Trái Tim Băng Được Đánh Thức
-
Chương 28
~~~~~~~~*Tại nhà nó~~~~~~~~~Sau khi đi học về nó và hắn cùng nhau
giúp mẹ nó dọn dẹp nhà cửa và làm thức ăn. Làm xong việc thì cũng đã 4
giờ rưỡi chiếu pa nó cũng vừa về tới. Do hôm nay pa nó về sớm nên vừa về thì liền đi tắm rửa thay đồ rùi xuống nhà cùng cả nhà ăn cơm
_Bác nghe nói cháu đã xin được việc làm rùi phải ko ?-khi đi ngang qua hắn pa nó liền hỏi
_dạ-hắn lễ phép trả lời
_Chúc mừng cháu, thôi vào ăn cơm đi-pa nó nói
Hắn gật đầu rùi cùng pa nó vào nhà bếp, cả nhà cùng ăn cơm vui vẻ. sau khi ăn xong hắn giúp nó rửa, dọn dẹp chén đũa rùi lên lầu thay đồ chuẩn bị đi làm. Một lúc sau hắn bước ra khỏi phòng, trên người mặc 1 chiếc áo pull màu lam, quần jean và dép quai ngang đen trắng. Chuẩn bị xong hắn ra ngoài làm việc còn nó thì lên phòng thay đồ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắn đi tời quán thì quán cũng đang có rất nhiều khách đang đợi. Từ ngày hắn đến tiệm là việc khách ngày nào cũng đông nghẹt. Các cô gái chủ yếu là muốn thấy mặc hắn nên mới tới quán, cho nên lúc nào hắn cũng phải làm việc tới tối mới được về nhà
Về tới nhà hắn liền đi lên lầu định về phòng mình. Hắn lên lầu đi ngang qua phòng nó thì thấy ánh đèn vẫn còn sáng, thấy thắc mắc hắn liền gõ cửa
_Ai vậy ?-nó hỏi, giọng nói có chút mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng như thường
_Tui-hắn ngắn gọn đáp
_Sao cậu ko đi ngủ ?-nó mở cửa ra thấy hắn liền hỏi
_À, thấy cậu còn chưa ngủ nên vào hỏi thử-hắn quan tâm nói
_Không có j, tại phải làm bộ sưu tập để nữa đưa cho chủ tịch-nó nói rùi đi vào, ngồi lại bàn tiếp tục công việc của mình
Hắn cũng ko nói j, chỉ gật đầu sẵn tay đóng cửa lại cho nó rùi đi về phòng mình nhưng trong lòng vẫn thấy lo cho nó. Hắn về tới phòng liền đóng cửa lại và lấy trong túi ra 1 số vật liệu khi nãy mới mua. Hắn để các vật ấy trên bàn, ngồi xuống ghế rùi cấm cúi làm j đó. Khi vừa làm xong hắn cũng mệt quá ngủ gục ở trên bàn
Sáng hôm sau nó thức sớm chuẩn bị đi giao bộ sưu tập. Hôm nay nó mặc áo T-shirt, quần jean bó sát đơn giản, tóc xõa dài màu ánh tím tự nhiên làm nổi bật thêm vẻ đẹp của nó. Nó cầm bộ sưu tập mới bỏ vào tập đựng hồ sơ rùi đi xuống nhà lấy xe. Nó đang đi xuống bỗng có tiếng gọi ở phía sau
_Chờ tui với-hắn vừa gọi vừa chạy tới
_Có chuyện j ?-nó hỏi
_Tui muốn đi với cậu-hắn ngừng 1 chút rùi lấy trong túi ra 1 vật j đó-Với lại có cái náy muốn tặng cậu
Hắn xòe bàn tay ra ở giữa có 1 chiếc kẹp tóc có đính pha lê, tuy chiếc kẹp được làm thủ công bằng tay khá đơn sơ nhưng rất độc đáo. Chiếc kẹp này là do hôm qua hắn mua mấy vật liệu về rùi tự tay làm cả đêm để tặng cho nó
_Cảm ơn-nó nhận lấy nở 1 nụ cười nhàn nhạt rùi nói- Đi thôi
Nó nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài, hắn cũng định thần lại rùi đi theo nó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó và hắn đi trên đường bỗng nhiên thấy 1 người bị 1 chiếc xe tayga đụng phải, người kia gậy tai nạn xong thì liền bỏ chạy. Nó nhanh chóng bước xuống xe đỡ người đó lên. Người đó là 1 ông cụ khoảng 60t, có khuông mặt hiền từ và mái tóc hoa râm. Trên người ông mặc quần áo đơn giản nhưng sang trọng tạo cho người ta cảm giác thoải mái khi tiếp xúc với ông
_Ông có sao ko ?-hắn bước lại gần hỏi
_Ông ko sao, tuổi trẻ bây giờ thật làm ta thất vọng quá, đụng người xong thì liền bỏ chạy-ông lão đứng lên than phiền nói
_Ông có cần vào bệnh viện ko ?-nó đỡ ông vào lề rùi hỏi
_Không cần đâu-ông lắc đầu ngước mặt lên nhìn thẳng vào nó rùi khẽ giật mình-Cháu tên j vậy ?
_Cháu tên Bảo Hân-nó lễ phép trả lời
_À, đôi mắt mắt của cháu rất giống với 1 người-ông cười nói
_Ông có cần tụi cháu đưa về ko ?-hắn hỏi
_Không sao ta tự về được rùi-ông lão cười rùi vỗ ngực ra tư thế rất khỏe mạnh
_Vậy thôi, tạm biệt ông-nó và hắn tạm biệt ông lão rùi lên xe chạy tới chỗ làm
_Bác nghe nói cháu đã xin được việc làm rùi phải ko ?-khi đi ngang qua hắn pa nó liền hỏi
_dạ-hắn lễ phép trả lời
_Chúc mừng cháu, thôi vào ăn cơm đi-pa nó nói
Hắn gật đầu rùi cùng pa nó vào nhà bếp, cả nhà cùng ăn cơm vui vẻ. sau khi ăn xong hắn giúp nó rửa, dọn dẹp chén đũa rùi lên lầu thay đồ chuẩn bị đi làm. Một lúc sau hắn bước ra khỏi phòng, trên người mặc 1 chiếc áo pull màu lam, quần jean và dép quai ngang đen trắng. Chuẩn bị xong hắn ra ngoài làm việc còn nó thì lên phòng thay đồ
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Hắn đi tời quán thì quán cũng đang có rất nhiều khách đang đợi. Từ ngày hắn đến tiệm là việc khách ngày nào cũng đông nghẹt. Các cô gái chủ yếu là muốn thấy mặc hắn nên mới tới quán, cho nên lúc nào hắn cũng phải làm việc tới tối mới được về nhà
Về tới nhà hắn liền đi lên lầu định về phòng mình. Hắn lên lầu đi ngang qua phòng nó thì thấy ánh đèn vẫn còn sáng, thấy thắc mắc hắn liền gõ cửa
_Ai vậy ?-nó hỏi, giọng nói có chút mệt mỏi nhưng vẫn lạnh lùng như thường
_Tui-hắn ngắn gọn đáp
_Sao cậu ko đi ngủ ?-nó mở cửa ra thấy hắn liền hỏi
_À, thấy cậu còn chưa ngủ nên vào hỏi thử-hắn quan tâm nói
_Không có j, tại phải làm bộ sưu tập để nữa đưa cho chủ tịch-nó nói rùi đi vào, ngồi lại bàn tiếp tục công việc của mình
Hắn cũng ko nói j, chỉ gật đầu sẵn tay đóng cửa lại cho nó rùi đi về phòng mình nhưng trong lòng vẫn thấy lo cho nó. Hắn về tới phòng liền đóng cửa lại và lấy trong túi ra 1 số vật liệu khi nãy mới mua. Hắn để các vật ấy trên bàn, ngồi xuống ghế rùi cấm cúi làm j đó. Khi vừa làm xong hắn cũng mệt quá ngủ gục ở trên bàn
Sáng hôm sau nó thức sớm chuẩn bị đi giao bộ sưu tập. Hôm nay nó mặc áo T-shirt, quần jean bó sát đơn giản, tóc xõa dài màu ánh tím tự nhiên làm nổi bật thêm vẻ đẹp của nó. Nó cầm bộ sưu tập mới bỏ vào tập đựng hồ sơ rùi đi xuống nhà lấy xe. Nó đang đi xuống bỗng có tiếng gọi ở phía sau
_Chờ tui với-hắn vừa gọi vừa chạy tới
_Có chuyện j ?-nó hỏi
_Tui muốn đi với cậu-hắn ngừng 1 chút rùi lấy trong túi ra 1 vật j đó-Với lại có cái náy muốn tặng cậu
Hắn xòe bàn tay ra ở giữa có 1 chiếc kẹp tóc có đính pha lê, tuy chiếc kẹp được làm thủ công bằng tay khá đơn sơ nhưng rất độc đáo. Chiếc kẹp này là do hôm qua hắn mua mấy vật liệu về rùi tự tay làm cả đêm để tặng cho nó
_Cảm ơn-nó nhận lấy nở 1 nụ cười nhàn nhạt rùi nói- Đi thôi
Nó nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài, hắn cũng định thần lại rùi đi theo nó
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Nó và hắn đi trên đường bỗng nhiên thấy 1 người bị 1 chiếc xe tayga đụng phải, người kia gậy tai nạn xong thì liền bỏ chạy. Nó nhanh chóng bước xuống xe đỡ người đó lên. Người đó là 1 ông cụ khoảng 60t, có khuông mặt hiền từ và mái tóc hoa râm. Trên người ông mặc quần áo đơn giản nhưng sang trọng tạo cho người ta cảm giác thoải mái khi tiếp xúc với ông
_Ông có sao ko ?-hắn bước lại gần hỏi
_Ông ko sao, tuổi trẻ bây giờ thật làm ta thất vọng quá, đụng người xong thì liền bỏ chạy-ông lão đứng lên than phiền nói
_Ông có cần vào bệnh viện ko ?-nó đỡ ông vào lề rùi hỏi
_Không cần đâu-ông lắc đầu ngước mặt lên nhìn thẳng vào nó rùi khẽ giật mình-Cháu tên j vậy ?
_Cháu tên Bảo Hân-nó lễ phép trả lời
_À, đôi mắt mắt của cháu rất giống với 1 người-ông cười nói
_Ông có cần tụi cháu đưa về ko ?-hắn hỏi
_Không sao ta tự về được rùi-ông lão cười rùi vỗ ngực ra tư thế rất khỏe mạnh
_Vậy thôi, tạm biệt ông-nó và hắn tạm biệt ông lão rùi lên xe chạy tới chỗ làm
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook