Trái Tim Máu
-
Chương 25: Trở về
“Bạn Sora – Mayu đã nộp đơn xin nghỉ học vì lí do cá nhân nên Sora sẽ không về trường. Hiện tại chúng ta có thể bắt đầu kì nghỉ đông, sau đó sẽ…”
Giọng nói của giáo viên chủ nghiệm vang lên. Tất cả học sinh trong phòng đều không quan tâm đến sự biến mất kì lạ của Sora trừ Jan và Chiro. Jan hướng mắt nhìn Chiro vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ lòng đầy nghi hoặc. Đột nhiên Chiro liếc nhìn Jan khiến cô sợ hãi quay mặt đi chỗ khác. Cô sợ hãi sao? Jan biết thân phận của Sora không hề đặc biệt ngay cả Chiro cũng vẫn nhưng sự biến mất kì lạ của Sora chắc chắn liên quan đến Chiro.
“Cô ta là ai tại sao có thể xử lí được Sora thậm chí nhị hoàng tử cũng không làm gì cô ta?”
Jan khẽ lẩm bẩm đầy thắc mắc. Đến cả hoàng tử Sky cũng bảo vệ cô gái đó, Maria còn coi cô ta là bạn. Rốt cuộc cô là ai chứ?
*****
Chiro nói với Anna và Jendy kì nghỉ đông cô sẽ trở về Violetsun vì đó là đất nước của cô. Hiện giờ Chiro đan ngồi trên xe để về vương quốc của mình.
“Công nương, chúng ta về cũng điện luôn chứ?”
Mika vừa lái xe vừa nhìn Chiro. Nhưng cô chỉ lắc đầu mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.
“Tại sao? Cô không muốn dành lại ngôi vị à?”
“Ngôi vị? Khi em biến mất đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này, thật ra lúc bữa tiệc sinh nhật xảy ra chúng tôi đã không đến dự nên có thể nói Kahada là người duy nhất sống sót nên ông ta đã lên kế thừa ngôi vua.”
“Kahada? Chẳng lẽ ông ta câu kết với kẻ giết người?”
“Tôi e là vậy.”
Chiro trầm mặc suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cô cũng lên tiếng:
“Tôi vẫn muốn về nhà của tôi.”
Mika gật đầu tiếp tục lái xe. Đi được một lúc chiếc xe liền dừng lại ở trước một tòa biệt thự màu trắng.
Két.
Cổng mở ra, Mika liền lái xe vào miệng không ngừng nói.
“Từ lúc xảy ra vụ việc đó không ai dám lại gần đây nữa ngoại trừ một người.”
“Đó là ai?”
Chiro đẩy cửa bước vào cả người sững lại. Tất cả đều sạch sẽ không một vết máu hay những cái xác nằm chồng chất lên nhau ngay cả một hạt bụi cũng không có.
“Đó là Harry! Hầu như ngày nào ông ta cũng đến nơi này để dọn dẹp.”
Mika tựa vào tường rồi mỉm cười giải thích.
“Harry?!”
“Đúng vậy, cô có muốn đi thăm bố mẹ của mình không?”
Mika gật đầu sau đó bước đi về phía sau vườn. Ngay lập tức Chiro liền bước theo. Mika dẫn cô đến một gốc cây anh đào nơi đó có ba mồ đất.
“Đây là thái tử phi, còn đây là thái tử còn cuối cùng lài đức vua.”
“Shiro đâu?!”
“Công nương Shiro – Sakura? Tôi không rõ cô có thể hỏi Harry nếu không có việc gì thì tôi đợi cô ở ngoài xe.”
Chiro gật đầu nhìn theo bóng Mika khuất dần mới khẽ lên tiếng.
“Mẹ, ba, ông nội, mùa đông đến rồi, chắc mọi người lại lắm phải không? Ở đó mọi người có hạnh phúc không? Còn con à? Con không hề hạnh phúc! Con nhớ mọi người. Mọi người còn nhớ con chứ?”
Không một tiếng đáp trả. Họ không thể trả lời cô được, họ cũng không thể xuất hiện trước mặt cô mà mỉm cười được nữa.
“Mẹ à, vì sao người không trả lời con? Người từng nói rằng người luôn ở bên con mà. Vì sao cả ba lẫn ông nội cũng không trả lời con? Có phải mọi người ghét con rồi phải không? Nếu không ghét con vì sao lại dời bỏ con? Nếu không ghét con vì sao không trả lời con?”
Chiro bật cười nhưng nước mắt của cô cũng chảy theo. Vì sao? Có ai có thể trả lời câu hỏi này được không? Nhưng tất cả đều yên tĩnh, không ai trả lời, không ai đáp lại những câu hỏi của cô. Chiro lau nước mắt bước vào trong nhà. Cô không thể khóc mãi được, cô phải mạnh mẽ lên!
Mọi thứ vẫn như cũng không hề thay đổi thậm chí cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của ngày xưa. Chiro ngước nhìn căn phòng như muốn tìm lại những khoảng khắc đẹp đẽ trước đây. Tầm mắt cô liền dừng lại phía cây đàn dương cầm màu trắng hình ảnh người phụ nữ cùng một cô bé đang đánh đàn liền hiện ra trước mắt cô sau đó liền vụt mất.
“Mẹ!”
Chiro giật mình muốn níu kéo hình ảnh ấy lại nhưng nó đã biến mất. Cô lại gần chiếc đàn khẽ vuốt ve từng phím đàn sau đó ngồi xuống.
“Đến khi cả tâm hồn với tiếng đàn hòa làm một sẽ tạo ra tiếng đàn vang lên từ đáy lòng mình, con nhớ chưa Chiro?”
Khẽ nhắm mắt lại, cô bắt đầu lướt trên phím đàn. Tiếng nhạc vang lên đầy thiết tha cũng đầy đau thương những kỉ niệm cứ như thể hiện ra trước mắt cô. Những người cô yêu thương những người cô cố gắng bảo vệ, họ cứ như thế mà rời bỏ cô. Tiếng đàn vang vẫn vang lên đầy đau thương đến đoạn cao trào tiếng đàn liền dừng lại.
Tách… tách.
Một giọt… hai giọt, từng giọt nước mắt cứ rơi trên phím đàn. Tiếng đàn dừng lại những kỉ niệm cũng biến mất, cô không thể, không thể sống mãi trong kỉ niệm nữa! Cô cần phải tìm ra hắn, kẻ đã sát hại ra đình cô. Chiro nhìn ra ngoài bầu trời, lúc này trời đã xẩm tối có lẽ Mika đợi cô đã lâu.
“Tạm biệt ba, mẹ!”
Chiro đứng lên định rời đi nhưng tay cô vừa chạm vào một phím đàn liền dừng lại. Tiếng đàn ở phím rất khác cứ như trong cây đàn này đang ẩn chứa cái gì đó! Cô liền mở nắp dương cẩm ra chợt phát hiện một hộp gỗ nhỏ trong đấy. Của ba mẹ cô sao? Chiro nhìn hộp gỗ đầy thắc mắc. Cuối cùng cô liền mở ra bên trong là một bức thư.
“Chiro, con yêu của mẹ!
Có lẽ khi con nhận được bức thư này mẹ đã không còn nữa. Chắc con sẽ trách mẹ nhiều lắm. Đừng ngạc nhiên nếu mẹ biết trước tất cả, ba con đã đi gặp một vị pháp sư già và được ông ấy cho biết tương lai. Mẹ biết, con sẽ không chấp nhận việc này nhưng đây là cách duy nhất để con sống tiếp. Con là hy vọng cuối cùng của gia tộc chúng ta. Đây là định mệnh con phải chấp nhận nó! Chiro, mẹ biết con đau khổ khi mất chúng ta nhưng con phải mạnh mẽ lên dù chúng ta có thoát được cái chết ấy thì ông ta nhất định sẽ không buông tha cho con. Vì vậy cách duy nhất để con được an toàn chính là để ông ta nghĩ con đã chết.
Chiro, con đừng tự dằn vặt mình vì đây không phải là lỗi của con mà do ta tự nguyện. Con an tâm, con sẽ không cô đơn đâu vì bên cạnh con có rất nhiều bạn bè, họ sẽ bảo vệ con. Tuy nhiên con cũng phải cẩn thận vì chưa chắc những người bên cạch con đều là bạn. Trong gia tộc Sakura vẫn còn một người nữa còn sống đó là Kazo, chú của con, đó cũng chính là người nắm giữ sự thật nhưng xin con, sau khi biết sự thật xong đừng ôm hận thù nữa. Ta chỉ muốn con có một cuộc sống bình yên thôi. Chiro, con phải mạnh mẽ lên nhé, đừng bao giờ gục ngã. Mẹ yêu con nhiều lắm!
Yêu con!”
Gâp bức thư lại cả người cô cứng đờ. Vậy là họ đã biết trước tất cả nhưng họ lại dấu cô. Họ biết trước mà vẫn tuân theo nó, vô tình để cô ở lại một mình. Không ôm hận thù ư? Làm sao cô có thể cơ chứ! Cô không thể nào sống yên bình được! Nhất định cô phải tìm ra hắn, nhất định cô phải giết hắn! Chiro lạnh lùng ngước nhìn lên bầu trời đôi mắt đau thương đã ngập tràn hận thù.
Giọng nói của giáo viên chủ nghiệm vang lên. Tất cả học sinh trong phòng đều không quan tâm đến sự biến mất kì lạ của Sora trừ Jan và Chiro. Jan hướng mắt nhìn Chiro vẫn chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ lòng đầy nghi hoặc. Đột nhiên Chiro liếc nhìn Jan khiến cô sợ hãi quay mặt đi chỗ khác. Cô sợ hãi sao? Jan biết thân phận của Sora không hề đặc biệt ngay cả Chiro cũng vẫn nhưng sự biến mất kì lạ của Sora chắc chắn liên quan đến Chiro.
“Cô ta là ai tại sao có thể xử lí được Sora thậm chí nhị hoàng tử cũng không làm gì cô ta?”
Jan khẽ lẩm bẩm đầy thắc mắc. Đến cả hoàng tử Sky cũng bảo vệ cô gái đó, Maria còn coi cô ta là bạn. Rốt cuộc cô là ai chứ?
*****
Chiro nói với Anna và Jendy kì nghỉ đông cô sẽ trở về Violetsun vì đó là đất nước của cô. Hiện giờ Chiro đan ngồi trên xe để về vương quốc của mình.
“Công nương, chúng ta về cũng điện luôn chứ?”
Mika vừa lái xe vừa nhìn Chiro. Nhưng cô chỉ lắc đầu mắt vẫn nhìn ra cửa sổ.
“Tại sao? Cô không muốn dành lại ngôi vị à?”
“Ngôi vị? Khi em biến mất đã xảy ra chuyện gì?”
“Cái này, thật ra lúc bữa tiệc sinh nhật xảy ra chúng tôi đã không đến dự nên có thể nói Kahada là người duy nhất sống sót nên ông ta đã lên kế thừa ngôi vua.”
“Kahada? Chẳng lẽ ông ta câu kết với kẻ giết người?”
“Tôi e là vậy.”
Chiro trầm mặc suy nghĩ điều gì đó, cuối cùng cô cũng lên tiếng:
“Tôi vẫn muốn về nhà của tôi.”
Mika gật đầu tiếp tục lái xe. Đi được một lúc chiếc xe liền dừng lại ở trước một tòa biệt thự màu trắng.
Két.
Cổng mở ra, Mika liền lái xe vào miệng không ngừng nói.
“Từ lúc xảy ra vụ việc đó không ai dám lại gần đây nữa ngoại trừ một người.”
“Đó là ai?”
Chiro đẩy cửa bước vào cả người sững lại. Tất cả đều sạch sẽ không một vết máu hay những cái xác nằm chồng chất lên nhau ngay cả một hạt bụi cũng không có.
“Đó là Harry! Hầu như ngày nào ông ta cũng đến nơi này để dọn dẹp.”
Mika tựa vào tường rồi mỉm cười giải thích.
“Harry?!”
“Đúng vậy, cô có muốn đi thăm bố mẹ của mình không?”
Mika gật đầu sau đó bước đi về phía sau vườn. Ngay lập tức Chiro liền bước theo. Mika dẫn cô đến một gốc cây anh đào nơi đó có ba mồ đất.
“Đây là thái tử phi, còn đây là thái tử còn cuối cùng lài đức vua.”
“Shiro đâu?!”
“Công nương Shiro – Sakura? Tôi không rõ cô có thể hỏi Harry nếu không có việc gì thì tôi đợi cô ở ngoài xe.”
Chiro gật đầu nhìn theo bóng Mika khuất dần mới khẽ lên tiếng.
“Mẹ, ba, ông nội, mùa đông đến rồi, chắc mọi người lại lắm phải không? Ở đó mọi người có hạnh phúc không? Còn con à? Con không hề hạnh phúc! Con nhớ mọi người. Mọi người còn nhớ con chứ?”
Không một tiếng đáp trả. Họ không thể trả lời cô được, họ cũng không thể xuất hiện trước mặt cô mà mỉm cười được nữa.
“Mẹ à, vì sao người không trả lời con? Người từng nói rằng người luôn ở bên con mà. Vì sao cả ba lẫn ông nội cũng không trả lời con? Có phải mọi người ghét con rồi phải không? Nếu không ghét con vì sao lại dời bỏ con? Nếu không ghét con vì sao không trả lời con?”
Chiro bật cười nhưng nước mắt của cô cũng chảy theo. Vì sao? Có ai có thể trả lời câu hỏi này được không? Nhưng tất cả đều yên tĩnh, không ai trả lời, không ai đáp lại những câu hỏi của cô. Chiro lau nước mắt bước vào trong nhà. Cô không thể khóc mãi được, cô phải mạnh mẽ lên!
Mọi thứ vẫn như cũng không hề thay đổi thậm chí cô vẫn còn cảm nhận được hơi ấm của ngày xưa. Chiro ngước nhìn căn phòng như muốn tìm lại những khoảng khắc đẹp đẽ trước đây. Tầm mắt cô liền dừng lại phía cây đàn dương cầm màu trắng hình ảnh người phụ nữ cùng một cô bé đang đánh đàn liền hiện ra trước mắt cô sau đó liền vụt mất.
“Mẹ!”
Chiro giật mình muốn níu kéo hình ảnh ấy lại nhưng nó đã biến mất. Cô lại gần chiếc đàn khẽ vuốt ve từng phím đàn sau đó ngồi xuống.
“Đến khi cả tâm hồn với tiếng đàn hòa làm một sẽ tạo ra tiếng đàn vang lên từ đáy lòng mình, con nhớ chưa Chiro?”
Khẽ nhắm mắt lại, cô bắt đầu lướt trên phím đàn. Tiếng nhạc vang lên đầy thiết tha cũng đầy đau thương những kỉ niệm cứ như thể hiện ra trước mắt cô. Những người cô yêu thương những người cô cố gắng bảo vệ, họ cứ như thế mà rời bỏ cô. Tiếng đàn vang vẫn vang lên đầy đau thương đến đoạn cao trào tiếng đàn liền dừng lại.
Tách… tách.
Một giọt… hai giọt, từng giọt nước mắt cứ rơi trên phím đàn. Tiếng đàn dừng lại những kỉ niệm cũng biến mất, cô không thể, không thể sống mãi trong kỉ niệm nữa! Cô cần phải tìm ra hắn, kẻ đã sát hại ra đình cô. Chiro nhìn ra ngoài bầu trời, lúc này trời đã xẩm tối có lẽ Mika đợi cô đã lâu.
“Tạm biệt ba, mẹ!”
Chiro đứng lên định rời đi nhưng tay cô vừa chạm vào một phím đàn liền dừng lại. Tiếng đàn ở phím rất khác cứ như trong cây đàn này đang ẩn chứa cái gì đó! Cô liền mở nắp dương cẩm ra chợt phát hiện một hộp gỗ nhỏ trong đấy. Của ba mẹ cô sao? Chiro nhìn hộp gỗ đầy thắc mắc. Cuối cùng cô liền mở ra bên trong là một bức thư.
“Chiro, con yêu của mẹ!
Có lẽ khi con nhận được bức thư này mẹ đã không còn nữa. Chắc con sẽ trách mẹ nhiều lắm. Đừng ngạc nhiên nếu mẹ biết trước tất cả, ba con đã đi gặp một vị pháp sư già và được ông ấy cho biết tương lai. Mẹ biết, con sẽ không chấp nhận việc này nhưng đây là cách duy nhất để con sống tiếp. Con là hy vọng cuối cùng của gia tộc chúng ta. Đây là định mệnh con phải chấp nhận nó! Chiro, mẹ biết con đau khổ khi mất chúng ta nhưng con phải mạnh mẽ lên dù chúng ta có thoát được cái chết ấy thì ông ta nhất định sẽ không buông tha cho con. Vì vậy cách duy nhất để con được an toàn chính là để ông ta nghĩ con đã chết.
Chiro, con đừng tự dằn vặt mình vì đây không phải là lỗi của con mà do ta tự nguyện. Con an tâm, con sẽ không cô đơn đâu vì bên cạnh con có rất nhiều bạn bè, họ sẽ bảo vệ con. Tuy nhiên con cũng phải cẩn thận vì chưa chắc những người bên cạch con đều là bạn. Trong gia tộc Sakura vẫn còn một người nữa còn sống đó là Kazo, chú của con, đó cũng chính là người nắm giữ sự thật nhưng xin con, sau khi biết sự thật xong đừng ôm hận thù nữa. Ta chỉ muốn con có một cuộc sống bình yên thôi. Chiro, con phải mạnh mẽ lên nhé, đừng bao giờ gục ngã. Mẹ yêu con nhiều lắm!
Yêu con!”
Gâp bức thư lại cả người cô cứng đờ. Vậy là họ đã biết trước tất cả nhưng họ lại dấu cô. Họ biết trước mà vẫn tuân theo nó, vô tình để cô ở lại một mình. Không ôm hận thù ư? Làm sao cô có thể cơ chứ! Cô không thể nào sống yên bình được! Nhất định cô phải tìm ra hắn, nhất định cô phải giết hắn! Chiro lạnh lùng ngước nhìn lên bầu trời đôi mắt đau thương đã ngập tràn hận thù.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook