****

Mất cả tuần mục kích trước cửa nhà Hiếu Cường cuối cùng Linh Vy cũng đã nắm được giờ giấc lui tới căn hộ này của anh, hôm nay cô quyết định thực hiện kế hoạch của mình. Để đảm bảo an toàn Linh Vy đã lôi kéo Hạnh Như đi cùng, khi thấy chiếc xe của Hiếu Cường tiến ra khỏi cổng bảo vệ của khu chung cư thuộc hàng quý tộc này, cô lái xe vào tầng hầm đậu xe và dặn dò Hạnh Như:

-Cậu ở đây chờ mình, nếu thấy có gì không ổn thì nhắn tin cho mình ngay nhé!

Hạnh Như vốn nhút nhát nên không muốn tham gia vào việc nguy hiểm này, cô tìm cách khuyên Linh Vy:-Chúng ta quay về có được không? Thực sự mình rất sợ dính vào việc phi luật pháp này. Nếu chẳng may bị phát hiện thì chỉ có nước ngồi tù thôi. Cậu hãy dừng lại đi, nếu Alec biết được chắc chắn anh ấy cũng sẽ giận cậu đấy.

-Suỵt! Cậu mà tiết lộ chuyện này cho người thứ ba, nhất là anh ấy thì đừng hòng nói chuyện với mình nữa đấy!

Nói xong Linh Vy mở cửa xe chạy đi khiến Hạnh Như không kịp ngăn cản. Một mình cô ngồi đợi trong xe mà nghe nhịp tim đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vì lo sợ, khi căng thẳng lên đến tột đỉnh Hạnh Như ra khỏi xe đi đi lại lại ngó nghiêng tứ phía.

Về phần Linh Vy sau khi nhấn mật mã cửa vào trong nhà cô đi thẳng vào phòng làm việc của Hiếu Cường. Rút chiếc USB đã được chuẩn bị sẵn trong túi xách ra, cô đến bên bàn máy tính của anh và bắt đầu bật máy sao chép tất cả những dữ liệu mà cô cho là cần thiết, vì có quá nhiều dữ liệu được lưu trong máy tính nên công việc đó cũng tốn khá nhiều thời gian.

Trong khi đó Hiếu Cường đang trên đường đến công ty thì anh chợt phát hiện ra mình không mang theo tập tài liệu đã chuẩn bị cho cuộc họp ngày hôm nay nên đành quay xe về lấy. Hạnh Như vừa thấy xe Hiếu Cường tiến vào bãi đậu xe, cô nhanh chóng chui vào xe ngồi gập đầu xuống và nhắn tin cho Linh Vy:

-Hiếu Cường đã về rồi cậu mau thoát ra khỏi đó đi.

Ngay lập tức cô nhận được tin trả lời của Linh Vy:

-Cậu nghĩ cách kéo dài thời gian lên nhà của anh ta đi, mình đang chụp lại ảnh các bản thiết kế quan trọng, không thể bỏ lỡ dịp này được. Vậy nhé! Số phận mình trông mong cả vào cậu đấy.

Hạnh Như đọc xong tin nhắn mà toát mồ hôi trán, tay chân cũng muốn rụng rời luôn. Cô đang vò đầu bứt tai nghĩ cách khi mà Hiếu Cường đã vào trong thang máy, điều này có nghĩa chỉ trong tích tắc nữa anh ta sẽ lên đến nhà của mình.

Về phần Linh Vy thì cô quả là người “điếc không sợ súng”, vẫn ngang nhiên lật dở đống giấy tờ xếp trên bàn làm việc. Khi thấy tập tài liệu với những bản thiết kế công trình cho dự án tại Pyeong Chang Hàn Quốc đôi mắt Linh Vy sáng rỡ. Cô dùng điện thoại chụp lại tất cả những hình vẽ đó. Khi Linh Vy vừa chụp tới trang cuối cùng cũng là lúc Hiếu Cường đang nhấn mật mã cửa để vào nhà.

Nghe tiếng tít tít phát ra từ bàn phím khóa cửa mà Linh Vy như người chết sững, chiếc điện thoại trên tay cô cũng rơi tuột xuống nền nhà. Miệng cô lẩm bẩm:

-Hạnh Như! Chẳng nhẽ cậu lại bỏ rơi bạn bè trong lúc này sao? Thấy chết mà không cứu sao?

Linh Vy bắt đầu cuống quýt tìm chỗ ẩn nấp nhưng tìm chỗ nào cũng không ổn, đang loay hoay chưa biết chui vào đâu cho được thì nghe tiếng Hiếu Cường nói chuyện điện thoại bên ngoài:

-Sao có chuyện đụng xe được? Tôi đã đậu xe đúng vị trí rồi, cô có nhầm lẫn gì không đó?

-…..........

-Thôi được! tôi sẽ xuống ngay.

Linh Vy cố gắng lắng tai nghe tiếng gót dày Hiếu Cường xa dần và cô nhặt điện thoại của mình rồi rón rén mở cửa thoát ra khỏi căn hộ. Khi xuống đến nơi cô thấy phía Hạnh Như và Hiếu Cường đang nói chuyện và giải quyết chuyện đụng xe với nhau, Linh Vy mỉm cười và khâm phục cách sử lý nhanh trí của bạn mình. Thì ra Hạnh Như đã cố tình đụng vào xe Hiếu Cường để gọi anh ta xuống nhằm giải vây giúp cô.Hiếu Cường khi nhận ra người đụng vào xe mình thì rất ngạc nhiên:

-Hạnh Như! Là cô à? Cô cũng sống ở đây sao?

-Ờ…à… không phải. Tôi đến thăm dì tôi. Dì tôi sống ở đây. Còn anh? Anh sống ở đây à? _Hạnh Như vì không quen nói rối nên có chút bối rối gượng gạo.

-Tôi có căn hộ riêng ở đây. À! Cô đụng phải xe tôi có sao không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?

-Tôi thì không sao chỉ lo xe anh bị hư thôi, để tôi liên lạc với công ty bảo hiểm của tôi để họ đến giải quyết với anh.

-Thôi khỏi! Cô không sao thì tốt rồi xe tôi cứ để tôi tự giải quyết. Vậy tôi đang bận hẹn gặp cô khi khác nhé!

-ờ!...Vậy chào anh.

Sau khi Hiếu Cường đi khỏi Linh Vy mới chạy đến bên Hạnh Như vỗ vai bạn:

-Cậu giỏi thật, xém chút nữa là anh ta vào nhà bắt quả tang tại trận rồi, làm mình hết hồn. May là cậu nghĩ ra cách này.

-Cậu còn nói nữa, mau đi thôi. Nếu để anh ta biết được là chúng ta chết chắc rồi._cả hai cô nàng nhanh chóng vào xe lái đi.

Hiếu cường sau khi vào nhà thấy giấy tờ trên bàn làm việc của mình bị xáo trộn ngổn ngang, đôi mày rậm khẽ chau lại, anh nhớ rõ ràng là mình đã xắp xếp ngăn nắp lại thì phải? Nhưng nhìn đồng hồ đã muộn giờ làm việc nên vội vã thu thập lại đống tài liệu rồi đi ngay.

Trên đường lái xe đến công ty anh cố lục lại trí nhớ của mình và anh nhớ rất rõ tập tài liệu đã được xếp gọn lại, vất bừa bãi như vậy không phải là tính cách của anh, không lẽ ai đó đã đột nhập vào nhà? Điều đó cũng không dễ dàng vì khóa nhà anh là loại khóa thông minh, chỉ trừ khi người đó biết được mật mã mà điều này cũng không thể, căn hộ này chỉ có mình anh lui tới.

Buổi tối hôm đó sau khi kết thúc giờ làm việc Hiếu cường đã vội vã trở về nhà và kiểm tra máy camera tự động được lắp trong phòng làm việc. Trong đó ghi lại toàn cảnh Linh Vy đánh cắp tài liệu, hai bàn tay anh giận dữ đấm mạnh xuống bàn đến rướm máu. Đôi mắt anh hiện rõ từng tia máu đỏ sọng nhìn chẳng khác nào cặp mắt của một con quái vật đang nổi cơn thịnh nộ. Hai hàm răng ghì chặt vào nhau, tiếng nói chỉ còn rít qua kẽ răng:

-Triệu Linh Vy! Em dám lợi dụng sơ hở của tôi để mưu đồ giúp hắn sao? Nhưng thật đáng tiếc là không phải em đang giúp hắn, mà là em đang giúp tôi. Các người cứ chờ đấy ngày chia ly không còn bao xa đâu haha…_Hiếu Cường bật cười ngạo mạn như thể anh đang thắng trong trận đấu lớn vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương