Mạnh Nịnh biết nếu cô bị Hứa Dịch bắt, nhất định không khỏi bị mắng một trận thê thảm, nhất là tuần trước vừa xảy ra chuyện đó.

Đại não cô nhanh chóng chuyển động, vài giây sau, cô mong ngóng nhìn thiếu niên đối diện, nhỏ giọng nói, “Khương Diễm, nhất định không được nói cho Hứa Dịch biết tớ ở đây.”

Dứt lời, Mạnh Nịnh lập tức đứng dậy, hoảng sợ chạy bừa, đẩy cửa phòng ngủ đang đóng kín ra chui vào.

Cô khóa cửa lại, cúi người, vừa định dán lỗ tai lên cửa nghe động tĩnh bên ngoài, quét mắt chú ý tới bố trí căn phòng này, cả người lập tức ngây ngẩn.

Ban công phòng ngủ hướng về phía nam, ánh nắng cuối xuân ôn nhu dừng trên những tán lá, gió nhẹ nhàng thổi đung đưa những cánh hoa hồng.

Trong không khí tràn ngập hương hoa nhàn nhạt, lành lạnh thanh nhã thấm vào ruột gan.

Chính giữa phòng ngủ là một chiếc giường công chúa lớn, màn che màu trắng buông xuống trên thảm lông cừu, trên giường còn có vài con gấu bông rất đáng yêu.

Mạnh Nịnh chớp mắt.

Đây thực sự là chỗ ngủ của thiếu niên tóc đỏ kia sao?

Không phải nói, đáy lòng mỗi người con trai đều có một giấc mộng công chúa sao.

Mạnh Nịnh cười cười, lại cúi người, dán sát lỗ tai trên cửa.

Không biết có phải hiệu quả cách âm quá tốt hay không, hơn mười giây cô cũng không nghe thấy tiếng nói gì cả.

Cô bỏ qua chuyện nghe lén, đẩy cửa ban công đi ra ngoài.

Mà một bên kia, Khương Diễm vừa mở cửa, Hứa Dịch lập tức chạy về phía phòng bếp.

Anh mở cửa tủ lạnh, nhìn bánh quy gấu bên trong, cười lạnh vài tiếng. Biết ngay cái đồ vô lương tâm Mạnh Nịnh kia làm cho Khương Diễm ăn mà, còn để cho anh ăn mấy cái mình nướng khét, cái nào tốt đều để lại cho tên này.

Thật uổng công mình thương cô mà.

Thần sắc Khương Diễm lạnh lùng, thản nhiên nói, “Bỏ xuống.”

Hứa Dịch không nói gì, đóng tủ lạnh lại.

Còn nghĩ mình phải nhớ kỹ chuyện này, về nhà tính sổ với Mạnh Nịnh sau.

Rất nhanh, Hứa Dịch đã thu lại tất cả bất mãn trên mặt, ngày càng nghiêm túc, “Trước kia tôi không ở trong nước, cũng không tiếp xúc với người Lục gia nhiều, cậu với Lục Nhan Thanh quen nhau sao?”

Hứa Dịch cảm thấy, Lục Nhan Thanh luôn đem lại cho người khác cảm giác gì đó không thích hợp, rõ ràng lớn lên cũng khá ổn, trên mặt luôn mang theo nụ cười khéo léo nhưng một chút ý cười trong mắt cũng không có, giống như một bức tượng tinh xảo vậy.

Rốt cuộc dưới lớp mặt nạ đó là cái gì, ai cũng không biết.

Tuy rằng trước kia Hứa Dịch cũng cảm thấy Khương Diễm không quá bình thường, nhưng ít ra cái không bình thường của cậu là biểu hiện trên mặt, lạnh lùng quái gở, máu lạnh bạc tình, sẽ không lấy lòng bất kì kẻ nào, giống như một tảng băng vậy.

Mà Lục Nhan Thanh lại không giống vậy, biểu hiện anh ta quá mức bình thường, giống với một người người thường, cho nên loại cảm giác kì lạ đó khiến Hứa Dịch không thể giải thích nổi.

Giống như chuyện mỗi năm Lục Nhan Thanh đều sẽ mang hai bó hoa tới nghĩa trang Lâm An, mà nơi đó là một khu mộ giá rẻ bình thường, không có khả năng Lục gia an táng ai nơi đó.

Mà hai bó hoa đó cũng không đặt trước mộ ai cả, chỉ đặt trên một bãi đất trống, hai bó hoa một hồng một xanh, khiến cho cả khu nghĩa trang lộ ra vẻ kì dị.

Khương Diễm yên lặng nhìn Hứa Dịch không lên tiếng.

“Lục Nhan Thanh thường qua lại với một bác sĩ tâm lý nổi tiếng trên quốc tế là John, nhưng nội dung tư vấn trước mắt tôi chưa tra ra.”

Hứa Dịch ngừng một chút, tâm tình có chút phức tạp, “Tôi không biết Nịnh Nịnh có nói cho cậu biết không, tuần trước lúc nó suýt chút nữa bị người ta trói đi mất, tôi không biết chuyện này có quan hệ gì với Lục Nhan Thanh không, nhưng tôi đã tra xét tất cả camera xung quanh khu phố đó, lúc Nịnh Nịnh và em gái Lục Nhan Thanh tới phố cổ không lâu, anh ta cũng xuất hiện ở đó.”

“Khương Diễm, tôi nói nhiều như vậy với cậu là vì tôi hi vọng lần sau cậu đừng dùng thủ đoạn nào lừa Nịnh Nịnh ra khỏi trường nữa, cậu có biết lúc tôi nghe bạn con bé nói nó muốn xin phép ra ngoài kích động thế nào không? Tôi không thể để con bé chịu một chút tổn thương nào nữa.”

Chu Tử Hào vẫn trốn ở cửa phòng bếp nghe lén, nhịn không được lên tiếng, “Chuyện này… anh trai của chị dâu, chuyện này nên trách tôi, là tôi lừa chị dâu…”

Hứa Dịch nghe thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi nhìn qua, giọng nói không tự chủ đề cao, “Chị dâu???”

Chu Tử Hào vội vàng sửa miệng, “Tôi nói sai rồi, phải là anh trai của chị dâu tương lai…”

Lời còn chưa dứt, thần sắc trên mặt Hứa Dịch còn đáng sợ hơn.

Mạnh Nịnh đứng trên ban công cùng hoa hồng phơi nắng trong chốc lát, đoán Hứa Dịch chắc chắn đã đi rồi, lập tức không suy nghĩ gì mở cửa phòng đi ra.

Kết quả, vừa bước một chân ra khỏi phòng, ba ánh mắt đồng loạt hướng về phía cô.

Mạnh Nịnh, “…”

*

Thời điểm bị Hứa Dịch nhét vào trong xe, Mạnh Nịnh lén lút vỗ ngực, trong lòng còn sợ hãi suy nghĩ, cũng may đời này khuynh hướng bạo lực của Hứa Dịch không quá nghiêm trọng.

Nhưng mà trên đường trở về Hứa gia, một chút phản ứng anh cũng không cho cô, mặc kệ cô làm nũng hay nhận sai như thế nào, gương mặt anh cũng lạnh lùng như cũ, giống như người ta nợ anh mấy ngàn vạn vậy.

Xe rất nhanh đã đi vào hoa viên Hứa gia, ngừng lại trước đài phun nước, Hứa Dịch xuống xe, đưa chìa khóa cho Trương Văn Dư để ông ta cho xe vào gara.

Mạnh Nịnh nhìn qua tấm cửa kính xe màu xám, lặng lẽ nhìn thoáng qua bóng lưng lạnh lùng vô tình của Hứa Dịch.

Nghĩ một chút, cô đẩy cửa xe ra, cho Trương Văn Dư một ánh mắt, sau đó vờ như vướng chân.

Trương Văn Dư không hổ là một quản gia ưu tú, năng lực nói chuyện rất nhanh, lập tức đỡ lấy cánh tay Mạnh Nịnh, khoa trương hô lớn, “Nhị tiểu thư, chân cô không sao chứ? Liệu có bị trẹo chân không?”

Mạnh Nịnh, “…”

Cũng không cần khoa trương như vậy…

Bóng lưng Hứa Dịch có khựng lại một chút, nhưng bước chân cũng không ngừng.

Mạnh Nịnh khịt mũi, vô cùng đáng thương mà nói, “Tôi không sao, chỉ là chân có chút đau.”

Trương Văn Dư ‘ai nha’ một tiếng, “Chân cũng sưng lên rồi, tại sao còn không có việc gì chứ, Nhị tiểu thư, cô ở đây đợi một lát, tôi đi gọi người tới cõng cô về phòng.”

Hứa Dịch thở dài một hơi quay lại, “Được rồi, đừng diễn nữa.”

Anh nhìn về phía Trương Văn Dư, “Ông đi đỗ xe đi.”

Sau khi Trương Văn Dư đi, Hứa Dịch quay lưng lại, ngồi xổm trước mặt Mạnh Nịnh nói, “Lên đây đi.”

Mạnh Nịnh biết anh đã tha thứ cho mình, cô cong môi, không khách khí nhảy lên, hay tay ôm chặt cổ anh.

Hứa Dịch liếc mắt một cái, “Em muốn siết chết anh sao?”

Mạnh Nịnh lập tức thả lỏng, ngọt ngào gọi một tiếng, “Anh.”

Khóe môi Hứa Dịch nhếch lên, “Sao nào?”

Mạnh Nịnh hỏi, “Bình thường ngoại trừ đi học, anh không cần quan tâm tới chuyện công ty sao?”

Theo lẽ thường, Hứa Dịch trở về nước sớm, vậy hẳn là phải tới công ty Hứa gia làm việc mới đúng.

Giọng nói Hứa Dịch lạnh lùng, “Em nghĩ rằng anh quan tâm tới chuyện công ty rồi thì không có thời gian quản em sao?”

Mạnh Nịnh nhẹ giọng, “Nhưng anh còn một em gái nữa…”

Hứa Dịch nhíu mày, “Em ghen tị?”

Mạnh Nịnh lắc đầu, “Không phải.”

Chỉ là, Hứa Nhiên dạo này một câu cũng không nói với cô, ánh mắt ngày càng lạnh lùng, Mạnh Nịnh không khỏi rùng mình.

Hứa Dịch ôn nhu nói, “Nhiên Nhiên từ nhỏ cái gì cũng có, không giống em từ nhỏ đã khổ cực như vậy, cho nên anh đối xử tốt với em, nó nhất định sẽ hiểu thôi.”

Mạnh Nịnh mím môi không nói gì.

*

Buổi tối, Mạnh Nịnh vừa ôm vài quyển sách, vừa bất bình lảm nhảm, “Cái gì mà đối xử với mình tốt chứ, tốt chính là bắt mình chép sách sao, hu hu, tài liệu đại học sao mà dày như vậy, cái này tới khi nào mới chép xong…”

Cửa phòng đột nhiên mở ra, Mạnh Nịnh quay lưng lại với cửa, cho rằng là Hứa Dịch, cắn chặt răng, lớn tiếng nói, “Anh trai là người đẹp trai nhất trên thế giới…”

Lục Nhan Trúc bật cười thành tiếng, “Chị Nịnh, chân chó tốt đó ha ha.”

Mạnh Nịnh, “…”

Cô quay đầu, mặt mày cong cong, “Sao em tới rồi?”

Lục Nhan Trúc vừa định mở miệng nói chuyện, Hứa Dịch đuổi theo trầm mặt mà nói, “Về nhà cô đi.”

Kể từ khi biết tâm lý Lục Nhan Thanh không bình thường, bây giờ Hứa Dịch tuyệt nhiên không muốn cho Mạnh Nịnh có tiếp xúc với hai anh em nhà họ Lục.

Lục Nhan Trúc ấm ức vô cùng, vừa rồi cô muốn lên tìm Mạnh Nịnh, anh ta còn không cho, cũng may cô linh hoạt, chạy cũng nhanh hơn, kết quả bây giờ anh ta còn đuổi theo hung dữ với cô.

Nghĩ vậy, cô gái nhỏ xụ mặt, đôi mắt đen nhánh ngập nước, “Chú xấu xa!”

Hứa Dịch nhíu mày, “Chú? Cô phải gọi tôi là anh mới đúng.”

Nhanh như chớp, Lục Nhan Trúc chạy tới bên người, ôm lấy cánh tay Mạnh Nịnh, thè lưỡi với Hứa Dịch.

Mạnh Nịnh nén cười hỏi, “Em tìm chị có việc gì?”

Lục Nhan Trúc nói, “Hoa hồng trang viên nhà em đều nở rồi, chị Nịnh, cuối tuần này chị rảnh không? Chúng ta cùng đi ngắm hoa đi.”

Mạnh Nịnh còn chưa kịp nói, Hứa Dịch đã thâm trầm hỏi, “Anh trai cô cũng đi?”

Hiển nhiên là Lục Nhan Trúc không muốn trả lời Hứa Dịch, nhưng Mạnh Nịnh cũng đang nhìn nên cô đành phải nói, “Anh ấy không đi, dạo này cơ thể anh ấy không khỏe, bác sĩ nói không được ra ngoài, phải ở nhà nghỉ ngơi, mấy hôm nay đi học cũng còn không đi.”

Dừng một chút, Lục Nhan Trúc nghiêm túc nhìn Hứa Dịch, “Chú à, chú không thể đi, chú lớn lên xấu như vậy, nếu chú đi, hoa hồng nhà tôi sẽ héo tàn hết mất.”

Mạnh Nịnh nghẹn cười khó chịu, cô cúi đầu, bả vai run lên không ngừng, “Được, chúng ta cùng đi.”

Hứa Dịch không có biểu cảm nhìn cô, “Cười nữa, chép thêm hai lần.”

Mạnh Nịnh, “…”

Lục Nhan Trúc đến bên tai Mạnh Nịnh, “Chị Nịnh, chị thật đáng thương.”

Lời còn chưa dứt đã thấy Hứa Dịch đi tới bên này, giống như định bắt mình.

Lục Nhan Trúc giật mình một cái, chạy nhanh ra ngoài, “Chị Nịnh, đã hứa rồi đó, cuối tuần gặp!”

*

Trang viên hoa hồng Lục gia ở nông thôn, xe ô tô chạy qua một con đường cây hòe mỹ lệ, cuối cùng dừng lại trước cửa trang viên.

Mạnh Nịnh và Hứa Dịch xuống xe, trong tay cô còn cầm lấy một cành hoa hòe màu trắng mà nửa đường đi Hứa Dịch xuống xe hái cho mình.

Tâm tình Lục Nhan Trúc vốn rất tốt cho tới khi nhìn thấy Hứa Dịch đi tới.

Cô thở phì phò chạy tới nói, “Chú à, chú có thấy chữ mười tám tuổi trở lên cấm vào hay không?”

Hứa Dịch trầm thấp ‘hừ’ một tiếng, “Không khéo rồi, tôi năm nay vừa vặn tròn mười tám.”

Lục Nhan Trúc, “…”

Cũng lớn hơn cô nhiều như vậy, sao có thể chỉ mới mười tám chứ, đồ không có mặt mũi!!!

Mạnh Nịnh vừa định bảo Hứa Dịch đừng bắt nạt cô gái nhỏ, người ta năm nay vừa mới vào lớp mười, một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau, “Lão đại, phong cảnh xinh đẹp như vậy, cậu không thể cười một cái sao? Hơn nữa chút nữa cậu còn gặp được… A, nữ sinh mặc quần áo trắng phía trước là tiên nữ đâu ra vậy!”

Lục Nhan Trúc kéo góc áo Mạnh Nịnh, giống như vừa mới nghĩ tới, “À phải rồi, chị Nịnh, em quên nói cho chị biết, hôm nay em còn mới cả anh Diễm, còn cả chị Nhiên Nhiên với bạn trai chị ấy Tống gì đó, em không nhớ tên, chị không ngại chứ?”

Mạnh Nịnh lắc đầu, giọng nói mềm mại, “Chị không sao.”

Lời còn chưa dứt, cô lập tức xoay người vẫy tay với Khương Diễm, “Khương Diễm.”

Khương Diễm buông mi nhìn cô.

Thiếu nữ mặc áo croptop trắng và quần bò xanh nhạt lộ ra vòng eo thon nhỏ, da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, mặt mày như vẽ, mái tóc dài đen nhánh xõa trên vai, so với hoa hồng càng xinh đẹp hơn.

Lúc cô nâng tay vẫy cậu còn lộ ra một chút phần eo trắng nõn, làn da không thể chói mắt hơn.

Sắc mặt thiếu niên lập tức trầm xuống.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương