Trấm Chi Mị
Chương 47: Ban đêm em càng đẹp hơn

Editor: Linhh Linhh.

Lúc Thẩm Lục Gia nhấn chuông cửa, Ngũ Mị vừa tắm xong đang ngồi trên ghế sa lon dùng khăn bông lau khô tóc, Bất Nhị tủi thân nằm trên đất, mặc cho chủ nhân biến nó thành thảm lau chân.

Bàn chân Ngũ Mị cọ lên sống lưng Bất Nhị một cái, mới chân không đi mở cửa.

“Thẩm Lục Gia, tại sao anh lại tới đây?” Ngũ Mị hơi giật mình.

Bất Nhị vốn đang cam chịu làm cái thảm lau chân cũng bước tới, ngẩng đầu nhìn vị khách không mời mà đến kêu meo mấy tiếng.

Lúc này trên người Ngũ Mị chỉ dùng khăn tắm quây lại thành một cái váy, giống như một con nhộng mê người. Thẩm Lục Gia dùng chân đóng cửa, hai cánh tay kéo cô vào trong ngực.

Bởi vì vừa tắm xong, ánh mắt cô tựa như viên chân châu lớn ngâm nước, bên ngoài là bả vai, cánh tay hồng hào cũng lóe lên vẻ mê người. Thẩm Lục Gia chăm chú nhìn cô, bỗng nhiên nhẹ giọng nói ___

“Anh nhớ em.” Vừa dứt lời, liền cúi đầu muốn hôn cô.

Những bị động tác của Ngũ Mị ngăn lại, ngay lập tức mặt Thẩm Lục Gia hiện lên vẻ bi thương. dđLQĐ  Anh hồn nhiên không biết rằng bởi vì lúc trước mình uống rượu whisky, đứng trên đồi núi bị gió thổi nhiễm phong hàn, giờ phút này gò má đang đỏ ửng.

“Này, anh bị sốt nhẹ rồi.” Ngũ Mị đưa tay sờ trán Thẩm Lục Gia.

Thẩm Lục Gia cười cười: “Không sao, ra mồi hôi là tốt.” Nói xong liền ôm ngang Ngũ Mị lên, quen việc dễ làm đi thẳng vào phòng ngủ của cô.

Ngũ Mị níu lấy vạt áo anh, nghi ngờ hít mũi một cái, “Anh uống rượu sao?” Nhưng Thẩm Lục Gia rõ ràng không định giải thích chút gì, anh chỉ đặt Ngũ Mị lên giường, sau đó cả người liền đè lên.

Giống như một đứa trẻ tìm kẹo, Thẩm Lục Gia vội vàng cạy mở môi Ngũ Mị, dùng đầu lưỡi nhấm vị ngọt của cô. Tay anh cũng không nhàn rỗi, quả thực khăn tắm quá dễ mở, nhẹ nhàng kéo góc khăn tắm một cái, cơ thể trắng noãn mềm  mại của cô giống như lớp kem trên bánh ngọt vậy, tỏa ra mùi thơm mê người, dễ ngửi.

Không kịp cởi áo sơ mi và quần tây, ánh mắt Thẩm Lục Gia có chút mơ màng nhìn Ngũ Mị nằm bên dưới, lẩm bẩm nói: “Em thật đẹp.” Ngũ Mị dở khóc dở cười đưa tay ôm cổ anh, sốt thành như vậy rồi còn phải làm, tinh thần thật là đáng khen.

Cô đang suy nghĩ, không để ý tay Thẩm Lục Gia đã phủ lên bộ ngực của cô. Kích thích xảy ra bất ngờ khiến cho Ngũ Mị chợt run lên hai cái. Ngũ hoa vốn là nơi cô mẫn cảm, ngày thường tiếp xúc với vải lạnh như băng cũng có thể rùng mình. Đừng nói là bị bàn tay đàn ông vuốt ve bừa bãi như vậy.

Dường như cảm thấy phản ừng vừa rồi của cô giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi, Thẩm Lục Gia cúi đầu bật cười.

Anh lại cười cô. Ngũ Mị hé mắt, dùng ngón tay nhỏ nhắn thong thả vẽ mấy vòng tròn trên khuôn ngực cường tráng của Thẩm Lục Gia, sau đó lúc Thẩm Lục Gia cúi đầu muốn hôn cô, nhanh nhẹn dùng ngón tay kép lấy viên tròn nhô ra trên ngực anh diendanLeQuyDon.

Thẩm Lục Gia liền hít vào một hơi. Ngũ Mị dùng ánh mắt khiêu khích nhìn anh.

Một lần nữa bờ môi người đàn ông lại hiện lên một nụ cười thâm thúy. Anh cũng trả thù cúi đầu ngậm hạt đậu đỏ của cô vào trong miệng, dùng đâu lưỡi nhẹ nhàng liếm khiến nhũ hoa dần dần cứng rắn. Trên nhũ hoa còn mang theo mùi rượu whisky từ đầu lưỡi anh tỏa ra ngoài, Ngũ Mị cảm thấy dưới da mình như có dòng điện chạy qua. Cô không kiềm chế được ở miệng thở dốc dồn dập.

Giọng cô kiều mỵ còn mang theo một chút khàn khàn, tựa như thiên nga dưới bóng đêm, mỗi một tiếng đều bộ lông nhọn như phát ra ánh sáng, phút chốc chợt lóe, ánh sáng chập chờn, sau đó mất đi, rồi lại chợt lóe. Thẩm Lục Gia rõ ràng nghe thấy tiếng mạch máu mình đang đập nhanh, nghe thấy âm thanh trái tim ở bên trái ngực giữa xương sườn thứ tư và thứ năm đang đập mạnh. Anh đưa tay vuốt từ mái tóc đen, cổ, đầu vai của cô đến nhũ hoa, eo, rốn, cuối cùng dừng lại nơi vừa ướt vừa nóng.

Cách hoa màu hồng kia ẩm ướt động đậy khiến người ra thương yêu, mơ hồ đựng đầy chất lỏng. Thẩm Lục Gia không khỏi nhớ lại trong nhà họ Thẩm trồng một chuỗi hoa màu đỏ, hồi còn nhỏ anh thích thăm dò rút ống hoa bên ngoài ra, chỉ vì phần gốc ống hoa hẹp nhỏ cất giấu một giọt nước mật. Mà nước mật của cô, càng mê hoặc người và thơm tho. Không kiềm chế được, Thẩm Lục Gia để mặc cho mình trở thành cánh hoa duy nhất trong nhụy hoa.

Tầng tầng lớp lớp nhị hoa bao quanh nóng bỏng, Thẩm Lục Gia uống nửa chai rượu không say nhưng lúc này lại cảm thấy mình đang say.

Hai người hòa hợp thân mật nóng bỏng, Thẩm Lục Gia cúi đầu nhìn ánh mắt Ngũ Mị, nhẹ giọng nói: “Có thể bị ngậm như vậy, anh thật muốn cả đời có thể ở trên trong cơ thể em.”

Nếu lời này từ miệng người đàn ông khác nói ra,d1d2l3q4d5  nhất định sẽ tỏ ra ngả ngớn lại hoang đường, nhưng khi anh nghiêm túc nói ra lời nói đó, Ngũ Mị lại cảm thấy đó là lời tỏ tình cảm động nhất trên thế giới, hơn cả như vậy. Cô không nhịn được hôn trả lại anh. Bộ phận riêng tư của hai người liên kết chặt chẽ với nhau, giống như hoa và nhị vốn nên chung một chỗ như vậy là điều bất di bất dịch.

Không biết qua bao lâu, Thẩm Lục Gia mới lui ra. Lật người, hai người nằm nghiêng đối mặt nhau. Có lẽ vì ở khách sạn Paris, có lẽ vì đích thân Cố Khuynh Thành dạy dỗ, Ngũ Mị không hề giống như phần lớn những người phụ nữ phương Đông dễ dàng ngượng ngùng khi ở lên giường, cô thản nhiên mặc cho anh nhìn chăm chú. Thậm chí, cô cũng không kiêng kỵ chút nào đánh giá cơ thể Thẩm Lục Gia.

Trên mặt Thẩm Lục Gia xuất hiện nụ cười, đưa tay ôm Ngũ Mị vào ngực.

“Em đói.” Ngũ Mị bỗng lên tiếng.

Thẩm Lục Gia không nhịn được cười nhạo: “Vừa rồi người mất sức là anh chứ? Làm sao em lại đói?”

Ngũ Mị cây ngay không sợ chết đứng: “Bời vì em chưa ăn cơm tối.”

Thẩm Lục Gia cau mày phê bình cô, “Không ăn cơm tối sẽ bị đau dạ dày. Trong tủ lạnh có gì, anh nấu cho em.” Nói xong trở mình đứng lên.

Ngũ Mị đưa quần áo vừa cởi xuống cho anh, ôm cánh tay ngượng ngùng cười một tiếng: “Trong nhà ngoài đồ ăn cho mèo, cái gì cũng không có.” Nói xong cô lại vứt bỏ trách nhiệm thêm một câu, “Anh biết đấy, em vừa từ Paris trở về. Nhưng dưới lầu có cửa hàng tiện lợi, em muốn ăn lẩu Quan Đông.”

Thẩm Lục Gia mặc quần áo xong, anh bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, “Đưa chìa khóa cho anh, anh đi một lát sẽ trở lại.”

Ngũ Mị vừa tìm chìa khóa, vừa nói: “Em muốn ăn mực viên, thịt cua kìm, cá tuyết cuốn, tôm viên nấm hương, cá cuộn nấm kim châm...”

“Không được, muộn rồi, những thứ này chủ yếu đều là tinh bột, ăn dễ đầy bụng.” Thẩm Lục Gia không chút do dự cự tuyệt nói: “Anh sẽ nấu đồ ăn thanh đạm cho em.”

“Không được, em phải ăn nẩu Quan Đông. Anh không mua em liền tuyệt thực.” Sau khi ném chìa khóa cho anh vì để tăng cường lời uy hiếp nghiêm trọng của mình, giận dỗi cuốn chăn lại xung quanh người, quay lưng lại với anh.

Thẩm Lục Gia chỉ buồn cười nhìn con nhộng  đang tức giận trên giường, lắc đầu một cái đi xuống lầu.

Đến khi tiếng bước chân của anh đi xa, Ngũ Mị mới vội vàng ngồi dậy, kéo ngăn kéo tủ đầu giường, lấy viên thuốc trong một cái lọ màu trắng ra, uống nước ấm nuốt xuống. Sau đó lại dán nhãn vitamin C lên lọ thuốc rồi ném vào bên trong ngăn kéo.

Rất nhanh Thẩm Lục Gia đã xách một túi ny lon nhỏ đựng thức ăn trở lại. Anh không đi vào phòng ngủ ngay lập tức, mà chỉ đi thằng vào bếp.

Nhưng đáng tiếc,diendanlequydon anh ở trong phòng bếp không tìm thấy một dụng cụ nhà bếp nào. Trên tủ bếp chén đĩa cũng thật ít ỏi. Duy nhất chỉ có lò vi sóng là có dấu vết đã sử dụng. Cam chịu số phận thở dài một cái, Thẩm Lục Gia đổ cháo đã mua vào trong cái bát, đặt vào lò vi sóng hâm nóng một chút, lúc này mới bưng bát vào phòng ngủ.

Ngũ Mị liếc nhìn cái bát trong tay anh, lập tức cúi đầu chui vào trong chăn, buồn bực khó chịu nói: “Không ăn, em đi ngủ.”

Tâm tình Thẩm Lục Gia tốt ngồi trên mép giường, vén chăn lên, nhẹ nhàng dỗ dành nói: “Ngoan, nghe lời, xong rồi ngủ, ăn những thứ kia ban đêm dễ đau dạ dày.”

Ngũ Mị không có động tĩnh gì. Ở một trình độ nào đó, cô là một người vừa tiết chế lại vừa phóng túng, một khi cô đã tâm niệm, sẽ tìm mọi cách thỏa mãn mình, cho tới bây giờ không nỡ cự tuyệt lòng mình. Ví dụ như khi miệng cô thèm ăn, cô sẽ quên Cố Khuynh Thành yêu cầu cô sau chín giờ tối không được ăn, thà trước khi ngủ ăn một đống đồ ăn vặt, ngày hôm sau nhịn đói, cân nặng giảm trở lại.

Vốn Thẩm Lục Gia cho rằng chẳng qua cô chỉ ngoài miệng nói vui mà thôi, không nghĩ tới cô thật cố chấp như vậy, nhất thời cảm thấy đau đầu.

“Bây giờ em ăn cháo đi, ngày mai chúng ta ăn lẩu, cá viên, cua kìm, nấm kim châm chúng ta thả cả vào lẩu, còn có sủi cảo trứng đặc biệt, sủi cảo trứng anh làm nhân bánh bên trong lớp bột mì không giống bình thường, là cá bạc, thịt băm, miến...” Bỗng nhiên Thẩm Lục Gia thông minh, quyết định dùng thức ăn cám dỗ.

Bụng không tự chủ kêu ừng ực hai tiếng, lúc này Ngũ Mị mới mặt đầy xoắn xuýt ngồi dậy, không cam lòng liếc mắt nhìn Thẩm Lục Gia: “Anh nói phải giữ lời.”

“Dĩ nhiên.” Thẩm Lục Gia đưa bát cho cô.

Ngũ Mị chẹp chẹp miệng, cầm cái thìa, chậm rãi ăn.

Thẩm Lục Gia nhìn bộ dạng ủy khuất của cô, nhịn cười đầy cực khổ. Chờ cô ăn xong, anh mới mỉm cười nói: “Thật may là anh biết nấu cơm.”

Nghe nói như vậy, Ngũ Mị giảo hoạt nháy mắt: “Trước đây người chồng lý tưởng của em vẫn luôn là đầu bếp Michelin ba sao.”

Thẩm Lục Gia ôm eo cô, đôi mắt màu trà ngắm nhìn cô: “Vậy bây giờ thì sao?”

“Đương nhiên là đầu bếp Michelin ba sao.” Ngũ Mị cười khanh khách.

Thẩm Lục Gia híp mắt đầy nguy hiểm: “Bây giờ vẫn thế? Em chắc chắn?”

Hơi thở nam tính ngay bên tai, kèm theo hô hấp ẩm ướt, từng chút một phất qua tai, bàn tay đặt trên eo cô cũng bắt đầu di chuyển đến vạt áo T shirt. Ngũ Mị vội vàng cải tà quy chính: “Mặc dù anh không phải đầu bếp Michelin ba sao,nhưng vì anh đẹp trai hơn mấy tên bếp trưởng Ireland béo kia rất nhiều, hơn nữa còn nhiều tiền hơn bọn họ, em cố đành thu nhận vậy.”

“Ngô.” Khẽ hô một tiếng ngắn ngủi, một lần nữa Thẩm Lục Gia thành công chặn lại cái miệng nhỏ nhắn nào đó.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu chó sói đùa giỡn rất khó viết... Vẻ mặt đầy ngang bướng... Hoàn toàn không thể hiện được màu sắc của tiết mục ngắn ta biên soạn mới có thể...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương