Trái Tim Anh Không Phải Sắt Đá
Chương 2: Nhìn hoa nhớ dung nhan

Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

Ban đêm vạn vật đều yên tĩnh, trăng sáng tre lơ lửng giữa trời cũng tỏa ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, vừa an bình vừa yên tĩnh.

Trần Nhược Khê tắt máy tính, ký túc xá trong bóng đêm càng thêm yên tĩnh, toàn bộ đều tĩnh lặng khiến người ta có chút mệt mỏi, Ôn Tâm ngây ngốc nhìn chăm chú vào tấm ảnh chân dung màu xám trên màn hình điện thoại di động thật lâu, nhóm lập riêng vì anh vẫn còn nguyên. Thật lâu sau, cuối cùng cô cũng sửa lại slogan của mình: Mùa đông không có anh, thì ra lạnh như vậy.

Cô lại nhìn slogan của bức chân dung màu xám kia: Tôi muốn đưa tất cả hơi ấm và ánh mặt trời mùa đông cho Tâm Tâm. Khi đó Ôn Tâm còn cười pha trò: “Gì chứ, vậy không phải sẽ nóng chết sao.”

Mà bây giờ cảnh còn người mất, mọi chuyện đều đã kết thúc, nước mắt mắt đầu rơi.

Sương mù bắt đầu vô tình nổi lên trước mắt cô, đêm tối luôn khiến ý chí của con người ta trở nên yếu ớt.

“Ngủ chưa?” Ôn Tâm khẽ hỏi.

“Chưa.” Ba người còn lại đồng thanh trả lời.

Có lẽ đêm nay đã được định trước là một đêm không ngủ.

“Tâm Tâm, nói cho chúng mình chút chuyện hôm nay đi.” Trần Nhước Khê yếu ớt mở miệng, cô và Ôn Tâm đều ngủ ở giường trên, lại ngủ sát cạnh nhau, cho nên giọng nói bay tới lỗ tai Ôn Tâm vô cùng rõ ràng.

“Giữa trưa mình tới Thượng Hải, khi mình đến sân bay Phổ Đông, máy bay của anh ấy đã cất cánh. Mình gặp bạn học của anh ấy tới tiễn, bọn họ cũng không biết vì sao anh ấy rời khỏi, có thể trở về hay không.” Nói đến đây, một giọt nước mắt sáng trong chậm rãi chảy xuống nơi khóe mắt, nhưng giọng điệu của cô vẫn bình dị như cũ, không hề lộ ra chút đau thương nào.

Có lẽ quá trình từ từ trưởng thành chính là quá trình che dấu nước mắt của bản thân, khi còn là trẻ sơ sinh, bạn có thể tha hồ khóc, bạn khóc, người nhà sẽ cười, khi còn nhỏ, bạn cũng có thể khóc, bởi vì bạn vẫn còn quá yếu ớt, khóc là chuyện bình thường. Thời thanh thiếu niên, bạn sẽ từ từ học được cách cẩn thận lựa chọn thời gian và địa điểm để khóc. Đến khi bạn lớn lên mà vẫn chỉ có một mình, bạn chỉ có thể đau đớn trốn ở trong chăn vào đêm khuya, bởi vì tất cả nỗi đau và nước mắt, chỉ bản thân có thể hiểu rõ, cũng chỉ có bản thân mới có thể gánh vác.

“Đây thực sự không giống chuyện Quách Phi Nhiên sẽ làm.” Triệu Tiểu Mẫn phân tích như đúng rồi.

“Đúng đó, sao anh ta có thể không chào mà đi chứ?” Trần Nhược Khê cũng nghi ngờ.

Lúc này, Thang Mỹ Gia chinh chiến trên tình trường lâu năm rốt cuộc cũng mở miệng, “Mình cảm thấy anh ta nhất định có nỗi khỗ.” Giọng điệu của cô rất chắc chắn.

Cá tính của Thang Mỹ Gia chính là chị cả trong bốn người, trừ chuyện tình cảm của chính mình, đối với chuyện tình cảm của người khác luôn có thể phân tích sắc bén.

“Có nỗi khổ gì sao không thể nói cùng Tâm Tâm, cứ đi như vậy, có phải đàn ông không?” Triệu Tiểu Mẫn là người tính tình nóng nảy, cá tính bình thường chính là nói gió thì có mưa. Cô còn tức giận hơn Ôn Tâm, vốn cô vẫn cho rằng bạn trai Quách Phi Nhiên của Ôn Tâm là người yêu hoàn mỹ, bởi vì anh dịu dàng như ngọc như vậy, giống như một công tử nho nhã.

Ôn Tâm thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, cô cũng biết người sống bằng lý trí như Quách Phi Nhiên, chắc chắn sẽ không vô cớ bỏ đi như vậy, nhất định anh có lí do của mình, nhưng mà cô không thể dễ dàng tha thứ, anh chưa cho mình một lí do đã đi không từ biệt như vậy. Cô cũng có tự tôn và kiêu hãnh của mình.

“Tâm Tâm, bây giờ cậu định làm sao? Chờ anh ta à?” Thang Mỹ Gia hỏi, đương nhiên cô biết nỗi đau thất tình.

“Tâm Tâm, quên anh ta đi, tìm một người đàn ông tốt hơn anh ta, để anh ta tức chết.” Trần Nhược Khê khuyên như chém đinh chặt sắt.

Ôn Tâm lau đi nước mắt ở khóe mắt, chậm rãi mở miệng, “Đương nhiên mình hi vọng có thể quên được anh ấy.”

Nhưng mà trong lúc vô tình, anh ấy đã trở thành sự sống giống như không khí trong sinh mệnh của mình, quên anh ấy chẳng khác nào bảo mình quên hít thở, mình rất sợ mình sẽ ngạt thở mà chết.

Cho nên có lẽ mình sẽ chờ đợi anh ấy, không phải cam tâm tình nguyện, chỉ là bất lực. Bởi vì ngoài chờ đợi, mình không biết bản thân còn có thể làm gì, để có thể tiêu hao những năm tháng dài đằng đẵng này.

“Cha mẹ Quách Phi Nhiên thì sao?” Tâm Tâm, cậu có thể tới nhà anh ta tìm ba mẹ anh ta mà. Hoặc cậu có thể đi Luân Đôn tìm anh ta.” Trần Nhược Khê nhanh trí, nghĩ ra chủ ý như vậy.

Tuy quen nhau ba năm cấp ba, nhưng Quách Phi Nhiên rất ít nhắc tới chuyện gia đình của anh, phần lớn thời gian đều do Ôn Tâm ngay thẳng nói, làm tất cả bí mật của cô lộ ra dưới ánh mặt trời, mà anh là người nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng khẽ mỉm cười, thỉnh thoảng đáp lại một tiếng, có thể khiến Ôn Tâm hoa chân múa tay tiếp tục nói mãi không thôi.

Quách Phi Nhiên có thể bao dung tất cả tính khí nóng nảy của cô, sự tự do phóng khoáng của cô, tính trẻ con của cô. Anh cưng chiều cô đến cực điểm, nên bây giờ cũng khiến cô tổn thương đến cực điểm.

“Sau này đừng nhắc đến tên anh ta nữa, coi như anh ta chưa từng xuất hiện trong thế giới của mình. Từ nay về sau, mình nhất định sẽ, thích ứng trong mọi hoàn cảnh, kể cả tình yêu.” Ôn Tâm lạnh lùng nói, chỉ cần nhắc đến cái tên kia lòng cô sẽ đau âm ỉ, nên cô lại đổi đề tài, “Mỹ Gia, cậu và anh Mạo lại làm sao vậy?”

“Còn không phải vì bạn trai cũ của mình gọi tới sao, Vương Mạo chính là hẹp hòi như vậy đấy.”

“Đó là bởi vì anh ấy quan tâm cậu mà, Trương Ngô Nhuận cũng đã không gọi cho mình mấy ngày rồi.” Triệu Tiểu Mẫn uể oải nói ra sự thật này, cô và Trương Ngô Nhuận yêu xa, mặc dù trước đây Ôn Tâm và Quách Phi Nhiên cũng vậy, nhưng Ôn Tâm và Quách Phi Nhiên là một người ở Nam Kinh, một người ở Thượng Hải, ngồi xe hai giờ liền tới, mà Trương Ngô Nhuận ở Vũ Hán, vé xe lại đắt như vậy, nên Triệu Tiểu Mẫn luôn ăn mặc tiết kiệm luôn đi tàu tới gặp anh, tuy thời gian đi tàu hơi dài một chút, nhưng giá cả cũng rẻ hơn.

“Trong tình yêu, quan tâm quá mức chính là làm nhục, giữ một khoảng cách thích hợp mới có cảm giác thần bí.” Trong lòng Mỹ Gia vẫn còn tức giận, chỉ cần cô thực sự nổi giận, dù mọi người có khuyên giải ra sao cũng vô ích, chỉ có thể chờ cô tự mình từ từ bình tĩnh lại, mọi chuyện mới có thể thông suốt.

“Độc thân muôn năm.” Lúc này, Trần Nhược Khê cao giọng la lên, những cô gái đang yêu luôn có nhiều phiền não như vậy, con trai quá tốt với bạn, bạn ghét anh ta, con trai không tốt với bạn, bạn càng ghét anh ta.

Dương nhiên không phải cô không muốn yêu đương, chỉ là trong lòng cô sớm đã sớm có một người, người này đã ở trong lòng cô sáu năm, mặc dù bên cạnh anh đã có người đẹp làm bạn, nhưng tình yêu cô dành cho anh vẫn không ít đi chút nào.

Chuyện quan trọng nhất là tình yêu vẫn bị cô ẩn giấu kia, chàng trai kia cũng không biết. Ban đầu khi mọi người nghe nói Trần Nhược Khê thầm mến một chàng trai sáu năm, đều không thể tin được, nhưng mà sự thật chứng minh, toàn bộ chuyện này đều là sự thật.

Yêu có thể là sự cố chấp của một người, nhưng yêu nhau nhất định phải là mối liên hệ của hai người.

“Độc thân muôn năm.” Ôn Tâm cũng hô theo, từ nay về sau cô sẽ gia nhập vào hàng ngũ độc thân, độc thân sợ gì chứ, nam nữ độc thân trên đời này nhiều như vậy, không phải đều sống tốt sao, quần thể khổng lồ như vậy, thêm một người nữa là mình cũng không nhiều thêm là bao.

Vốn ba người trong kí túc xá đều có bạn trai, chỉ riêng Trần Nhược Khê là người cô đơn, bây giờ cô có Ôn Tâm làm bạn rồi.

“Cậu nói xem sao con gái chúng ta lại có nhiều chuyện phiền muộn như vậy?” Triệu Tiểu mẫn nhớ lại gần đây phát sinh nhiều chuyện, không khỏi xúc động nói.

“Không phải con gái khoa văn chúng ta dễ đa sầu đa cảm hơn sao.” Trần Nhược Khê cũng nghi hoặc nói, những cô gái khoa học tự nhiên như cô đều rất phóng khoáng. Con gái khoa văn luôn dễ hâm mộ con gái khoa học tự nhiên, cho rằng họ rất lợi hại.

Thang Mỹ Gia làm tổ trong chăn, thởi dài một hơi, “Có lẽ bởi vì chúng ta luôn nghĩ quá nhiều.”

“Nguyên nhân cực kì độc ác chính là con gái khoa văn chúng ta quá khác người, luôn thương xuân tiếc thu.” Ôn Tâm uể oải nhả ra mấy chữ này, suýt khiến ba người còn lại phun máu.

Mà cô vẫn thản nhiên phân tích như trước, “Trên người chúng ta đều có khí chất đau đớn cổ hủ của người học văn, đôi khi nói chuyện cũng vô tình bắt nhịp bắt điệu, cậu xem nữ sinh khoa học tự nhiên luôn thẳng thắn vô tư vẽ lên giấy, làm bài tập, viết chương trình, đâu giống chúng ta bốn mùa suốt ngày cứ nghiên cứu những tác phẩm văn học xuất sắc, từ học thuật cổ đại đến nay, từ văn học Trung Quốc đến văn học nước ngoài, cũng không biết đã học những gì. Chỉ hận bản thân không phải Lâm Đại Ngọc, Tiết Bảo Sai, hoặc là mấy vị phi tần mới tốt.”

Ôn Tâm có đầu lưỡi ba tấc không rối, chết cũng có thể bị cô nói thành sống, nhưng không phải lúc nào cô cũng có hứng thú phân tích nhiều chuyện như vậy, phải thiên thời địa lợi nhân hòa, cô mới có thể thao thao bất tuyệt.

“Rất có lý.” Ba người còn lại nghe được đều rất sửng sốt, liên tục nó đúng.

“Dù sao bây giờ vẫn còn vàithiện nam tín nữ [1], hài lòng với việc tụng kinh.”

Thang Mỹ Gia còn đang suy nghĩ chuyện của cô và Vương Mạo, thản nhiên nói, trong lời nói lộ ra chút tang thương và sầu não. Ôn Tâm và Trần Nhược Khê nghe xong, đều thở dài một hơi.

Nhưng vào lúc này, Triệu Tiểu Mẫn dùng giọng điệu rất vô tội hỏi. “Mỹ Gia, cậu nói nàng tiên tốt bụng gì vậy?”

Không khí lắng xuống đến mức thấp nhất, thoáng cái liền bốc cháy. Ba người còn lại nghe đến đó cuối cùng cũng phá lên cười, phải nói bạn học Triệu Tiểu Mẫn bình thường cũng hay giao lưu trên lớp, chuyện cười ầm ĩ trên lời văn cũng rất nhiều, cô nghiễm nhiên là quả vui vẻ của ký túc xá bọn họ. Có điều tiếng anh của cô thật sư cực kì tốt, lại lầm lẫn hỗn độn đến hệ Trung Văn.

Ví dụ về việc cô làm trò cười thật sự là nhiều không kể xiết, chuyện kể rằng có một lần trên tiết Hán ngữ cổ đại, giáo sư già mặt mũi hiền hậu chỉ bạn học Triệu Tiểu Mẫn lên phiên dịch một đoạn văn cổ, Triệu Tiểu Mẫn không biết nội tình, cứng rắn đọc Tư Mã Ý thành Tư Mã Thiên.

Lại chỉ có thể dựa vào lời nhắc nhở của Ôn Tâm và Trần Nhược Khê kế bên, vừa dịch bừa xong, cô lại dịch lộn xộn, khiến mặt giáo sư già kia lúc xanh, lúc tái mét, liên tục lắc đầu, sau đó đánh dấu lên sổ điểm danh.

Từ đó về sau mỗi tiết ông đều gọi Triệu Tiểu Mẫn tội nghiệp lên trả lời câu hỏi, nhưng may mà bạn học Triệu Tiểu Mẫn có lòng khiêm tốn ham học, bình thường đều xin ba người còn lại trong ký túc xá chỉ dạy một chút văn học thưởng thức, ví dụ như triều Hán, triều Thanh cùng thứ tự các vị hoàng đế của các triều đại, còn có một bộ sách về các vần đề cơ bản của các tác giả văn học thưởng thức, cuối cùng cô luyện mãi thành thép, càng bị cản càng hăng hái, sau này khi đi học, thỉnh thoảng giáo sư già cũng khen cô có tiến bộ.

Nhưng mà chuyện đau buồn là, chuyện cô vừa nhớ rõ sau đó sẽ quên ngay, từ tiếng anh đơn giản có thể nhớ kỹ, nhưng đối với việc học văn học luôn không nhớ được lâu.

Đương nhiên không thể không kể đến một chuyện khác vào tiết sáng tác cơ sở. Dạy tiết này là một cô giáo già rất quái lạ, khi cô giáo già quái lạ gặp bạn học nữ quái lạ, nhất định sẽ vẽ lên tia lửa khác thường.

Trong một tiết học, vốn cô giáo đang để các học sinh viết một truyện tai nghe mắt thấy khi đi du lịch, nên lớp cô tìm mấy bạn học viết tương đối tốt hơn các bạn khác lên bục giảng đọc diễn cảm. Nhưng khiến người ta vạn phần kinh ngạc chính là, cuối cùng bà lại gọi tên Triệu Tiểu Mẫn, đây chính là chuyện khiến mọi người trong ký túc xá làm rơi cả kính mắt, đương nhiên, Ôn Tâm là người duy nhất trong lớp không mang kính mắt, nên cô không có kính mắt để mà rớt.

Gần đây học sinh cận thị rất nhiều, đeo kính có thể không phải người lịch sự, cũng có khả năng là kẻ bại hoại.

Tiếng vỗ tay nồng nhiệt vang lên, khi Triệu Tiểu Mẫn ở trên bục giảng, mang theo chút kiêu ngạo đọc xong bài văn, các học sinh đều như lạc vào trong sương mù, hoàn toàn không hiểu logic của cô, chỉ nghe thấy cô đang đi dạo trong trường này, một hồi sau không biết sao lại thành trường khác, lúc thì đang đùa giỡn, lúc lại đang ăn cơm, thế nào cũng không hiểu hết nghĩa của bài văn.

Lúc này cô giáo mới yếu ớt lên tiếng với bạn học dưới bục, “Các em có ai có thể nói cho cô biết, bài văn này của bạn nói về cái gì? Tôi xem xong bài văn này, mới biết bản thân thật sự là tài hèn học ít, xem kiểu gì cũng không hiểu được.”

Tất cả mọi người phía dưới đều cười vang, còn có nam sinh cười quá khoa trường, té mạnh từ trên ghế xuống. Mặt Triệu Tiểu Mẫn hết trắng xanh lại đỏ, cúi đầu trở về chỗ ngồi của mình.

Mấy người trong ký túc xá chỉ có thể che miệng cười trộm, không dám cười quá khoa trương, nên mặt đều đỏ bừng.

Hai tiết mục ngắn này đã khiến mọi người được thưởng thức rồi, mà bây giờ “nàng tiên tốt bụng” này lại trở thành đề tài tán gẫu khi rảnh rỗi của họ.

Ôm bụng cười thật lâu, Mỹ Gia nói rõ lại một lần nữa, “Mình nói là thiện nam tín nữ.”, cô sợ vừa rồi mình phát âm không chuẩn, mới khiến Triệu Tiểu Mẫn ngh nhầm.

“Thiện nam tín nữ nghĩa là gì?” Triệu Tiểu Mẫn lại hỏi, thực sự là đứa trẻ thành thật, không hiểu thì hỏi.

Nhưng mà bây giờ ba người còn lại càng thêm suồng sã, cười ha hả, Ôn Tâm cưới đến đau cả bụng, cuối cùng vẫn nhịn cười, hỏi, “Tiểu Mẫn, rốt cuộc khi thi đại học cậu đã thi môn ngữ văn thế nào vậy?”

“Mình nghiêm túc nghi ngờ thành tích ngữ văn của cậu.” Tiểu Khê rõ ràng đã cười lạc cả giọng.

“Thật ra mình không định học văn, nhưng lúc trước, khi phân chia, ai đó đã phân mình đến hệ Trung Văn, nguyện vọng một của mình rõ ràng là khoa Tiếng Anh.” Rõ ràng Triệu Tiểu Mẫn vẫn còn canh cánh chuyện này trong lòng, nhưng cô cũng đang chạy khắp nơi vì việc chuyển khoa, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, kết thúc học kì này cô sẽ chuyển sang khoa Tiếng Anh. “Kinh Thi, Sở Từ gì đó, trước giờ mình vẫn không hiểu. Giống như các cậu thích hợp để học văn, Ôn Tâm thi đại học viết văn kín giấy, trong trường ai mà chẳng biết.”

Thấy ba người vẫn cười không ngừng, Triệu Tiểu Mẫn bĩu môi, nói “Các cậu cười đi, cười thỏa thích đi, cười chết luôn đi.” Nói xong lời này, cô cũng không nén nổi, bật cười, không thể không thừa nhận, bản thân cô cũng cười rất to. Nhưng có thể đem đến niềm vui cho những người không vui bọn họ, cô cũng cảm thấy đáng giá.

Vô tình, mọi người đã cười đùa đến hai giờ sáng, đã mệt mỏi cả ngày, đôi mắt đều có chút mệt mỏi, “Mệt rồi, ngủ đi.” Trần Nhược Khê chú trọng giữ gìn sức khỏe nhất cuối cùng cũng không kiên trì được nữa. Đề nghị của cô nhanh chóng chiếm được sự hưởng ứng của mọi người.

Ký túc xá lập túc khôi phục lại vẻ yên tĩnh, chỉ một lát sau, tiếng hít thở khe khẽ của Mỹ Gia và Tiểu Mẫn truyền đến, còn có tiếng nghiến răng của Tiểu Khê.

Ôn Tâm lại trằn trọc không yên, khó mà ngủ say được. Nhớ tới chàng trái tàn nhẫn đã bỏ đi kia, lòng cô liền đau đớn.

Lúc này, đối với cô, tim đập là một loại dày vò, khóe môi hơi cong lên thành một vòng cung lạnh lẽo, nước mắt không nén được chảy thành hàng, thấm ướt gối đầu hình hoa nhỏ.

Đêm nay, cứ để tất cả những oán trách và tình yêu em dành cho anh hóa thành những giọt nước mắt chảy xuống, rời khỏi cơ thể của em, cũng rời khỏi linh hồn của em.

Từ ngày anh rời khỏi, cô học được thế nào là cười khóc, cũng thật sự hiểu được ý nghĩa của tan nát cõi lòng.

===

Chú thích:

[1] Thiện nam tín nữ: Chỉ những chàng trai, cô gái ngoan ngoãn, sùng đạo (Phật Giáo).

===

Editor lảm nhảm: Có bạn đọc đến đây, sẽ thấy từ đầu truyện tới nay toàn là ngược lên ngược xuống, nhưng thật sự không hề ngược nha, đây chỉ là khúc dạo đầu, khi Ôn Tâm bỏ qua phong cảnh trên đường, chuẩn bị đến với chân mệnh thiên tử của đời mình thôi.

Còn nữa, đây là chương dài thứ hai trong cả bộ, raw hơn bốn ngàn từ, chỉ thua chương hoàn chính truyện thôi, edit xong đầu óc mơ màng luôn:p

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương