Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn
-
Chương 10
Mục Duệ Vũ nghe xong, vẫn cảm thấy có chút không thể tin nổi mà nhìn Chu Tiểu Bạch.
Chu Tiểu Bạch lúc này giống hệt một tiểu hài tử nói gì cũng không nghe hiểu, khuôn mặt vô cùng đơn thuần tinh khiết không nhiễm bụi trần kia cứ cười tươi hớn hở nhìn Mục Duệ Húc, bàn tay không yên phận luồn vào trong vạt áo Mục Duệ Húc, bị Mục Duệ Húc một phát bắt được, hai tay bị khống chế, Chu Tiểu Bạch không ngừng uốn tới ẹo lui trên giường hệt như một con rắn, đôi mắt mơ màng nhìn Mục Duệ Húc.
“Hoàng huynh, cái kia...... Huynh đang bận như thế thôi để tí nữa ta lại quay lại, huynh cứ giải quyết công việc đi nha!” Mục Duệ Vũ vừa nhìn thấy tình cảnh trước mặt có gì đó không đúng, sau khi bỏ lại một câu liền quay người bỏ chạy.
Mục Duệ Húc cũng không thèm để tâm đến lời của Mục Duệ Vũ, lại nhìn sang Chu Tiểu Bạch vẫn còn không an phận uốn éo, Mục Duệ Húc lườm y một cái, nói: “Còn không chịu an phận hả! Lộn xộn nữa ta liền biến ngươi thành heo sữa quay đấy!”
Chu Tiểu Bạch dường như thành công bị dọa sợ, vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc, đôi mắt nhanh chóng ngập tràn nước, sau đó nháy mắt một cái, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, Chu Tiểu Bạch lại như một hài tử, lăn lộn khóc lóc om sòm trên giường.
“Ta không muốn biến thành heo sữa quay, ta không muốn!”
Mục Duệ Húc khuôn mặt vô cùng bất đắc dĩ nhìn y, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc đến thảm thương, lại có chút không đành lòng, không nhịn được vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Bạch, dụ dỗ nói rằng: “Ngoan ngoan, không biến thành heo sữa quay, nghe lời, đừng khóc.”
Chu Tiểu Bạch thuận thế lại quấn trên người Mục Duệ Húc, sau đó vùi đầu vào ngực Mục Duệ Húc, thấp giọng lên tiếng: “Ta không muốn mặc y phục.”
“Được được, không mặc, không mặc.” Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ đáp lời.
“Ta muốn ở truồng ngủ.”
“...... Được được, tất cả nghe theo ngươi, ngươi muốn thế nào thì sẽ như thế đó, vậy đã được chưa tiểu tổ tông của ta!”
“Ừ, ta còn muốn dùng tay bốc đồ để ăn.” Chu Tiểu Bạch một mặt vô cùng tức giận nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc có chút dở khóc dở cười, vật nhỏ này không ngờ quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có mấy cái nguyện vọng ấy. Đáng tiếc, là không thể kết thúc được nữa rồi.
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?” Mục Duệ Húc nhìn tên tiểu tử này, cúi đầu hỏi.
Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn hắn, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Mục Duệ Húc, sau đó đột nhiên đưa tay kéo cổ Mục Duệ Húc xuống, sau đó lại cắn một phát lên mũi hắn, Mục Duệ Húc cảm giác được lỗ mũi mình có một chút đau, nhìn vật nhỏ này đối với mình giương nanh múa vuốt, Mục Duệ Húc bật cười nói, “Ngươi là đang muốn làm gì đây?”
Chu Tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc nhìn Mục Duệ Húc, khí thế hùng hổ nói: “Ta muốn ăn ngươi.”
Mục Duệ Húc đầy hứng thú nhìn Chu Tiểu Bạch, “Vậy ngươi muốn ăn ta bằng cách nào?”
Chu Tiểu Bạch tựa hồ lập tức lại mơ hồ, không biết làm sao trả lời, sau đó lại nhìn Mục Duệ Húc tựa hồ lại vô cùng bình thường như thế, chờ đối phương cho mình một cái đáp án.
“Vậy ta dạy ngươi có được hay không?” Mục Duệ Húc cười giảo hoạt như hồ ly, mắt không hề chớp lấy nhìn chằm chằm Chu Tiểu Bạch, nụ cười vô cùng có thâm ý.
Chu Tiểu Bạch mơ mơ màng màng, theo bản năng gật gật đầu nghe lời Mục Duệ Húc.
Đột nhiên có đồ vật gì đó rơi trên miệng mình, cái thứ đó chậm rãi lướt ở phía trên, sau đó lại có một thứ gì đó trơn tuột tiến đến, Chu Tiểu Bạch đối với cái cảm giác này rất xa lạ, y cảm giác hô hấp của bản thân có chút không thoải mái, giống như bản thân dường như đều bị đối phương khống chế, thân thể của mình cũng bắt đầu nhũn ra.
“Hiểu chưa?” Mục Duệ Húc rời khỏi môi của Chu Tiểu Bạch, trong mắt đều là ý cười, nhìn Chu Tiểu Bạch. Chu Tiểu Bạch môi đỏ bừng, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, có chút thất thần nhìn Mục Duệ Húc.
“Tiểu Bạch không phải nói muốn ăn ta sao? Hả?” Mục Duệ Húc giả vờ nghi hoặc nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó lại nhìn chăm chú Chu Tiểu Bạch, chờ hành động của y. Chu Tiểu Bạch có chút mơ mơ màng màng, ánh mắt theo bản năng nhìn Mục Duệ Húc, sau đó quỷ xui thần khiến thế nào lại thật sự bắt chước những gì Mục Duệ Húc mới làm, đưa tay kéo cổ Mục Duệ Húc xuống, dán môi mình lên môi hắn.
Mục Duệ Húc cảm thấy một vị ngọt lan tràn trên môi mình, Chu Tiểu Bạch giống hệt một đứa trẻ đang chăm chú ăn cây kẹo của mình vậy, không ngừng ở trên môi Mục Duệ Húc mút mút, sau đó tựa như nghĩ tới gì đó liền thăm dò hơi mở miệng của mình, sau đó phủ lấy môi của đối phương. Ánh mắt của Mục Duệ Húc dần dần trở nên tối hơn, đưa tay đem Chu Tiểu Bạch ôm ở trước người, vuốt ve đường nét trên khuôn mặt của Chu Tiểu Bạch, cảm thụ lấy cơ thể ấm áp của đối phương, da thịt mềm mại, Mục Duệ Húc từ từ có chút thất thần.
Chu Tiểu Bạch từ chủ động biến thành bị động, nhất thời hô hấp có chút khó khăn, khó chịu mà “ưm” một tiếng, Mục Duệ Húc dường như bị âm thanh này kéo lại tỉnh táo, bất thình lình buông Chu Tiểu Bạch ra, môi của Chu Tiểu Bạch lúc này đã có chút sưng đỏ, y không ngừng hút lấy từng ngụm từng ngụm không khí, trong mắt mang theo nước, cứ như vậy thất thần nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn như đào mật chờ hái, khắp toàn thân đều tản ra mùi thơm ngát mê người. Y phục Chu Tiểu Bạch đã có chút lộn xộn, một mảng lớn da thịt lộ rõ trước mắt Mục Duệ Húc, hắn cố gắng khống chế tâm tình của mình dùng chăn đem Chu Tiểu Bạch bọc lại. Sau đó dặn dò một tiếng, liền lập tức rời đi.
Vừa rồi đúng là nguy hiểm thật, thiếu một chút nữa thì bản thân mình thật sự đã muốn y rồi. Rõ ràng tự nói với bản thân, ít nhất phải đợi y trưởng thành thêm một chút nữa. Khoảng chừng thêm một năm nữa đi, như vậy, chí ít y cần phải học được cách làm sao để trở thành người, vào lúc ấy, y cũng có thể được xem là đủ trưởng thành rồi.
Mục Duệ Húc ngâm mình trong nước lạnh, sau khi phát tiết xong, toàn thân đều cảm thấy lười biếng, nhưng cặp mắt vẫn vô cùng sắc bén như mắt sói.
Chỉ cần một năm nữa thôi, bởi vì y bây giờ bất kể là thân thể hay tâm lý đều cũng không thích hợp. Mục Duệ Húc tự nói như vậy với bản thân, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ vừa nãy của Chu Tiểu Bạch, thân thể tựa hồ lại không tự chủ được bắt đầu toả nhiệt.
Mục Duệ Húc nhìn thân thể của mình, không khỏi cười khổ, còn có một năm thôi.
Mục Duệ Vũ ở trong thư phòng chờ Hoàng đế ca ca của mình. Chuyện vừa rồi thật sự là vượt ra khỏi nhận thức về huynh trưởng của hắn trong hai mươi năm qua. Hắn thật sự là rất hiếu kỳ, thiếu niên kia rốt cuộc là ai? Lại có thể khiến cho hoàng huynh của mình quan tâm đến mức này. Mục Duệ Vũ đang suy nghĩ thì nhìn thấy vị hoàng huynh kia của mình đang tiến vào, tóc còn có chút ướt, vừa nhìn liền biết là vừa mới tắm xong. Còn có y phục kia, cũng là có chút tùy ý.
Tắm rửa! Mục Duệ Vũ nhìn bộ dáng lúc này của hoàng huynh của mình, tựa hồ minh bạch được gì đó. Nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao nhìn hoàng huynh tựa hồ một điểm vui sướng cũng không có, hơn nữa khắp toàn thân còn tỏa ra cảm giác người sống chớ đến gần, cảm giác nhiệt độ trong thư phòng này sau khi y bước vào có chút nóng lên.
Chuyện gì vậy nhỉ, chẳng lẽ lại là bởi vì chuyện phòng the bất hòa?!
Mục Duệ Húc hoàn toàn không biết trong đầu vị hoàng đệ hiếm có kia của mình đang suy nghĩ gì, bản thân sau khi tắm rửa xong liền quay trở lại xem xét Chu Tiểu Bạch một chút, tên tiểu tử này sau khi đem hắn biến thành cái dáng vẻ thảm hại kia lại cứ như vậy yên tâm thoải mái ngủ thiếp đi, hơn nữa tên này lại thật sự cởi sạch y phục trên người, cứ trần truồng như vậy mà ngủ.
Mục Duệ Húc không thể làm gì khác hơn là giúp y đắp chăn lại, sau đó đi ra, tới xem xem tên hoàng đệ không thể bớt lo của mình lại đem đến phiền toái gì cho hắn.
“Ngươi lần này lại gây ra chuyện gì?” Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn Mục Duệ Vũ hỏi.
Mục Duệ Vũ cười mỉa, nhìn huynh trưởng của mình, nói: “Hoàng huynh, huynh đối với người nhà không có chút ôn nhu nào hết.” Rõ ràng trước đó nhìn thấy Chu Tiểu Bạch, huynh còn có thể ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ để dỗ dành người ta.
Mục Duệ Húc lạnh lùng nhìn Mục Duệ Vũ, “Muốn chết cứ việc nói thẳng.”
Mục Duệ Vũ thấy “luồng gió” đi có vẻ không được đúng hướng, liền ngay lập tức nghiêm chỉnh trở lại, một mặt xưng tội nhìn hoàng huynh của mình.
“Hoàng huynh, chuyện lần này...... Kỳ thực không thể trách đệ.” Mục Duệ Vũ hú lên quái dị, bộ mặt ai oán nhìn hoàng huynh của mình.
“Không trách ngươi, vậy là do lỗi của ta hả?” Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn người này lên tiếng.
“Hoàng huynh, đệ không phải ý này, có điều cùng huynh thật là có chút quan hệ.” Mục Duệ Vũ nhìn hoàng huynh nhà hắn một chút, lại nói tiếp: “Huynh trước kia không phải có phong tước quốc sư sao? Chính là tên Đại Hòa Thượng, Quán Tố kia.”
Mục Duệ Húc có chút nghi hoặc nhìn y. Nếu nói những hòa thượng khác là gạt người thì hắn đúng là tin thật, nhưng Quán Tố là người hắn từng tiếp xúc qua, là một người tu hành chân chính, hơn nữa lòng dạ rộng rãi, rất có tầm nhìn, hơn nữa còn biết một ít pháp thuật, cũng có thể đoán mệnh giải thích nghi hoặc. Một cao tăng như vậy, hắn vốn là cho rằng sẽ sống ở trên núi cao, nhưng không nghĩ tới mấy năm trước nghe nói vị cao tăng này lại hoàn tục, sau đó cũng không nghe thấy thêm bất kỳ tin tức nào của y. Bây giờ nghe Mục Duệ Vũ đột nhiên nhắc đến, Mục Duệ Húc vẫn còn có chút không hiểu.
Một cao tăng như vậy, đệ đệ nhà hắn đến làm chuyện gì mà lại có thể đắc tội với nhân gia, còn không có cách nào khác phải chạy đến hoàng cung tị nạn.
“Ngươi đã làm gì?” Mục Duệ Húc sắc mặt có chút bất thiện nhìn Mục Duệ Vũ. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, tất cả những thứ này đều là bởi vì tên tiểu tử ngốc Mục Duệ Vũ kia đã làm gì đó khiến Quán Tố không thể nhịn được.
“Hoàng huynh, trời đất chứng giám, đệ thật không có chọc hắn.” Mục Duệ Vũ kêu khổ nói.
“Vậy hắn sao lại đuổi theo ngươi không tha?” Mục Duệ Húc rõ ràng không tin. Mục Duệ Vũ là loại hàng gì hắn rất rõ ràng.
“Đệ cũng không biết. Chính là lúc đó ta có giữ một khối ngọc, nó là của một mỹ nhân, đệ vốn là muốn đến bắt chuyện thì không biết con lừa trọc đầu kia từ đâu lại nhô ra, sau đó liền bắt đầu một đường đuổi giết đệ.”
“Ngọc?” Mục Duệ Húc nhíu mày, nhìn Mục Duệ Vũ.
“Ầy, chính là cái này, huynh xem, tính chất cũng giống như vậy, là hình dáng của một tiểu hồ ly, nhìn đúng là rất đẹp. Nhiều lắm cũng là mấy chục lượng, không có gì ghê gớm.” Mục Duệ Vũ có chút không giải thích được nói.
Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn, cũng không cảm thấy vật này có cái gì đặc biệt , xác thực chỉ là một khối ngọc bình thường, một mặt hàng bình thường.
“Quên đi, ngọc này trước tiên cứ để ở chỗ ta, ngươi mấy ngày này biết điều mà an phận cho ta, hảo hảo chờ ở chỗ này. Bằng không, ta liền đem ngươi đuổi về sư môn.”
“Đừng a, hoàng huynh, sư phụ sẽ đánh chết đệ mất!” Mục Duệ Vũ kêu khổ nói.
Mục Duệ Húc không để ý tới y, tự mình tìm một chỗ thích hợp để ngọc vào, sau đó quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, Chu Tiểu Bạch rốt cục cũng tỉnh táo lại, Mục Duệ Húc lúc này cũng đã từ triều trở về. Nhìn Mục Duệ Húc, Chu Tiểu Bạch còn có chút mơ hồ, hỏi: “A Húc, ta không phải ở Ngự Hoa Viên sao? Sao ta lại quay trở về đây?”
Mục Duệ Húc vừa nghe, sắc mặt đột nhiên liền đen đi, nhìn Chu Tiểu Bạch, “Ngươi ngày hôm qua đã làm gì cũng không nhớ hả?”
Chu Tiểu Bạch lắc lắc đầu, một mặt vô tri nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc bất đắc dĩ đỡ trán.
“Ta không phải đã nói với ngươi là không được ăn thứ quả tím kia sao?”
Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra, có chút sợ hãi nhìn Mục Duệ Húc hỏi: “A Húc, trái kia có phải sau khi ăn sẽ chết không?”
Mục Duệ Húc:...... Vậy ngươi ăn như vậy không phải cũng không sống được sao?
“Không chết, nhưng sẽ mất đi ý thức, sau đó làm ra một ít việc không tốt.” Mục Duệ Húc giải thích.
Chu Tiểu Bạch vẻ mặt sợ hãi, “Việc không tốt, ta không phải đã cướp đồ ăn của người khác rồi chứ?”
Mục Duệ Húc: “......” Trừ ăn ra, ngươi còn biết cái gì?!
“Sau này không cho phép ăn bậy bạ nữa.” Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ nói.
Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn là có chút không tình nguyện. Rõ ràng nhìn thấy có thật nhiều đồ vật chính mình cũng chưa từng ăn, y chính là hiếu kỳ mà!
Mục Duệ Húc nhìn bộ dáng này của y, nói thêm một câu, “Nếu như sau này còn phát hiện chuyện như thế, ngươi cũng không cần ăn cơm tối.”
“A Húc!” Chu Tiểu Bạch hơi kinh ngạc nhìn Mục Duệ Húc, nhìn thấy vẻ mặt không có chỗ để kè cà mặc cả kia Mục Duệ Húc liền bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.” Mục Duệ Húc nhận được kết quả vừa ý, khá là hài lòng gật gật đầu.
“A Húc, ôm.” Chu Tiểu Bạch giang hai cánh tay nhìn Mục Duệ Húc, cũng không biết tại sao, ngày hôm qua sau khi ăn trái kia, lúc này bản thân trên người dường như một chút khí lực cũng không có.
Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ, sủng nịnh nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó đưa tay ôm lấy y, để y ngồi ở bên cạnh bàn.
Chu Tiểu Bạch lúc này giống hệt một tiểu hài tử nói gì cũng không nghe hiểu, khuôn mặt vô cùng đơn thuần tinh khiết không nhiễm bụi trần kia cứ cười tươi hớn hở nhìn Mục Duệ Húc, bàn tay không yên phận luồn vào trong vạt áo Mục Duệ Húc, bị Mục Duệ Húc một phát bắt được, hai tay bị khống chế, Chu Tiểu Bạch không ngừng uốn tới ẹo lui trên giường hệt như một con rắn, đôi mắt mơ màng nhìn Mục Duệ Húc.
“Hoàng huynh, cái kia...... Huynh đang bận như thế thôi để tí nữa ta lại quay lại, huynh cứ giải quyết công việc đi nha!” Mục Duệ Vũ vừa nhìn thấy tình cảnh trước mặt có gì đó không đúng, sau khi bỏ lại một câu liền quay người bỏ chạy.
Mục Duệ Húc cũng không thèm để tâm đến lời của Mục Duệ Vũ, lại nhìn sang Chu Tiểu Bạch vẫn còn không an phận uốn éo, Mục Duệ Húc lườm y một cái, nói: “Còn không chịu an phận hả! Lộn xộn nữa ta liền biến ngươi thành heo sữa quay đấy!”
Chu Tiểu Bạch dường như thành công bị dọa sợ, vô cùng đáng thương nhìn Mục Duệ Húc, đôi mắt nhanh chóng ngập tràn nước, sau đó nháy mắt một cái, nước mắt cứ như vậy chảy xuống, Chu Tiểu Bạch lại như một hài tử, lăn lộn khóc lóc om sòm trên giường.
“Ta không muốn biến thành heo sữa quay, ta không muốn!”
Mục Duệ Húc khuôn mặt vô cùng bất đắc dĩ nhìn y, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc đến thảm thương, lại có chút không đành lòng, không nhịn được vỗ vỗ lưng Chu Tiểu Bạch, dụ dỗ nói rằng: “Ngoan ngoan, không biến thành heo sữa quay, nghe lời, đừng khóc.”
Chu Tiểu Bạch thuận thế lại quấn trên người Mục Duệ Húc, sau đó vùi đầu vào ngực Mục Duệ Húc, thấp giọng lên tiếng: “Ta không muốn mặc y phục.”
“Được được, không mặc, không mặc.” Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ đáp lời.
“Ta muốn ở truồng ngủ.”
“...... Được được, tất cả nghe theo ngươi, ngươi muốn thế nào thì sẽ như thế đó, vậy đã được chưa tiểu tổ tông của ta!”
“Ừ, ta còn muốn dùng tay bốc đồ để ăn.” Chu Tiểu Bạch một mặt vô cùng tức giận nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc có chút dở khóc dở cười, vật nhỏ này không ngờ quay đi ngoảnh lại cũng chỉ có mấy cái nguyện vọng ấy. Đáng tiếc, là không thể kết thúc được nữa rồi.
“Ngươi còn muốn làm gì nữa?” Mục Duệ Húc nhìn tên tiểu tử này, cúi đầu hỏi.
Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu lên nhìn hắn, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Mục Duệ Húc, sau đó đột nhiên đưa tay kéo cổ Mục Duệ Húc xuống, sau đó lại cắn một phát lên mũi hắn, Mục Duệ Húc cảm giác được lỗ mũi mình có một chút đau, nhìn vật nhỏ này đối với mình giương nanh múa vuốt, Mục Duệ Húc bật cười nói, “Ngươi là đang muốn làm gì đây?”
Chu Tiểu Bạch vô cùng nghiêm túc nhìn Mục Duệ Húc, khí thế hùng hổ nói: “Ta muốn ăn ngươi.”
Mục Duệ Húc đầy hứng thú nhìn Chu Tiểu Bạch, “Vậy ngươi muốn ăn ta bằng cách nào?”
Chu Tiểu Bạch tựa hồ lập tức lại mơ hồ, không biết làm sao trả lời, sau đó lại nhìn Mục Duệ Húc tựa hồ lại vô cùng bình thường như thế, chờ đối phương cho mình một cái đáp án.
“Vậy ta dạy ngươi có được hay không?” Mục Duệ Húc cười giảo hoạt như hồ ly, mắt không hề chớp lấy nhìn chằm chằm Chu Tiểu Bạch, nụ cười vô cùng có thâm ý.
Chu Tiểu Bạch mơ mơ màng màng, theo bản năng gật gật đầu nghe lời Mục Duệ Húc.
Đột nhiên có đồ vật gì đó rơi trên miệng mình, cái thứ đó chậm rãi lướt ở phía trên, sau đó lại có một thứ gì đó trơn tuột tiến đến, Chu Tiểu Bạch đối với cái cảm giác này rất xa lạ, y cảm giác hô hấp của bản thân có chút không thoải mái, giống như bản thân dường như đều bị đối phương khống chế, thân thể của mình cũng bắt đầu nhũn ra.
“Hiểu chưa?” Mục Duệ Húc rời khỏi môi của Chu Tiểu Bạch, trong mắt đều là ý cười, nhìn Chu Tiểu Bạch. Chu Tiểu Bạch môi đỏ bừng, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, có chút thất thần nhìn Mục Duệ Húc.
“Tiểu Bạch không phải nói muốn ăn ta sao? Hả?” Mục Duệ Húc giả vờ nghi hoặc nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó lại nhìn chăm chú Chu Tiểu Bạch, chờ hành động của y. Chu Tiểu Bạch có chút mơ mơ màng màng, ánh mắt theo bản năng nhìn Mục Duệ Húc, sau đó quỷ xui thần khiến thế nào lại thật sự bắt chước những gì Mục Duệ Húc mới làm, đưa tay kéo cổ Mục Duệ Húc xuống, dán môi mình lên môi hắn.
Mục Duệ Húc cảm thấy một vị ngọt lan tràn trên môi mình, Chu Tiểu Bạch giống hệt một đứa trẻ đang chăm chú ăn cây kẹo của mình vậy, không ngừng ở trên môi Mục Duệ Húc mút mút, sau đó tựa như nghĩ tới gì đó liền thăm dò hơi mở miệng của mình, sau đó phủ lấy môi của đối phương. Ánh mắt của Mục Duệ Húc dần dần trở nên tối hơn, đưa tay đem Chu Tiểu Bạch ôm ở trước người, vuốt ve đường nét trên khuôn mặt của Chu Tiểu Bạch, cảm thụ lấy cơ thể ấm áp của đối phương, da thịt mềm mại, Mục Duệ Húc từ từ có chút thất thần.
Chu Tiểu Bạch từ chủ động biến thành bị động, nhất thời hô hấp có chút khó khăn, khó chịu mà “ưm” một tiếng, Mục Duệ Húc dường như bị âm thanh này kéo lại tỉnh táo, bất thình lình buông Chu Tiểu Bạch ra, môi của Chu Tiểu Bạch lúc này đã có chút sưng đỏ, y không ngừng hút lấy từng ngụm từng ngụm không khí, trong mắt mang theo nước, cứ như vậy thất thần nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn như đào mật chờ hái, khắp toàn thân đều tản ra mùi thơm ngát mê người. Y phục Chu Tiểu Bạch đã có chút lộn xộn, một mảng lớn da thịt lộ rõ trước mắt Mục Duệ Húc, hắn cố gắng khống chế tâm tình của mình dùng chăn đem Chu Tiểu Bạch bọc lại. Sau đó dặn dò một tiếng, liền lập tức rời đi.
Vừa rồi đúng là nguy hiểm thật, thiếu một chút nữa thì bản thân mình thật sự đã muốn y rồi. Rõ ràng tự nói với bản thân, ít nhất phải đợi y trưởng thành thêm một chút nữa. Khoảng chừng thêm một năm nữa đi, như vậy, chí ít y cần phải học được cách làm sao để trở thành người, vào lúc ấy, y cũng có thể được xem là đủ trưởng thành rồi.
Mục Duệ Húc ngâm mình trong nước lạnh, sau khi phát tiết xong, toàn thân đều cảm thấy lười biếng, nhưng cặp mắt vẫn vô cùng sắc bén như mắt sói.
Chỉ cần một năm nữa thôi, bởi vì y bây giờ bất kể là thân thể hay tâm lý đều cũng không thích hợp. Mục Duệ Húc tự nói như vậy với bản thân, nhưng vừa nghĩ tới dáng vẻ vừa nãy của Chu Tiểu Bạch, thân thể tựa hồ lại không tự chủ được bắt đầu toả nhiệt.
Mục Duệ Húc nhìn thân thể của mình, không khỏi cười khổ, còn có một năm thôi.
Mục Duệ Vũ ở trong thư phòng chờ Hoàng đế ca ca của mình. Chuyện vừa rồi thật sự là vượt ra khỏi nhận thức về huynh trưởng của hắn trong hai mươi năm qua. Hắn thật sự là rất hiếu kỳ, thiếu niên kia rốt cuộc là ai? Lại có thể khiến cho hoàng huynh của mình quan tâm đến mức này. Mục Duệ Vũ đang suy nghĩ thì nhìn thấy vị hoàng huynh kia của mình đang tiến vào, tóc còn có chút ướt, vừa nhìn liền biết là vừa mới tắm xong. Còn có y phục kia, cũng là có chút tùy ý.
Tắm rửa! Mục Duệ Vũ nhìn bộ dáng lúc này của hoàng huynh của mình, tựa hồ minh bạch được gì đó. Nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao nhìn hoàng huynh tựa hồ một điểm vui sướng cũng không có, hơn nữa khắp toàn thân còn tỏa ra cảm giác người sống chớ đến gần, cảm giác nhiệt độ trong thư phòng này sau khi y bước vào có chút nóng lên.
Chuyện gì vậy nhỉ, chẳng lẽ lại là bởi vì chuyện phòng the bất hòa?!
Mục Duệ Húc hoàn toàn không biết trong đầu vị hoàng đệ hiếm có kia của mình đang suy nghĩ gì, bản thân sau khi tắm rửa xong liền quay trở lại xem xét Chu Tiểu Bạch một chút, tên tiểu tử này sau khi đem hắn biến thành cái dáng vẻ thảm hại kia lại cứ như vậy yên tâm thoải mái ngủ thiếp đi, hơn nữa tên này lại thật sự cởi sạch y phục trên người, cứ trần truồng như vậy mà ngủ.
Mục Duệ Húc không thể làm gì khác hơn là giúp y đắp chăn lại, sau đó đi ra, tới xem xem tên hoàng đệ không thể bớt lo của mình lại đem đến phiền toái gì cho hắn.
“Ngươi lần này lại gây ra chuyện gì?” Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn Mục Duệ Vũ hỏi.
Mục Duệ Vũ cười mỉa, nhìn huynh trưởng của mình, nói: “Hoàng huynh, huynh đối với người nhà không có chút ôn nhu nào hết.” Rõ ràng trước đó nhìn thấy Chu Tiểu Bạch, huynh còn có thể ôn nhu nói lời nhỏ nhẹ để dỗ dành người ta.
Mục Duệ Húc lạnh lùng nhìn Mục Duệ Vũ, “Muốn chết cứ việc nói thẳng.”
Mục Duệ Vũ thấy “luồng gió” đi có vẻ không được đúng hướng, liền ngay lập tức nghiêm chỉnh trở lại, một mặt xưng tội nhìn hoàng huynh của mình.
“Hoàng huynh, chuyện lần này...... Kỳ thực không thể trách đệ.” Mục Duệ Vũ hú lên quái dị, bộ mặt ai oán nhìn hoàng huynh của mình.
“Không trách ngươi, vậy là do lỗi của ta hả?” Mục Duệ Húc mắt lạnh nhìn người này lên tiếng.
“Hoàng huynh, đệ không phải ý này, có điều cùng huynh thật là có chút quan hệ.” Mục Duệ Vũ nhìn hoàng huynh nhà hắn một chút, lại nói tiếp: “Huynh trước kia không phải có phong tước quốc sư sao? Chính là tên Đại Hòa Thượng, Quán Tố kia.”
Mục Duệ Húc có chút nghi hoặc nhìn y. Nếu nói những hòa thượng khác là gạt người thì hắn đúng là tin thật, nhưng Quán Tố là người hắn từng tiếp xúc qua, là một người tu hành chân chính, hơn nữa lòng dạ rộng rãi, rất có tầm nhìn, hơn nữa còn biết một ít pháp thuật, cũng có thể đoán mệnh giải thích nghi hoặc. Một cao tăng như vậy, hắn vốn là cho rằng sẽ sống ở trên núi cao, nhưng không nghĩ tới mấy năm trước nghe nói vị cao tăng này lại hoàn tục, sau đó cũng không nghe thấy thêm bất kỳ tin tức nào của y. Bây giờ nghe Mục Duệ Vũ đột nhiên nhắc đến, Mục Duệ Húc vẫn còn có chút không hiểu.
Một cao tăng như vậy, đệ đệ nhà hắn đến làm chuyện gì mà lại có thể đắc tội với nhân gia, còn không có cách nào khác phải chạy đến hoàng cung tị nạn.
“Ngươi đã làm gì?” Mục Duệ Húc sắc mặt có chút bất thiện nhìn Mục Duệ Vũ. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, tất cả những thứ này đều là bởi vì tên tiểu tử ngốc Mục Duệ Vũ kia đã làm gì đó khiến Quán Tố không thể nhịn được.
“Hoàng huynh, trời đất chứng giám, đệ thật không có chọc hắn.” Mục Duệ Vũ kêu khổ nói.
“Vậy hắn sao lại đuổi theo ngươi không tha?” Mục Duệ Húc rõ ràng không tin. Mục Duệ Vũ là loại hàng gì hắn rất rõ ràng.
“Đệ cũng không biết. Chính là lúc đó ta có giữ một khối ngọc, nó là của một mỹ nhân, đệ vốn là muốn đến bắt chuyện thì không biết con lừa trọc đầu kia từ đâu lại nhô ra, sau đó liền bắt đầu một đường đuổi giết đệ.”
“Ngọc?” Mục Duệ Húc nhíu mày, nhìn Mục Duệ Vũ.
“Ầy, chính là cái này, huynh xem, tính chất cũng giống như vậy, là hình dáng của một tiểu hồ ly, nhìn đúng là rất đẹp. Nhiều lắm cũng là mấy chục lượng, không có gì ghê gớm.” Mục Duệ Vũ có chút không giải thích được nói.
Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn, cũng không cảm thấy vật này có cái gì đặc biệt , xác thực chỉ là một khối ngọc bình thường, một mặt hàng bình thường.
“Quên đi, ngọc này trước tiên cứ để ở chỗ ta, ngươi mấy ngày này biết điều mà an phận cho ta, hảo hảo chờ ở chỗ này. Bằng không, ta liền đem ngươi đuổi về sư môn.”
“Đừng a, hoàng huynh, sư phụ sẽ đánh chết đệ mất!” Mục Duệ Vũ kêu khổ nói.
Mục Duệ Húc không để ý tới y, tự mình tìm một chỗ thích hợp để ngọc vào, sau đó quay người bỏ đi.
Ngày hôm sau, Chu Tiểu Bạch rốt cục cũng tỉnh táo lại, Mục Duệ Húc lúc này cũng đã từ triều trở về. Nhìn Mục Duệ Húc, Chu Tiểu Bạch còn có chút mơ hồ, hỏi: “A Húc, ta không phải ở Ngự Hoa Viên sao? Sao ta lại quay trở về đây?”
Mục Duệ Húc vừa nghe, sắc mặt đột nhiên liền đen đi, nhìn Chu Tiểu Bạch, “Ngươi ngày hôm qua đã làm gì cũng không nhớ hả?”
Chu Tiểu Bạch lắc lắc đầu, một mặt vô tri nhìn Mục Duệ Húc.
Mục Duệ Húc bất đắc dĩ đỡ trán.
“Ta không phải đã nói với ngươi là không được ăn thứ quả tím kia sao?”
Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra, có chút sợ hãi nhìn Mục Duệ Húc hỏi: “A Húc, trái kia có phải sau khi ăn sẽ chết không?”
Mục Duệ Húc:...... Vậy ngươi ăn như vậy không phải cũng không sống được sao?
“Không chết, nhưng sẽ mất đi ý thức, sau đó làm ra một ít việc không tốt.” Mục Duệ Húc giải thích.
Chu Tiểu Bạch vẻ mặt sợ hãi, “Việc không tốt, ta không phải đã cướp đồ ăn của người khác rồi chứ?”
Mục Duệ Húc: “......” Trừ ăn ra, ngươi còn biết cái gì?!
“Sau này không cho phép ăn bậy bạ nữa.” Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ nói.
Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, nhưng trong lòng vẫn là có chút không tình nguyện. Rõ ràng nhìn thấy có thật nhiều đồ vật chính mình cũng chưa từng ăn, y chính là hiếu kỳ mà!
Mục Duệ Húc nhìn bộ dáng này của y, nói thêm một câu, “Nếu như sau này còn phát hiện chuyện như thế, ngươi cũng không cần ăn cơm tối.”
“A Húc!” Chu Tiểu Bạch hơi kinh ngạc nhìn Mục Duệ Húc, nhìn thấy vẻ mặt không có chỗ để kè cà mặc cả kia Mục Duệ Húc liền bất đắc dĩ gật gật đầu.
“Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi.” Mục Duệ Húc nhận được kết quả vừa ý, khá là hài lòng gật gật đầu.
“A Húc, ôm.” Chu Tiểu Bạch giang hai cánh tay nhìn Mục Duệ Húc, cũng không biết tại sao, ngày hôm qua sau khi ăn trái kia, lúc này bản thân trên người dường như một chút khí lực cũng không có.
Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ, sủng nịnh nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó đưa tay ôm lấy y, để y ngồi ở bên cạnh bàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook