Trầm Ẩn
-
Chương 57: Mấy hôm nay luôn có ảo giác chúng ta đã kết hôn rồi
Biên tập: Bột
Cô không xác định được con rắn kia có độc hay không, nhưng theo lý mà nói thì ở Nam Thành không có rắn độc.
Vì là điện thoại cảm ứng nên Lương Vi không tìm chuẩn được. Trong sim điện thoại này của cô chỉ có số của Lục Trầm Ngân và Cát Vân, sau khi cô ấn xuống thì nghe được tiếng tút tút mơ hồ.
Tiếng rắn “ssh ssh” ngày càng gần, cả người Lương Vi cũng dần căng cứng. Cô kẹp nạng ở nách, một tay còn lại nắm chặt lấy thân nạng.
Đột nhiên đèn trong hành lang sáng lên, con rắn chỉ còn cách cô mấy bước, nó bỗng dừng lại bên cạnh rồi uốn éo thè lưỡi như đang quan sát cái gì.
Lương Vi không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Cô không hiểu về chủng loại rắn, nhưng nhìn qua thì hình như là rắn bình thường, không có độc.
Cát Vân đột nhiên rón rén đi lên đầu cầu thang, cô ấy giơ tay ra hiệu để Lương Vi không lên tiếng.
Sau đó cô ấy chợt tiến lên, chuẩn xác ép chặt đầu và đuôi rắn rồi cấp tốc treo đuôi nó lại.
Cát Vân nói: “Không có độc.”
Lương Vi chỉ thấy rắn khi đi chơi ở ruộng thời còn bé, về sau cũng không thấy nữa. Mà dù con vật này có độc hay không thì cũng khiến người ta phải nổi da gà.
“Phải cho nó vào cái gì à?” Lương Vi hỏi.
Cát Vân: “Không cần, lát nữa tôi mang đi giết. Vừa rồi bị nhảy cầu dao, tôi đi mở lại rồi lên tìm cô thì nghe thấy tiếng rắn. Trước đây khi còn ở trong nhà kho tôi cũng thường gặp rắn.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại chứa rất nhiều tin tức.
Lương Vi: “Cảm ơn, không có cô, tôi thực sự không biết phải làm gì.”
Cát Vân lắc đầu, nắm chặt đuôi rắn rồi xuống nhà.
Trước kia cô ấy từng ở trong nhà kho? Là loại nhà kho để chất rơm rạ như ở đối diện biệt thự của cô hay sao? Dường như cuộc sống của cô ấy rất cực khổ.
Lương Vi để tay lên ngực, cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Sau khi Cát Vân xuống nhà thì cầm dao chặt chết con rắn, máu rắn tung tóe đầy đất, thậm chí còn bắn lên cả lò vi sóng và tủ lạnh trong phòng bếp nữa. Mỗi dao của cô ấy chặt xuống lại nặng tay hơn một chút, cuối cùng con rắn cũng nát bươm.
Cát Vân cho thịt rắn vào trong túi giữ tươi rồi ném ở một bên, sau đó bắt đầu lau những vết máu kia. Cô ấy không thể để phòng bếp của Lương Vi bị bẩn được, đây là phòng bếp đẹp đẽ biết bao nhiêu chứ.
Lúc Lục Trầm Ngân về thì cả người đã ướt đẫm, mà bên ngoài vẫn đang mưa to.
Lương Vi càng nghĩ càng không ngủ được, nghe thấy tiếng anh về thì cô rời giường ra đầu cầu thang chờ anh đi lên. Cô đứng ở đó vẫn không rét mà run, dù sao một tiếng trước từng có rắn bò lên đó.
Nước mưa từ người anh nhỏ xuống, quần anh cũng đẫm nước, cả người đều là nước.
Anh ngước mắt nhìn thấy Lương Vi thì hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được, sao anh ướt hết thế này.”
Anh đi thẳng vào nhà vệ sinh: “Cả tối mọi người đều đội mưa đào hố trồng cây. Không hiểu sao đột nhiên trời lại mưa nữa.”
Lương Vi cũng khập khễnh đi vào nhà vệ sinh. Anh mau chóng cởi hết đồ trên người ra, quần áo ướt sũng dần chất thành đống trên mặt đất.
Anh đã tạo thành thói quen trần truồng trước mặt cô, không đến mức không chịu nổi chút trêu chọc như trước kia.
Lương Vi xả nước vào bồn tắm cho anh rồi đóng cửa phòng tắm lại.
“Anh lau trước đi đã.” Lương Vi đưa khăn mặt cho anh, sau đó muốn thử xem nước nóng chưa thì bị Lục Trầm Ngân nắm chặt tay lại.
Anh đưa cô ra ngồi trên nắp bồn cầu. Ánh mắt Lương Vi vẫn nhìn vào nơi lông tóc dày đặc nào đó, bên dưới tuy mềm xuống nhưng rất lớn, chỗ lông đen rậm rạp mọc lên càng cao thì càng thưa thớt hơn. Dưới ánh đèn màu quýt ấm trong phòng tắm, cơ bụng trên người anh trông càng rắn chắc mà có lực.
Lục Trầm Ngân: “Anh tự làm là được rồi, em đừng lộn xộn, ở đây có nước.”
Anh vắt khăn bông trắng trên cổ rồi đứng súc miệng trước bồn rửa tay. Lương Vi đánh mắt đi nơi khác rồi nói: “Vừa rồi có rắn vào nhà.”
Động tác của Lục Trầm Ngân chậm lại, bọt kem đánh răng vẫn còn dính nguyên trên miệng. Anh quay đầu lại nhìn Lương Vi: “Rắn? Sao lại vào trong nhà được? Bắt được chưa? Em không sao chứ?” Lòng anh chợt siết chặt, sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt Lương Vi rồi xoay tới xoay lui xem cô có bị cắn không.
Lương Vi có chút dở khóc dở cười, vật kia cứ lắc tới lắc lui trước mặt cô. Dù đã trông thấy vô số lần nhưng vẫn không thể nói chuyện đứng đắn được.
Anh khẽ khom người sáp lại gần cô hơn, Lương Vi có thể ngửi được mùi đàn ông trên người anh.
“Có bị cắn không?”
“Không.” Cô vừa chuyển tầm mắt đã thấy tay Lục Trầm Ngân khoác lên bả vai mình có vết máu, mu bàn tay anh có một vết sây sát đỏ.
Cô kéo tay anh qua nhìn xem: “Anh bị sao đây, bị cái gì quẹt vào nên rách à?”
“Lúc chuyển cây bị cành cây sượt vào, không sao.” Anh vỗ lên tay cô, sau đó tiếp tục quay lại đánh răng: “Về sau em làm thế nào với con rắn kia?”
Anh đứng chéo tầm mắt cô, Lương Vi trông thấy đường cong đùi rắn chắc, bắp chân rậm lông của anh, cánh tay chống lên bồn rửa cũng nổi lên gân xanh rõ ràng, cơ bắp có lực, dáng người và khuôn mặt nhìn thế nào cũng khiến người ta nghĩ đến tiểu thịt tươi. Nhưng anh lại thành thục, ổn trọng hơn những người đồng trang lứa. Đôi vai rộng lớn mà trẻ tuổi của anh có thể gánh vác tất thảy mọi thứ.
“Cát Vân bắt, hình như cô ấy quen tay lắm.”
Lục Trầm Ngân gật đầu: “Không sao là được rồi, ở đây không có rắn độc.”
“Em chỉ không hiểu sao con rắn kia lên được tầng 2.”
Lục Trầm Ngân dùng nước nóng rửa mặt xong quay lại thì thấy Lương Vi đang nhìn anh tới ngây ngốc, dường như ánh mắt cô còn khó dấu được vẻ si mê. Thấy vậy, khóe miệng anh khó kiềm được ý cười: “Ngồi đây chờ anh tắm hay về phòng?”
Lương Vi chống nạng đứng dậy: “Anh tắm đi.”
Lục Trầm Ngân lại chặn trước mặt không cho cô đi.
Lương Vi: “Anh không lạnh à?”
Anh bỗng ôm lấy cô rồi thủ thỉ: “Mấy hôm nay luôn có ảo giác chúng ta đã kết hôn rồi.”
Cô đợi anh tan làm, để đèn lại cho anh, lo lắng chuyện ba bữa một ngày của anh. Nếu như lúc trước Lương Vi rất gai góc, thì bây giờ cô như được anh bào mòn, sau rồi cô cũng dần thể hiện những dịu dàng, quan tâm của mình.
Mặt anh đầy nước chạm vào khiến tai Lương Vi thấm ướt. Cơ thể để trần ấm nóng ấy ôm lấy cô thật chặt. Lương Vi mặc áo ngủ bông cực kỳ mềm mại, nhưng cách lớp áo ngủ dày anh vẫn cảm nhận được vòng eo nhỏ không đủ một nắm tay của cô. Cô luôn nghĩ rằng mình béo lên nhưng thật ra thì không phải vậy.
Lương Vi đưa tay lên vuốt ve lưng anh, tay cô mát lạnh dán lên khiến Lục Trầm Ngân hít vào một hơi. Lương Vi cười cười nhưng vẫn tiếp tục vuốt ve lưng anh.
Cô nói: “Chỉ là một tờ giấy thôi.”
Giống như bây giờ là tốt rồi, giống như bây giờ đã đủ lắm rồi.
Cô không cần gì nhiều, chỉ cần thế này là đã thỏa mãn rồi.
Anh muốn cưới Lương Vi, dù cô nói không cần làm hôn lễ nhưng chuyện cả đời chỉ có một lần, anh vẫn muốn cô lưu lại hồi ức đẹp đẽ nhất. Vì thế, anh nhất định phải cố gắng kiếm tiền.
Lục Trầm Ngân nghĩ đến khoản viện phí thì ánh mắt bỗng tối lại.
Lương Vi không đề cập tới người kia, dù anh tin tưởng cô nhưng…
Anh luôn thấy trong lòng như có một cái mụn nhỏ, thỉnh thoảng chạm vào sẽ nhói đau.
Anh nói: “Nếu mai trời mưa thì không ra ngoài làm việc được. Em dạy anh việc ca hát kia xem, anh thử một chút.”
Lương Vi: “Được, anh còn công việc khác, coi việc ca hát như tiêu khiển thôi.”
Lương Vi nghĩ dù lương tháng của Lục Trầm Ngân chỉ khoảng 2, 3 ngàn thì cô cũng không thấy khổ. Cô có thể tích tiền, sau này mở cửa hàng để anh buôn bán.
Trước kia cô mở phát sóng trực tiếp chỉ để chơi thôi, ba ngày mở một lần, sau đó nghỉ tới hai ngày, làm việc không có quy luật chút nào. Một tháng người khác có thể kiếm được trăm vạn, còn cô chỉ kiếm được mấy vạn tiêu xài nho nhỏ thôi.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, dù không nói rõ nhưng đều là vì đối phương.
Anh hôn Lương Vi một cái rồi vào đi tắm.
Sáng sớm hôm sau, trời mới hửng sáng mà bên ngoài vẫn còn mưa. Lục Trầm Ngân mặc quần tứ giác, ngồi hút thuốc bên cửa sổ sát đất. Trời đất u ám một màu, những vũng nước đọng kia rất sâu, đường đi ra nhà kho đều bị nước nhấn chìm.
Anh không quá nghiện thuốc, chỉ khi nào buồn bực mới hút vài điếu. Thực ra Lương Vi còn nghiện thuốc hơn anh, dường như hút thuốc đã trở thành thói quen của cô rồi.
Hút xong một điếu, Lục Trầm Ngân mở hé cửa sổ thông gió ra, gió lạnh tràn vào vẩn vít quanh người anh. Anh quay lại giường nằm bên cạnh Lương Vi rồi cầm điện thoại xem tin tức.
Lương Vi gặp ác mộng nên bừng tỉnh, sau lưng cô đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Cô nhận ra kia là cảnh trong mơ thì mới thở phào một hơi, sau đó lẩm bẩm: “Em mơ thấy con rắn kia.”
Lục Trầm Ngân nắm chặt tay trái của cô rồi nói: “Hồi còn nhỏ nghe người ta nói mơ thấy rắn hình như là có điềm, anh đi tra xem.”
Nửa phút sau, Lục Trầm Ngân cười đầy thâm ý rồi nhìn Lương Vi mà không nói lời nào.
Lương Vi: “Anh tìm được gì? Điềm hung hay cát?”
Lục Trầm Ngân: “Trên mạng nói mơ thấy rắn là dục cầu bất mãn, tính dục tràn đầy… (1)” Nói xong anh còn đưa điện thoại cho cô xem.
(1) Dục cầu bất mãn: không được thỏa mãn dục vọng; Tính dục tràn đầy: tràn đầy ham muốn
Lương Vi véo eo anh: “Nói lung tung gì đó, em ngày nghĩ đêm mơ thôi.”
Lục Trầm Ngân: “Ừ, mấy lời trên mạng cũng không đáng tin.”
Lương Vi thấy Lục Trầm Ngân còn cười thì lườm anh: “Có gì buồn cười, không cho cười.”
Lục Trầm Ngân: “Được được được, không cười…”
Sau khi vui đùa ầm ĩ xong, Lương Vi mới nói: “Hôm nay vẫn mưa to thế này, anh không đi làm chứ?”
“Ừ.”
Cô đan chặt mười ngón tay với anh: “Vậy để Cát Vân nghỉ ngơi một hôm đi, cô ấy còn phải chăm con.”
“Ừ, hôm nay anh tiện đi xung quanh xem có công ty quản lý gia đình nào không.”
Sáu giờ sáng, Lục Trầm Ngân rời giường trở về nhà. Thế nhưng, anh vừa mở cửa ra đã bị cảnh trước mắt làm cho ngây ngẩn.
Năm ô cửa kính dưới nhà bị viết lên bằng sơn đỏ: “Đi chết đi! Đi chết đi!”
Mùi sơn vẫn còn vẩn vít trong không khí, dù mưa có gột rửa cũng không tan đi được.
Lục Trầm Ngân vội vàng lấy cây lau nhà ra lau, thế nhưng chỗ sơn kia đã két lại mất rồi. Dù hôm nay là ngày mưa, sơn két lại tuy không chắc nhưng vẫn không xóa hết được.
Anh không muốn Lương Vi trông thấy cảnh này.
Lý Đại Cường ra cửa xem hành tây có bị úng nước không thì thấy Lục Trầm Ngân đang lau tới lau lui. Ông ta che ô đi vào trong sân nhà Lương Vi mới thấy Lục Trầm Ngân đang làm gì.
Lý Đại Cường cũng giật mình trước dòng chữ bằng sơn đỏ này: “Đắc tội với ai đây?”
“Không biết.” Lục Trầm Ngân lau thế nào cũng không được, lớp sơn chỉ bong đi một chút.
Lý Đại Cường nói: “Mấy ngày nay không thấy cháu đâu, muốn nói mấy câu cũng không được. Còn mấy ngày nữa là hết năm rồi, ăn nốt cái Tết này với cậu đi, sang năm cậu đi rồi.”
Lục Trầm Ngân đã đi theo ông ta gần 10 năm rồi, dù sao ông ta cũng rất thích đứa cháu này.
Lục Trầm Ngân gật đầu đồng ý.
Lý Đại Cường thấy anh lau tốn sức thì nói: “Lau bằng cái này cũng vô ích, sao lau sạch dễ thế được. Lên trên trấn hỏi xem lau sơn thế nào, mua thuốc gì đó về rồi lại lau.” Ông ta đứng dưới mái hiên châm thuốc lá, sau đó còn hỏi: “Bố cô ta ở trên gác à?”
Lục Trầm Ngân buông cây lau nhà xuống, sau đó chỉ vào gian phòng sau lưng Lý Đại Cường: “Ở phòng kia.”
Lý Đại Cường cũng muốn xem thử người mấy hôm nay Cát Vân bận rộn chăm sóc trông thế nào. Rèm cửa không kéo kín, Lý Đại Cường dán trán vào cửa kính, tay hơi khom lại nhìn trộm người đàn ông như đang thoi thóp trên giường kia.
Lý Đại Cường: “Có phải… người này sắp chết không.”
Lục Trầm Ngân: “Vâng, cậu nói nhỏ thôi.”
Lý Đại Cường hơi nheo mắt lại, lúc thấy rõ khuôn mặt người kia thì con ngươi đột nhiên mở lớn, sau đó cả người lùi ra sau mấy bước.
Lục Trầm Ngân thấy biểu cảm của ông ta không ổn lắm thì hỏi: “Sao thế ạ?”
Răng môi Lý Đại Cường đều run lên, điếu thuốc không giữ được cũng rơi xuống đất rồi bị nước mưa thấm ướt, sau đó nhanh chóng tắt ngóm.
Lý Đại Cường thất thần như tượng gỗ, ông ta cũng không trả lời lại mà mắt đào quanh như bánh xe.
“Cậu?”
Lý Đại Cường: “Cháu đừng ầm ĩ.” Ông ta run run thò tay vào túi quần rút ra điếu thuốc khác rồi châm lửa.
Im lặng được một lúc lâu, Lý Đại Cường mới nói: “Tất cả đều là nghiệt duyên, đúng là tạo nghiệt.”
Lục Trầm Ngân nghe thì không hiểu thế nào: “Cậu đang nói gì thế?”
Lý Đại Cường nhớ tới chuyện gì đó, sau đó bắt lấy cánh tay của Lục Trầm Ngân: “Người đàn ông có tiền ngồi ô tô lần trước còn đến tìm Lương Vi không? Cậu nhớ là không tới, đúng không? Người kia chưa từng tới, đúng không?”
Lục Trầm Ngân nghĩ đến Lâm Trí Thâm thì sắc mặt cũng dần trầm xuống, sau đó nặng nề “vâng” một tiếng.
Lý Đại Cường chợt buông lỏng, tiếp đến lại nghe thấy Lục Trầm Ngân nói: “Nhưng có tới lúc Lương Vi nằm ở bệnh viện thành phố Long.”
Hết chương 57.
Cô không xác định được con rắn kia có độc hay không, nhưng theo lý mà nói thì ở Nam Thành không có rắn độc.
Vì là điện thoại cảm ứng nên Lương Vi không tìm chuẩn được. Trong sim điện thoại này của cô chỉ có số của Lục Trầm Ngân và Cát Vân, sau khi cô ấn xuống thì nghe được tiếng tút tút mơ hồ.
Tiếng rắn “ssh ssh” ngày càng gần, cả người Lương Vi cũng dần căng cứng. Cô kẹp nạng ở nách, một tay còn lại nắm chặt lấy thân nạng.
Đột nhiên đèn trong hành lang sáng lên, con rắn chỉ còn cách cô mấy bước, nó bỗng dừng lại bên cạnh rồi uốn éo thè lưỡi như đang quan sát cái gì.
Lương Vi không dám làm gì thiếu suy nghĩ.
Cô không hiểu về chủng loại rắn, nhưng nhìn qua thì hình như là rắn bình thường, không có độc.
Cát Vân đột nhiên rón rén đi lên đầu cầu thang, cô ấy giơ tay ra hiệu để Lương Vi không lên tiếng.
Sau đó cô ấy chợt tiến lên, chuẩn xác ép chặt đầu và đuôi rắn rồi cấp tốc treo đuôi nó lại.
Cát Vân nói: “Không có độc.”
Lương Vi chỉ thấy rắn khi đi chơi ở ruộng thời còn bé, về sau cũng không thấy nữa. Mà dù con vật này có độc hay không thì cũng khiến người ta phải nổi da gà.
“Phải cho nó vào cái gì à?” Lương Vi hỏi.
Cát Vân: “Không cần, lát nữa tôi mang đi giết. Vừa rồi bị nhảy cầu dao, tôi đi mở lại rồi lên tìm cô thì nghe thấy tiếng rắn. Trước đây khi còn ở trong nhà kho tôi cũng thường gặp rắn.”
Chỉ mấy câu ngắn ngủi lại chứa rất nhiều tin tức.
Lương Vi: “Cảm ơn, không có cô, tôi thực sự không biết phải làm gì.”
Cát Vân lắc đầu, nắm chặt đuôi rắn rồi xuống nhà.
Trước kia cô ấy từng ở trong nhà kho? Là loại nhà kho để chất rơm rạ như ở đối diện biệt thự của cô hay sao? Dường như cuộc sống của cô ấy rất cực khổ.
Lương Vi để tay lên ngực, cô vẫn còn chưa bình tĩnh lại được.
Sau khi Cát Vân xuống nhà thì cầm dao chặt chết con rắn, máu rắn tung tóe đầy đất, thậm chí còn bắn lên cả lò vi sóng và tủ lạnh trong phòng bếp nữa. Mỗi dao của cô ấy chặt xuống lại nặng tay hơn một chút, cuối cùng con rắn cũng nát bươm.
Cát Vân cho thịt rắn vào trong túi giữ tươi rồi ném ở một bên, sau đó bắt đầu lau những vết máu kia. Cô ấy không thể để phòng bếp của Lương Vi bị bẩn được, đây là phòng bếp đẹp đẽ biết bao nhiêu chứ.
Lúc Lục Trầm Ngân về thì cả người đã ướt đẫm, mà bên ngoài vẫn đang mưa to.
Lương Vi càng nghĩ càng không ngủ được, nghe thấy tiếng anh về thì cô rời giường ra đầu cầu thang chờ anh đi lên. Cô đứng ở đó vẫn không rét mà run, dù sao một tiếng trước từng có rắn bò lên đó.
Nước mưa từ người anh nhỏ xuống, quần anh cũng đẫm nước, cả người đều là nước.
Anh ngước mắt nhìn thấy Lương Vi thì hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
“Không ngủ được, sao anh ướt hết thế này.”
Anh đi thẳng vào nhà vệ sinh: “Cả tối mọi người đều đội mưa đào hố trồng cây. Không hiểu sao đột nhiên trời lại mưa nữa.”
Lương Vi cũng khập khễnh đi vào nhà vệ sinh. Anh mau chóng cởi hết đồ trên người ra, quần áo ướt sũng dần chất thành đống trên mặt đất.
Anh đã tạo thành thói quen trần truồng trước mặt cô, không đến mức không chịu nổi chút trêu chọc như trước kia.
Lương Vi xả nước vào bồn tắm cho anh rồi đóng cửa phòng tắm lại.
“Anh lau trước đi đã.” Lương Vi đưa khăn mặt cho anh, sau đó muốn thử xem nước nóng chưa thì bị Lục Trầm Ngân nắm chặt tay lại.
Anh đưa cô ra ngồi trên nắp bồn cầu. Ánh mắt Lương Vi vẫn nhìn vào nơi lông tóc dày đặc nào đó, bên dưới tuy mềm xuống nhưng rất lớn, chỗ lông đen rậm rạp mọc lên càng cao thì càng thưa thớt hơn. Dưới ánh đèn màu quýt ấm trong phòng tắm, cơ bụng trên người anh trông càng rắn chắc mà có lực.
Lục Trầm Ngân: “Anh tự làm là được rồi, em đừng lộn xộn, ở đây có nước.”
Anh vắt khăn bông trắng trên cổ rồi đứng súc miệng trước bồn rửa tay. Lương Vi đánh mắt đi nơi khác rồi nói: “Vừa rồi có rắn vào nhà.”
Động tác của Lục Trầm Ngân chậm lại, bọt kem đánh răng vẫn còn dính nguyên trên miệng. Anh quay đầu lại nhìn Lương Vi: “Rắn? Sao lại vào trong nhà được? Bắt được chưa? Em không sao chứ?” Lòng anh chợt siết chặt, sau đó nhanh chóng bước đến trước mặt Lương Vi rồi xoay tới xoay lui xem cô có bị cắn không.
Lương Vi có chút dở khóc dở cười, vật kia cứ lắc tới lắc lui trước mặt cô. Dù đã trông thấy vô số lần nhưng vẫn không thể nói chuyện đứng đắn được.
Anh khẽ khom người sáp lại gần cô hơn, Lương Vi có thể ngửi được mùi đàn ông trên người anh.
“Có bị cắn không?”
“Không.” Cô vừa chuyển tầm mắt đã thấy tay Lục Trầm Ngân khoác lên bả vai mình có vết máu, mu bàn tay anh có một vết sây sát đỏ.
Cô kéo tay anh qua nhìn xem: “Anh bị sao đây, bị cái gì quẹt vào nên rách à?”
“Lúc chuyển cây bị cành cây sượt vào, không sao.” Anh vỗ lên tay cô, sau đó tiếp tục quay lại đánh răng: “Về sau em làm thế nào với con rắn kia?”
Anh đứng chéo tầm mắt cô, Lương Vi trông thấy đường cong đùi rắn chắc, bắp chân rậm lông của anh, cánh tay chống lên bồn rửa cũng nổi lên gân xanh rõ ràng, cơ bắp có lực, dáng người và khuôn mặt nhìn thế nào cũng khiến người ta nghĩ đến tiểu thịt tươi. Nhưng anh lại thành thục, ổn trọng hơn những người đồng trang lứa. Đôi vai rộng lớn mà trẻ tuổi của anh có thể gánh vác tất thảy mọi thứ.
“Cát Vân bắt, hình như cô ấy quen tay lắm.”
Lục Trầm Ngân gật đầu: “Không sao là được rồi, ở đây không có rắn độc.”
“Em chỉ không hiểu sao con rắn kia lên được tầng 2.”
Lục Trầm Ngân dùng nước nóng rửa mặt xong quay lại thì thấy Lương Vi đang nhìn anh tới ngây ngốc, dường như ánh mắt cô còn khó dấu được vẻ si mê. Thấy vậy, khóe miệng anh khó kiềm được ý cười: “Ngồi đây chờ anh tắm hay về phòng?”
Lương Vi chống nạng đứng dậy: “Anh tắm đi.”
Lục Trầm Ngân lại chặn trước mặt không cho cô đi.
Lương Vi: “Anh không lạnh à?”
Anh bỗng ôm lấy cô rồi thủ thỉ: “Mấy hôm nay luôn có ảo giác chúng ta đã kết hôn rồi.”
Cô đợi anh tan làm, để đèn lại cho anh, lo lắng chuyện ba bữa một ngày của anh. Nếu như lúc trước Lương Vi rất gai góc, thì bây giờ cô như được anh bào mòn, sau rồi cô cũng dần thể hiện những dịu dàng, quan tâm của mình.
Mặt anh đầy nước chạm vào khiến tai Lương Vi thấm ướt. Cơ thể để trần ấm nóng ấy ôm lấy cô thật chặt. Lương Vi mặc áo ngủ bông cực kỳ mềm mại, nhưng cách lớp áo ngủ dày anh vẫn cảm nhận được vòng eo nhỏ không đủ một nắm tay của cô. Cô luôn nghĩ rằng mình béo lên nhưng thật ra thì không phải vậy.
Lương Vi đưa tay lên vuốt ve lưng anh, tay cô mát lạnh dán lên khiến Lục Trầm Ngân hít vào một hơi. Lương Vi cười cười nhưng vẫn tiếp tục vuốt ve lưng anh.
Cô nói: “Chỉ là một tờ giấy thôi.”
Giống như bây giờ là tốt rồi, giống như bây giờ đã đủ lắm rồi.
Cô không cần gì nhiều, chỉ cần thế này là đã thỏa mãn rồi.
Anh muốn cưới Lương Vi, dù cô nói không cần làm hôn lễ nhưng chuyện cả đời chỉ có một lần, anh vẫn muốn cô lưu lại hồi ức đẹp đẽ nhất. Vì thế, anh nhất định phải cố gắng kiếm tiền.
Lục Trầm Ngân nghĩ đến khoản viện phí thì ánh mắt bỗng tối lại.
Lương Vi không đề cập tới người kia, dù anh tin tưởng cô nhưng…
Anh luôn thấy trong lòng như có một cái mụn nhỏ, thỉnh thoảng chạm vào sẽ nhói đau.
Anh nói: “Nếu mai trời mưa thì không ra ngoài làm việc được. Em dạy anh việc ca hát kia xem, anh thử một chút.”
Lương Vi: “Được, anh còn công việc khác, coi việc ca hát như tiêu khiển thôi.”
Lương Vi nghĩ dù lương tháng của Lục Trầm Ngân chỉ khoảng 2, 3 ngàn thì cô cũng không thấy khổ. Cô có thể tích tiền, sau này mở cửa hàng để anh buôn bán.
Trước kia cô mở phát sóng trực tiếp chỉ để chơi thôi, ba ngày mở một lần, sau đó nghỉ tới hai ngày, làm việc không có quy luật chút nào. Một tháng người khác có thể kiếm được trăm vạn, còn cô chỉ kiếm được mấy vạn tiêu xài nho nhỏ thôi.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, dù không nói rõ nhưng đều là vì đối phương.
Anh hôn Lương Vi một cái rồi vào đi tắm.
Sáng sớm hôm sau, trời mới hửng sáng mà bên ngoài vẫn còn mưa. Lục Trầm Ngân mặc quần tứ giác, ngồi hút thuốc bên cửa sổ sát đất. Trời đất u ám một màu, những vũng nước đọng kia rất sâu, đường đi ra nhà kho đều bị nước nhấn chìm.
Anh không quá nghiện thuốc, chỉ khi nào buồn bực mới hút vài điếu. Thực ra Lương Vi còn nghiện thuốc hơn anh, dường như hút thuốc đã trở thành thói quen của cô rồi.
Hút xong một điếu, Lục Trầm Ngân mở hé cửa sổ thông gió ra, gió lạnh tràn vào vẩn vít quanh người anh. Anh quay lại giường nằm bên cạnh Lương Vi rồi cầm điện thoại xem tin tức.
Lương Vi gặp ác mộng nên bừng tỉnh, sau lưng cô đã thấm đẫm mồ hôi lạnh.
Cô nhận ra kia là cảnh trong mơ thì mới thở phào một hơi, sau đó lẩm bẩm: “Em mơ thấy con rắn kia.”
Lục Trầm Ngân nắm chặt tay trái của cô rồi nói: “Hồi còn nhỏ nghe người ta nói mơ thấy rắn hình như là có điềm, anh đi tra xem.”
Nửa phút sau, Lục Trầm Ngân cười đầy thâm ý rồi nhìn Lương Vi mà không nói lời nào.
Lương Vi: “Anh tìm được gì? Điềm hung hay cát?”
Lục Trầm Ngân: “Trên mạng nói mơ thấy rắn là dục cầu bất mãn, tính dục tràn đầy… (1)” Nói xong anh còn đưa điện thoại cho cô xem.
(1) Dục cầu bất mãn: không được thỏa mãn dục vọng; Tính dục tràn đầy: tràn đầy ham muốn
Lương Vi véo eo anh: “Nói lung tung gì đó, em ngày nghĩ đêm mơ thôi.”
Lục Trầm Ngân: “Ừ, mấy lời trên mạng cũng không đáng tin.”
Lương Vi thấy Lục Trầm Ngân còn cười thì lườm anh: “Có gì buồn cười, không cho cười.”
Lục Trầm Ngân: “Được được được, không cười…”
Sau khi vui đùa ầm ĩ xong, Lương Vi mới nói: “Hôm nay vẫn mưa to thế này, anh không đi làm chứ?”
“Ừ.”
Cô đan chặt mười ngón tay với anh: “Vậy để Cát Vân nghỉ ngơi một hôm đi, cô ấy còn phải chăm con.”
“Ừ, hôm nay anh tiện đi xung quanh xem có công ty quản lý gia đình nào không.”
Sáu giờ sáng, Lục Trầm Ngân rời giường trở về nhà. Thế nhưng, anh vừa mở cửa ra đã bị cảnh trước mắt làm cho ngây ngẩn.
Năm ô cửa kính dưới nhà bị viết lên bằng sơn đỏ: “Đi chết đi! Đi chết đi!”
Mùi sơn vẫn còn vẩn vít trong không khí, dù mưa có gột rửa cũng không tan đi được.
Lục Trầm Ngân vội vàng lấy cây lau nhà ra lau, thế nhưng chỗ sơn kia đã két lại mất rồi. Dù hôm nay là ngày mưa, sơn két lại tuy không chắc nhưng vẫn không xóa hết được.
Anh không muốn Lương Vi trông thấy cảnh này.
Lý Đại Cường ra cửa xem hành tây có bị úng nước không thì thấy Lục Trầm Ngân đang lau tới lau lui. Ông ta che ô đi vào trong sân nhà Lương Vi mới thấy Lục Trầm Ngân đang làm gì.
Lý Đại Cường cũng giật mình trước dòng chữ bằng sơn đỏ này: “Đắc tội với ai đây?”
“Không biết.” Lục Trầm Ngân lau thế nào cũng không được, lớp sơn chỉ bong đi một chút.
Lý Đại Cường nói: “Mấy ngày nay không thấy cháu đâu, muốn nói mấy câu cũng không được. Còn mấy ngày nữa là hết năm rồi, ăn nốt cái Tết này với cậu đi, sang năm cậu đi rồi.”
Lục Trầm Ngân đã đi theo ông ta gần 10 năm rồi, dù sao ông ta cũng rất thích đứa cháu này.
Lục Trầm Ngân gật đầu đồng ý.
Lý Đại Cường thấy anh lau tốn sức thì nói: “Lau bằng cái này cũng vô ích, sao lau sạch dễ thế được. Lên trên trấn hỏi xem lau sơn thế nào, mua thuốc gì đó về rồi lại lau.” Ông ta đứng dưới mái hiên châm thuốc lá, sau đó còn hỏi: “Bố cô ta ở trên gác à?”
Lục Trầm Ngân buông cây lau nhà xuống, sau đó chỉ vào gian phòng sau lưng Lý Đại Cường: “Ở phòng kia.”
Lý Đại Cường cũng muốn xem thử người mấy hôm nay Cát Vân bận rộn chăm sóc trông thế nào. Rèm cửa không kéo kín, Lý Đại Cường dán trán vào cửa kính, tay hơi khom lại nhìn trộm người đàn ông như đang thoi thóp trên giường kia.
Lý Đại Cường: “Có phải… người này sắp chết không.”
Lục Trầm Ngân: “Vâng, cậu nói nhỏ thôi.”
Lý Đại Cường hơi nheo mắt lại, lúc thấy rõ khuôn mặt người kia thì con ngươi đột nhiên mở lớn, sau đó cả người lùi ra sau mấy bước.
Lục Trầm Ngân thấy biểu cảm của ông ta không ổn lắm thì hỏi: “Sao thế ạ?”
Răng môi Lý Đại Cường đều run lên, điếu thuốc không giữ được cũng rơi xuống đất rồi bị nước mưa thấm ướt, sau đó nhanh chóng tắt ngóm.
Lý Đại Cường thất thần như tượng gỗ, ông ta cũng không trả lời lại mà mắt đào quanh như bánh xe.
“Cậu?”
Lý Đại Cường: “Cháu đừng ầm ĩ.” Ông ta run run thò tay vào túi quần rút ra điếu thuốc khác rồi châm lửa.
Im lặng được một lúc lâu, Lý Đại Cường mới nói: “Tất cả đều là nghiệt duyên, đúng là tạo nghiệt.”
Lục Trầm Ngân nghe thì không hiểu thế nào: “Cậu đang nói gì thế?”
Lý Đại Cường nhớ tới chuyện gì đó, sau đó bắt lấy cánh tay của Lục Trầm Ngân: “Người đàn ông có tiền ngồi ô tô lần trước còn đến tìm Lương Vi không? Cậu nhớ là không tới, đúng không? Người kia chưa từng tới, đúng không?”
Lục Trầm Ngân nghĩ đến Lâm Trí Thâm thì sắc mặt cũng dần trầm xuống, sau đó nặng nề “vâng” một tiếng.
Lý Đại Cường chợt buông lỏng, tiếp đến lại nghe thấy Lục Trầm Ngân nói: “Nhưng có tới lúc Lương Vi nằm ở bệnh viện thành phố Long.”
Hết chương 57.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook