Sau khi lấy tài liệu xong, Duy Đăng tiến tới chỗ Tự Luân ngồi rồi hôn lên môi cậu một cái. Trước khi đi, hắn còn dặn cậu là nếu thấy chói mắt thì nhớ kéo rèm lại. Cũng trưa rồi nên trời rất là nắng. Hắn chỉ sợ cậu chói mắt thôi chứ chả có gì cả. Cậu cũng gật đầu, mỉm cười nhìn hắn. Hắn xoa đầu cậu một cái rồi rời đi.

Tự Luân lại ngồi một mình trong phòng, nhìn ra ngoài trời một lúc nằm xuống giường ngủ. Bình thường cậu ăn sáng rồi sẽ không ăn trưa. Nếu Duy Đăng không kêu thì cậu sẽ chẳng bao giờ ăn đâu. Thói quen này đã có từ khi cậu học cấp ba rồi.

Thời gian cứ thế trôi qua, Duy Đăng với Tự Luân vẫn sống chung với nhau giống như những cặp bạn đời khác thôi chứ cũng chẳng có gì đặc biệt. Bây giờ Duy Đăng đã quan tâm Tự Luân nhiều hơn rồi, không còn nóng tính như lúc trước khi cưới nữa rồi. Bởi vì hắn biết giờ cậu có chạy đằng trời cũng không thoát được mình. Hắn cũng hay mua đồ ăn, mua trà sữa cho cậu. Hay dẫn cậu đi chơi, đi du lịch, không còn nhốt cậu ở trong nhà nữa nên khiến cậu cũng thấy thoải mái hơn.

Ngược lại Tự Luân cũng đã ngoan ngoãn, nghe lời Duy Đăng nhiều hơn. Cậu không còn tìm cách trốn thoát nữa. Hắn cũng đã cho cậu thoải mái đi lại trong nhà rồi. Nhưng cậu không được rời khỏi nhà. Chỉ cần ráng qua một năm thôi là cậu có thể thoát khỏi hắn rồi, thoát khỏi cái nơi địa ngục này. Trong suy nghĩ của cậu là vậy thôi chứ cũng không biết có thực hiện được hay không.


Trong khoảng thời gian này, Dạ My cứ bám lấy Duy Đăng mãi. Cô ta tìm Duy Đăng ở công ty của hắn, tìm đến tận nhà hắn để làm loạn khiến hắn rất là khó chịu. Tự Luân cũng cảm thấy khó chịu nên đã tát cô ta một cái rồi đuổi cô ta đi. Cậu cảnh cáo cô ta đừng đến tìm Duy Đăng nữa. Nếu không thì không phải chỉ là một cái tát thôi đâu.

Dạ My có vẻ ấm ức lắm, đi về nhà nói với thằng anh trai của mình. Chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ thôi, tên đó đã đến trước nhà của Duy Đăng rồi. Đi theo còn có rất nhiều tên giống như xã hội đen nữa. Bọn chúng đập cổng, kêu người trong nhà ra mở cửa. Tự Luân cũng chẳng sợ gì, bước ra mở cửa cho bọn họ rồi nhìn họ với ánh mắt khinh bỉ.

“Tự Luân à, bây giờ tôi cho em lựa chọn. Một là trở lại làm người yêu của tôi, để Dạ My có thể quen Duy Đăng. Hai là tôi sẽ xử lý em rồi bắt em về đấy.” Lưu Hạ Phong lên tiếng nói. Nghe từng câu từng chữ phát ra từ miệng hắn chỉ khiến Tự Luân cảm thấy buồn nôn thôi.

Những anh vệ sĩ và người hầu đứng sau lưng Tự Luân phá lên cười, hỏi Lưu Hạ Phong bị ngu à mà muốn cậu phải quay lại với anh ta. Nghe bọn họ nói thế, Lưu Hạ Phong rất tức giận, bảo bọn họ câm mồm.

“Bọn họ nói đúng mà. Anh nghĩ anh là ai mà đòi quay lại với tôi? Những món đồ cũ đã qua sử dụng, tôi không bao giờ dùng lại đâu. Còn anh, anh chẳng khác gì đồ cũ cả.” Tự Luân nhếch mép nhìn Lưu Hạ Phong.

“Mà công nhận con nhỏ em gái của anh cũng lì thật đấy. Duy Đăng không thích cô ta đâu. Đừng có cố bám lấy anh ấy nữa.” Tự Luân tiếp tục nói.


“Ngậm mồm lại đi! Anh ấy chắc chắn sẽ có tình cảm với tôi thôi! Chỉ cần tôi kiên trì theo đuổi thì anh ấy chắc chắn sẽ thuộc về tôi!” Lưu Dạ My lên tiếng nói.

“Đúng là ngu quá mà. Cả cô và thằng anh cô đều ngu ngốc như nhau. Biết sao là anh em của nhau rồi đó.” Tự Luân nói tiếp. Trong lời nói tỏ vẻ khinh bỉ rất rõ ràng.

Lúc này, Duy Đăng cũng trở về nhà. Nhìn thấy nhà mình có khách, hắn bước xuống xe rồi đi tới chỗ Tự Luân, nhẹ nhàng hỏi cậu có chuyện gì vậy. Cậu ôm lấy hắn, bắt đầu kể tội của hai người kia. Cậu nói hai người họ muốn đánh cậu, muốn bắt cậu đi. Nói với hắn cũng phải thêm mắm dặm muối vào để câu chuyện nó vui vẻ hơn chứ nhỉ.

“Này, đừng có nói bậy nha! Ai muốn bắt cậu!?” Lưu Dạ My nghe Tự Luân nói liền tức giận hét lên.


“Anh trai của cô muốn bắt tôi còn gì! Anh em nhà các người không có thứ gì tốt lành cả!” Tự Luân nhìn hai người họ bằng nửa con mắt rồi quay lại ôm chặt lấy Duy Đăng.

Những anh vệ sĩ cũng biết ý mà nói thêm vào. Bọn họ nói rằng Lưu Hạ Phong với Lưu Dạ My muốn phá nhà Duy Đăng, muốn xử Tự Luân rồi bắt cậu đi. Nhìn đám xã hội đen đứng sau lưng Lưu Hạ Phong với Lưu Dạ My, Duy Đăng đã không thích rồi.

“Nếu không có ý định xấu với Tự Luân thì dẫn đám xã hội đen đó tới nhà tôi làm gì?” Duy Đăng nhíu mày nhìn bọn họ.

Nghe câu đó của Duy Đăng, bọn họ nín họng luôn. Biết nói gì nữa bây giờ? Duy Đăng không muốn nói nhiều với đám người này nên đã lên tiếng bảo vệ sĩ đuổi khách. Hắn với Tự Luân đi vào trong nhà, mặc kệ bọn họ la hét gì đó chả quan tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương