*******

Khi tiền và trực thăng đều đã sẵn sàng, Minh Bằng lập tức điện thoại cho Huỳnh Hải để nói chuyện:

-Tiền tôi đã chuẩn bị xong. Do ông yêu cầu phải có trong ngày hôm nay nên tôi chỉ có thể chuẩn bị được ba chiếc cặp. Bây giờ thì tôi phải mang tiền đến đâu để gặp ông?

Ở phía bên kia giọng Huỳnh Hải cười nham nhở:

-Ồ rất tốt! Thật không hổ danh là chủ một tập đoàn lớn. Để đảm bảo an toàn tôi sẽ cho người đến văn phòng cậu lấy tiền, khi nào tôi an toàn trên máy bay sẽ nói cho cậu biết địa điểm. 

-Làm sao có thể tin lời ông?

-Cậu yên tâm. Tôi sẽ không làm gì hai người này đâu. Nhưng nếu như phát hiện có người bám theo hoặc có cảnh sát thì tôi sẽ không giữ lời đâu, hãy nhớ kỹ điều đó._giọng Huỳnh Hải trở lên nguy hiểm và đầy đáng sợ.

-Được! Nhưng ông cũng nhớ rằng, nếu hai người bọn họ bị mất sợi tóc nào, thì tôi cũng không tha cho ông đâu. Dù có phải lục tung thế giới này lên thì tôi cũng phải tìm bằng được ông để bắt ông trả giá. Chắc ông cũng thừa biết khả năng của tôi.

Sau khi kết thúc đối thoại với Huỳnh Hải xong Minh Bằng khẽ cười vì ông ta đã làm đúng như những gì anh dự đoán. Cuối cùng thì cũng đến ngày anh rửa hận cho gia đình mình, ông ta đã khiến cho gia đình anh tan nát, khiến cha mẹ anh phải chết oan ức. Đã biến một phụ nữ bình thường thành bệnh nhân tâm thần suốt gần hai chục năm nay. Đã chia rẽ tình mẫu tử của hai người vô tội, nếu như ông ta không trả giá cho những tội ác mà mình đã gây ra, thì ông trời quả là quá bất công. 

Minh Bằng và Trí Bằng ngồi đợi người của Huỳnh Hải đến trong văn phòng, còn Nicky và mấy cảnh sát viên đã ngồi trên trực thăng sẵn sàng tư thế để vào cuộc. Khi người của Huỳnh Hải đến nhận và kiểm tra tiền cẩn thận, thì ngay lập tức rời khỏi công ty của Minh Bằng. Sau khi để bọn chúng vào thang máy xuống dưới, Minh Bằng và Trí Bằng cũng vội vàng chạy vào chiếc thang máy bên cạnh và nhấn nút lên thẳng tầng chót, chạy lên sân thượng để lên chiếc trực thăng đã đợi sẵn ở đó.

Mấy người mà Huỳnh Hải phái đến cảnh giác rất cao, chạy xe với tốc độ rất nhanh và luôn dừng lại giữa chừng để kiểm tra xem đằng sau có xe bám theo hay không? Không những thế lại chạy rất vòng vèo để đề phòng bị theo dõi mà không phát hiện ra. Nhưng bọn chúng đâu có ngờ được rằng họ đã không bám theo đằng sau chúng, mà từ trên cao theo dõi xuống. Linh Vy và Hiếu Cường bị giam tại một nhà kho ở ngay vùng ngoại ô vắng vẻ, cách trung tâm thành phố không xa lắm. Từ trên cao Minh Bằng và mọi người đã nắm rõ địa hình, họ cho trực thăng hạ cánh xuống cánh đồng hoang cách đó đủ để Huỳnh Hải và người của ông ta không thể phát hiện. Mọi người cẩn thận từng bước tiếp cận với nhà kho, đến gần nhìn qua cửa sổ từ phía sau họ phát hiện ra Huỳnh Hải đang phân chia tiền cho người của mình. Tất cả có năm người làm việc cho Huỳnh Hải, Linh Vy và Hiếu Cường bị trói ngồi trên ghế và dán băng dính vào miệng. Trong số năm người đang có mặt ở đây thì có hai người đã từng trạm trán với Minh Bằng khi đến văn phòng anh đánh cắp tài liệu.

Bên phía cảnh sát đã cho gọi thêm người đến bao vây, tiếp ứng đề phòng bọn chúng trốn thoát. Nếu chờ cho đội cảnh sát đến mới hành động, thì e là Huỳnh Hải sẽ phát hiện ra nên mọi người thống nhất xử lý nhanh gọn. Việc ứng phó với lăm người này không phải là khó khăn với Minh Bằng, Nicky và ba cảnh sát giỏi. Sau khi đã bàn bạc kỹ mọi người bắt đầu hành động. 

Khi họ bất ngờ ập vào trong, ba viên cảnh sát đã chĩa súng ra hiệu cho bọn chúng đầu hàng. Ba tên bị chĩa súng trực tiếp thì đứng yên bất động, còn Huỳnh Hải và hai tên khác đã nhanh chóng lẩn vào, ẩn nấp sau những thùng hàng chứa đồ trong kho. Nicky và Minh Bằng chia nhau đuổi theo những kẻ đào tẩu, còn Trí Bằng thì chạy lại tháo dây trói cho Linh Vy và Hiếu Cường. Một trong số ba cảnh sát viên khi hành sự đã sơ xuất, nên bị một tên đá văng khẩu súng trên tay và chạy ra ngoài hòng tẩu thoát. Hai tên kia đã bị còng tay vì thế hai cảnh sát viên đuổi theo tên chạy trốn, còn một người ở lại phối hợp với Nicky và Minh Bằng tìm Huỳnh Hải với hai tên đang lẩn trốn bên trong nhà kho. 

Khẩu súng bị đá văng vào gầm giá đỡ hàng, viên cảnh sát nghĩ là văng vào đó sẽ khó lấy nên bận đuổi theo kẻ chạy trốn. Không ngờ được rằng khẩu súng đã văng đi xa, qua gầm giá này, sang gầm bên kia và ngoan ngoãn dừng lại ngay dưới chân Huỳnh Hải. Vừa lúc này bên ngoài đội cảnh sát đã ập đến rất đông, Huỳnh Hải biết là khả năng trốn thoát của mình là không thể. Ông ta cúi xuống nhặt khẩu súng lên nhìn về phía Minh Bằng và Hiếu Cường, lúc đầu Huỳnh Hải hướng khẩu súng vào Hiếu Cường nhưng cuối cùng, vì một chút tình cha con còn sót lại nên đã không nỡ ra tay. Hướng súng được chuyển dần sang phía Minh Bằng, lúc này anh vẫn đang cố gắng tìm kiếm kẻ thù của mình. Huỳnh Hải lẩm bẩm trong miệng:

-Tất cả là do mày trở về và phá hỏng cuộc đời tao, chỉ cần không có mày thì mọi chuyện đã diễn ra tốt đẹp, tất cả đã về tay tao. Mày đã phá hủy tất cả của tao, thì tao sẽ bắt mày trả giá. Hãy đi gặp cha mẹ của mày đi.

Ngay lúc đó Hiếu Cường đã phát hiện ra Huỳnh Hải, nhìn thấy khẩu súng trên tay ông đang hướng về Minh Bằng anh hét lên trong đau đớn, cùng ánh mắt van lơn:

-Ba! Đừng làm thế. 

Lời nói và ánh mắt cầu xin của anh cũng không khiến cho Huỳnh Hải hồi tâm chuyển ý, ngay lập tức ông bóp cò súng. Viên đạn lao đi nhằm hướng Minh Bằng đang đứng mà tiến, không thể đứng nhìn người em mới nhận của mình bị trúng đạn. Hiếu Cường đã đứng lên chắn ngang trước mặt Minh Bằng, kết quả là anh bị trúng đạn ở ngực trái và ngã khụy xuống. Minh Bằng chạy lại đỡ Hiếu Cường và không ngừng gọi tên anh, nhưng ánh mắt Hiếu Cường vẫn nhìn hướng về phía Huỳnh Hải, anh nhìn thấy nét mặt đang hoang mang sợ hãi của ông thì cố gắng thều thào nói một cách yếu ớt:

-Ba! Hãy đầu thú đi, hãy xin sự tha thứ của những người ba cần được họ tha thứ. Trong lòng con ba vẫn là một người cha. Xin ba hãy vì tình cha con mấy chục năm giữa chúng ta mà đừng làm hại Minh Bằng nữa. Chúng ta đã nợ cậu ấy quá nhiều.

Nói xong Hiếu Cường lại quay lại nhìn Minh Bằng gắng gượng nói từng câu khó nhọc:

-Minh Bằng! Hãy… tha lỗi cho… những gì anh và ông ấy… đã gây ra.

Vừa nói xong thì Hiếu Cường rơi vào trạng thái hôn mê. Minh Bằng không kìm được nước mắt, anh ôm chặt Hiếu Cường và nói:

-Nếu như anh bỏ em và mẹ anh lại thì suốt đời này em sẽ không tha thứ cho anh. Vì vậy muốn được tha thứ thì hãy tỉnh lại anh biết không?

Huỳnh Hải tưởng là Hiếu Cường đã chết nên khụy gối xuống cười như một kẻ điên loạn. Ông không ngờ chính mình lại ra tay bắn chết người đã gọi ông là cha suốt mấy chục năm nay, người thân duy nhất mà ông có trên đời này. Từng dòng ký ức mang hình ảnh Hiếu Cường từ khi còn là một cậu bé cho đến khi trưởng thành hiện về trong đầu ông. Nghĩ lại cậu bé ngoan ngoãn ấy luôn nghe lời và chưa bao giờ cãi lại ông lấy một lần. Huỳnh Hải ôm đầu đau đớn, nước mắt bắt đầu trào ra khóe mi dày, đã nhăn nheo vì nhuốm màu thời gian của ông. Khi thấy cảnh sát đang thận trọng giương súng tiến lại phía mình, Huỳnh Hải đã nghẹn ngào nói lời hối lỗi muộn màng với Hiếu Cường:

-Hiếu Cường! Ba sai rồi. Là ta có lỗi với con và mẹ con. Là ta đã gây lên tội, con và mọi người đừng bao giờ tha thứ cho một kẻ tội đồ như ta. Ta không xứng đáng nhận sự tha thứ đó.

Huỳnh Hải đưa súng lên thái dương mình và bóp cò trước khi cảnh sát kịp hành động, tất cả mọi người đều bất ngờ khi ông ta chọn kết cục này cho mình. Minh Bằng lại gần ông ta, trong khi hấp hối Huỳnh Hải đã nắm chặt tay anh và cố gắng nói:

-Tôi…xin…lỗi!

Đây không phải là kết cục mà Minh Bằng mong đợi, trong lòng anh vừa oán trách, vừa thương cảm người nằm trước mặt. Anh khẽ đưa bàn tay của mình vuốt mắt cho ông:

-Cầu phúc cho ông. Hãy ra đi thanh thản và quên đi tất cả, từ nay chúng ta không ai nợ ai nữa. 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương