Trái Tim Của Kẻ Sát Nhân
-
Chương 10: Trống rỗng
" Mình và anh ta không cùng huyết thống, tức là không cùng cha mẹ! May quá! Nhưng... vì sao lại cảm thấy may mắn? Tại sao...? " - Mary ngồi chống cằm ở sau vườn, nghĩ vẩn vơ trong đầu.
- Tiểu thư! Tiểu thư! - Cô hầu lay lay tay của Mary vài lần.
Đó là một cô gái trẻ, có lẽ là người mới đến.
- Ơ, hả? - Mary giật mình ngơ ngác trả lời.
- Tiểu thư đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?
- Không có gì! - Cô vội xua tay.
- Trà của tiểu thư đây! - Cô hầu mỉm cười đưa trước Mary một chén trà nóng bốc hơi nghi ngút.
Bỗng chốc chén trà trên tay cô ta rơi xuống vào tay Mary.
" Choang! "
Chén sứ vớ tan thành từng mảnh. Dòng nước nóng từ bên trong tuôn ra như cào xé làn da của Mary.
" A! " - Cô khẽ kêu lên, bặm chặt môi nhìn vết thương của mình.
- Ôi! Tiểu thư! Người sao không? - Cô hầu hốt hoảng nhìn vết bỏng đỏ trên tay Mary.
Mary không nói gì, đứng dậy đi thẳng vào trong nhà. Đường đến nhà tắm lúc này dường như bị kéo dài thêm vậy. Cô hầu kia sợ hãi vội chạy theo Mary.
- Em đi đâu vậy? - Trên đường vào nhà, hai người bất ngờ gặp Dương Phong.
Mary không trả lời, chỉ nhìn về phía vết thương của mình.
- Em...! - Anh chau mày nhìn tay cô rồi liếc nhìn về cô hầu mặt tái mét run lập cập đứng đằng sau.
Dương Phong nhanh chóng đưa cô vào nhà tắm rồi xả nước lạnh vào vết bỏng. Anh nhìn cô.
Mary dù đau nhưng đến một tiếng cũng không kêu, duy chỉ có giọt lệ đã dâng lên trong khóe mắt.
Băng bó xong vết thương, Dương Phong đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
- Em ở trong này nhé! Anh đi có chút việc, khoảng nửa tiếng nữa sẽ quay lại!
~~~~~~~~~ 1 tháng sau ~~~~~~~~~
- Tiểu thư! Lão gia và phu nhân sắp trở về! Đây là trang phục của người! - Bà quản gia nói với gương mặt lạnh lẽo đáng sợ đứng trước Mary.
- Ừm! - Cô khẽ nuốt khan nhận lấy.
" Bà ta lúc nào cũng đáng sợ như vậy sao? "
Tiếng xe ô tô vang vọng lên trong khuôn viên yên tĩnh. Mấy cô hầu đứng gần đó nhanh chóng đi tới mở cửa.
Một người đàn ông bước xuống, cả cơ thể như toát ra cái lạnh giá của băng. Tiếp đó là một người phụ nữ với gương mặt tươi cười nhưng nụ cười như có thể làm nghẹt thở bất cứ ai vô tình nhìn vào,
Hai người này không ai khác ngoài ông bà Khổng. Họ trở về từ chuyến công tác dài ngày.
Bà Khổng khẽ vẫy về chiếc ô tô phía sau. Từ đó, một cô gái yêu kiều bước ra. Một cô gái đẹp, vẻ đẹp mong manh khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng muốn bảo vệ.
Cô gái này bước đi tưởng như đang lướt trên mấy, nụ cười tươi nhưng vẫn dịu dàng như đóa hồng chúm chím.
- Mọi người! Ta có chuyện quan trọng cần thông báo! - Bà Khổng lên tiếng, ra hiệu cho mọi người xếp thành hai hàng ngay ngắn.
Đợi cho đội hình đã đầy đủ, bà hắng giọng.
- Đây là Diễm Nhi! Là phu nhân tương lai của thiếu gia Dương Phong! Từ bây giờ, cô ấy sẽ ở đây cùng chúng ta!
Bà vừa dứt lời, Mary từ trong nhà chạy vội ra, đứng vào hàng. Cô nhìn qua rồi chỉnh lại chiếc váy dài chấm gót chân của mình.
Ánh mắt sắc lạnh của bà Khổng dừng lại ở phía Mary. Cô sợ đến nghẹt thở chỉ biết nhìn xuống chân mình.
Sau vài giây lườm nguýt Mary, bà Khổng quay ra tươi cười với Diễm Nhi.
- Đi nào! Để ta đưa con đi thăm nhà!
- Vâng ạ! - Diễm Nhi cười mỉm khoác tay bà thân thiết.
Hai người đi giữa khu vườn rộng lớn.
Đi qua Mary, Diễm Nhi khẽ liếc nhìn vết thương được băng lại bằng gạc trắng xóa. Cô ta mỉm cười, một nụ cười đắc ý.
Đợi cho họ đi qua rồi, Mary mới có thể thở dài nhẹ nhõm.
- Này cô gái đó là ai vậy? - Mary kéo tay một người hầu hỏi nhỏ.
- Tiểu thư không biết sao? Là phu nhân tương lai của thiếu gia! Từ giờ cô ấy sẽ ở đây!
Gương mặt cô bỗng chốc cứng đờ lại, giường như việc thở đã bắt đầu trở nên khó khăn.
- Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép!
- Không thể nào! - Mary bất giác lẩm nhẩm trong miệng.
- Sao cơ ạ? - Cô hầu vừa định bước đi thì ngơ ngác quay lại.
Mary không để tâm câu hỏi kia, chạy một mạch tới phòng của Dương Phong.
Quãng đường này bỗng xa tới lạ! Cô đâu nhớ là nó lại dài đến vậy, thật khiến bản thân phải khó chịu.
Đến cửa phòng, thấy anh đang ngồi trên ghế đọc sách cô liền giảm tốc độ, chỉnh lại chiếc váy đã sộc xệch rồi đi vào.
Thấy Mary, Dương Phong đặt quyển sách sang bên cạnh rồi ngồi thẳng dậy mỉm cười.
- Vết bỏng của em còn đau không? Ngồi xuống đây anh bôi thuốc cho!
Cô chầm chậm ngồi xuống, ngoan ngoãn im lặng để anh bôi thuốc.
Mary thần người nhìn Dương Phong. Bản thân cô đang tự hỏi chính mình và cũng tự tìm câu trả lời. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác không tin vào chính bản thân mình như vậy. Cô không tin cảm giác hiện tại, nó quá mơ hồ. Cô không tin cảm giác của tim mình, nó quá kì lạ.
- Em muốn nói hay hỏi gì sao? - Anh không ngẩng đầu lên, vừa bôi thuốc vừa nói.
- Ừm! - Mary ậm ờ.
- Khó nói lắm sao?
- Không! Chỉ là không biết cách mở lời thế nào thôi! - Cô khẽ thở dài.
- Vậy anh sẽ chờ em tìm ra cách mở lời vậy! - Dương Phong cười đứng dậy, đi cất hộp thuốc.
Tim cô lại lệch một nhịp!
Mary vỗ nhẹ vào ngực mình. Mấy ngày nay cô sao thế này? Chính xác hơn là từ khi biết mình và anh không cùng huyết thống. Trái tim cô dễ xao động hơn thì phải!
- Diễm Nhi! - Sau một hồi ngẫm nghĩ cuối cùng cô cũng mở lời.
- Ai vậy? - Anh nhíu mày.
- Người trở về với lão gia và phu nhân, vợ tương lai của anh!
Mary nhấn mạnh chữ " vợ tương lai ".
- Tên cô ta là Diễm Nhi sao? Có thể anh quên chưa nói với em! Đấy là con gái của một cổ đông trong công ty. Cha mẹ đã sắp xếp cho anh kết hôn cùng cô ta! - Dương Phong dường như không để ý nét mặt của Mary, từ tốn nói.
- Ừm! - Cô cười nhạt, chẳng biết phải trả lời thế nào.
- Cô ta có đẹp không? Em gặp rồi sao? - Anh tò mò.
- Ừm! Cô ấy rất đẹp nhưng có vẻ xanh xao! - Mary vừa nói vừa thăm dò nét mặt của anh.
Nghe Mary nói vậy, trên môi Dương Phong bỗng xuất hiện một nụ cười thích thú.
" Anh vui đến vậy sao? " - Cô bặm chặt môi.
Mary không nói gì, đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài.
~~~~~~~~~
Trên chiếc bàn ăn rộng lớn trong căn phòng sang trọng, năm người, mỗi người một cảm xúc, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng bát đũa chạm vào nhau tạo tiếng lạnh thấu xương.
Mary vô thức gắp một ít rau vào bát nhưng cũng chẳng định ăn. Cô nhìn chăm chú vào nó, lấy đũa đảo qua đảo lại vài lần.
Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt qua nhìn Dương Phong, hôm nay trông anh vui vẻ lạ thường!
Anh cười nhiều hơn, nụ cười tươi thật sự. Đặc biệt hơn, ánh mắt của anh. Nó thật kì lạ! Cô đã bắt gặp ánh mắt này vài lần, khi anh nhìn cô. Nhưng lúc này ánh mắt ấy lại hướng về phía người con gái khác.
Dương Phong đổi đĩa thịt về phía gần Diễm Nhi rồi mỉm cười.
- Cô nên ăn nhiều một chút, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe!
- Cảm ơn! - Diễm Nhi cười e lệ, hai má bỗng ửng hồng.
Mary khẽ nhếch môi rồi đôi mắt lại trùng xuống. Cô cũng là con gái mà! Cũng cần sức khỏe tốt chứ! Cũng cần được quan tâm...
Không gian trong tích tắc lại trở nên ngột ngạt. Sao vậy nhỉ? Cảm giác như mình trở thành người thừa vậy!
- Tiểu thư! Người có bưu phẩm! - Một cô hầu từ ngoài vội vã đi vào.
- Con ăn no rồi! - Cô đứng dậy nói nhỏ rồi đi ra ngoài cổng.
Dương Phong đưa mắt nhìn theo Mary, lông mày khẽ chau lại.
Không khí ngoài này đã dễ chịu hơn nhiều. May mắn người đưa bưu phẩm đến thật đúng lúc.
- Đây là bưu phẩm của cô!
- Cảm ơn! - Mary nhận lấy rồi kí xác nhận.
Đồ đến sớm hơn cô nghĩ. Mary hào hứng đi về phòng của Dương Phong. Chợt cô dừng chân, lặng lẽ nhìn về phía bức hình của anh, vì thế mà nụ cười trên môi biến mất.
Trầm ngâm hồi lâu rồi cô đi vào phòng mình, bóc bưu kiện ra.
- Chà! Bộ đồ này đẹp thật! - Mary cười buồn tự nói với mình.
( Năm ngày trước)
Mary nằm trên chiếc giường rộng lớn lướt Facebook. Bỗng cô thốt lên nhìn bộ đồ được cửa hàng quần áo đăng lên.
- Ôi mẹ ơi! Đẹp quá!
Một bộ quần áo nam phóng khoáng bụi bặm nhưng vẫn nhã nhặn, chỉn chu. Không còn gì có thể đẹp hơn sự kết hợp giữa áo sơ mi trắng over size và quần jean.
Mary ngẫm nghĩ một lúc rồi bước đến về phía chiếc áo đang được treo trên ghế của Dương Phong. Cô quay lại nhìn cửa ra vào một lần nữa cho chắc chắn rồi rón rén cầm chiếc áo lên, nhìn số size thật nhanh sau đó để lại vị trí ban đầu.
Cô mỉm cười nằm lại lên giương. Chắc chắn anh sẽ bất ngờ lắm đây.
" Nhưng anh ta hay mặc vest, liệu bộ đồ này có phù hợp không?
Mary chợt nghĩ.
" Không sao! Dáng anh ta đẹp như vậy chắc mắc đồ gì cũng đẹp, dù sao nên đổi phong cách một chút!
~~~~~ Hiện tại ~~~~~~
- Biết làm gì với bộ đồ này bây giờ? Bỏ đi thì tiếc, mà... tự nhiên tặng cũng thấy kì kì!
" Hay cứ tặng rồi nói là quà sinh nhật sớm do lỡ mua! " - Mary ngồi bật dậy nghĩ kế.
Thấy hợp lý, cô cất lại quần áo vào hộp rồi đi ra ngoài.
- Không biết anh ấy có thích không nhỉ? - Mary vừa đi vừa tủm tỉm cười vui vẻ.
- Cô ở đây cứ tự nhiên như ở nhà mình! - Phía đầu hành lang, tiếng nói chậm rãi điềm tĩnh của Dương Phong bỗng vang lên.
Mary tò mò nhìn lại.
Là anh! Nhưng bên cạnh anh là Diễm Nhi. Một cô gái xinh đẹp, vẻ đẹp mong manh nhưng sang trọng của một tiểu thư. Hai người đi cùng nhau... thật đẹp đôi nhưng cũng thật đau lòng, đau đến xé tâm can.
- Hải Băng! - Thấy cô, anh vẫy tay gọi.
Nụ cười e thẹn trên môi Diễm Nhi vụt tắt.
Mary cố gắng nở nụ cười gượng gạo.
- Sao lúc nãy em còn chưa ăn đã đứng dậy rồi?
- Không đói! - Cô mỉm cười lắc đầu.
- Túi gì vậy? - Dương Phong nhìn vào chiếc túi trên tay cô.
- Một bộ quần áo! Tôi thấy đẹp nên mua! - Mary lúng túng trả lời.
- Hãng này rất nổi tiếng về đồ cho nam và có giá rất cao, em định tặng cho ai vậy? Anh xem được không? Có thể sẽ cho em lời khuyên đấy!
Không đợi cô trả lời, anh lấy chiếc túi về phía mình.
Mary căng thẳng, vô tình liếc nhìn Diễm Nhi. Lúc này cô ta đã khó chịu ra mặt, có phần đáng sợ.
Cô rùng mình. Hóa ra Mary lại có thể nhận ra sớm nhân đuôi cáo trong bộ lông thỏ trắng muốt kia.
- Em rất có mắt nhìn. Bộ này nằm trong top bán chạy nhất! Định tặng cho ai vậy? - Anh trầm trồ nói làm Mary thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Mary mấy máy môi, muốn nói là tặng anh nhưng câu nói ấy cứ như bị níu lại trong cổ họng, không thể phát ra thành lời.
- Cái này...
- Anh! Em thấy đau đầu quá! - Diễm Nhi cuối cũng cũng lên tiếng, khẽ lấy tay day trán ngả người về phía Dương Phong.
- Để anh đưa em về phòng nghỉ, chắc là do đường xa nên mệt phải không? - Anh đỡ cô ta đi, miệng ân cần hỏi han.
- Vâng! - Diễm Nhi nhẹ nhàng trả lời, giọng vô cùng ngọt ngào.
Mary mím môi nhìn về phía hai người họ.
- Anh còn chưa nghe câu trả lời của em mà!
Cô ngồi xụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, thật giống một kẻ bại trận, kẻ bại trận đáng thương.
" Tủi thân! " - Đó là cảm xúc của cô lúc này. Sao anh lại không quan tâm cô nữa? Mới ngày hôm qua...
- Tiểu thư! Sao cô lại ngồi ở đây? - Một giọng nói trầm bỗng vang lên.
Mary khẽ giật mình ngẩng đầu. Cô khựng lại. Là Hàn Minh - anh chàng đẹp trai trong lòng cô đây mà! Sao lúc nào anh cũng cuốn hút như vậy?
- Ở ngoài này lạnh lắm! Sao cô không vào phòng? - Thấy cô không trả lời, Hàn Minh nhắc lại câu hỏi.
- Tôi cũng đang định vào! - Mary gượng gạo trả lời.
- Ừm! - Anh gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
- Mà này! - Nghĩ nhanh vài giây rồi cô gọi anh lại.
- Cô gọi tôi sao? - Hàn Minh dừng chân, ngạc nhiên quay lại.
- Ừm! Cái này...! - Mary đưa túi quần áo về phía anh.
- Quần áo à? Sao lại đưa cho tôi - Anh tò mò nhìn logo chiếc túi rồi lại nhìn cô.
- Tặng anh! - Cô mỉm cười.
- Tặng tôi?
- Thì anh cứ cầm lấy đi! Thấy đẹp nên tôi mua nó về! - Mary dúi chiếc túi vào tay anh.
- Hãng này không rẻ đâu, lại còn là phiên bản giới hạn nữa! Cô thừa tiền đến vậy sao? - Hàn Minh nhếch môi cầm lấy.
- Tôi đã nhịn một thỏi son để mua nó! Đó là cả tấm lòng
đấy! - Mary tiến tới xoa đầu anh, buông lại một câu.
Cô thẫn thờ bước đi trong cái nhìn khó hiểu của anh.
- Tấm lòng cái quái gì chứ! Người cần nhận sẽ không bao giờ biết được...! - Mary vừa đi vừa lẩm nhẩm đủ để cho bản thân nghe được.
- Tiểu thư! Tiểu thư! - Cô hầu lay lay tay của Mary vài lần.
Đó là một cô gái trẻ, có lẽ là người mới đến.
- Ơ, hả? - Mary giật mình ngơ ngác trả lời.
- Tiểu thư đang nghĩ gì mà chăm chú vậy?
- Không có gì! - Cô vội xua tay.
- Trà của tiểu thư đây! - Cô hầu mỉm cười đưa trước Mary một chén trà nóng bốc hơi nghi ngút.
Bỗng chốc chén trà trên tay cô ta rơi xuống vào tay Mary.
" Choang! "
Chén sứ vớ tan thành từng mảnh. Dòng nước nóng từ bên trong tuôn ra như cào xé làn da của Mary.
" A! " - Cô khẽ kêu lên, bặm chặt môi nhìn vết thương của mình.
- Ôi! Tiểu thư! Người sao không? - Cô hầu hốt hoảng nhìn vết bỏng đỏ trên tay Mary.
Mary không nói gì, đứng dậy đi thẳng vào trong nhà. Đường đến nhà tắm lúc này dường như bị kéo dài thêm vậy. Cô hầu kia sợ hãi vội chạy theo Mary.
- Em đi đâu vậy? - Trên đường vào nhà, hai người bất ngờ gặp Dương Phong.
Mary không trả lời, chỉ nhìn về phía vết thương của mình.
- Em...! - Anh chau mày nhìn tay cô rồi liếc nhìn về cô hầu mặt tái mét run lập cập đứng đằng sau.
Dương Phong nhanh chóng đưa cô vào nhà tắm rồi xả nước lạnh vào vết bỏng. Anh nhìn cô.
Mary dù đau nhưng đến một tiếng cũng không kêu, duy chỉ có giọt lệ đã dâng lên trong khóe mắt.
Băng bó xong vết thương, Dương Phong đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
- Em ở trong này nhé! Anh đi có chút việc, khoảng nửa tiếng nữa sẽ quay lại!
~~~~~~~~~ 1 tháng sau ~~~~~~~~~
- Tiểu thư! Lão gia và phu nhân sắp trở về! Đây là trang phục của người! - Bà quản gia nói với gương mặt lạnh lẽo đáng sợ đứng trước Mary.
- Ừm! - Cô khẽ nuốt khan nhận lấy.
" Bà ta lúc nào cũng đáng sợ như vậy sao? "
Tiếng xe ô tô vang vọng lên trong khuôn viên yên tĩnh. Mấy cô hầu đứng gần đó nhanh chóng đi tới mở cửa.
Một người đàn ông bước xuống, cả cơ thể như toát ra cái lạnh giá của băng. Tiếp đó là một người phụ nữ với gương mặt tươi cười nhưng nụ cười như có thể làm nghẹt thở bất cứ ai vô tình nhìn vào,
Hai người này không ai khác ngoài ông bà Khổng. Họ trở về từ chuyến công tác dài ngày.
Bà Khổng khẽ vẫy về chiếc ô tô phía sau. Từ đó, một cô gái yêu kiều bước ra. Một cô gái đẹp, vẻ đẹp mong manh khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng muốn bảo vệ.
Cô gái này bước đi tưởng như đang lướt trên mấy, nụ cười tươi nhưng vẫn dịu dàng như đóa hồng chúm chím.
- Mọi người! Ta có chuyện quan trọng cần thông báo! - Bà Khổng lên tiếng, ra hiệu cho mọi người xếp thành hai hàng ngay ngắn.
Đợi cho đội hình đã đầy đủ, bà hắng giọng.
- Đây là Diễm Nhi! Là phu nhân tương lai của thiếu gia Dương Phong! Từ bây giờ, cô ấy sẽ ở đây cùng chúng ta!
Bà vừa dứt lời, Mary từ trong nhà chạy vội ra, đứng vào hàng. Cô nhìn qua rồi chỉnh lại chiếc váy dài chấm gót chân của mình.
Ánh mắt sắc lạnh của bà Khổng dừng lại ở phía Mary. Cô sợ đến nghẹt thở chỉ biết nhìn xuống chân mình.
Sau vài giây lườm nguýt Mary, bà Khổng quay ra tươi cười với Diễm Nhi.
- Đi nào! Để ta đưa con đi thăm nhà!
- Vâng ạ! - Diễm Nhi cười mỉm khoác tay bà thân thiết.
Hai người đi giữa khu vườn rộng lớn.
Đi qua Mary, Diễm Nhi khẽ liếc nhìn vết thương được băng lại bằng gạc trắng xóa. Cô ta mỉm cười, một nụ cười đắc ý.
Đợi cho họ đi qua rồi, Mary mới có thể thở dài nhẹ nhõm.
- Này cô gái đó là ai vậy? - Mary kéo tay một người hầu hỏi nhỏ.
- Tiểu thư không biết sao? Là phu nhân tương lai của thiếu gia! Từ giờ cô ấy sẽ ở đây!
Gương mặt cô bỗng chốc cứng đờ lại, giường như việc thở đã bắt đầu trở nên khó khăn.
- Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép!
- Không thể nào! - Mary bất giác lẩm nhẩm trong miệng.
- Sao cơ ạ? - Cô hầu vừa định bước đi thì ngơ ngác quay lại.
Mary không để tâm câu hỏi kia, chạy một mạch tới phòng của Dương Phong.
Quãng đường này bỗng xa tới lạ! Cô đâu nhớ là nó lại dài đến vậy, thật khiến bản thân phải khó chịu.
Đến cửa phòng, thấy anh đang ngồi trên ghế đọc sách cô liền giảm tốc độ, chỉnh lại chiếc váy đã sộc xệch rồi đi vào.
Thấy Mary, Dương Phong đặt quyển sách sang bên cạnh rồi ngồi thẳng dậy mỉm cười.
- Vết bỏng của em còn đau không? Ngồi xuống đây anh bôi thuốc cho!
Cô chầm chậm ngồi xuống, ngoan ngoãn im lặng để anh bôi thuốc.
Mary thần người nhìn Dương Phong. Bản thân cô đang tự hỏi chính mình và cũng tự tìm câu trả lời. Đây là lần đầu tiên cô có cảm giác không tin vào chính bản thân mình như vậy. Cô không tin cảm giác hiện tại, nó quá mơ hồ. Cô không tin cảm giác của tim mình, nó quá kì lạ.
- Em muốn nói hay hỏi gì sao? - Anh không ngẩng đầu lên, vừa bôi thuốc vừa nói.
- Ừm! - Mary ậm ờ.
- Khó nói lắm sao?
- Không! Chỉ là không biết cách mở lời thế nào thôi! - Cô khẽ thở dài.
- Vậy anh sẽ chờ em tìm ra cách mở lời vậy! - Dương Phong cười đứng dậy, đi cất hộp thuốc.
Tim cô lại lệch một nhịp!
Mary vỗ nhẹ vào ngực mình. Mấy ngày nay cô sao thế này? Chính xác hơn là từ khi biết mình và anh không cùng huyết thống. Trái tim cô dễ xao động hơn thì phải!
- Diễm Nhi! - Sau một hồi ngẫm nghĩ cuối cùng cô cũng mở lời.
- Ai vậy? - Anh nhíu mày.
- Người trở về với lão gia và phu nhân, vợ tương lai của anh!
Mary nhấn mạnh chữ " vợ tương lai ".
- Tên cô ta là Diễm Nhi sao? Có thể anh quên chưa nói với em! Đấy là con gái của một cổ đông trong công ty. Cha mẹ đã sắp xếp cho anh kết hôn cùng cô ta! - Dương Phong dường như không để ý nét mặt của Mary, từ tốn nói.
- Ừm! - Cô cười nhạt, chẳng biết phải trả lời thế nào.
- Cô ta có đẹp không? Em gặp rồi sao? - Anh tò mò.
- Ừm! Cô ấy rất đẹp nhưng có vẻ xanh xao! - Mary vừa nói vừa thăm dò nét mặt của anh.
Nghe Mary nói vậy, trên môi Dương Phong bỗng xuất hiện một nụ cười thích thú.
" Anh vui đến vậy sao? " - Cô bặm chặt môi.
Mary không nói gì, đứng dậy lặng lẽ đi ra ngoài.
~~~~~~~~~
Trên chiếc bàn ăn rộng lớn trong căn phòng sang trọng, năm người, mỗi người một cảm xúc, chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ có tiếng bát đũa chạm vào nhau tạo tiếng lạnh thấu xương.
Mary vô thức gắp một ít rau vào bát nhưng cũng chẳng định ăn. Cô nhìn chăm chú vào nó, lấy đũa đảo qua đảo lại vài lần.
Thỉnh thoảng cô lại liếc mắt qua nhìn Dương Phong, hôm nay trông anh vui vẻ lạ thường!
Anh cười nhiều hơn, nụ cười tươi thật sự. Đặc biệt hơn, ánh mắt của anh. Nó thật kì lạ! Cô đã bắt gặp ánh mắt này vài lần, khi anh nhìn cô. Nhưng lúc này ánh mắt ấy lại hướng về phía người con gái khác.
Dương Phong đổi đĩa thịt về phía gần Diễm Nhi rồi mỉm cười.
- Cô nên ăn nhiều một chút, như vậy sẽ tốt cho sức khỏe!
- Cảm ơn! - Diễm Nhi cười e lệ, hai má bỗng ửng hồng.
Mary khẽ nhếch môi rồi đôi mắt lại trùng xuống. Cô cũng là con gái mà! Cũng cần sức khỏe tốt chứ! Cũng cần được quan tâm...
Không gian trong tích tắc lại trở nên ngột ngạt. Sao vậy nhỉ? Cảm giác như mình trở thành người thừa vậy!
- Tiểu thư! Người có bưu phẩm! - Một cô hầu từ ngoài vội vã đi vào.
- Con ăn no rồi! - Cô đứng dậy nói nhỏ rồi đi ra ngoài cổng.
Dương Phong đưa mắt nhìn theo Mary, lông mày khẽ chau lại.
Không khí ngoài này đã dễ chịu hơn nhiều. May mắn người đưa bưu phẩm đến thật đúng lúc.
- Đây là bưu phẩm của cô!
- Cảm ơn! - Mary nhận lấy rồi kí xác nhận.
Đồ đến sớm hơn cô nghĩ. Mary hào hứng đi về phòng của Dương Phong. Chợt cô dừng chân, lặng lẽ nhìn về phía bức hình của anh, vì thế mà nụ cười trên môi biến mất.
Trầm ngâm hồi lâu rồi cô đi vào phòng mình, bóc bưu kiện ra.
- Chà! Bộ đồ này đẹp thật! - Mary cười buồn tự nói với mình.
( Năm ngày trước)
Mary nằm trên chiếc giường rộng lớn lướt Facebook. Bỗng cô thốt lên nhìn bộ đồ được cửa hàng quần áo đăng lên.
- Ôi mẹ ơi! Đẹp quá!
Một bộ quần áo nam phóng khoáng bụi bặm nhưng vẫn nhã nhặn, chỉn chu. Không còn gì có thể đẹp hơn sự kết hợp giữa áo sơ mi trắng over size và quần jean.
Mary ngẫm nghĩ một lúc rồi bước đến về phía chiếc áo đang được treo trên ghế của Dương Phong. Cô quay lại nhìn cửa ra vào một lần nữa cho chắc chắn rồi rón rén cầm chiếc áo lên, nhìn số size thật nhanh sau đó để lại vị trí ban đầu.
Cô mỉm cười nằm lại lên giương. Chắc chắn anh sẽ bất ngờ lắm đây.
" Nhưng anh ta hay mặc vest, liệu bộ đồ này có phù hợp không?
Mary chợt nghĩ.
" Không sao! Dáng anh ta đẹp như vậy chắc mắc đồ gì cũng đẹp, dù sao nên đổi phong cách một chút!
~~~~~ Hiện tại ~~~~~~
- Biết làm gì với bộ đồ này bây giờ? Bỏ đi thì tiếc, mà... tự nhiên tặng cũng thấy kì kì!
" Hay cứ tặng rồi nói là quà sinh nhật sớm do lỡ mua! " - Mary ngồi bật dậy nghĩ kế.
Thấy hợp lý, cô cất lại quần áo vào hộp rồi đi ra ngoài.
- Không biết anh ấy có thích không nhỉ? - Mary vừa đi vừa tủm tỉm cười vui vẻ.
- Cô ở đây cứ tự nhiên như ở nhà mình! - Phía đầu hành lang, tiếng nói chậm rãi điềm tĩnh của Dương Phong bỗng vang lên.
Mary tò mò nhìn lại.
Là anh! Nhưng bên cạnh anh là Diễm Nhi. Một cô gái xinh đẹp, vẻ đẹp mong manh nhưng sang trọng của một tiểu thư. Hai người đi cùng nhau... thật đẹp đôi nhưng cũng thật đau lòng, đau đến xé tâm can.
- Hải Băng! - Thấy cô, anh vẫy tay gọi.
Nụ cười e thẹn trên môi Diễm Nhi vụt tắt.
Mary cố gắng nở nụ cười gượng gạo.
- Sao lúc nãy em còn chưa ăn đã đứng dậy rồi?
- Không đói! - Cô mỉm cười lắc đầu.
- Túi gì vậy? - Dương Phong nhìn vào chiếc túi trên tay cô.
- Một bộ quần áo! Tôi thấy đẹp nên mua! - Mary lúng túng trả lời.
- Hãng này rất nổi tiếng về đồ cho nam và có giá rất cao, em định tặng cho ai vậy? Anh xem được không? Có thể sẽ cho em lời khuyên đấy!
Không đợi cô trả lời, anh lấy chiếc túi về phía mình.
Mary căng thẳng, vô tình liếc nhìn Diễm Nhi. Lúc này cô ta đã khó chịu ra mặt, có phần đáng sợ.
Cô rùng mình. Hóa ra Mary lại có thể nhận ra sớm nhân đuôi cáo trong bộ lông thỏ trắng muốt kia.
- Em rất có mắt nhìn. Bộ này nằm trong top bán chạy nhất! Định tặng cho ai vậy? - Anh trầm trồ nói làm Mary thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Mary mấy máy môi, muốn nói là tặng anh nhưng câu nói ấy cứ như bị níu lại trong cổ họng, không thể phát ra thành lời.
- Cái này...
- Anh! Em thấy đau đầu quá! - Diễm Nhi cuối cũng cũng lên tiếng, khẽ lấy tay day trán ngả người về phía Dương Phong.
- Để anh đưa em về phòng nghỉ, chắc là do đường xa nên mệt phải không? - Anh đỡ cô ta đi, miệng ân cần hỏi han.
- Vâng! - Diễm Nhi nhẹ nhàng trả lời, giọng vô cùng ngọt ngào.
Mary mím môi nhìn về phía hai người họ.
- Anh còn chưa nghe câu trả lời của em mà!
Cô ngồi xụp xuống sàn nhà lạnh lẽo, thật giống một kẻ bại trận, kẻ bại trận đáng thương.
" Tủi thân! " - Đó là cảm xúc của cô lúc này. Sao anh lại không quan tâm cô nữa? Mới ngày hôm qua...
- Tiểu thư! Sao cô lại ngồi ở đây? - Một giọng nói trầm bỗng vang lên.
Mary khẽ giật mình ngẩng đầu. Cô khựng lại. Là Hàn Minh - anh chàng đẹp trai trong lòng cô đây mà! Sao lúc nào anh cũng cuốn hút như vậy?
- Ở ngoài này lạnh lắm! Sao cô không vào phòng? - Thấy cô không trả lời, Hàn Minh nhắc lại câu hỏi.
- Tôi cũng đang định vào! - Mary gượng gạo trả lời.
- Ừm! - Anh gật đầu rồi tiếp tục bước đi.
- Mà này! - Nghĩ nhanh vài giây rồi cô gọi anh lại.
- Cô gọi tôi sao? - Hàn Minh dừng chân, ngạc nhiên quay lại.
- Ừm! Cái này...! - Mary đưa túi quần áo về phía anh.
- Quần áo à? Sao lại đưa cho tôi - Anh tò mò nhìn logo chiếc túi rồi lại nhìn cô.
- Tặng anh! - Cô mỉm cười.
- Tặng tôi?
- Thì anh cứ cầm lấy đi! Thấy đẹp nên tôi mua nó về! - Mary dúi chiếc túi vào tay anh.
- Hãng này không rẻ đâu, lại còn là phiên bản giới hạn nữa! Cô thừa tiền đến vậy sao? - Hàn Minh nhếch môi cầm lấy.
- Tôi đã nhịn một thỏi son để mua nó! Đó là cả tấm lòng
đấy! - Mary tiến tới xoa đầu anh, buông lại một câu.
Cô thẫn thờ bước đi trong cái nhìn khó hiểu của anh.
- Tấm lòng cái quái gì chứ! Người cần nhận sẽ không bao giờ biết được...! - Mary vừa đi vừa lẩm nhẩm đủ để cho bản thân nghe được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook