Trái Tim Máu
-
Chương 32: Cảm ơn và tạm biệt (p1)
Kin tỉnh dậy cảm thấy toàn thân đau nhức. Cậu cúi xuống nhìn những vết thương, nó đã được cô ấy băng bó cẩn thận. Kin vươn tay nhặt hộp emotion lên nhưng đột nhiên khuôn mặt của Chiro hiện ra khiến cậu khựng lại. Hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Cậu chỉ nhớ rằng cậu tựa đầu vào cô ấy mà ngủ. Nụ hôn?!
“Kin cậu có sao không vậy?”
Hongo chạy nhanh vào phòng khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Kin đứng dậy bỏ hộp thuốc vào thùng rác sau đó đi ra ngoài.
“Cậu làm sao vậy?”
“Bị cưỡng hôn!”
“Hả? Cưỡng hôn?”
Hongo không tin vào mắt mình nhìn khóe môi Kin dần nhếch lên cậu lại càng không tin. Chẳng lẽ Kin bị mất máu nhiều quá nên ảnh hưởng đến dây thần kinh?
*****
Chiro trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vừa bước vào nhà cô liền giáp mặt với Mika.
“Công nương, cô đi đâu vậy? Sao quần áo nhiều máu thế kia? Đừng nói với tôi cô đi giết người nhé!”
“Không, tôi đi cứu người, người không nên cứu!”
Chiro trấn an Mika chợt nhớ đến nụ hôn đầu của cô tai lại đỏ bừng lên.
“Không sao cứ coi như là mình hôn tường hay hôn đất thôi!”
Chiro lẩm bẩm rồi bỏ đi lên tầng. Mika ngây ngốc nhìn Chiro, công nương sao vậy?
*****
Một tuần trôi qua rất nhanh chóng, dường như tất cả đều bình ổn Robert cũng không có động tĩnh gì còn Jendy và mẹ dưới sự thuyết phục của Chiro đã được Mika sắp xếp một nơi ở mới. Tuy nhiên đó là trong mắt mọi người còn Chiro thì khác, cô đang đợi thời cơ. Ngày Hongo cho cô xem đoạn băng ghi trên camera cô đã vô tình nghe được một bí mật.
“Alex, chuẩn bị đi thứ sáu tuần sau ta sẽ đi ra biển… một mình!”
Giọng nói của Robert vang lên trong đầu cô khiến tay Chiro bất giác nắm chặt lại. Đây chẳng phải là cơ hội hay sao? Cô có thể giết chết ông ấy! Như vậy cô sẽ báo thù được cho gia tộc mình. Còn Sky, anh ấy liệu có hận cô không?
“Chiro, cô sao vậy?”
Mika khẽ vỗ vai Chiro khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi.
“Cô đi đâu về vậy?”
Đưa cho Mika chai nước và chiếc khăn Chiro cố lảng sang vấn đề khác. Mika cầm lấy chai nước tu một hơi rồi trả lời.
“Bắn súng, lâu rồi tôi không tập.”
“Bắn súng ư?”
“Đúng vậy, bắn súng sẽ giết người tốt hơn nhưng cô không cần học đâu để tụi tôi học là được.”
“Vậy à.”
Chiro gật đầu chìm vào suy nghĩ. Lúc trước cô đã nhìn thấy ông ta cầm súng nhưng cách bắn rất khó cô chưa động vào súng bao giờ. Nếu sử dụng súng có thể sẽ giết được ông ta!
“Mika, bắn súng kiểu gì vậy?”
“Ngắm bắn rồi bóp còi là được thôi.”
“Cảm ơn!”
“Ơ.” – Mika định gọi Chiro lại nhưng cô đã bỏ đi mất. – “Đó là với tôi thôi còn với cô thì không được.”
Mika định đuổi theo Chiro thì tầm mắt cô rơi vào một bóng hình đứng ngoài cửa sổ, cô ta là…
Maria đứng trên cây quan sát tình hình của Chiro. Nghe nói Harry chết cô đã rất lo lắng Chiro sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ thấy cô ấy không hề hấn gì cô có thể yên tâm bao cho Sky.
“Nói, cô đến đây làm gì?”
Một khẩu súng chĩa vào đầu Maria khiến cô kinh ngạc quay đầu lại.
“Tôi sẽ không làm hại công nương các người.”
“Nực cười, ai chẳng biết cô là con dâu của lão già đáng chết đó!”
Mika nhếch mép nhìn cô gái trước mặt. Maria cắn môi lòng nhói đau, là vị hôn thê đã làm sao? Cuối cùng cô vẫn không có được tình cảm Sky, cô chắc chắn anh ấy sẽ hủy hôn ước này thôi.
“Sao không nói gì? Vui quá quên luôn cả tôi à?”
“Mika – Misaki, tôi sẽ không làm hại công nương đâu.”
“Vì sao tôi phải tin cô?”
“Bởi vì tôi là…”
Maria ngập ngừng lên tiếng đột nhiên một cây roi xuất hiện quật vàng người Mika.
“Chị, em giúp chị đây!”
Meri hét lên rồi liên tục tấn công Mika.
“Meri, dừng lại không được làm hại gia tộc Misaki!”
Nhưng Meri không nghe thấy liên tục tấn công Mika. Đến bước này Maria cũng phải ra tay ngăn cả hai người lại. Cô không thể để cho các gia tộc đánh nhau được.
Roẹt.
Chiếc áo của Maria bị roi quất vào liền bị rách một bên tay trái để lộ ra vết bớt hình giọt nước.
“Đây là…”
Mika cứng người Meri cũng dừng tay lại, cùng lúc đó Chiro xuất hiện.
“Cô là hậu duệ gia tộc Takeru? Một trong tứ đại gia tộc bảo vệ công nương?”
“Chị, chuyện này là sao?”
Maria ôm một cánh tay bị thương đứng dậy cúi đầu chào Chiro rồi bỏ đi. Chiro vẫn cứng đơ người đôi mắt trở nên mờ nhạt.
“Công nương, chuyện gì vậy? Làm sao có thể là cô ta được! Nếu là cô ta tại sao lúc đó không đến gặp mặt cô?”
“Mika vào trong đi cô bị Meri đánh trúng phải không?”
“Chỉ là vài vết thôi không có gì nghiêm trọng hết!”
“Rất nghiêm trọng!”
Chiro nhíu mày kéo Mika vào trong nhà quả nhiên vài tiếng sau miệng vết thương bắt đầu rách ra máu chảy không ngừng. Mika đau đớn ngất đi, Chiro lo lắng cầm máu cho Mika nhưng may mắn sau một giờ đồng hồ máu cũng ngừng chảy.
“Chiro, cứu mẹ!”
“Chiro cứu tớ với!”
“Công nương cứu chúng tôi…”
“Không!!!”
Cô bật dậy mồ hôi đã ướt đẫm áo. Chiro nhìn Mika đang ngủ khẽ thở dài. Cô cần phải giết ông ta! Nhất định phải giết, chính ông ta đã sát hại cả ra tộc của cô hủy hoại ngày sinh nhật của cô.
Chiro siết chặt khẩu súng trong tay ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.
“Chỉ ngày mai thôi, tất cả sẽ chấm dứt!”
*****
“Sky, con không vào nhà à? Sẽ bị cảm lạnh đó!”
Người phụ nữ từ từ bước lại gần Sky. Khuôn mặt xinh đẹp đầy sắc sảo của bà khiến đôi mắt anh trở nên buồn hơn.
“Con lại nghĩ đến con bé đó? Mẹ khuyên con nên quên nó đi! Con đừng quên bây giờ con đã có vị hôn thê rồi.”
Bà mỉm cười lạnh nhạt đôi mắt ánh lên tham vọng và quyền lực. Bà muốn Sky thành vua muốn nắm trong tay vùng đất Redmoon và Violetsun này. Bà muốn nhiều hơn nữa.
“Dừng lại đi mẹ ạ!”
Sky lên tiếng. Có thật sự hạnh phúc khi có quyền lực trong tay không? Trước đây cậu từng nghĩ có quyền lực là có tất cả nhưng từ khi gặp cô mọi khái niệm đó đều thay đổi. Chưa bao giờ cậu khát khao có một cuộc sống yên bình mạnh mẽ như vậy. Nhưng cái nhíu mày của mẹ cậu Wendy đã khiến cậu hụt hẫng.
“Con nói gì vậy? Con bị con bé đó bỏ bùa rồi phải không? Con hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi!”
“…”
“Sky nghe này, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Thân phận của con bị bại lộ thì con sẽ bị mọi người khinh bỉ vì thế con cần phải làm vua mọi người sẽ không khinh bỉ con nữa.”
“Con biết rồi.”
Sky gật đầu. Wendy nở một nụ cười hài lòng không chú ý đến khuôn mặt đau khổ của cậu bước vào trong nhà. Sky ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt một giọt nước mắt rơi xuống.
“Chỉ ngày mai thôi, tất cả sẽ chấm dứt!”
****
Mika tỉnh dậy thì phát hiện ra Chiro đã không còn ở đây nữa ngay cả khẩu súng cũng biến mất. Mika cố bước ra cửa thì phát hiện một tờ giấy dán trên cánh cửa.
“Tôi sẽ giết Robert, chờ tôi!”
“Đáng ghét! Sao cô ấy dám tự ý hành động cơ chứ!”
Mika giật tờ giấy trên cánh cửa định bước ra ngoài thì Maria đến.
“Mika, tôi đến…”
“Không có nhiều thời gian nữa đâu! Mau đi tìm Chiro đi cô ấy đi tìm Robert rồi!”
Mika hét lên khiến Maria giật mình liền lao ra ngoài. Công nương cô tuyệt đối đừng bị làm sao!
****
Sóng biển vỗ vào bờ tạo ra âm thanh dễ chịu khiến tâm hồn người thanh thản. Robert một mình đứng trên mỏm đá khuôn mặt trở nên đăm chiêu. Chiro nhìn xung quanh, không có một bóng người. Cô từ từ lại gần ông ta đôi mắt chất chứa đầy thù hận. Ba, mẹ con sẽ báo thù cho hai người! Con nhất định sẽ giết ông ta!
Bàn tay siết chặt chiếc vòng cổ trong tay cô giơ súng lên ngắm bắn. Robert không hề có động thái gì hai mắt vẫn nhắm nghiền. Cô từ từ tiến lại gần chuẩn bị bóp cò và …
Đoàng.
Cả người Chiro cứng đờ đôi mắt hoảng loạn.
“Vì sao? Vì sao không trúng?”
Cô đã ngắm chuẩn rồi vì sao lại không trúng chứ?
Cô ngước mắt lên thì Robert đã biến mất đằng sau vang lên một giọng nói.
“Khoảng cách quá xa! Ngắm chưa chuẩn, thật non nớt!”
Đoàng!
“Kin cậu có sao không vậy?”
Hongo chạy nhanh vào phòng khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. Kin đứng dậy bỏ hộp thuốc vào thùng rác sau đó đi ra ngoài.
“Cậu làm sao vậy?”
“Bị cưỡng hôn!”
“Hả? Cưỡng hôn?”
Hongo không tin vào mắt mình nhìn khóe môi Kin dần nhếch lên cậu lại càng không tin. Chẳng lẽ Kin bị mất máu nhiều quá nên ảnh hưởng đến dây thần kinh?
*****
Chiro trở về nhà trong trạng thái mệt mỏi vừa bước vào nhà cô liền giáp mặt với Mika.
“Công nương, cô đi đâu vậy? Sao quần áo nhiều máu thế kia? Đừng nói với tôi cô đi giết người nhé!”
“Không, tôi đi cứu người, người không nên cứu!”
Chiro trấn an Mika chợt nhớ đến nụ hôn đầu của cô tai lại đỏ bừng lên.
“Không sao cứ coi như là mình hôn tường hay hôn đất thôi!”
Chiro lẩm bẩm rồi bỏ đi lên tầng. Mika ngây ngốc nhìn Chiro, công nương sao vậy?
*****
Một tuần trôi qua rất nhanh chóng, dường như tất cả đều bình ổn Robert cũng không có động tĩnh gì còn Jendy và mẹ dưới sự thuyết phục của Chiro đã được Mika sắp xếp một nơi ở mới. Tuy nhiên đó là trong mắt mọi người còn Chiro thì khác, cô đang đợi thời cơ. Ngày Hongo cho cô xem đoạn băng ghi trên camera cô đã vô tình nghe được một bí mật.
“Alex, chuẩn bị đi thứ sáu tuần sau ta sẽ đi ra biển… một mình!”
Giọng nói của Robert vang lên trong đầu cô khiến tay Chiro bất giác nắm chặt lại. Đây chẳng phải là cơ hội hay sao? Cô có thể giết chết ông ấy! Như vậy cô sẽ báo thù được cho gia tộc mình. Còn Sky, anh ấy liệu có hận cô không?
“Chiro, cô sao vậy?”
Mika khẽ vỗ vai Chiro khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi.
“Cô đi đâu về vậy?”
Đưa cho Mika chai nước và chiếc khăn Chiro cố lảng sang vấn đề khác. Mika cầm lấy chai nước tu một hơi rồi trả lời.
“Bắn súng, lâu rồi tôi không tập.”
“Bắn súng ư?”
“Đúng vậy, bắn súng sẽ giết người tốt hơn nhưng cô không cần học đâu để tụi tôi học là được.”
“Vậy à.”
Chiro gật đầu chìm vào suy nghĩ. Lúc trước cô đã nhìn thấy ông ta cầm súng nhưng cách bắn rất khó cô chưa động vào súng bao giờ. Nếu sử dụng súng có thể sẽ giết được ông ta!
“Mika, bắn súng kiểu gì vậy?”
“Ngắm bắn rồi bóp còi là được thôi.”
“Cảm ơn!”
“Ơ.” – Mika định gọi Chiro lại nhưng cô đã bỏ đi mất. – “Đó là với tôi thôi còn với cô thì không được.”
Mika định đuổi theo Chiro thì tầm mắt cô rơi vào một bóng hình đứng ngoài cửa sổ, cô ta là…
Maria đứng trên cây quan sát tình hình của Chiro. Nghe nói Harry chết cô đã rất lo lắng Chiro sẽ xảy ra chuyện. Bây giờ thấy cô ấy không hề hấn gì cô có thể yên tâm bao cho Sky.
“Nói, cô đến đây làm gì?”
Một khẩu súng chĩa vào đầu Maria khiến cô kinh ngạc quay đầu lại.
“Tôi sẽ không làm hại công nương các người.”
“Nực cười, ai chẳng biết cô là con dâu của lão già đáng chết đó!”
Mika nhếch mép nhìn cô gái trước mặt. Maria cắn môi lòng nhói đau, là vị hôn thê đã làm sao? Cuối cùng cô vẫn không có được tình cảm Sky, cô chắc chắn anh ấy sẽ hủy hôn ước này thôi.
“Sao không nói gì? Vui quá quên luôn cả tôi à?”
“Mika – Misaki, tôi sẽ không làm hại công nương đâu.”
“Vì sao tôi phải tin cô?”
“Bởi vì tôi là…”
Maria ngập ngừng lên tiếng đột nhiên một cây roi xuất hiện quật vàng người Mika.
“Chị, em giúp chị đây!”
Meri hét lên rồi liên tục tấn công Mika.
“Meri, dừng lại không được làm hại gia tộc Misaki!”
Nhưng Meri không nghe thấy liên tục tấn công Mika. Đến bước này Maria cũng phải ra tay ngăn cả hai người lại. Cô không thể để cho các gia tộc đánh nhau được.
Roẹt.
Chiếc áo của Maria bị roi quất vào liền bị rách một bên tay trái để lộ ra vết bớt hình giọt nước.
“Đây là…”
Mika cứng người Meri cũng dừng tay lại, cùng lúc đó Chiro xuất hiện.
“Cô là hậu duệ gia tộc Takeru? Một trong tứ đại gia tộc bảo vệ công nương?”
“Chị, chuyện này là sao?”
Maria ôm một cánh tay bị thương đứng dậy cúi đầu chào Chiro rồi bỏ đi. Chiro vẫn cứng đơ người đôi mắt trở nên mờ nhạt.
“Công nương, chuyện gì vậy? Làm sao có thể là cô ta được! Nếu là cô ta tại sao lúc đó không đến gặp mặt cô?”
“Mika vào trong đi cô bị Meri đánh trúng phải không?”
“Chỉ là vài vết thôi không có gì nghiêm trọng hết!”
“Rất nghiêm trọng!”
Chiro nhíu mày kéo Mika vào trong nhà quả nhiên vài tiếng sau miệng vết thương bắt đầu rách ra máu chảy không ngừng. Mika đau đớn ngất đi, Chiro lo lắng cầm máu cho Mika nhưng may mắn sau một giờ đồng hồ máu cũng ngừng chảy.
“Chiro, cứu mẹ!”
“Chiro cứu tớ với!”
“Công nương cứu chúng tôi…”
“Không!!!”
Cô bật dậy mồ hôi đã ướt đẫm áo. Chiro nhìn Mika đang ngủ khẽ thở dài. Cô cần phải giết ông ta! Nhất định phải giết, chính ông ta đã sát hại cả ra tộc của cô hủy hoại ngày sinh nhật của cô.
Chiro siết chặt khẩu súng trong tay ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.
“Chỉ ngày mai thôi, tất cả sẽ chấm dứt!”
*****
“Sky, con không vào nhà à? Sẽ bị cảm lạnh đó!”
Người phụ nữ từ từ bước lại gần Sky. Khuôn mặt xinh đẹp đầy sắc sảo của bà khiến đôi mắt anh trở nên buồn hơn.
“Con lại nghĩ đến con bé đó? Mẹ khuyên con nên quên nó đi! Con đừng quên bây giờ con đã có vị hôn thê rồi.”
Bà mỉm cười lạnh nhạt đôi mắt ánh lên tham vọng và quyền lực. Bà muốn Sky thành vua muốn nắm trong tay vùng đất Redmoon và Violetsun này. Bà muốn nhiều hơn nữa.
“Dừng lại đi mẹ ạ!”
Sky lên tiếng. Có thật sự hạnh phúc khi có quyền lực trong tay không? Trước đây cậu từng nghĩ có quyền lực là có tất cả nhưng từ khi gặp cô mọi khái niệm đó đều thay đổi. Chưa bao giờ cậu khát khao có một cuộc sống yên bình mạnh mẽ như vậy. Nhưng cái nhíu mày của mẹ cậu Wendy đã khiến cậu hụt hẫng.
“Con nói gì vậy? Con bị con bé đó bỏ bùa rồi phải không? Con hãy làm tốt nhiệm vụ của mình đi!”
“…”
“Sky nghe này, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi. Thân phận của con bị bại lộ thì con sẽ bị mọi người khinh bỉ vì thế con cần phải làm vua mọi người sẽ không khinh bỉ con nữa.”
“Con biết rồi.”
Sky gật đầu. Wendy nở một nụ cười hài lòng không chú ý đến khuôn mặt đau khổ của cậu bước vào trong nhà. Sky ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt một giọt nước mắt rơi xuống.
“Chỉ ngày mai thôi, tất cả sẽ chấm dứt!”
****
Mika tỉnh dậy thì phát hiện ra Chiro đã không còn ở đây nữa ngay cả khẩu súng cũng biến mất. Mika cố bước ra cửa thì phát hiện một tờ giấy dán trên cánh cửa.
“Tôi sẽ giết Robert, chờ tôi!”
“Đáng ghét! Sao cô ấy dám tự ý hành động cơ chứ!”
Mika giật tờ giấy trên cánh cửa định bước ra ngoài thì Maria đến.
“Mika, tôi đến…”
“Không có nhiều thời gian nữa đâu! Mau đi tìm Chiro đi cô ấy đi tìm Robert rồi!”
Mika hét lên khiến Maria giật mình liền lao ra ngoài. Công nương cô tuyệt đối đừng bị làm sao!
****
Sóng biển vỗ vào bờ tạo ra âm thanh dễ chịu khiến tâm hồn người thanh thản. Robert một mình đứng trên mỏm đá khuôn mặt trở nên đăm chiêu. Chiro nhìn xung quanh, không có một bóng người. Cô từ từ lại gần ông ta đôi mắt chất chứa đầy thù hận. Ba, mẹ con sẽ báo thù cho hai người! Con nhất định sẽ giết ông ta!
Bàn tay siết chặt chiếc vòng cổ trong tay cô giơ súng lên ngắm bắn. Robert không hề có động thái gì hai mắt vẫn nhắm nghiền. Cô từ từ tiến lại gần chuẩn bị bóp cò và …
Đoàng.
Cả người Chiro cứng đờ đôi mắt hoảng loạn.
“Vì sao? Vì sao không trúng?”
Cô đã ngắm chuẩn rồi vì sao lại không trúng chứ?
Cô ngước mắt lên thì Robert đã biến mất đằng sau vang lên một giọng nói.
“Khoảng cách quá xa! Ngắm chưa chuẩn, thật non nớt!”
Đoàng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook