Trái Tim Người Câm
-
Chương 15
(64)
Bây giờ đã qua lúc nóng nhất, tối đến gió thổi mát rượi, Trần Thiên Dương uống một chút rượu, phải phơi gió một lát mới thấy nhiệt độ trên mặt hạ dần.
Ba tiếng trước, Phục Thành nhắn tin cho cậu nói hắn đi cùng Tống Hân.
Trần Thiên Dương về nhà mình, gửi một tin cho Phục Thành: “Anh đang làm gì thế?”
Đến tận dưới lầu rồi mà vẫn không nhận được hồi âm của Phục Thành, Trần Thiên Dương ngẩng đầu lên, lại thấy Triệu Dương đang rảo bước đi về phía cậu.
“Dương Dương!” Triệu Dương kéo tay Trần Thiên Dương, lực mạnh đến phát sợ: “Chúng ta nói chuyện đi. Em đừng tránh anh nữa.”
(65)
Bốn bề yên tĩnh, mấy toà chung cư cũ kỹ dọc theo đường nhỏ lần lượt nhấp nhô. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt không người qua lại, trong góc tối chật hẹp lại truyền ra vài tiếng động nhỏ.
Cổ Trần Thiên Dương nổi gân xanh, gương mặt thanh tú và một cánh tay bị ép trên mặt tường gồ ghề, một tay khác bị Triệu Dương vặn ra phía sau ghì chặt, yết hầu chẳng thốt nên câu bật ra từng tiếng thở gấp.
“Dương Dương, hôm đó anh say quá. Anh sai rồi.” Triệu Dương lại bắt đầu xin lỗi.
Thấy Trần Thiên Dương không có phản ứng gì, vẻ mặt Triệu Dương bỗng trở nên quái gở: “Em có bạn mới nên định cắt đứt hoàn toàn với anh, đúng không.”
Trần Thiên Dương hơi nâng mắt nhìn Triệu Dương đang mỉm cười quái dị. Ánh mắt gã làm cho người ta phát sợ, cứ như đang lên cơn: “Em ở bên thằng đó phải không? Vậy anh thì sao? Anh bầu bạn với em lâu như vậy, em lại đối xử với anh như thế à? Anh thấy thằng đó hôn em. Trước kia em còn chẳng cho anh chạm vào mà lại để nó hôn em.”
“Em trốn cái gì hả? Anh đối xử với em không tốt chỗ nào mà em làm thế với anh? Bởi vì anh tàn phế hả?” Triệu Dương bóp tay Trần Thiên Dương đến mức bầm tím. Nước mắt gã ứa ra, trông vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Triệu Dương cứ ngỡ Trần Thiên Dương là một đứa trẻ đáng thương không có kẹo ăn, chỉ cần cho cạu vài viên kẹo là cậu sẽ ngoan ngoãn đi cùng gã.
Gã khóc một lát lại phá lên cười gàn dở: “Em cũng là một kẻ tàn phế, em thì xứng với ai đây? Có ai bình thường lại đi thích một kẻ tàn phế câm điếc kia chứ?”
“Thằng đó là Phục Thành đúng không? Anh biết. Nó giàu có chẳng thiếu gì, nó chỉ muốn giỡn chơi với em thôi. Anh ta làm em kiểu gì nhỉ? Giống như vậy à?”
Triệu Dương ép sát vào lưng Trần Thiên Dương, thân dưới hích mấy cái về phía trước.
(67)
Trần Thiên Dương chưa từng bất chấp đau đớn như thế. Miệng cậu toàn đất cát, trán bị sượt rách da, cánh tay bị đè lên tường quệt thành vết thương nhầy nhụa máu.
Cậu lách nửa người tránh ra khỏi khe hở giữa Triệu Dương và bức tường rồi lấy hết sức đấm cho Triệu Dương một phát, cuối cùng còn đạp thêm một đạp, chẳng để ý tới cơn đau.
Chẳng cần ai dạy mà cũng biết đánh nhau rồi.
Triệu Dương bị cậu đạp ngã lăn khoèo ra đất. Gã ngơ ngác nhìn Trần Thiên Dương đột nhiên bùng nổ, dòng máu trên trán cậu chảy qua đôi mắt luôn luôn long lanh ôn hòa, nhìn cứ như là rỉ ra huyết lệ.
Triệu Dương bật cười, lớn tiếng nói: “Trong lòng em biết hết, em hiểu hết, em chỉ thích bị người ta chịch!”
Sắc mặt Trần Thiên Dương trắng bệch, mặt lem nhem máu và đất cát, hoang mang chẳng biết làm sao. Cổ họng cậu phát ra những âm thanh vụn vỡ, vừa chật vật vừa đau lòng.
Triệu Dương nói cái gì, cậu không hề nghe rõ, lồng ngực uất nghẹn không thở nổi, cậu siết chặt nắm đấm lao tới.
Nhưng có người nhanh hơn cậu, vừa tung cú đá đã khiến Triệu Dương câm bặt.
Là Phục Thành.
Nhưng hắn không giống với bình thường, trong khóe gườm gườm phủ đầy hơi lạnh.
Phục Thành sải bước đi tới, túm cổ Triệu Dương lên, năm ngón tay nắm chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn giáng cú đấm xuống, Triệu Dương ngất lịm đi, mũi và miệng đều ộc máu.
Phục Thành như Diêm Vương đòi mạng, mặt mũi lạnh tanh, tay vung cao lên, hung hăng nện xuống.
Mặt mày Trần Thiên Dương tái mét. Cậu chạy tới ôm lấy Phục Thành lại như là ôm vào một tảng đá. Cậu nóng lòng toát cả mồ hôi, cuống họng nứt toác cất giọng khàn đặc như ẩn giấu một con quái vật.
“A a a…”
Toàn thân Phục Thành căng cứng như sắt, lúc quay đầu lại, cái cổ như là bị gỉ. Hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Trần Thiên Dương, sức tay đột nhiên trôi đi.
Tống Hân vội vàng lôi Triệu Dương trong tay hắn ra, sợ Phục Thành phát rồ nên lại tha đi xa một chút.
Phục Thành nhìn Trần Thiên Dương bằng đôi mắt đỏ ngầu vằn máu, sau đó đột ngột vươn tay che đi đôi mắt của Trần Thiên Dương rồi cúi đầu áp vào trán cậu.
Tống Hân đứng ở đằng xa ngó qua chỗ khác, đạp Triệu Dương sống dở chết dở nằm ở ven đường một cái. Cái quái gì cũng đụng phải, chẳng biết gã đã tích đại đức gì.
(68)
Cả người Trần Thiên Dương lấm lem cả bùn lẫn máu, quanh vết thương đã được Phục Thành xử lý sơ qua khi ở trên xe, nhưng mà một cánh tay bị xước toét thịt, một khớp xương khác bị thương, trán rách một mảng to, nửa bên mặt trầy trụa. Cả hai đến bệnh viện khám xét xong thì đã hừng đông rồi.
Phục Thành cho Trần Thiên Dương một ly sữa bò nóng bỏ thêm đường.
Trần Thiên Dương muốn nói chuyện với hắn, khổ nỗi không mở miệng được. Phục Thành ôm cậu, Trần Thiên Dương lại quay đầu đi đầy ngượng ngùng, quên mất mình phải giải thích với hắn.
Phục Thành hôn lên trán Trần Thiên Dương một cái, ngồi ở bên giường, thấy cậu không nhắm mắt, lại đưa tay che mắt cậu.
Lông mi trong lòng bàn tay Phục Thành chớp nhẹ mấy lần, Trần Thiên Dương ngoan ngoãn nhắm mắt.
Đợi đến khi Phục Thành đi ra ngoài, mí mắt của Trần Thiên Dương mới nhúc nhích.
Mình làm anh ấy khó chịu vậy sao?
Chẳng biết bao lâu sau, Trần Thiên Dương xỏ dép lê đi ra ngoài. Cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lại nhìn thấy Phục Thành dựa vào ghế sô pha, nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối, trong tay hắn cầm ly rượu, bình rượu trước mặt đã rỗng tuếch.
Trần Thiên Dương nhìn Phục Thành, nhấc ly rượu từ trong tay hắn đi. Phục Thành choàng tỉnh, đôi mắt như là vực dung nham sắp sửa phun trào, chỉ còn thiếu một mồi lửa là bùng cháy lên giữa hương rượu nồng đượm.
Trần Thiên Dương vươn tay muốn đỡ Phục Thành dậy, lại bị lòng bàn tay nóng bỏng của hắn siết chặt. Hắn đẩy cậu ngã xuống thảm, cái bóng cao lớn phủ xuống.
Lần trước Phục Thành nặng tay quá làm dấu hôn khắp người Trần Thiên Dương qua mấy ngày còn chưa tan. Phục Thành cũng không làm đến bước kế tiếp.
Bây giờ Phục Thành ghì cậu xuống mà hôn đầy hung hăng và sỗ sàng, đôi tay thô bạo cởi bỏ quần áo trên người như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Trần Thiên Dương đang thất thần thì bị mớm một ngụm rượu cay xé họng. Cậu ho không ra, sặc đỏ cả mặt. Phục Thành bèn hôn cậu, tay nắm bên dưới cậu, khiêu khích khiến cho thân thể cậu râm ran.
Lúc hắn thúc vào, bên trong cậu bị nong căng ra như là dùi thép tiến vào thân thể.
Trần Thiên Dương kêu không được, bao nhiêu âm thanh tắc nghẹn trong cổ họng. Cái cảm giác đau đớn không có chỗ giải tỏa làm khóe mắt cậu như nứt ra. Mạch máu tím nhạt nổi chằng chịt trên cần cổ trắng tái hệt như một kẻ vừa chết bất đắc kỳ tử.
Bàn tay trắng nõn của cậu nắm chặt gối ôm ghế sô pha, cuối cùng co giật rồi buông lỏng, chỉ còn đầu ngón tay run rẩy trong không khí.
Có lẽ cảm giác không được thoải mái nên Phục Thành bế Trần Thiên Dương vào phòng tắm, gạch men lạnh lẽo làm cậu tỉnh táo hơn một chút. Phục Thành bôi sữa tắm lên cửa sau của cậu, sau đó thúc mạnh vào. Trần Thiên Dương thẳng eo nhích lên một chút lại bị hắn ấn bụng dưới kéo về.
Đôi mắt đen thẳm của Phục Thành nóng bỏng và tràn đầy dục vọng. Hắn như vị thần giữ của, xem người trong lòng là đồng tiền vàng cuối cùng, chỉ hận không thể chết luôn trên người cậu.
Trần Thiên Dương cảm thấy mình sắp chết rồi. Cậu không hề cảm thấy mảy may sung sướng. Cuộc tình như cuộc hiến tế khiến trước mắt cậu chập chờn những bóng trắng hư ảo.
Trong cả quá trình dài dằng dặc, khuôn mặt trắng bệch của Trần Thiên Dương dần dần ửng hồng một cách khác thường, miệng cũng đỏ bừng như một yêu tinh. Đôi chân mềm oặt của cậu bị Phục Thành giữ trên eo, chất dịch đỏ trắng lẫn lộn nhầy nhụa trong đùi, cả người chuyển động máy móc theo động tác của Phục Thành.
Bây giờ đã qua lúc nóng nhất, tối đến gió thổi mát rượi, Trần Thiên Dương uống một chút rượu, phải phơi gió một lát mới thấy nhiệt độ trên mặt hạ dần.
Ba tiếng trước, Phục Thành nhắn tin cho cậu nói hắn đi cùng Tống Hân.
Trần Thiên Dương về nhà mình, gửi một tin cho Phục Thành: “Anh đang làm gì thế?”
Đến tận dưới lầu rồi mà vẫn không nhận được hồi âm của Phục Thành, Trần Thiên Dương ngẩng đầu lên, lại thấy Triệu Dương đang rảo bước đi về phía cậu.
“Dương Dương!” Triệu Dương kéo tay Trần Thiên Dương, lực mạnh đến phát sợ: “Chúng ta nói chuyện đi. Em đừng tránh anh nữa.”
(65)
Bốn bề yên tĩnh, mấy toà chung cư cũ kỹ dọc theo đường nhỏ lần lượt nhấp nhô. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt không người qua lại, trong góc tối chật hẹp lại truyền ra vài tiếng động nhỏ.
Cổ Trần Thiên Dương nổi gân xanh, gương mặt thanh tú và một cánh tay bị ép trên mặt tường gồ ghề, một tay khác bị Triệu Dương vặn ra phía sau ghì chặt, yết hầu chẳng thốt nên câu bật ra từng tiếng thở gấp.
“Dương Dương, hôm đó anh say quá. Anh sai rồi.” Triệu Dương lại bắt đầu xin lỗi.
Thấy Trần Thiên Dương không có phản ứng gì, vẻ mặt Triệu Dương bỗng trở nên quái gở: “Em có bạn mới nên định cắt đứt hoàn toàn với anh, đúng không.”
Trần Thiên Dương hơi nâng mắt nhìn Triệu Dương đang mỉm cười quái dị. Ánh mắt gã làm cho người ta phát sợ, cứ như đang lên cơn: “Em ở bên thằng đó phải không? Vậy anh thì sao? Anh bầu bạn với em lâu như vậy, em lại đối xử với anh như thế à? Anh thấy thằng đó hôn em. Trước kia em còn chẳng cho anh chạm vào mà lại để nó hôn em.”
“Em trốn cái gì hả? Anh đối xử với em không tốt chỗ nào mà em làm thế với anh? Bởi vì anh tàn phế hả?” Triệu Dương bóp tay Trần Thiên Dương đến mức bầm tím. Nước mắt gã ứa ra, trông vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Triệu Dương cứ ngỡ Trần Thiên Dương là một đứa trẻ đáng thương không có kẹo ăn, chỉ cần cho cạu vài viên kẹo là cậu sẽ ngoan ngoãn đi cùng gã.
Gã khóc một lát lại phá lên cười gàn dở: “Em cũng là một kẻ tàn phế, em thì xứng với ai đây? Có ai bình thường lại đi thích một kẻ tàn phế câm điếc kia chứ?”
“Thằng đó là Phục Thành đúng không? Anh biết. Nó giàu có chẳng thiếu gì, nó chỉ muốn giỡn chơi với em thôi. Anh ta làm em kiểu gì nhỉ? Giống như vậy à?”
Triệu Dương ép sát vào lưng Trần Thiên Dương, thân dưới hích mấy cái về phía trước.
(67)
Trần Thiên Dương chưa từng bất chấp đau đớn như thế. Miệng cậu toàn đất cát, trán bị sượt rách da, cánh tay bị đè lên tường quệt thành vết thương nhầy nhụa máu.
Cậu lách nửa người tránh ra khỏi khe hở giữa Triệu Dương và bức tường rồi lấy hết sức đấm cho Triệu Dương một phát, cuối cùng còn đạp thêm một đạp, chẳng để ý tới cơn đau.
Chẳng cần ai dạy mà cũng biết đánh nhau rồi.
Triệu Dương bị cậu đạp ngã lăn khoèo ra đất. Gã ngơ ngác nhìn Trần Thiên Dương đột nhiên bùng nổ, dòng máu trên trán cậu chảy qua đôi mắt luôn luôn long lanh ôn hòa, nhìn cứ như là rỉ ra huyết lệ.
Triệu Dương bật cười, lớn tiếng nói: “Trong lòng em biết hết, em hiểu hết, em chỉ thích bị người ta chịch!”
Sắc mặt Trần Thiên Dương trắng bệch, mặt lem nhem máu và đất cát, hoang mang chẳng biết làm sao. Cổ họng cậu phát ra những âm thanh vụn vỡ, vừa chật vật vừa đau lòng.
Triệu Dương nói cái gì, cậu không hề nghe rõ, lồng ngực uất nghẹn không thở nổi, cậu siết chặt nắm đấm lao tới.
Nhưng có người nhanh hơn cậu, vừa tung cú đá đã khiến Triệu Dương câm bặt.
Là Phục Thành.
Nhưng hắn không giống với bình thường, trong khóe gườm gườm phủ đầy hơi lạnh.
Phục Thành sải bước đi tới, túm cổ Triệu Dương lên, năm ngón tay nắm chặt lại, mu bàn tay nổi đầy gân xanh. Hắn giáng cú đấm xuống, Triệu Dương ngất lịm đi, mũi và miệng đều ộc máu.
Phục Thành như Diêm Vương đòi mạng, mặt mũi lạnh tanh, tay vung cao lên, hung hăng nện xuống.
Mặt mày Trần Thiên Dương tái mét. Cậu chạy tới ôm lấy Phục Thành lại như là ôm vào một tảng đá. Cậu nóng lòng toát cả mồ hôi, cuống họng nứt toác cất giọng khàn đặc như ẩn giấu một con quái vật.
“A a a…”
Toàn thân Phục Thành căng cứng như sắt, lúc quay đầu lại, cái cổ như là bị gỉ. Hắn nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của Trần Thiên Dương, sức tay đột nhiên trôi đi.
Tống Hân vội vàng lôi Triệu Dương trong tay hắn ra, sợ Phục Thành phát rồ nên lại tha đi xa một chút.
Phục Thành nhìn Trần Thiên Dương bằng đôi mắt đỏ ngầu vằn máu, sau đó đột ngột vươn tay che đi đôi mắt của Trần Thiên Dương rồi cúi đầu áp vào trán cậu.
Tống Hân đứng ở đằng xa ngó qua chỗ khác, đạp Triệu Dương sống dở chết dở nằm ở ven đường một cái. Cái quái gì cũng đụng phải, chẳng biết gã đã tích đại đức gì.
(68)
Cả người Trần Thiên Dương lấm lem cả bùn lẫn máu, quanh vết thương đã được Phục Thành xử lý sơ qua khi ở trên xe, nhưng mà một cánh tay bị xước toét thịt, một khớp xương khác bị thương, trán rách một mảng to, nửa bên mặt trầy trụa. Cả hai đến bệnh viện khám xét xong thì đã hừng đông rồi.
Phục Thành cho Trần Thiên Dương một ly sữa bò nóng bỏ thêm đường.
Trần Thiên Dương muốn nói chuyện với hắn, khổ nỗi không mở miệng được. Phục Thành ôm cậu, Trần Thiên Dương lại quay đầu đi đầy ngượng ngùng, quên mất mình phải giải thích với hắn.
Phục Thành hôn lên trán Trần Thiên Dương một cái, ngồi ở bên giường, thấy cậu không nhắm mắt, lại đưa tay che mắt cậu.
Lông mi trong lòng bàn tay Phục Thành chớp nhẹ mấy lần, Trần Thiên Dương ngoan ngoãn nhắm mắt.
Đợi đến khi Phục Thành đi ra ngoài, mí mắt của Trần Thiên Dương mới nhúc nhích.
Mình làm anh ấy khó chịu vậy sao?
Chẳng biết bao lâu sau, Trần Thiên Dương xỏ dép lê đi ra ngoài. Cậu ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, lại nhìn thấy Phục Thành dựa vào ghế sô pha, nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối, trong tay hắn cầm ly rượu, bình rượu trước mặt đã rỗng tuếch.
Trần Thiên Dương nhìn Phục Thành, nhấc ly rượu từ trong tay hắn đi. Phục Thành choàng tỉnh, đôi mắt như là vực dung nham sắp sửa phun trào, chỉ còn thiếu một mồi lửa là bùng cháy lên giữa hương rượu nồng đượm.
Trần Thiên Dương vươn tay muốn đỡ Phục Thành dậy, lại bị lòng bàn tay nóng bỏng của hắn siết chặt. Hắn đẩy cậu ngã xuống thảm, cái bóng cao lớn phủ xuống.
Lần trước Phục Thành nặng tay quá làm dấu hôn khắp người Trần Thiên Dương qua mấy ngày còn chưa tan. Phục Thành cũng không làm đến bước kế tiếp.
Bây giờ Phục Thành ghì cậu xuống mà hôn đầy hung hăng và sỗ sàng, đôi tay thô bạo cởi bỏ quần áo trên người như là muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
Trần Thiên Dương đang thất thần thì bị mớm một ngụm rượu cay xé họng. Cậu ho không ra, sặc đỏ cả mặt. Phục Thành bèn hôn cậu, tay nắm bên dưới cậu, khiêu khích khiến cho thân thể cậu râm ran.
Lúc hắn thúc vào, bên trong cậu bị nong căng ra như là dùi thép tiến vào thân thể.
Trần Thiên Dương kêu không được, bao nhiêu âm thanh tắc nghẹn trong cổ họng. Cái cảm giác đau đớn không có chỗ giải tỏa làm khóe mắt cậu như nứt ra. Mạch máu tím nhạt nổi chằng chịt trên cần cổ trắng tái hệt như một kẻ vừa chết bất đắc kỳ tử.
Bàn tay trắng nõn của cậu nắm chặt gối ôm ghế sô pha, cuối cùng co giật rồi buông lỏng, chỉ còn đầu ngón tay run rẩy trong không khí.
Có lẽ cảm giác không được thoải mái nên Phục Thành bế Trần Thiên Dương vào phòng tắm, gạch men lạnh lẽo làm cậu tỉnh táo hơn một chút. Phục Thành bôi sữa tắm lên cửa sau của cậu, sau đó thúc mạnh vào. Trần Thiên Dương thẳng eo nhích lên một chút lại bị hắn ấn bụng dưới kéo về.
Đôi mắt đen thẳm của Phục Thành nóng bỏng và tràn đầy dục vọng. Hắn như vị thần giữ của, xem người trong lòng là đồng tiền vàng cuối cùng, chỉ hận không thể chết luôn trên người cậu.
Trần Thiên Dương cảm thấy mình sắp chết rồi. Cậu không hề cảm thấy mảy may sung sướng. Cuộc tình như cuộc hiến tế khiến trước mắt cậu chập chờn những bóng trắng hư ảo.
Trong cả quá trình dài dằng dặc, khuôn mặt trắng bệch của Trần Thiên Dương dần dần ửng hồng một cách khác thường, miệng cũng đỏ bừng như một yêu tinh. Đôi chân mềm oặt của cậu bị Phục Thành giữ trên eo, chất dịch đỏ trắng lẫn lộn nhầy nhụa trong đùi, cả người chuyển động máy móc theo động tác của Phục Thành.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook