Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân
-
Chương 28: Màn kịch
Bây giờ tôi không làm chủ tịch nữa! Mong rằng từ giờ trở đi sẽ có dịp gặp lại mọi người! - Dương Phong duỗi chân thoải mái đứng dậy như trút được một gắng nặng, cười cười rồi đi ra ngoài. Tất cả mọi giấy tời đều được chuyển giao cho Hàn Minh xử lý nên anh cũng chẳng còn gì lưu luyến nơi này.
Cô nhìn mọi người vòn đang ngơ ngác rồi chạy vội theo anh. Tất cả nhu một giấc mơ... à không là cơn ác mộng mới đúng. Nó đến quá nhanh, khiến cho cô không kịp phản ứng.
- Anh từ chức thật sao?
- Em muốn vậy mà! - Anh nhún vai ôm eo cô, cười dịu dàng.
- Thế bây giờ anh... thất nghiệp sao? - Mary ngẫm nghĩ một hồi, băn khoăn hỏi lại.
- Ừ, đúng vậy! Em thất vọng sao? - Dương Phong gật gật đầu, nheo mắt nhìn cô.
- Không phải! Nhưng ít ra anh cũng không nên bỏ một vị trí tốt như vậy! - Cô bặm môi cúi gằm mặt xuống, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
" Thôi xong rồi, cũng tại cái mồm mình cả, anh ta mà thất nghiệp thì ai nuôi mình? "
Về đến nhà, Mary lẽo đẽo đi theo anh. Dương Phong đi vào phòng sách, cô cũng bám theo.
- Anh...! - Cô lay lay tay áo anh.
- Sao? - Anh nhàn nhạt trả lời, mắt không rời khỏi trang sách.
-...! - Mary định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô nằm gối đầu lên đùi anh, chợt nhận ra cuốn sách anh đang đọc là viết về kinh doanh.
- Anh đang muốn xây dựng lại sự nghiệp sao? Thật xúc động mà!
Nghĩ vậy rồi Mary lại lấy điện thoại ra. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể chấp nhận rằng người đã từng cho cô quẹt thẻ không đắn đo lại có thể thất nghiệp như vậy.
- Son, phấn, quần, áo...! - Cô lầm bầm thở dài. Toàn những đồ đẹp hiện ra trước mắt mà không thể mua. Muốn mua nhưng trụ cột chính đã thất nghiệp.
- Em muốn thì mua đi! - Dương Phong nhếch môi cười nhẹ.
- Mấy đồ này em đều có cả rồi! - Cô lắc đầu cười khổ, tắt điện thoại đi rồi vùi đầu vào lòng anh, hít hà hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng ngây ngất lòng người.
Anh từ từ đặt quyển sách xuống, nhìn theo cô gái trong lòng mình chăm chú, ánh mắt cụp xuống đăm chiêu suy nghĩ.
~~~~~~~~~
Tiểu thư, có thể dành cho tôi chút thời gian không? - Hàn Minh gõ cửa phòng Mary, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vào đi! - Cô thờ ơ nói, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
- Dạo này không thấy cô mua đồ nhiều nhỉ! - Anh ngồi xuống đối diện với cô, tự rót cho mình một cốc nước vì chủ căn phòng hình như không được hiếu khách cho lắm.
- Thì mọi khi tôi cũng có mua nhiều đâu! - Mary nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Hàn Minh nghe vậy liền khựng lại, bình nước trên tay được đặt về vị trí ban đầu. Anh đưa mắt nhìn gần chục chiếc túi lớn nhỏ ở góc phòng rồi lại nghĩ tới lời nói ban này của cô, không nhịn được mà thở dài một tiếng. Những món đồ đó đều là cô mua về, thậm chí còn không mở ra xem hết.
- Biểu cảm như vậy là sao đây? Anh có ý gì hả? - Cô cau mày đặt điện thoại xuống.
- Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn quan tâm cô một chút thôi! - Anh vội xua tay cười nhẹ đính chính.
- Thôi khỏi, anh cất cái quan tâm của anh đi, tôi không cần! Với cả quan hệ của chúng ta cũng chẳng đến nỗi tốt như vậy! - Mary phẩy phẩy tay cười cười.
- Cô đừng nói không cần! Tôi hiểu bây giờ cô đang gặp phải vấn đề gì!- Hàn Minh đưa tay rót một chén trà, thanh âm cất lên đều đều dễ nghe.
- Anh biết tôi đang bị tăng cân sao? - Cô thốt lên, thay đổi tâm trạng một trăm tám mươi độ, sốt sắng quay về phía anh.
- Cái này... thì tôi không biết! - Anh ngây người vài giây rồi cười trừ bất lực.
- Vậy thì chắc không còn việc gì đâu! Ngoài tăng cân ra thì vốn dĩ tôi chẳng còn vấn đề gì cả! - Cô ngẫm nghĩ, nhún vai gác chân lên bàn.
" Ông chú bị bệnh gì sao hay mắt có vấn đề gì? Bao nhiêu cô gái xinh đẹp không ngó ngàng tới, lại đi yêu cô ta? Vẻ ngoài khá ổn nhưng cư xử... lại không giống con gái cho lắm. " - Hàn Minh thầm nghĩ, chép miệng nhìn cô gái trước mặt.
- Nhưng tôi biết, cô đang khó chịu việc ông chủ thất nghiệp đúng không? - Hàn Minh thở dựa lưng vào ghế nhìn cô.
- Rồi sao? - Cô gật gật đầu nghịch lọn tóc xanh rêu xoăn nhẹ vẻ mặt đầy thơ ơ.
- Cô có muốn rời khỏi đây không? - Anh hạ thấp giọng nói nhỏ, ánh mắt không giấu được những suy nghĩ phức tạp trong lòng.
Lời Hàn Minh vừa dứt, sắc mặt Mary bỗng tái đi, hai hàng lông mày khẽ chau lại.
- Bây giờ số tiền bán cổ phần của anh ta vẫn còn, chỉ cần chúng ta phối hợp lấy đi, anh ta không thể làm gì được! - Hàn Minh tiếp tục nói.
- Thế mà tôi tưởng anh trung thành thế nào! - Mary nghi hoặc nhìn anh ta rồi cười khẩy.
- Cô đừng nói như vậy, chỉ là tìm một đường sống cho mình thôi! Ông chủ giờ sắp phá sản, tôi đi theo chắc chắn sẽ không được lợi! - Anh ra vẻ oan ức, khẽ nhếch môi.
Cô vuốt tóc ngẫm nghĩ, lời anh ta nói không phải là không có lý. Chỉ cần cô thực hiện, việc lấy đi số tiền đó quả thực vô cùng dễ dàng, cơ hội đổi đời cũng ở ngay tầm mắt.
- Cô cứ nghĩ đi, nhưng hãy nhanh lên! Chúng ta nên hành động trước khi anh ta phát hiện! - Hàn Minh nói rồi chậm rãi đi ra ngoài, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh khỉnh.
~~~~~~~~
Mary cẩn thận nhìn lại về phía sau rồi bước vào một căn biệt thư lớn trong thành phố. Từ ngày lấy chồng, Khánh đã chuyển về nơi sang trọng như vậy.
- Sao có vẻ căng thẳng thế? - Khánh mang một đĩa hoa quả từ bếp ra đặt lên bàn.
- Không có gì đâu! - Mary đang suy nghĩ thì bị lời lòi của Khánh làm cho giật mình, cô khẽ lắc đầu cười trừ.
- Còn nói là không có! Nhưng mày không muốn nói tao cũng không ép! Tao cũng đang chán đây! - Khánh khẽ thở dài, gương mặt tinh tế lộ rõ sự âu sầu.
- Mày còn có chuyện để lo sao, suốt ngày được ông xã cung phụng như vậy! - Mary nửa đùa nửa thật nói.
- Sao không? Anh họ chồng tao lập công ty, bây giờ phá sản rồi! Bắt đầu thất nghiệp, chồng tao lại phải vất vả lo cho anh ta!
- Thất nghiệp thôi mà, có gì to tát đâu? - Mary nhướn mày tò mò.
- Quá to ấy chứ! Đàn ông ý mà, tự trọng họ cao lắm. Chỉ cần thất bại tính sĩ diện lại tăng cao, bắt đầu cáu gắt, uống rượu giải sầu! Như ông anh họ chồng kia, mấy lần cãi nhau với vợ rồi, có lần suýt phải ra tòa ly dị! - Khánh chép miệng giải thích.
- Nói như mày ý thì đàn ông thành đạt đâu cả rồi? - Mary có vẻ không tin, khẽ trề môi.
- Cũng tùy người, nhưng theo tao thấy thì chỉ khi gặp biến cố gì đấy như người yêu bỏ chẳng hạn họ mới quyết tâm thôi! - Khánh bỏ quả nho vào miệng, ung dung mở ti vi lên.
- Mày thôi đọc mấy cái bài tâm sự gì gì đấy đi! Suy nghĩ bắt đầu bi quan rồi đấy! - Mary đánh nhẹ vào vai Khánh trách móc.
- Không phải là suy nghĩ bi quan mà là nhìn vào thực tế! Mày đừng khinh thường mấy bài báo đó, đều là chuyện thật cả đấy! - Cô chuyển kênh, dựa lưng vào ghế sô pha.
Khánh trả lời như vậy Mary cũng chẳng nói gì thêm, đôi mắt khẽ cụp xuống mông lung suy nghĩ.
~~~~~~~~
Mary bước vào phòng. Dương Phong ngồi trên ghế sô pha, ung dung đọc sách. Cô khẽ thở dài, cái dáng vẻ này thật không ohuf hợp với người thất nghiệp, phong thái như vậy có lẽ hợp với vị trí chủ tịch hơn.
- Em về rồi sao? - Anh lên tiếng, phá tan dòng suy nghĩ của cô.
- Ừm! Anh đang đọc sách sao? - Cô tiến tới ngồi cạnh anh, chợt nhận ra trên bàn có một ly rượu.
Mary rùng mình nhớ tới lời Khánh đã nói, lỡ đâu Dương Phong trở thành người như vậy thì sao?
Nghĩ rồi cô liếc nhìn về phía anh, thấy Dương Phong vẫn chăm chú đọc sách cô liền cầm lấy ly rượu giấu đi, để xa tầm tay của anh.
- Em làm gì vậy? - Anh bất chợt lên tiếng khiến cô giật mình.
- Không có gì! - Mary xua tay.
- Sao lại giấu ly rượu đó đi? - Dương Phong nghi hoặc hỏi cô.
- Em có giấu đâu! - Cô run run đặt lại vị trí cũ.
- Em sao vậy? Như đang làm điều gì mờ ám? - Anh đặt quyển sách xuống đặt cô ngồi lên đùi mình.
- Em đã bảo không có gì mà! - Mary lắc lắc đầu.
- Tin em lần này! - Dương Phong búng nhẹ lên mũi cô.
- Anh này! Hàn Minh...! - Cô ngập ngừng hỏi.
- Làm sao? - Anh chau mày.
- Không sao đâu! - Mary bặm môi rồi vội lắc đầu đứng dậy đi vội ra ngoài.
~~~~~~~~
- Thế nào? Cô suy nghĩ kĩ rồi chứ? - Hàn Minh hạ thấp giọng đến hết mức có thể nhưng không làm mất đi hàn khí ở trong đó.
- Tôi...! - Mary chần chứ bấu chặt gấu váy, cúi gằm mặt ngẫm nghĩ.
- Cô nên lựa chọn cho đúng đắn. Ở bên anh ta sau này sẽ không có kết quả tốt đâu! - Anh nhếch môi nhắc nhở, trong đáy mắt thể hiện rõ sự măt kiên nhẫn.
- Nhưng làm vậy có phải là hơi quá đáng? - Cô đưa mắt nhìn anh lưỡng lự, khóe môi nhỏ xinh khẽ mấp máy.
- Chẳng có gì là quá đáng! Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, đó là điều tất yếu! Có lẽ cô đã được bao bọc quá kĩ lưỡng nên không thể hiểu được điều đó! - Hàn Minh khinh khỉnh cười khẩy.
- Nhưng...
- Cô đừng nhưng nhị gì nữa! Lấy số tiền đó hoặc chúng ta sẽ chết cùng anh ta! Cô chọn đi! - Hàn Minh cau mày thúc giục ngắt lời cô.
- Cho tôi thêm thời gian...! - Mary cúi mặt xuống khẽ nói.
- Tôi cho cô như thế là đủ rồi, không nhanh hành động sẽ mất đi cơ hội! Cô hãy thử nghĩ mà xem, có được số tiền đó cô sẽ có thể làm được bao nhiêu việc? Có thể làm bất cứ điều gì mình muốn! Cô không thích như vậy sao? - Hàn Minh mất bình tĩnh gắt lên, rồi sau đó anh chợt nhận ra mình lỡ lời, rít lên từng tiếng.
- Suy đi nghĩ lại tôi vẫn thấy... - Mary bóp trán chau mày, đi đi lại lại trong phòng.
- Không nhiều lời với cô nữa, hoặc chết dần ở nơi hoang vu này hoặc lấy số tiền đó bắt đầu một cuộc sống khác! Quyền quyết định là ở cô!- Hàn Minh thở dài, giọng nói bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng
- Thôi được rồi! Tôi sẽ hợp tác với anh! - Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô bặm môi nói nhỏ.
- Lựa chọn đúng đắn lắm! - Anh mỉm cười hài lòng, tuy nhiên Mary không thể nhận ra trong mắt anh ta là một sự nguy hiểm chết người.
- Nhưng tôi nói trước, anh nhất định không được động đến anh ấy! Chỉ cần Dương Phong xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết! - Mary tiến sát lại gần anh, lời nói lạnh lẽo khiến người nghe phải lạnh gáy.
- Được thôi! - Thoáng sững sờ nhìn cô vài giây rồi Hàn Minh gật đầu, khóe môi khẽ giật giật.
- Nói đi, anh muốn tôi làm gì!
- Nếu bị phát hiện, tôi sẽ cho người xử lý anh ta chu toàn, khắp cả căn nhà đều được lắp đặt camera, mọi ngóc nghách đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi! Cô chỉ cần...! - Hàn Minh ghé sát tai cô nói nhỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười kinh bỉ...
- Anh đi nhớ về sớm! - Mary ôm lấy Dương Phong, môi mấp máy định nói gì nhưng chợt nhận ra Hàn Minh đang ở bên cạnh nên lại thôi.
- Em sao vậy? - Dương Phong vuốt tóc cô, ân cần hỏi.
- Em không sao, anh đi đi không muộn! - Mary cười trừ, khẽ lắc đầu.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi quay đi, bước ra khỏi cổng, đi tới chiếc xe đã chờ sẵn.
Cô mím chặt môi, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt chiếc chìa khóa nhỏ trong tay " Xin lỗi anh! ".
Mary đi một mạch về phía phòng Dương Phong, trong lòng không khỏi bất an. Cô mở cửa đi vào rồi cẩn thận khóa trái cửa lại.
Tự trấn an tinh thần một lần nữa Mary đi tới két sắt ở góc phòng, nhìn chiếc chìa khóa bằng vàng trên tay. Răng chìa khóa được cấu tạo đặc biệt đến từng milimet, những người thợ giỏi cũng khó có thể làm được. Đây cũng chính là lí do Dương Phong dùng loại két này hơn là để oqr ngân hàng.
Mary nuốt khan cắm chìa khóa vào, đôi tay đã thấm đẫm mồ hôi. Chiếc chìa nằm vừa khít, cửa két bật mở. Trước mắt cô là những cọc tiền đô la với mệnh giá cao nhất xếp đều chằn chặn cùng với giấy tờ hợp đồng quan trọng. Cô mừng thầm đưa tay vào bên trong nhưng...
- Em đang làm gì vậy? - Giọng nói quen thuộc của Dương Phong bất ngờ vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân tức giận nên xuống sàn nhà, tạo thành những âm thanh lạnh lẽo rợn người.
Cô nhìn mọi người vòn đang ngơ ngác rồi chạy vội theo anh. Tất cả nhu một giấc mơ... à không là cơn ác mộng mới đúng. Nó đến quá nhanh, khiến cho cô không kịp phản ứng.
- Anh từ chức thật sao?
- Em muốn vậy mà! - Anh nhún vai ôm eo cô, cười dịu dàng.
- Thế bây giờ anh... thất nghiệp sao? - Mary ngẫm nghĩ một hồi, băn khoăn hỏi lại.
- Ừ, đúng vậy! Em thất vọng sao? - Dương Phong gật gật đầu, nheo mắt nhìn cô.
- Không phải! Nhưng ít ra anh cũng không nên bỏ một vị trí tốt như vậy! - Cô bặm môi cúi gằm mặt xuống, cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng.
" Thôi xong rồi, cũng tại cái mồm mình cả, anh ta mà thất nghiệp thì ai nuôi mình? "
Về đến nhà, Mary lẽo đẽo đi theo anh. Dương Phong đi vào phòng sách, cô cũng bám theo.
- Anh...! - Cô lay lay tay áo anh.
- Sao? - Anh nhàn nhạt trả lời, mắt không rời khỏi trang sách.
-...! - Mary định nói gì đó nhưng lại thôi. Cô nằm gối đầu lên đùi anh, chợt nhận ra cuốn sách anh đang đọc là viết về kinh doanh.
- Anh đang muốn xây dựng lại sự nghiệp sao? Thật xúc động mà!
Nghĩ vậy rồi Mary lại lấy điện thoại ra. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể chấp nhận rằng người đã từng cho cô quẹt thẻ không đắn đo lại có thể thất nghiệp như vậy.
- Son, phấn, quần, áo...! - Cô lầm bầm thở dài. Toàn những đồ đẹp hiện ra trước mắt mà không thể mua. Muốn mua nhưng trụ cột chính đã thất nghiệp.
- Em muốn thì mua đi! - Dương Phong nhếch môi cười nhẹ.
- Mấy đồ này em đều có cả rồi! - Cô lắc đầu cười khổ, tắt điện thoại đi rồi vùi đầu vào lòng anh, hít hà hương thơm nhè nhẹ thoang thoảng ngây ngất lòng người.
Anh từ từ đặt quyển sách xuống, nhìn theo cô gái trong lòng mình chăm chú, ánh mắt cụp xuống đăm chiêu suy nghĩ.
~~~~~~~~~
Tiểu thư, có thể dành cho tôi chút thời gian không? - Hàn Minh gõ cửa phòng Mary, nhẹ nhàng lên tiếng.
- Vào đi! - Cô thờ ơ nói, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
- Dạo này không thấy cô mua đồ nhiều nhỉ! - Anh ngồi xuống đối diện với cô, tự rót cho mình một cốc nước vì chủ căn phòng hình như không được hiếu khách cho lắm.
- Thì mọi khi tôi cũng có mua nhiều đâu! - Mary nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Hàn Minh nghe vậy liền khựng lại, bình nước trên tay được đặt về vị trí ban đầu. Anh đưa mắt nhìn gần chục chiếc túi lớn nhỏ ở góc phòng rồi lại nghĩ tới lời nói ban này của cô, không nhịn được mà thở dài một tiếng. Những món đồ đó đều là cô mua về, thậm chí còn không mở ra xem hết.
- Biểu cảm như vậy là sao đây? Anh có ý gì hả? - Cô cau mày đặt điện thoại xuống.
- Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ muốn quan tâm cô một chút thôi! - Anh vội xua tay cười nhẹ đính chính.
- Thôi khỏi, anh cất cái quan tâm của anh đi, tôi không cần! Với cả quan hệ của chúng ta cũng chẳng đến nỗi tốt như vậy! - Mary phẩy phẩy tay cười cười.
- Cô đừng nói không cần! Tôi hiểu bây giờ cô đang gặp phải vấn đề gì!- Hàn Minh đưa tay rót một chén trà, thanh âm cất lên đều đều dễ nghe.
- Anh biết tôi đang bị tăng cân sao? - Cô thốt lên, thay đổi tâm trạng một trăm tám mươi độ, sốt sắng quay về phía anh.
- Cái này... thì tôi không biết! - Anh ngây người vài giây rồi cười trừ bất lực.
- Vậy thì chắc không còn việc gì đâu! Ngoài tăng cân ra thì vốn dĩ tôi chẳng còn vấn đề gì cả! - Cô ngẫm nghĩ, nhún vai gác chân lên bàn.
" Ông chú bị bệnh gì sao hay mắt có vấn đề gì? Bao nhiêu cô gái xinh đẹp không ngó ngàng tới, lại đi yêu cô ta? Vẻ ngoài khá ổn nhưng cư xử... lại không giống con gái cho lắm. " - Hàn Minh thầm nghĩ, chép miệng nhìn cô gái trước mặt.
- Nhưng tôi biết, cô đang khó chịu việc ông chủ thất nghiệp đúng không? - Hàn Minh thở dựa lưng vào ghế nhìn cô.
- Rồi sao? - Cô gật gật đầu nghịch lọn tóc xanh rêu xoăn nhẹ vẻ mặt đầy thơ ơ.
- Cô có muốn rời khỏi đây không? - Anh hạ thấp giọng nói nhỏ, ánh mắt không giấu được những suy nghĩ phức tạp trong lòng.
Lời Hàn Minh vừa dứt, sắc mặt Mary bỗng tái đi, hai hàng lông mày khẽ chau lại.
- Bây giờ số tiền bán cổ phần của anh ta vẫn còn, chỉ cần chúng ta phối hợp lấy đi, anh ta không thể làm gì được! - Hàn Minh tiếp tục nói.
- Thế mà tôi tưởng anh trung thành thế nào! - Mary nghi hoặc nhìn anh ta rồi cười khẩy.
- Cô đừng nói như vậy, chỉ là tìm một đường sống cho mình thôi! Ông chủ giờ sắp phá sản, tôi đi theo chắc chắn sẽ không được lợi! - Anh ra vẻ oan ức, khẽ nhếch môi.
Cô vuốt tóc ngẫm nghĩ, lời anh ta nói không phải là không có lý. Chỉ cần cô thực hiện, việc lấy đi số tiền đó quả thực vô cùng dễ dàng, cơ hội đổi đời cũng ở ngay tầm mắt.
- Cô cứ nghĩ đi, nhưng hãy nhanh lên! Chúng ta nên hành động trước khi anh ta phát hiện! - Hàn Minh nói rồi chậm rãi đi ra ngoài, khóe môi nhếch lên nụ cười khinh khỉnh.
~~~~~~~~
Mary cẩn thận nhìn lại về phía sau rồi bước vào một căn biệt thư lớn trong thành phố. Từ ngày lấy chồng, Khánh đã chuyển về nơi sang trọng như vậy.
- Sao có vẻ căng thẳng thế? - Khánh mang một đĩa hoa quả từ bếp ra đặt lên bàn.
- Không có gì đâu! - Mary đang suy nghĩ thì bị lời lòi của Khánh làm cho giật mình, cô khẽ lắc đầu cười trừ.
- Còn nói là không có! Nhưng mày không muốn nói tao cũng không ép! Tao cũng đang chán đây! - Khánh khẽ thở dài, gương mặt tinh tế lộ rõ sự âu sầu.
- Mày còn có chuyện để lo sao, suốt ngày được ông xã cung phụng như vậy! - Mary nửa đùa nửa thật nói.
- Sao không? Anh họ chồng tao lập công ty, bây giờ phá sản rồi! Bắt đầu thất nghiệp, chồng tao lại phải vất vả lo cho anh ta!
- Thất nghiệp thôi mà, có gì to tát đâu? - Mary nhướn mày tò mò.
- Quá to ấy chứ! Đàn ông ý mà, tự trọng họ cao lắm. Chỉ cần thất bại tính sĩ diện lại tăng cao, bắt đầu cáu gắt, uống rượu giải sầu! Như ông anh họ chồng kia, mấy lần cãi nhau với vợ rồi, có lần suýt phải ra tòa ly dị! - Khánh chép miệng giải thích.
- Nói như mày ý thì đàn ông thành đạt đâu cả rồi? - Mary có vẻ không tin, khẽ trề môi.
- Cũng tùy người, nhưng theo tao thấy thì chỉ khi gặp biến cố gì đấy như người yêu bỏ chẳng hạn họ mới quyết tâm thôi! - Khánh bỏ quả nho vào miệng, ung dung mở ti vi lên.
- Mày thôi đọc mấy cái bài tâm sự gì gì đấy đi! Suy nghĩ bắt đầu bi quan rồi đấy! - Mary đánh nhẹ vào vai Khánh trách móc.
- Không phải là suy nghĩ bi quan mà là nhìn vào thực tế! Mày đừng khinh thường mấy bài báo đó, đều là chuyện thật cả đấy! - Cô chuyển kênh, dựa lưng vào ghế sô pha.
Khánh trả lời như vậy Mary cũng chẳng nói gì thêm, đôi mắt khẽ cụp xuống mông lung suy nghĩ.
~~~~~~~~
Mary bước vào phòng. Dương Phong ngồi trên ghế sô pha, ung dung đọc sách. Cô khẽ thở dài, cái dáng vẻ này thật không ohuf hợp với người thất nghiệp, phong thái như vậy có lẽ hợp với vị trí chủ tịch hơn.
- Em về rồi sao? - Anh lên tiếng, phá tan dòng suy nghĩ của cô.
- Ừm! Anh đang đọc sách sao? - Cô tiến tới ngồi cạnh anh, chợt nhận ra trên bàn có một ly rượu.
Mary rùng mình nhớ tới lời Khánh đã nói, lỡ đâu Dương Phong trở thành người như vậy thì sao?
Nghĩ rồi cô liếc nhìn về phía anh, thấy Dương Phong vẫn chăm chú đọc sách cô liền cầm lấy ly rượu giấu đi, để xa tầm tay của anh.
- Em làm gì vậy? - Anh bất chợt lên tiếng khiến cô giật mình.
- Không có gì! - Mary xua tay.
- Sao lại giấu ly rượu đó đi? - Dương Phong nghi hoặc hỏi cô.
- Em có giấu đâu! - Cô run run đặt lại vị trí cũ.
- Em sao vậy? Như đang làm điều gì mờ ám? - Anh đặt quyển sách xuống đặt cô ngồi lên đùi mình.
- Em đã bảo không có gì mà! - Mary lắc lắc đầu.
- Tin em lần này! - Dương Phong búng nhẹ lên mũi cô.
- Anh này! Hàn Minh...! - Cô ngập ngừng hỏi.
- Làm sao? - Anh chau mày.
- Không sao đâu! - Mary bặm môi rồi vội lắc đầu đứng dậy đi vội ra ngoài.
~~~~~~~~
- Thế nào? Cô suy nghĩ kĩ rồi chứ? - Hàn Minh hạ thấp giọng đến hết mức có thể nhưng không làm mất đi hàn khí ở trong đó.
- Tôi...! - Mary chần chứ bấu chặt gấu váy, cúi gằm mặt ngẫm nghĩ.
- Cô nên lựa chọn cho đúng đắn. Ở bên anh ta sau này sẽ không có kết quả tốt đâu! - Anh nhếch môi nhắc nhở, trong đáy mắt thể hiện rõ sự măt kiên nhẫn.
- Nhưng làm vậy có phải là hơi quá đáng? - Cô đưa mắt nhìn anh lưỡng lự, khóe môi nhỏ xinh khẽ mấp máy.
- Chẳng có gì là quá đáng! Người thắng làm vua kẻ thua làm giặc, đó là điều tất yếu! Có lẽ cô đã được bao bọc quá kĩ lưỡng nên không thể hiểu được điều đó! - Hàn Minh khinh khỉnh cười khẩy.
- Nhưng...
- Cô đừng nhưng nhị gì nữa! Lấy số tiền đó hoặc chúng ta sẽ chết cùng anh ta! Cô chọn đi! - Hàn Minh cau mày thúc giục ngắt lời cô.
- Cho tôi thêm thời gian...! - Mary cúi mặt xuống khẽ nói.
- Tôi cho cô như thế là đủ rồi, không nhanh hành động sẽ mất đi cơ hội! Cô hãy thử nghĩ mà xem, có được số tiền đó cô sẽ có thể làm được bao nhiêu việc? Có thể làm bất cứ điều gì mình muốn! Cô không thích như vậy sao? - Hàn Minh mất bình tĩnh gắt lên, rồi sau đó anh chợt nhận ra mình lỡ lời, rít lên từng tiếng.
- Suy đi nghĩ lại tôi vẫn thấy... - Mary bóp trán chau mày, đi đi lại lại trong phòng.
- Không nhiều lời với cô nữa, hoặc chết dần ở nơi hoang vu này hoặc lấy số tiền đó bắt đầu một cuộc sống khác! Quyền quyết định là ở cô!- Hàn Minh thở dài, giọng nói bỗng chốc trở nên nhẹ nhàng
- Thôi được rồi! Tôi sẽ hợp tác với anh! - Sau một hồi ngẫm nghĩ, cô bặm môi nói nhỏ.
- Lựa chọn đúng đắn lắm! - Anh mỉm cười hài lòng, tuy nhiên Mary không thể nhận ra trong mắt anh ta là một sự nguy hiểm chết người.
- Nhưng tôi nói trước, anh nhất định không được động đến anh ấy! Chỉ cần Dương Phong xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết! - Mary tiến sát lại gần anh, lời nói lạnh lẽo khiến người nghe phải lạnh gáy.
- Được thôi! - Thoáng sững sờ nhìn cô vài giây rồi Hàn Minh gật đầu, khóe môi khẽ giật giật.
- Nói đi, anh muốn tôi làm gì!
- Nếu bị phát hiện, tôi sẽ cho người xử lý anh ta chu toàn, khắp cả căn nhà đều được lắp đặt camera, mọi ngóc nghách đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi! Cô chỉ cần...! - Hàn Minh ghé sát tai cô nói nhỏ, khóe môi nhếch lên nụ cười kinh bỉ...
- Anh đi nhớ về sớm! - Mary ôm lấy Dương Phong, môi mấp máy định nói gì nhưng chợt nhận ra Hàn Minh đang ở bên cạnh nên lại thôi.
- Em sao vậy? - Dương Phong vuốt tóc cô, ân cần hỏi.
- Em không sao, anh đi đi không muộn! - Mary cười trừ, khẽ lắc đầu.
Anh hôn nhẹ lên trán cô rồi quay đi, bước ra khỏi cổng, đi tới chiếc xe đã chờ sẵn.
Cô mím chặt môi, đôi tay nhỏ nhắn nắm chặt chiếc chìa khóa nhỏ trong tay " Xin lỗi anh! ".
Mary đi một mạch về phía phòng Dương Phong, trong lòng không khỏi bất an. Cô mở cửa đi vào rồi cẩn thận khóa trái cửa lại.
Tự trấn an tinh thần một lần nữa Mary đi tới két sắt ở góc phòng, nhìn chiếc chìa khóa bằng vàng trên tay. Răng chìa khóa được cấu tạo đặc biệt đến từng milimet, những người thợ giỏi cũng khó có thể làm được. Đây cũng chính là lí do Dương Phong dùng loại két này hơn là để oqr ngân hàng.
Mary nuốt khan cắm chìa khóa vào, đôi tay đã thấm đẫm mồ hôi. Chiếc chìa nằm vừa khít, cửa két bật mở. Trước mắt cô là những cọc tiền đô la với mệnh giá cao nhất xếp đều chằn chặn cùng với giấy tờ hợp đồng quan trọng. Cô mừng thầm đưa tay vào bên trong nhưng...
- Em đang làm gì vậy? - Giọng nói quen thuộc của Dương Phong bất ngờ vang lên, kèm theo đó là tiếng bước chân tức giận nên xuống sàn nhà, tạo thành những âm thanh lạnh lẽo rợn người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook