt. Cổ họng nóng rát như có lửa đốt, chui vào tận trong lòng, đốt lên ngọn lửa uất ức nàng đã nhẫn nhịn đến cực hạn. Vậy là không thu thế lại được nữa, nàng khóc òa lên. Nàng từng tuổi này rồi, chưa bao giờ chịu khổ như vậy, chưa bao giờ mất mặt như vậy, chưa bao giờ để mình dơ bẩn như vậy, tóm lại, bộ dang chật vật sa sút nhất trong đời nàng đều bị hắn nhìn thấy hết, thật sự khiến lòng tự tôn của nàng tan nát thành từng mảnh vụn.
Hắn muốn nhìn xem rốt cuộc nàng có bao nhiêu nước mắt, có thể khóc đầy một bình không? Không ngờ hắn thật sự đã xem thường nàng.
Nàng nghĩ dù sao mình cũng chật vật lắm rồi, có khóc thêm nữa cũng chẳng có gì to tát, đâu thể nào giữ đau khổ trong lòng khiến bản thân uất ức được. Ôm ý nghĩ không còn gì để mất, nàng khóc suốt dọc đường về đến huyện Nghi.
Đến khi nàng thôi không khóc nữa, đầu hắn vẫn còn ong ong, thật vô cùng bội phục.
Đến ngoài cửa thành, hắn mở tay nải của nàng, lấy ra một chiếc áo trùm nàng từ đầu đến chân.
Mộ Dung Tuyết giương nanh múa vuốt phản kháng, “Ngài muốn làm gì?”
“Các tú nữ đã lên đường rồi, để tránh tiết lộ tin tức, chỉ nói với bên ngoài là cô bệnh nặng nên chậm lên đường vài ngày. Bởi vậy không thể để người ta nhìn thấy cô nghênh ngang ngoài đường lúc này, hiểu chưa?”
Mộ Dung Tuyết “Ừ” một tiếng.
“Thừa Liệt, ngươi đi mua ít bánh trái hoa quả, Trương Long, ngươi đến chỗ Tần Chi Ngang đánh xe ngựa đến đây.”
Không bao lâu, Trương Long đưa đến một cỗ xe ngựa, Gia Luật Ngạn vứt Mộ Dung Tuyết vào trong xe rồi lại ném tay nải của nàng vào, nói: “Thay y phục khô đi.”
Mộ Dung Tuyết mở tay nải lấy ra một bộ y phục thay vào. Tiếc là lại không có giày vớ, giày vớ ướt dính vào chân vô cùng khó chịu, nàng liền cởi ra luôn, để trần đôi chân.
Gia Luật Ngạn đang định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên nghe trong thùng xe phát ra một tiếng gào khóc kinh thiên động địa, hắn vội vén rèm.
Chỉ thấy Mộ Dung Tuyết để chân trần, nước mắt vừa mới ngừng bỗng lại được xả ra, tuôn như suối trên mặt.
Hắn bỗng hốt hoảng, vội hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chân của tôi.” Nàng khóc đến nỗi mắt sưng lên, “Ngài xem, ngâm nước đến nhăn lại rồi.”
“...” Hắn nghẹn lời, buông rèm xuống, đau khổ xoa xoa mi tâm. Nữ nhân này rốt cuộc là làm bằng thứ gì vậy...
Tiếng khóc trong thùng xe bỗng dừng lại.
Lúc này Viên Thừa Liệt đã mua một bọc lớn bánh trái hoa quả trở về, đưa cho Gia Luật Ngạn.
“Vương gia đói rồi, mau ăn chút gì rồi hãy lên đường.”
Gia Luật Ngạn đón lấy, đưa vài cái cho Viên Thừa Liệt và Trương Long, sau đó lên xe ngựa.
Chả trách nàng không khóc nữa, thì ra đã thiếp đi rồi.
Hắn thở phào một hơi, ngồi ở bên kia của xe ngựa, ăn mấy quả dâu tằm, sau đó lại cầm một miếng bánh. Bánh mang phong vị Giang Nam này ăn rất ngon, nhưng đối với hắn thì có hơi ngọt.
Ăn xong hắn dùng giấy dầu gói phần còn lại đặt bên tay nàng, tiện thể nhìn nàng một cái.
Nàng đã thay y phục nữ nhân, chiếc khăn xanh trên đầu đã bị gỡ xuống, mái tóc như mây tùy tiện xõa tung trên thảm, bóng mượt mềm mại như gấm, uốn lượn nhấp nhô như một bức tranh sơn thủy. Lần đầu tiên hắn cảm thấy tóc nữ nhân khi xõa ra cũng thanh nhã phong lưu một cách riêng biệt như vậy.
Đôi môi đào khẽ hé như đang hờn dỗi. Gương mặt hồng hồng còn vươn dấu lệ, da thịt căng mịn, mắt mày như tranh, chỗ phá cảnh duy nhất chính là mí mắt sưng đỏ, trông hơi buồn cười.
Hắn nghĩ đến bộ dạng gào khóc của nàng ban nãy, không nhịn được mỉm cười, ánh mắt dời đi rơi xuống chân nàng.
Giày vớ ướt cởi ra để bên chân. Dáng người nàng thon thả, nhưng đôi chân trắng mịn kia lại mũm mĩm vô cùng đáng yêu, móng chân còn sơn đỏ hồng tôn lên màu da trắng như tuyết, vô cùng quyến rũ xinh đẹp.
Hắn dời tầm mắt, nói với bên ngoài: “Lên đường.”
Mộ Dung Tuyết tối qua không ngủ được, lại dùng hết sức lực chạy trốn, lúc này vô cùng rã rời. Bởi vậy xe ngựa lắc lư hồi lâu nàng mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã đụng phải tầm mắt của Gia Luật Ngạn.
Có khi nào hắn vẫn luôn nhìn nàng không? Lòng nàng dậy lên ý nghĩ này, bất giác sờ lên khóe miệng, may quá, không chảy nước miếng.
Hắn đặt gói bánh bên người nàng, không nói lời nào.
Nàng đã đói cồn cào từ lâu,vừa nhìn thấy trên giấy dầu bên ngoài gói bánh in ba chữ “Phù Dung trai” thì vui mừng khôn xiết, đây là tiệm bánh nổi tiếng nhất trong thành ở huyện Nghi, mùi vị rất ngon. Nàng mở ra ăn mấy miếng bánh đường nâu[1], hỏi: “Có trà không?”
[1. Đường nâu: Caramel.]
“Bây giờ không có.” Hắn đưa sang vài trái dâu tằm.
Nàng nhíu mày, vô cùng miễn cưỡng đón lấy rồi ăn sạch.
Hắn không nhịn được nhìn nàng, cánh môi nhuốm đen, phối với mí mắt sưng đỏ...
Mộ Dung Tuyết ăn no nê, vội vã nhìn xuống chân mình, cuối cùng cũng hết nhăn rồi, nàng sờ chiếc giày ướt, một mình lẩm bẩm: “Làm sao đây, chỉ còn một chiếc giày.”
Hắn vờ như không nghe thấy, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa đi suốt không ngừng, mãi đến chiều, ngang qua một trấn nhỏ, Gia Luật Ngạn nói: “Dừng xe.”
Bên đường có một quán trà, một lão hán và một cô nương mười bốn mười lăm tuổi đang bận rộn.
Gia Luật Ngạn hỏi: “Ở đây có tiệm may nào bán giày vớ không?”
Tiểu cô nương thấy hắn dung mạo tuấn mỹ, lập tức đỏ mặt, xấu hổ chỉ tay về phía xa xa.
Gia Luật Ngạn lệnh cho Trương Long tiếp tục đi.
Không bao xa, quả nhiên có một tiệm may nhỏ, Gia Luật Ngạn một lần mua bảy bộ giày vớ, khiến lão phụ nhân kia vui mừng đến mức không khép miệng lại được. Bên cạnh là tiệm kẹo, hắn lại vào mua chút đồ ăn vặt. Sau đó đem giày vớ và đồ ăn vặt vào trong xe.
Mộ Dung Tuyết thật sự có cảm giác thụ sủng nhược kinh, nếu hắn không có ý gì đối với nàng, việc gì phải tốt với nàng như vậy, còn mua đồ ăn vặt cho nàng nữa.
Nàng không kìm được mà suy nghĩ bậy bạ, lẽ nào vì Triệu Chân Nương tiến cử nàng cho Hoàng đế nên hắn mới đè nén tình cảm của mình, không dám đón nhận tình cảm của nàng? Nàng càng nghĩ càng thấy đúng, nếu không thì hắn không cần đưa theo mỗi Viên Thừa Liệt và Trương Long đi truy bắt nàng, lại thay nàng che giấu tội danh kháng chỉ chạy trốn. Hơn nữa, giày vớ kia cũng rất vừa chân, làm sao hắn biết được cỡ chân nàng, lẽ nào vừa rồi hắn vẫn luôn nhìn chân nàng?
Lòng tự tin vốn đã tan nát thành từng mảnh vụn, trong phút chốc bị bảy bộ giày vớ và kẹo của hắn dán khít lại, trở thành một lá gan vô cùng cứng cáp. Trực giác mạnh mẽ của nữ nhân cho nàng biết rằng hắn thích nàng, vậy là ý muốn cùng hắn bách niên hảo hợp lại khởi tử hồi sinh. Nhưng có khi nào lại bị hắn vô tình đả kích như lần trước nữa không? Con dao cắm trong tim vẫn còn đang lóe sáng, nàng do dự một hồi, ăn hết kẹo, cuối cùng lại có dũng khí, quyết định thử một lần nữa.
Lúc này, trời ban thời cơ tốt, đột nhiên xe ngựa lắc lư, nàng không tự chủ được, thân hình nhào tới phía trước, hướng đi vốn không chính xác như vậy, nhưng nàng quyết tâm điều chỉnh phương hướng, dũng cảm sà vào lòng hắn.
Không ngờ hắn lại đưa một cánh tay ra, chặn lại thế vồ đến của nàng, cánh tay cứng đờ còn chạm vào ngực nàng, đau đến mức khiến nàng suýt khóc.
“Cô không sao chứ?” Hắn điềm tĩnh nhìn nàng, mặt không đổi sắc, ngược lại nàng đã xấu hổ đỏ mặt, không tin vừa rồi cánh tay hắn không cảm nhận được cảm giác mềm mềm kia, trừ phi đó là một khúc gỗ.
Không, cả người hắn đều là gỗ.
Nàng thất vọng như một thiếu niên tràn đầy ý chí chiến đấu nhưng khổ nỗi không đất dụng võ, một tay chống trán, trong lòng rầu rĩ.
Tịch dương ngả về phía Tây, xa xa truyền đến tiếng hát của cô gái hái sen, mỗi một câu dường như đều phù hợp với tâm tình của nàng, khiến nàng vô cùng đồng cảm. Chỉ đáng tiếc, người nàng thích tuy ở ngay trước mắt, nhưng dường như lại xa tận chân trời, là một người gỗ không có tim.
Hạo ngữ Tô Châu[2] Gia Luật Ngạn nghe không hiểu, chỉ thấy nàng nghe như say như mê, hắn tùy tiện hỏi một câu, “Hát gì vậy?”
[2. Tiếng địa phương ở Tô Châu,]
Đây là một tiểu khúc Giang Nam, ý thương nhớ tình lang ở phương xa, Mộ Dung Tuyết thầm nghĩ, rất nhiều người yêu nhau đều dùng lời ca gởi tình, có lẽ nàng cũng có thể thử, vậy là lấy dũng khí nói: “Tôi cũng biết hát, ngài có muốn nghe không?”
Hỏi xong nàng không dám nhìn biểu hiện của hắn, nếu hắn cự tuyệt thì nàng sẽ đập đầu vào thành xe ngất đi cho xong. Tạ ơn trời đất, hắn nói ”Được”.
Hát gì bây giờ? Nếu đã là bày tỏ tâm ý, đương nhiên không thể hát khúc Cao sơn lưu thủy, vậy là nàng quyết tâm, hát lên khúc “Kim lũ y[3]”.
[3. Kim lũ y, thơ Đỗ Thu Nương.]
“Áo vàng chàng tiếc mà chi, tiếc chăng là thuở xuân thì chóng phai, hoa xinh phải bẻ liền tay, chớ để lâu ngày lại bẻ cành khô.”
Nàng có một chất giọng rất hay, uyển chuyển dịu dàng, tự hỏi mình đã lấy mười hai thành công lực ra thể hiện, tự nghe cũng thấy rung động tâm can, khiến người ta mơ tưởng, ám thị rõ ràng như vậy hắn nên hiểu ý nàng chứ. Nhưng điều khiến nàng vừa kinh ngạc vừa tiếc nuối là hắn không hề lộ ra chút biểu hiện động tình, ngồi ngay ngắn nghe hát, bộ dạng nghiêm túc còn hơn Liễu Hạ Huệ.
Lại thất bại rồi. Nàng vừa xấu hổ vừa thất vọng, hoàn toàn không có sức lực hát tiếp đoạn sau.
Nhưng hắn lại vô cùng nghiêm túc hỏi một câu: “Sao không hát nữa?”
Nàng đỏ mặt: “Hát hết rồi.”
Hắn búng búng tay, nhàn nhạt nói: “Lần trước cô đàn khúc Cao sơn lưu thủy, thật ra không hay bằng hát tiểu khúc sơn dã này.”
Vậy là ý gì, mỉa mai rằng bề ngoài xuất sắc của nàng chẳng qua chỉ là giả vờ, còn bên trong thật ra lại quê mùa sao?
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết lập tức đỏ bừng, lòng tự tin bị đánh tan nát không còn chút gì. Nàng vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu ra ngoài, lòng tự tôn bị vứt ngoài xe trong phút chốc lập tức nhanh như chớp quay về trong xương cốt. Nàng ôm gối, biến mình thành một chiếc hồ lô sâu, nước mắt từ từ trào ra nhưng lại bị kiên cường nén xuống.
“Có phải cô lại đang nghĩ chuyện chạy trốn nữa không?” Nàng không nói, hắn lại chủ động lên tiếng trước, hơn nữa giọng điệu vô cùng khiêu khích.
Nàng chu miệng không đếm xỉa đến hắn, lòng tự tôn tan nát vẫn chưa dán lại được.
Hắn cười cười: “Chuyện chạy trốn ngốc nghếch này ta khuyên cô nên từ bỏ đi.”
Nàng càng tức tối hơn, đây là mắng nàng ngốc đó sao.
“Rất nhanh sẽ hội họp với các tú nữ và túc vệ đi trước. Đến lúc đó đông người phức tạp, nếu cô chạy trốn nữa thì bổn vương cũng không giấu được tai mắt chúng nhân, sự tình cũng không đơn giản như lúc trước nữa đâu.”
Nàng hiểu ý hắn. Hai lần chạy trốn chỉ có hắn và Viên Thừa Liệt, Trương Long biết, bởi vậy hắn có thể che giấu được, nếu ở chung với những tú nữ kia, hắn cũng không thể bao che giấu diếm nữa. Nghĩ vậy, nàng lại cảm thấy hắn đối với mình không quá tuyệt tình, tâm trạng bỗng khá lên nhiều.
Hắn im lặng trong chốc lát, đột nhiên nói: “Chỉ cần dọc đường cô thật thà không quậy phá nữa, bổn vương bảo đảm cô sẽ không bị chọn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook