Trái Tim Của Ác Quỷ
-
Chương 11: Trở về!!!
Thời gian trôi nhanh, mới đó đã 2 năm rồi kể từ ngày Hoàng sang Mỹ, trong 2 năm nay ở Việt Nam, Yến Linh đã bắt đầu kế hoạch thôn tính Nghĩa Phong và cả tập đoàn Vũ Minh, và cô đã hợp tác để nhận sự giúp đỡ từ người đàn bà 2 năm trước đã ngỏ lời bắt tay làm ăn với cô, cô dựng nên câu chuyện giả trong đoạn băng ghi âm để lừa Lâm và suốt thời gian qua anh đã giúp cô mà không hay biết mình bị lợi dụng.
Biết Lâm yêu thầm cô nên việc lợi dụng lòng thù hận của anh với ông Quân và khiến anh ngoan ngoãn phục tùng cho cô không khó, cô hứa giúp Lâm trả thù nhưng chỉ là giả, 2 năm nay cô đã mua chuộc được không ít người trong Nghĩa Phong và các cổ đông lớn trong tập đoàn Vũ Minh. Chỉ chờ đến ngày bầu cử cho chiếc ghế lão đại thì cô danh chính ngôn thuận lên ngồi. Cô bán thông tin mật trong tổ chức cho người phụ nữa đó và đổi lại bà ta giúp cô mua chuộc người khác.
Hôm nay là ngày Hoàng về nước nhưng Yến Linh lại cố tình không ra rước với lí do là phải làm việc ở công ty không nghĩ được, thật ra thì gần đây ông Quân đã đưa cô đến phụ giúp ông trong công ty, vì thấy cô làm việc rất tốt và trung thành nhưng có lẽ ông đã lầm.
Cốc… Cốc… Cốc
Cô đang việc thì nghe tiếng gõ cửa, nên lên tiếng
- Vào đi- Cô lạnh nhạt lên tiếng
- Em không đến đón anh là vì làm việc ở đây đó hả?- Anh vờ giận hỏi cô., rồi đi thẳng lại ngồi chiếc ghế đối diện cô.
- Em không muốn mất việc đâu- Cô đáp nhưng mắt vẫn nhìn vào máy tính mà không nhìn anh, anh cáu nên vội quay máy tính của cô qua xem cô làm gì mà chăm chú vậy.
- Em làm hacker sao?- Anh ngạc nhiên hỏi cô
- Em mới học gần đây thui- Cô hờ hững đáp rồi kéo máy tính lại tiếp tục làm việc
- Đi ăn không?- Anh hỏi
- Em phải làm hay giờ anh về cất vali đi rồi tí tới giờ em về quay lại đón em- Cuối cùng cô củng chịu ngước mặt lên nhìn anh nói
- Ok, tí anh đến là phải xong đó- Anh nói, cô khẽ gật đầu.
Tại một nơi khác cũng ở Sài Gòn.
Một cô gái đang vừa đi bộ vừa nghe điện thoại thì có hai tên cướp chạy nhanh qua giựt điện thoại cô.
- Cướp…. Cướp- Cô là toáng lên, hên cho cô đúng lúc đó có một anh chàng hiệp sĩ chạy qua thấy đã dí theo và lấy điện thoại cho cô.
- Điện thoại của cô nè- Chàng trai đưa điện thoại lấy lại được từ 2 tên cướp cho cô
- Cám ơn anh- Cô vui mừng nhận lại điện thoại không quên cám ơn ân nhân của mình.
- Tay cô bị chảy máu kìa- Anh thấy tay cô gái chảy máu nên lên tiếng quan tâm.
- Không sao lúc nảy tui dí theo nên bị té thui- Cô ái ngại đáp
- Hay để tui đưa cô về- Anh ngỏ ý đưa cô về
- Không ngờ trên đời này còn người tốt như anh- Cô cười cười nói
- Không tin tôi sao- Anh gãi gãi đầu
- Tin vậy làm phiền anh rồi- Cô cười rồi leo lên xe cho anh chở về.
Chạy theo chỉ dẫn của cô thì cuối cùng hai người cũng đến nhà cô.
- Hay anh vào nhà tui đi tui mời anh uống nước coi như cám ơn- Cô ân cần mời anh vào nhà
- Vậy tui không từ chối được rồi- Anh vui vẻ đáp
- Nhà tui hơi nhỏ anh ngồi đỡ đi- Cô lịch sự mời anh xuống ghế shopa rồi đi lấy nước cho anh uống.
- Anh uống đỡ đi- Cô lịch sự đưa anh ly nước lọc
- Cô ở một mình sao, mà nảy giờ tôi chưa biết cô tên gì nghĩ- Anh nhìn quanh nhà một vòng rồi để ly nước xuống hỏi cô
- Tôi ở một mình, à tôi tên Ngọc Trang, còn anh- Cô hỏi lại anh
- Tui là Quốc Huy, cô là sinh viên hả- Anh hỏi tiếp cô
- Đúng rồi tôi học nghành bất động sản, còn anh làm gì?- Cô nhiệt tình nói chuyện với anh như quen lâu lắm rồi.
- Tui hả, tôi già rồi đi làm rồi- Anh cười tươi đáp, tuy mới gặp nhưng cảm giác rất than quen như gặp từ kiếp nào
- Anh nhiêu tuổi mà già, mà anh làm nghề gì- Cô nhìn anh thắc mắc vì thấy mặt anh còn khá trẻ
- Anh 25 rồi, anh làm kinh doanh, còn em nhiêu tuổi rồi?- Anh đáp, anh giấu cô anh làm cảnh sát chỉ nói làm kinh doanh do nhiệm vụ không cho phép anh tiết lộ bí mật nghề nghiệp cho lạ.
- Em gần 21 rồi- Cô cười tươi đáp
- Thui anh về nha- Anh nhìn đồng hồ rồi cáo từ cô
- Anh cho em số phone được không, đề bữa khác anh trả ơn anh- Cô cười tươi rối
- Được chứ 09xxxxxxxx, mà nói chuyện chơi thôi không cần cảm ơn đâu- Huy nói rồi tạm biệt ra về, củng lâu rồi anh không nói chuyện khác giới vui như vậy, từ ngày bị Linh gạt anh đã trở nên sợ con gái, sợ mình bị lợi dụng tình cảm như vậy nữa hoặc sợ cô ấy sẽ bõ lại bước sang một thế giới khác như mối tình đầu của anh.
Buổi chiều, Hoàng đến công ty đón Linh rồi chở cô về nhà thay đồ, sau đó hai người đi ăn, đi dạo phố, rồi họ quyết định đến bar chơi.
Hai năm xa cách, tình yêu trong Hoàng không thề phai nhoà mà còn mãnh liệt hơn, anh luôn làm tốt tất cả những nhiệm vụ cha anh giao để về Việt Nam gặp lại cô, anh thấy hạnh phúc chỉ khi bên cô.
Anh đã từng nghĩ cả cuộc đời này anh sẽ dành để phấn đấu cho sự nghiệp nhưng từ khi gặp cô anh đã khác, anh yêu cô là thật lòng thật dạ và luôn tin cô củng như thế với anh nhưng có lẽ anh phải thất vọng rồi.
Hai người vào bar chọn một góc khuất ngồi,mà không vào phòng vip ngồi.
- Lên nhảy đi- Cô nắm tay anh lên sàn nhảy, anh củng gật đầu đi theo
Những bước nhảy điêu luyện của cô cộng thêm thân hình sexy của cô làm cho những con sói dưới kia thèm thuồng mà không dám đụng vào vì sánh bước bên cô là anh. Và anh củng chính là thần tượng trong lòng bao nhiêu cô gái phía dưới vì độ đẹp trai và gia thế giàu có của anh nhưng củng chả điên mà động vào không ăn đòn như chơi.
- Mệt quá- Cô với anh đi xuống dưới, cô nhắm nháp ly rượu vừa than
- Hai năm nay em sống tốt chứ- Anh hỏi thăm cô
- Tốt sao không nhưng hơi buồn khi vắng anh- Cô nói với anh giọng ngọt sớt
- Anh củng vậy chỉ mong xong xuôi là về bên baby của anh nè- Anh ôm cô vào lòng sung sướng nói
- Công việc ở bên đó tốt không, kể em nghe đi- Do cố ý hỏi để dò la tin tức
- Khi nào rảnh anh kể, giờ thì đừng nói công việc nữa- Anh nói xong thì nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nồng nhiệt và đang đến đoạn cao trào thì điện thoại anh reo lên nên cô khẽ đẩy anh ra
- Anh có điện thoại kìa- Cô nhắc, anh lôi điện thoại ra xem ai mà phá hỏng giây phút lãng mạng này vậy.
- Ông chủ điện anh có chuyện à- Cô nghe loáng thoáng củng hiểu nên hỏi anh, anh gật đầu chán nản.
- Vậy anh đi đi nếu ba anh biết anh đi với em mà không đến sẽ giận đó- Cô nói, giả vờ tỏ ra hiểu chuyện trước mặt anh
- Vậy anh đi nha, em đừng buồn đó- Anh đứng lên nhưng không quên hun má cô tạm biệt
- Ừm em biết mà- Cô cười tươi chào anh.
- Phiền phức- Cô hết chà tay lên môi rồi lên má rồi buông câu chửi anh
Đợi đi sắp tới tôi sẽ đá anh ra sao, dùng anh đối phó lão hồ ly đó xong thì tôi sẽ cho anh biết thế nào là bất hạnh, đừng có trách tôi ai kêu ba anh đối xử tệ với tôi làm gì- Cô suy nghĩ rồi nở nụ cười đễu
- Chào em- Một anh chàng bước lại gần chỗ cô lên tiếng chào hỏi
- Anh là ai?- Cô nhíu mày lộ rõ vẻ không vui
- Anh là Dương Thiên Bảo có thể làm quen em được không- Anh chàng đó nói
- Không- Cô thẳng thừng từ chối
- Tại sao?- Anh khó hiểu hỏi cô, anh thấy mình củng đâu tệ củng đẹp trai gia đình củng giàu có nhưng sao cô lại từ chối
- Không thích- Cô phẩy phẩy tay tỏ ý đuổi anh đi
- Vậy chắc em chưa biết anh là ai nên mới có thái độ đó- Anh chàng Bảo vẫn lì mặt nói
- Không quan tâm anh là chủ tịch nước củng vậy thôi- Cô đáp giọng khó chịu, đời cô ghét nhất những tên vô duyên này.
- Nhưng- Anh chưa nói hết câu thì bị cô chen ngan
- Không đi thì tôi đi- Nói rồi cô cầm ví đi thẳng ra ngoài vừa đi mà vừa rủa tên điên đó cứ nhây nhây phá hỏng cả buổi ăn chơi của cô.
Khi ra khỏi quán bar cô vừa đi vừa suy nghĩ “ Dương Thiên Bảo không lẽ là con trai Dương Tổng sao? Nếu vậy thì quá tốt rồi trời lại giúp cô, một con mồi ngon chuẩn bị dính câu, có thêm sự trợ giúp của Dương gia thì đâu khó gì nữa, việc lật đổ Hoàng Quân sẽ dễ hơn rồi, nhưng sẽ để từ từ để cá từ xa lưới, giờ đụng vào cá sẽ nhảy mất” Nghĩ đến đây thôi đủ làm cô đắc ý rồi, kế hoạch lần này sẽ dễ hơn một bước rồi, cô nở một nụ cười đầy nham hiểm.
P.s: Chương này hơi nhàm xíu nhưng chương sau sẽ hấp dẫn hơn hihi mong các bạn ủng hộ nha!!!
Biết Lâm yêu thầm cô nên việc lợi dụng lòng thù hận của anh với ông Quân và khiến anh ngoan ngoãn phục tùng cho cô không khó, cô hứa giúp Lâm trả thù nhưng chỉ là giả, 2 năm nay cô đã mua chuộc được không ít người trong Nghĩa Phong và các cổ đông lớn trong tập đoàn Vũ Minh. Chỉ chờ đến ngày bầu cử cho chiếc ghế lão đại thì cô danh chính ngôn thuận lên ngồi. Cô bán thông tin mật trong tổ chức cho người phụ nữa đó và đổi lại bà ta giúp cô mua chuộc người khác.
Hôm nay là ngày Hoàng về nước nhưng Yến Linh lại cố tình không ra rước với lí do là phải làm việc ở công ty không nghĩ được, thật ra thì gần đây ông Quân đã đưa cô đến phụ giúp ông trong công ty, vì thấy cô làm việc rất tốt và trung thành nhưng có lẽ ông đã lầm.
Cốc… Cốc… Cốc
Cô đang việc thì nghe tiếng gõ cửa, nên lên tiếng
- Vào đi- Cô lạnh nhạt lên tiếng
- Em không đến đón anh là vì làm việc ở đây đó hả?- Anh vờ giận hỏi cô., rồi đi thẳng lại ngồi chiếc ghế đối diện cô.
- Em không muốn mất việc đâu- Cô đáp nhưng mắt vẫn nhìn vào máy tính mà không nhìn anh, anh cáu nên vội quay máy tính của cô qua xem cô làm gì mà chăm chú vậy.
- Em làm hacker sao?- Anh ngạc nhiên hỏi cô
- Em mới học gần đây thui- Cô hờ hững đáp rồi kéo máy tính lại tiếp tục làm việc
- Đi ăn không?- Anh hỏi
- Em phải làm hay giờ anh về cất vali đi rồi tí tới giờ em về quay lại đón em- Cuối cùng cô củng chịu ngước mặt lên nhìn anh nói
- Ok, tí anh đến là phải xong đó- Anh nói, cô khẽ gật đầu.
Tại một nơi khác cũng ở Sài Gòn.
Một cô gái đang vừa đi bộ vừa nghe điện thoại thì có hai tên cướp chạy nhanh qua giựt điện thoại cô.
- Cướp…. Cướp- Cô là toáng lên, hên cho cô đúng lúc đó có một anh chàng hiệp sĩ chạy qua thấy đã dí theo và lấy điện thoại cho cô.
- Điện thoại của cô nè- Chàng trai đưa điện thoại lấy lại được từ 2 tên cướp cho cô
- Cám ơn anh- Cô vui mừng nhận lại điện thoại không quên cám ơn ân nhân của mình.
- Tay cô bị chảy máu kìa- Anh thấy tay cô gái chảy máu nên lên tiếng quan tâm.
- Không sao lúc nảy tui dí theo nên bị té thui- Cô ái ngại đáp
- Hay để tui đưa cô về- Anh ngỏ ý đưa cô về
- Không ngờ trên đời này còn người tốt như anh- Cô cười cười nói
- Không tin tôi sao- Anh gãi gãi đầu
- Tin vậy làm phiền anh rồi- Cô cười rồi leo lên xe cho anh chở về.
Chạy theo chỉ dẫn của cô thì cuối cùng hai người cũng đến nhà cô.
- Hay anh vào nhà tui đi tui mời anh uống nước coi như cám ơn- Cô ân cần mời anh vào nhà
- Vậy tui không từ chối được rồi- Anh vui vẻ đáp
- Nhà tui hơi nhỏ anh ngồi đỡ đi- Cô lịch sự mời anh xuống ghế shopa rồi đi lấy nước cho anh uống.
- Anh uống đỡ đi- Cô lịch sự đưa anh ly nước lọc
- Cô ở một mình sao, mà nảy giờ tôi chưa biết cô tên gì nghĩ- Anh nhìn quanh nhà một vòng rồi để ly nước xuống hỏi cô
- Tôi ở một mình, à tôi tên Ngọc Trang, còn anh- Cô hỏi lại anh
- Tui là Quốc Huy, cô là sinh viên hả- Anh hỏi tiếp cô
- Đúng rồi tôi học nghành bất động sản, còn anh làm gì?- Cô nhiệt tình nói chuyện với anh như quen lâu lắm rồi.
- Tui hả, tôi già rồi đi làm rồi- Anh cười tươi đáp, tuy mới gặp nhưng cảm giác rất than quen như gặp từ kiếp nào
- Anh nhiêu tuổi mà già, mà anh làm nghề gì- Cô nhìn anh thắc mắc vì thấy mặt anh còn khá trẻ
- Anh 25 rồi, anh làm kinh doanh, còn em nhiêu tuổi rồi?- Anh đáp, anh giấu cô anh làm cảnh sát chỉ nói làm kinh doanh do nhiệm vụ không cho phép anh tiết lộ bí mật nghề nghiệp cho lạ.
- Em gần 21 rồi- Cô cười tươi đáp
- Thui anh về nha- Anh nhìn đồng hồ rồi cáo từ cô
- Anh cho em số phone được không, đề bữa khác anh trả ơn anh- Cô cười tươi rối
- Được chứ 09xxxxxxxx, mà nói chuyện chơi thôi không cần cảm ơn đâu- Huy nói rồi tạm biệt ra về, củng lâu rồi anh không nói chuyện khác giới vui như vậy, từ ngày bị Linh gạt anh đã trở nên sợ con gái, sợ mình bị lợi dụng tình cảm như vậy nữa hoặc sợ cô ấy sẽ bõ lại bước sang một thế giới khác như mối tình đầu của anh.
Buổi chiều, Hoàng đến công ty đón Linh rồi chở cô về nhà thay đồ, sau đó hai người đi ăn, đi dạo phố, rồi họ quyết định đến bar chơi.
Hai năm xa cách, tình yêu trong Hoàng không thề phai nhoà mà còn mãnh liệt hơn, anh luôn làm tốt tất cả những nhiệm vụ cha anh giao để về Việt Nam gặp lại cô, anh thấy hạnh phúc chỉ khi bên cô.
Anh đã từng nghĩ cả cuộc đời này anh sẽ dành để phấn đấu cho sự nghiệp nhưng từ khi gặp cô anh đã khác, anh yêu cô là thật lòng thật dạ và luôn tin cô củng như thế với anh nhưng có lẽ anh phải thất vọng rồi.
Hai người vào bar chọn một góc khuất ngồi,mà không vào phòng vip ngồi.
- Lên nhảy đi- Cô nắm tay anh lên sàn nhảy, anh củng gật đầu đi theo
Những bước nhảy điêu luyện của cô cộng thêm thân hình sexy của cô làm cho những con sói dưới kia thèm thuồng mà không dám đụng vào vì sánh bước bên cô là anh. Và anh củng chính là thần tượng trong lòng bao nhiêu cô gái phía dưới vì độ đẹp trai và gia thế giàu có của anh nhưng củng chả điên mà động vào không ăn đòn như chơi.
- Mệt quá- Cô với anh đi xuống dưới, cô nhắm nháp ly rượu vừa than
- Hai năm nay em sống tốt chứ- Anh hỏi thăm cô
- Tốt sao không nhưng hơi buồn khi vắng anh- Cô nói với anh giọng ngọt sớt
- Anh củng vậy chỉ mong xong xuôi là về bên baby của anh nè- Anh ôm cô vào lòng sung sướng nói
- Công việc ở bên đó tốt không, kể em nghe đi- Do cố ý hỏi để dò la tin tức
- Khi nào rảnh anh kể, giờ thì đừng nói công việc nữa- Anh nói xong thì nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn nhẹ nhàng rồi nồng nhiệt và đang đến đoạn cao trào thì điện thoại anh reo lên nên cô khẽ đẩy anh ra
- Anh có điện thoại kìa- Cô nhắc, anh lôi điện thoại ra xem ai mà phá hỏng giây phút lãng mạng này vậy.
- Ông chủ điện anh có chuyện à- Cô nghe loáng thoáng củng hiểu nên hỏi anh, anh gật đầu chán nản.
- Vậy anh đi đi nếu ba anh biết anh đi với em mà không đến sẽ giận đó- Cô nói, giả vờ tỏ ra hiểu chuyện trước mặt anh
- Vậy anh đi nha, em đừng buồn đó- Anh đứng lên nhưng không quên hun má cô tạm biệt
- Ừm em biết mà- Cô cười tươi chào anh.
- Phiền phức- Cô hết chà tay lên môi rồi lên má rồi buông câu chửi anh
Đợi đi sắp tới tôi sẽ đá anh ra sao, dùng anh đối phó lão hồ ly đó xong thì tôi sẽ cho anh biết thế nào là bất hạnh, đừng có trách tôi ai kêu ba anh đối xử tệ với tôi làm gì- Cô suy nghĩ rồi nở nụ cười đễu
- Chào em- Một anh chàng bước lại gần chỗ cô lên tiếng chào hỏi
- Anh là ai?- Cô nhíu mày lộ rõ vẻ không vui
- Anh là Dương Thiên Bảo có thể làm quen em được không- Anh chàng đó nói
- Không- Cô thẳng thừng từ chối
- Tại sao?- Anh khó hiểu hỏi cô, anh thấy mình củng đâu tệ củng đẹp trai gia đình củng giàu có nhưng sao cô lại từ chối
- Không thích- Cô phẩy phẩy tay tỏ ý đuổi anh đi
- Vậy chắc em chưa biết anh là ai nên mới có thái độ đó- Anh chàng Bảo vẫn lì mặt nói
- Không quan tâm anh là chủ tịch nước củng vậy thôi- Cô đáp giọng khó chịu, đời cô ghét nhất những tên vô duyên này.
- Nhưng- Anh chưa nói hết câu thì bị cô chen ngan
- Không đi thì tôi đi- Nói rồi cô cầm ví đi thẳng ra ngoài vừa đi mà vừa rủa tên điên đó cứ nhây nhây phá hỏng cả buổi ăn chơi của cô.
Khi ra khỏi quán bar cô vừa đi vừa suy nghĩ “ Dương Thiên Bảo không lẽ là con trai Dương Tổng sao? Nếu vậy thì quá tốt rồi trời lại giúp cô, một con mồi ngon chuẩn bị dính câu, có thêm sự trợ giúp của Dương gia thì đâu khó gì nữa, việc lật đổ Hoàng Quân sẽ dễ hơn rồi, nhưng sẽ để từ từ để cá từ xa lưới, giờ đụng vào cá sẽ nhảy mất” Nghĩ đến đây thôi đủ làm cô đắc ý rồi, kế hoạch lần này sẽ dễ hơn một bước rồi, cô nở một nụ cười đầy nham hiểm.
P.s: Chương này hơi nhàm xíu nhưng chương sau sẽ hấp dẫn hơn hihi mong các bạn ủng hộ nha!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook