Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân
Chương 8: Thẻ bạch kim

" Cô bé ngủ rồi! " - Anh thầm nghĩ.

Dương Phong nhẹ nhàng luồn một tay xuống eo cô, tay còn lại nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy cơ thể cô kéo dịch về phía mình.

Mary khẽ giật mình nhưng vẫn cố nhắm mắt vờ như đã ngủ say, cả cơ thể cô bỗng chốc nằm gọn lỏn trong lòng anh.

Anh vỗ về nhè nhẹ trên lưng cô, đôi môi khẽ mỉm cười.

- Làm em phải giật mình rồi, xin lỗi nhé! Giờ thì ngủ ngoan nào!

Bỗng nhiên Mary cảm thấy rất rùng mình. Đôi khi cô thật chẳng hiểu anh đối với cô là như thế nào. Là một người em gái sao? Không phải, như vậy chẳng phải là tình cảm này quá nhiều đối với với người em sao!

Nó giống như... không không. Cô không muốn nghĩ đến điều đó nữa, hay chính xác hơn là không dám nghĩ đến. Trong đầu chỉ cần lóe lên điều đó là đủ để cô thấy rùng mình.

~~~~~~~~~~~~

Mary vươn vai trên chiếc giường rộng lớn, chợt cảm thấy có chút trống trải.

Cô mở mắt nhìn sang bên cạnh, anh đã đi đâu mất rồi, không còn ở bên cạnh cô nữa. Mary lặng đi. Cô nằm đó nhìn sang vị trí bên cạnh một hồi lâu, cảm giác trong lòng thật khó tả.

Nó không cuộn trào ầm ĩ như sóng biển ngoài khơi, cũng không giống như những cơn bão xối xả, nó chỉ giống như... như một cơn mưa bất chợt ngày hè. Đến rồi lại đi thật nhanh chóng nhưng cũng đủ để lại nhiều dư vị.

- Dậy rồi sao? - Cánh cửa phòng mở ra, Dương Phong mỉm cười nhìn cô.

Mary khẽ giật mình, lúng túng gật đầu nhìn anh.

- Anh đã cho người chuẩn bị đồ ăn sáng cho em rồi, mau ra phòng ăn! - Anh dựa lưng vào thành cửa vẫy vẫy tay.

Cô chầm chậm bước xuống giường, bất chợt nhìn quanh phòng, Mary khẽ khựng lại. Tất cả đồ đạc trong phòng cô biến đâu mất rồi? Chỉ còn lại một căn phòng rộng lớn trống trải cùng với giường ngủ.

- À! Anh quên mất không nói với em! Anh đã cho người chuyển hết đồ đạc của em sang một căn phòng khác! Em ở đây anh không an tâm! - Dương Phong giải thích.

Mary im lặng không nói gì. Cô lặng lẽ đi ra ngoài, đến nhìn anh một cái cũng không có.

Dương Phong dẫn Mary tới một căn phòng lớn cuối hành lang.

- Em vào đi! - Anh mỉm cười mở cửa ra.

Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, từ tốn bước vào.

Mary vừa bước vào, ánh điện vụt mở. Cả căn phong nguy nga tráng lệ hiện ra giống như một cung điện vậy. Giữa phòng là chiếc giường lớn trắng bạc được sắp xếp gọn gàng.

Nhưng có lẽ ấn tượng với Mary nhất chính là chiếc ảnh treo đầu giường. Một người đàn ông mang trên mình bộ vest lịch lãm, mái tóc được chải chuốt cẩn thận. Gương mặt anh thật sự ấn tượng. Từng đường nét tưởng chừng như đều hoàn hảo không tì vết, mang một vẻ chững chạc hiếm có của một người trong độ tuổi hai mươi mốt.

- Sao lại đưa tôi tới phòng của anh? - Mary từ tốn hỏi, ánh mắt không rời khỏi bức tranh.

- Đừng vội! Đi theo anh nào! - Dương Phong khẽ mỉm cười nhẹ với cô.

Từ cuối phòng có một cánh cửa dẫn ra căn phòng khác. Anh dẫn cô qua đó.

- Từ bây giờ, đây sẽ là phòng của em!

- Tại sao phòng của tôi lại đặt ở đây? - Mary nhíu mày.

- Anh rất lo lắng cho em! Lần trước là do may mắn, ai có thể biết được sau này em sẽ xảy ra chuyện gì! Nên ở đây em sẽ an toàn! - Dương Phong tiến tới xoa đầu nhè nhẹ.

- Đừng hòng! - Cô hất tay anh ra, quay lưng rảo bước đi ra ngoài.

Không đời nào Mary nghe theo sự điều khiển của anh. Như vậy chẳng phải cô sẽ mất tự do sao? Muốn đi đâu, làm gì đều phải đi qua phòng của anh ta. Đặc biệt hơn, đó là một sự sắp đặt nên cô càng không muốn nghe theo.

- Tiểu thư! Người đang làm gì vậy? - Cô hầu thốt lên khi nhìn thấy Mary khệ nệ bê một thùng đồ.

- À phải rồi! May quá, cô giúp ta chuyển đồ với! Mệt muốn chết mất! - Cô đặt thùng đồ xuống, lau mồ hôi trên trán rồi cười như gặp quý nhân.

- Tiểu thư muốn chuyển đồ từ đó sang phòng cũ sao? - Cô hầu e dè chỉ về phía phòng của Dương Phong.

- Phải! - Mary cười gật đầu.

- Xin lỗi tiểu thư! Thiếu gia đã dặn, không ai được giúp người! - Cô lí nhí nói, vẻ mặt đầy e ngại.

Nụ cười trên môi vụt tắt, gương mặt Mary tối sầm lại u ám.

- Nếu không có việc gì thì tôi xin phép! - Nói rồi cô hầu chạy biến đi, lo sợ rằng ở lại tính mạng sẽ khó mà giữ được.

- Con mẹ nó! Anh tưởng là anh giỏi sao? Đừng tưởng như vậy là tôi sẽ khuất phục, không có đâu! - Mary rướn cổ, cố tình nói to lên để cho Dương Phong có thể nghe được.

Nói xong cô hậm hực để thùng đồ ở đó rồi đi ra ngoài.

- Tiểu thư! Người muốn đi đâu? - Một tên bảo vệ chặn trước mặt cô.

- Ta xuống thành phố có chút việc! - Mary cáu kỉnh trả lời.

- Xin lỗi nhưng chưa có lệnh của quản gia người không thể rời khỏi nhà!

- Anh dám...?

- Để tiểu thư đi đi! - Một tiếng nói vang lên.

Mary nhìn về phía phát ra lời nói đó, chẳng phải là anh chàng đẹp trai hôm trước cô gặp ở phòng ăn sao?

- Tiểu thư! Xin mời! - Anh ta miễn cưỡng mở cổng cho cô.

Mary có phần ngập ngừng bước ra ngoài, mọi chuyện dễ dàng như vậy sao?

Cô ngoái đầu lại nhìn anh chàng đã nói giúp cô nhưng chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

- Mới đó đã đi đâu rồi? - Mary lẩm nhẩm một mình.

" Thôi kệ! " - Cô nhún vai rồi rảo bước tới chiếc ô tô gần đó.

Một chiếc ô tô cũ kĩ, phần vỏ xe đã in hằn nhiều vết xước.

- Cái xe này từ thời ông cố nội của mình sao? - Mary chau mày ngồi vào trong.

Chiếc xe già kêu lên ì ạch vài tiếng rồi phóng vụt đi trên con đường rộng lớn.

- Trông cũ mà chạy ngon phết! - Mary cười mãn nguyện tăng lên tốc độ cao nhất.

Sau hơn hai tiếng, cô đã tới thành phố. Chiếc xe dừng bánh tại một cửa hàng bán ô tô nhập khẩu ngay tại trung tâm thương mại.

- Xin chào quý khách! - Nhân viên mở cửa thấy Mary bước xuống từ một chiếc xe cũ liền tỏ thái độ, chỉ chào cho có lệ.

Mary nhếch môi nhìn anh ta rồi đi thẳng vào trong cửa hàng, dạo một vòng quanh khu siêu xe.

- Khó chọn quá! - Cô ngẫm nghĩ.

Bất chợt Mary nghe thấy mấy tiếng lào xào của nhân viên.

- Không có tiền mà cũng đi đến đây! - Nhân viên A lên tiếng.

- Cô ta không có mắt sao? Đây là khu siêu xe đấy, có bán cả gia tài đi cũng không mua nổi cái lốp đâu! - Nhân viên B nhanh chóng tán thành.

- Phải đấy, nhìn bộ dạng cô ta xem! - Nhân viên C bĩu môi.

Mary liếc mình qua gương. Quần bò áo phông là có lỗi sao? Chắc bọn họ bị thiểu năng!

- Tôi muốn mua chiếc xe này! - Nghĩ một hồi rồi Mary lớn tiếng gọi, chỉ vào chiếc xe Ferrari F12 trước mặt mình.

- Quý khách! Chiếc xe này rất tốt nhưng... giá cũng rất đắt. Liệu cô...! - Một nhân viên đi đến nói bằng giọng mỉa mai.

- Đưa tôi đi thanh toán! - Mary nhẹ nhàng ngắt lời.

- Được thôi! - Cô nhân viên lườm nguýt Mary rồi miễn cưỡng dẫn cô ra quày thanh toán.

- Thưa quý khách, cô muốn mua chiếc Ferrari F12 đúng không ạ! Đây là hóa đơn! - Nhân viên thu ngân đẩy một tờ giấy dài về phía Mary.

- Thanh toán giúp giúp tôi! - Cô không nhìn hóa đơn, lấy ra trong túi một chiếc thẻ ATM.

- Đây chẳng phải là thẻ... bạch kim sao? - Cả nhân viên thu ngân và cô nhân viên kia thốt lên.

- Đúng là tôi không có tiền! Nhưng tôi có thẻ bạch kim, không thể mua xe sao? - Mary liếc nhìn mấy cô nhân viên đang á khẩu.

- Được... được chứ! - Bọn họ nhanh nhảu gật đầu.

" Mời quý khách nhập mật khẩu! " - Sau khi quẹt thẻ, nhân viên đưa cho Mary một chiếc máy nhỏ.

Cô ngập ngừng nhận lấy rồi chầm chậm nhập một hàng sáu chữ số, trong đầu vang lên câu nói: " Cầu trời nó đúng! Làm ơn! "

Nhập xong, Mary trả lại chiếc máy, trong lòng thấp thỏm không yên. Cô bặm chặt môi nhìn nhân viên kiểm tra rồi làm thủ tục.

- Thưa quý khách! Mọi khoản chi phí đã được thanh toán xong! - Cô nhân viên mỉm cười đưa hóa đơn.

Mary thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng chợt nghĩ:

" Dễ dàng vậy sao? Tại sao hôm nay mọi thứ đều dễ dàng như vậy? Dễ dàng đến mức kì lạ! "

Ngẫm nghĩ một hồi rồi cô cũng dần quên đi khúc mắc trong lòng.

Mary kiêu hãnh bước vào trong chiếc siêu xe đắt tiền, cô cảm thấy tâm trạng thật sảng khoái, lướt đi như gió trên con đường cao tốc.

- Mary! Mày quả là thiên tài! Sao mày lại có thể nghĩ ra kế sách lấy trộm thẻ của Dương Phong như vậy chứ! Tao phục mày quá đi! - Cô cười sung sướng nhìn chiếc thẻ bạch kim lấp lánh.

" Chắc anh ta đang tức điên lên đây! Mà quả thực, đi siêu xe cảm giác rất tuyệt! "

Màn đêm dần buông xuống. Toàn thành phố khoác lên mình một vẻ đẹp nguy ngoa tráng lệ. Có lẽ đây là thời điểm sôi động nhất trong một ngày dài.

Mary đến một quán bar trên nóc tòa nhà cao nhất thành phố. Và cũng theo như mọi người nói, đây là nơi ăn chơi đắt đỏ nhất cả nước.

Cô cũng đã thay cho mình một chiếc váy phù hợp. Chiếc váy dài đình đám của Dior vốn sang trọng nay đã được Mary không tiếc tay cắt ngắn đi, để lộ đôi chân dài miên man mang một vẻ quyến rũ khó cưỡng. Cổ áo được đính thêm những viên pha lê khiến cô như thêm phần tỏa sáng.

Ném chiếc chìa khóa xe cho bảo vệ, Mary bước vào bên trong.

- Quý khách muốn chọn đồ uống gì? - Một nam nhân viên đi tới, đưa cho cô một chiếc menu.

- Không cần, cho tôi loại rượu đắt nhất đi! - Mary xua tay, mải ngắm những soái ca gần đó.

- Xin chào! Sao em lại ngồi một mình vậy? - Một anh chàng đẹp trai đến bắt chuyện với cô.

" Câu hỏi cũ rích! " - Mary nghĩ thầm.

- Chào anh! - Cô cười gượng trả lời.

- Anh có thể nhảy cùng em không? - Anh ta lại gần, định cầm lấy tay Mary.

Cô nhanh chóng rụt tay lại, đứng lùi về phía sau.

- Thằng kia! Cút! - Một giọng nói ồm ồm vang lên.

Mặt chàng thanh niên kia vốn tự tin bỗng tái mét rồi sợ hãi bỏ chạy. Nhìn bộ dạng của anh ta, Mary đoán chắc người đàn ông kia rất đáng sợ.

- Cô em! Sao lại ngồi ở đây một mình vậy? - Hắn ta nở nụ cười nham nhở với cô.

Mary liếc nhìn. Cô suýt nữa thì muốn ngất đi. Đó là một tên to béo ục ịch, cả cơ thể treo đầy vàng bạc đá quý.

Cô ngán ngẩm quay đi không buồn trả lời.

Lại là câu hỏi cũ kĩ đó. Anh chàng kia đẹp trai như vậy cô cũng chỉ cười cho có lệ. Đằng này là một tên xấu xí, còn lâu cô mới phí lời.

- Trả lời đi chứ! Cô em bị câm sao? - Hắn ta bật cười ha hả với những người xung quanh.

- Vậy muốn tôi ngồi với mẹ anh sao? Hay là với bà anh? - Mary khó chịu trả lời.

- Mày nói cái gì cơ? - Nụ cười trên môi biến mất, hắn trợn mắt hung hăng cầm chai rượu đập xuống bàn trước mặt cô.

Từng mảnh vỡ bắn lên tung tóe, rượu từ bên trong đổ ra thành một dòng lênh láng.

Cô giật mình lùi về phía sau. Quả thực cô đã dây vào chuyện phức tạp rồi.

Tên béo ấy ra lệnh cho đám đàn em tiến về phía Mary. Cả cơ thể cô bị nhấc bổng lên, vác ra ngoài trước sự hiếu kì của mọi người xung quanh.

- Thả ra! Mau thả tôi ra! - Mary hét lên, cô dùng hết sức lực đánh người đang mang mình ra ngoài.

Nhưng rồi đầu óc cô choáng váng. Mary dần chìm vào cơn mê man.

~~~~~~~~

Hương nước hoa nồng đậm sộc vào bên cánh mũi khiến Mary dần lấy lại được ý thức. Cô khẽ cựa người.

" Chà! Đệm êm thật! "

Đó là suy nghĩ đầu tiên trong đầu cô khi tỉnh dậy. Mary mở mắt, mông lung nhìn căn phòng mình đang ở.

- Đây là đâu? - Cô chau mày.

- Một ngày dài mệt mỏi nhỉ! - Một giọng nói quen thuộc vang lên.

Vưag nghe đến đây, Mary đập nhẹ vào trán mình.

" Con mẹ nó, lại là anh ta! "

- Sao anh lại ở đây? - Cô cố gắng kiềm chế, từ tốn hỏi.

- Thấy em bị bắt nạt nên...! - Dương Phong cố tình bỏ lửng câu nói.

Mary dùng ánh mắt hình viên đạn nhìn về phía anh ta. Vẫn là cái dáng vẻ ngạo nghễ thường thấy, vẫn là nụ cười quen thuộc. Chắc có lẽ anh ta có hóa thành tro cô cũng có thể nhận ra.

Trên tay anh ta là lọ nước hoa Clive Christian No.1 Imperial MMajesty lấp lánh.

- Trời! Chẳng phải là nước hoa Clive Christian No.1 Imperial MMajesty đó sao? Đừng nói là anh ta vừa dùng chúng để xịt vào mũi mình đấy nhé! Anh ta có biết lọ đấy đắt tiền thế nào không? - Mary nhìn vào lọ nước hoa rồi thốt lên trong lòng.

Thấy cô như vậy, Dương Phong cười mỉm, giơ lọ nước hoa lên lắc nhẹ:

- Em đang nhìn nó sao? Thấy nó hay hay nên sáng nay anh đặt một lọ!

- Hức! Đặt một lọ nước hoa đắt nhất thế giới với anh chỉ giống như ăn một bữa cơm vậy thôi sao? - Mary nuốt nước miếng thầm nghĩ.

- Đi về nào! Xe đã chuẩn bị rồi! - Anh đứng dậy, để lọ nước hoa lên bàn gần đó.

- Không! - Cô thốt lên khi anh chưa kịp nói hết câu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương